Phượng Câu Tình: Đặc Công Thế Tử Phi

Chương 10: Cha con gặp lại

Sự tình đều đã đến bước này, Vân Viễn Hằng cho dù không nghĩ tới, nhưng cũng không thể không đi gặp nữ nhi điên kia của mình một lát.

Vân phu nhân lúc này cũng mang tâm sự, hai bữa rồi, cơ hồ bà chưa ăn cái gì, trong lòng lo lắng cho tiểu nữ nhi của mình.

Vân phu nhân mặc dù đã có tuổi, cũng là nương của bốn đứa nhỏ, nhưng khuôn mặt lại được bảo dưỡng vô cùng kĩ, lại xuất thân từ dòng dõi thư hương, rất có phong thái của một vị phụ nhân.

Vợ chồng Vân Viễn Hằng ân ái có tiếng, Vân Viễn Hằng là một trong số rất ít quan viên chưa từng nạp thiếp, cho đến hôm nay hắn cũng chỉ có một mình Vân phu nhân.

“Phu nhân, bà không cần lo lắng, nếu khiến cho thân thể mình không tốt, ta cùng Yên Nhiên phải làm sao bây giờ?” Vân Viễn Hằng an ủi phu nhân của mình.

“Ông nói sao ta có thể không lo lắng đây?” Vân phu nhân mặt mày cau có, “Yên Nhiên phải gả đến Đảng Ngụy xa xôi ngàn dặm kia, cho dù bên đó có đối xử tốt với nó, nhưng sau này, cách thiên sơn vạn thủy, chúng ta làm sao có thể dễ dàng đi thăm con đây?”

“Phu nhân bà yên tâm, ta nhất định sẽ nghĩ cách, ngăn cản Yên Nhiên gả ra ngoài.” Vân Viễn Hằng hạ quyết tâm, trước kia ông muốn Vân Thanh Nhiễm gả thay, ngay cả nói dối với bên ngoài bệnh tình nàng đã khỏi ông cũng dám làm, vậy thì còn chuyện gì mà ông không dám đây? “Hiện chúng ta đi đến Tiểu Trúc gặp Thanh Nhiễm một lần, nó sắp phải gả đến Trấn Nam vương phủ rồi.”

“Chúng ta qua đó thì có thể làm gì? Nó điên điên khùng khùng, cũng không nhận ra chúng ta, cho dù có dặn dò tốt cho nó lễ nghi khi đi làm vợ người, nó có thể nghe lọt sao?” Vân phu nhân bị chuyện của Vân Yên Nhiên làm cho lo lắng, tất nhiên cũng không còn tâm tư đi quan tâm chuyện khác.

“Phu nhân, mặc kệ nói như thế nào, Thanh Nhiễm cũng là nữ nhi của chúng ta.” Vân Viễn Hằng thở dài một tiếng, đầy bất đắc dĩ.

“Ta cũng biết đó là nữ nhi của chúng ta, đều là miếng thịt từ trên người ta rơi xuống, nhưng hiện tại chuyện của Yên Nhiên vô cùng cấp bách, ta làm gì còn tâm tình chứ?” Vân thị cũng biết Vân Thanh Nhiễm là nữ nhi của mình, nhưng trong lòng bà sự quan trọng của Vân Yên Nhiêm với Vân Thanh Nhiễm chênh lệch nhau rất lớn.

Bà yêu thương Vân Yên Nhiên, sủng ái Vân Yên Nhiên, bởi vì Vân Yên Nhiên là nữ nhi nhỏ nhất của bà, cũng là nữ nhi mà bà chăm sóc từ nhỏ đến lớn, con bé cũng được hai vợ chồng bọn họ yêu quý nhất.

“Phu nhân! Bà đây là không tin tưởng ta sao? Ta làm sao có thể đem nữ nhi bảo bối của mình gả đến nơi đó chứ?” Vân Viễn Hằng luôn cam đoan với Vân thị là sẽ không để cho Yên Nhiên gả đi xa.

“Đây chính là do ông nói, không thể nuốt lời!” Vân thị nghe thấy Vân Viễn Hằng nói như vậy, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Ta thề, thề mà, bà nên tin ta chứ?” Vân Viễn Hằng nói xong liền muốn thề.

“Được rồi được rồi, ta tin ông! Ta tin ông là được!” Lông mày Vân thị cuối cùng cũng giãn ra, “Viễn Hằng, hiện tại chúng ta đi xem Thanh Nhiễm một chút đi.”

Hai người đi vào Tiểu Trúc, vì phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn phát sinh, hai người họ còn dẫn theo hai gã sai vặt, vạn nhất Vân Thanh Nhiễm nổi điên, bọn họ cũng có thể ngăn nàng lại.

Lúc này Vân Thanh Nhiễm đang thu mình trong vỏ ốc, nằm trong viện phơi nắng, mấy ngày nay được ăn ngủ ngon, cảm thấy mình béo ra không ít, người cũng có sức lực.

“Tiểu thư, lão gia cùng phu nhân tới!” Hồng Mai nhìn thấy vợ chồng Vân Viễn Hằng đi từ xa tới, liền nói với Vân Thanh Nhiễm.

Vân Thanh Nhiễm nheo mắt lại, vì sao hôm nay bọn họ lại đến tìm nàng đây?

Hiện thánh chỉ đã hạ, nàng cũng không muốn giả điên giả dại tiếp nữa.

Tiếp tục nằm ngủ trên ghế, đợi cha mẹ nàng đến.

Vân Viễn Hằng cùng Vân thị nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm sạch sẽ bình tĩnh xuất hiện trước mặt bọn họ, có chút khiếp sợ, trong đầu bọn họ tưởng tượng ra vô số cảnh gặp mặt, nhưng lại không giống với bây giờ, nàng xinh đẹp tư thái, bình tĩnh xuất hiện trước mặt bọn họ.

Không thể không thừa nhận, nữ nhi của bọn họ rất đẹp, thậm chí dung mạo không hề thua kém Vân Yên Nhiên, nếu như không điên, với dung mạo diễm quan quần phương(1) này, người đến cầu hôn sợ rằng đã sớm phá hỏng cửa.

“Thanh Nhiễm, con có nhận ra cha cùng nương không?” Vân Viễn Hằng cùng Vân thị không dám tới gần Vân Thanh Nhiễm, duy trì một khoảng cách với nàng, đứng xa xa nói chuyện.

“Không.” Đây là lần đầu tiên Vân Thanh Nhiễm nhìn thấy Vân Viễn Hằng cùng Vân thị, tất nhiên là không biết.

Vân Viễn Hằng cùng Vân thị đều kinh ngạc, Vân Thanh Nhiễm nói từng câu từng chữ đều rất rõ ràng, không giống một người điên, đây là chuyện gì? Sao lại cảm thấy khác lạ?

Vân Thanh Nhiễm thấy bộ dáng cha mẹ nàng khiếp sợ không nói ra lời, không khỏi bật cười: “Hai người không cần kinh ngạc như vậy, bệnh của ta đã tốt rồi, các người cũng không cần đứng xa như vậy, ta không cắn người.”

Nếu nói vừa rồi Vân Viễn Hằng cùng Vân thị còn hoài nghi, bây giờ bọn họ đã biết được một tin, nữ nhi điên nhiều năm của bọn họ đã không còn điên nữa.

Một lần nữa hai người đánh giá Vân Thanh Nhiễm.

Qua một lúc sau, Vân Viễn Hằng mới một lần nữa mở miệng, “Con, thật sự không điên nữa sao?”

“Phụ thân, ta không điên nữa, chẳng lẽ người không cao hứng sao?” Vân Thanh Nhiễm nhìn cha mẹ nàng, bọn họ đối với nàng không giống như cha mẹ đối với con của mình, rõ ràng xa cách.

Trên mặt Vân thị lộ ra vui mừng tươi cười, “Thật sự là quá tốt, thật không ngờ con đã khỏi bệnh! Lúc trước ta và cha con đều không nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay.”

Vân thị tiến lên, đi đến trước mặt Vân Thanh Nhiễm, ôm lấy Vân Thanh Nhiễm vẫn đang nằm trên ghế.

Đây là cảm giác được mẫu thân ôm ấp, thật ấm áp, nhưng mà Vân Thanh Nhiễm còn chưa kịp hưởng thụ loại ấm áp này, nó đã mất đi độ ấm.

“Con đã khỏi bệnh? A! Khó trách thế tử gia lại muốn lấy con!” Vân Viễn Hằng bừng tỉnh đại ngộ, khó trách Quân Mặc Thần nói đối Vân Thanh Nhiễm là nhất kiến chung tình, bởi vì hắn đã nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm bình phục.

“Đúng rồi, Thanh Nhiễm, con đã hết bệnh rồi, vậy con liền cự tuyệt hôn sự cùng thế tử gia đi!” Vân thị bỗng nhiên nói.

“Vì sao phải cự tuyệt?” Vân Thanh Nhiễm cười hỏi.

“Hiện tại con hết điên rối, mà thế tử gia kia sắp phải rời xa nhân thế, nếu con muốn cự tuyệt, ta nghĩ hoàng thượng và thái hậu sẽ không trách tội con đâu!” Nghe xong nửa câu đầu, Vân Thanh Nhiễm còn có chút cảm động, chính là câu kế tiếp, Vân thị lại nói, “Cứ như vậy là con có thể danh chính ngôn thuận thay thế Yên Nhiên gả đến Đảng Ngụy rồi.”

Thì ra, cho dù Vân Thanh Nhiễm hết bệnh rồi, thì trong mắt Vân thị, nàng cũng chỉ có thể danh chính ngôn thuận thay Vân Yên Nhiên đi hòa thân.

Vân Thanh Nhiễm nở nụ cười, nàng thật đúng là có một đôi cha mẹ yêu thương nàng! “Nhưng mà ta không muốn cự tuyệt hôn sự với thế tử gia, càng không muốn gả đến Đảng Ngụy.”

Vân Thanh Nhiễm cự tuyệt đổi lấy ánh mắt bất mãn của Vân thị và Vân Viễn Hằng.

“Đứa nhỏ này, con nói mê sảng cái gì vậy? Bệnh vừa mới khỏi, không được hồ đồ!” Trên mặt Vân thị có chút mất hứng.

______________________________________

(1) Diễm quan quần phương (艳冠群芳): có thể hiểu là mỹ nữ hoặc người con gái hoàn hảo không tỳ vết.