Phượng Câu Tình: Đặc Công Thế Tử Phi
Chương 182: Vại giấm Mặc Thần đổ ra!
Edit: Jmiu
Beta: Diệp Y Giai
Vân Thanh Nhiễm ngồi ở trước bàn trang điểm, xuyên thấu qua gương đồng trước mặt, có thể thấy Vân Tử Hy đứng ở sau lưng nàng.
“Quân Mặc Thần muốn gặp nàng.”
Đây là chuyện đã sớm dự liệu được, chỉ cần Quân Mặc Thần trở về kinh thành, biết nàng bị mang vào hoàng cung sau đó lại chưa ra khỏi, lập tức sẽ tới gặp nàng.
Mà Cảnh Vương cũng nhất định sẽ để cho Quân Mặc Thần tới gặp nàng, dựa theo vở kịch của Cảnh Vương, chính là muốn Quân Mặc Thần cùng Vân Tử Hy nảy sinh mâu thuẫn, cuối cùng lưỡng bại câu thương, còn hắn ngồi làm ngư ông đắc lợi.
“Ta đã biết.”
Vân Thanh Nhiễm cắn môi một cái, khắp nơi trong hoàng cung này đều là người của Cảnh Vương, bây giờ nàng muốn gặp mặt Quân Mặc Thần, người của Cảnh Vương nhất định sẽ nhìn chăm chú đến sít sao.
Hiện giờ, chỉ có trong tẩm cung của Vân Thanh Nhiễm là an toàn, nàng dùng thuật khống hồn học được từ Hồng Dược biến người nơi này thành bù nhìn. Nhưng mà nếu nàng chạm mặt nói chuyện với Quân Mặc Thần, nhất định Cảnh Vương sẽ phá lệ chú ý, sẽ đặc biệt phái người tới nhìn chằm chằm.
“Thanh Nhiễm, muội định làm thế nào?”
Vân Tử Hy lo lắng, có Cảnh Vương theo dõi, Vân Thanh Nhiễm không thể nói thẳng với Quân Mặc Thần, nhưng nếu như... nói lời trái lương tâm, sợ rằng Quân Mặc Thần sẽ hiểu lầm.
Vân Thanh Nhiễm đứng lên, nhìn mình trong gương, mỉm cười như mùa xuân, không thấy một chút tiều tụy nào, như vậy chờ lát nữa diễn xuất hẳn là rất có sức thuyết phục.
Nếu như Mặc Thần không hiểu được, nàng cũng không thể rút lui, Vân Tử Hy không thể chết được, điểm này nàng rất rõ ràng.
Vân Tử Hy từ trong ánh mắt của Vân Thanh Nhiễm lấy được đáp án của hắn, lòng lại một lần nữa phát đau, đau đến chết lặng.
Vì hắn, Thanh Nhiễm nguyện ý dốc sức bảo vệ, cho dù bản thân nàng sẽ phải chịu khổ, cho dù nàng có đau lòng, nàng cũng không hối tiếc.
★
Vân Thanh Nhiễm đi tới đằng sau bức rèm che, nhìn qua bức rèm, nam nhân mà nàng ngày đêm mong nhớ gần trong gang tấc.
Trước kia hắn ngồi xe lăn, tất cả mọi người đều không chú ý đến chiều cao của hắn, hiện giờ hắn không ngồi xe lăn nữa, không ngờ thoạt nhìn lại cao lớn kiên cường như vậy.
Hắn đứng ở chỗ cách mình không xa, nhưng lại có sức hấp dẫn tới vậy. Hôm nay hắn vẫn mặc một bộ y phục màu trắng, da trắng như tuyết, mắt đen như gỗ mun, tóc đen buộc sợi tơ màu trắng, trông rất phiêu dật tự nhiên.
Ánh mắt của hắn có chút ít mệt mỏi, đồng thời lại rất nghiêm nghị.
Giờ phút này so với việc hắn mệt mỏi, còn có chuyện khác càng quan trọng hơn.
Vân Thanh Nhiễm hắng giọng một cái, giống như là hạ quyết tâm thật lớn: “Thế tử gia muốn gặp bổn cung?”
Vừa mở miệng, thì giống như có một khoảng cách vô hình ngăn giữa Vân Thanh Nhiễm và Quân Mặc Thần, giữa hai người bọn họ không chỉ là cách nhau một bức rèm mà thôi.
Một tiếng thế tử gia, một tiếng bổn cung, khiến cho ánh mắt của Quân Mặc Thần trong nháy mắt biến thành lạnh băng, hận không thể xé toạc toàn bộ bức rèm trước mắt.
Giọng nói vẫn là giọng nói đó, nhưng lời nói ra, lại khiến cho Quân Mặc Thần không còn lý trí tiếp tục đứng yên tại chỗ.
“Rào rào —— “
Hạt châu lốp bốp rơi đầy đất.
Bức rèm trước mặt Vân Thanh Nhiễm bị Quân Mặc Thần thô bạo xé rách, đồng thời cánh tay bị hắn hung hãn túm lấy, Quân Mặc Thần hung hãn nhìn chằm chằm Vân Thanh Nhiễm, gần như là rít gào: “Nàng vừa mới nói gì?”
Quân Mặc Thần đã rất cố gắng khắc chế cơn tức giận đang bùng phát trong lòng hắn lúc này.
Được lắm, rất được, nàng còn tỉ mỉ ăn mặc trang điểm! Vẻ mặt không có một chút không tình nguyện, bộ dạng không có nửa điểm giống như bị nhốt, ngược lại giống như sống ở đây rất tốt!
“Thế tử gia, động tay động chân với bổn cung như vậy, hình như rất không hợp quy củ thì phải?”
Vân Thanh Nhiễm cảm giác được lực đạo ở trên cánh tay nàng càng lúc càng gia tăng, hắn đang tức giận, hết sức tức giận.
“Thế tử gia? Bổn cung? Sao bổn thế tử không biết khi nào thì ái phi bắt đầu nói chuyện với bổn thế tử khách khí như vậy!”
Nữ nhân này, tại sao nàng có thể nói chuyện với hắn như vậy! Sao nàng có thể làm thế!
“Thế tử gia, chẳng lẽ không biết sau mấy ngày nữa, bổn cung sẽ được sắc phong làm hoàng hậu sao? Từ đây sẽ không còn là thế tử gia thế tử phi nữa rồi.”
Vân Thanh Nhiễm nghênh đón ánh mắt của Quân Mặc Thần, lần đầu tiên hắn dùng ánh mắt hung dữ như vậy nhìn nàng! Bây giờ nhất định hắn hận không thể xé nàng ra.
“Sắc phong hoàng hậu? Ái phi đang nói chính nàng sao?” Quân Mặc Thần cắn môi, tim của hắn hoàn toàn bị nàng tổn thương.
Nàng nói nàng phải làm hoàng hậu, làm hoàng hậu của Vân Tử Hy! Bỗng nhiên Quân Mặc Thần muốn bật cười.
Nói cho hắn biết, nàng có nổi khổ, nói cho hắn biết, vừa rồi nàng chỉ là nói đùa! Như vậy bây giờ hắn sẽ lập tức san bằng hoàng cung này, mang nàng rời đi! Nói cho hắn biết!
Hôm nay vào hoàng cung, Quân Mặc Thần đã chuẩn bị sẽ làm như vậy, kết quả vừa gặp mặt, toàn bộ đều bị nàng làm rối loạn hết.
“Thế tử gia, tình cảm của chúng ta đã hết, ta thừa nhận từng có chút tình nghĩa với ngươi, nhưng so ra, hoàng thượng càng quan trọng hơn đối với ta, và hắn có mười mấy năm tình cảm, làm sao một người sống chung một sớm một chiều có thể sánh được đây?”
Vân Thanh Nhiễm vừa nói vừa chú ý tình huống trong điện, cung nữ thái giám trong điện này nhất định có không ít người của Cảnh Vương, phần diễn hôm nay, bất kể như thế nào nàng cũng phải diễn cho xong. Trước khi an bài tốt hết thảy không thể lộ chân tướng ở trước mặt Cảnh Vương.
“Tình cảm của chúng ta chẳng qua chỉ là một sớm một chiều ư?”
Nữ nhân này thật đúng là rất biết chọc giận hắn!
Giỏi cho câu tình cảm một sớm một chiều, giỏi cho câu tình cảm một sớm một chiều!
Tình cảm của nàng và Vân Tử Hy là mười mấy năm, còn tình cảm của bọn họ chỉ là một sớm một chiều!
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Trên mặt Vân Thanh Nhiễm lạnh lùng không có quá nhiều biểu cảm, giờ phút này biểu hiện của nàng rất bình tĩnh.
“Xem ra là ái phi đã quên mất bộ dáng rên rỉ thở gấp lúc ở dưới thân bổn thế tử rồi, còn không chỉ là một sớm một chiều đâu, trí nhớ của ái phi thật đúng là không tốt!”
Quân Mặc Thần tức giận đỏ mắt lên, trái tim bị hung hăng xé nát.
Đây là nguyên nhân nàng vẫn không chịu nói câu kia với hắn sao? Bởi vì nàng vẫn chỉ coi hắn là người nhà của nàng, là một người nhà rất quan trọng, nhưng lại không giao trái tim cho hắn! Bởi vì ở trong mắt nàng, Vân Tử Hy còn quan trọng hơn so với hắn!
“Nam nữ hoan ái, là chuyện rất bình thường, không có liên quan đến tình yêu.”
Vân Thanh Nhiễm thờ ơ nhún nhún vai, tựa như đối với nàng mà nói, cuộc sống với Quân Mặc Thần cũng không quan trọng, nói quên hết liền có thể quên luôn.
“Nam nữ hoan ái, cho nên Phượng Di cũng chỉ là một sản phẩm không có quan hệ tới tình yêu? Đối với nàng mà nói, bổn thế tử và nữ nhi nói buông xuống liền có thể buông bỏ, đúng không?” Quân Mặc Thần nghĩ, có lẽ hắn hẳn nên moi tim nữ nhân này ra, nhìn một chút có phải là màu đỏ hay không!
“Tùy ngươi nói thế nào cũng được. Thế tử gia, trước kia ta và hoàng thượng trên danh nghĩa là huynh muội, thế tục không cho phép hai người bọn ta đến với nhau, cho nên ngày đó đại hôn, ta không đi cùng hắn, nhưng mà bây giờ thì khác, khắp thiên hạ đều biết ta với hắn không phải huynh muội ruột thịt, chúng ta có thể đến với nhau. Cho nên lần này ta không muốn bỏ lỡ nữa, còn Phượng Di, thì phiền thế tử gia chiếu cố vậy.”
Cặp mắt Quân Mặc Thần đỏ bừng, phải không, khi đó nàng chính là muốn đi cùng với Vân Tử Hy, hiện giờ cũng chỉ là đi trễ hơn một năm mà thôi.
“Thật đáng tiếc, hoàng hậu nương nương tương lai, hôm nay bổn thế tử chính là phải mang nàng đi, bất kể trong lòng nàng chứa Vân Tử Hy hay là cái địa vị hoàng hậu này, đời này của nàng cho dù có bị nhốt chết cũng chỉ có thể ở lại trong phủ Trấn Nam Vương, nhốt ở bên cạnh Quân Mặc Thần ta! Khi ta nửa sống nửa chết không muốn thả nàng đi, bây giờ nàng cũng đừng suy nghĩ!”
Hắn sẽ không để nàng đi! Sẽ không! Trước kia hắn muốn thả nàng đi, khi đó nàng không có đi luôn, còn liều mạng muốn lưu lại cùng hắn, vậy thì hiện tại đừng hòng chạy thoát khỏi hắn! Đừng hòng!
Quân Mặc Thần kéo tay Vân Thanh Nhiễm: “Bất kể nàng có nguyện ý hay không, hôm nay nàng cũng phải trở về cùng ta!”
Vân Thanh Nhiễm vội vàng nắm lấy cung nữ ở bên cạnh, đồng thời giấu đi chân của mình, không để cho gông cùm trên chân bại lộ ra.
Vân Tử Hy đi tới, thấy Quân Mặc Thần kéo tay Vân Thanh Nhiễm, liền vội vàng tiến lên: “Quân Mặc Thần, ngươi đang làm gì?”
Vân Tử Hy đè lại cánh tay Quân Mặc Thần, cản hắn tiếp tục lôi kéo Vân Thanh Nhiễm.
“Tới thật đúng lúc.”
Quân Mặc Thần thấy Vân Tử Hy, lửa giận bất thình lình bùng phát.
Cái tay trống còn lại liền trực tiếp đánh lên người Vân Tử Hy.
Luận về võ nghệ, Vân Tử Hy há lại phải đối thủ của Quân Mặc Thần sau khi thân thể bình phục, một quyền này, khiến Vân Tử Hy bị đánh văng ra, lưng đập vào phía trên đại điện.
Khóe miệng Vân Tử Hy tràn ra máu tươi.
Vân Thanh Nhiễm vướng cái xích trên chân, không dám chạy qua xem tình hình, chỉ có thể lạnh nhạt thanh nói với Quân Mặc Thần: “Quân Mặc Thần to gan, lại dám phạm thượng, đây là tử tội!”
“Nàng cho là bây giờ ta còn quan tâm đây là tử tội hay không sao?”
Quân Mặc Thần nhìn chằm chằm Vân Thanh Nhiễm, ánh mắt của hắn nói cho Vân Thanh Nhiễm, căn bản hắn không quan tâm đây là tội chết, hôm nay coi như là phải giết Vân Tử Hy, hắn cũng phải khiêng nàng ra khỏi cung!
“Thanh Nhiễm...” Vân Tử Hy lau đi máu tươi trên khóe miệng, thấy Vân Thanh Nhiễm bị Quân Mặc Thần hiểu lầm, trong lòng rất đau.
“Hoàng thượng! Thần thiếp khẩn cầu Hoàng thượng giao việc này cho thần thiếp tự mình xử lý!” Vân Thanh Nhiễm biết nếu như để Vân Tử Hy ở chỗ này, chỉ sẽ khiến cho chuyện càng trở nên phức tạp, nàng không thể nhìn hai người động thủ ở trước mặt nàng.
“Nhưng, hắn...” Hôm nay Quân Mặc Thần đang bực bội, sợ sẽ làm chuyện không thể dùng lẽ thường để suy tính, Quân Mặc Thần quá quan tâm Vân Thanh Nhiễm, thật sự chuyện gì cũng sẽ làm ra được.
“Thần thiếp khẩn cầu Hoàng thượng!” Vân Thanh Nhiễm đề cao giọng, nhắc lại.
Vân Tử Hy nhìn ánh mắt kiên định của Vân Thanh Nhiễm, biết không cách nào nhúng tay vào giữa hai người bọn họ.
Hắn chỉ có thể rời khỏi, trước khi đi còn mang đám người cung nữ thái giám trong cung điện đi, tuy hắn biết dù cho đám cung nữ thái giám này lui, vẫn không lùi được vài ánh mắt theo dõi ẩn núp của Cảnh Vương ở nơi này.
“Làm sao? Nàng đau lòng hắn? Như vậy nàng nên biết, hôm nay ta có thể giết hắn, nếu như muốn hắn còn sống, bây giờ hãy cùng ta rời đi!”
Đáng chết nàng lại đau lòng Vân Tử Hy! Đáng chết nàng lại dùng loại phương pháp này hành hạ hắn!
“Ta sẽ không rời khỏi đây cùng với ngươi! Ngươi cũng không thể nào giết hắn! Hắn là hoàng thượng, ngươi giết hắn là hành thích vua!”
“Hành thích vua? Nàng có muốn thử một chút hay không, ta có thể vì nàng mà... Giết! Vua!” Quân Mặc Thần nói từng chữ từng chữ ra khỏi miệng, trong lời nói lộ ra ngoan độc, hắn sẽ, hắn thật sẽ làm!
“Quân Mặc Thần, ngươi uy hiếp ta?”
Lòng bàn tay Vân Thanh Nhiễm đều là mồ hôi lạnh, thấy Quân Mặc Thần như vậy, tim của nàng cũng tan nát, lời của nàng tổn thương hắn đồng thời cũng làm tổn thương chính nàng.
Nhưng mà nàng nhất định phải diễn xong vở kịch này, nàng không thể thua, thua là sẽ mất cơ hội trước mắt, thua mất tính mạng của Vân Tử Hy!
Nghe vậy, Quân Mặc Thần tiến tới bên tai Vân Thanh Nhiễm, môi của hắn gần như là muốn dán lên lỗ tai Vân Thanh Nhiễm: “Lòng nàng thật ác độc, biết làm sao để đâm thủng tim của ta thành trăm ngàn lỗ, nhưng mà tuy vậy ta vẫn không đành lòng làm tổn thương nàng, nhưng Vân Tử Hy thì khác, hắn dám động tới nàng, ta sẽ giết hắn. Ta cho phép nàng tổn thương ta, không cho phép nàng rời khỏi ta, nàng tốt nhất nên biết rõ điều này.” (Jmiu: Oa… ed đến đoạn này đau lòng quá muội ơi)
Tim của Vân Thanh Nhiễm đã bị Quân Mặc Thần lăng trì (tùng xẻo), ta cho phép nàng tổn thương ta, không cho phép nàng rời khỏi ta, tâm ý của hắn, nàng thấy rất rõ ràng, rất rõ ràng.
Vân Thanh Nhiễm mạnh mẽ cầm chủy thủ ở trên bàn lên, kề lên cổ của mình: “Quân Mặc Thần, ngươi đi ra ngoài cho ta, nếu không ta sẽ chết ở trước mặt ngươi!”
Trong phút chốc, huyết dịch cả người Quân Mặc Thần tựa như đông lại, tay chân tựa như kết băng.
Nàng dùng cái chết để uy hiếp hắn, nàng dùng tính mạng của mình để uy hiếp hắn!
Cánh tay Quân Mặc Thần mất đi khí lực, vô lực rủ xuống, thân hình không ổn, bước chân lui về phía sau lung la lung lay.
Nếu không ta sẽ chết ở trước mặt ngươi, nếu không ta sẽ chết ở trước mặt ngươi, những lời này không ngừng quanh quẩn ở trong đầu Quân Mặc Thần, một lần lại một lần, giống như là một lời nguyền.
“Được, được, rất được...”
Rất được, được lắm, nàng thắng, nàng thắng!
Quân Mặc Thần không biết mình rời khỏi cung Phượng Minh bằng cách nào, cũng không biết mình trở về phủ Trấn Nam Vương như thế nào.
Dọc theo đường đi, trong đầu của hắn trống rỗng.
Quân Kiệt thấy Quân Mặc Thần trở lại, nhưng là một bộ dáng thất hồn lạc phách.
Quân Mặc Thần như vậy, cho tới bây giờ bọn họ cũng chưa từng thấy qua.
“Gia, chuyện gì đã xảy ra, gia...”
Quân Kiệt cố gắng nói chuyện cùng Quân Mặc Thần, nhưng Quân Mặc Thần lại giống như không nghe thấy, bước chân phù phiếm ánh mắt vô hồn đi vào phòng, sau đó đóng cửa không gặp bất luận kẻ nào.
Bộ dạng Quân Mặc Thần hù dọa tất cả mọi người phủ Trấn Nam Vương từ trên xuống dưới.
Phượng Di vẫn luôn khóc, bất kể Lục Trúc Hồng Mai dỗ như thế nào đều vô ích.
“Thu Ảnh, không phải ngươi đi theo gia sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao gia từ trong cung trở lại giống như là biến thành một người khác vậy?” Bất đắc dĩ, Quân Kiệt không thể làm gì khác là nhìn Thu Ảnh cùng vào hoàng cung với Quân Mặc Thần.
Thu Ảnh mím môi, suy nghĩ xem phải nói thế nào.
“Ngươi bần thần cái gì hả, nói mau đi!” Giờ đã là lúc nào rồi, hắn còn có tâm tình bần thần!
“Ta không cùng gia vào cung Phượng Minh, chỉ có điều thời điểm ta chờ ở ngoài điện nghe được, nương nương người..” Thu Ảnh cau mày, trong lòng cũng rất là rối răm.
“Nương nương người thế nào hả, ngươi mau nói đi!” Quân Kiệt gấp đến sắp phát phun lửa!
“Nương nương người sắp làm hoàng hậu nương nương!”
“Hoàng hậu? Thu Ảnh, ngươi đùa gì thế! Đó là thế tử phi nương nương của chúng ta! Là thê tử gia chúng ta cưới hỏi đàng hoàng, là nương của tiểu thư nhỏ, làm sao lại làm hoàng hậu nương nương!”
“Bởi vì hoàng thượng yêu thích nương nương của chúng ta, cho nên...”
“Lộn xộn cái gì, đây không phải là đoạt đoạt thê tử của người khác sao? Hoàng thượng cũng thật khốn kiếp!” Quả thực so với Dạ Hoằng Nghị còn đáng ghét hơn!
Quân Kiệt nổi đóa, cũng không thèm để ý lời nói của mình rất đại nghịch bất đạo.
“Tên khốn Vân Tử Hy kia cho rằng hắn là ai hả, ở trong kinh thành này, ai là người định đoạt còn chưa chắc đâu! Sợ cái gì, cùng lắm thì chúng ta lật tung hoàng cung lên, đoạt nương nương lại!”
“Nếu như chỉ có Vân Tử Hy tình nguyện một phía thì tốt rồi, chúng ta sẽ đoạt lại nương nương, nhưng.. Nương nương người, hình như là tự nguyện.”
Đây mới là vấn đề lớn nhất, nương nương là tự nguyện, chỉ riêng một điểm này, cũng đã đủ để lăng trì gia của bọn họ rồi, gia bọn họ yêu nương nương như vậy, biết nương nương tự nguyện rời bỏ gia gả cho Vân Tử Hy, làm sao chịu đựng nổi?
“Ngươi nói gì?!” Quân Kiệt không cách nào bình tĩnh nổi: “Làm sao nương nương lại...”
“Thu Ảnh ngươi nói bậy, tiểu thư của chúng ta không phải là người như thế!” Lục Trúc nghe vậy, vội vàng đứng ra giải thích giúp Vân Thanh Nhiễm.
“Nàng không phải, vậy ngươi nói cho ta biết tại sao khi trở về gia lại biến thành cái bộ dáng này? Dưới thiên hạ này còn có chuyện gì có thể làm cho gia tổn thương đến loại trình độ này? Ta cho ngươi biết, ngay cả lúc vương gia vương phi xảy ra chuyện, thế tử gia vẫn bình tĩnh tỉnh táo mà ứng phó! Cũng chỉ có tiểu thư của các ngươi mới có năng lực khiến cho gia biến thành cái bộ dáng này!”
Thu Ảnh tức giận bùng phát, nhìn Lục Trúc rống lên.
“Ngươi nói bậy nói bậy nói bậy! Tiểu thư không phải, không phải, không phải vậy!” Lục Trúc nuốt nước mắt, liều mạng lắc đầu.
Lục Trúc khóc, ôm Phượng Di cùng nhau khóc, không cho phép bọn họ nói xấu tiểu thư, không cho phép! Tiểu thư sẽ không phải không cần Thế tử gia, sẽ không phải không cần tiểu thư nhỏ, sẽ không phải không cần bọn họ...
Thu Ảnh thấy Lục Trúc khóc sướt mướt, cũng không muốn tranh cãi cùng nàng, cũng do tâm tình của hắn không tốt nên mới nổi giận.
Bên này đang loạn thành một đoàn, lính gác cửa liền vội vàng chạy tới.
“Kiệt thị vệ, Vân đại nhân cầu kiến Thế tử gia, chuyện này nên xử lý như thế nào?”
Thế tử gia không muốn gặp ai, vương gia vương phi lại không rõ tung tích, có người tới bái kiến, lính gác cửa cũng chỉ đành hỏi Quân Kiệt trước.
“Nói với ông ta hôm nay gia của chúng ta không tiếp khách!” Quân Kiệt cân nhắc một chút nói, hôm nay bọn hắn cũng rất phiền não, lão đầu tử kia lại tới gây loạn thêm cái gì đây, vốn hắn cũng xem ông ta không vừa mắt!
“Được, vậy thì ta đi nói rõ với Vân đại nhân.” Lính gác cửa nghe vậy liền vội vàng làm theo Quân Kiệt nói.
Nhưng mà một lát sau, lính gác cửa lại chạy quay trở lại.
“Kiệt thị vệ, Vân đại nhân nói ông ấy có chuyện hết sức quan trọng muốn nói với thế tử gia, nói là nếu như thế tử gia không gặp ông ấy, sẽ hối hận cả đời.”
Đối phương đã nói như vậy, lính gác cửa cũng không thể không truyền đạt lại một lần nữa.
Quân Kiệt ngẩn người một chút, lão đầu tử kia thật sự có chuyện quan trọng như vậy muốn nói với gia bọn họ?
Không biết là thật hay là giả đây.
Thế tử phi gả tới đây lâu như vậy, cũng không thấy ông ấy tới thăm mấy lần, lúc này trong phủ đang xảy ra chuyện thì ông ấy lại tới, không biết trong hồ lô bán thuốc gì đây?
“Ta đi gặp ông ấy.” Quân Kiệt không dám tùy tiện cho người vào, suy nghĩ một chút vẫn là hắn nên đi gặp Vân Viễn Hằng trước.
Quân Kiệt vội vã chạy ra cửa, quả nhiên Vân Viễn Hằng vẫn đứng ở nơi đó.
“Không biết Vân đại nhân vì chuyện gì mà tới cửa viếng thăm, hôm nay thân thể gia chúng ta bệnh nhẹ không tiện gặp khách, nếu như Vân đại nhân không có chuyện gì quan trọng, vẫn là ngày khác trở lại đi!”
Quân Kiệt không có ấn tượng gì tốt về Vân Viễn Hằng, cộng thêm tâm tình không tốt, giọng điệu đối với Vân Viễn Hằng càng không được tốt.
Vân Viễn Hằng cầm một chiếc nhẫn giao vào tay Quân Kiệt: “Xin cầm chiếc nhẫn này giao cho thế tử gia của các ngươi, nếu sau khi hắn thấy chiếc nhẫn này mà vẫn không chịu gặp ta, vậy ta không còn lời nào để nói.”
Chiếc nhẫn?
Quân Kiệt cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên tay, là một chiếc nhẫn rất thông thường, chất ngọc, phẩm chất coi như thượng hạng, nhưng tuyệt đối không phải cực phẩm gì, kiểu dáng đơn giản, về tổng thể thì cảm thấy rất thanh lịch.
Quân Kiệt nửa tin nửa ngờ cầm chiếc nhẫn: “Được, Vân đại nhân chờ thêm một chút.”
Quân Kiệt cầm nhẫn đi gặp Quân Mặc Thần.
Hắn dè dặt đẩy cửa phòng ra, ánh sáng trong phòng có chút mờ mịt, bởi vì cửa sổ không hề được mở ra.
Hắn quét mắt quan sát bài trí trong phòng, vẫn chưa thấy bóng dáng của Quân Mặc Thần, cuối cùng hắn phát hiện Quân Mặc Thần ở trên giường nhỏ, Quân Mặc Thần nằm nghiêng ở trên giường nhỏ, hai mắt nhắm nghiền, không ai biết được giờ phút này hắn đang suy nghĩ điều gì.
Quân Kiệt rón rén đi tới mép giường.
“Gia, Vân đại nhân tới thăm.”
Quân Kiệt chờ Quân Mặc Thần đáp lại, rất lâu, mới nghe được Quân Mặc Thần nói ra bốn (nguyên văn là ba) chữ: “Bảo ông ta cút.”
“Nhưng mà Vân đại nhân nói, nếu Thế tử gia thấy chiếc nhẫn này thì sẽ muốn gặp ông ấy.”
Quân Kiệt cầm chiếc nhẫn đưa tới trước mặt Quân Mặc Thần.
Mí mắt Quân Mặc Thần bỗng hơi nhúc nhích, sau đó ánh mắt chậm rãi mở ra.
Chiếc nhẫn này không phải là...!
Quân Mặc Thần cầm chiếc nhẫn lên:” Ông ấy ở đâu?”
“Ở cửa!” Quân Kiệt cũng rất kinh hãi, không hiểu tại sao Quân Mặc Thần lại phản ứng lớn như vậy.
Chiếc nhẫn này là chiếc mà hắn đưa cho Thanh Nhiễm, sẽ không sai! Lần đầu tiên Thanh Nhiễm đòi hắn muốn thứ gì đó, hắn rất nghiêm túc chọn lựa, nhưng là bởi vì lúc ấy bản thân bọn họ ở trong trấn nhỏ, hắn cũng chỉ có thể chọn được chiếc nhẫn trông tương đối khá này, hắn còn nói sau khi hồi kinh sẽ đền bù cho nàng một chiếc khác.
Quân Mặc Thần cầm lấy chiếc nhẫn, sử dụng khinh công mà tất cả mọi người đuổi theo không kịp, dùng tốc độ mọi người khó mà nhìn thấy bóng người phóng tới cửa vương phủ.
“Nói cho ta biết, chiếc nhẫn này từ đâu mà có!” Quân Mặc Thần hung hãn nhìn chằm chằm Vân Viễn Hằng, cơ hồ muốn xé nát đối phương.
“Thế tử gia, nơi này không phải là chỗ tốt để nói chuyện.” Gương mặt Vân Viễn Hằng không thay đổi trình bày.
“Ngươi không phải Vân Viễn Hằng!” Chỉ liếc mắt một cái, Quân Mặc Thần liền nhận ra, đây tuyệt đối không phải là Vân Viễn Hằng, bề ngoài rất giống, nhưng giọng và ánh mắt không hề giống!
“Thế tử gia quả nhiên thông minh, nhìn một cái đã nhận ra ta không phải Vân Viễn Hằng, chỉ có điều hình như sự thông minh của thế tử gia không phải lúc nào cũng có tác dụng.” “Vân Viễn Hằng” thoải mái thừa nhận mình không phải là Vân Viễn Hằng thật, tựa hồ còn có chút tâm tính xem kịch vui.
Quân Mặc Thần ngẩn người một chút, dường như đánh hơi được mùi vị không tầm thường.
Một sự mừng rỡ tràn ra từ đáy lòng, một Vân Viễn Hằng giả này cầm chiếc nhẫn của Thanh Nhiễm tới đây tìm hắn, như vậy có phải chứng minh là người này do Thanh Nhiễm an bài hay không?
“Toàn phủ phòng bị, không cho phép bất luận kẻ nào đến gần vương phủ một bước.” Quân Mặc Thần căn dặn, sau đó nhìn “Vân Viễn Hằng” nói: “Ngươi, đi theo ta.”
Quân Mặc Thần mang Vân Viễn Hằng giả vào Vương phủ, hai người vào phòng khách ngồi xuống.
“Nói, ngươi là ai, làm sao có chiếc nhẫn này, ngươi có lời gì muốn nói với ta?”
Đông Phương Triệt không nhanh không chậm tháo mặt nạ da người trên mặt mình xuống, lộ ra mặt mũi thật sự của hắn.
“Đông Phương Triệt!”
Vân Viễn Hằng giả lại là do Đông Phương Triệt giả trang!
Tại sao hắn lại ở trong kinh thành? Hắn không phải trở về Thương Lan giáo rồi sao?
Còn nữa, thân hình của hắn so với Vân Viễn Hằng cao hơn rất nhiều, lúc này nhìn lại tương tự với thân hình Vân Viễn Hằng.
“Ta từng học súc cốt công (môn võ thu gọn được xương cốt), có thể bắt chước thân hình Vân Viễn Hằng, thuật dịch dung là sở trường ruột của sư phụ lão nhân gia, mặc dù ta không thể học được hết toàn bộ, nhưng không đến mức không lĩnh hội được chút nào.”
Đông Phương Triệt giải thích.
Về phần tại sao Đông Phương Triệt lại ở lại trong kinh thành, mà không về Thương Lan giáo, là bởi vì Hạ Hầu Tĩnh.
Đông Phương Triệt đưa di hài Hồng Dược trở về Thương Lan giáo, sau khi thu xếp ổn thỏa thì nhân tiện đi tìm Hạ Hầu Tĩnh, thời điểm bản thân hắn ở trấn nhỏ cách kinh thành không xa, nhận được tín hiệu của Vân Thanh Nhiễm.
Trên người Vân Thanh Nhiễm mang bảo vật Thông Linh Bảo Ngọc của Thương Lan giáo, vì tu luyện Thương Lan thất tuyệt, Thương Lan giáo có thất tuyệt xà có thể lần theo tung tích của nàng, Đông Phương Triệt một đường truy tìm tới, biết Vân Thanh Nhiễm ở trong cung, liền dùng thuật dịch dung vào Hoàng cung.
Sau đó Vân Thanh Nhiễm triệu kiến Vân Viễn Hằng thật, giam lỏng ông ta, còn Đông Phương Triệt thì dịch dung thành Vân Viễn Hằng rời khỏi hoàng cung trở lại Vân phủ.
Đông Phương Triệt dịch dung thành Vân Viễn Hằng quả thực là hoàn mỹ, nếu như hắn không mở miệng nói chuyện, Đông Phương Triệt không thích nói chuyện, hắn đối với Vân Thanh Nhiễm coi như là nói tương đối nhiều rồi, muốn hắn nói một đống lời với những người khác, đó nhất định chính là thiên phương dạ đàm (việc không thể thực hiện được).
Cho nên Vân Thanh Nhiễm lại an bài những người khác của Thương Lan giáo vào cung, chọn Thúy Bình đi theo Đông Phương Triệt rời khỏi hoàng cung, nói là do nàng an bài cho Vân Viễn Hằng tái giá, có Thúy Bình giúp đỡ, Đông Phương Triệt sẽ không bại lộ nhanh như vậy.
Vân Viễn Hằng là người của Cảnh Vương, hơn nữa còn là một con cờ mà Cảnh Vương yên tâm nhất, hơn hai mươi năm chưa từng phản bội Cảnh Vương, Cảnh Vương tự nhận là rất hiểu Vân Viễn Hằng, cho nên đối với ông ta cũng buông lỏng nhất, lúc này để cho người ta dịch dung thành Vân Viễn Hằng làm việc thì yên tâm hơn.
“Nói đi, mang những gì ngươi biết nói hết ra.”
Giờ khắc này, lòng của Quân Mặc Thần đang kích động, ngay cả Đông Phương Triệt cũng gọi tới, nàng thật sự có việc gạt hắn! Hôm nay lời nói ở cung Phượng Minh khẳng định không phải là lời thật lòng của nàng, khẳng định không phải!
“Còn tưởng rằng ngươi sẽ tiếp tục ngu ngốc.” Đông Phương Triệt lạnh như băng nói.
Cơ hội cho Quân Mặc Thần ăn giấm chua không nhiều lắm.
“Cảnh Vương khống chế kinh thành và hoàng cung, muốn đoạt địa vị của Vân Tử Hy, nhưng hắn không thể tự mình ra tay, hắn cần có người có thể giúp hắn giết chết Vân Tử Hy, sau đó hắn sẽ giết chết người giết Vân Tử Hy, tiếp đó là hắn có thể quang minh chính đại đường đường chính chính ngồi lên ngôi vị hoàng đế.”
Đông Phương Triệt chỉ nói đơn giản, còn đâu hắn để cho Quân Mặc Thần tự mình suy nghĩ, bằng trí thông minh của hắn, nếu như không bị tình cảm làm mờ đầu óc, hẳn có thể suy nghĩ ra toàn bộ mọi chuyện.
Quân Mặc Thần nắm chặt hai tay thành nắm đấm, hắn hiểu được!
Đáng chết!
Cảnh Vương muốn đoạt địa vị của Vân Tử Hy, muốn hắn ra tay làm người hành thích vua, cho nên lợi dụng Nhiễm Nhi gây ra mâu thuẫn giữa hắn và Vân Tử Hy!
Mà Nhiễm Nhi, vì bảo vệ Vân Tử Hy, ban ngày hôm nay dưới sự giám thị của Cảnh Vương mới diễn một màn kịch như vậy!
Thật là đáng chết!
Cảnh Vương, ngươi muốn ngôi vị hoàng đế ta không xen vào, nhưng ngươi lại tính toán trên đầu Nhiễm Nhi và ta, vậy cái đầu của ngươi, ta nhất định muốn!
Không riêng gì Quân Mặc Thần, đám người Quân Kiệt ở đó sau khi nghe được lời nói của Đông Phương Triệt, nhất thời liền thở phào nhẹ nhõm, quá tốt, nương nương không có phản bội thế tử gia bọn họ, quá tốt!
Lục Trúc thút thít, nàng biết tiểu thư không phải không cần Thế tử gia, không phải không cần tiểu thư nhỏ, không phải không cần bọn họ, hu hu hu...
“Chuyện còn lại ngươi biết cả rồi, tiếp theo liền giao cho ngươi.” Đông Phương Triệt nói, chuyện của bọn họ, hắn nhúng tay đến đây thôi.
Biết lời Vân Thanh Nhiễm nói với hắn ở trong cung Phượng Minh đều là lời trái lương tâm, trong nháy mắt Quân Mặc Thần mãn huyết (đầy máu) sống lại.
“Đông Phương công tử chớ vội đi, ngươi giúp bổn thế tử một việc lớn, bổn thế tử không có đạo lý không hồi báo một chút.”
“Ta chỉ là phụng mệnh làm việc.” Vân Thanh Nhiễm là chủ thượng của hắn, lời của nàng đối với hắn mà nói chính là mệnh lệnh.
“Chỗ này của ta có đồ vật có lẽ sẽ khiến cho Đông Phương công tử cảm thấy hứng thú. Không biết Đông Phương công tử còn nhớ vị Hạ Hầu tiểu thư kia không?”
Quân Mặc Thần nhàn nhã uống trà, cùng người một khắc trước như hai người khác nhau. Nhiễm Nhi của hắn không cần gả cho người khác, không cần làm Hoàng Hậu của tên khốn Vân Tử Hy nào đó, hắn còn gì để lo lắng khổ sở đây?
Ánh mắt Đông Phương Triệt dừng lại: “Nàng ở đâu?”
“Làm phiền toái Đông Phương công tử tiếp tục diễn vai Vân Viễn Hằng, đi nhiều tới hoàng cung, chăm sóc kỹ ái phi của bổn thế tử.” Quân Mặc Thần cười nói nhẹ nhàng.
Người nam nhân này, thật là xấu xa! Nhất là ở thời điểm tâm tình hắn không tệ!
“Được, coi như điều kiện trao đổi đi.”
“Ừ, thành giao.” Quân Mặc Thần nhìn Đông Phương Triệt nâng chén trà lên, lấy trà thay rượu, giao dịch vui vẻ.
★
Đêm đến, cung Phượng Minh.
Sau khi Vân Thanh Nhiễm tắm rửa sơ qua, dựa vào giường êm, an tĩnh chải tóc.
Vân Tử Hy xử lý sự vụ một ngày xong lại đến cung Phượng Minh, mấy ngày nay hắn vẫn luôn ngủ lại cung Phượng Minh, trong cung đều nói, vị hoàng hậu nương nương chưa được sắc phong này được hoàng thượng quá mức sủng ái, nào ngờ, Vân Tử Hy vẫn luôn ngủ trên giường ở phòng ngoài cung điện, không vượt quá lễ nghi nửa phần, sở dĩ hắn phải ngủ ở cung Phượng Minh là do không yên tâm Vân Thanh Nhiễm, quả thực hắn không biết Cảnh Vương sẽ có những hành động gì.
Nhất là hôm nay, Quân Mặc Thần trở về kinh thành, khó nói Cảnh Vương có thể sẽ làm gì với Vân Thanh Nhiễm hay không, hiện giờ bên trong hoàng cung đều là người của Cảnh Vương, ngoại trừ chính hắn, ai hắn cũng không yên tâm.
“Thanh Nhiễm, Mặc Thần hắn...”
Muốn nàng nói với Quân Mặc Thần như vậy, Vân Tử Hy biết, Vân Thanh Nhiễm đau không hề ít so với Quân Mặc Thần.
“Không có gì, trễ lắm rồi, huynh đi nghỉ ngơi trước đi.” Vân Thanh Nhiễm không muốn nói chuyện kia, đau, làm sao mà không đau, nhưng nàng không muốn suy nghĩ, có hậu quả gì, chờ chuyện này kết thúc tự nàng sẽ đi thừa nhận, trước mắt, nàng chỉ muốn giúp Vân Tử Hy đối phó với Cảnh Vương, còn lại, nàng thật sự không có tinh lực suy nghĩ.
“Thanh Nhiễm!” Thấy Vân Thanh Nhiễm như vậy, lòng Vân Tử Hy thật đau, rất nghẹt thở, nàng càng kiên cường cái gì cũng không nói, hắn càng khó chịu.
“Ca, chúng ta không nói những chuyện đó có được không? Có chuyện gì thì tự ta sẽ gánh vác.” Vân Thanh Nhiễm cắt lời Vân Tử Hy.
Vân Thanh Nhiễm đối mặt với Vân Tử Hy, hai người đều ôm tâm sự nặng nề.
“Khải bẩm Hoàng thượng, Vân đại nhân cầu kiến.”
Lúc này, ” Vân Viễn Hằng” tới đây làm gì?
Vân Tử Hy và Vân Thanh Nhiễm cũng biết rất rõ ràng bây giờ “Vân Viễn Hằng” là ai.
Biết thì biết, không được biểu hiện quá mức rõ ràng.
“Vân đại nhân có nói chuyện gì không?” Vân Tử Hy hỏi.
“Hồi bẩm hoàng thượng, Vân đại nhân nói dù sao hoàng hậu nương nương cũng là nữ nhi của ông ấy, nàng phải gả đi, người làm phụ thân như ông ấy không thể chuẩn bị đồ cưới, nên chuẩn bị một phần lễ vật đưa cho hoàng hậu nương nương, bày tỏ tâm ý.”
Nếu như Vân Thanh Nhiễm thật sự được sắc phong làm hoàng hậu, tuyệt đối sẽ không lấy thân phận Vân Thanh Nhiễm mà sắc phong, bọn họ tuyệt đối sẽ tạo ra thân phận khác cho Vân Thanh Nhiễm, cho nên Vân Viễn Hằng không cần vì Vân Thanh Nhiễm chuẩn bị đồ cưới.
Vân Tử Hy và Vân Thanh Nhiễm nhìn nhau một cái, Đông Phương Triệt muốn tặng quà, nhất định là có dụng ý khác.
“Tuyên.” Vân Tử Hy nói.
Sau một lúc lâu,” Vân Viễn Hằng” vào cung gặp Vân Tử Hy và Vân Thanh Nhiễm. Đồng thời có mấy hạ nhân khiêng một bức tượng phật đi cùng “Vân Viễn Hằng” vào cung điện.
“Thần tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
“Ái khanh bình thân.” Vân Tử Hy nói: “Đây là lễ vật ái khanh chuẩn bị vì hoàng hậu sao? Thật là có tâm.”
Một bức tượng phật? Rốt cuộc Đông Phương Triệt đang giở trò quỷ gì vậy?
Beta: Diệp Y Giai
Vân Thanh Nhiễm ngồi ở trước bàn trang điểm, xuyên thấu qua gương đồng trước mặt, có thể thấy Vân Tử Hy đứng ở sau lưng nàng.
“Quân Mặc Thần muốn gặp nàng.”
Đây là chuyện đã sớm dự liệu được, chỉ cần Quân Mặc Thần trở về kinh thành, biết nàng bị mang vào hoàng cung sau đó lại chưa ra khỏi, lập tức sẽ tới gặp nàng.
Mà Cảnh Vương cũng nhất định sẽ để cho Quân Mặc Thần tới gặp nàng, dựa theo vở kịch của Cảnh Vương, chính là muốn Quân Mặc Thần cùng Vân Tử Hy nảy sinh mâu thuẫn, cuối cùng lưỡng bại câu thương, còn hắn ngồi làm ngư ông đắc lợi.
“Ta đã biết.”
Vân Thanh Nhiễm cắn môi một cái, khắp nơi trong hoàng cung này đều là người của Cảnh Vương, bây giờ nàng muốn gặp mặt Quân Mặc Thần, người của Cảnh Vương nhất định sẽ nhìn chăm chú đến sít sao.
Hiện giờ, chỉ có trong tẩm cung của Vân Thanh Nhiễm là an toàn, nàng dùng thuật khống hồn học được từ Hồng Dược biến người nơi này thành bù nhìn. Nhưng mà nếu nàng chạm mặt nói chuyện với Quân Mặc Thần, nhất định Cảnh Vương sẽ phá lệ chú ý, sẽ đặc biệt phái người tới nhìn chằm chằm.
“Thanh Nhiễm, muội định làm thế nào?”
Vân Tử Hy lo lắng, có Cảnh Vương theo dõi, Vân Thanh Nhiễm không thể nói thẳng với Quân Mặc Thần, nhưng nếu như... nói lời trái lương tâm, sợ rằng Quân Mặc Thần sẽ hiểu lầm.
Vân Thanh Nhiễm đứng lên, nhìn mình trong gương, mỉm cười như mùa xuân, không thấy một chút tiều tụy nào, như vậy chờ lát nữa diễn xuất hẳn là rất có sức thuyết phục.
Nếu như Mặc Thần không hiểu được, nàng cũng không thể rút lui, Vân Tử Hy không thể chết được, điểm này nàng rất rõ ràng.
Vân Tử Hy từ trong ánh mắt của Vân Thanh Nhiễm lấy được đáp án của hắn, lòng lại một lần nữa phát đau, đau đến chết lặng.
Vì hắn, Thanh Nhiễm nguyện ý dốc sức bảo vệ, cho dù bản thân nàng sẽ phải chịu khổ, cho dù nàng có đau lòng, nàng cũng không hối tiếc.
★
Vân Thanh Nhiễm đi tới đằng sau bức rèm che, nhìn qua bức rèm, nam nhân mà nàng ngày đêm mong nhớ gần trong gang tấc.
Trước kia hắn ngồi xe lăn, tất cả mọi người đều không chú ý đến chiều cao của hắn, hiện giờ hắn không ngồi xe lăn nữa, không ngờ thoạt nhìn lại cao lớn kiên cường như vậy.
Hắn đứng ở chỗ cách mình không xa, nhưng lại có sức hấp dẫn tới vậy. Hôm nay hắn vẫn mặc một bộ y phục màu trắng, da trắng như tuyết, mắt đen như gỗ mun, tóc đen buộc sợi tơ màu trắng, trông rất phiêu dật tự nhiên.
Ánh mắt của hắn có chút ít mệt mỏi, đồng thời lại rất nghiêm nghị.
Giờ phút này so với việc hắn mệt mỏi, còn có chuyện khác càng quan trọng hơn.
Vân Thanh Nhiễm hắng giọng một cái, giống như là hạ quyết tâm thật lớn: “Thế tử gia muốn gặp bổn cung?”
Vừa mở miệng, thì giống như có một khoảng cách vô hình ngăn giữa Vân Thanh Nhiễm và Quân Mặc Thần, giữa hai người bọn họ không chỉ là cách nhau một bức rèm mà thôi.
Một tiếng thế tử gia, một tiếng bổn cung, khiến cho ánh mắt của Quân Mặc Thần trong nháy mắt biến thành lạnh băng, hận không thể xé toạc toàn bộ bức rèm trước mắt.
Giọng nói vẫn là giọng nói đó, nhưng lời nói ra, lại khiến cho Quân Mặc Thần không còn lý trí tiếp tục đứng yên tại chỗ.
“Rào rào —— “
Hạt châu lốp bốp rơi đầy đất.
Bức rèm trước mặt Vân Thanh Nhiễm bị Quân Mặc Thần thô bạo xé rách, đồng thời cánh tay bị hắn hung hãn túm lấy, Quân Mặc Thần hung hãn nhìn chằm chằm Vân Thanh Nhiễm, gần như là rít gào: “Nàng vừa mới nói gì?”
Quân Mặc Thần đã rất cố gắng khắc chế cơn tức giận đang bùng phát trong lòng hắn lúc này.
Được lắm, rất được, nàng còn tỉ mỉ ăn mặc trang điểm! Vẻ mặt không có một chút không tình nguyện, bộ dạng không có nửa điểm giống như bị nhốt, ngược lại giống như sống ở đây rất tốt!
“Thế tử gia, động tay động chân với bổn cung như vậy, hình như rất không hợp quy củ thì phải?”
Vân Thanh Nhiễm cảm giác được lực đạo ở trên cánh tay nàng càng lúc càng gia tăng, hắn đang tức giận, hết sức tức giận.
“Thế tử gia? Bổn cung? Sao bổn thế tử không biết khi nào thì ái phi bắt đầu nói chuyện với bổn thế tử khách khí như vậy!”
Nữ nhân này, tại sao nàng có thể nói chuyện với hắn như vậy! Sao nàng có thể làm thế!
“Thế tử gia, chẳng lẽ không biết sau mấy ngày nữa, bổn cung sẽ được sắc phong làm hoàng hậu sao? Từ đây sẽ không còn là thế tử gia thế tử phi nữa rồi.”
Vân Thanh Nhiễm nghênh đón ánh mắt của Quân Mặc Thần, lần đầu tiên hắn dùng ánh mắt hung dữ như vậy nhìn nàng! Bây giờ nhất định hắn hận không thể xé nàng ra.
“Sắc phong hoàng hậu? Ái phi đang nói chính nàng sao?” Quân Mặc Thần cắn môi, tim của hắn hoàn toàn bị nàng tổn thương.
Nàng nói nàng phải làm hoàng hậu, làm hoàng hậu của Vân Tử Hy! Bỗng nhiên Quân Mặc Thần muốn bật cười.
Nói cho hắn biết, nàng có nổi khổ, nói cho hắn biết, vừa rồi nàng chỉ là nói đùa! Như vậy bây giờ hắn sẽ lập tức san bằng hoàng cung này, mang nàng rời đi! Nói cho hắn biết!
Hôm nay vào hoàng cung, Quân Mặc Thần đã chuẩn bị sẽ làm như vậy, kết quả vừa gặp mặt, toàn bộ đều bị nàng làm rối loạn hết.
“Thế tử gia, tình cảm của chúng ta đã hết, ta thừa nhận từng có chút tình nghĩa với ngươi, nhưng so ra, hoàng thượng càng quan trọng hơn đối với ta, và hắn có mười mấy năm tình cảm, làm sao một người sống chung một sớm một chiều có thể sánh được đây?”
Vân Thanh Nhiễm vừa nói vừa chú ý tình huống trong điện, cung nữ thái giám trong điện này nhất định có không ít người của Cảnh Vương, phần diễn hôm nay, bất kể như thế nào nàng cũng phải diễn cho xong. Trước khi an bài tốt hết thảy không thể lộ chân tướng ở trước mặt Cảnh Vương.
“Tình cảm của chúng ta chẳng qua chỉ là một sớm một chiều ư?”
Nữ nhân này thật đúng là rất biết chọc giận hắn!
Giỏi cho câu tình cảm một sớm một chiều, giỏi cho câu tình cảm một sớm một chiều!
Tình cảm của nàng và Vân Tử Hy là mười mấy năm, còn tình cảm của bọn họ chỉ là một sớm một chiều!
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Trên mặt Vân Thanh Nhiễm lạnh lùng không có quá nhiều biểu cảm, giờ phút này biểu hiện của nàng rất bình tĩnh.
“Xem ra là ái phi đã quên mất bộ dáng rên rỉ thở gấp lúc ở dưới thân bổn thế tử rồi, còn không chỉ là một sớm một chiều đâu, trí nhớ của ái phi thật đúng là không tốt!”
Quân Mặc Thần tức giận đỏ mắt lên, trái tim bị hung hăng xé nát.
Đây là nguyên nhân nàng vẫn không chịu nói câu kia với hắn sao? Bởi vì nàng vẫn chỉ coi hắn là người nhà của nàng, là một người nhà rất quan trọng, nhưng lại không giao trái tim cho hắn! Bởi vì ở trong mắt nàng, Vân Tử Hy còn quan trọng hơn so với hắn!
“Nam nữ hoan ái, là chuyện rất bình thường, không có liên quan đến tình yêu.”
Vân Thanh Nhiễm thờ ơ nhún nhún vai, tựa như đối với nàng mà nói, cuộc sống với Quân Mặc Thần cũng không quan trọng, nói quên hết liền có thể quên luôn.
“Nam nữ hoan ái, cho nên Phượng Di cũng chỉ là một sản phẩm không có quan hệ tới tình yêu? Đối với nàng mà nói, bổn thế tử và nữ nhi nói buông xuống liền có thể buông bỏ, đúng không?” Quân Mặc Thần nghĩ, có lẽ hắn hẳn nên moi tim nữ nhân này ra, nhìn một chút có phải là màu đỏ hay không!
“Tùy ngươi nói thế nào cũng được. Thế tử gia, trước kia ta và hoàng thượng trên danh nghĩa là huynh muội, thế tục không cho phép hai người bọn ta đến với nhau, cho nên ngày đó đại hôn, ta không đi cùng hắn, nhưng mà bây giờ thì khác, khắp thiên hạ đều biết ta với hắn không phải huynh muội ruột thịt, chúng ta có thể đến với nhau. Cho nên lần này ta không muốn bỏ lỡ nữa, còn Phượng Di, thì phiền thế tử gia chiếu cố vậy.”
Cặp mắt Quân Mặc Thần đỏ bừng, phải không, khi đó nàng chính là muốn đi cùng với Vân Tử Hy, hiện giờ cũng chỉ là đi trễ hơn một năm mà thôi.
“Thật đáng tiếc, hoàng hậu nương nương tương lai, hôm nay bổn thế tử chính là phải mang nàng đi, bất kể trong lòng nàng chứa Vân Tử Hy hay là cái địa vị hoàng hậu này, đời này của nàng cho dù có bị nhốt chết cũng chỉ có thể ở lại trong phủ Trấn Nam Vương, nhốt ở bên cạnh Quân Mặc Thần ta! Khi ta nửa sống nửa chết không muốn thả nàng đi, bây giờ nàng cũng đừng suy nghĩ!”
Hắn sẽ không để nàng đi! Sẽ không! Trước kia hắn muốn thả nàng đi, khi đó nàng không có đi luôn, còn liều mạng muốn lưu lại cùng hắn, vậy thì hiện tại đừng hòng chạy thoát khỏi hắn! Đừng hòng!
Quân Mặc Thần kéo tay Vân Thanh Nhiễm: “Bất kể nàng có nguyện ý hay không, hôm nay nàng cũng phải trở về cùng ta!”
Vân Thanh Nhiễm vội vàng nắm lấy cung nữ ở bên cạnh, đồng thời giấu đi chân của mình, không để cho gông cùm trên chân bại lộ ra.
Vân Tử Hy đi tới, thấy Quân Mặc Thần kéo tay Vân Thanh Nhiễm, liền vội vàng tiến lên: “Quân Mặc Thần, ngươi đang làm gì?”
Vân Tử Hy đè lại cánh tay Quân Mặc Thần, cản hắn tiếp tục lôi kéo Vân Thanh Nhiễm.
“Tới thật đúng lúc.”
Quân Mặc Thần thấy Vân Tử Hy, lửa giận bất thình lình bùng phát.
Cái tay trống còn lại liền trực tiếp đánh lên người Vân Tử Hy.
Luận về võ nghệ, Vân Tử Hy há lại phải đối thủ của Quân Mặc Thần sau khi thân thể bình phục, một quyền này, khiến Vân Tử Hy bị đánh văng ra, lưng đập vào phía trên đại điện.
Khóe miệng Vân Tử Hy tràn ra máu tươi.
Vân Thanh Nhiễm vướng cái xích trên chân, không dám chạy qua xem tình hình, chỉ có thể lạnh nhạt thanh nói với Quân Mặc Thần: “Quân Mặc Thần to gan, lại dám phạm thượng, đây là tử tội!”
“Nàng cho là bây giờ ta còn quan tâm đây là tử tội hay không sao?”
Quân Mặc Thần nhìn chằm chằm Vân Thanh Nhiễm, ánh mắt của hắn nói cho Vân Thanh Nhiễm, căn bản hắn không quan tâm đây là tội chết, hôm nay coi như là phải giết Vân Tử Hy, hắn cũng phải khiêng nàng ra khỏi cung!
“Thanh Nhiễm...” Vân Tử Hy lau đi máu tươi trên khóe miệng, thấy Vân Thanh Nhiễm bị Quân Mặc Thần hiểu lầm, trong lòng rất đau.
“Hoàng thượng! Thần thiếp khẩn cầu Hoàng thượng giao việc này cho thần thiếp tự mình xử lý!” Vân Thanh Nhiễm biết nếu như để Vân Tử Hy ở chỗ này, chỉ sẽ khiến cho chuyện càng trở nên phức tạp, nàng không thể nhìn hai người động thủ ở trước mặt nàng.
“Nhưng, hắn...” Hôm nay Quân Mặc Thần đang bực bội, sợ sẽ làm chuyện không thể dùng lẽ thường để suy tính, Quân Mặc Thần quá quan tâm Vân Thanh Nhiễm, thật sự chuyện gì cũng sẽ làm ra được.
“Thần thiếp khẩn cầu Hoàng thượng!” Vân Thanh Nhiễm đề cao giọng, nhắc lại.
Vân Tử Hy nhìn ánh mắt kiên định của Vân Thanh Nhiễm, biết không cách nào nhúng tay vào giữa hai người bọn họ.
Hắn chỉ có thể rời khỏi, trước khi đi còn mang đám người cung nữ thái giám trong cung điện đi, tuy hắn biết dù cho đám cung nữ thái giám này lui, vẫn không lùi được vài ánh mắt theo dõi ẩn núp của Cảnh Vương ở nơi này.
“Làm sao? Nàng đau lòng hắn? Như vậy nàng nên biết, hôm nay ta có thể giết hắn, nếu như muốn hắn còn sống, bây giờ hãy cùng ta rời đi!”
Đáng chết nàng lại đau lòng Vân Tử Hy! Đáng chết nàng lại dùng loại phương pháp này hành hạ hắn!
“Ta sẽ không rời khỏi đây cùng với ngươi! Ngươi cũng không thể nào giết hắn! Hắn là hoàng thượng, ngươi giết hắn là hành thích vua!”
“Hành thích vua? Nàng có muốn thử một chút hay không, ta có thể vì nàng mà... Giết! Vua!” Quân Mặc Thần nói từng chữ từng chữ ra khỏi miệng, trong lời nói lộ ra ngoan độc, hắn sẽ, hắn thật sẽ làm!
“Quân Mặc Thần, ngươi uy hiếp ta?”
Lòng bàn tay Vân Thanh Nhiễm đều là mồ hôi lạnh, thấy Quân Mặc Thần như vậy, tim của nàng cũng tan nát, lời của nàng tổn thương hắn đồng thời cũng làm tổn thương chính nàng.
Nhưng mà nàng nhất định phải diễn xong vở kịch này, nàng không thể thua, thua là sẽ mất cơ hội trước mắt, thua mất tính mạng của Vân Tử Hy!
Nghe vậy, Quân Mặc Thần tiến tới bên tai Vân Thanh Nhiễm, môi của hắn gần như là muốn dán lên lỗ tai Vân Thanh Nhiễm: “Lòng nàng thật ác độc, biết làm sao để đâm thủng tim của ta thành trăm ngàn lỗ, nhưng mà tuy vậy ta vẫn không đành lòng làm tổn thương nàng, nhưng Vân Tử Hy thì khác, hắn dám động tới nàng, ta sẽ giết hắn. Ta cho phép nàng tổn thương ta, không cho phép nàng rời khỏi ta, nàng tốt nhất nên biết rõ điều này.” (Jmiu: Oa… ed đến đoạn này đau lòng quá muội ơi)
Tim của Vân Thanh Nhiễm đã bị Quân Mặc Thần lăng trì (tùng xẻo), ta cho phép nàng tổn thương ta, không cho phép nàng rời khỏi ta, tâm ý của hắn, nàng thấy rất rõ ràng, rất rõ ràng.
Vân Thanh Nhiễm mạnh mẽ cầm chủy thủ ở trên bàn lên, kề lên cổ của mình: “Quân Mặc Thần, ngươi đi ra ngoài cho ta, nếu không ta sẽ chết ở trước mặt ngươi!”
Trong phút chốc, huyết dịch cả người Quân Mặc Thần tựa như đông lại, tay chân tựa như kết băng.
Nàng dùng cái chết để uy hiếp hắn, nàng dùng tính mạng của mình để uy hiếp hắn!
Cánh tay Quân Mặc Thần mất đi khí lực, vô lực rủ xuống, thân hình không ổn, bước chân lui về phía sau lung la lung lay.
Nếu không ta sẽ chết ở trước mặt ngươi, nếu không ta sẽ chết ở trước mặt ngươi, những lời này không ngừng quanh quẩn ở trong đầu Quân Mặc Thần, một lần lại một lần, giống như là một lời nguyền.
“Được, được, rất được...”
Rất được, được lắm, nàng thắng, nàng thắng!
Quân Mặc Thần không biết mình rời khỏi cung Phượng Minh bằng cách nào, cũng không biết mình trở về phủ Trấn Nam Vương như thế nào.
Dọc theo đường đi, trong đầu của hắn trống rỗng.
Quân Kiệt thấy Quân Mặc Thần trở lại, nhưng là một bộ dáng thất hồn lạc phách.
Quân Mặc Thần như vậy, cho tới bây giờ bọn họ cũng chưa từng thấy qua.
“Gia, chuyện gì đã xảy ra, gia...”
Quân Kiệt cố gắng nói chuyện cùng Quân Mặc Thần, nhưng Quân Mặc Thần lại giống như không nghe thấy, bước chân phù phiếm ánh mắt vô hồn đi vào phòng, sau đó đóng cửa không gặp bất luận kẻ nào.
Bộ dạng Quân Mặc Thần hù dọa tất cả mọi người phủ Trấn Nam Vương từ trên xuống dưới.
Phượng Di vẫn luôn khóc, bất kể Lục Trúc Hồng Mai dỗ như thế nào đều vô ích.
“Thu Ảnh, không phải ngươi đi theo gia sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao gia từ trong cung trở lại giống như là biến thành một người khác vậy?” Bất đắc dĩ, Quân Kiệt không thể làm gì khác là nhìn Thu Ảnh cùng vào hoàng cung với Quân Mặc Thần.
Thu Ảnh mím môi, suy nghĩ xem phải nói thế nào.
“Ngươi bần thần cái gì hả, nói mau đi!” Giờ đã là lúc nào rồi, hắn còn có tâm tình bần thần!
“Ta không cùng gia vào cung Phượng Minh, chỉ có điều thời điểm ta chờ ở ngoài điện nghe được, nương nương người..” Thu Ảnh cau mày, trong lòng cũng rất là rối răm.
“Nương nương người thế nào hả, ngươi mau nói đi!” Quân Kiệt gấp đến sắp phát phun lửa!
“Nương nương người sắp làm hoàng hậu nương nương!”
“Hoàng hậu? Thu Ảnh, ngươi đùa gì thế! Đó là thế tử phi nương nương của chúng ta! Là thê tử gia chúng ta cưới hỏi đàng hoàng, là nương của tiểu thư nhỏ, làm sao lại làm hoàng hậu nương nương!”
“Bởi vì hoàng thượng yêu thích nương nương của chúng ta, cho nên...”
“Lộn xộn cái gì, đây không phải là đoạt đoạt thê tử của người khác sao? Hoàng thượng cũng thật khốn kiếp!” Quả thực so với Dạ Hoằng Nghị còn đáng ghét hơn!
Quân Kiệt nổi đóa, cũng không thèm để ý lời nói của mình rất đại nghịch bất đạo.
“Tên khốn Vân Tử Hy kia cho rằng hắn là ai hả, ở trong kinh thành này, ai là người định đoạt còn chưa chắc đâu! Sợ cái gì, cùng lắm thì chúng ta lật tung hoàng cung lên, đoạt nương nương lại!”
“Nếu như chỉ có Vân Tử Hy tình nguyện một phía thì tốt rồi, chúng ta sẽ đoạt lại nương nương, nhưng.. Nương nương người, hình như là tự nguyện.”
Đây mới là vấn đề lớn nhất, nương nương là tự nguyện, chỉ riêng một điểm này, cũng đã đủ để lăng trì gia của bọn họ rồi, gia bọn họ yêu nương nương như vậy, biết nương nương tự nguyện rời bỏ gia gả cho Vân Tử Hy, làm sao chịu đựng nổi?
“Ngươi nói gì?!” Quân Kiệt không cách nào bình tĩnh nổi: “Làm sao nương nương lại...”
“Thu Ảnh ngươi nói bậy, tiểu thư của chúng ta không phải là người như thế!” Lục Trúc nghe vậy, vội vàng đứng ra giải thích giúp Vân Thanh Nhiễm.
“Nàng không phải, vậy ngươi nói cho ta biết tại sao khi trở về gia lại biến thành cái bộ dáng này? Dưới thiên hạ này còn có chuyện gì có thể làm cho gia tổn thương đến loại trình độ này? Ta cho ngươi biết, ngay cả lúc vương gia vương phi xảy ra chuyện, thế tử gia vẫn bình tĩnh tỉnh táo mà ứng phó! Cũng chỉ có tiểu thư của các ngươi mới có năng lực khiến cho gia biến thành cái bộ dáng này!”
Thu Ảnh tức giận bùng phát, nhìn Lục Trúc rống lên.
“Ngươi nói bậy nói bậy nói bậy! Tiểu thư không phải, không phải, không phải vậy!” Lục Trúc nuốt nước mắt, liều mạng lắc đầu.
Lục Trúc khóc, ôm Phượng Di cùng nhau khóc, không cho phép bọn họ nói xấu tiểu thư, không cho phép! Tiểu thư sẽ không phải không cần Thế tử gia, sẽ không phải không cần tiểu thư nhỏ, sẽ không phải không cần bọn họ...
Thu Ảnh thấy Lục Trúc khóc sướt mướt, cũng không muốn tranh cãi cùng nàng, cũng do tâm tình của hắn không tốt nên mới nổi giận.
Bên này đang loạn thành một đoàn, lính gác cửa liền vội vàng chạy tới.
“Kiệt thị vệ, Vân đại nhân cầu kiến Thế tử gia, chuyện này nên xử lý như thế nào?”
Thế tử gia không muốn gặp ai, vương gia vương phi lại không rõ tung tích, có người tới bái kiến, lính gác cửa cũng chỉ đành hỏi Quân Kiệt trước.
“Nói với ông ta hôm nay gia của chúng ta không tiếp khách!” Quân Kiệt cân nhắc một chút nói, hôm nay bọn hắn cũng rất phiền não, lão đầu tử kia lại tới gây loạn thêm cái gì đây, vốn hắn cũng xem ông ta không vừa mắt!
“Được, vậy thì ta đi nói rõ với Vân đại nhân.” Lính gác cửa nghe vậy liền vội vàng làm theo Quân Kiệt nói.
Nhưng mà một lát sau, lính gác cửa lại chạy quay trở lại.
“Kiệt thị vệ, Vân đại nhân nói ông ấy có chuyện hết sức quan trọng muốn nói với thế tử gia, nói là nếu như thế tử gia không gặp ông ấy, sẽ hối hận cả đời.”
Đối phương đã nói như vậy, lính gác cửa cũng không thể không truyền đạt lại một lần nữa.
Quân Kiệt ngẩn người một chút, lão đầu tử kia thật sự có chuyện quan trọng như vậy muốn nói với gia bọn họ?
Không biết là thật hay là giả đây.
Thế tử phi gả tới đây lâu như vậy, cũng không thấy ông ấy tới thăm mấy lần, lúc này trong phủ đang xảy ra chuyện thì ông ấy lại tới, không biết trong hồ lô bán thuốc gì đây?
“Ta đi gặp ông ấy.” Quân Kiệt không dám tùy tiện cho người vào, suy nghĩ một chút vẫn là hắn nên đi gặp Vân Viễn Hằng trước.
Quân Kiệt vội vã chạy ra cửa, quả nhiên Vân Viễn Hằng vẫn đứng ở nơi đó.
“Không biết Vân đại nhân vì chuyện gì mà tới cửa viếng thăm, hôm nay thân thể gia chúng ta bệnh nhẹ không tiện gặp khách, nếu như Vân đại nhân không có chuyện gì quan trọng, vẫn là ngày khác trở lại đi!”
Quân Kiệt không có ấn tượng gì tốt về Vân Viễn Hằng, cộng thêm tâm tình không tốt, giọng điệu đối với Vân Viễn Hằng càng không được tốt.
Vân Viễn Hằng cầm một chiếc nhẫn giao vào tay Quân Kiệt: “Xin cầm chiếc nhẫn này giao cho thế tử gia của các ngươi, nếu sau khi hắn thấy chiếc nhẫn này mà vẫn không chịu gặp ta, vậy ta không còn lời nào để nói.”
Chiếc nhẫn?
Quân Kiệt cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên tay, là một chiếc nhẫn rất thông thường, chất ngọc, phẩm chất coi như thượng hạng, nhưng tuyệt đối không phải cực phẩm gì, kiểu dáng đơn giản, về tổng thể thì cảm thấy rất thanh lịch.
Quân Kiệt nửa tin nửa ngờ cầm chiếc nhẫn: “Được, Vân đại nhân chờ thêm một chút.”
Quân Kiệt cầm nhẫn đi gặp Quân Mặc Thần.
Hắn dè dặt đẩy cửa phòng ra, ánh sáng trong phòng có chút mờ mịt, bởi vì cửa sổ không hề được mở ra.
Hắn quét mắt quan sát bài trí trong phòng, vẫn chưa thấy bóng dáng của Quân Mặc Thần, cuối cùng hắn phát hiện Quân Mặc Thần ở trên giường nhỏ, Quân Mặc Thần nằm nghiêng ở trên giường nhỏ, hai mắt nhắm nghiền, không ai biết được giờ phút này hắn đang suy nghĩ điều gì.
Quân Kiệt rón rén đi tới mép giường.
“Gia, Vân đại nhân tới thăm.”
Quân Kiệt chờ Quân Mặc Thần đáp lại, rất lâu, mới nghe được Quân Mặc Thần nói ra bốn (nguyên văn là ba) chữ: “Bảo ông ta cút.”
“Nhưng mà Vân đại nhân nói, nếu Thế tử gia thấy chiếc nhẫn này thì sẽ muốn gặp ông ấy.”
Quân Kiệt cầm chiếc nhẫn đưa tới trước mặt Quân Mặc Thần.
Mí mắt Quân Mặc Thần bỗng hơi nhúc nhích, sau đó ánh mắt chậm rãi mở ra.
Chiếc nhẫn này không phải là...!
Quân Mặc Thần cầm chiếc nhẫn lên:” Ông ấy ở đâu?”
“Ở cửa!” Quân Kiệt cũng rất kinh hãi, không hiểu tại sao Quân Mặc Thần lại phản ứng lớn như vậy.
Chiếc nhẫn này là chiếc mà hắn đưa cho Thanh Nhiễm, sẽ không sai! Lần đầu tiên Thanh Nhiễm đòi hắn muốn thứ gì đó, hắn rất nghiêm túc chọn lựa, nhưng là bởi vì lúc ấy bản thân bọn họ ở trong trấn nhỏ, hắn cũng chỉ có thể chọn được chiếc nhẫn trông tương đối khá này, hắn còn nói sau khi hồi kinh sẽ đền bù cho nàng một chiếc khác.
Quân Mặc Thần cầm lấy chiếc nhẫn, sử dụng khinh công mà tất cả mọi người đuổi theo không kịp, dùng tốc độ mọi người khó mà nhìn thấy bóng người phóng tới cửa vương phủ.
“Nói cho ta biết, chiếc nhẫn này từ đâu mà có!” Quân Mặc Thần hung hãn nhìn chằm chằm Vân Viễn Hằng, cơ hồ muốn xé nát đối phương.
“Thế tử gia, nơi này không phải là chỗ tốt để nói chuyện.” Gương mặt Vân Viễn Hằng không thay đổi trình bày.
“Ngươi không phải Vân Viễn Hằng!” Chỉ liếc mắt một cái, Quân Mặc Thần liền nhận ra, đây tuyệt đối không phải là Vân Viễn Hằng, bề ngoài rất giống, nhưng giọng và ánh mắt không hề giống!
“Thế tử gia quả nhiên thông minh, nhìn một cái đã nhận ra ta không phải Vân Viễn Hằng, chỉ có điều hình như sự thông minh của thế tử gia không phải lúc nào cũng có tác dụng.” “Vân Viễn Hằng” thoải mái thừa nhận mình không phải là Vân Viễn Hằng thật, tựa hồ còn có chút tâm tính xem kịch vui.
Quân Mặc Thần ngẩn người một chút, dường như đánh hơi được mùi vị không tầm thường.
Một sự mừng rỡ tràn ra từ đáy lòng, một Vân Viễn Hằng giả này cầm chiếc nhẫn của Thanh Nhiễm tới đây tìm hắn, như vậy có phải chứng minh là người này do Thanh Nhiễm an bài hay không?
“Toàn phủ phòng bị, không cho phép bất luận kẻ nào đến gần vương phủ một bước.” Quân Mặc Thần căn dặn, sau đó nhìn “Vân Viễn Hằng” nói: “Ngươi, đi theo ta.”
Quân Mặc Thần mang Vân Viễn Hằng giả vào Vương phủ, hai người vào phòng khách ngồi xuống.
“Nói, ngươi là ai, làm sao có chiếc nhẫn này, ngươi có lời gì muốn nói với ta?”
Đông Phương Triệt không nhanh không chậm tháo mặt nạ da người trên mặt mình xuống, lộ ra mặt mũi thật sự của hắn.
“Đông Phương Triệt!”
Vân Viễn Hằng giả lại là do Đông Phương Triệt giả trang!
Tại sao hắn lại ở trong kinh thành? Hắn không phải trở về Thương Lan giáo rồi sao?
Còn nữa, thân hình của hắn so với Vân Viễn Hằng cao hơn rất nhiều, lúc này nhìn lại tương tự với thân hình Vân Viễn Hằng.
“Ta từng học súc cốt công (môn võ thu gọn được xương cốt), có thể bắt chước thân hình Vân Viễn Hằng, thuật dịch dung là sở trường ruột của sư phụ lão nhân gia, mặc dù ta không thể học được hết toàn bộ, nhưng không đến mức không lĩnh hội được chút nào.”
Đông Phương Triệt giải thích.
Về phần tại sao Đông Phương Triệt lại ở lại trong kinh thành, mà không về Thương Lan giáo, là bởi vì Hạ Hầu Tĩnh.
Đông Phương Triệt đưa di hài Hồng Dược trở về Thương Lan giáo, sau khi thu xếp ổn thỏa thì nhân tiện đi tìm Hạ Hầu Tĩnh, thời điểm bản thân hắn ở trấn nhỏ cách kinh thành không xa, nhận được tín hiệu của Vân Thanh Nhiễm.
Trên người Vân Thanh Nhiễm mang bảo vật Thông Linh Bảo Ngọc của Thương Lan giáo, vì tu luyện Thương Lan thất tuyệt, Thương Lan giáo có thất tuyệt xà có thể lần theo tung tích của nàng, Đông Phương Triệt một đường truy tìm tới, biết Vân Thanh Nhiễm ở trong cung, liền dùng thuật dịch dung vào Hoàng cung.
Sau đó Vân Thanh Nhiễm triệu kiến Vân Viễn Hằng thật, giam lỏng ông ta, còn Đông Phương Triệt thì dịch dung thành Vân Viễn Hằng rời khỏi hoàng cung trở lại Vân phủ.
Đông Phương Triệt dịch dung thành Vân Viễn Hằng quả thực là hoàn mỹ, nếu như hắn không mở miệng nói chuyện, Đông Phương Triệt không thích nói chuyện, hắn đối với Vân Thanh Nhiễm coi như là nói tương đối nhiều rồi, muốn hắn nói một đống lời với những người khác, đó nhất định chính là thiên phương dạ đàm (việc không thể thực hiện được).
Cho nên Vân Thanh Nhiễm lại an bài những người khác của Thương Lan giáo vào cung, chọn Thúy Bình đi theo Đông Phương Triệt rời khỏi hoàng cung, nói là do nàng an bài cho Vân Viễn Hằng tái giá, có Thúy Bình giúp đỡ, Đông Phương Triệt sẽ không bại lộ nhanh như vậy.
Vân Viễn Hằng là người của Cảnh Vương, hơn nữa còn là một con cờ mà Cảnh Vương yên tâm nhất, hơn hai mươi năm chưa từng phản bội Cảnh Vương, Cảnh Vương tự nhận là rất hiểu Vân Viễn Hằng, cho nên đối với ông ta cũng buông lỏng nhất, lúc này để cho người ta dịch dung thành Vân Viễn Hằng làm việc thì yên tâm hơn.
“Nói đi, mang những gì ngươi biết nói hết ra.”
Giờ khắc này, lòng của Quân Mặc Thần đang kích động, ngay cả Đông Phương Triệt cũng gọi tới, nàng thật sự có việc gạt hắn! Hôm nay lời nói ở cung Phượng Minh khẳng định không phải là lời thật lòng của nàng, khẳng định không phải!
“Còn tưởng rằng ngươi sẽ tiếp tục ngu ngốc.” Đông Phương Triệt lạnh như băng nói.
Cơ hội cho Quân Mặc Thần ăn giấm chua không nhiều lắm.
“Cảnh Vương khống chế kinh thành và hoàng cung, muốn đoạt địa vị của Vân Tử Hy, nhưng hắn không thể tự mình ra tay, hắn cần có người có thể giúp hắn giết chết Vân Tử Hy, sau đó hắn sẽ giết chết người giết Vân Tử Hy, tiếp đó là hắn có thể quang minh chính đại đường đường chính chính ngồi lên ngôi vị hoàng đế.”
Đông Phương Triệt chỉ nói đơn giản, còn đâu hắn để cho Quân Mặc Thần tự mình suy nghĩ, bằng trí thông minh của hắn, nếu như không bị tình cảm làm mờ đầu óc, hẳn có thể suy nghĩ ra toàn bộ mọi chuyện.
Quân Mặc Thần nắm chặt hai tay thành nắm đấm, hắn hiểu được!
Đáng chết!
Cảnh Vương muốn đoạt địa vị của Vân Tử Hy, muốn hắn ra tay làm người hành thích vua, cho nên lợi dụng Nhiễm Nhi gây ra mâu thuẫn giữa hắn và Vân Tử Hy!
Mà Nhiễm Nhi, vì bảo vệ Vân Tử Hy, ban ngày hôm nay dưới sự giám thị của Cảnh Vương mới diễn một màn kịch như vậy!
Thật là đáng chết!
Cảnh Vương, ngươi muốn ngôi vị hoàng đế ta không xen vào, nhưng ngươi lại tính toán trên đầu Nhiễm Nhi và ta, vậy cái đầu của ngươi, ta nhất định muốn!
Không riêng gì Quân Mặc Thần, đám người Quân Kiệt ở đó sau khi nghe được lời nói của Đông Phương Triệt, nhất thời liền thở phào nhẹ nhõm, quá tốt, nương nương không có phản bội thế tử gia bọn họ, quá tốt!
Lục Trúc thút thít, nàng biết tiểu thư không phải không cần Thế tử gia, không phải không cần tiểu thư nhỏ, không phải không cần bọn họ, hu hu hu...
“Chuyện còn lại ngươi biết cả rồi, tiếp theo liền giao cho ngươi.” Đông Phương Triệt nói, chuyện của bọn họ, hắn nhúng tay đến đây thôi.
Biết lời Vân Thanh Nhiễm nói với hắn ở trong cung Phượng Minh đều là lời trái lương tâm, trong nháy mắt Quân Mặc Thần mãn huyết (đầy máu) sống lại.
“Đông Phương công tử chớ vội đi, ngươi giúp bổn thế tử một việc lớn, bổn thế tử không có đạo lý không hồi báo một chút.”
“Ta chỉ là phụng mệnh làm việc.” Vân Thanh Nhiễm là chủ thượng của hắn, lời của nàng đối với hắn mà nói chính là mệnh lệnh.
“Chỗ này của ta có đồ vật có lẽ sẽ khiến cho Đông Phương công tử cảm thấy hứng thú. Không biết Đông Phương công tử còn nhớ vị Hạ Hầu tiểu thư kia không?”
Quân Mặc Thần nhàn nhã uống trà, cùng người một khắc trước như hai người khác nhau. Nhiễm Nhi của hắn không cần gả cho người khác, không cần làm Hoàng Hậu của tên khốn Vân Tử Hy nào đó, hắn còn gì để lo lắng khổ sở đây?
Ánh mắt Đông Phương Triệt dừng lại: “Nàng ở đâu?”
“Làm phiền toái Đông Phương công tử tiếp tục diễn vai Vân Viễn Hằng, đi nhiều tới hoàng cung, chăm sóc kỹ ái phi của bổn thế tử.” Quân Mặc Thần cười nói nhẹ nhàng.
Người nam nhân này, thật là xấu xa! Nhất là ở thời điểm tâm tình hắn không tệ!
“Được, coi như điều kiện trao đổi đi.”
“Ừ, thành giao.” Quân Mặc Thần nhìn Đông Phương Triệt nâng chén trà lên, lấy trà thay rượu, giao dịch vui vẻ.
★
Đêm đến, cung Phượng Minh.
Sau khi Vân Thanh Nhiễm tắm rửa sơ qua, dựa vào giường êm, an tĩnh chải tóc.
Vân Tử Hy xử lý sự vụ một ngày xong lại đến cung Phượng Minh, mấy ngày nay hắn vẫn luôn ngủ lại cung Phượng Minh, trong cung đều nói, vị hoàng hậu nương nương chưa được sắc phong này được hoàng thượng quá mức sủng ái, nào ngờ, Vân Tử Hy vẫn luôn ngủ trên giường ở phòng ngoài cung điện, không vượt quá lễ nghi nửa phần, sở dĩ hắn phải ngủ ở cung Phượng Minh là do không yên tâm Vân Thanh Nhiễm, quả thực hắn không biết Cảnh Vương sẽ có những hành động gì.
Nhất là hôm nay, Quân Mặc Thần trở về kinh thành, khó nói Cảnh Vương có thể sẽ làm gì với Vân Thanh Nhiễm hay không, hiện giờ bên trong hoàng cung đều là người của Cảnh Vương, ngoại trừ chính hắn, ai hắn cũng không yên tâm.
“Thanh Nhiễm, Mặc Thần hắn...”
Muốn nàng nói với Quân Mặc Thần như vậy, Vân Tử Hy biết, Vân Thanh Nhiễm đau không hề ít so với Quân Mặc Thần.
“Không có gì, trễ lắm rồi, huynh đi nghỉ ngơi trước đi.” Vân Thanh Nhiễm không muốn nói chuyện kia, đau, làm sao mà không đau, nhưng nàng không muốn suy nghĩ, có hậu quả gì, chờ chuyện này kết thúc tự nàng sẽ đi thừa nhận, trước mắt, nàng chỉ muốn giúp Vân Tử Hy đối phó với Cảnh Vương, còn lại, nàng thật sự không có tinh lực suy nghĩ.
“Thanh Nhiễm!” Thấy Vân Thanh Nhiễm như vậy, lòng Vân Tử Hy thật đau, rất nghẹt thở, nàng càng kiên cường cái gì cũng không nói, hắn càng khó chịu.
“Ca, chúng ta không nói những chuyện đó có được không? Có chuyện gì thì tự ta sẽ gánh vác.” Vân Thanh Nhiễm cắt lời Vân Tử Hy.
Vân Thanh Nhiễm đối mặt với Vân Tử Hy, hai người đều ôm tâm sự nặng nề.
“Khải bẩm Hoàng thượng, Vân đại nhân cầu kiến.”
Lúc này, ” Vân Viễn Hằng” tới đây làm gì?
Vân Tử Hy và Vân Thanh Nhiễm cũng biết rất rõ ràng bây giờ “Vân Viễn Hằng” là ai.
Biết thì biết, không được biểu hiện quá mức rõ ràng.
“Vân đại nhân có nói chuyện gì không?” Vân Tử Hy hỏi.
“Hồi bẩm hoàng thượng, Vân đại nhân nói dù sao hoàng hậu nương nương cũng là nữ nhi của ông ấy, nàng phải gả đi, người làm phụ thân như ông ấy không thể chuẩn bị đồ cưới, nên chuẩn bị một phần lễ vật đưa cho hoàng hậu nương nương, bày tỏ tâm ý.”
Nếu như Vân Thanh Nhiễm thật sự được sắc phong làm hoàng hậu, tuyệt đối sẽ không lấy thân phận Vân Thanh Nhiễm mà sắc phong, bọn họ tuyệt đối sẽ tạo ra thân phận khác cho Vân Thanh Nhiễm, cho nên Vân Viễn Hằng không cần vì Vân Thanh Nhiễm chuẩn bị đồ cưới.
Vân Tử Hy và Vân Thanh Nhiễm nhìn nhau một cái, Đông Phương Triệt muốn tặng quà, nhất định là có dụng ý khác.
“Tuyên.” Vân Tử Hy nói.
Sau một lúc lâu,” Vân Viễn Hằng” vào cung gặp Vân Tử Hy và Vân Thanh Nhiễm. Đồng thời có mấy hạ nhân khiêng một bức tượng phật đi cùng “Vân Viễn Hằng” vào cung điện.
“Thần tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
“Ái khanh bình thân.” Vân Tử Hy nói: “Đây là lễ vật ái khanh chuẩn bị vì hoàng hậu sao? Thật là có tâm.”
Một bức tượng phật? Rốt cuộc Đông Phương Triệt đang giở trò quỷ gì vậy?