Phiêu Miểu 8 - Quyển Già Lam
Chương 31
Huyền Âm nói: "Ta đến từ nước Ô Y, một hòn đảo nằm giữa biển Nam Hải, bốn bề đều là biển cả, tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Người dân nước Ô Y sống trên đảo, tự cung tự cấp, không tranh đua với đời. Một ngày kia khi ta đang làm việc bên bờ biển, bỗng thấy một người bị thương nặng, bất tỉnh nằm trên bãi cát. Ta vô cùng kinh ngạc. Bạch Cơ đại nhân, nước Ô Y của chúng ta là một quốc gia nhỏ bé và xa xôi trong vùng biển của ngài, hoàn toàn tách biệt với thế giới loài người bằng một kết giới vô hình. Tuy nhiên, mọi chuyện đều có ngoại lệ, thỉnh thoảng sẽ có vài trường hợp đặc biệt xảy ra, giống như người bị thương kia. Hắn có thể là một con người bình thường nhưng nhờ cơ duyên mà dòng hải lưu đã cuốn vào kết giới của chúng ta, hoặc hắn có thể là một pháp sư tài giỏi, người có thể mở được kết giới giữa loài người và thế giới phi nhân. Người này bị thương rất nặng, nếu không cứu thì hắn chắc chắn sẽ chết trên bãi biển. Ta động lòng thương và quyết định đưa hắn về nhà.
Ta tận tình chăm sóc, chữa trị cho hắn, dần dần hắn hồi phục và thoát khỏi lưỡi hái tử thần. Hắn tự xưng là Thôi Giản, đến từ một vương quốc gọi là Đại Đường. Vì kiếm sống, nên hắn cùng chú của mình ra khơi buôn bán, tàu của họ vượt biển đến Nam Hải thì không may gặp bão lớn, tàu chìm và người chết. Trong cơn hoạn nạn, Thôi Giản bị lạc mất những người đồng hành và bị thương nặng. May mắn thay, hắn ôm được một mảnh ván từ con tàu, nhờ đó không bị cuốn xuống đáy biển. Trong cảnh cô đơn trôi dạt giữa biển cả, hắn đã vô tình lọt vào kết giới và trôi dạt đến nước Ô Y.
Từ đó, Thôi Giản ở lại nhà ta dưỡng thương, cùng ta sống chung. Tính tình hắn ôn hòa, cư xử lễ độ, biết rất nhiều điều mà chúng ta không biết, dạy chúng ta những kiến thức hữu ích trong cuộc sống. Hàng xóm cũng rất thích hắn, dần dần mọi người đều chấp nhận sự có mặt của hắn. Theo quy định, ta đã báo cáo sự hiện diện của Thôi Giản. Thôi Giản là một người đàn ông khôi ngô, nói năng lưu loát, nên sau khi gặp gỡ, hắn cũng được chấp nhận và được bổ nhiệm làm quan quản lý công việc trong hoàng cung.
Thôi Giản luôn khao khát trở về Đại Đường, nhưng chúng ta đã nói rõ với hắn rằng nước Ô Y không thuộc về thế giới loài người, và giữa hai thế giới có một bức màn vô hình ngăn cách, không có cách nào để hắn trở lại. Chúng ta cũng không có khả năng đưa hắn về. Thôi Giản vô cùng thất vọng nhưng buộc lòng phải ở lại nước Ô Y.
Trong thời gian sống chung, ta đã yêu Thôi Giản và muốn kết hôn với hắn. Ban đầu, hắn từ chối tình cảm của ta, bởi trong lòng vẫn còn hy vọng được trở về Đại Đường. Nhưng sau sáu năm sống ở nước Ô Y, Thôi Giản dần mất đi niềm tin vào việc có thể rời đi, và cuối cùng đáp lại tình cảm của ta. Dưới sự chứng kiến của đồng tộc, ta và hắn đã thành thân. Cuộc sống của chúng ta sau đó trôi qua yên bình và hạnh phúc. Ba năm sau, chúng ta có một đứa con trai.
Tuy nhiên, ta biết rằng dù Thôi Giản sống với ta ở nước Ô Y, kết hôn và có con, nhưng trong thâm tâm hắn vẫn luôn nhớ về quê hương. Trong mỗi giấc mơ, hắn vẫn gọi tên Đại Đường và thành Lạc Dương. Ta cứ ngỡ rằng, dù hắn nhớ nhà đến đâu nhưng không thể quay về nên sẽ sống cùng ta đến cuối đời ở nước Ô Y. Thế nhưng biến cố đã xảy ra.
Năm thứ mười kể từ ngày Thôi Giản đến nước Ô Y, một pháp sư từ Trung Thổ đã dùng thuật pháp mở được kết giới và cùng đoàn thương nhân của mình xâm nhập vào nước Ô Y. Việc các thương nhân bên ngoài đến được nước Ô Y không phải chưa từng xảy ra nhưng rất hiếm khi, phải mấy trăm năm mới có một lần. Nước Ô Y không từ chối hay xua đuổi những thương nhân này, mà tiếp đãi họ một cách lịch sự, cho họ lưu lại một thời gian bên bờ biển và còn trao đổi hàng hóa với họ.
Pháp sư từ Trung Thổ cùng Thôi Giản là đồng hương, Thôi Giản đã làm người trung gian giới thiệu họ với tộc ta. Chúng ta đối xử rất thân thiện với đoàn thương nhân, thậm chí còn mời họ tham dự yến tiệc trong hoàng cung. Nhưng họ lại âm mưu xấu xa, lợi dụng sự hiếu khách của chúng ta, đánh cắp báu vật trong kho của quốc gia, thậm chí cướp cả Ngọc Châu, bảo vật trấn quốc. Pháp sư và đoàn thương nhân vội vã trốn chạy trong đêm, và Thôi Giản đã bỏ rơi nương con ta, đi theo họ.
Thôi Giản không chỉ cướp báu vật của quốc gia mà còn bỏ mặc ta và con ở lại nước Ô Y để chịu trách nhiệm trước đồng tộc và hứng chịu những lời đàm tiếu của dân làng."
Nguyên Diệu tức giận nói: “Thật quá đáng!”
Vi Ngạn lắng nghe đến say mê, cất lời: "Thì ra lão già tội nghiệp ấy, ông lão Thôi Giản, cũng có một cuộc gặp gỡ kỳ lạ như vậy! Vậy sau đó thì sao?"
Huyền Âm trầm ngâm, giọng thoáng buồn: "Thôi Giản cùng đoàn thương buôn trộm quốc bảo bỏ trốn trong đêm. Mãi tới hôm sau, mọi người mới phát hiện ra, và bệ hạ tức giận vô cùng. Vì là vợ của Thôi Giản, ta đã bị trừng phạt. May mắn là có người đứng ra cầu xin nên ta không bị xử tử, chỉ bị đánh roi và giam cầm. Để lấy lại Định Hải Thần Châu, bệ hạ không ngừng tìm cách, bàn bạc suốt mấy năm, cuối cùng mới mời được đại vu tộc cá voi. Đại vu của tộc cá voi có khả năng mở ra ranh giới giữa quốc gia biển và nhân gian, đưa một người dân Ô Y đến nhân thế. Tuy nhiên, vì cấu trúc cơ thể của người Ô Y đặc biệt, phải thoát khỏi thân xác mới có thể vượt qua sự ngăn cách của thời gian và không gian mà đến nhân gian.
Bệ hạ quyết định để ta lập công chuộc tội, đi vào nhân gian tìm lại Định Hải Thần Châu.
Ta đành phải đồng ý gửi con thơ nhờ họ hàng chăm sóc rồi đành lòng chịu đựng nỗi đau khi linh hồn bị tách ra khỏi thân xác để tiến vào nhân gian."
Bạch Cơ hỏi: "Huyền Âm, ngươi rời biển bao lâu rồi? À không, thời gian ở biển và nhân gian khác nhau, ta nên hỏi, ngươi ở nhân gian bao lâu rồi?"
Huyền Âm trả lời: "Ta đã ở nhân gian hơn hai mươi năm. Nhưng nếu tính theo thời gian ở biển, ta chỉ mới rời Ô Y được chín tháng. Đại vu tộc cá voi nói rằng, khi linh hồn ta tách khỏi thân xác, ta có thể duy trì ở nhân gian trong vòng một năm tính theo thời gian của Ô Y. Nghĩa là ta phải lấy lại Định Hải Thần Châu trong khoảng thời gian đó. Khi đến nhân gian, vì không có hình thể nên chẳng ai có thể nhìn thấy ta. Tuy nhiên, thỉnh thoảng có những biến động do linh lực, khiến một số ít người đặc biệt có thể nhìn thấy ta trong hình dạng chim én. Như Nguyên công tử đây có thể thấy ta trong hình hài ấy. Ô Y vốn dĩ là vương quốc của linh hồn én biển."
Bạch Cơ hỏi tiếp: "Huyền Âm, mong muốn của ngươi là gì?"
Huyền Âm lặng im hồi lâu, khuôn mặt ánh lên nỗi buồn, thương cảm và sự do dự.
"Ta đã vượt qua thời gian và không gian để đến lục địa này. Đất liền rất lớn, có vô số quốc gia, mà Đại Đường lại là một cõi rộng mênh mông. Ta đã lạc lối trong thời gian dài mà không tìm thấy điều gì. Khi ta lần theo dấu vết của Định Hải Thần Châu để tìm Thôi Giản, thì ở nhân gian đã qua năm mươi năm, và ông ấy giờ đã là một ông lão già yếu. Ta tìm đến, dừng chân tại sân nhà của ông ấy. Tám năm dài trôi qua, ta vẫn lặng lẽ quan sát ông ấy. Thôi Giản chỉ là một con người bình thường, dù ngày xưa ông ta tình cờ lọt vào Ô Y, nhưng ông ấy không có mệnh cách đặc biệt như Vi công tử và Nguyên công tử. Ở nhân gian, ông ấy không thể nhìn thấy ta, cũng không thể nghe thấy giọng nói của ta. Ban đầu, lòng ta ngập tràn hận thù, bởi ông ta đã bỏ lại ta và con, khiến ta phải chịu cảnh tù đày, chịu đựng nỗi đau khi bị tách khỏi thân xác, linh hồn xa cách quê nhà. Ta muốn báo thù Thôi Giản. Khi đến nhân gian ta đã mang theo một loại độc dược do đại vu tộc cá voi ban cho để tự bảo vệ mình. Ta định khi tìm thấy Thôi Giản, sẽ giết chết ông ta để giải mối hận trong lòng. Thế nhưng, khi ta thực sự gặp lại ông ta, ta chợt nhận ra mình không hề hận ông ấy, mà trái lại vẫn còn yêu ông ta. Thôi Giản đã hơn bảy mươi, mái tóc đã bạc phơ, khuôn mặt đầy những nếp nhăn. Tình cảm của ta dành cho ông ấy giờ đã không còn là tình yêu nữa, mà là một thứ tình cảm phức tạp, sâu sắc hơn. Trong đó có cả sự thương hại đối với số phận, sự cảm thán trước dòng chảy của sinh tử và sự trớ trêu của tạo hóa. Ta không hiểu nổi bản thân mình nhưng ta vẫn quyết định ở lại bên ông ấy, lặng lẽ nhìn ông mỗi ngày, sáng sớm chiều tà, mãi mãi không rời. Thậm chí ta không còn nôn nóng tìm lại Định Hải Thần Châu, vì ta nghĩ rằng mình vẫn còn đủ thời gian để hoàn thành nhiệm vụ. Thôi Giản không thấy ta, không nghe thấy giọng ta, nhưng ta có thể nhìn thấy ông ấy, nghe rõ lời ông ấy nói. Tám năm qua, chúng ta cùng sống dưới một mái nhà, tuy gần gũi mà lại xa cách, không một lần đối diện hay trò chuyện. Trong những khoảnh khắc đó, ta dần hiểu được cuộc đời của Thôi Giản sau khi rời khỏi Ô Y. Tất nhiên, những gì ta biết chỉ là những mảnh ghép từ những câu chuyện ông ấy chia sẻ cùng người khác..."
Sau khi đoàn tụ với phụ mẫu và gia đình, vì kế sinh nhai, ông ấy lại phải ra khơi buôn bán. Vận mệnh nửa đời sau của ông ấy khá tốt, ông ấy đã tích lũy được rất nhiều tài sản khi buôn bán ở các đảo Nam Hải. Ông ấy còn lấy vợ, nạp thiếp, sinh con đẻ cái. Nhìn cảnh tuổi già sức yếu của ông ấy, ta không hề oán trách việc ông tái hôn và có con, bởi ta hiểu rằng chúng ta vốn là những sinh vật khác biệt. Cuộc gặp gỡ giữa ta và ông ấy tại nước Ô Y chỉ là một sai lầm của số phận. Ta bị trừng phạt vì sai lầm đó, nhưng ông ấy cũng không tránh khỏi.
Cả đời ông ấy sống trong hối hận, lúc nào cũng nhớ đến nước Ô Y, nhớ đến ta và con. Ta đã chứng kiến mỗi ngày ông ấy đều chìm đắm trong nỗi nhớ nhung, tình cảm sâu nặng, nước mắt ướt đẫm tà áo, khóc cạn ruột gan. Ông ấy trang hoàng ngôi nhà và khu vườn giống hệt như nơi chúng ta từng ở tại nước Ô Y. Phòng ngủ của ông ấy, cùng mọi thứ trong đó, hoàn toàn giống hệt căn nhà nhỏ chúng ta từng sống chung. Nửa đời còn lại, ông ấy không chỉ buôn bán mà còn đi theo con đường từng đưa ông ấy đến nước Ô Y, hy vọng một ngày nào đó sẽ trở lại. Nhưng đáng tiếc, ông ấy không thể quay về.
Giờ đây, ông ấy đã ở tuổi xế chiều, ngọn lửa sinh mệnh của ông ấy chỉ còn leo lét. Tôi thấy rõ rằng sự sống trong ông ấy đang dần tàn lụi. Mỗi ngày ông ấy càng nhớ nhung tôi và mong muốn được trở về nước Ô Y, lòng tôi đau đớn nhưng không thể làm gì hơn. Điều duy nhất tôi có thể làm là lặng lẽ ở bên ông ấy, cùng ông ấy chia sẻ những khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời. Sau khi ông ấy qua đời, ta sẽ lấy lại Định Hải Thần Châu và trở về nước Ô Y, hoàn thành nhiệm vụ được giao. Phần đời còn lại của ta sẽ chỉ là trở về nước Ô Y, chăm sóc con cái của mình. Nhưng rồi bất ngờ có một biến cố xảy ra. Quang Tạng Quốc Sư, không biết từ đâu đã biết được về Định Hải Thần Châu. Ông ta ép buộc Thôi Giản phải giao viên châu ra. Thôi Giản vì lo sợ, ngày đêm suy nghĩ đến mất ăn mất ngủ, càng làm hao mòn sinh lực của ông ấy. Ngọn lửa sinh mệnh của ông ấy giờ đây chỉ còn yếu ớt. Nếu Định Hải Thần Châu rơi vào tay người có pháp lực cao cường như Quang Tạng Quốc Sư, việc ta lấy lại viên châu sẽ trở nên vô cùng khó khăn.
Bạch Cơ đại nhân, nguyện vọng của ta là đưa Định Hải Thần Châu trở về nước Ô Y, hoàn thành sứ mệnh mà ta đã nhận. Và nếu có thể, ta mong một điều nữa: xin hãy cho ta gặp lại Thôi Giản một lần cuối. Không, không... có lẽ tốt hơn là không nên gặp lại. Bởi vì trong suốt tám năm qua, ta đã nhìn thấy ông ấy ngày ngày nhớ thương ta và con, và ta chưa biết phải đối diện với ông ấy thế nào. Im lặng ở bên cạnh ông ấy đến cuối đời cũng là một sự an ủi rồi."
Trong lòng Huyền Âm đầy mâu thuẫn, do dự không biết có nên gặp lại Thôi Giản hay không. Năm đó, ông bỏ đi mà không từ biệt, khiến nàng oán giận ông suốt bao năm. Nhưng khi gặp lại, ông đã là một người già nua, hối hận cả đời về sự ra đi không lời từ biệt đó. Ngày ngày, ông đều đau khổ, nhớ đến nàng và đứa con nơi nước Ô Y, khiến lòng nàng trào dâng niềm thương cảm và bi ai, không nỡ bỏ lại ông mà đi ngay, mà chọn cách ở lại khu vườn của ông, lặng lẽ quan sát ông. Trong khu vườn đó, nàng chứng kiến ông mỗi ngày chìm đắm trong nỗi hối hận, đau đớn tột cùng, ông quỳ dưới trời cao cầu xin sự tha thứ từ nàng. Nàng nhiều lần đã muốn hiện ra trước mặt ông, để nói rằng: "Thôi Giản, ta đã tha thứ cho ông, ông cũng hãy buông bỏ đi."
Nhưng nếu thực sự gặp lại, những cảm xúc sâu kín, phức tạp hơn cả yêu và hận, có lẽ sẽ trỗi dậy không thể kiểm soát. Nàng không dám chắc mình có thể giữ vững được lòng mình khi đối diện với ông. Trong tám năm qua, nàng đã quen làm cánh chim bay lượn trong khu vườn trống vắng, im lặng, không ai nhìn thấy, chỉ lặng lẽ ở bên cạnh ông, người đang dần bước vào chặng cuối của cuộc đời.
Nhưng đôi khi, cánh chim trong vườn trống cũng muốn được nhìn thấy, muốn được nghe tiếng, muốn gặp lại người mình từng yêu đến gần cuối đời.
Gặp, hay không gặp?
Gặp, hay không dám gặp?
Tâm kết của Huyền Âm là sự do dự, việc duy nhất khiến nàng kiên định là đưa Định Hải Thần Châu về nước Ô Y.
Đó là mục đích nàng đến nhân gian này.
Bạch Cơ nói: "Ta có thể đồng ý nguyện vọng của ngươi. Mặc dù việc đối đầu với Quang Tạng Quốc Sư để giành lại Định Hải Thần Châu có hơi phiền phức, nhưng nếu bỏ công sức thì vẫn có thể hoàn thành. Hiếm khi ta gặp được dân chúng ngoài biển bước vào Phiêu Miểu Các. Huyền Âm, ta sẽ giúp ngươi hoàn thành nguyện vọng."
Huyền Âm vô cùng vui mừng, nói: "Cảm ơn Bạch Cơ đại nhân."
Tuy nhiên, Huyền Âm vẫn lo lắng, băn khoăn nói: "Ta từng nghe ngàn yêu trăm quỷ nói rằng khi bước vào Phiêu Miểu Các để thực hiện nguyện vọng thì phải trả giá. Bạch Cơ đại nhân đã giúp ta hoàn thành nguyện vọng, ta cần phải trả giá như thế nào?"
Bạch Cơ dịu dàng trả lời: "Huyền Âm, nguyện vọng của ngươi không tà ác cũng không tham lam, ngươi chỉ muốn lấy lại bảo vật vốn thuộc về nước Ô Y. Mong muốn của ngươi là một trong những mong muốn thuần khiết nhất mà ta từng thấy. Nước Ô Y cũng là thuộc quốc của ta, người Ô Y cũng là dân của ta. Ta đã lâu rồi không làm tròn trách nhiệm của một vị vua, không làm gì cho thuộc quốc và dân chúng của mình. Lần này ta không lấy gì cả, giúp nước Ô Y lấy lại thần châu, coi như là ta báo đáp biển cả."
Huyền Âm vẫn không yên trong lòng, không biết nghĩ gì mà vẻ mặt đột nhiên kinh hãi.
"Nhưng ta nghe nói, khi Phiêu Miểu Các không nhận giá thì cái giá cuối cùng phải trả lại là lớn nhất."
Bạch Cơ mỉm cười trấn an Huyền Âm: "Đó là đối với những kẻ tham lam, họ luôn muốn đủ thứ, không muốn bỏ ra một chút gì, chỉ muốn hưởng lợi mà không muốn trả giá. Vì vậy, ta để họ chìm trong những điều họ nghĩ là lợi ích, để rồi cuối cùng phải trả giá đắt. Còn ngươi, mong muốn của ngươi không đen tối, không tham lam và cũng không hại người khác. Ngươi không cần lo lắng, nguyện vọng của ngươi không mang theo cái giá lớn nào ẩn giấu cả."
Huyền Âm thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn nói: "Bạch Cơ đại nhân, ngài vẫn nên thu của ta thứ gì đó để ta an lòng đi."
Bạch Cơ mỉm cười: "Nếu ngươi nhất định phải đưa ta thứ gì đó để an lòng thì cũng được thôi. Chỉ là, ngay lúc này, ta cũng chưa biết mình muốn gì. Khi nào nghĩ ra, ta sẽ nói cho ngươi. Yên tâm đi, thứ ta muốn chắc chắn là thứ ngươi có thể cho."
Huyền Âm vui mừng gật đầu.
Tuy nhiên, Vi Ngạn lại không vui nói: "Bạch Cơ phải kêu nàng vào giấc mơ của Quân Nương, giải thích rõ hiểu lầm chứ." Huyền Âm nghe xong thì vô cùng bối rối.
Vi Ngạn thở dài rồi kể lại mọi chuyện.
Sau khi nghe xong, Huyền Âm cảm thấy hổ thẹn, nói: "Vi vông tử, thật xin lỗi, ta không ngờ đã gây phiền phức cho ngài. Suốt tám năm ở nhà họ Thôi, ta đã thấy rất nhiều người qua lại, họ đều là người thường, không ai có thể nhìn thấy ta hay nghe thấy tiếng ta. Ngài là người duy nhất ta có thể xâm nhập vào giấc mơ, nên ta đã mượn giấc mơ của ngài để nhờ giúp đỡ. Nhờ ngài mà ta mới có thể bước vào Phiêu Miểu Các, ngài chính là ân nhân của ta."
Vi Ngạn nói: "Nếu ta là ân nhân của ngươi vậy thì hãy vào giấc mơ của Quân Nương và nói rõ rằng giữa ta và ngươi không hề có quan hệ gì đi."
Huyền Âm ái ngại nói: "Nếu có thể ta nhất định sẽ giúp ngài giải thích. Nhưng Thẩm cô nương mà ngài nhắc đến, liệu nàng ấy có nhìn thấy, có nghe được tiếng ta không? Liệu ta có thể vào được giấc mơ của nàng ấy không?"
Bạch Cơ thay Vi Ngạn trả lời: "Không. Thẩm Tiểu thư không có mệnh cách đặc biệt như Vi công tử, nàng ấy không thể nhìn thấy những vật không phải ngươi, không thể nghe thấy tiếng nói của người ngoài cõi. Thế này đi, hãy để Hiên Chi đi giải thích. Trước đây, Hiên Chi đã cứu Thẩm tiểu thư, nếu thành khẩn và thật lòng, ta tin nàng ấy sẽ tin tưởng."
Vi Ngạn đành phải nói: “Hiên Chi nhất định phải giải thích rõ ràng với Quân Nương cho ta."
Nguyên Diệu không còn cách nào khác, đành trả lời: "Đan Dương, ta sẽ cố hết sức."
Vi Ngạn bèn kéo tay Nguyên Diệu: "Không thể chậm trễ, chúng ta phải đi ngay bây giờ."
Nguyên Diệu không thể từ chối, đành bất lực nhìn về phía Bạch Cơ.
Bạch Cơ khẽ cười nói: "Đi đi, Hiên Chi. Vi công tử có thể thành hôn hay không, tất cả phụ thuộc vào tài ăn nói của ngươi đấy."
Nguyên Diệu ngay lập tức cảm thấy áp lực đè nặng.
Sau khi Vi Ngạn chào tạm biệt Bạch Cơ, hắn kéo Nguyên Diệu rời khỏi Phiêu Miểu Các, rồi cùng nhau đến Thẩm phủ.
Sau khi hai người họ rời đi, Bạch Cơ nhấp một ngụm rượu đào xuân, rồi hỏi nữ nhân áo đen đang quỳ bên cạnh: "Huyền Âm muốn lấy Định Hải Thần Châu từ tay Thôi Giản, giờ có thể hành động được rồi..."
Huyền Âm lắc đầu, nói: "Không, nếu làm vậy sẽ gây phiền phức cho Thôi Giản. Quang Tạng Quốc Sư đã nhắm vào thần châu, nếu Thôi Giản không giao ra Thôi gia sẽ gặp nguy. Ta muốn bảo toàn Thôi Giản và gia đình ông ấy, không muốn ông ấy phải trải qua cảnh nhà tan cửa nát trước khi rời cõi đời này."
Bạch Cơ có hơi nhức đầu, than: "Vậy là vẫn phải đối phó với Quang Tạng Quốc Sư một lần nữa rồi. Ly Nô, chuẩn bị vài con cá tre xanh để tối nay nướng. Ngươi đến cung Thái Sơ, mời Quang Tạng Quốc Sư đến Phiêu Miểu Các uống rượu ngắm trăng và ăn cá nướng nhé."
Ly Nô đang nhấm nháp cá tre xanh, nghe Bạch Cơ dặn, vội vàng nuốt miếng cuối cùng rồi trả lời: "Vâng, thưa chủ nhân."
Dọn dẹp qua loa, Ly Nô vội bay về cung Thái Sơ.
Huyền Âm cũng xin phép ra về, vì dù ở lại nàng cũng không giúp được gì. Pháp thuật hiện hình mà Bạch Cơ ban cho nàng chỉ có hiệu lực ở Phiêu Miểu Các. Huyền Âm vẫn là một nguyên thần, một cánh chim én hư vô rời khỏi Phiêu Miểu Các về lại Thôi gia, nơi nàng đồng hành cùng người yêu trong những năm cuối đời.
Bạch Cơ bước lên lầu hai, vào phòng ngủ. Trong phòng có một bức bình phong bốn tấm khắc họa cảnh sơn hải vân mẫu.
Bức tranh sơn hải này vẽ bằng mực nước, với những hình ảnh không ngừng biến đổi. Lúc thì là biển cả mênh mông, lúc lại là dãy núi trải dài bất tận, thỉnh thoảng xuất hiện những loài thú quý hiếm chạy nhảy trong rừng, rồi lại biến thành những con cá kỳ dị bơi lội giữa biển khơi.
Nhìn bức bình phong, người ta có cảm giác như núi và biển luôn tồn tại từ ngàn đời, không bao giờ thay đổi, còn các hình ảnh trên bình phong chỉ là một góc nhìn ngẫu nhiên của bức tranh ấy. Làn sương trắng mỏng manh đôi lúc tràn ra từ bức bình phong, tựa như khói hương, mờ ảo mà huyền diệu.
Bạch Cơ đứng trước bức bình phong, ngắm nhìn biển xanh và những hòn đảo xa xăm.
Vừa suy nghĩ, nàng vừa khẽ lẩm bẩm: "Để tránh đêm dài lắm mộng, tốt nhất là nên đưa Định Hải Thần Châu về lại nước Ô Y sớm. Nhưng mà... ta không thể xuống biển, điều này hơi phiền đây. Ừm, có thể nhờ Hiên Chi giúp. Đã vậy thì tặng hắn thêm một vài bất ngờ thú vị nữa... Haha, nghĩ thôi cũng thấy vui rồi, trêu chọc Hiên Chi đúng là chuyện thú vị nhất trên đời."
Chưa đến một canh giờ sau, Ly Nô đã mang tin tức về: Quang Tạng Quốc Sư đồng ý đến Phiêu Miểu Các vào tối nay.
Khi tin vừa đến nơi, đúng lúc tiếng trống dưới phố vang lên, Nguyên Diệu cũng hối hả quay trở lại.
Vừa về đến, Nguyên Diệu đã chạy vào trong tìm Bạch Cơ để than thở: "Bạch Cơ, Thẩm tiểu thư không tin lời giải thích của tiểu sinh. Nàng nói ta với Đan Dương là bạn thân, mà bạn thân thì tất nhiên sẽ che giấu chuyện tình ái của nhau, cùng nhau lừa nàng. Tiểu sinh đã chân thành nói rõ mọi chuyện nhưng nàng không tin. Nàng bảo chuyện nước Ô Y ở Nam Hải hay con chim én vô hình gì đó, nghe là biết toàn là bịa đặt. Thẩm tiểu thư tức giận đến mức đuổi cả ta lẫn Đan Dương ra khỏi phủ. Đan Dương đau khổ vô cùng, còn ta cũng không biết làm gì, đành vội vàng quay lại tìm ngươi. Bạch Cơ, ngươi nhiều mưu kế, chắc chắn có cách giúp Đan Dương và Thẩm tiểu thư hàn gắn và thành thân thuận lợi đi."
Bạch Cơ đang quỳ ngồi cạnh bàn ngọc xanh, đọc một quyển sách trong khi đợi Ly Nô gọi dọn cơm.
Vừa lật qua mấy trang sách mới mua ngoài phố, Bạch Cơ lơ đãng nói: "Thẩm tiểu thư không tin vào sự thật sao? Thế cũng chẳng sao cả, nếu sự thật không đủ thì dùng lời dối trá khiến nàng ấy tin là được. Những người không tin vào sự thật thường lại rất dễ tin vào lời dối."
Nguyên Diệu nhăn mặt hỏi: “Dùng lời dối trá gì để khiến Thẩm cô nương tin đây?”
Bạch Cơ cười nhẹ: "Dùng những lời nàng ấy thích nghe và mong muốn nghe thôi."
Nguyên Diệu lại tiếp tục hỏi: “Thẩm cô nương thích nghe và mong muốn nghe những lời gì?”
Lúc này, Ly Nô từ sân sau đã bày sẵn bàn ăn và gọi lớn: “Chủ nhân, mọt sách, ăn tối thôi!”
Bạch Cơ nghe vậy thì khép sách lại, đứng lên rồi tiến ra sân sau.
"Thẩm cô nương thật ra không bận tâm lắm về mối quan hệ giữa Huyền Âm và Vi công tử đâu. Nàng ấy sắp lấy chồng nên lòng dạ hoang mang thôi. Nàng ấy yêu Vi công tử, nhưng cũng hiểu Vi công tử không đáng tin cậy, và chẳng chắc Vi công tử có thật lòng với nàng ấy hay không. Điều nàng ấy mong mỏi chỉ là những lời hứa hẹn đủ để an tâm, ví như vài câu ngọt ngào, thề non hẹn biển. Vậy nên ngươi không cần giải thích về Huyền Âm với nàng ấy, mà hãy để Vi công tử bày tỏ sự quan tâm hơn, viết nhiều những bức thư tình đầy cảm xúc và thốt ra những lời thề vững chắc hơn."
Nguyên Diệu nghe xong thì bừng tỉnh, nhưng lại buồn bã: "Nhưng theo ta biết, Đan Dương đâu phải người có thể viết nổi những bức thư tình tràn đầy cảm xúc như thế..."
Bạch Cơ mỉm cười: “Ngươi có thể giúp Vi công tử viết. Chữ của ngươi trước đây từng làm động lòng cả Quỷ Vương, khiến hắn mất ăn mất ngủ trồng đào đấy. Thôi không nhắc đến thư tình nữa, đã viết bài ‘Thần Long Phú’ xong chưa?"
Nghe đến thư tình gửi cho Quỷ Vương, mặt Nguyên Diệu đỏ bừng, chỉ muốn chui xuống đất cho đỡ xấu hổ. Khi nhắc đến “Thần Long Phú,” hắn lại càng thấy đau đầu, đành lấp liếm: "Ta vẫn đang suy nghĩ, còn thiếu chút cảm hứng nữa."
Bạch Cơ hỏi tiếp: "Thiếu gì mà không viết được?"
Nguyên Diệu buột miệng: "Bạch Cơ muốn ta so sánh ngươi với lửa dữ, sấm sét, sóng biển và bão tố. Những phép so sánh này đòi hỏi phải có cảm giác thật mạnh mẽ, mà ta lại chưa từng trải qua những điều ấy, cho nên không biết viết ra sao…”
Bạch Cơ nghe xong thì suy nghĩ cẩn thận, rồi nảy ra một ý tưởng. Đôi môi nàng khẽ cong, một nụ cười bí hiểm hiện ra trên gương mặt.
"Vậy thì ta sẽ tặng ngươi một trải nghiệm kinh thiên động địa, không gì sánh được."
“Ngươi vừa nói gì thế?” Nguyên Diệu nghe không rõ, liền hỏi lại.
Bạch Cơ mỉm cười, trả lời qua loa: “Không có gì đâu. Đến lúc đó ngươi sẽ tự hiểu thôi.”
Trong khi trò chuyện, Bạch Cơ và Nguyên Diệu đã đến sân sau, nơi Ly Nô đã chuẩn bị sẵn bữa tối. Vì tối nay Bạch Cơ đã mời Quang Tạng Quốc Sư đến Phiêu Miểu các uống rượu thưởng trăng, nên bữa tối được làm đơn giản, chỉ có một đĩa cá, một bát súp viên tôm với đậu phụ và măng xuân, cùng với bánh mì chiên giòn và món tráng miệng là chè anh đào.
Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Ly Nô cùng ngồi dưới trời chiều đầy nắng, vừa trò chuyện vừa ăn tối như thường lệ.
Biết rằng tối nay Quốc Sư Quang Tạng sẽ đến làm khách, Nguyên Diệu không muốn thất lễ nên sau bữa ăn đã bắt tay vào dọn dẹp và trang trí phòng khách. Hắn thắp sáng bảy ngọn đèn đồng khiến gian phòng rực rỡ như ban ngày, sau đó quét dọn sàn nhà, lau sạch tấm bình phong Hoạ Đồ và tủ đa bảo. Trên tủ đa bảo vốn có một bình cổ vẽ chim, bên trong cắm vài nhành hoa đào mà Bạch Cơ hái từ bờ sông Lạc.
Vì sự kiện "cây Vô Ưu", Nguyên Diệu đoán rằng Quang Tạng Quốc Sư có thể bị ám ảnh bởi chiếc bình vẽ chim, nên đã thay thế nó bằng một bình sứ trắng.
Sau bữa tối, Bạch Cơ ngồi thiền dưới mái hiên, nhắm mắt tĩnh tâm dưới ánh trăng. Khi mở mắt ra nhìn qua cửa sổ, nàng thấy Nguyên Diệu bận rộn như một chú kiến trong phòng, tihf không khỏi bật cười: “Hiên Chi, không cần cẩn thận như vậy đâu. Dù ngươi có chu đáo đến mấy, Quốc Sư Quang Tạng cũng chẳng để ý. Tối nay ông ấy tám phần sẽ nổi giận, có khi còn bị thương nữa."
Nguyên Diệu hoảng hốt: "Bạch Cơ, có phải tối nay ngươi sẽ đánh nhau với Quốc Sư không?"
Bạch Cơ mỉm cười: "Chưa chắc đã đánh. Còn tùy vào sự lựa chọn của Quang Tạng thôi. Ta chỉ muốn viên Định Hải Thần Châu. Nếu ông ấy nhường thì chúng ta vẫn là bạn cũ, có thể vui vẻ uống rượu ngắm trăng. Còn nếu không chúng ta sẽ thành kẻ thù."
Nguyên Diệu nói: "Quang Tạng Quốc Sư ỷ thế bắt nạt người, ép buộc Thôi Giản, quả thật là sai. Nhưng nếu ngươi đánh nhau với ông ấy e rằng cũng không phải cách hay. Tốt nhất, chúng ta nên dùng lý lẽ thuyết phục ông ấy từ bỏ viên thần châu."
Bạch Cơ cười: “Hiên Chi à, Quang Tạng đâu phải người có thể nghe lời khuyên. Thay vì phí lời vô ích chẳng bằng đánh bại ông ấy. Đánh mới là cách nhanh nhất."
Nguyên Diệu khuyên: "Bạch Cơ cứ thử lấy lễ trước binh sau. Đàm phán là chính."
Bạch Cơ cười dịu dàng: "Tất cả đều nghe theo Hiên Chi."
Trong lòng Nguyên Diệu vẫn còn lo lắng, hắn đi vào bếp tiếp tục chuẩn bị rượu ngon, ly tách và món tráng miệng để chiêu đãi Quốc Sư Quang Tạng.
Ta tận tình chăm sóc, chữa trị cho hắn, dần dần hắn hồi phục và thoát khỏi lưỡi hái tử thần. Hắn tự xưng là Thôi Giản, đến từ một vương quốc gọi là Đại Đường. Vì kiếm sống, nên hắn cùng chú của mình ra khơi buôn bán, tàu của họ vượt biển đến Nam Hải thì không may gặp bão lớn, tàu chìm và người chết. Trong cơn hoạn nạn, Thôi Giản bị lạc mất những người đồng hành và bị thương nặng. May mắn thay, hắn ôm được một mảnh ván từ con tàu, nhờ đó không bị cuốn xuống đáy biển. Trong cảnh cô đơn trôi dạt giữa biển cả, hắn đã vô tình lọt vào kết giới và trôi dạt đến nước Ô Y.
Từ đó, Thôi Giản ở lại nhà ta dưỡng thương, cùng ta sống chung. Tính tình hắn ôn hòa, cư xử lễ độ, biết rất nhiều điều mà chúng ta không biết, dạy chúng ta những kiến thức hữu ích trong cuộc sống. Hàng xóm cũng rất thích hắn, dần dần mọi người đều chấp nhận sự có mặt của hắn. Theo quy định, ta đã báo cáo sự hiện diện của Thôi Giản. Thôi Giản là một người đàn ông khôi ngô, nói năng lưu loát, nên sau khi gặp gỡ, hắn cũng được chấp nhận và được bổ nhiệm làm quan quản lý công việc trong hoàng cung.
Thôi Giản luôn khao khát trở về Đại Đường, nhưng chúng ta đã nói rõ với hắn rằng nước Ô Y không thuộc về thế giới loài người, và giữa hai thế giới có một bức màn vô hình ngăn cách, không có cách nào để hắn trở lại. Chúng ta cũng không có khả năng đưa hắn về. Thôi Giản vô cùng thất vọng nhưng buộc lòng phải ở lại nước Ô Y.
Trong thời gian sống chung, ta đã yêu Thôi Giản và muốn kết hôn với hắn. Ban đầu, hắn từ chối tình cảm của ta, bởi trong lòng vẫn còn hy vọng được trở về Đại Đường. Nhưng sau sáu năm sống ở nước Ô Y, Thôi Giản dần mất đi niềm tin vào việc có thể rời đi, và cuối cùng đáp lại tình cảm của ta. Dưới sự chứng kiến của đồng tộc, ta và hắn đã thành thân. Cuộc sống của chúng ta sau đó trôi qua yên bình và hạnh phúc. Ba năm sau, chúng ta có một đứa con trai.
Tuy nhiên, ta biết rằng dù Thôi Giản sống với ta ở nước Ô Y, kết hôn và có con, nhưng trong thâm tâm hắn vẫn luôn nhớ về quê hương. Trong mỗi giấc mơ, hắn vẫn gọi tên Đại Đường và thành Lạc Dương. Ta cứ ngỡ rằng, dù hắn nhớ nhà đến đâu nhưng không thể quay về nên sẽ sống cùng ta đến cuối đời ở nước Ô Y. Thế nhưng biến cố đã xảy ra.
Năm thứ mười kể từ ngày Thôi Giản đến nước Ô Y, một pháp sư từ Trung Thổ đã dùng thuật pháp mở được kết giới và cùng đoàn thương nhân của mình xâm nhập vào nước Ô Y. Việc các thương nhân bên ngoài đến được nước Ô Y không phải chưa từng xảy ra nhưng rất hiếm khi, phải mấy trăm năm mới có một lần. Nước Ô Y không từ chối hay xua đuổi những thương nhân này, mà tiếp đãi họ một cách lịch sự, cho họ lưu lại một thời gian bên bờ biển và còn trao đổi hàng hóa với họ.
Pháp sư từ Trung Thổ cùng Thôi Giản là đồng hương, Thôi Giản đã làm người trung gian giới thiệu họ với tộc ta. Chúng ta đối xử rất thân thiện với đoàn thương nhân, thậm chí còn mời họ tham dự yến tiệc trong hoàng cung. Nhưng họ lại âm mưu xấu xa, lợi dụng sự hiếu khách của chúng ta, đánh cắp báu vật trong kho của quốc gia, thậm chí cướp cả Ngọc Châu, bảo vật trấn quốc. Pháp sư và đoàn thương nhân vội vã trốn chạy trong đêm, và Thôi Giản đã bỏ rơi nương con ta, đi theo họ.
Thôi Giản không chỉ cướp báu vật của quốc gia mà còn bỏ mặc ta và con ở lại nước Ô Y để chịu trách nhiệm trước đồng tộc và hứng chịu những lời đàm tiếu của dân làng."
Nguyên Diệu tức giận nói: “Thật quá đáng!”
Vi Ngạn lắng nghe đến say mê, cất lời: "Thì ra lão già tội nghiệp ấy, ông lão Thôi Giản, cũng có một cuộc gặp gỡ kỳ lạ như vậy! Vậy sau đó thì sao?"
Huyền Âm trầm ngâm, giọng thoáng buồn: "Thôi Giản cùng đoàn thương buôn trộm quốc bảo bỏ trốn trong đêm. Mãi tới hôm sau, mọi người mới phát hiện ra, và bệ hạ tức giận vô cùng. Vì là vợ của Thôi Giản, ta đã bị trừng phạt. May mắn là có người đứng ra cầu xin nên ta không bị xử tử, chỉ bị đánh roi và giam cầm. Để lấy lại Định Hải Thần Châu, bệ hạ không ngừng tìm cách, bàn bạc suốt mấy năm, cuối cùng mới mời được đại vu tộc cá voi. Đại vu của tộc cá voi có khả năng mở ra ranh giới giữa quốc gia biển và nhân gian, đưa một người dân Ô Y đến nhân thế. Tuy nhiên, vì cấu trúc cơ thể của người Ô Y đặc biệt, phải thoát khỏi thân xác mới có thể vượt qua sự ngăn cách của thời gian và không gian mà đến nhân gian.
Bệ hạ quyết định để ta lập công chuộc tội, đi vào nhân gian tìm lại Định Hải Thần Châu.
Ta đành phải đồng ý gửi con thơ nhờ họ hàng chăm sóc rồi đành lòng chịu đựng nỗi đau khi linh hồn bị tách ra khỏi thân xác để tiến vào nhân gian."
Bạch Cơ hỏi: "Huyền Âm, ngươi rời biển bao lâu rồi? À không, thời gian ở biển và nhân gian khác nhau, ta nên hỏi, ngươi ở nhân gian bao lâu rồi?"
Huyền Âm trả lời: "Ta đã ở nhân gian hơn hai mươi năm. Nhưng nếu tính theo thời gian ở biển, ta chỉ mới rời Ô Y được chín tháng. Đại vu tộc cá voi nói rằng, khi linh hồn ta tách khỏi thân xác, ta có thể duy trì ở nhân gian trong vòng một năm tính theo thời gian của Ô Y. Nghĩa là ta phải lấy lại Định Hải Thần Châu trong khoảng thời gian đó. Khi đến nhân gian, vì không có hình thể nên chẳng ai có thể nhìn thấy ta. Tuy nhiên, thỉnh thoảng có những biến động do linh lực, khiến một số ít người đặc biệt có thể nhìn thấy ta trong hình dạng chim én. Như Nguyên công tử đây có thể thấy ta trong hình hài ấy. Ô Y vốn dĩ là vương quốc của linh hồn én biển."
Bạch Cơ hỏi tiếp: "Huyền Âm, mong muốn của ngươi là gì?"
Huyền Âm lặng im hồi lâu, khuôn mặt ánh lên nỗi buồn, thương cảm và sự do dự.
"Ta đã vượt qua thời gian và không gian để đến lục địa này. Đất liền rất lớn, có vô số quốc gia, mà Đại Đường lại là một cõi rộng mênh mông. Ta đã lạc lối trong thời gian dài mà không tìm thấy điều gì. Khi ta lần theo dấu vết của Định Hải Thần Châu để tìm Thôi Giản, thì ở nhân gian đã qua năm mươi năm, và ông ấy giờ đã là một ông lão già yếu. Ta tìm đến, dừng chân tại sân nhà của ông ấy. Tám năm dài trôi qua, ta vẫn lặng lẽ quan sát ông ấy. Thôi Giản chỉ là một con người bình thường, dù ngày xưa ông ta tình cờ lọt vào Ô Y, nhưng ông ấy không có mệnh cách đặc biệt như Vi công tử và Nguyên công tử. Ở nhân gian, ông ấy không thể nhìn thấy ta, cũng không thể nghe thấy giọng nói của ta. Ban đầu, lòng ta ngập tràn hận thù, bởi ông ta đã bỏ lại ta và con, khiến ta phải chịu cảnh tù đày, chịu đựng nỗi đau khi bị tách khỏi thân xác, linh hồn xa cách quê nhà. Ta muốn báo thù Thôi Giản. Khi đến nhân gian ta đã mang theo một loại độc dược do đại vu tộc cá voi ban cho để tự bảo vệ mình. Ta định khi tìm thấy Thôi Giản, sẽ giết chết ông ta để giải mối hận trong lòng. Thế nhưng, khi ta thực sự gặp lại ông ta, ta chợt nhận ra mình không hề hận ông ấy, mà trái lại vẫn còn yêu ông ta. Thôi Giản đã hơn bảy mươi, mái tóc đã bạc phơ, khuôn mặt đầy những nếp nhăn. Tình cảm của ta dành cho ông ấy giờ đã không còn là tình yêu nữa, mà là một thứ tình cảm phức tạp, sâu sắc hơn. Trong đó có cả sự thương hại đối với số phận, sự cảm thán trước dòng chảy của sinh tử và sự trớ trêu của tạo hóa. Ta không hiểu nổi bản thân mình nhưng ta vẫn quyết định ở lại bên ông ấy, lặng lẽ nhìn ông mỗi ngày, sáng sớm chiều tà, mãi mãi không rời. Thậm chí ta không còn nôn nóng tìm lại Định Hải Thần Châu, vì ta nghĩ rằng mình vẫn còn đủ thời gian để hoàn thành nhiệm vụ. Thôi Giản không thấy ta, không nghe thấy giọng ta, nhưng ta có thể nhìn thấy ông ấy, nghe rõ lời ông ấy nói. Tám năm qua, chúng ta cùng sống dưới một mái nhà, tuy gần gũi mà lại xa cách, không một lần đối diện hay trò chuyện. Trong những khoảnh khắc đó, ta dần hiểu được cuộc đời của Thôi Giản sau khi rời khỏi Ô Y. Tất nhiên, những gì ta biết chỉ là những mảnh ghép từ những câu chuyện ông ấy chia sẻ cùng người khác..."
Sau khi đoàn tụ với phụ mẫu và gia đình, vì kế sinh nhai, ông ấy lại phải ra khơi buôn bán. Vận mệnh nửa đời sau của ông ấy khá tốt, ông ấy đã tích lũy được rất nhiều tài sản khi buôn bán ở các đảo Nam Hải. Ông ấy còn lấy vợ, nạp thiếp, sinh con đẻ cái. Nhìn cảnh tuổi già sức yếu của ông ấy, ta không hề oán trách việc ông tái hôn và có con, bởi ta hiểu rằng chúng ta vốn là những sinh vật khác biệt. Cuộc gặp gỡ giữa ta và ông ấy tại nước Ô Y chỉ là một sai lầm của số phận. Ta bị trừng phạt vì sai lầm đó, nhưng ông ấy cũng không tránh khỏi.
Cả đời ông ấy sống trong hối hận, lúc nào cũng nhớ đến nước Ô Y, nhớ đến ta và con. Ta đã chứng kiến mỗi ngày ông ấy đều chìm đắm trong nỗi nhớ nhung, tình cảm sâu nặng, nước mắt ướt đẫm tà áo, khóc cạn ruột gan. Ông ấy trang hoàng ngôi nhà và khu vườn giống hệt như nơi chúng ta từng ở tại nước Ô Y. Phòng ngủ của ông ấy, cùng mọi thứ trong đó, hoàn toàn giống hệt căn nhà nhỏ chúng ta từng sống chung. Nửa đời còn lại, ông ấy không chỉ buôn bán mà còn đi theo con đường từng đưa ông ấy đến nước Ô Y, hy vọng một ngày nào đó sẽ trở lại. Nhưng đáng tiếc, ông ấy không thể quay về.
Giờ đây, ông ấy đã ở tuổi xế chiều, ngọn lửa sinh mệnh của ông ấy chỉ còn leo lét. Tôi thấy rõ rằng sự sống trong ông ấy đang dần tàn lụi. Mỗi ngày ông ấy càng nhớ nhung tôi và mong muốn được trở về nước Ô Y, lòng tôi đau đớn nhưng không thể làm gì hơn. Điều duy nhất tôi có thể làm là lặng lẽ ở bên ông ấy, cùng ông ấy chia sẻ những khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời. Sau khi ông ấy qua đời, ta sẽ lấy lại Định Hải Thần Châu và trở về nước Ô Y, hoàn thành nhiệm vụ được giao. Phần đời còn lại của ta sẽ chỉ là trở về nước Ô Y, chăm sóc con cái của mình. Nhưng rồi bất ngờ có một biến cố xảy ra. Quang Tạng Quốc Sư, không biết từ đâu đã biết được về Định Hải Thần Châu. Ông ta ép buộc Thôi Giản phải giao viên châu ra. Thôi Giản vì lo sợ, ngày đêm suy nghĩ đến mất ăn mất ngủ, càng làm hao mòn sinh lực của ông ấy. Ngọn lửa sinh mệnh của ông ấy giờ đây chỉ còn yếu ớt. Nếu Định Hải Thần Châu rơi vào tay người có pháp lực cao cường như Quang Tạng Quốc Sư, việc ta lấy lại viên châu sẽ trở nên vô cùng khó khăn.
Bạch Cơ đại nhân, nguyện vọng của ta là đưa Định Hải Thần Châu trở về nước Ô Y, hoàn thành sứ mệnh mà ta đã nhận. Và nếu có thể, ta mong một điều nữa: xin hãy cho ta gặp lại Thôi Giản một lần cuối. Không, không... có lẽ tốt hơn là không nên gặp lại. Bởi vì trong suốt tám năm qua, ta đã nhìn thấy ông ấy ngày ngày nhớ thương ta và con, và ta chưa biết phải đối diện với ông ấy thế nào. Im lặng ở bên cạnh ông ấy đến cuối đời cũng là một sự an ủi rồi."
Trong lòng Huyền Âm đầy mâu thuẫn, do dự không biết có nên gặp lại Thôi Giản hay không. Năm đó, ông bỏ đi mà không từ biệt, khiến nàng oán giận ông suốt bao năm. Nhưng khi gặp lại, ông đã là một người già nua, hối hận cả đời về sự ra đi không lời từ biệt đó. Ngày ngày, ông đều đau khổ, nhớ đến nàng và đứa con nơi nước Ô Y, khiến lòng nàng trào dâng niềm thương cảm và bi ai, không nỡ bỏ lại ông mà đi ngay, mà chọn cách ở lại khu vườn của ông, lặng lẽ quan sát ông. Trong khu vườn đó, nàng chứng kiến ông mỗi ngày chìm đắm trong nỗi hối hận, đau đớn tột cùng, ông quỳ dưới trời cao cầu xin sự tha thứ từ nàng. Nàng nhiều lần đã muốn hiện ra trước mặt ông, để nói rằng: "Thôi Giản, ta đã tha thứ cho ông, ông cũng hãy buông bỏ đi."
Nhưng nếu thực sự gặp lại, những cảm xúc sâu kín, phức tạp hơn cả yêu và hận, có lẽ sẽ trỗi dậy không thể kiểm soát. Nàng không dám chắc mình có thể giữ vững được lòng mình khi đối diện với ông. Trong tám năm qua, nàng đã quen làm cánh chim bay lượn trong khu vườn trống vắng, im lặng, không ai nhìn thấy, chỉ lặng lẽ ở bên cạnh ông, người đang dần bước vào chặng cuối của cuộc đời.
Nhưng đôi khi, cánh chim trong vườn trống cũng muốn được nhìn thấy, muốn được nghe tiếng, muốn gặp lại người mình từng yêu đến gần cuối đời.
Gặp, hay không gặp?
Gặp, hay không dám gặp?
Tâm kết của Huyền Âm là sự do dự, việc duy nhất khiến nàng kiên định là đưa Định Hải Thần Châu về nước Ô Y.
Đó là mục đích nàng đến nhân gian này.
Bạch Cơ nói: "Ta có thể đồng ý nguyện vọng của ngươi. Mặc dù việc đối đầu với Quang Tạng Quốc Sư để giành lại Định Hải Thần Châu có hơi phiền phức, nhưng nếu bỏ công sức thì vẫn có thể hoàn thành. Hiếm khi ta gặp được dân chúng ngoài biển bước vào Phiêu Miểu Các. Huyền Âm, ta sẽ giúp ngươi hoàn thành nguyện vọng."
Huyền Âm vô cùng vui mừng, nói: "Cảm ơn Bạch Cơ đại nhân."
Tuy nhiên, Huyền Âm vẫn lo lắng, băn khoăn nói: "Ta từng nghe ngàn yêu trăm quỷ nói rằng khi bước vào Phiêu Miểu Các để thực hiện nguyện vọng thì phải trả giá. Bạch Cơ đại nhân đã giúp ta hoàn thành nguyện vọng, ta cần phải trả giá như thế nào?"
Bạch Cơ dịu dàng trả lời: "Huyền Âm, nguyện vọng của ngươi không tà ác cũng không tham lam, ngươi chỉ muốn lấy lại bảo vật vốn thuộc về nước Ô Y. Mong muốn của ngươi là một trong những mong muốn thuần khiết nhất mà ta từng thấy. Nước Ô Y cũng là thuộc quốc của ta, người Ô Y cũng là dân của ta. Ta đã lâu rồi không làm tròn trách nhiệm của một vị vua, không làm gì cho thuộc quốc và dân chúng của mình. Lần này ta không lấy gì cả, giúp nước Ô Y lấy lại thần châu, coi như là ta báo đáp biển cả."
Huyền Âm vẫn không yên trong lòng, không biết nghĩ gì mà vẻ mặt đột nhiên kinh hãi.
"Nhưng ta nghe nói, khi Phiêu Miểu Các không nhận giá thì cái giá cuối cùng phải trả lại là lớn nhất."
Bạch Cơ mỉm cười trấn an Huyền Âm: "Đó là đối với những kẻ tham lam, họ luôn muốn đủ thứ, không muốn bỏ ra một chút gì, chỉ muốn hưởng lợi mà không muốn trả giá. Vì vậy, ta để họ chìm trong những điều họ nghĩ là lợi ích, để rồi cuối cùng phải trả giá đắt. Còn ngươi, mong muốn của ngươi không đen tối, không tham lam và cũng không hại người khác. Ngươi không cần lo lắng, nguyện vọng của ngươi không mang theo cái giá lớn nào ẩn giấu cả."
Huyền Âm thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn nói: "Bạch Cơ đại nhân, ngài vẫn nên thu của ta thứ gì đó để ta an lòng đi."
Bạch Cơ mỉm cười: "Nếu ngươi nhất định phải đưa ta thứ gì đó để an lòng thì cũng được thôi. Chỉ là, ngay lúc này, ta cũng chưa biết mình muốn gì. Khi nào nghĩ ra, ta sẽ nói cho ngươi. Yên tâm đi, thứ ta muốn chắc chắn là thứ ngươi có thể cho."
Huyền Âm vui mừng gật đầu.
Tuy nhiên, Vi Ngạn lại không vui nói: "Bạch Cơ phải kêu nàng vào giấc mơ của Quân Nương, giải thích rõ hiểu lầm chứ." Huyền Âm nghe xong thì vô cùng bối rối.
Vi Ngạn thở dài rồi kể lại mọi chuyện.
Sau khi nghe xong, Huyền Âm cảm thấy hổ thẹn, nói: "Vi vông tử, thật xin lỗi, ta không ngờ đã gây phiền phức cho ngài. Suốt tám năm ở nhà họ Thôi, ta đã thấy rất nhiều người qua lại, họ đều là người thường, không ai có thể nhìn thấy ta hay nghe thấy tiếng ta. Ngài là người duy nhất ta có thể xâm nhập vào giấc mơ, nên ta đã mượn giấc mơ của ngài để nhờ giúp đỡ. Nhờ ngài mà ta mới có thể bước vào Phiêu Miểu Các, ngài chính là ân nhân của ta."
Vi Ngạn nói: "Nếu ta là ân nhân của ngươi vậy thì hãy vào giấc mơ của Quân Nương và nói rõ rằng giữa ta và ngươi không hề có quan hệ gì đi."
Huyền Âm ái ngại nói: "Nếu có thể ta nhất định sẽ giúp ngài giải thích. Nhưng Thẩm cô nương mà ngài nhắc đến, liệu nàng ấy có nhìn thấy, có nghe được tiếng ta không? Liệu ta có thể vào được giấc mơ của nàng ấy không?"
Bạch Cơ thay Vi Ngạn trả lời: "Không. Thẩm Tiểu thư không có mệnh cách đặc biệt như Vi công tử, nàng ấy không thể nhìn thấy những vật không phải ngươi, không thể nghe thấy tiếng nói của người ngoài cõi. Thế này đi, hãy để Hiên Chi đi giải thích. Trước đây, Hiên Chi đã cứu Thẩm tiểu thư, nếu thành khẩn và thật lòng, ta tin nàng ấy sẽ tin tưởng."
Vi Ngạn đành phải nói: “Hiên Chi nhất định phải giải thích rõ ràng với Quân Nương cho ta."
Nguyên Diệu không còn cách nào khác, đành trả lời: "Đan Dương, ta sẽ cố hết sức."
Vi Ngạn bèn kéo tay Nguyên Diệu: "Không thể chậm trễ, chúng ta phải đi ngay bây giờ."
Nguyên Diệu không thể từ chối, đành bất lực nhìn về phía Bạch Cơ.
Bạch Cơ khẽ cười nói: "Đi đi, Hiên Chi. Vi công tử có thể thành hôn hay không, tất cả phụ thuộc vào tài ăn nói của ngươi đấy."
Nguyên Diệu ngay lập tức cảm thấy áp lực đè nặng.
Sau khi Vi Ngạn chào tạm biệt Bạch Cơ, hắn kéo Nguyên Diệu rời khỏi Phiêu Miểu Các, rồi cùng nhau đến Thẩm phủ.
Sau khi hai người họ rời đi, Bạch Cơ nhấp một ngụm rượu đào xuân, rồi hỏi nữ nhân áo đen đang quỳ bên cạnh: "Huyền Âm muốn lấy Định Hải Thần Châu từ tay Thôi Giản, giờ có thể hành động được rồi..."
Huyền Âm lắc đầu, nói: "Không, nếu làm vậy sẽ gây phiền phức cho Thôi Giản. Quang Tạng Quốc Sư đã nhắm vào thần châu, nếu Thôi Giản không giao ra Thôi gia sẽ gặp nguy. Ta muốn bảo toàn Thôi Giản và gia đình ông ấy, không muốn ông ấy phải trải qua cảnh nhà tan cửa nát trước khi rời cõi đời này."
Bạch Cơ có hơi nhức đầu, than: "Vậy là vẫn phải đối phó với Quang Tạng Quốc Sư một lần nữa rồi. Ly Nô, chuẩn bị vài con cá tre xanh để tối nay nướng. Ngươi đến cung Thái Sơ, mời Quang Tạng Quốc Sư đến Phiêu Miểu Các uống rượu ngắm trăng và ăn cá nướng nhé."
Ly Nô đang nhấm nháp cá tre xanh, nghe Bạch Cơ dặn, vội vàng nuốt miếng cuối cùng rồi trả lời: "Vâng, thưa chủ nhân."
Dọn dẹp qua loa, Ly Nô vội bay về cung Thái Sơ.
Huyền Âm cũng xin phép ra về, vì dù ở lại nàng cũng không giúp được gì. Pháp thuật hiện hình mà Bạch Cơ ban cho nàng chỉ có hiệu lực ở Phiêu Miểu Các. Huyền Âm vẫn là một nguyên thần, một cánh chim én hư vô rời khỏi Phiêu Miểu Các về lại Thôi gia, nơi nàng đồng hành cùng người yêu trong những năm cuối đời.
Bạch Cơ bước lên lầu hai, vào phòng ngủ. Trong phòng có một bức bình phong bốn tấm khắc họa cảnh sơn hải vân mẫu.
Bức tranh sơn hải này vẽ bằng mực nước, với những hình ảnh không ngừng biến đổi. Lúc thì là biển cả mênh mông, lúc lại là dãy núi trải dài bất tận, thỉnh thoảng xuất hiện những loài thú quý hiếm chạy nhảy trong rừng, rồi lại biến thành những con cá kỳ dị bơi lội giữa biển khơi.
Nhìn bức bình phong, người ta có cảm giác như núi và biển luôn tồn tại từ ngàn đời, không bao giờ thay đổi, còn các hình ảnh trên bình phong chỉ là một góc nhìn ngẫu nhiên của bức tranh ấy. Làn sương trắng mỏng manh đôi lúc tràn ra từ bức bình phong, tựa như khói hương, mờ ảo mà huyền diệu.
Bạch Cơ đứng trước bức bình phong, ngắm nhìn biển xanh và những hòn đảo xa xăm.
Vừa suy nghĩ, nàng vừa khẽ lẩm bẩm: "Để tránh đêm dài lắm mộng, tốt nhất là nên đưa Định Hải Thần Châu về lại nước Ô Y sớm. Nhưng mà... ta không thể xuống biển, điều này hơi phiền đây. Ừm, có thể nhờ Hiên Chi giúp. Đã vậy thì tặng hắn thêm một vài bất ngờ thú vị nữa... Haha, nghĩ thôi cũng thấy vui rồi, trêu chọc Hiên Chi đúng là chuyện thú vị nhất trên đời."
Chưa đến một canh giờ sau, Ly Nô đã mang tin tức về: Quang Tạng Quốc Sư đồng ý đến Phiêu Miểu Các vào tối nay.
Khi tin vừa đến nơi, đúng lúc tiếng trống dưới phố vang lên, Nguyên Diệu cũng hối hả quay trở lại.
Vừa về đến, Nguyên Diệu đã chạy vào trong tìm Bạch Cơ để than thở: "Bạch Cơ, Thẩm tiểu thư không tin lời giải thích của tiểu sinh. Nàng nói ta với Đan Dương là bạn thân, mà bạn thân thì tất nhiên sẽ che giấu chuyện tình ái của nhau, cùng nhau lừa nàng. Tiểu sinh đã chân thành nói rõ mọi chuyện nhưng nàng không tin. Nàng bảo chuyện nước Ô Y ở Nam Hải hay con chim én vô hình gì đó, nghe là biết toàn là bịa đặt. Thẩm tiểu thư tức giận đến mức đuổi cả ta lẫn Đan Dương ra khỏi phủ. Đan Dương đau khổ vô cùng, còn ta cũng không biết làm gì, đành vội vàng quay lại tìm ngươi. Bạch Cơ, ngươi nhiều mưu kế, chắc chắn có cách giúp Đan Dương và Thẩm tiểu thư hàn gắn và thành thân thuận lợi đi."
Bạch Cơ đang quỳ ngồi cạnh bàn ngọc xanh, đọc một quyển sách trong khi đợi Ly Nô gọi dọn cơm.
Vừa lật qua mấy trang sách mới mua ngoài phố, Bạch Cơ lơ đãng nói: "Thẩm tiểu thư không tin vào sự thật sao? Thế cũng chẳng sao cả, nếu sự thật không đủ thì dùng lời dối trá khiến nàng ấy tin là được. Những người không tin vào sự thật thường lại rất dễ tin vào lời dối."
Nguyên Diệu nhăn mặt hỏi: “Dùng lời dối trá gì để khiến Thẩm cô nương tin đây?”
Bạch Cơ cười nhẹ: "Dùng những lời nàng ấy thích nghe và mong muốn nghe thôi."
Nguyên Diệu lại tiếp tục hỏi: “Thẩm cô nương thích nghe và mong muốn nghe những lời gì?”
Lúc này, Ly Nô từ sân sau đã bày sẵn bàn ăn và gọi lớn: “Chủ nhân, mọt sách, ăn tối thôi!”
Bạch Cơ nghe vậy thì khép sách lại, đứng lên rồi tiến ra sân sau.
"Thẩm cô nương thật ra không bận tâm lắm về mối quan hệ giữa Huyền Âm và Vi công tử đâu. Nàng ấy sắp lấy chồng nên lòng dạ hoang mang thôi. Nàng ấy yêu Vi công tử, nhưng cũng hiểu Vi công tử không đáng tin cậy, và chẳng chắc Vi công tử có thật lòng với nàng ấy hay không. Điều nàng ấy mong mỏi chỉ là những lời hứa hẹn đủ để an tâm, ví như vài câu ngọt ngào, thề non hẹn biển. Vậy nên ngươi không cần giải thích về Huyền Âm với nàng ấy, mà hãy để Vi công tử bày tỏ sự quan tâm hơn, viết nhiều những bức thư tình đầy cảm xúc và thốt ra những lời thề vững chắc hơn."
Nguyên Diệu nghe xong thì bừng tỉnh, nhưng lại buồn bã: "Nhưng theo ta biết, Đan Dương đâu phải người có thể viết nổi những bức thư tình tràn đầy cảm xúc như thế..."
Bạch Cơ mỉm cười: “Ngươi có thể giúp Vi công tử viết. Chữ của ngươi trước đây từng làm động lòng cả Quỷ Vương, khiến hắn mất ăn mất ngủ trồng đào đấy. Thôi không nhắc đến thư tình nữa, đã viết bài ‘Thần Long Phú’ xong chưa?"
Nghe đến thư tình gửi cho Quỷ Vương, mặt Nguyên Diệu đỏ bừng, chỉ muốn chui xuống đất cho đỡ xấu hổ. Khi nhắc đến “Thần Long Phú,” hắn lại càng thấy đau đầu, đành lấp liếm: "Ta vẫn đang suy nghĩ, còn thiếu chút cảm hứng nữa."
Bạch Cơ hỏi tiếp: "Thiếu gì mà không viết được?"
Nguyên Diệu buột miệng: "Bạch Cơ muốn ta so sánh ngươi với lửa dữ, sấm sét, sóng biển và bão tố. Những phép so sánh này đòi hỏi phải có cảm giác thật mạnh mẽ, mà ta lại chưa từng trải qua những điều ấy, cho nên không biết viết ra sao…”
Bạch Cơ nghe xong thì suy nghĩ cẩn thận, rồi nảy ra một ý tưởng. Đôi môi nàng khẽ cong, một nụ cười bí hiểm hiện ra trên gương mặt.
"Vậy thì ta sẽ tặng ngươi một trải nghiệm kinh thiên động địa, không gì sánh được."
“Ngươi vừa nói gì thế?” Nguyên Diệu nghe không rõ, liền hỏi lại.
Bạch Cơ mỉm cười, trả lời qua loa: “Không có gì đâu. Đến lúc đó ngươi sẽ tự hiểu thôi.”
Trong khi trò chuyện, Bạch Cơ và Nguyên Diệu đã đến sân sau, nơi Ly Nô đã chuẩn bị sẵn bữa tối. Vì tối nay Bạch Cơ đã mời Quang Tạng Quốc Sư đến Phiêu Miểu các uống rượu thưởng trăng, nên bữa tối được làm đơn giản, chỉ có một đĩa cá, một bát súp viên tôm với đậu phụ và măng xuân, cùng với bánh mì chiên giòn và món tráng miệng là chè anh đào.
Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Ly Nô cùng ngồi dưới trời chiều đầy nắng, vừa trò chuyện vừa ăn tối như thường lệ.
Biết rằng tối nay Quốc Sư Quang Tạng sẽ đến làm khách, Nguyên Diệu không muốn thất lễ nên sau bữa ăn đã bắt tay vào dọn dẹp và trang trí phòng khách. Hắn thắp sáng bảy ngọn đèn đồng khiến gian phòng rực rỡ như ban ngày, sau đó quét dọn sàn nhà, lau sạch tấm bình phong Hoạ Đồ và tủ đa bảo. Trên tủ đa bảo vốn có một bình cổ vẽ chim, bên trong cắm vài nhành hoa đào mà Bạch Cơ hái từ bờ sông Lạc.
Vì sự kiện "cây Vô Ưu", Nguyên Diệu đoán rằng Quang Tạng Quốc Sư có thể bị ám ảnh bởi chiếc bình vẽ chim, nên đã thay thế nó bằng một bình sứ trắng.
Sau bữa tối, Bạch Cơ ngồi thiền dưới mái hiên, nhắm mắt tĩnh tâm dưới ánh trăng. Khi mở mắt ra nhìn qua cửa sổ, nàng thấy Nguyên Diệu bận rộn như một chú kiến trong phòng, tihf không khỏi bật cười: “Hiên Chi, không cần cẩn thận như vậy đâu. Dù ngươi có chu đáo đến mấy, Quốc Sư Quang Tạng cũng chẳng để ý. Tối nay ông ấy tám phần sẽ nổi giận, có khi còn bị thương nữa."
Nguyên Diệu hoảng hốt: "Bạch Cơ, có phải tối nay ngươi sẽ đánh nhau với Quốc Sư không?"
Bạch Cơ mỉm cười: "Chưa chắc đã đánh. Còn tùy vào sự lựa chọn của Quang Tạng thôi. Ta chỉ muốn viên Định Hải Thần Châu. Nếu ông ấy nhường thì chúng ta vẫn là bạn cũ, có thể vui vẻ uống rượu ngắm trăng. Còn nếu không chúng ta sẽ thành kẻ thù."
Nguyên Diệu nói: "Quang Tạng Quốc Sư ỷ thế bắt nạt người, ép buộc Thôi Giản, quả thật là sai. Nhưng nếu ngươi đánh nhau với ông ấy e rằng cũng không phải cách hay. Tốt nhất, chúng ta nên dùng lý lẽ thuyết phục ông ấy từ bỏ viên thần châu."
Bạch Cơ cười: “Hiên Chi à, Quang Tạng đâu phải người có thể nghe lời khuyên. Thay vì phí lời vô ích chẳng bằng đánh bại ông ấy. Đánh mới là cách nhanh nhất."
Nguyên Diệu khuyên: "Bạch Cơ cứ thử lấy lễ trước binh sau. Đàm phán là chính."
Bạch Cơ cười dịu dàng: "Tất cả đều nghe theo Hiên Chi."
Trong lòng Nguyên Diệu vẫn còn lo lắng, hắn đi vào bếp tiếp tục chuẩn bị rượu ngon, ly tách và món tráng miệng để chiêu đãi Quốc Sư Quang Tạng.