Phượng Câu Tình: Đặc Công Thế Tử Phi

Chương 41: Hạt giống tốt

Vân Thanh Nhiễm vào miếu đổ nát, trong ngôi miếu đổ nát có đống rơm rạ, bên cạnh còn có vài tượng Phật khác, lư hương trên bàn thờ Phật cũng nghiêng đổ tàn hương đầy đất.

Vân Thanh Nhiễm trực tiếp đi vòng đến phía sau pho tượng Phật đối diện cửa, “Vui vẻ chưa? Chơi đủ rồi thì trả trâm ngọc lại cho ta.”

“A? Tiểu tử tìm thế nào vậy, sao nhanh như vậy đã tìm được ta rồi? Chơi không vui chơi không vui!” Lão khất cái buồn bực, làm sao mà tiểu tử này chưa đi tìm đã chạy thẳng đến chỗ của lão rồi, điều này làm cho lão rất không có cảm giác thành tựu!

Lão khất cái từ trên bàn thờ Phật nhảy xuống, “Chậc chậc, không nhìn ra trên người một tiểu tử như ngươi còn mang theo đồ của nữ nhi gia, có phải là tặng cho người tình không hử?” Lão khất cái híp mắt nói, dường như trong đầu lão đang YY đủ loại chuyện đầy màu sắc vậy.

Vân Thanh Nhiễm vươn tay, “Lấy ra.” Thanh âm bỗng lạnh đi vài phần.

“Oa, thật dữ!” Lão khất cái càng thêm buồn bực, sao còn dữ hơn cả lão vậy? “Muốn cây trâm cũng được thôi, tự mình đến đoạt đi ha!”

Lão khất cái quơ quơ cây trâm ở trước mặt Vân Thanh Nhiễm, để nàng có thể nhìn, nhưng lại không thể lấy!

Vân Thanh Nhiễm nhanh tay lẹ mắt bắt lấy cái tay đang cầm cây trâm của lão khất cái.

Động tác bất chợt của Vân Thanh Nhiễm làm kinh sợ tới lão khất cái, “Tiểu tử, đây là công phu gì vậy, vừa độc vừa chuẩn, chẳng lẽ ngươi luyện công phu?”

Vân Thanh Nhiễm không trả lời vấn đề của lão, nàng cũng không muốn tiếp tục đuổi theo lão khất cái này chạy khắp nơi, nếu bàn về chạy, nàng chạy không thắng lão đầu này, thân thể cố sức quá có thể sẽ bị tổn thương.

Nếu không nói đạo lý được, vậy cũng chỉ có thể đoạt lại.

Lão khất cái thấy Vân Thanh Nhiễm dùng chiêu thức quái dị cướp đoạt cây trâm, nên vừa trốn tránh Vân Thanh Nhiễm, vừa tìm tòi nghiên cứu võ công của nàng, ài, đây là chiêu thức gì, cho tới bây giờ lão chưa từng thấy qua, từng chiêu từng thức đều ngoan tuyệt.

Chiêu thức Vân Thanh Nhiễm dùng đương nhiên không thuộc về bất luận võ công nào mà lão khất cái hiểu biết, nếu thân thể càng khỏe mạnh một chút, thì nàng còn có thể khiến cho uy lực của những chiêu thức này càng lớn hơn một chút.

Lão khất cái cảm thấy chiêu thức của Vân Thanh Nhiễm thực quỷ dị, thình lình đầu gối bị Vân Thanh Nhiễm đánh trúng, nếu không phải bản thân lão có bản lĩnh tốt, thì lúc này đầu gối đã mềm nhũn quỳ xuống đất rồi. Kỳ thật, nếu thân thể Vân Thanh Nhiễm khỏe hơn chút nữa, khí lực đầy đủ, lão khất cái muốn đứng vững cũng không dễ dàng như vậy.

Bao lâu rồi, có người so chiêu với lão khiến lão bị đánh trúng một cái.

“Tiểu tử không tệ, từng chiêu từng thức cũng chơi được ra hình ra dạng, lão đầu tử ta thích!” Lão khất cái vươn tay chế trụ cổ tay Vân Thanh Nhiễm, đặt trên mạch đập của nàng, lại xoay người một cái chuyển đến phía sau Vân Thanh Nhiễm, theo huyệt Phong phủ(1) xuống phía dưới đem khung xương của nàng tìm tòi nghiên cứu một lần.

“Đúng là nhân tài để luyện võ!” Lão khất cái cảm khái nói, không nghĩ tới có thể gặp được hạt giống tốt như vậy, xem bộ dạng tiểu tử này cũng mới mười bốn mười lăm tuổi, hiện tại bắt đầu dạy dỗ thật tốt thì vẫn còn kịp!

Tính khí tiểu tử này cũng khiến lão thích, hiếm khi gặp được mầm non tốt khiến lão thích như vậy, lão không có lý do gì mà cứ thả hắn đi như vậy?

“Cây trâm trả lại cho ngươi.” Thái độ của lão khất cái đột nhiên chuyển biến lớn một trăm tám mươi độ, không hề trêu đùa Vân Thanh Nhiễm nữa mà rất phối hợp đưa cây trâm tới trước mặt nàng.

Vân Thanh Nhiễm từ trong tay lão tiếp nhận cây trâm, cẩn thận kiểm tra một chút, cây trâm không có bất kỳ tổn thương gì, cũng không biết lão khất cái này vì sao đột nhiên thay đổi thái độ.

Cây trâm đã lấy trở lại, Vân Thanh Nhiễm liền quay đầu rời đi.

Lão khất cái cũng không ngăn cản nàng, để mặc nàng rời đi. Nhìn bóng lưng đi xa của Vân Thanh Nhiễm, trong ánh mắt bị che ở dưới mái tóc xoã tung lộ ra tia sáng tính toán khôn khéo.

“Thế tử phi của ngươi thì chạy khắp kinh thành, thế tử gia ngươi đây ngược lại thật nhàn nhã!” Hiện giờ Mộc tiên sinh lại chơi cờ với Quân Mặc Thần, vẫn không quên quở trách Quân Mặc Thần làm trượng phu người ta một phen.

“Bản thế tử nhàn nhã, cũng phải có Mộc tiên sinh ông cùng phụng bồi mới được.” Bộ dạng Quân Mặc Thần thoạt nhìn đích thật là rất nhàn nhã, “Nghe nói giáo chủ của Thương Lan giáo gần đây hiện thân ở trong kinh thành, Mộc tiên sinh ông nói xem lão có thể tới tìm người quen đã lâu là ông đây hay không?”

Quân Mặc Thần nhíu mày, hắn dùng ngữ điệu nhàn nhã nói ra khiến Mộc tiên sinh không cách nào thong dong được nữa.

“Ngươi nói cái gì?” Tay Mộc tiên sinh nhoáng lên một cái, đánh đổ hộp cờ đặt ở bên tay phải ông, quân cờ màu đen “Rầm” rơi ra bàn.

“Giáo chủ của Thương Lan giáo, Mộc tiên sinh không nhớ rõ à?” Ý cười nhợt nhạt của Quân Mặc Thần lộ ra một cỗ hương vị tà mị.

Như Quân Mặc Thần đã sớm đoán trước, Mộc tiên sinh vì giáo chủ của Thương Lan giáo mà thay đổi sắc mặt, sắc mặt kia trông rất đẹp mắt.

“Nhân vật nguy hiểm như vậy chạy tới kinh thành, thế tử gia, chẳng lẽ triều đình không hỏi qua sao? Không phải nói triều đình đã sớm có điều kiêng kỵ đối với Thương Lan giáo ở phương Bắc hay sao? Hiện tại giáo chủ của bọn hắn nhưng lại ở trong kinh thành, vì sao không bắt lão lại.”, Thời trẻ Mộc tiên sinh từ có một vài đụng chạm nho nhỏ với giáo chủ Thương Lan giáo, đến bây giờ người mà ông không muốn gặp lại nhất chính là đại ma đầu đó.

“Mộc tiên sinh đã quên rồi à, giáo chủ Thương Lan giáo am hiểu thuật dịch dung, chưa từng gặp qua diện mục thật của lão trông như nào, chỉ biết lão có một thân công phu tà phái —— Thương Lan Thất Tuyệt lợi hại bực nào, nếu lão không ra trêu chọc, sợ rằng không ai biết lão chính là giáo chủ Thương Lan, muốn bắt lão thì nói dễ hơn làm?” Trên mặt cùng cử chỉ Quân Mặc Thần không thấy nửa phần khẩn trương.

“Ài… Nói như vậy không sai… Nhưng mà…” Nghe Quân Mặc Thần đề cập đến Thuật dịch dung của đại ma đầu, Mộc tiên sinh từng nếm qua đau khổ thật sự là lòng ngập lửa giận, Mộc tiên sinh cũng bị thái độ không nóng không lạnh của Quân Mặc Thần làm cho tức chết rồi, “Nếu không thì như vậy đi, trong phủ ngươi không phải có không ít ám vệ sao, phái vài người đến bảo hộ ta.”

“Khó mà làm được, ám vệ chỉ bảo hộ người Quân gia, Mộc tiên sinh… Gả vào Quân gia ta hẳn là không được, nhưng nhận làm nghĩa phụ cũng có thể.” Quân Mặc Thần như có suy nghĩ nói.

Mộc tiên sinh chán nản, tiểu tử này thật là có bổn sự làm giận điên người không đền mạng, nhận làm nghĩa phụ? Quân gia có hai người là hắn và lão cha của hắn, nhận người nào vai vế của ông cũng bị giảm!

Đúng lúc này, Quân Kiệt từ bên ngoài tiến nào, đi tới bên người Quân Mặc Thần, “Gia, thế tử phi nương nương tìm được Vân gia Tam tiểu thư rồi, hiện giờ đã đưa người vào trong cung.”

Khi chính Quân Kiệt nhận được tin tức này miễn bàn có bao nhiêu kinh ngạc, hắn không nghĩ tới hành động của Vân Thanh Nhiễm lại nhanh như vậy.

“Thế tử phi đâu?” Quân Mặc Thần chậm rãi hỏi.

“Thế tử phi nương nương vừa trở về, có điều sau khi thay đổi quần áo liền tiến cung rồi.”

Sau khi Vân Thanh Nhiễm hồi phủ thay nam trang liền tiến cung đi bẩm báo quá trình tìm kiếm cho thái hậu, hơn nữa đem ngọc bài thái hậu cho nàng trả lại thái hậu.

“Ha ha ha…” Nghe vậy Mộc tiên sinh vuốt chòm râu của mình nở nụ cười, vẻ lo lắng lúc vừa rồi nghe nói giáo chủ Thương Lan hiện thân cũng tiêu tan hơn phân nửa, “Xem ra thế tử phi này của ngươi không đơn giản, đây cũng không phải chỉ tìm được người đơn giản như vậy, lần này chỉ sợ nàng cùng phụ thân nàng trở mặt rồi?”

__________________________________________

(1) Huyệt Phong phủ: Huyệt được coi là nơi (phủ) gió (phong) tập trung vào, vì vậy gọi là Phong Phủ. Nằm ở chỗ lõm giữa gáy và trên chân tóc gáy 1 thốn. Giữa khe của xương chẩm và đốt sống cổ thứ I.