Phượng Câu Tình: Đặc Công Thế Tử Phi
Chương 18: Bị bắt gian tại trận
Bà lão đối mặt với một đám hắc y nhân như vậy, đáy lòng sinh ra sợ hãi, ngón tay run rẩy chỉ vào cái tủ ở trong phòng.
Hắc y nhân thấy thế thì vui vẻ, thật tốt quá! Hóa ra thế tử phi cùng Cửu hoàng tử đúng là ở nơi này, không có việc gì là tốt rồi.
Vì thế một trong những hắc y nhân liền thả tín hiệu, thông báo cho những người khác và Quân Mặc Thần.
Quân Mặc Thần cũng đến đây, hơn nữa còn đang ở gần đấy.
Không tới vài phút, Quân Mặc Thần đã đến nơi.
Hôm nay phong cách Quân Mặc Thần có chút khác trước, một thân hỉ phục đỏ sẫm, xuất hiện trên da thịt trắng như tuyết cùng sắc mặt tái nhợt, có vẻ vô cùng bắt mắt, còn có vài phần yêu dã.
Vân Thanh Nhiễm từ khe hở của tủ nhìn thấy những hắc y nhân này đang tránh đường cho Quân Mặc Thần đi vào, nhất thời liền hiểu, hóa ra những hắc y nhân này là người của Quân Mặc Thần, không phải là người tập kích bọn họ.
Vân Thanh Nhiễm đã biết rõ tình huống bên ngoài, nhưng Dạ Minh Uyên lại không biết, Dạ Minh Uyên thấy bên ngoài đột nhiên yên tĩnh, càng thêm đề cao cảnh giác.
“Lát nữa, cánh tủ mở ra, thì ngươi hãy trốn sau lưng ta.” Dạ Minh Uyên dặn dò Vân Thanh Nhiễm.
Vân Thanh Nhiễm đang muốn nói với hắn là không cần, còn chưa nói ra lời, cánh tủ đã bị mở ra, mà người mở không ai khác ngoài Quân Mặc Thần.
Cánh tủ vừa mở ra, mọi người bên ngoài đều ngây ngẩn cả người.
Bởi vì bên trong tủ, tư thế của Dạ Minh Uyên và Vân Thanh Nhiễm vô cùng ái muội, hai người kề sát nhau, nhiều nơi trên cơ thể còn chạm vào nhau.
Vừa nhìn chợt thấy như là Dạ Minh Uyên đang muốn kéo Vân Thanh Nhiễm vào trong lòng.
Dạ Minh Uyên vốn tưởng rằng người đang đến gần là người xấu, ai ngờ là Mặc Quân Thần, lại nhìn đến tình cảnh lúc này của mình, có chút xấu hổ từ trong tủ đi ra.
Sau đó càng sốt ruột, lại càng dễ phạm lỗi, vội vội vàng vàng từ trong tủ bước ra, vị hoàng tử Dạ Minh Uyên với võ công còn trên cả cao thủ đại nội thế nhưng thiếu chút ngã sấp xuống.
Vừa rồi ở bên trong tủ cùng với Vân thanh Nhiễm hắn đã vô cùng xấu hổ, nhưng đó là khi không có ai nhìn thấy, cửa tủ vừa mở ra, tất cả đều hiển hiện dưới ánh mặt trời, Dạ Minh Uyên càng thêm xấu hổ.
Không xong rồi, người nhìn thấy tình huống này lại là Quân Mặc Thần.
Ngay trước mặt người ta, lại đụng chạm da thịt với nương tử tương lai của hắn…
Có một loại cảm giác bị bắt gian tại trận.
Trong lúc nhất thời, xung quanh lặng ngắt như tờ.
Cùng đi theo Quân Mặc Thần đến đây, Quân Kiệt không biết tình huống hiện tại, nói: “Cửu điện hạ, mặt ngài sao lại hồng như vậy?”
Thật đúng là khó tìm được câu trả lời.
Mọi người nghe vậy, đều nhìn khuôn mặt của Dạ Minh Uyên, mặt Cửu điện hạ đỏ bừng, có phải vừa rồi ở trong tủ xảy ra chuyện gì mà bọn họ không biết không?
“Mặt đỏ chỉ là vì vừa rồi ở trong tủ có chút ngột ngạt.” Dạ Minh Uyên giải thích, cố ý che dấu lí do hắn xấu hổ, “Đúng rồi, Mặc Thần, bắt được những người đó không?”
Quân Mặc Thần gật gật đầu, “Bắt được , nhưng đều uống thuốc độc tự sát rồi.”
Hẳn tất cả đều là tử sĩ, nhiệm vụ thất bại liền tự vẫn. Dù sao đối phương cũng tới để ám sát Dạ Minh Uyên, dám ám sát hoàng tử, không phải là việc mà người bình thường dám làm.
“Thật xin lỗi, Mặc Thần, lần này đã liên lụy đến ngươi và thế tử phi.” Dạ Minh Uyên biết vì hắn mà hôn lễ hỗn loạn như vậy, có chút áy náy.
Quân Mặc Thần lộ ra chút tươi cười thản nhiên, “Không có việc gì, đây không thể tính là lỗi của ngươi.”
Vân Thanh Nhiễm chậm rãi từ trong tủ đi ra, nhìn thấy Quân Mặc Thần lại không có chút xấu hổ, hỏi hắn: “Tại sao ngươi lại tự mình đến đây? Thân thể có chỗ nào không thoải mái không?”
Vân Thanh Nhiễm nghĩ rằng thân thể Quân Mặc Thần không tốt, nếu không muốn nói thật là yếu, nhưng tại sao hắn không để cho người khác đến đón dâu?
Hiện tại hắn lại tự mình đến đây .
“Khụ khụ, bản thế tử không thấy nương tử tương lai, bản thế tử đương nhiên, khụ khụ… không thể ngồi yên được, huống chi, khụ khụ, bản thế tử sợ tối nay, nương tử lại là người khác, khụ khụ khụ…”
Quân Mặc Thần vừa ho vừa nói, nghe qua có vài phần thê lương.
“Những người này là ai?” Vân Thanh Nhiễm lại chỉ vào đám hắc y nhân chung quanh, hỏi Quân Mặc Thần, những người này không giống như binh lính của quan lại, cho nên nàng mới cho rằng bọn hắn đến đây là để bắt bọn họ.
“Hồi thế tử phi, chúng ta là ám vệ của Trấn Nam vương phủ, chỉ nghe theo lệnh của vương gia cùng thế tử.” Một nam tử hắc y bước ra trả lời.
Vân Thanh Nhiễm gật đầu, thì ra là như vậy, hơn nữa bọn họ hẳn không phải là quân đội bí mật của Trấn Nam vương phủ, mà được công nhận, bằng không sẽ không dám quang minh chính đại xuất hiện trước mặt Cửu hoàng tử – Dạ Minh Uyên.
“Khụ khụ, hiện giờ ái phi hẳn là nên cùng bản thế tử hồi Vương phủ, mẫu phi nói, thời gian bái đường rất quan trọng, qua giờ lành sẽ không tốt.” Quân Mặc Thần nói xong dắt tay Vân Thanh Nhiễm, mang theo nàng đi ra ngoài.
Vân Thanh Nhiễm cũng để yên cho Quân Mặc Thần lôi kéo nàng đi, lúc bàn tay của Quân Mặc Thần nắm tay nàng, nàng mới phát hiện, ngón tay hắn còn thon dài hơn so với dự đoán của nàng, ngón tay hắn khớp xương rõ ràng, cảm giác không có bao nhiêu thịt, nhưng lại cứng cáp hữu lực.
Hôm nay là ngày hai người thành thân, đều một thân hỉ phục đỏ thẫm, tay nắm tay, phiêu dật xuất trần.
Dạ Minh Uyên nhìn bóng dáng rời đi của hai người, xem ra “tân lang” nghênh thú hỉ nương thay là mình đây không cần phải đi chung nữa, phu quân chân chính đã xuất hiện rồi.
Bà lão vừa bị một đám thiết diện hắc y dọa sợ vừa nhìn tình huống trước mặt, trong lòng cực kỳ buồn bực, sao lại có ba người mặc hỉ phục đỏ thẫm? Vị cô nương kia đi theo một người nam nhân đến đây, nhưng lại cùng một người nam nhân khác rời đi.
Hay là, vị cô nương kia muốn đào hôn? Đáy lòng bà lão phỏng đoán, tựa hồ có khả năng này.
Quân Mặc Thần cùng Vân Thanh Nhiễm trở lại nơi xảy ra chuyện, mọi vật đều còn, kiệu hoa, đồ cưới, đều không thiếu.
Những người xung quanh bị khói mê. Hắn liền cho bọn họ hít thanh hồn hương, tỉnh lại.
Quân Mặc Thần lôi kéo Vân Thanh Nhiễm vào kiệu hoa.
Tân lang nhà người khác đều là cưỡi một con ngựa to đi trước đội ngũ rước dâu, tiêu sái vô cùng, nhưng Quân Mặc Thần thì ngược lại, cùng nương tử chui vào bên trong kiệu hoa, cùng nhau ngồi một cỗ kiệu!
Lang nương cùng nhau ngồi trên kiệu đi đến nhà phu quân, hoàng triều Thịnh Vinh từ khi khai quốc đến nay, chỉ sợ là có một không hai!
“Tiểu thư, ngài và thế tử gia cùng nhau ngồi trên kiệu hoa, hình như có chút không hợp cho lắm?” Lục Trúc thấy vậy, nói với Vân Thanh Nhiễm.
Lục Trúc cùng Hồng Mai là nha hoàn hồi môn của nàng, vừa rồi hai người vẫn ở bên cạnh kiệu hoa của Vân Thanh Nhiễm.
Lúc có khói mê, Lục Trúc cũng hôn mê bất tỉnh, hiện tại tỉnh lại thấy tất cả đều hoàn hảo, Vân Thanh Nhiễm cũng bình an trở về , còn chưa kịp cao hứng, lại thấy hai người Quân Mặc Thần và Vân Thanh Nhiễm cùng nhau bước vào kiệu hoa, Lục Trúc nghĩ, vậy cũng quá làm bừa rồi?
Hắc y nhân thấy thế thì vui vẻ, thật tốt quá! Hóa ra thế tử phi cùng Cửu hoàng tử đúng là ở nơi này, không có việc gì là tốt rồi.
Vì thế một trong những hắc y nhân liền thả tín hiệu, thông báo cho những người khác và Quân Mặc Thần.
Quân Mặc Thần cũng đến đây, hơn nữa còn đang ở gần đấy.
Không tới vài phút, Quân Mặc Thần đã đến nơi.
Hôm nay phong cách Quân Mặc Thần có chút khác trước, một thân hỉ phục đỏ sẫm, xuất hiện trên da thịt trắng như tuyết cùng sắc mặt tái nhợt, có vẻ vô cùng bắt mắt, còn có vài phần yêu dã.
Vân Thanh Nhiễm từ khe hở của tủ nhìn thấy những hắc y nhân này đang tránh đường cho Quân Mặc Thần đi vào, nhất thời liền hiểu, hóa ra những hắc y nhân này là người của Quân Mặc Thần, không phải là người tập kích bọn họ.
Vân Thanh Nhiễm đã biết rõ tình huống bên ngoài, nhưng Dạ Minh Uyên lại không biết, Dạ Minh Uyên thấy bên ngoài đột nhiên yên tĩnh, càng thêm đề cao cảnh giác.
“Lát nữa, cánh tủ mở ra, thì ngươi hãy trốn sau lưng ta.” Dạ Minh Uyên dặn dò Vân Thanh Nhiễm.
Vân Thanh Nhiễm đang muốn nói với hắn là không cần, còn chưa nói ra lời, cánh tủ đã bị mở ra, mà người mở không ai khác ngoài Quân Mặc Thần.
Cánh tủ vừa mở ra, mọi người bên ngoài đều ngây ngẩn cả người.
Bởi vì bên trong tủ, tư thế của Dạ Minh Uyên và Vân Thanh Nhiễm vô cùng ái muội, hai người kề sát nhau, nhiều nơi trên cơ thể còn chạm vào nhau.
Vừa nhìn chợt thấy như là Dạ Minh Uyên đang muốn kéo Vân Thanh Nhiễm vào trong lòng.
Dạ Minh Uyên vốn tưởng rằng người đang đến gần là người xấu, ai ngờ là Mặc Quân Thần, lại nhìn đến tình cảnh lúc này của mình, có chút xấu hổ từ trong tủ đi ra.
Sau đó càng sốt ruột, lại càng dễ phạm lỗi, vội vội vàng vàng từ trong tủ bước ra, vị hoàng tử Dạ Minh Uyên với võ công còn trên cả cao thủ đại nội thế nhưng thiếu chút ngã sấp xuống.
Vừa rồi ở bên trong tủ cùng với Vân thanh Nhiễm hắn đã vô cùng xấu hổ, nhưng đó là khi không có ai nhìn thấy, cửa tủ vừa mở ra, tất cả đều hiển hiện dưới ánh mặt trời, Dạ Minh Uyên càng thêm xấu hổ.
Không xong rồi, người nhìn thấy tình huống này lại là Quân Mặc Thần.
Ngay trước mặt người ta, lại đụng chạm da thịt với nương tử tương lai của hắn…
Có một loại cảm giác bị bắt gian tại trận.
Trong lúc nhất thời, xung quanh lặng ngắt như tờ.
Cùng đi theo Quân Mặc Thần đến đây, Quân Kiệt không biết tình huống hiện tại, nói: “Cửu điện hạ, mặt ngài sao lại hồng như vậy?”
Thật đúng là khó tìm được câu trả lời.
Mọi người nghe vậy, đều nhìn khuôn mặt của Dạ Minh Uyên, mặt Cửu điện hạ đỏ bừng, có phải vừa rồi ở trong tủ xảy ra chuyện gì mà bọn họ không biết không?
“Mặt đỏ chỉ là vì vừa rồi ở trong tủ có chút ngột ngạt.” Dạ Minh Uyên giải thích, cố ý che dấu lí do hắn xấu hổ, “Đúng rồi, Mặc Thần, bắt được những người đó không?”
Quân Mặc Thần gật gật đầu, “Bắt được , nhưng đều uống thuốc độc tự sát rồi.”
Hẳn tất cả đều là tử sĩ, nhiệm vụ thất bại liền tự vẫn. Dù sao đối phương cũng tới để ám sát Dạ Minh Uyên, dám ám sát hoàng tử, không phải là việc mà người bình thường dám làm.
“Thật xin lỗi, Mặc Thần, lần này đã liên lụy đến ngươi và thế tử phi.” Dạ Minh Uyên biết vì hắn mà hôn lễ hỗn loạn như vậy, có chút áy náy.
Quân Mặc Thần lộ ra chút tươi cười thản nhiên, “Không có việc gì, đây không thể tính là lỗi của ngươi.”
Vân Thanh Nhiễm chậm rãi từ trong tủ đi ra, nhìn thấy Quân Mặc Thần lại không có chút xấu hổ, hỏi hắn: “Tại sao ngươi lại tự mình đến đây? Thân thể có chỗ nào không thoải mái không?”
Vân Thanh Nhiễm nghĩ rằng thân thể Quân Mặc Thần không tốt, nếu không muốn nói thật là yếu, nhưng tại sao hắn không để cho người khác đến đón dâu?
Hiện tại hắn lại tự mình đến đây .
“Khụ khụ, bản thế tử không thấy nương tử tương lai, bản thế tử đương nhiên, khụ khụ… không thể ngồi yên được, huống chi, khụ khụ, bản thế tử sợ tối nay, nương tử lại là người khác, khụ khụ khụ…”
Quân Mặc Thần vừa ho vừa nói, nghe qua có vài phần thê lương.
“Những người này là ai?” Vân Thanh Nhiễm lại chỉ vào đám hắc y nhân chung quanh, hỏi Quân Mặc Thần, những người này không giống như binh lính của quan lại, cho nên nàng mới cho rằng bọn hắn đến đây là để bắt bọn họ.
“Hồi thế tử phi, chúng ta là ám vệ của Trấn Nam vương phủ, chỉ nghe theo lệnh của vương gia cùng thế tử.” Một nam tử hắc y bước ra trả lời.
Vân Thanh Nhiễm gật đầu, thì ra là như vậy, hơn nữa bọn họ hẳn không phải là quân đội bí mật của Trấn Nam vương phủ, mà được công nhận, bằng không sẽ không dám quang minh chính đại xuất hiện trước mặt Cửu hoàng tử – Dạ Minh Uyên.
“Khụ khụ, hiện giờ ái phi hẳn là nên cùng bản thế tử hồi Vương phủ, mẫu phi nói, thời gian bái đường rất quan trọng, qua giờ lành sẽ không tốt.” Quân Mặc Thần nói xong dắt tay Vân Thanh Nhiễm, mang theo nàng đi ra ngoài.
Vân Thanh Nhiễm cũng để yên cho Quân Mặc Thần lôi kéo nàng đi, lúc bàn tay của Quân Mặc Thần nắm tay nàng, nàng mới phát hiện, ngón tay hắn còn thon dài hơn so với dự đoán của nàng, ngón tay hắn khớp xương rõ ràng, cảm giác không có bao nhiêu thịt, nhưng lại cứng cáp hữu lực.
Hôm nay là ngày hai người thành thân, đều một thân hỉ phục đỏ thẫm, tay nắm tay, phiêu dật xuất trần.
Dạ Minh Uyên nhìn bóng dáng rời đi của hai người, xem ra “tân lang” nghênh thú hỉ nương thay là mình đây không cần phải đi chung nữa, phu quân chân chính đã xuất hiện rồi.
Bà lão vừa bị một đám thiết diện hắc y dọa sợ vừa nhìn tình huống trước mặt, trong lòng cực kỳ buồn bực, sao lại có ba người mặc hỉ phục đỏ thẫm? Vị cô nương kia đi theo một người nam nhân đến đây, nhưng lại cùng một người nam nhân khác rời đi.
Hay là, vị cô nương kia muốn đào hôn? Đáy lòng bà lão phỏng đoán, tựa hồ có khả năng này.
Quân Mặc Thần cùng Vân Thanh Nhiễm trở lại nơi xảy ra chuyện, mọi vật đều còn, kiệu hoa, đồ cưới, đều không thiếu.
Những người xung quanh bị khói mê. Hắn liền cho bọn họ hít thanh hồn hương, tỉnh lại.
Quân Mặc Thần lôi kéo Vân Thanh Nhiễm vào kiệu hoa.
Tân lang nhà người khác đều là cưỡi một con ngựa to đi trước đội ngũ rước dâu, tiêu sái vô cùng, nhưng Quân Mặc Thần thì ngược lại, cùng nương tử chui vào bên trong kiệu hoa, cùng nhau ngồi một cỗ kiệu!
Lang nương cùng nhau ngồi trên kiệu đi đến nhà phu quân, hoàng triều Thịnh Vinh từ khi khai quốc đến nay, chỉ sợ là có một không hai!
“Tiểu thư, ngài và thế tử gia cùng nhau ngồi trên kiệu hoa, hình như có chút không hợp cho lắm?” Lục Trúc thấy vậy, nói với Vân Thanh Nhiễm.
Lục Trúc cùng Hồng Mai là nha hoàn hồi môn của nàng, vừa rồi hai người vẫn ở bên cạnh kiệu hoa của Vân Thanh Nhiễm.
Lúc có khói mê, Lục Trúc cũng hôn mê bất tỉnh, hiện tại tỉnh lại thấy tất cả đều hoàn hảo, Vân Thanh Nhiễm cũng bình an trở về , còn chưa kịp cao hứng, lại thấy hai người Quân Mặc Thần và Vân Thanh Nhiễm cùng nhau bước vào kiệu hoa, Lục Trúc nghĩ, vậy cũng quá làm bừa rồi?