Phiêu Miểu 8 - Quyển Già Lam
Chương 10
Chợ Nam, Phiêu Miểu các.
Trong sân sau, Bạch Cơ đứng dưới cây bồ đề, đăm chiêu nhìn một mầm hoa.
Ly Nô xách theo một con cá lớn đi ngang qua Bạch Cơ để đến nhà bếp.
"Chủ nhân, chuyện diệt môn của Tư Đồ gia mà trước đây mọi người đồn ầm ĩ có diễn biến mới rồi. Ly Nô nghe nói khi mua cá hôm nay, không phải bọn cướp làm mà là kẻ thù trả thù. Hôm nay mọi người ở chợ đều bàn tán về chuyện này."
Bạch Cơ thờ ơ nói: "Kết oán trả thù, oan oan tương báo, tất cả đều là vô ích. Con người rất thích làm những điều vô ích. Chỉ cần họ không bước vào Phiêu Miểu các thì không liên quan gì đến ta. Ta chỉ quan tâm đến mầm hoa của ta, tại sao đến giờ vẫn chưa nở hoa thế này?"
Ly Nô nghĩ một lúc, rồi nói: "Chủ nhân, bây giờ là mùa đông, không phải mùa hoa nở. Có lẽ phải đợi đến mùa xuân năm sau mới nở."
Bạch Cơ nói: "Nhưng mùa xuân năm nay, mầm hoa cũng không nở."
“Ờm, vậy thì chắc là bị Nữ Di gạt rồi. Ly Nô biết mà, Nữ Di đó chắc chắn không có ý tốt, đưa cho chủ nhân một cây hoa vô dụng không nở. Hay chúng ta lên trời tìm Nữ Di, mắng cho một trận, bắt nàng ta trả lại tiền."
"..."
Bạch Cơ im lặng một lúc, rồi nói: "Ly Nô, mầm hoa này Nữ Di tặng, không phải lấy tiền."
"À! Đồ tặng thì không dễ bắt nàng ta trả lại tiền. Nhưng cũng có thể mắng nàng ta một trận."
"Ài, lên trời mắng Nữ Di cũng là vô ích, tốt nhất là chờ thêm một thời gian nữa xem sao."
Bạch Cơ thở dài, nói vậy.
Thời gian trôi nhanh, năm tháng vùn vụt, thời gian tại Phiêu Miểu các dường như dừng lại như thể côn trùng bị đông cứng trong hổ phách. Không biết từ khi nào, năm tháng đã lặng lẽ đổi thay, bên ngoài đã trải qua hai mươi năm.
Trong thời gian đó, mầm hoa vẫn nằm ở sân sau của Phiêu Miểu các. Mầm hoa giữ nguyên hình dáng ban đầu khi được trồng xuống, không phát triển, không héo tàn, cũng chưa bao giờ nở hoa.
Dần dần, Bạch Cơ và Ly Nô cũng đã quên mất chuyện này.
Đối với mong muốn thấy mầm hoa nở, ngắm nhìn vẻ đẹp tuyệt mỹ của hoa, Bạch Cơ cũng dần dần buông bỏ.
Một ngày nọ, khi Bạch Cơ thức dậy sau giấc ngủ trưa, nàng cảm thấy lòng trống rỗng. Không có việc gì để làm, nàng thong thả đi dạo trong khu vườn sau giữa đám cỏ dại, và vô tình đi đến bên mầm hoa dưới gốc bồ đề.
"Trên đời này, tình yêu tuyệt vọng và sâu sắc nhất là loại cảm xúc gì? Phải đi đâu để tìm thứ cảm xúc này để tưới cho mầm hoa của ta đây?"
Bạch Cơ cúi xuống nhìn mầm hoa, lẩm bẩm tự nói.
Để giết thời gian trong lúc không có khách đến, thiếu niên mặc áo đen đang sắp xếp lại các loại hương liệu Tây Vực trên kệ trong sảnh lớn. Hắn lấy xuống rồi đặt lên, sau khi đặt lên lại không hài lòng, lại lấy xuống rồi sắp xếp lại theo một cách khác.
Trong lúc thiếu niên mặc áo đen đang kiên trì sắp xếp hương liệu, một vị khách với dáng vẻ thất thần bước vào Phiêu Miểu các.
Ly Nô nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu nhìn lại.
Bước vào Phiêu Miểu các là một nam nhân anh tuấn mặc áo gấm hoa lộng lẫy.
Có khách đến, lại là khách hiếm hoi của loài người, Ly Nô lập tức nở một nụ cười, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp.
“Khách quan muốn mua gì?”
Nam nhân ngẩng đầu nhìn quanh, quét mắt khắp cửa tiệm u ám rùng rợn, ánh mắt lộ rõ vẻ bối rối.
“Đây là Phiêu Miểu các sao? Nghe nói trong Phiêu Miểu các có một cô nương áo trắng và một con mèo đen… Ta có vào nhầm chỗ không?”
Ly Nô nghe vậy lập tức hiểu ra.
Nhiều năm qua, những vị khách loài người bước chân vào Phiêu Miểu các, một số người giống như nam nhân này là cố tình tìm đến. Họ nghe những lời đồn đại trong dân gian hoặc qua lời kể của người quen, biết về sự tồn tại của Phiêu Miểu các và hiểu được sự kỳ lạ của nơi này. Vì vậy, họ đi khắp nơi tìm kiếm mong đạt được mục đích của mình. Những vị khách như vậy không đến vì những loại hương liệu Tây Vực quý hiếm trên kệ hay những viên ngọc trai bảo thạch đắt giá. Những báu vật trần tục không phải là mục đích của họ. Những thứ họ muốn mua, những khao khát mà họ mong muốn thỏa mãn, đều quý hiếm và khó tìm hơn, và cũng càng khó lòng thỏa mãn.
Ly Nô nói: “Đây là Phiêu Miểu các, khách quan không tìm nhầm chỗ đâu. Con mèo đen anh tuấn, thông minh và đáng yêu vô địch mà ngài nói đến, nó đã ra ngoài rồi. Còn cô nương áo trắng…”
Bạch Cơ đã thản nhiên bước từ bên trong ra.
Bạch Cơ nhìn lướt qua nam nhân, cười nói: “Ta chính là cô nương áo trắng trong Phiêu Miểu các. Ta tên là Bạch Cơ, là chủ nhân của Phiêu Miểu các.”
Nam nhân hỏi: “Nghe nói Phiêu Miểu các có thể thực hiện mọi ước nguyện? Điều đó có thật không?”
Bạch Cơ mỉm cười, trả lời: “Trong Phiêu Miểu các, chỉ cần có thể trả giá, bất kỳ ước nguyện nào cũng có thể thực hiện.”
Nam nhân cắn răng, nói: “Ta bằng lòng trả giá. Xin người thực hiện ước nguyện của ta.”
Bạch Cơ cười hỏi: “Ước nguyện của ngài là gì?”
Bên trong, sau tấm bình phong Hà Đồ Lạc Thư, Bạch Cơ và nam nhân đối diện ngồi bên bàn ngọc xanh.
Nam nhân nói: “Ta muốn khiến một người mất đi ký ức.”
Bạch Cơ hỏi: “Muốn ai mất ký ức?”
Nam nhân nói: “Muốn người con gái ta yêu.”
Bạch Cơ hỏi: “Mất đi ký ức gì?”
Nam nhân đau khổ nói: “Mất đi ký ức về mối thù hận.”
Bạch Cơ lạnh nhạt hỏi: “Chuyện này rốt cuộc là sao?”
“Ta tên là Tư Đồ Hiểu, là người đất Lạc Dương. Khi ta mười tuổi, gia đình không may gặp phải bọn cướp. Phụ mẫu và người thân của ta, kể cả đứa muội muội vẫn còn nằm trong tã lót đều không may mắn thoát nạn, tất cả đều bị bọn cướp sát hại, máu nhuộm đầy cửa. Ta hoảng loạn bỏ chạy, trốn trong hang chó mới thoát được một mạng. Mang trên mình mối thù sâu như biển máu, ta thề phải giết chết bọn cướp. Ta khổ công luyện võ, trải qua muôn vàn khó khăn, cuối cùng đã tìm ra kẻ thù năm đó giết hại cả nhà ta đang ung dung ngoài pháp luật, định cư ngoài quan ải Mạc Bắc.”
Tư Đồ Hiểu ngập ngừng một lúc, rồi mơ hồ kể tiếp: “Ta đã tự tay giết chết kẻ thù, lấy máu trả máu, báo thù cho phụ mẫu và muội muội. Nhưng vì một số lý do nên ta lại yêu con gái của kẻ thù. Ta không giết nàng và còn mang nàng về Lạc Dương, giam giữ trong sơn trang của ta. Vì ta đã giết phụ mẫu nàng nên nàng vô cùng hận ta, không thể tha thứ cho ta.”
Tư Đồ Hiểu dừng lại, dường như tâm trạng tràn ngập suy tư, cảm xúc dâng trào không biết nên nói tiếp thế nào.
Bạch Cơ lạnh lùng nói: “Vì nàng hận ngươi nên ngươi muốn nàng mất đi ký ức, quên đi việc ngươi đã giết phụ mẫu nàng sao?”
Tư Đồ Hiểu gật đầu, nói: “Đúng vậy.”
Bạch Cơ hỏi: “Ngươi muốn nàng mất đi ký ức quên đi mối hận với ngươi, chỉ đơn giản vì ngươi yêu nàng sao?”
Tư Đồ Hiểu lắc đầu, đau khổ nói: “Không phải. Hoa Nhược cũng yêu ta, chúng ta đã từng hẹn ước sẽ yêu nhau trọn đời. Hoa Nhược là tên của nàng. Ban đầu ta đã lừa dối nàng, nàng nghĩ rằng ta tiếp cận nàng là vì tình yêu nhưng thực ra ta tiếp cận nàng để tiếp cận cha và bác của nàng để thực hiện kế hoạch báo thù của ta. Nhưng không biết từ lúc nào, ta thực sự đã yêu nàng. Thậm chí khi báo thù trái tim ta vẫn đấu tranh dữ dội, chiếc cân giữa báo thù và tình yêu dành cho nàng không ngừng nghiêng ngả trong lòng ta, cuối cùng mới dừng lại ở sự báo thù.”
“Cần phải dùng tình yêu tuyệt vọng nhất và sâu sắc nhất trên thế gian để tưới, thì Đồ Hoa mới có thể nở rộ, thể hiện ra vẻ đẹp truyền thuyết.”
Bạch Cơ bỗng nhớ đến lời của Nữ Di và Đồ Hoa mãi không thể nở rộ.
Ánh mắt Bạch Cơ lóe lên, nói: “Ngươi muốn Hoa Nhược mất đi ký ức sao?”
Tư Đồ Hiểu rơi lệ, đau khổ nói: “Đúng vậy. Ta muốn cùng nàng bắt đầu lại từ đầu.”
Khóe miệng Bạch Cơ hiện lên một nụ cười kỳ quái, nói: “Vậy thì như ý nguyện của ngươi.”
Bạch Cơ bảo Tư Đồ Hiểu ngồi chờ bên trong, rồi nàng đứng dậy đi ra hậu viện.
Bạch Cơ đi qua hậu viện, tiến vào nhà bếp.
Trong nhà bếp, một con mèo đen đang pha chế gia vị, chuẩn bị ướp một con cá.
“Ly Nô, có gì ăn được không?” Bạch Cơ hỏi.
Mèo đen trả lời: “Chủ nhân đói rồi sao? Giờ chưa đến giờ ăn tối nên cơm vẫn chưa nấu xong... Trong tủ bếp vẫn còn vài món điểm tâm.”
Bạch Cơ lắc đầu, nói: “Điểm tâm không được. Tốt nhất là thứ gì đó không thể nhìn ra được làm từ gì nhưng vẫn có thể ăn được.”
Trong lúc mèo đen pha chế gia vị, nó đã dùng chày đá để nghiền nát một ít hương liệu, bột hương liệu chất thành đống nhỏ trên bàn. Bên cạnh đó, còn một ít bột nếp dư trong một chiếc bát sứ.
Bạch Cơ chợt nghĩ ra điều gì đó, nói: “Ly Nô, dùng bột nếp và bột hương liệu vo thành một viên bột tròn cho ta.”
Mèo đen ngạc nhiên hỏi: “Chủ nhân, dùng loại bột hương liệu nào? Bột thảo mộc? Bột xuyên tiêu? Bột hoa tiêu? Bột gừng khô?”
Bạch Cơ mỉm cười: “Tùy ý.”
Vậy là con mèo đen vung móng vuốt, tùy ý lấy một chút bột gia vị, trộn cùng với bột nếp, rồi nhúng chút nước trong và lập tức nặn thành một viên bột tròn cỡ viên ngọc trai. Con mèo đen đặt viên bột tròn đã nặn xong lên bàn.
Bạch Cơ cầm viên bột tròn lên, một tia sáng vàng rực rỡ phát ra từ đầu ngón tay của nàng, lan tỏa vào viên bột tròn đó. Chẳng bao lâu, viên bột tròn đã biến thành màu vàng óng ánh, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Bạch Cơ cầm viên bột tròn, thì thầm: "Truyền vào linh lực này, chắc chắn có thể làm một người mất trí nhớ. Tuy nhiên, hiệu quả chỉ kéo dài được ba năm. Nên đặt tên là gì đây? Làm người ta mất trí nhớ quên đi hận thù. Ký ức của con người được hình thành từ cảm xúc và hận thù cũng là một dạng cảm xúc. Mất trí nhớ tức là quên đi mọi cảm xúc. Vậy thì gọi là "Vong Tình Đan" là được rồi."
Con mèo đen lẩm bẩm: "Hóa ra bột hạt tiêu, bột thảo quả, và bột nếp cũng có thể nặn thành "Vong Tình Đan" được."
Bạch Cơ đi vào bên trong, trao viên Vong Tình Đan cho Tư Đồ Hiểu.
Tư Đồ Hiểu vội vã nhận lấy.
Bạch Cơ nói với Tư Đồ Hiểu rằng chỉ cần cho Hoa Nhược uống viên Vong Tình Đan, Hoa Nhược sẽ mất trí nhớ và quên đi hận thù.
Tư Đồ Hiểu hỏi: "Bạch Cơ cô nương đưa cho ta Vong Tình Đan, thì ta phải trả giá gì?"
Bạch Cơ nở một nụ cười bí hiểm, nói: "Không cần vội. Ngươi cứ mang viên Vong Tình Đan về thử trước, nếu nguyện vọng của ngươi được thực hiện, hãy đến Phiêu Miểu các trả công sau cũng không muộn."
Tư Đồ Hiểu cầm lấy viên Vong Tình Đan, vội vã rời đi.
Sau khi Tư Đồ Hiểu rời khỏi, Bạch Cơ đứng một mình trong phòng, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Bạch Cơ trầm ngâm một lúc, rồi đột nhiên nhớ ra điều gì.
“Ờm, đi tưới nước cho Đồ Hoa thôi. Biết đâu Đồ Hoa của ta có thể nở hoa rồi."
*
Thời gian trôi qua như dòng nước, thoắt cái đã đến mùa xuân năm sau.
Xuân về, ánh sáng rực rỡ, trong núi Mang, cây cối xanh um cỏ hoa tươi tốt.
Thanh Minh hẹn Bạch Cơ cùng nhau đi dạo ngắm hoa, Bạch Cơ không có việc gì làm, cũng muốn đi dạo quanh núi Mang nên đã đồng ý.
Ly Nô không thích Thanh Minh, không muốn cùng đi ngắm cảnh nên viện cớ nói rằng hôm qua vô tình ăn phải cá khô hỏng, hôm nay đau bụng không muốn ra ngoài.
Bạch Cơ đành một mình đến điểm hẹn.
Bạch Cơ và Thanh Minh dạo chơi trong núi Mang cả buổi sáng, hai tiểu nô xà, một kẻ xách đồ uống và thức ăn, một kẻ mang theo chăn đệm và vật dụng đi theo sau họ.
Thanh Minh vốn là con rắn một sừng khổng lồ đến từ nước Ô Trà, được người đời gọi là Cự Xà núi Mang, nó sống trong Vực U Minh của núi Mang.
Sau khi biến thành hình người, Thanh Minh là một thanh niên rất đẹp trai. Hắn thích sự xa hoa, rất tham hưởng thụ, và thường ăn mặc rất tỉ mỉ. Vì hôm nay nói là đi dạo bộ nên hắn không mặc bộ y phục hoàng kim lộng lẫy và nặng nề mà thường mặc trong địa cung của Vực U Minh, chỉ mặc một chiếc áo dài cổ tròn màu xanh, thắt lưng bằng ngọc bích, khoác bên ngoài một chiếc áo choàng màu xanh núi và nước, toát lên khí chất quý phái.
Hôm nay Bạch Cơ ăn mặc rất đơn giản, một chiếc váy trắng trơn, khoác thêm một lớp lụa nước, tóc đen buộc thành búi đơn giản, và cài một chiếc trâm vàng đơn giản.
Một cơn gió xuân thổi qua, trong rừng núi có những cây xanh thẫm, có những cây xanh nhạt, những sắc xanh khác nhau đan xen tạo thành một bức tranh xanh tươi đầy sắc độ. Màu xanh của núi ngập tràn trong ánh nắng trong veo, đậm nhạt như ngọc phỉ thúy.
Một dòng suối trắng như dải ngọc chảy từ khe núi, nước chảy róc rách, dòng nước trong vắt.
Bạch Cơ đứng bên bờ suối ngắm nhìn cảnh sắc núi non.
"Trong núi Mang này rừng cây um tùm nhưng lại không có hoa. Suốt dọc đường đi toàn là màu xanh, chỉ có lác đác vài bông hoa dại. Thiếu đi cảnh ngắm hoa khi dạo xuân đúng là đáng tiếc." Bạch Cơ nói.
Thanh Minh suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Có một nơi rất nhiều hoa. Đó là một trang viên của con người nằm ở ngoài núi Mang. Trang viên đó có một khu vườn rất đẹp, trồng đầy các loại hoa, thu hút rất nhiều yêu quái đến du ngoạn vào ban đêm. Ta cũng thỉnh thoảng đến đó."
Bạch Cơ hỏi: "Có xa không?"
Thanh Minh nói: "Cũng không xa lắm, chi bằng đi xem thử nào." Bạch Cơ đồng ý.
Thanh Minh dẫn Bạch Cơ đi đến trang viên của con người.
Dọc theo dòng suối, Bạch Cơ ngắm nhìn cảnh sắc tuyệt đẹp của núi non, cảm thán: "Cảnh sắc núi non đẹp như tranh, phong cảnh tuyệt mỹ. Haiz, Thanh Minh, đi cùng ngươi ngắm cảnh thật uổng phí cảnh sắc đẹp như tranh này."
Thanh Minh không vui, nói: "Bạch Cơ, ngươi cứ ăn nói tệ hại như thế thì sẽ không tìm được yêu quái nào khác chịu làm bạn với ngươi, tình nguyện cùng ngươi đi dạo xuân ngắm cảnh đâu."
Bạch Cơ nói: "Ai nói chứ? Đợi Đồ Hoa của ta nở rộ, ta sẽ mời hàng ngàn yêu quái đến dự tiệc hoa xuân. Ai không đến ta sẽ ăn thịt nó."
Thanh Minh thở dài, nói: "Bạch Cơ làm thế sẽ không có bạn bè đâu."
Bạch Cơ nói: "Thanh Minh, chẳng phải ngươi cũng không có bạn bè sao? Sinh nhật của ngươi chẳng phải cũng ép buộc yêu quái đến dự tiệc sao? Chỉ có ta là tự nguyện đến."
Thanh Minh nói: "Nói ra thì đau lòng, ta chỉ có một người bạn là ngươi, mọi người đều sợ ta, khiếp hãi ta. Ta ở Trung Thổ này không thân thích lại rất ghét cô đơn, nên mới ép buộc mọi người dự tiệc của ta để không khí huyên náo hơn một chút. Ngươi từ ngoài biển xa đến, giống như ta là khách lạ nơi đất khách, hơn nữa ta là rắn, ngươi là rồng, đều không có chân, hai chúng ta cứ làm bạn với nhau vậy."
Bạch Cơ không đồng ý, nói: "Thanh Minh, loài rồng có chân. Nhưng thôi, chúng ta cứ làm bạn với nhau vậy."
Thanh Minh xoa tay, nói: "Bạch Cơ, sau khi ngắm hoa xong, chúng ta cùng đi trêu chọc mấy tiểu yêu quái mà ta không ưa được không?"
Bạch Cơ thở dài, nói: "Ôi, Thanh Minh, ta chợt hiểu tại sao chúng ta lại không có bạn rồi."
Thanh Minh hỏi: "Tại sao?"
Bạch Cơ trả lời: "Ta ăn nói không giỏi, ngươi thì toàn đi làm bậy, hèn gì chẳng ai muốn chơi với chúng ta cả."
Thanh Minh ủ rũ.
Bạch Cơ và Thanh Minh im lặng đi một đoạn, chẳng mấy chốc đã bước ra khỏi kết giới của yêu quái đến ngoài núi.
Đi qua những khúc quanh núi non, Thanh Minh chỉ về phía xa xa, nơi có một điểm đen đỏ xen lẫn, nói: "Đó là trang viên mà yêu quái rất thích."
Bạch Cơ tò mò hỏi: "Trong trang viên đó có những ai sinh sống vậy?"
Thanh Minh trả lời: "Ta không quan tâm, không rõ lắm. Chỉ biết rằng, trước năm ngoái, khi đến trang viên ngắm hoa vào ban đêm, có thể nghe thấy tiếng khóc của nữ nhân phát ra từ nhà giam trong trang viên, rất bi thương rất ai oán. Đôi khi có thể thấy một nữ nhân xinh đẹp đi lang thang trong vườn, khóc nức nở. Nhưng yêu quái chúng ta không quan tâm đến chuyện của loài người, nên chỉ ngắm hoa mà không hỏi lý do."
Bạch Cơ hỏi: "Trước năm ngoái? Vậy năm nay trong trang viên không còn tiếng khóc của nữ nhân nữa sao?"
Thanh Minh trả lời: "Năm nay trang viên chỉ toàn tiếng cười. Không lâu trước đây, trong trang viên còn tổ chức lễ cưới, vườn hoa cũng được chăm sóc và trang hoàng đẹp hơn trước."
Trong lúc trò chuyện, Bạch Cơ, Thanh Minh và hai tiểu yêu hầu đã đi đến cổng trang viên.
Trang viên này nằm xa khu dân cư, chiếm diện tích khá rộng, ngói đen tường trắng, cổng đỏ in bóng liễu, trông rất xa hoa.
Bạch Cơ ngẩng đầu nhìn lên thì thấy trên cổng đỏ có một bảng hiệu đề: "Sơn trang Vân Hoa."
Thật trùng hợp, khi Bạch Cơ đang nhìn bảng hiệu, cánh cổng đỏ của trang viên bỗng nhiên mở ra, và một nam nhân mặc trang phục hoa lệ đi ra.
Bạch Cơ vừa nhìn thấy nam nhân ấy lập tức mỉm cười. Đó chính là Tư Đồ Hiểu.
Bạch Cơ cười nói: "Tư Đồ công tử, đã lâu không gặp."
Tư Đồ Hiểu nhìn thấy Bạch Cơ thì vẫn nhận ra được, chính là nữ chủ quán mà hắn đã đến thăm vào mùa đông năm ngoái. Kể từ khi Tư Đồ Hiểu mang theo "Vong Tình Đan" rời đi, hắn ta chưa từng đến Phiêu Miểu các nữa.
Hôm nay, tình cờ gặp nhau ngay trước cửa nhà, điều này khiến Tư Đồ Hiểu khá bất ngờ, sau đó hắn ta bình tĩnh lại lịch sự cúi chào.
"Bạch Cơ cô nương, đã lâu không gặp. Hôm nay sao nàng lại có thời gian ghé thăm hàn xá thế? Thực ra, trước đây ta đã đến chợ Nam, định đưa nàng phần thưởng cho "Vong Tình Đan", nhưng ta đã tìm kiếm rất lâu mà không thấy Phiêu Miểu các."
Bạch Cơ mỉm cười nói: "Mọi chuyện trên đời đều dựa vào duyên phận, có lẽ chưa đến lúc ngươi cần phải trả giá, nên ngươi không tìm thấy Phiêu Miểu các. Hôm nay, ta cùng bạn dạo chơi trên núi Mang, đi ngang qua đây, không ngờ lại là nhà của ngươi."
Tư Đồ Hiểu cười nhiệt tình: "Đã đến rồi thì là khách, xin mời vào uống một tách trà."
Bạch Cơ cười nói: "Liệu có phiền quá không?"
"Không đâu. Ta còn phải cảm ơn ngươi, chính ngươi đã mang đến cho ta tình yêu viên mãn và cuộc sống hạnh phúc. Xin hãy để ta chiêu đãi ngươi." Tư Đồ Hiểu bảo gia nhân mở hai cánh cổng lớn, mời Bạch Cơ và Thanh Minh vào nhà.
Tư Đồ Hiểu đi về phía Thanh Minh, chắp tay nói: "Vị huynh đài này, xin mời vào."
Thanh Minh trả lời lễ, cười nói: "Ta là Thanh Minh, xin được làm phiền."
Tư Đồ Hiểu vốn định ra ngoài thu tiền thuê ruộng còn nợ của tá điền và mua một số giống hoa mới, nhưng vì gặp Bạch Cơ trước cửa nhà nên hắn ta quyết định để quản gia thay mình đi.
Tư Đồ Hiểu bảo một người hầu đi thông báo với gia đình,rồi bảo một người hầu khác dẫn Bạch Cơ, Thanh Minh và hai tiểu yêu hầu hóa thành tiểu đồng vào trong, còn mình ở cổng dặn dò quản gia một số việc cụ thể.
Thanh Minh thì thầm: "Bạch Cơ, đây là lần đầu tiên ta được chủ nhân mời vào từ cổng chính của trang viên này."
Bạch Cơ mỉm cười nói: "Ngươi là hưởng phúc của ta, hưởng lộc của ta đấy."
Thanh Minh thì thầm: "Vào từ cổng chính thì phiền phức lắm, thà trực tiếp xuyên tường vào hậu hoa viên còn hơn."
Bạch Cơ nói: "Xuyên tường vào là khách không mời mà đến, không được đãi trà, không có điểm tâm ăn."
Thanh Minh còn muốn nói gì đó nhưng Tư Đồ Hiểu đã dặn dò xong công việc và bước lại gần.
Tư Đồ Hiểu cười nói: "Bạch Cơ cô nương, ta đã sai người thông báo cho Hoa Nhược, chúng ta đã thành hôn vào đầu xuân, bây giờ nàng là thê tử của ta. Ngươi nhất định phải gặp nàng. Nếu không có ngươi, chúng ta sẽ không có được hạnh phúc như hiện tại."
Bạch Cơ cười nói: "Đem lại hạnh phúc cho khách và thực hiện nguyện vọng của họ là ý nghĩa tồn tại của Phiêu Miểu các mà."
Tư Đồ Hiểu dẫn đường phía trước, nói: "Xin mời đến hậu hoa viên."
Thanh Minh khen ngợi: "Hậu hoa viên nhà ngươi rất đẹp, nhất là cây anh đào bên cạnh hồ, thật tuyệt mỹ."
Tư Đồ Hiểu ngạc nhiên hỏi: "Thanh Minh huynh, làm sao ngươi biết hậu hoa viên nhà ta đẹp và có một cây anh đào? Ngươi đã từng đến hậu hoa viên nhà ta sao?"
Thanh Minh há miệng, không biết phải nói thế nào.
Bạch Cơ cười nói: "Chúng ta đi đến từ hướng hậu hoa viên, ở trên núi có thể thấy lờ mờ một số cây cối rậm rạp đầy sắc hoa, nhìn từ xa đã cảm thấy rất đẹp rồi. Cây anh đào có thể thấy qua tường trắng, hoa nở như đám mây rực rỡ, vô cùng xinh đệp."
Nghi ngờ của Tư Đồ Hiểu tan biến, hắn cười nói: "Ngôi trang viện này chẳng có ưu điểm gì khác ngoài việc nằm gần núi Mã Nguyên, địa khí tốt, nước nhiều, cây cỏ hoa lá đều dễ sinh sôi nảy nở, phát triển tốt đẹp. Vì vậy, ta mới không ở trong ngôi nhà cũ tại thành Lạc Dương mà dọn về đây."
"Vì Hoa Nhược thích hoa nên ta đã đã chú tâm quy hoạch hậu hoa viên, mua một số giống hoa quý hiếm, thuê người làm vườn chăm sóc. Không phải tự mình khoe khoang, nhưng hậu hoa viên của ta quả thực rất đáng để ngắm. Nhất là vào mùa xuân, không có bạn bè nào đến thăm mà không khen ngợi."
Tư Đồ Hiểu dẫn Thanh Minh và Bạch Cơ vào nội viện, đi đến hậu hoa viên, hai tên xà bộc được sắp xếp ở trong phòng khách ngoài viện chờ đợi.
Dưới ánh sáng xuân, trong hậu hoa viên trăm hoa đua nở, sắc hoa rực rỡ. Bên cạnh đình Trầm Hương, một hồ nước mùa xuân gợn sóng xanh biếc, bèo nổi như ngọc vụn. Bên bờ hồ, một cây anh đào lớn nở hoa rực rỡ như chiếc ô che phủ màu hồng phấn, tựa như mây mờ rực rỡ phản chiếu trên mặt hồ một cảnh sắc tuyệt đẹp.
Trong hoa viên, ngoài cây anh đào còn có cây đào, cây mơ, cây lê, những cây này đều nở rộ trong gió xuân, cành đầy hoa rực rỡ, từng cây hoa nở như gấm, đẹp giống như lụa đỏ. Tường phía nam đầy hoa tường vi, tường phía bắc hoa dây leo nở rộ, dưới đất còn có nhiều loại hoa quý hiếm đang khoe sắc.
Dưới giàn hoa trà trắng có một bụi hoa mẫu đơn, mẫu đơn trắng lớn như đĩa ngọc, mẫu đơn đỏ giống như quả cầu thêu, mẫu đơn tím còn đang chớm nở, từng bông hoa tô điểm giữa những chiếc lá xanh, sắc hoa quốc sắc thiên hương, xinh đẹp vô cùng.
Trước bụi mẫu đơn trải một tấm thảm lông cừu Ba Tư, đặt một chiếc bàn gỗ hoa lê, một lư hương Bác Sơn và một số gối mềm thêu hoa.
Một nữ tử xinh đẹp mặc trang phục lộng lẫy đang ngồi dựa vào gối mềm, chăm chú thêu thùa, làm việc nữ công.
Bên cạnh nàng có hai tiểu nha hoàn đứng hầu.
Trong lúc thêu thùa, nữ tử dường như đang suy nghĩ gì đó, khóe môi không ngừng hiện lên nụ cười hạnh phúc.
Một tiểu nha hoàn thấy chủ nhân mang khách đến, vội cúi đầu nói nhỏ gì đó với nữ tử.
Nữ tử buông tay khỏi công việc thêu thùa, đứng dậy. Khi nhìn thấy Tư Đồ Hiểu, nụ cười của nàng càng thêm hạnh phúc.
Tư Đồ Hiểu nhìn thấy nữ tử, ánh mắt chợt trở nên dịu dàng như nước.
Tư Đồ Hiểu cười nói: "A Nhược, khách đến rồi. Đây là Bạch Cơ cô nương mà ta đã kể với nàng trước đây, nàng ấy là ân nhân của chúng ta. Chính nhờ linh dược của nàng mà bệnh của nàng mới được chữa khỏi. Đây là Thanh Minh huynh, bạn của Bạch Cơ cô nương."
Hoa Nhược vội vã cúi chào, nhiệt tình nói: "Hai vị khách quý xin mời ngồi. Bạch Cơ cô nương, từ khi hồi phục ta đã mất trí nhớ, không thể nhớ ra mình là ai, cũng không thể nhớ được những chuyện đã qua và những người cũ. Nhưng ta nghe phu quân kể, nhờ có thuốc của nàng nên ta mới thoát khỏi căn bệnh hiểm nghèo, ta luôn vô cùng cảm kích nàng."
"Chuyện này... Bạch Cơ có chút ngượng ngùng, lấp liếm nói: "Ta cũng chỉ làm việc mà ta nên làm thôi. Phu nhân không cần phải nhớ kỹ."
Vợ chồng Tư Đồ Hiểu nhiệt tình tiếp đãi Bạch Cơ và Thanh Minh, bốn người ngồi trên thảm Ba Tư cùng nhau trò chuyện rất vui vẻ.
Nha hoàn dâng bốn chén trà hương lộ lên rồi lần lượt bày biện các món điểm tâm phong phú lên bàn gỗ hoa lê.
"Phu nhân, hoa viên nhà ngài thật đẹp." Bạch Cơ vừa uống trà vừa khen ngợi.
Thanh Minh nói: "Hoa viên này buổi tối càng đẹp hơn, mặt trăng phản chiếu trên hồ nước, giống như tấm gương sáng. Ánh trăng như nước, lấp lánh chiếu rọi, cây cỏ hoa lá như ngâm mình trong ánh trăng, cả hoa viên giống như thế giới dưới nước vậy."
Phu thê Tư Đồ Hiểu sửng sốt.
Tư Đồ Hiểu vô cùng băn khoăn, định mở miệng hỏi tại sao Thanh Minh lại biết hoa viên nhà mình vào ban đêm như thế nào.
Bạch Cơ đã lập tức nói: "Hắn đoán đấy. Thanh Minh tinh thông tranh thủy mặc, cho nên trí tưởng tượng của hắn rất phong phú, chỉ cần nhìn thấy cảnh ban ngày, hắn có thể tưởng tượng ra ban đêm sẽ thế nào. Chỉ cần nhìn một nụ hoa, hắn có thể hình dung khi hoa nở sẽ như thế nào."
Vợ chồng Tư Đồ Hiểu ngộ ra, không còn nghi ngờ nữa, hai người nhìn nhau cười, lặng lẽ nắm tay nhau.
Tư Đồ Hiểu cười nói: "Bây giờ đã là buổi chiều, đi đường về Lạc Dương cũng không tiện, chi bằng hai vị ở lại trang viên của ta một đêm đi."
Hoa Nhược cũng cười nói: "Xin hãy cho phép vợ chồng ta được tận tình tiếp đón."
Bạch Cơ vừa định từ chối thì Thanh Minh đã lên tiếng trả lời: "Được."
Bạch Cơ đá chân, giẫm mạnh lên một chân của Thanh Minh, cười nói: "Vậy thì làm phiền rồi." Chân của Thanh Minh vốn là đuôi rắn biến hóa, bị Bạch Cơ giẫm lên đau đến nỗi nước mắt chảy ròng ròng.
Vợ chồng Tư Đồ Hiểu thấy khách đồng ý ở lại thì vô cùng vui mừng.
Trong sân sau, Bạch Cơ đứng dưới cây bồ đề, đăm chiêu nhìn một mầm hoa.
Ly Nô xách theo một con cá lớn đi ngang qua Bạch Cơ để đến nhà bếp.
"Chủ nhân, chuyện diệt môn của Tư Đồ gia mà trước đây mọi người đồn ầm ĩ có diễn biến mới rồi. Ly Nô nghe nói khi mua cá hôm nay, không phải bọn cướp làm mà là kẻ thù trả thù. Hôm nay mọi người ở chợ đều bàn tán về chuyện này."
Bạch Cơ thờ ơ nói: "Kết oán trả thù, oan oan tương báo, tất cả đều là vô ích. Con người rất thích làm những điều vô ích. Chỉ cần họ không bước vào Phiêu Miểu các thì không liên quan gì đến ta. Ta chỉ quan tâm đến mầm hoa của ta, tại sao đến giờ vẫn chưa nở hoa thế này?"
Ly Nô nghĩ một lúc, rồi nói: "Chủ nhân, bây giờ là mùa đông, không phải mùa hoa nở. Có lẽ phải đợi đến mùa xuân năm sau mới nở."
Bạch Cơ nói: "Nhưng mùa xuân năm nay, mầm hoa cũng không nở."
“Ờm, vậy thì chắc là bị Nữ Di gạt rồi. Ly Nô biết mà, Nữ Di đó chắc chắn không có ý tốt, đưa cho chủ nhân một cây hoa vô dụng không nở. Hay chúng ta lên trời tìm Nữ Di, mắng cho một trận, bắt nàng ta trả lại tiền."
"..."
Bạch Cơ im lặng một lúc, rồi nói: "Ly Nô, mầm hoa này Nữ Di tặng, không phải lấy tiền."
"À! Đồ tặng thì không dễ bắt nàng ta trả lại tiền. Nhưng cũng có thể mắng nàng ta một trận."
"Ài, lên trời mắng Nữ Di cũng là vô ích, tốt nhất là chờ thêm một thời gian nữa xem sao."
Bạch Cơ thở dài, nói vậy.
Thời gian trôi nhanh, năm tháng vùn vụt, thời gian tại Phiêu Miểu các dường như dừng lại như thể côn trùng bị đông cứng trong hổ phách. Không biết từ khi nào, năm tháng đã lặng lẽ đổi thay, bên ngoài đã trải qua hai mươi năm.
Trong thời gian đó, mầm hoa vẫn nằm ở sân sau của Phiêu Miểu các. Mầm hoa giữ nguyên hình dáng ban đầu khi được trồng xuống, không phát triển, không héo tàn, cũng chưa bao giờ nở hoa.
Dần dần, Bạch Cơ và Ly Nô cũng đã quên mất chuyện này.
Đối với mong muốn thấy mầm hoa nở, ngắm nhìn vẻ đẹp tuyệt mỹ của hoa, Bạch Cơ cũng dần dần buông bỏ.
Một ngày nọ, khi Bạch Cơ thức dậy sau giấc ngủ trưa, nàng cảm thấy lòng trống rỗng. Không có việc gì để làm, nàng thong thả đi dạo trong khu vườn sau giữa đám cỏ dại, và vô tình đi đến bên mầm hoa dưới gốc bồ đề.
"Trên đời này, tình yêu tuyệt vọng và sâu sắc nhất là loại cảm xúc gì? Phải đi đâu để tìm thứ cảm xúc này để tưới cho mầm hoa của ta đây?"
Bạch Cơ cúi xuống nhìn mầm hoa, lẩm bẩm tự nói.
Để giết thời gian trong lúc không có khách đến, thiếu niên mặc áo đen đang sắp xếp lại các loại hương liệu Tây Vực trên kệ trong sảnh lớn. Hắn lấy xuống rồi đặt lên, sau khi đặt lên lại không hài lòng, lại lấy xuống rồi sắp xếp lại theo một cách khác.
Trong lúc thiếu niên mặc áo đen đang kiên trì sắp xếp hương liệu, một vị khách với dáng vẻ thất thần bước vào Phiêu Miểu các.
Ly Nô nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu nhìn lại.
Bước vào Phiêu Miểu các là một nam nhân anh tuấn mặc áo gấm hoa lộng lẫy.
Có khách đến, lại là khách hiếm hoi của loài người, Ly Nô lập tức nở một nụ cười, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp.
“Khách quan muốn mua gì?”
Nam nhân ngẩng đầu nhìn quanh, quét mắt khắp cửa tiệm u ám rùng rợn, ánh mắt lộ rõ vẻ bối rối.
“Đây là Phiêu Miểu các sao? Nghe nói trong Phiêu Miểu các có một cô nương áo trắng và một con mèo đen… Ta có vào nhầm chỗ không?”
Ly Nô nghe vậy lập tức hiểu ra.
Nhiều năm qua, những vị khách loài người bước chân vào Phiêu Miểu các, một số người giống như nam nhân này là cố tình tìm đến. Họ nghe những lời đồn đại trong dân gian hoặc qua lời kể của người quen, biết về sự tồn tại của Phiêu Miểu các và hiểu được sự kỳ lạ của nơi này. Vì vậy, họ đi khắp nơi tìm kiếm mong đạt được mục đích của mình. Những vị khách như vậy không đến vì những loại hương liệu Tây Vực quý hiếm trên kệ hay những viên ngọc trai bảo thạch đắt giá. Những báu vật trần tục không phải là mục đích của họ. Những thứ họ muốn mua, những khao khát mà họ mong muốn thỏa mãn, đều quý hiếm và khó tìm hơn, và cũng càng khó lòng thỏa mãn.
Ly Nô nói: “Đây là Phiêu Miểu các, khách quan không tìm nhầm chỗ đâu. Con mèo đen anh tuấn, thông minh và đáng yêu vô địch mà ngài nói đến, nó đã ra ngoài rồi. Còn cô nương áo trắng…”
Bạch Cơ đã thản nhiên bước từ bên trong ra.
Bạch Cơ nhìn lướt qua nam nhân, cười nói: “Ta chính là cô nương áo trắng trong Phiêu Miểu các. Ta tên là Bạch Cơ, là chủ nhân của Phiêu Miểu các.”
Nam nhân hỏi: “Nghe nói Phiêu Miểu các có thể thực hiện mọi ước nguyện? Điều đó có thật không?”
Bạch Cơ mỉm cười, trả lời: “Trong Phiêu Miểu các, chỉ cần có thể trả giá, bất kỳ ước nguyện nào cũng có thể thực hiện.”
Nam nhân cắn răng, nói: “Ta bằng lòng trả giá. Xin người thực hiện ước nguyện của ta.”
Bạch Cơ cười hỏi: “Ước nguyện của ngài là gì?”
Bên trong, sau tấm bình phong Hà Đồ Lạc Thư, Bạch Cơ và nam nhân đối diện ngồi bên bàn ngọc xanh.
Nam nhân nói: “Ta muốn khiến một người mất đi ký ức.”
Bạch Cơ hỏi: “Muốn ai mất ký ức?”
Nam nhân nói: “Muốn người con gái ta yêu.”
Bạch Cơ hỏi: “Mất đi ký ức gì?”
Nam nhân đau khổ nói: “Mất đi ký ức về mối thù hận.”
Bạch Cơ lạnh nhạt hỏi: “Chuyện này rốt cuộc là sao?”
“Ta tên là Tư Đồ Hiểu, là người đất Lạc Dương. Khi ta mười tuổi, gia đình không may gặp phải bọn cướp. Phụ mẫu và người thân của ta, kể cả đứa muội muội vẫn còn nằm trong tã lót đều không may mắn thoát nạn, tất cả đều bị bọn cướp sát hại, máu nhuộm đầy cửa. Ta hoảng loạn bỏ chạy, trốn trong hang chó mới thoát được một mạng. Mang trên mình mối thù sâu như biển máu, ta thề phải giết chết bọn cướp. Ta khổ công luyện võ, trải qua muôn vàn khó khăn, cuối cùng đã tìm ra kẻ thù năm đó giết hại cả nhà ta đang ung dung ngoài pháp luật, định cư ngoài quan ải Mạc Bắc.”
Tư Đồ Hiểu ngập ngừng một lúc, rồi mơ hồ kể tiếp: “Ta đã tự tay giết chết kẻ thù, lấy máu trả máu, báo thù cho phụ mẫu và muội muội. Nhưng vì một số lý do nên ta lại yêu con gái của kẻ thù. Ta không giết nàng và còn mang nàng về Lạc Dương, giam giữ trong sơn trang của ta. Vì ta đã giết phụ mẫu nàng nên nàng vô cùng hận ta, không thể tha thứ cho ta.”
Tư Đồ Hiểu dừng lại, dường như tâm trạng tràn ngập suy tư, cảm xúc dâng trào không biết nên nói tiếp thế nào.
Bạch Cơ lạnh lùng nói: “Vì nàng hận ngươi nên ngươi muốn nàng mất đi ký ức, quên đi việc ngươi đã giết phụ mẫu nàng sao?”
Tư Đồ Hiểu gật đầu, nói: “Đúng vậy.”
Bạch Cơ hỏi: “Ngươi muốn nàng mất đi ký ức quên đi mối hận với ngươi, chỉ đơn giản vì ngươi yêu nàng sao?”
Tư Đồ Hiểu lắc đầu, đau khổ nói: “Không phải. Hoa Nhược cũng yêu ta, chúng ta đã từng hẹn ước sẽ yêu nhau trọn đời. Hoa Nhược là tên của nàng. Ban đầu ta đã lừa dối nàng, nàng nghĩ rằng ta tiếp cận nàng là vì tình yêu nhưng thực ra ta tiếp cận nàng để tiếp cận cha và bác của nàng để thực hiện kế hoạch báo thù của ta. Nhưng không biết từ lúc nào, ta thực sự đã yêu nàng. Thậm chí khi báo thù trái tim ta vẫn đấu tranh dữ dội, chiếc cân giữa báo thù và tình yêu dành cho nàng không ngừng nghiêng ngả trong lòng ta, cuối cùng mới dừng lại ở sự báo thù.”
“Cần phải dùng tình yêu tuyệt vọng nhất và sâu sắc nhất trên thế gian để tưới, thì Đồ Hoa mới có thể nở rộ, thể hiện ra vẻ đẹp truyền thuyết.”
Bạch Cơ bỗng nhớ đến lời của Nữ Di và Đồ Hoa mãi không thể nở rộ.
Ánh mắt Bạch Cơ lóe lên, nói: “Ngươi muốn Hoa Nhược mất đi ký ức sao?”
Tư Đồ Hiểu rơi lệ, đau khổ nói: “Đúng vậy. Ta muốn cùng nàng bắt đầu lại từ đầu.”
Khóe miệng Bạch Cơ hiện lên một nụ cười kỳ quái, nói: “Vậy thì như ý nguyện của ngươi.”
Bạch Cơ bảo Tư Đồ Hiểu ngồi chờ bên trong, rồi nàng đứng dậy đi ra hậu viện.
Bạch Cơ đi qua hậu viện, tiến vào nhà bếp.
Trong nhà bếp, một con mèo đen đang pha chế gia vị, chuẩn bị ướp một con cá.
“Ly Nô, có gì ăn được không?” Bạch Cơ hỏi.
Mèo đen trả lời: “Chủ nhân đói rồi sao? Giờ chưa đến giờ ăn tối nên cơm vẫn chưa nấu xong... Trong tủ bếp vẫn còn vài món điểm tâm.”
Bạch Cơ lắc đầu, nói: “Điểm tâm không được. Tốt nhất là thứ gì đó không thể nhìn ra được làm từ gì nhưng vẫn có thể ăn được.”
Trong lúc mèo đen pha chế gia vị, nó đã dùng chày đá để nghiền nát một ít hương liệu, bột hương liệu chất thành đống nhỏ trên bàn. Bên cạnh đó, còn một ít bột nếp dư trong một chiếc bát sứ.
Bạch Cơ chợt nghĩ ra điều gì đó, nói: “Ly Nô, dùng bột nếp và bột hương liệu vo thành một viên bột tròn cho ta.”
Mèo đen ngạc nhiên hỏi: “Chủ nhân, dùng loại bột hương liệu nào? Bột thảo mộc? Bột xuyên tiêu? Bột hoa tiêu? Bột gừng khô?”
Bạch Cơ mỉm cười: “Tùy ý.”
Vậy là con mèo đen vung móng vuốt, tùy ý lấy một chút bột gia vị, trộn cùng với bột nếp, rồi nhúng chút nước trong và lập tức nặn thành một viên bột tròn cỡ viên ngọc trai. Con mèo đen đặt viên bột tròn đã nặn xong lên bàn.
Bạch Cơ cầm viên bột tròn lên, một tia sáng vàng rực rỡ phát ra từ đầu ngón tay của nàng, lan tỏa vào viên bột tròn đó. Chẳng bao lâu, viên bột tròn đã biến thành màu vàng óng ánh, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Bạch Cơ cầm viên bột tròn, thì thầm: "Truyền vào linh lực này, chắc chắn có thể làm một người mất trí nhớ. Tuy nhiên, hiệu quả chỉ kéo dài được ba năm. Nên đặt tên là gì đây? Làm người ta mất trí nhớ quên đi hận thù. Ký ức của con người được hình thành từ cảm xúc và hận thù cũng là một dạng cảm xúc. Mất trí nhớ tức là quên đi mọi cảm xúc. Vậy thì gọi là "Vong Tình Đan" là được rồi."
Con mèo đen lẩm bẩm: "Hóa ra bột hạt tiêu, bột thảo quả, và bột nếp cũng có thể nặn thành "Vong Tình Đan" được."
Bạch Cơ đi vào bên trong, trao viên Vong Tình Đan cho Tư Đồ Hiểu.
Tư Đồ Hiểu vội vã nhận lấy.
Bạch Cơ nói với Tư Đồ Hiểu rằng chỉ cần cho Hoa Nhược uống viên Vong Tình Đan, Hoa Nhược sẽ mất trí nhớ và quên đi hận thù.
Tư Đồ Hiểu hỏi: "Bạch Cơ cô nương đưa cho ta Vong Tình Đan, thì ta phải trả giá gì?"
Bạch Cơ nở một nụ cười bí hiểm, nói: "Không cần vội. Ngươi cứ mang viên Vong Tình Đan về thử trước, nếu nguyện vọng của ngươi được thực hiện, hãy đến Phiêu Miểu các trả công sau cũng không muộn."
Tư Đồ Hiểu cầm lấy viên Vong Tình Đan, vội vã rời đi.
Sau khi Tư Đồ Hiểu rời khỏi, Bạch Cơ đứng một mình trong phòng, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Bạch Cơ trầm ngâm một lúc, rồi đột nhiên nhớ ra điều gì.
“Ờm, đi tưới nước cho Đồ Hoa thôi. Biết đâu Đồ Hoa của ta có thể nở hoa rồi."
*
Thời gian trôi qua như dòng nước, thoắt cái đã đến mùa xuân năm sau.
Xuân về, ánh sáng rực rỡ, trong núi Mang, cây cối xanh um cỏ hoa tươi tốt.
Thanh Minh hẹn Bạch Cơ cùng nhau đi dạo ngắm hoa, Bạch Cơ không có việc gì làm, cũng muốn đi dạo quanh núi Mang nên đã đồng ý.
Ly Nô không thích Thanh Minh, không muốn cùng đi ngắm cảnh nên viện cớ nói rằng hôm qua vô tình ăn phải cá khô hỏng, hôm nay đau bụng không muốn ra ngoài.
Bạch Cơ đành một mình đến điểm hẹn.
Bạch Cơ và Thanh Minh dạo chơi trong núi Mang cả buổi sáng, hai tiểu nô xà, một kẻ xách đồ uống và thức ăn, một kẻ mang theo chăn đệm và vật dụng đi theo sau họ.
Thanh Minh vốn là con rắn một sừng khổng lồ đến từ nước Ô Trà, được người đời gọi là Cự Xà núi Mang, nó sống trong Vực U Minh của núi Mang.
Sau khi biến thành hình người, Thanh Minh là một thanh niên rất đẹp trai. Hắn thích sự xa hoa, rất tham hưởng thụ, và thường ăn mặc rất tỉ mỉ. Vì hôm nay nói là đi dạo bộ nên hắn không mặc bộ y phục hoàng kim lộng lẫy và nặng nề mà thường mặc trong địa cung của Vực U Minh, chỉ mặc một chiếc áo dài cổ tròn màu xanh, thắt lưng bằng ngọc bích, khoác bên ngoài một chiếc áo choàng màu xanh núi và nước, toát lên khí chất quý phái.
Hôm nay Bạch Cơ ăn mặc rất đơn giản, một chiếc váy trắng trơn, khoác thêm một lớp lụa nước, tóc đen buộc thành búi đơn giản, và cài một chiếc trâm vàng đơn giản.
Một cơn gió xuân thổi qua, trong rừng núi có những cây xanh thẫm, có những cây xanh nhạt, những sắc xanh khác nhau đan xen tạo thành một bức tranh xanh tươi đầy sắc độ. Màu xanh của núi ngập tràn trong ánh nắng trong veo, đậm nhạt như ngọc phỉ thúy.
Một dòng suối trắng như dải ngọc chảy từ khe núi, nước chảy róc rách, dòng nước trong vắt.
Bạch Cơ đứng bên bờ suối ngắm nhìn cảnh sắc núi non.
"Trong núi Mang này rừng cây um tùm nhưng lại không có hoa. Suốt dọc đường đi toàn là màu xanh, chỉ có lác đác vài bông hoa dại. Thiếu đi cảnh ngắm hoa khi dạo xuân đúng là đáng tiếc." Bạch Cơ nói.
Thanh Minh suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Có một nơi rất nhiều hoa. Đó là một trang viên của con người nằm ở ngoài núi Mang. Trang viên đó có một khu vườn rất đẹp, trồng đầy các loại hoa, thu hút rất nhiều yêu quái đến du ngoạn vào ban đêm. Ta cũng thỉnh thoảng đến đó."
Bạch Cơ hỏi: "Có xa không?"
Thanh Minh nói: "Cũng không xa lắm, chi bằng đi xem thử nào." Bạch Cơ đồng ý.
Thanh Minh dẫn Bạch Cơ đi đến trang viên của con người.
Dọc theo dòng suối, Bạch Cơ ngắm nhìn cảnh sắc tuyệt đẹp của núi non, cảm thán: "Cảnh sắc núi non đẹp như tranh, phong cảnh tuyệt mỹ. Haiz, Thanh Minh, đi cùng ngươi ngắm cảnh thật uổng phí cảnh sắc đẹp như tranh này."
Thanh Minh không vui, nói: "Bạch Cơ, ngươi cứ ăn nói tệ hại như thế thì sẽ không tìm được yêu quái nào khác chịu làm bạn với ngươi, tình nguyện cùng ngươi đi dạo xuân ngắm cảnh đâu."
Bạch Cơ nói: "Ai nói chứ? Đợi Đồ Hoa của ta nở rộ, ta sẽ mời hàng ngàn yêu quái đến dự tiệc hoa xuân. Ai không đến ta sẽ ăn thịt nó."
Thanh Minh thở dài, nói: "Bạch Cơ làm thế sẽ không có bạn bè đâu."
Bạch Cơ nói: "Thanh Minh, chẳng phải ngươi cũng không có bạn bè sao? Sinh nhật của ngươi chẳng phải cũng ép buộc yêu quái đến dự tiệc sao? Chỉ có ta là tự nguyện đến."
Thanh Minh nói: "Nói ra thì đau lòng, ta chỉ có một người bạn là ngươi, mọi người đều sợ ta, khiếp hãi ta. Ta ở Trung Thổ này không thân thích lại rất ghét cô đơn, nên mới ép buộc mọi người dự tiệc của ta để không khí huyên náo hơn một chút. Ngươi từ ngoài biển xa đến, giống như ta là khách lạ nơi đất khách, hơn nữa ta là rắn, ngươi là rồng, đều không có chân, hai chúng ta cứ làm bạn với nhau vậy."
Bạch Cơ không đồng ý, nói: "Thanh Minh, loài rồng có chân. Nhưng thôi, chúng ta cứ làm bạn với nhau vậy."
Thanh Minh xoa tay, nói: "Bạch Cơ, sau khi ngắm hoa xong, chúng ta cùng đi trêu chọc mấy tiểu yêu quái mà ta không ưa được không?"
Bạch Cơ thở dài, nói: "Ôi, Thanh Minh, ta chợt hiểu tại sao chúng ta lại không có bạn rồi."
Thanh Minh hỏi: "Tại sao?"
Bạch Cơ trả lời: "Ta ăn nói không giỏi, ngươi thì toàn đi làm bậy, hèn gì chẳng ai muốn chơi với chúng ta cả."
Thanh Minh ủ rũ.
Bạch Cơ và Thanh Minh im lặng đi một đoạn, chẳng mấy chốc đã bước ra khỏi kết giới của yêu quái đến ngoài núi.
Đi qua những khúc quanh núi non, Thanh Minh chỉ về phía xa xa, nơi có một điểm đen đỏ xen lẫn, nói: "Đó là trang viên mà yêu quái rất thích."
Bạch Cơ tò mò hỏi: "Trong trang viên đó có những ai sinh sống vậy?"
Thanh Minh trả lời: "Ta không quan tâm, không rõ lắm. Chỉ biết rằng, trước năm ngoái, khi đến trang viên ngắm hoa vào ban đêm, có thể nghe thấy tiếng khóc của nữ nhân phát ra từ nhà giam trong trang viên, rất bi thương rất ai oán. Đôi khi có thể thấy một nữ nhân xinh đẹp đi lang thang trong vườn, khóc nức nở. Nhưng yêu quái chúng ta không quan tâm đến chuyện của loài người, nên chỉ ngắm hoa mà không hỏi lý do."
Bạch Cơ hỏi: "Trước năm ngoái? Vậy năm nay trong trang viên không còn tiếng khóc của nữ nhân nữa sao?"
Thanh Minh trả lời: "Năm nay trang viên chỉ toàn tiếng cười. Không lâu trước đây, trong trang viên còn tổ chức lễ cưới, vườn hoa cũng được chăm sóc và trang hoàng đẹp hơn trước."
Trong lúc trò chuyện, Bạch Cơ, Thanh Minh và hai tiểu yêu hầu đã đi đến cổng trang viên.
Trang viên này nằm xa khu dân cư, chiếm diện tích khá rộng, ngói đen tường trắng, cổng đỏ in bóng liễu, trông rất xa hoa.
Bạch Cơ ngẩng đầu nhìn lên thì thấy trên cổng đỏ có một bảng hiệu đề: "Sơn trang Vân Hoa."
Thật trùng hợp, khi Bạch Cơ đang nhìn bảng hiệu, cánh cổng đỏ của trang viên bỗng nhiên mở ra, và một nam nhân mặc trang phục hoa lệ đi ra.
Bạch Cơ vừa nhìn thấy nam nhân ấy lập tức mỉm cười. Đó chính là Tư Đồ Hiểu.
Bạch Cơ cười nói: "Tư Đồ công tử, đã lâu không gặp."
Tư Đồ Hiểu nhìn thấy Bạch Cơ thì vẫn nhận ra được, chính là nữ chủ quán mà hắn đã đến thăm vào mùa đông năm ngoái. Kể từ khi Tư Đồ Hiểu mang theo "Vong Tình Đan" rời đi, hắn ta chưa từng đến Phiêu Miểu các nữa.
Hôm nay, tình cờ gặp nhau ngay trước cửa nhà, điều này khiến Tư Đồ Hiểu khá bất ngờ, sau đó hắn ta bình tĩnh lại lịch sự cúi chào.
"Bạch Cơ cô nương, đã lâu không gặp. Hôm nay sao nàng lại có thời gian ghé thăm hàn xá thế? Thực ra, trước đây ta đã đến chợ Nam, định đưa nàng phần thưởng cho "Vong Tình Đan", nhưng ta đã tìm kiếm rất lâu mà không thấy Phiêu Miểu các."
Bạch Cơ mỉm cười nói: "Mọi chuyện trên đời đều dựa vào duyên phận, có lẽ chưa đến lúc ngươi cần phải trả giá, nên ngươi không tìm thấy Phiêu Miểu các. Hôm nay, ta cùng bạn dạo chơi trên núi Mang, đi ngang qua đây, không ngờ lại là nhà của ngươi."
Tư Đồ Hiểu cười nhiệt tình: "Đã đến rồi thì là khách, xin mời vào uống một tách trà."
Bạch Cơ cười nói: "Liệu có phiền quá không?"
"Không đâu. Ta còn phải cảm ơn ngươi, chính ngươi đã mang đến cho ta tình yêu viên mãn và cuộc sống hạnh phúc. Xin hãy để ta chiêu đãi ngươi." Tư Đồ Hiểu bảo gia nhân mở hai cánh cổng lớn, mời Bạch Cơ và Thanh Minh vào nhà.
Tư Đồ Hiểu đi về phía Thanh Minh, chắp tay nói: "Vị huynh đài này, xin mời vào."
Thanh Minh trả lời lễ, cười nói: "Ta là Thanh Minh, xin được làm phiền."
Tư Đồ Hiểu vốn định ra ngoài thu tiền thuê ruộng còn nợ của tá điền và mua một số giống hoa mới, nhưng vì gặp Bạch Cơ trước cửa nhà nên hắn ta quyết định để quản gia thay mình đi.
Tư Đồ Hiểu bảo một người hầu đi thông báo với gia đình,rồi bảo một người hầu khác dẫn Bạch Cơ, Thanh Minh và hai tiểu yêu hầu hóa thành tiểu đồng vào trong, còn mình ở cổng dặn dò quản gia một số việc cụ thể.
Thanh Minh thì thầm: "Bạch Cơ, đây là lần đầu tiên ta được chủ nhân mời vào từ cổng chính của trang viên này."
Bạch Cơ mỉm cười nói: "Ngươi là hưởng phúc của ta, hưởng lộc của ta đấy."
Thanh Minh thì thầm: "Vào từ cổng chính thì phiền phức lắm, thà trực tiếp xuyên tường vào hậu hoa viên còn hơn."
Bạch Cơ nói: "Xuyên tường vào là khách không mời mà đến, không được đãi trà, không có điểm tâm ăn."
Thanh Minh còn muốn nói gì đó nhưng Tư Đồ Hiểu đã dặn dò xong công việc và bước lại gần.
Tư Đồ Hiểu cười nói: "Bạch Cơ cô nương, ta đã sai người thông báo cho Hoa Nhược, chúng ta đã thành hôn vào đầu xuân, bây giờ nàng là thê tử của ta. Ngươi nhất định phải gặp nàng. Nếu không có ngươi, chúng ta sẽ không có được hạnh phúc như hiện tại."
Bạch Cơ cười nói: "Đem lại hạnh phúc cho khách và thực hiện nguyện vọng của họ là ý nghĩa tồn tại của Phiêu Miểu các mà."
Tư Đồ Hiểu dẫn đường phía trước, nói: "Xin mời đến hậu hoa viên."
Thanh Minh khen ngợi: "Hậu hoa viên nhà ngươi rất đẹp, nhất là cây anh đào bên cạnh hồ, thật tuyệt mỹ."
Tư Đồ Hiểu ngạc nhiên hỏi: "Thanh Minh huynh, làm sao ngươi biết hậu hoa viên nhà ta đẹp và có một cây anh đào? Ngươi đã từng đến hậu hoa viên nhà ta sao?"
Thanh Minh há miệng, không biết phải nói thế nào.
Bạch Cơ cười nói: "Chúng ta đi đến từ hướng hậu hoa viên, ở trên núi có thể thấy lờ mờ một số cây cối rậm rạp đầy sắc hoa, nhìn từ xa đã cảm thấy rất đẹp rồi. Cây anh đào có thể thấy qua tường trắng, hoa nở như đám mây rực rỡ, vô cùng xinh đệp."
Nghi ngờ của Tư Đồ Hiểu tan biến, hắn cười nói: "Ngôi trang viện này chẳng có ưu điểm gì khác ngoài việc nằm gần núi Mã Nguyên, địa khí tốt, nước nhiều, cây cỏ hoa lá đều dễ sinh sôi nảy nở, phát triển tốt đẹp. Vì vậy, ta mới không ở trong ngôi nhà cũ tại thành Lạc Dương mà dọn về đây."
"Vì Hoa Nhược thích hoa nên ta đã đã chú tâm quy hoạch hậu hoa viên, mua một số giống hoa quý hiếm, thuê người làm vườn chăm sóc. Không phải tự mình khoe khoang, nhưng hậu hoa viên của ta quả thực rất đáng để ngắm. Nhất là vào mùa xuân, không có bạn bè nào đến thăm mà không khen ngợi."
Tư Đồ Hiểu dẫn Thanh Minh và Bạch Cơ vào nội viện, đi đến hậu hoa viên, hai tên xà bộc được sắp xếp ở trong phòng khách ngoài viện chờ đợi.
Dưới ánh sáng xuân, trong hậu hoa viên trăm hoa đua nở, sắc hoa rực rỡ. Bên cạnh đình Trầm Hương, một hồ nước mùa xuân gợn sóng xanh biếc, bèo nổi như ngọc vụn. Bên bờ hồ, một cây anh đào lớn nở hoa rực rỡ như chiếc ô che phủ màu hồng phấn, tựa như mây mờ rực rỡ phản chiếu trên mặt hồ một cảnh sắc tuyệt đẹp.
Trong hoa viên, ngoài cây anh đào còn có cây đào, cây mơ, cây lê, những cây này đều nở rộ trong gió xuân, cành đầy hoa rực rỡ, từng cây hoa nở như gấm, đẹp giống như lụa đỏ. Tường phía nam đầy hoa tường vi, tường phía bắc hoa dây leo nở rộ, dưới đất còn có nhiều loại hoa quý hiếm đang khoe sắc.
Dưới giàn hoa trà trắng có một bụi hoa mẫu đơn, mẫu đơn trắng lớn như đĩa ngọc, mẫu đơn đỏ giống như quả cầu thêu, mẫu đơn tím còn đang chớm nở, từng bông hoa tô điểm giữa những chiếc lá xanh, sắc hoa quốc sắc thiên hương, xinh đẹp vô cùng.
Trước bụi mẫu đơn trải một tấm thảm lông cừu Ba Tư, đặt một chiếc bàn gỗ hoa lê, một lư hương Bác Sơn và một số gối mềm thêu hoa.
Một nữ tử xinh đẹp mặc trang phục lộng lẫy đang ngồi dựa vào gối mềm, chăm chú thêu thùa, làm việc nữ công.
Bên cạnh nàng có hai tiểu nha hoàn đứng hầu.
Trong lúc thêu thùa, nữ tử dường như đang suy nghĩ gì đó, khóe môi không ngừng hiện lên nụ cười hạnh phúc.
Một tiểu nha hoàn thấy chủ nhân mang khách đến, vội cúi đầu nói nhỏ gì đó với nữ tử.
Nữ tử buông tay khỏi công việc thêu thùa, đứng dậy. Khi nhìn thấy Tư Đồ Hiểu, nụ cười của nàng càng thêm hạnh phúc.
Tư Đồ Hiểu nhìn thấy nữ tử, ánh mắt chợt trở nên dịu dàng như nước.
Tư Đồ Hiểu cười nói: "A Nhược, khách đến rồi. Đây là Bạch Cơ cô nương mà ta đã kể với nàng trước đây, nàng ấy là ân nhân của chúng ta. Chính nhờ linh dược của nàng mà bệnh của nàng mới được chữa khỏi. Đây là Thanh Minh huynh, bạn của Bạch Cơ cô nương."
Hoa Nhược vội vã cúi chào, nhiệt tình nói: "Hai vị khách quý xin mời ngồi. Bạch Cơ cô nương, từ khi hồi phục ta đã mất trí nhớ, không thể nhớ ra mình là ai, cũng không thể nhớ được những chuyện đã qua và những người cũ. Nhưng ta nghe phu quân kể, nhờ có thuốc của nàng nên ta mới thoát khỏi căn bệnh hiểm nghèo, ta luôn vô cùng cảm kích nàng."
"Chuyện này... Bạch Cơ có chút ngượng ngùng, lấp liếm nói: "Ta cũng chỉ làm việc mà ta nên làm thôi. Phu nhân không cần phải nhớ kỹ."
Vợ chồng Tư Đồ Hiểu nhiệt tình tiếp đãi Bạch Cơ và Thanh Minh, bốn người ngồi trên thảm Ba Tư cùng nhau trò chuyện rất vui vẻ.
Nha hoàn dâng bốn chén trà hương lộ lên rồi lần lượt bày biện các món điểm tâm phong phú lên bàn gỗ hoa lê.
"Phu nhân, hoa viên nhà ngài thật đẹp." Bạch Cơ vừa uống trà vừa khen ngợi.
Thanh Minh nói: "Hoa viên này buổi tối càng đẹp hơn, mặt trăng phản chiếu trên hồ nước, giống như tấm gương sáng. Ánh trăng như nước, lấp lánh chiếu rọi, cây cỏ hoa lá như ngâm mình trong ánh trăng, cả hoa viên giống như thế giới dưới nước vậy."
Phu thê Tư Đồ Hiểu sửng sốt.
Tư Đồ Hiểu vô cùng băn khoăn, định mở miệng hỏi tại sao Thanh Minh lại biết hoa viên nhà mình vào ban đêm như thế nào.
Bạch Cơ đã lập tức nói: "Hắn đoán đấy. Thanh Minh tinh thông tranh thủy mặc, cho nên trí tưởng tượng của hắn rất phong phú, chỉ cần nhìn thấy cảnh ban ngày, hắn có thể tưởng tượng ra ban đêm sẽ thế nào. Chỉ cần nhìn một nụ hoa, hắn có thể hình dung khi hoa nở sẽ như thế nào."
Vợ chồng Tư Đồ Hiểu ngộ ra, không còn nghi ngờ nữa, hai người nhìn nhau cười, lặng lẽ nắm tay nhau.
Tư Đồ Hiểu cười nói: "Bây giờ đã là buổi chiều, đi đường về Lạc Dương cũng không tiện, chi bằng hai vị ở lại trang viên của ta một đêm đi."
Hoa Nhược cũng cười nói: "Xin hãy cho phép vợ chồng ta được tận tình tiếp đón."
Bạch Cơ vừa định từ chối thì Thanh Minh đã lên tiếng trả lời: "Được."
Bạch Cơ đá chân, giẫm mạnh lên một chân của Thanh Minh, cười nói: "Vậy thì làm phiền rồi." Chân của Thanh Minh vốn là đuôi rắn biến hóa, bị Bạch Cơ giẫm lên đau đến nỗi nước mắt chảy ròng ròng.
Vợ chồng Tư Đồ Hiểu thấy khách đồng ý ở lại thì vô cùng vui mừng.