Phu Quân Ta...Không Được!!! - Tiểu Thất Tể Tử
Chương 9
Ta một chính là một đại phu nhân danh chính ngôn thuận, chỉ vì một đứa trẻ con mà hao tâm tốn sức biết bao nhiêu. Nhìn hang xóm sát vách mà xem, chủ mẫu nhà người ta dưới gối nuôi tận bốn hài tử, mỗi lần mắng ta đều mười phần vênh váo, nói ta là gà mái không biết đẻ trứng kia kìa.
Trong lòng phiền muộn, ta liền kêu bốn vị thiếp thất, cùng bàn đại kế.
Ta hỏi, "Tướng gia ngày bình thường đối xử với các ngươi như thế nào?"
Vấn đề này ta trước kia không để ý, hôm nay đột nhiên liền muốn hỏi.
Đôn di nương hiếm khi tích cực, "Cũng không tệ lắm a, mua cho muội bánh đường, có cả bánh quy mới ra lò nữa."
Hồng di nương cúi đầu, trong tay tiếp tục cắt móng tay bằng cây kéo, "Tướng gia rất tốt, vải chất lượng số một kinh thành, luôn đúng ngày đưa đến phòng của ta."
Khương di nương ôm đàn tì bà mới của mình, xoay một vòng, "Đẹp không đẹp không? Tướng gia mua cho ta đấy!"
Lan di nương hiếm khi có được tiinh thần như hôm nay, đầy mặt rạng rỡ, "Ba trăm bài thơ Đường chỉ còn một bài chưa đọc thôi, tướng gia ban thưởng ta, đưa một bản bìa cứng đấy."
Ta,......"
Đây mà là Trần Ngọc keo kiệt à, rõ ràng là đang tiêu tiền như nước.
Các nàng hỏi ta, "Phu nhân thì sao? Tướng gia đưa cho tỷ cái gì?"
Ta chậm rãi cúi đầu xuống, nhìn bụng của mình, như có điều suy nghĩ.
Nhìn ta một mặt không vui, Hồng di nương đột nhiên hỏi, "Sẽ không phải là...... Không có gì chứ?"
Trong lòng ta càng tắc nghẽn, rót hết chén trà này đến chén trà khác.
Hồng di nương ngăn lại, "Nghĩ quẩn cũng không thể rót nhiều như thế, đây cũng không phải rượu, cái đồ này uống chơi thôi, uống nhiều quá, ngoại trừ cồn ruột rồi ăn cho bể bụng tỷ ra, không có tác dụng khác đâu."
Ta bực bội vò rối tóc, phát hiện bốn người đồng tình nhìn ta.
Khương di nương nói, "Làm gì có chủ mẫu nào giống tỷ, ngày nào cũng cùng chủ mẫu sát vách đánh nhau, còn cách tường ném tảng đá vào nhau......"
"Trong đầu lúc nào cũng nghĩ đến sinh con, vậy mà cái gì cũng không biết." Lan di nương khinh thường nói.
Hồng di nương vén ống tay áo của ta, run lên, " Chất vải này năm nay đã lỗi thời rồi. Mặc mà lẫn trong đám đông thì không toát ra được cốt cách đâu. Phải đổi thôi."
Thế là, Hồng di nương vì ta tuỳ cơ ứng biến, làm ra một bộ y phục màu vàng nhạt đai lưng váy dài.
"Eo thật mảnh." Hồng di nương một bàn tay đập vào ngang hông của ta, "Xoay thử xem." Ta: "?"
Nàng nhìn ta thất thần, thế là làm mẫu, ở trước mặt ta như lắc lắc mấy cái trông như mãng xà thành tinh, "Cứ như vậy, biết hay không?"
Ta cũng học nàng, như con rắn nước, vặn vẹo uốn éo.
Lan di nương bình phẩm, "Thả lỏng người ra, đừng cương cổ lên nữa, cứ như đang đi rình mò nhà ai vậy."
Ta biết múa, nhưng bình thường, mang ra sử dụng, thực sự quá khó.
Lần thứ 800, bị Lan di nương hô ngừng. Nàng một mặt vô vọng, "Tay chân của tỷ cùng kế mẫu “ bán thân bất toại* của ta giống nhau như đúc."
( Liệt nửa người)
Sắc trời chạng vạng, Đôn di nương bưng một một bát canh dược thiện nàng dày công chế biến tới, nói để cho ta đưa cho Trần Ngọc bồi bổ.
Thành quả một ngày huấn luyện, rốt cuộc cũng có cơ hội biểu diễn, các nàng bốn người ma quyền sát chưởng, đem ta đặt trước gương, trang điểm ăn mặc vô cùng kỹ càng.
"Tỷ đừng nản chí, xoay mông, thanh âm thả lỏng, thử nũng nịu xem nào?"
Đương nhiên, ta chính là một bông hoa trong làng ẩn vệ, thành tích ưu tú, không có đạo lý gì mà không túm được Trần Ngọc.
Ta trịnh trọng gật đầu, bưng lấy dược thiện của Đôn di nương, mang theo kỳ vọng của “phụ lão hương thân” , một mình bước vào tiểu viện của Trần Ngọc.
Ta đứng vữn tại cửa ra vào, hắng giọng hỏi: "Phu quân, đã ngủ chưa?"
Một hồi lâu, trong phòng mới truyền đến tiếng xột xoạt, cửa bị mở ra, Trần Ngọc chỉ mặc áo ngủ, một mặt bình tĩnh đứng ở cửa, "Có việc gì?"
Ta hắng giọng một cái, "Người ta...... Người ta nấu một chung canh, đặc biệt đưa tới cho ngươi......"
Trần Ngọc nhìn ta chằm chằm, nhìn một lúc lâu, lông mày càng nhăn lại, "Nàng bị đau họng à? Nói năng bình thường đi."
Ta nói, "Mời ngươi uống canh."
Trần Ngọc lúc này mới để ra một đường nhỏ, để cho ta đi vào nhà.
Đây là lần đầu tiên ta tới phòng hắn, trong phòng sạch sẽ gọn gàng, trang trí trang nhã, đúng là người làm sao chiêm bao làm vậy, ngắn gọn đến đáng sợ.
Ta đem canh để lên bàn, lắc eo, quay lại, "Bây giờ uống luôn nhé?"
Ánh mắt của Trần Ngọc rơi vào ngang hông của ta, híp híp mắt, "Y phục này lấy ở đâu ra?"
Ta đi lòng vòng, không kìm được vui mừng, "Đẹp không?"
Hắn nói, "Nàng cứ ăn mặc đi đứng kiểu này từ tiểu viện của nàng đến phòng ta?"
Ta nháy mắt mấy cái, "Không đi tới, chẳng nhẽ là bò tới?"
Hắn hít sâu một hơi, lông mày càng nhíu chặt, "Nàng đừng đi nữa, ngồi xuống đi."
Cái này chẳng giống với những gì mấy kẻ kia đã nói gì vậy?.
Trần Ngọc hiện tại một mặt ghét bỏ, rất rõ ràng, không có dỗ dành yêu thích ta gì cả.
Là ta lắc hông không được đẹp?
Ta không tin, liền đi quanh Trần Ngọc một vòng, trong phòng ánh nến bị làn gió thơm của ta lôi kéo chập chờn không thôi, "Tướng gia, tiếp tục chủ đề trước đó của chúng ta, có thể cho ta hài tử hay không?"
Trần Ngọc gân xanh nổi đầy trán, cắn răng, "Ta bảo nàng ngồi xuống!"
Ta ân cần bưng canh lên, "Nếu không ngài uống trước một ngụm, cho bớt giận nhé?"
Trần Ngọc đảo mắt, nhìn dược thiện, một vịt đực già an tĩnh ngâm mình ở trong canh......