Phượng Câu Tình: Đặc Công Thế Tử Phi
Chương 26: Về nhà, nói chuyện với mẫu thân
Dạ Minh Uyên cảm thấy biểu hiện hôm nay của Quân Mặc Thần có chút kỳ quái, quen biết Quân Mặc Thần nhiều năm, tuy rằng hắn cảm thấy mình chưa từng thực sự hiểu hắn, nhưng rất ít thấy biểu hiện giống như ngày hôm nay của hắn.
“Về việc ngày ấy thế tử phi cứu ta một mạng ta sẽ ghi nhớ, ngày sau nếu như thế tử phi có gì cần hỗ trợ hãy tới tìm ta, ta nhất định sẽ dốc toàn bộ lực tương trợ.” Dạ Minh Uyên nói với Vân Thanh Nhiễm.
Việc này xem như hứa hẹn một việc không nhỏ với Vân Thanh Nhiễm, Cửu hoàng tử đồng ý, thật sự rất giá trị.
“Cảm tạ, ta nhớ rõ .” Vân Thanh Nhiễm mỉm cười nói, ai cũng không thể cam đoan ngày sau nàng sẽ không gặp phiền toái gì, nơi này có nhiều quy củ, sự tình cũng nhiều.
“Khụ khụ… Ái phi à…” Quân Mặc Thần lại hung hăng ho khan, cắt đứt một màn này.
“Mặc Thần, thế tử phi, ta đây đi trước một bước.” Dạ Minh Uyên muốn nhanh chóng điều tra chuyện này, cũng sợ điều mà Quân Mặc Thần nói, để lâu, tra xét sẽ không tốt.
Vì thế Dạ Minh Uyên cáo biệt với Quân Mặc Thần, Vân Thanh Nhiễm.
Quân Mặc Thần nhìn thoáng qua Vân Thanh Nhiễm bên cạnh hắn, “Không biết bản thế tử có thể biết vì sao Cửu điện hạ phải đáp tạ thế tử phi của bản thế tử không?”
Thời điểm người của Quân Mặc Thần tìm thấy hai người Dạ Minh Uyên và Vân Thanh Nhiễm bình an, chưa từng suy nghĩ xem trong hai người là ai cứu ai, vô nghĩa, không phải Cửu hoàng tử văn võ song toàn cứu tiểu thư điên của tướng phủ, chẳng lẽ lại là tiểu thư điên cứu Cửu hoàng tử à?
Cố tình sự thật lại là Vân Thanh Nhiễm cứu Dạ Minh Uyên.
“Ngày ấy hắn hít vào ít khói mê, ta lôi kéo hắn trong khói mê chạy loạn, đánh bậy đánh bạ đi ra khỏi lớp khói mê, cho nên hắn cảm thấy ta cứu hắn.” Vân Thanh Nhiễm nửa thật nửa giả giải thích với Quân Mặc Thần.
“Ngươi lôi kéo hắn?”
Quân Mặc Thần chú ý tới một chi tiết mà Vân Thanh Nhiễm miêu tả.
“Đúng vậy!”
Chẳng lẽ là dắt hắn đi?
“Khụ khụ, xem ra cần phải gọi Hoa ma ma trở về, để bà ta giáo huấn cho ái phi lễ nghi quy củ thật tốt, ít nhất cái việc nam nữ thụ thụ bất thân này cũng cần phải biết.”
Quân Mặc Thần bắt đầu cảm thấy nhất định phải làm như vậy, Vân Thanh Nhiễm không có chút e thẹn nào cùng nam nhân chui vào trong tủ quần áo, lại còn nắm tay.
★
Ba ngày sau, là ngày lại mặt, Quân Mặc Thần cùng đi với Vân Thanh Nhiễm về Vân phủ.
Hai người ngồi trên một cỗ kiệu rời đi, đến cửa Vân phủ, Vân Viễn Hằng và Vân thị đã sớm chờ ở cửa, còn có Vân Tử Hy và Vân Yên Nhiên, người Vân gia đều đến đông đủ.
Vân Thanh Nhiễm giúp đỡ Quân Mặc Thần từ trên cỗ kiệu xuống, đỡ hắn ngồi lên xe lăn, lại phụ giúp hắn đẩy xe.
Lúc Vân Tử Hy nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm và Quân Mặc Thần cùng nhau xuất hiện, nhắm chặt mắt, bàn tay trong ống tay áo rộng thùng thình không tự chủ được mà nắm chặt.
Tối hôm đó hắn đã suy nghĩ một đêm, cố gắng thuyết phục chính mình chấp nhận chuyện này, chấp nhận Vân Thanh Nhiễm đã gả cho một người khác, nhưng mà thời điểm Vân Tử Hy nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm và Quân Mặc Thần cùng nhau xuất hiện, vẫn như trước không kiềm chế được, trong lòng dâng lên chút cảm xúc bi thương cùng không cam lòng.
“Phụ thân, mẫu thân, ca ca, muội muội.” Vân Thanh Nhiễm nhìn thoáng qua thân nhân của mình, đối với nhị lão Vân gia có chút xa cách, nàng gọi bọn họ là mẫu thân phụ thân chứ không có gọi cha và nương.
Vân Viễn Hằng nghe thấy cách xưng hô của Vân Thanh Nhiễm trên mặt lộ ra sự không hài lòng, có điều ông ta che giấu, Vân Yên Nhiên nói thầm một câu, “Ngay cả cách gọi cha mẹ cũng không biết, thực buồn cười.”
Bất quá Vân Viễn Hằng không dám lỗ mãng, bởi vì có Quân Mặc Thần, Vân Yên Nhiên cũng không dám lớn tiếng nói ra, nàng nghe cha mẹ nói, tạm thời không nên đi chọc Vân Thanh Nhiễm, chẳng những không thể chọc, còn phải lấy lòng nàng ta, tuy rằng trong lòng không tình nguyện, nhưng Vân Yên Nhiên nghĩ lại là vì tương lai của chính mình, cũng chỉ có thể nhịn.
Vân Viễn Hằng và Vân Trần thị liền đón Quân Mặc Thần cùng Vân Thanh Nhiễm vào phủ.
Sau đó, Vân Viễn Hằng lôi kéo Quân Mặc Thần nói chuyện.
Đồng thời, Vân Trần thị hết sức thân thiết lôi kéo một bàn tay của Vân Thanh Nhiễm, dắt nàng đi vào phòng trong, “Thanh Nhiễm, cha con và thế tử gia nói chuyện của nam nhân, con đi cùng nương về khuê phòng nói chuyện nữ nhi đi.”
Vân Thanh Nhiễm bị Vân Trần thị kéo đi về phòng.
Sau khi vào phòng, Vân Trần thị bắt đầu nói với Vân Thanh Nhiễm ít chuyện trong nhà, “Thanh Nhiễm, cuộc sống sau khi gả đến vương phủ thế nào? Thân là nữ nhi, đã gả cho người trăm ngàn lần không thể tái giá, phu quân là trời, nhất định phải hiếu thuận với cha mẹ chồng.”
“Mẫu thân yên tâm, ta biết.” Trên mặt Vân Thanh Nhiễm mang theo nét thản nhiên, không vì mẫu thân thân mật với mình mà vui sướng.
Quân Mặc Thần đối tốt với nàng, tuy rằng nàng không thật sự muốn làm thê tử của hắn, nhưng bổn phận thì nàng có thể làm được, cha mẹ chồng đối với nàng tốt, cho dù nàng không phải chân chính là con dâu của bọn họ, nhưng sẽ đối đãi với họ như cha mẹ ruột.
Còn cha mẹ ruột nàng thì sao?
“Thanh Nhiễm à, hiện tại con đã xuất giá, tâm sự trong lòng nương coi như con cũng hiểu rõ, nhưng mà, muội muội con…” Nhắc tới chuyện của Vân Yên Nhiên, mây đen liền bao phủ trên khuôn mặt Vân Trần thị.
“Nay ta đã gả cho người, ta nghĩ chuyện này ta sẽ không giúp được gì đâu?” Trong lời nói Vân Thanh Nhiễm lộ ra một cỗ châm chọc, mẫu thân đối với muội muội tốt như vậy, bây giờ còn muốn nàng vì muội muội này mà làm cái gì đây?
Bị Vân Thanh Nhiễm nói đúng tâm sự, trên mặt Vân Trần thị có chút lúng túng, “Nương biết con đã xuất giá, nhưng mà con vẫn có thể giúp muội muội, cha con đã tiến cung vài lần dò xét thái độ của thái hậu, nhưng thái hậu không muốn đổi người, mà con cũng biết, muội muội con còn nhỏ tuổi, hơn nữa tài mạo xuất chúng, nếu không có lần hòa thân này, ngày sau con bé có thể gả cho một người tốt nhất. Hiện nay thân phận con đã khác, con là thế tử phi của Trấn Nam vương phủ, là tri kỉ của thế tử gia, mọi người đều biết, thái hậu vô cùng sủng ái thế tử gia, phàm là yêu cầu của thế tử gia, thái hậu đều đáp ứng, ngay cả việc thế tử gia muốn thú con, thái hậu cũng đồng ý.”
Vân Thanh Nhiễm nghe hiểu ý tứ của mẫu thân nàng, hóa ra là có chủ ý này!
Mẫu thân nàng biết thái hậu thương Quân Mặc Thần, nghe Quân Mặc Thần, muốn thế tử phi là nàng đây đi cầu Quân Mặc Thần, sau đó xin Quân Mặc Thần đi nói với thái hậu, để cho thái hậu đồng ý thay đổi người đi hòa thân.
“Mẫu thân vừa rồi cũng nói, nay ta đã xuất giá, nên lấy phu làm trời, nào có ai yêu cầu trời của mình đi làm cái gì chứ?”
Lời này của Vân Thanh Nhiễm vừa nói ra, mặt Vân Trần thị có chút không nhịn được, Vân Trần thị cứ nghĩ Vân Thanh Nhiễm sẽ nghe lời, lại không ngờ nàng không nể mặt mình mà nói như vậy, thật là không cho bà chút mặt mũi!
“Nhưng mà Yên Nhiên là muội muội con, chính là tiểu di của thế tử gia, là người trong nhà, nào có ai thấy người trong nhà đi chịu chết mà không giúp chứ!” Vân Trần thị không ôn tồn giống như lúc đầu nữa.
Vân Thanh Nhiễm cười lạnh, thì ra bà ta cũng biết đấy là đi chịu chết à? Vậy mà bọn họ còn muốn đưa nàng đi?
Nào có đạo lý như vậy? Bọn họ không cam lòng vì nàng không hoàn mỹ sao?
“Về việc ngày ấy thế tử phi cứu ta một mạng ta sẽ ghi nhớ, ngày sau nếu như thế tử phi có gì cần hỗ trợ hãy tới tìm ta, ta nhất định sẽ dốc toàn bộ lực tương trợ.” Dạ Minh Uyên nói với Vân Thanh Nhiễm.
Việc này xem như hứa hẹn một việc không nhỏ với Vân Thanh Nhiễm, Cửu hoàng tử đồng ý, thật sự rất giá trị.
“Cảm tạ, ta nhớ rõ .” Vân Thanh Nhiễm mỉm cười nói, ai cũng không thể cam đoan ngày sau nàng sẽ không gặp phiền toái gì, nơi này có nhiều quy củ, sự tình cũng nhiều.
“Khụ khụ… Ái phi à…” Quân Mặc Thần lại hung hăng ho khan, cắt đứt một màn này.
“Mặc Thần, thế tử phi, ta đây đi trước một bước.” Dạ Minh Uyên muốn nhanh chóng điều tra chuyện này, cũng sợ điều mà Quân Mặc Thần nói, để lâu, tra xét sẽ không tốt.
Vì thế Dạ Minh Uyên cáo biệt với Quân Mặc Thần, Vân Thanh Nhiễm.
Quân Mặc Thần nhìn thoáng qua Vân Thanh Nhiễm bên cạnh hắn, “Không biết bản thế tử có thể biết vì sao Cửu điện hạ phải đáp tạ thế tử phi của bản thế tử không?”
Thời điểm người của Quân Mặc Thần tìm thấy hai người Dạ Minh Uyên và Vân Thanh Nhiễm bình an, chưa từng suy nghĩ xem trong hai người là ai cứu ai, vô nghĩa, không phải Cửu hoàng tử văn võ song toàn cứu tiểu thư điên của tướng phủ, chẳng lẽ lại là tiểu thư điên cứu Cửu hoàng tử à?
Cố tình sự thật lại là Vân Thanh Nhiễm cứu Dạ Minh Uyên.
“Ngày ấy hắn hít vào ít khói mê, ta lôi kéo hắn trong khói mê chạy loạn, đánh bậy đánh bạ đi ra khỏi lớp khói mê, cho nên hắn cảm thấy ta cứu hắn.” Vân Thanh Nhiễm nửa thật nửa giả giải thích với Quân Mặc Thần.
“Ngươi lôi kéo hắn?”
Quân Mặc Thần chú ý tới một chi tiết mà Vân Thanh Nhiễm miêu tả.
“Đúng vậy!”
Chẳng lẽ là dắt hắn đi?
“Khụ khụ, xem ra cần phải gọi Hoa ma ma trở về, để bà ta giáo huấn cho ái phi lễ nghi quy củ thật tốt, ít nhất cái việc nam nữ thụ thụ bất thân này cũng cần phải biết.”
Quân Mặc Thần bắt đầu cảm thấy nhất định phải làm như vậy, Vân Thanh Nhiễm không có chút e thẹn nào cùng nam nhân chui vào trong tủ quần áo, lại còn nắm tay.
★
Ba ngày sau, là ngày lại mặt, Quân Mặc Thần cùng đi với Vân Thanh Nhiễm về Vân phủ.
Hai người ngồi trên một cỗ kiệu rời đi, đến cửa Vân phủ, Vân Viễn Hằng và Vân thị đã sớm chờ ở cửa, còn có Vân Tử Hy và Vân Yên Nhiên, người Vân gia đều đến đông đủ.
Vân Thanh Nhiễm giúp đỡ Quân Mặc Thần từ trên cỗ kiệu xuống, đỡ hắn ngồi lên xe lăn, lại phụ giúp hắn đẩy xe.
Lúc Vân Tử Hy nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm và Quân Mặc Thần cùng nhau xuất hiện, nhắm chặt mắt, bàn tay trong ống tay áo rộng thùng thình không tự chủ được mà nắm chặt.
Tối hôm đó hắn đã suy nghĩ một đêm, cố gắng thuyết phục chính mình chấp nhận chuyện này, chấp nhận Vân Thanh Nhiễm đã gả cho một người khác, nhưng mà thời điểm Vân Tử Hy nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm và Quân Mặc Thần cùng nhau xuất hiện, vẫn như trước không kiềm chế được, trong lòng dâng lên chút cảm xúc bi thương cùng không cam lòng.
“Phụ thân, mẫu thân, ca ca, muội muội.” Vân Thanh Nhiễm nhìn thoáng qua thân nhân của mình, đối với nhị lão Vân gia có chút xa cách, nàng gọi bọn họ là mẫu thân phụ thân chứ không có gọi cha và nương.
Vân Viễn Hằng nghe thấy cách xưng hô của Vân Thanh Nhiễm trên mặt lộ ra sự không hài lòng, có điều ông ta che giấu, Vân Yên Nhiên nói thầm một câu, “Ngay cả cách gọi cha mẹ cũng không biết, thực buồn cười.”
Bất quá Vân Viễn Hằng không dám lỗ mãng, bởi vì có Quân Mặc Thần, Vân Yên Nhiên cũng không dám lớn tiếng nói ra, nàng nghe cha mẹ nói, tạm thời không nên đi chọc Vân Thanh Nhiễm, chẳng những không thể chọc, còn phải lấy lòng nàng ta, tuy rằng trong lòng không tình nguyện, nhưng Vân Yên Nhiên nghĩ lại là vì tương lai của chính mình, cũng chỉ có thể nhịn.
Vân Viễn Hằng và Vân Trần thị liền đón Quân Mặc Thần cùng Vân Thanh Nhiễm vào phủ.
Sau đó, Vân Viễn Hằng lôi kéo Quân Mặc Thần nói chuyện.
Đồng thời, Vân Trần thị hết sức thân thiết lôi kéo một bàn tay của Vân Thanh Nhiễm, dắt nàng đi vào phòng trong, “Thanh Nhiễm, cha con và thế tử gia nói chuyện của nam nhân, con đi cùng nương về khuê phòng nói chuyện nữ nhi đi.”
Vân Thanh Nhiễm bị Vân Trần thị kéo đi về phòng.
Sau khi vào phòng, Vân Trần thị bắt đầu nói với Vân Thanh Nhiễm ít chuyện trong nhà, “Thanh Nhiễm, cuộc sống sau khi gả đến vương phủ thế nào? Thân là nữ nhi, đã gả cho người trăm ngàn lần không thể tái giá, phu quân là trời, nhất định phải hiếu thuận với cha mẹ chồng.”
“Mẫu thân yên tâm, ta biết.” Trên mặt Vân Thanh Nhiễm mang theo nét thản nhiên, không vì mẫu thân thân mật với mình mà vui sướng.
Quân Mặc Thần đối tốt với nàng, tuy rằng nàng không thật sự muốn làm thê tử của hắn, nhưng bổn phận thì nàng có thể làm được, cha mẹ chồng đối với nàng tốt, cho dù nàng không phải chân chính là con dâu của bọn họ, nhưng sẽ đối đãi với họ như cha mẹ ruột.
Còn cha mẹ ruột nàng thì sao?
“Thanh Nhiễm à, hiện tại con đã xuất giá, tâm sự trong lòng nương coi như con cũng hiểu rõ, nhưng mà, muội muội con…” Nhắc tới chuyện của Vân Yên Nhiên, mây đen liền bao phủ trên khuôn mặt Vân Trần thị.
“Nay ta đã gả cho người, ta nghĩ chuyện này ta sẽ không giúp được gì đâu?” Trong lời nói Vân Thanh Nhiễm lộ ra một cỗ châm chọc, mẫu thân đối với muội muội tốt như vậy, bây giờ còn muốn nàng vì muội muội này mà làm cái gì đây?
Bị Vân Thanh Nhiễm nói đúng tâm sự, trên mặt Vân Trần thị có chút lúng túng, “Nương biết con đã xuất giá, nhưng mà con vẫn có thể giúp muội muội, cha con đã tiến cung vài lần dò xét thái độ của thái hậu, nhưng thái hậu không muốn đổi người, mà con cũng biết, muội muội con còn nhỏ tuổi, hơn nữa tài mạo xuất chúng, nếu không có lần hòa thân này, ngày sau con bé có thể gả cho một người tốt nhất. Hiện nay thân phận con đã khác, con là thế tử phi của Trấn Nam vương phủ, là tri kỉ của thế tử gia, mọi người đều biết, thái hậu vô cùng sủng ái thế tử gia, phàm là yêu cầu của thế tử gia, thái hậu đều đáp ứng, ngay cả việc thế tử gia muốn thú con, thái hậu cũng đồng ý.”
Vân Thanh Nhiễm nghe hiểu ý tứ của mẫu thân nàng, hóa ra là có chủ ý này!
Mẫu thân nàng biết thái hậu thương Quân Mặc Thần, nghe Quân Mặc Thần, muốn thế tử phi là nàng đây đi cầu Quân Mặc Thần, sau đó xin Quân Mặc Thần đi nói với thái hậu, để cho thái hậu đồng ý thay đổi người đi hòa thân.
“Mẫu thân vừa rồi cũng nói, nay ta đã xuất giá, nên lấy phu làm trời, nào có ai yêu cầu trời của mình đi làm cái gì chứ?”
Lời này của Vân Thanh Nhiễm vừa nói ra, mặt Vân Trần thị có chút không nhịn được, Vân Trần thị cứ nghĩ Vân Thanh Nhiễm sẽ nghe lời, lại không ngờ nàng không nể mặt mình mà nói như vậy, thật là không cho bà chút mặt mũi!
“Nhưng mà Yên Nhiên là muội muội con, chính là tiểu di của thế tử gia, là người trong nhà, nào có ai thấy người trong nhà đi chịu chết mà không giúp chứ!” Vân Trần thị không ôn tồn giống như lúc đầu nữa.
Vân Thanh Nhiễm cười lạnh, thì ra bà ta cũng biết đấy là đi chịu chết à? Vậy mà bọn họ còn muốn đưa nàng đi?
Nào có đạo lý như vậy? Bọn họ không cam lòng vì nàng không hoàn mỹ sao?