Phiêu Miểu 7 - Quyển Thần Đô
Chương 22
Bạch Cơ hỏi: "Kỳ Minh, Phượng Xí đã biến mất như thế nào vậy?"
Kỳ Minh buồn bã trả lời: "Bạch Cơ đại nhân, sau khi cùng Phượng Xí thiếu chủ đến Thần Đô, ta định theo lời Phượng Vương và Phượng Hậu mà đến Phiêu Miểu các tìm ngài. Nhưng Phượng Xí thiếu chủ còn trẻ, ham chơi, cho rằng nếu tìm đến ngài, ngài sẽ quản thúc hắn, thậm chí có thể khuyên hắn trở về Hỏa Diệm Đảo. Phượng Xí thiếu chủ lấy cớ muốn làm quen với Thần Đô trước, sau đó mới đến Phiêu Miểu các gặp ngài, ta không cãi lại được nên đành đồng ý. Chúng ta ở trọ tại một khách điếm ở Phường Minh Giáo, gần cổng Định Đỉnh. Mỗi ngày Phượng Xí thiếu chủ đi dạo trong thành Lạc Dương, tìm kiếm cái chậu rửa tay của hắn, nơi nào đông người thì hắn bèn đến đó. Ta luôn đi theo hắn. Ba ngày trước, Phượng Xí thiếu chủ dẫn ta đến Đồng Đà Mạc, hôm đó nắng rất đẹp, cảnh sắc xinh đẹp, du khách cũng rất đông. Lạc Dương xuân thủy dương xuân liễu, Đồng Đà Mạc thượng đào hoa hồng, bờ sông Lạc trồng rất nhiều cây hoa đào, từng chùm hoa nở rộ như gấm như mây. Phượng Xí thiếu chủ ngẩn ngơ ngắm hoa đào rơi bên bờ sông Lạc. Lúc đó ta rất đói bụng, nghĩ rằng Phượng Xí thiếu chủ đã ra ngoài cả ngày, hẳn cũng đã đói nên ta dặn hắn đứng yên đợi rồi đi đến chợ Bắc mua chút đồ ăn. Phượng Xí thiếu chủ đang ngắm cảnh, ta nghĩ sẽ không có chuyện gì xảy ra. Nhưng khi ta quay lại từ chợ Bắc thì Phượng Xí thiếu chủ đã biến mất. Lúc đó ta không quá lo lắng, nghĩ rằng hắn chỉ mải mê ngắm cảnh bờ sông Lạc nên đi lạc, đợi khi chơi chán, hắn sẽ quay lại tìm ta hoặc trở về khách điếm. Nhưng ai ngờ Phượng Xí thiếu chủ đã mất tích từ đó, chẳng về khách điếm. Đã ba ngày rồi, ta đã tìm khắp Đồng Đà Mạc mà không có tin tức gì về hắn. Trong Thần Đô này có nhiều yêu quái khủng khiếp, ta lo lắng cho sự an toàn của Phượng Xí thiếu chủ lắm, Bạch Cơ đại nhân, xin ngài hãy giúp ta tìm hắn."
Bạch Cơ nói: "Kỳ Minh, ngươi đừng vội, ta sẽ đi tìm kiếm thử xem sao. Chắc là Phượng Xí mới đến nhân gian, ham chơi quá mà quên cả đường về. Thời gian trôi qua thật nhanh, khi ta theo học Phượng Hậu để trở thành một nữ nhân có phong thái tao nhã, bà ấy còn chưa kết hôn với Phượng Vương nữa. Vậy mà chẳng mấy chốc Phượng Xí đã trưởng thành rồi."
Kỳ Minh đáp: "Ôi, hy vọng Phượng Xí thiếu chủ vẫn bình an vô sự. Bạch Cơ đại nhân, Phượng Vương và Phượng Hậu đã nhắn riêng với ta truyền lời đến ngài. Họ đều mong muốn rằng trong thời gian Phượng Xí thiếu chủ ở Lạc Dương, ngài có thể chăm sóc cho hắn, đừng để hắn gặp nguy hiểm."
Bạch Cơ cười nói: "Tất nhiên rồi, Phượng Xí là con của Phường Hậu, ta chắc chắn sẽ hết lòng chăm sóc hắn."
Nguyên Diệu tò mò hỏi: "Nhắn riêng ư? Phải chăng Phượng Vương và Phượng Hậu còn có những nhắn nhủ khác nhau sao?"
Kỳ Minh do dự một chút rồi nói: "Phượng Vương và Phượng Hậu thực sự có những nhắn nhủ khác nhau. Bạch Cơ đại nhân, Phượng Vương mong rằng ngài đừng giúp Phượng Xí thiếu chủ tìm cái chậu rửa tay, hãy để hắn sống tự do một thời gian, đợi đến khi hắn hết hy vọng rồi thì quay về Hỏa Diệm Đảo và kết hôn với công chúa Thanh Loan. Còn Phượng Hậu lại mong rằng ngài có thể giúp đỡ Phượng Xí thiếu chủ thực hiện nguyện vọng của hắn. Dù sao là một mẫu thân, bà luôn mong muốn con mình có thể tìm được hạnh phúc mà hắn mong muốn trong hôn nhân."
Nguyên Diệu nghe đến đây mà đầy ngờ vực, hỏi kỳ Minh: "Tại sao Phượng Xí thiếu chủ lại đi tìm cái chậu rửa tay? Có phải hắn định kết hôn với một cái chậu không?"
Kỳ Minh buồn bã nói: "Ta cũng không rõ. Ta đã theo Phượng Xí thiếu chủ tìm kiếm bao lâu nay, chỉ biết rằng hắn tin rằng cái chậu rửa tay đó có một mối duyên tiền kiếp với hắn, là người mà hắn chắc chắn phải tìm thấy trong kiếp này."
Nguyên Diệu trong lòng đầy nghi vấn, có rất nhiều câu hỏi nhưng lại không biết phải hỏi thế nào.
Bạch Cơ cười nói: "Hiên Chi đừng bận tâm đến cái bát, cái bàn hay cái ghế gì cả, chúng ta nên giúp người. Phượng Xí muốn gì chúng ta sẽ cố gắng giúp hắn tìm thấy điều đó."
Nguyên Diệu ngạc nhiên hỏi: "Bạch Cơ, từ khi nào ngươi trở nên thích giúp đỡ người khác như vậy thế?"
Bạch Cơ mỉm cười nói: "Phượng Vương là một kẻ đáng ghét. Hắn luôn để tâm đến thứ hạng của Rồng và Phượng trong mắt người đời, hắn được xếp vào hàng tiên, sống trên ngọc Thanh Thiên còn ta vẫn là một yêu quái bị lưu đày ở nhân gian. Mỗi lần gặp nhau, ta đều phải chịu sự khiêu khích và chế giễu của hắn. Giúp Phượng Xí tìm cái bát có thể khiến Phượng Vương không vui, mà khi Phượng Vương không vui thì ta lại rất vui. Vậy nên, giúp Phượng Xí là một việc rất vui vẻ đấy chứ."
Nguyên Diệu khóe miệng co giật nói: "Bạch Cơ, giúp người không phải được hiểu theo cách đó đâu..."
Kỳ Minh nói nhỏ: "Bạch Cơ đại nhân, chuyện giúp người hãy để sau, việc cấp bách lúc này là tìm được Phượng Xí thiếu chủ..."
Bạch Cơ cười nói: "Được rồi. Việc không thể chậm trễ, ta sẽ ra ngoài tìm kiếm ngay. kỳ Minh, ngươi muốn ở lại Phiêu Miểu các nghỉ ngơi hay đi cùng ta tìm kiếm tin tức của Phượng Xí?"
Kỳ Minh vỗ cánh nói: "Phượng Xí thiếu chủ mất tích, giờ lòng ta như lửa đốt, đâu thể ngồi yên được. Bạch Cơ đại nhân, hãy để ta cùng ngài đi tìm tin tức đi."
Bạch Cơ cười nói: "Vậy thì đi thôi."
Nguyên Diệu hỏi: "Bạch Cơ có cần tiểu sinh đi cùng ngươi không?"
Bạch Cơ cười đáp: "Không cần đâu. Chỉ là đi tìm bạn hỏi thăm tin tức thôi, không cần Hiên Chi, Hiên Chi cứ ở lại Phiêu Miểu các lau sàn nhà đi. Đừng có lười biếng nhé!"
"Được thôi."
Nguyên Diệu tiếp tục cúi đầu lau sàn nhà.
Bạch Cơ và kỳ Minh cùng rời khỏi Phiêu Miểu các để dò la tin tức.
Nguyên Diệu siêng năng lau dọn sàn nhà, bận rộn cho đến trưa.
Ly Nô đã chuẩn bị một bữa trưa đơn giản, gọi Nguyên Diệu và cùng ăn với nhau.
Ăn xong, Ly Nô dự định nghỉ trưa bèn sai Nguyên Diệu đi chợ mua cá. Nguyên Diệu vì chưa lau xong sàn nhà nên không đồng ý đi, hai người bèn tranh cãi với nhau.
"Ta chỉ bảo ngươi đi mua cá thôi, sao ngươi lại từ chối. Mọt sách đừng có suốt ngày lười biếng không làm việc!"
Con mèo đen ngồi xổm trên quầy, kiêu căng nói.
Nguyên Diệu đặt thùng nước xuống, xắn tay áo lên nói: "Ly Nô lão đệ, tiểu sinh còn phải lau sàn, không có thời gian đi làm việc chân chạy cho ngươi đâu, chợ cũng không xa, ngươi tự đi một chuyến đi."
Con mèo đen nói: "Phì! Nói không có thời gian à, lúc nãy gọi ăn trưa ngươi bỏ cả giẻ lau xuống, chạy đến nhanh hơn ai hết, có thấy ngươi bận rộn lau sàn mà không có thời gian ăn đâu!"
Nguyên Diệu nói: "Ly Nô lão đệ, ăn cơm là chuyện khác, thời gian ăn cơm thì vẫn có chứ."
Con mèo đen chống nạnh, nói: "Ăn cơm có thời gian mà đi mua thức ăn thì lại không có thời gian à? Hừ, mọt sách chết tiệt, gia thấy ngươi chỉ muốn lười biếng thôi!"
Nguyên Diệu thanh minh: "Ly Nô lão đệ, tiểu sinh không hề lười biếng."
"Vậy thì ngươi đi chợ mua cá đi!"
"Ly Nô lão đệ, tiểu sinh còn phải lau sàn, không có thời gian mà..."
...
Nguyên Diệu và Ly Nô đang tranh cãi nhau trong đại sảnh thì một tiểu hồ ly đỏ và một tiểu hồ ly trắng cùng nhau bước vào Phiêu Miểu các.
Tiểu hồ ly đỏ còn cắn một giỏ liễu đan, trong giỏ có một ít rau dại tươi, có măng xuân, mầm sậy, hẹ xuân, cùng một ít trái cây dại như anh đào và dâu xuân.
Hai tiểu hồ ly thấy con mèo đen và tiểu sinh đang tranh cãi bèn ngẩn người, không biết chuyện gì xảy ra, cũng không biết có nên rời khỏi Phiêu Miểu các hay không.
Con mèo đen liếc mắt nhìn thấy hai con hồ ly.
"Này, hồ ly thối, ngươi lại đến Phiêu Miểu các làm gì thế hả?" Con mèo đen không vui nói.
Nguyên Diệu quay đầu thì thấy tiểu hồ ly đỏ và tiểu hồ ly trắng thì bèn cười.
"Thập Tam Lang, ngươi lại đến Thần Đô à, sao hôm nay lại rảnh đến Phiêu Miểu các chơi thế?"
Tiểu hồ ly đỏ đặt giỏ liễu xuống, ngồi ngay ngắn, nói: "Mỗ lại theo lệnh phụ thân đến Lạc Dương thăm cô cô, lần này còn phải ở lại nhà cô cô một thời gian."
Cô của Hồ Thập Tam Lang là Hồ phu nhân Tâm Nguyệt, sống ở Lạc Dương, kinh doanh một quán nhạc mang tên Lầu Tâm Nguyệt tại chợ Quỷ. Hồ phu nhân Tâm Nguyệt vì trải qua chuyện tình cảm trong quá khứ mà mắc tâm bệnh, lão hồ vương không yên tâm về nghĩa muội, thỉnh thoảng lại phái Hồ Thập Tam Lang đến Lạc Dương thăm nom bà.
Lần trước, Hồ phu nhân Tâm Nguyệt phát bệnh trong sự kiện "Sách Cực Lạc", do ám ảnh muốn diệt trừ ô uế mà bị tâm ma khống chế, trở thành tay sai bị thao túng, bán thuốc "Cực Lạc Tán" và vé vào tiệc "Tiệc Cực Lạc" khiến nhiều người vô tội phải chết thảm.
Nhớ lại sự kiện "Sách Cực Lạc", Nguyên Diệu vẫn còn thấy sợ hãi, run giọng nói: "Thập Tam Lang, chẳng lẽ Hồ phu nhân Tâm Nguyệt lại phát bệnh sao?"
Tiểu hồ ly lắc đầu, nói: "Không, không, lần này cô cô không bị bệnh."
Nguyên Diệu thở phào nhẹ nhõm, nói: "Hồ phu nhân Tâm Nguyệt không bệnh là tốt rồi."
Tiểu hồ ly lễ phép nói: "Gió xuân ấm áp, vạn vật sinh sôi, rau dại và trái cây dại ở cánh đồng và rừng quanh chợ Quỷ phát triển rất tốt, mỗ hái một ít mang đến Phiêu Miểu các cho Bạch Cơ và Nguyên công tử... còn cả con mèo đen có tay nghề nấu ăn tệ hại kia nếm thử."
Con mèo đen nghe xong, giận dữ nói: "Hồ ly thối, ngươi nói ai nấu ăn tệ hại hả?"
Tiểu hồ ly nói: "Ai tức giận thì là người đó rồi."
Con mèo đen nghe vậy bèn nhảy bật lên, nói: "Mọt sách, gia đi mua cá đây."
Nguyên Diệu định mở miệng cảm ơn Hồ Thập Tam Lang vì đã mang rau và trái cây dại đến nhưng thấy Ly Nô đột nhiên muốn đi mua thức ăn bèn quên mất việc cảm ơn hỏi: "Ly Nô lão đệ, sao ngươi đột nhiên muốn tự mình đi mua thức ăn thế?"
Con mèo đen lập tức lấy một xâu tiền từ hũ gốm trên quầy rồi lao đi như một cơn gió.
Tiếng của Ly Nô từ con ngõ cụt bên ngoài Phiêu Miểu các vọng lại.
"Tối nay gia sẽ trổ tài nấu ăn cho hai con hồ ly nhà quê này biết thế nào là mỹ vị. Mọt sách trông chừng chúng, đừng để chúng chạy mất."
Tiểu hồ ly đỏ và tiểu hồ ly trắng ngồi tại chỗ nhìn nhau đầy bối rối.
Tiểu hồ ly trắng có vẻ vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi.
Tiểu hồ ly đỏ dùng chân trước xoa mặt, an ủi Tiểu hồ ly trắng: "A Cẩm, ngươi đừng sợ, con mèo đen đó đang mời chúng ta ở lại ăn tối đấy. Cùng lắm thì hôm nay chúng ta về chợ Quỷ muộn một chút thôi."
Nguyên Diệu cũng vội vàng nói đỡ: "Đúng đúng, Ly Nô lão đệ đang mời các ngươi ăn tối đó. Ly Nô lão đệ chỉ là không giỏi ăn nói nhưng hắn rất tốt bụng và hiếu khách. Thập Tam Lang, vị này là..."
Nguyên Diệu chưa từng thấy Tiểu hồ ly trắng đi cùng Hồ Thập Tam Lang đến Phiêu Miểu các nhưng thấy nó có dáng vẻ thanh nhã, bộ lông trắng như tuyết, đôi mắt sáng ngời và kiên nghị.
Hồ Thập Tam Lang chắp hai chân trước lại, nói: "A, mỗ thất lễ rồi, bị con mèo đen kia chen ngang nên quên mất chưa giới thiệu. Nguyên công tử, đây là muội muội của mỗ, xếp thứ mười chín trong nhà, tên là A Cẩm. A Cẩm, đây là Nguyên công tử của Phiêu Miểu các."
Hồ A Cẩm khẽ cúi đầu, giọng nói trong trẻo như tiếng chuông bạc: "Chào Nguyên công tử.”
Nguyên Diệu vội vã cúi chào đáp lễ, nói: "Chào A Cẩm cô nương. Mời Thập Tam Lang, A Cẩm cô nương vào trong ngồi."
Hồ A Cẩm nói: "Nguyên công tử, xin hỏi Bạch Cơ có ở đây không?"
Hồ Thập Tam Lang cũng nói: "Nguyên công tử, thật ra hôm nay chúng ta đến Phiêu Miểu các cũng có việc muốn nhờ Bạch Cơ..."
Nguyên Diệu nói: "Bạch Cơ sáng nay ra ngoài làm việc vẫn chưa về. Thường thì đến giờ ăn tối nàng ấy sẽ về. Các ngươi cứ vào trong ngồi nghỉ, uống trà chờ đi."
Nguyên Diệu đưa hai tiểu hồ ly vào trong phòng, mời chúng ngồi xuống rồi vào bếp đun nước pha trà, cắt trái cây mời chúng.
Hồ A Cẩm thấy trên tủ đồ quý trong phòng có đặt vài cuốn kinh Phật bèn tỏ vẻ hứng thú. Sau khi xin phép Nguyên Diệu, nó lấy một cuốn kinh Phật ngồi trên bồ đoàn gần cửa sổ, yên tĩnh đọc.
Hồ Thập Tam Lang mang giỏ rau dại và trái cây dại vào bếp. Nó kéo nước từ giếng lên, cẩn thận rửa sạch anh đào và dâu xuân rồi bày lên đĩa hổ phách, mang vào trong phòng.
Nguyên Diệu tiếp tục lau sàn. Hồ Thập Tam Lang không nỡ nhìn Nguyên Diệu bận rộn một mình, mà nó cũng từng làm việc vặt trong Phiêu Miểu các nên bèn chủ động giúp hắn lau sàn. Nguyên Diệu không từ chối được lòng nhiệt tình và chăm chỉ của tiểu hồ ly, thế là một người và một hồ ly cùng nhau lau sàn đại sảnh.
Vừa làm việc, tiểu thư sinh và tiểu hồ ly vừa trò chuyện.
"Thập Tam Lang, cô nương A Cẩm thật sự là muội muội của ngươi sao? Trước đây ta chưa từng nghe nói về cô nương A Cẩm, cũng chưa từng gặp nàng ấy ở hồ cốc."
Nguyên Diệu hỏi.
Trong sự kiện "Hồ Cốt Tửu", Bạch Cơ và Nguyên Diệu từng ở lại cốc của cửu vĩ hồ trên núi Thúy Hoa một thời gian, lúc đó gần như đã gặp tất cả các thành viên trong gia tộc cửu vĩ hồ vương nhưng chưa từng thấy Hồ A Cẩm.
Hồ Thập Tam Lang nói: "Nguyên công tử, A Cẩm tất nhiên là muội muội của mỗ rồi. Tuy nhiên, mỗ và A Cẩm không phải cùng một nương nhưng điều đó không quan trọng, mỗ luôn rất yêu mến A Cẩm, và cố gắng làm một người ca ca tốt, quan tâm và yêu thương muội muội. A Cẩm thường đến nhà bà ngoại ở, không thường xuyên ở lại hồ cốc trên núi Thúy Hoa. Bà ngoại của A Cẩm là chủ nhân của tộc Huyền Thiên Hồ, mọi người thường gọi bà là Vô Sinh Lão Tổ. Nương của A Cẩm mất sớm, Vô Sinh Lão Tổ rất yêu thương A Cẩm, thường xuyên muốn nàng ấy ở lại Tân Nguyệt Nhai để bầu bạn. Khi diễn ra hội cửu vĩ hồ nghìn năm, đúng lúc Vô Sinh Lão Tổ bị bệnh nên A Cẩm ở lại Tân Nguyệt Nhai chăm sóc bà ngoại, không về hồ cốc trên núi Thúy Hoa để tham gia hội cửu vĩ hồ, vì vậy Nguyên công tử ngươi chưa từng gặp nàng ấy."
Nguyên Diệu nói: "Thì ra là vậy. Nhưng lúc đó hồ cốc đang rất hỗn loạn lại cực kỳ nguy hiểm, cô nương A Cẩm không ở đó cũng là điều may mắn."
Hồ Thập Tam Lang gật đầu, nói: "May mà là lúc đó A Cẩm không có mặt. A Cẩm từ nhỏ đã rất thông minh lại có tinh thần chính nghĩa mạnh mẽ, vô cùng dũng cảm. Nếu nàng ấy có mặt ở hồ cốc lúc đó chắc chắn sẽ là người đầu tiên lao lên vách đá hầm rượu để chiến đấu với hồ yêu chín đầu, như thế sẽ rất nguy hiểm."
Nguyên Diệu cười nói: "Thông minh, dũng cảm, có tinh thần chính nghĩa, cô nương A Cẩm thật giống Thập Tam Lang."
Hồ Thập Tam Lang nghe Nguyên Diệu khen ngợi mình thì lập tức đỏ mặt, nó điên cuồng xoa mặt, nói: "Ờm... Nguyên công tử, mỗ còn cách xa sự thông minh dũng cảm lắm, tinh thần chính nghĩa cũng cần nâng cao, vì đôi khi mỗ cũng khá nhát gan..."
Nguyên Diệu cười hỏi: "Thập Tam Lang và cô nương A Cẩm tìm Bạch Cơ có chuyện gì vậy?"
Khuôn mặt Hồ Thập Tam Lang bỗng nhiên trở nên có hơi u sầu, ánh mắt cũng tối lại.
Sau một hồi im lặng, Hồ Thập Tam Lang mới nói: "A Cẩm có một người bạn tên là Nhược Thảo, gần đây Nhược Thảo gặp phải chuyện không hay, A Cẩm muốn giúp nàng ấy. Thực ra mỗ cũng rất muốn giúp Nhược Thảo nhưng năng lực của mỗ quá yếu, tinh thần chính nghĩa cũng không đủ mạnh, không dám vi phạm quy tắc."
"Hả? Thập Tam Lang, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
Nguyên Diệu dừng lau sàn, tò mò hỏi.
Hồ Thập Tam Lang thở dài, nói: "Chuyện là thế này. Lần này, mỗ và A Cẩm cùng đến Thần Đô để thăm cô cô Hồ Tâm Nguyệt, chúng ta ở lại Lầu Tâm Nguyệt. A Cẩm kết bạn với một người bạn tên là Nhược Thảo ở Lầu Tâm Nguyệt. Nhược Thảo cũng là một hồ yêu làm kỹ nữ ở Lầu Tâm Nguyệt, nàng ấy có tính cách dịu dàng, giỏi chơi đàn không hầu và rất được mọi người yêu mến. Nguyên công tử có biết Ma Tôn Ba Tuần của U Đô ở chợ Quỷ không?"
Nguyên Diệu nghe xong, vội vàng lắc đầu, nói: "Dưới chợ Quỷ có một U Đô, điều này tiểu sinh biết. Nhưng tiểu sinh không biết Ma Tôn Ba Tuần là gì, Ma Tôn Ba Tuần là ai?"
Hồ Thập Tam Lang suy nghĩ một lúc rồi nói: "Có vẻ như Bạch Cơ và con mèo đen kia không nói cho Nguyên công tử biết... Chắc là họ lo lắng cho Nguyên công tử, không muốn ngươi nhìn thấy mặt đen tối và kinh hoàng của Thần Đô."
Lúc này, Ly Nô vừa đi chợ về, nó xách theo một con cá trắm lớn và cầm một nắm sả. Trong lòng nó còn ôm vài cọng hành xanh, tỏi tươi và ngò rí.
Ly Nô tình cờ nghe thấy lời của Hồ Thập Tam Lang bèn chen ngang: "Hồ Ly nói sai rồi, không phải gia và chủ nhân không muốn cho mọt sách thấy mặt đen tối và kinh hoàng của Thần Đô, mà là Ma Tôn Ba Tuần đó chẳng có gì đáng nói cả. Với chút đạo hạnh nhỏ nhoi của hắn còn chẳng xứng xách dép cho chủ nhân."
Hồ Thập Tam Lang nói: "Mèo đen thối, ngươi đừng có khoác lác nữa. Lần nào nhìn thấy Ma Tôn Ba Tuần mà ngươi cũng sợ đến mức run rẩy, co đuôi chạy trốn hả? Ngay cả Bạch Cơ mạnh mẽ cũng không dám dây vào Ma Tôn Ba Tuần. Hắn là đại yêu quái duy nhất ở Đông Đô và Tây Kinh không tham gia Yến Tiệc Ác Yêu. Hơn nữa, ngày xưa ở chợ Quỷ cũng có một Phiêu Miểu các, Bạch Cơ và Ma Tôn Ba Tuần tranh giành U Đô dưới lòng đất chợ Quỷ, hai người hẹn quyết chiến dưới núi Mang nhưng Bạch Cơ không đến đúng giờ. Cuối cùng U Đô trở thành sào huyệt của Ma Tôn Ba Tuần còn Phiêu Miểu các biến mất khỏi chợ Quỷ."
Ly Nô lập tức im lặng.
Nguyên Diệu có hơi ngạc nhiên, vội vàng hỏi: "Ly Nô lão đệ, tại sao Bạch Cơ ngày xưa không đến đúng giờ? Chẳng lẽ Ma Tôn Ba Tuần thực sự đáng sợ đến vậy sao?"
Ly Nô lớn tiếng quát: "Mọt sách hỏi mấy chuyện cũ rích này làm gì? Chủ nhân lúc đó ngủ quên lại lười chải tóc ra ngoài nên không đi."
Mặc dù giọng Ly Nô to nhưng lời nói lại có vẻ yếu ớt, Nguyên Diệu cảm thấy chắc chắn sự thật không phải là lý do kỳ quặc như Bạch Cơ ngủ quên và lười chải tóc đi quyết chiến, hắn quyết định sau này sẽ hỏi trực tiếp Bạch Cơ về chuyện này.
Họ còn phải chạy đua với thời gian để chuyển dời Phiêu Miểu các khỏi chợ Quỷ trong đêm... Không có cách nào khác, mọi người chỉ còn biết chịu đựng những tội ác của Ma Tôn Ba Tuần, cam chịu sự áp bức và bạo lực của hắn. Một số đại yêu quái xấu xa thậm chí còn đầu quân cho hắn, trở thành nghĩa đệ hoặc thuộc hạ của hắn, làm tay sai cho kẻ ác, giúp kẻ ác hoành hành."
Ly Nô nghe xong bèn vội vàng nói: "Hồ Ly thối, ngươi đừng có tin vào những lời đồn bậy bạ mà lan truyền chúng! Chủ nhân và gia năm xưa đâu có chuyện phải dời Phiêu Miểu các khỏi chợ Quỷ trong đêm? Chúng ta phải mất bảy ngày mới chuyển xong đó chứ. Hơn nữa, trước khi hẹn chiến với tên đại ma đầu đó, chủ nhân đã quyết định dời Phiêu Miểu các rồi, vì Phiêu Miểu các chuyên thu thập nhân quả từ lòng ham muốn của chúng sinh, mà trong tất cả chúng sinh, con người là nhiều nhất. Mở Phiêu Miểu các ở chợ Quỷ không bằng mở ở chợ con người, như vậy mới thu được nhiều "nhân quả" hơn. Chủ nhân còn bỏ ra một số tiền lớn mời Huyền Vũ bốc một quẻ, tính toán thời điểm tốt nhất để dời Phiêu Miểu các khỏi chợ Quỷ, ai ngờ giờ tốt để chuyển tiệm lại trùng vào đêm hẹn chiến. Gia nói thật đó, nếu không tin ngươi có thể đến bên bờ sông Trì Khúc hỏi Huyền Vũ để chứng thực. Cũng không biết là tên yêu quái lưỡi dài thất đức nào bịa đặt chuyện này, nói rằng chủ nhân không dám đi giao chiến còn phải dời Phiêu Miểu các trong đêm, làm như chủ nhân sợ tên đại ma đầu đó lắm không bằng."
Nguyên Diệu và Hồ Thập Tam Lang lặng im.
Một lúc sau, Hồ Thập Tam Lang lại nói: "Bạch Cơ và Ma Tôn Ba Tuần rốt cuộc ai mạnh hơn, trong mắt tất cả những kẻ phi nhân ở Đông Đô Tây Kinh đều là một bí ẩn chưa được giải đáp. Sau sự kiện tranh giành U Đô chợ Quỷ, Bạch Cơ và Ma Tôn Ba Tuần không còn xảy ra xung đột nữa. Bạch Cơ chưa bao giờ đi gây sự với Ma Tôn Ba Tuần, trừ khi thật sự cần thiết, nàng thậm chí rất hiếm khi đặt chân đến U Đô chợ Quỷ. Ma Tôn Ba Tuần cũng không bao giờ chủ động đối đầu với Bạch Cơ. Trong dân gian có lời đồn, dưới trướng của Ma Tôn Ba Tuần có một số ác yêu từng bị Bạch Cơ bắt nạt, không thể ở lại Đông Đô Tây Kinh nên trốn vào lòng đất của chợ Quỷ, quy phục Ma Tôn Ba Tuần. Những ác yêu này có lòng thù hận nặng nề, tâm địa không tốt, chúng âm mưu khiêu khích để Ma Tôn Ba Tuần và Bạch Cơ gây sự muốn chứng kiến cảnh hai người họ đánh nhau. Kết quả là, dù là ác yêu nào có ý định tạo mâu thuẫn giữa Ma Tôn Ba Tuần và Bạch Cơ thì đều bị Ma Tôn Ba Tuần giết chết. Dần dần, ác yêu đã biết rằng trước mặt Ma Tôn Ba Tuần, không được nhắc đến Bạch Cơ. Ai nhắc đến đều phải chết. Cái tên Bạch Cơ trở thành điều cấm kỵ ở U Đô chợ Quỷ. Trong hoàn cảnh này, dẫn đến tình hình như hiện nay, ác yêu vừa sợ Ma Tôn Ba Tuần vừa e dè Bạch Cơ. Chẳng hạn như Quỷ Vương của Quỷ Đạo, hắn là một trong những nghĩa đệ của Ma Tôn Ba Tuần, hắn vừa sợ người ca ca kết nghĩa của mình vừa e dè Bạch Cơ."
Nguyên Diệu ngạc nhiên: “Hả? Quỷ Vương lại là nghĩa đệ của Ma Tôn Ba Tuần sao?!”
Ly Nô bĩu môi nói: “Đúng vậy. Tên đại ma đầu đó có hai sở thích, một là cưới thê tử, hai là nhận nghĩa đệ. Hắn có cả đống nghĩa đệ, mà bọn chúng đều chẳng phải thứ gì tốt đẹp.”
Nguyên Diệu càng ngạc nhiên hơn.
Hồ Thập Tam Lang vò mặt, giải thích: “Ma Tôn Ba Tuần nhận nghĩa đệ là để mở rộng thế lực làm điều ác của mình, hắn chỉ nhận những đại ác yêu như Quỷ Vương làm nghĩa đệ. Nhưng chuyện hắn cưới thê tử… mỗ không biết phải nói sao, Ma Tôn Ba Tuần mỗi mười năm lại cưới một người thê tử mới. Các tân nương của hắn rất đáng thương... Nguyên công tử, lần này mỗ đến đây cầu xin Bạch Cơ giúp đỡ cũng vì chuyện Ma Tôn Ba Tuần cưới thê tử.”
Ly Nô nghe thấy bèn vội vàng nói: “Hồ ly thối, ngươi đừng gây phiền phức cho chủ nhân nữa. Đại ma đầu cưới thê tử là chuyện nhà hắn, hắn có cưới một vạn người thê tử thì cũng là chuyện của hắn, thê tử hắn có đáng thương đến đâu thì cũng chẳng liên quan gì đến Phiêu Miểu các, chúng ta không can thiệp đâu.”
Nguyên Diệu nghe mà rối trí.
“Thập Tam Lang, ta không hiểu lắm, chuyện Ma Tôn Ba Tuần cưới thê tử này, tại sao các tân nương lại đáng thương? Chẳng lẽ các nàng không tự nguyện, bị ép buộc phải kết hôn sao?”
Hồ Thập Tam Lang đang định giải thích thì Hồ A Cẩm không biết từ khi nào đã cầm quyển kinh Phật từ phòng trong bướ c ra, tiến đến trước mặt mọi người.
Hồ A Cẩm nói: “Ca ca à, để muội giải thích cho. Nguyên công tử, Ma Tôn Ba Tuần cưới thê tử không phải như người phàm nghĩ về chuyện hôn nhân, không có tình yêu hay cảm xúc gì cả. Nói thẳng ra các tân nương là tế phẩm của hắn. Vào đêm tân hôn, hắn sẽ giết chết các tân nương và nuốt chửng linh hồn của họ. Mỗi mười năm, chợ Quỷ phải dâng cho hắn một cô nương trẻ đẹp làm tân nương mới của hắn, để hắn hưởng thụ. Năm nay lại đến kỳ hiến tế, lần này đến lượt lầu Tâm Nguyệt dâng tế phẩm. Cô cô của ta, Hồ Tâm Nguyệt, đã tuân thủ quy định lâu năm, chọn một trong những nghệ kỹ trẻ đẹp ở Lầu Tâm Nguyệt bốc thăm. Ý trời thế nào, ai bốc trúng tờ giấy có ghi chữ "tân nương" thì người đó sẽ đi chết. Nhược Thảo không may mắn, bốc trúng rồi. Nhược Thảo rất buồn bã, sợ hãi, tuyệt vọng. Ta nhìn không đành nên khuyên Nhược Thảo cùng ta trốn đi, chúng ta có thể chạy đến Tân Nguyệt Nhai cầu xin bà ngoại che chở. Nhưng Nhược Thảo quá hiền lành, nàng ấy lo lắng rằng nếu mình bỏ trốn sẽ mang lại tai họa cho Lầu Tâm Nguyệt, Ma Tôn Ba Tuần tức giận sẽ làm hại đến các tỷ muội ở Lầu Tâm Nguyệt. Vì vậy nàng ấy quyết định chấp nhận số phận, tự mình đi chết để bảo vệ mọi người. Nhưng ta không muốn Nhược Thảo đi chết, không chỉ vì Nhược Thảo là bạn của ta, ta không thể nhẫn tâm nhìn nàng ấy hy sinh. Còn bởi vì việc hiến tế cho Ma Tôn Ba Tuần vốn đã sai trái. Khuất phục trước thế lực tà ác, để người vô tội trở thành vật hiến tế, đây không phải là hành động chính nghĩa, chúng ta phải ngăn chặn và phản đối những điều bất công như vậy."
Ánh mắt Hồ A Cẩm lấp lánh ánh sáng rực rỡ, đó là ánh sáng của niềm tin kiên định và chính nghĩa.
Hồ Thập Tam Lang vò mặt, buồn bã nói: "A Cẩm, mặc dù mỗ cũng cảm thấy việc này không đúng nhưng từ trước đến nay vẫn luôn làm như vậy. Cứ mỗi mười năm lại hiến tế một tân nương cho Ma Tôn Ba Tuần, đó là quy định của chợ Quỷ. Haizz, những tân nương ấy thật sự rất đáng thương, nghĩ đến việc Nhược Thảo cũng sẽ trở thành tân nương của Ma Tôn Ba Tuần, mỗ thật sự rất buồn. Mỗ cũng rất muốn cứu Nhược Thảo. Nhưng Ma Tôn Ba Tuần quá mạnh, mỗ không đánh lại hắn."
Hồ A Cẩm kiên quyết nói: “Ca ca à, đã gặp phải chuyện bất công như vậy, muội không thể nhắm mắt làm ngơ, muội chắc chắn phải ngăn chặn nó xảy ra. Nhược Thảo là bạn của muôi, muội không thể nhìn nàng ấy bị Ma Tôn Ba Tuần giết chết, muội sẽ đi thách đấu với Ma Tôn Ba Tuần. Nếu chẳng may ta tử trận, xin ca ca hãy mang hài cốt của muội về Cửu Hoa Sơn chôn cất. Hãy nói với phụ thân và bà ngoại rằng, A Cẩm bất hiếu, đã chết vì chiến đấu cho chính nghĩa, không thể ở bên phụng dưỡng.”
Hồ Thập Tam Lang điên cuồng vò mặt, nói: "A Cẩm, muội đừng vội quyết định, chúng ta đợi Bạch Cơ trở về, bàn bạc kỹ rồi mới quyết định được không? Haizz, tự dưng thấy lần này không nên dẫn muội theo đến Lạc Dương thăm Tâm Nguyệt Hồ cô cô…”
Ly Nô không nhịn được cười, nó nói nhỏ với Nguyên Diệu: “Mọt sách ngốc, những con hồ ly cái liên quan đến con hồ ly thối này đều chẳng có ai là đầu óc bình thường cả. Ngươi xem con hồ ly tím đã bị cột chặt với ta và con Tinh Tinh kia bằng dây hồ ly và cuối cùng bị nổ tung đó, nó là một con hồ ly ngốc ác độc và lẳng lơ. Ngươi xem phu nhân Tâm Nguyệt Hồ, bà ấy là một kẻ điên khùng. Còn nhìn con này nữa, nó là một kẻ ngốc miệng lưỡi đầy chính nghĩa, thậm chí còn muốn chết vì chính nghĩa..."
Nguyên Diệu hoàn toàn không nghe rõ lời Ly Nô nói, hắn rất cảm động trước quyết định kiên định của Hồ A Cẩm vì chính nghĩa mà không sợ hãi cái chết.
Nguyên Diệu bước đến bên cạnh Tiểu hồ ly trắng, nói: "A Cẩm cô nương, tiểu sinh sẽ cùng ngươi ngăn chặn việc bất công này. Dù chúng ta không có sức mạnh nhưng tuyệt đối không thể khuất phục trước cái ác. Chúng ta nhất định phải cứu Nhược Thảo cô nương."
Ly Nô ngạc nhiên đến mức suýt nữa làm rơi con cá lớn, nó gào lên: “Mọt sách ngốc, ngươi cũng là một kẻ ngốc sao?! Trời ơi, sao ta lại quên được, ngươi vốn là một tên ngốc rồi mà!"
Hồ A Cẩm thấy Nguyên Diệu ủng hộ mình thì rất vui mừng, nói: "Nguyên công tử, vì chính nghĩa, chúng ta cùng nhau ngăn chặn Ma Tôn Ba Tuần đi!"
Nguyên Diệu đáp: "Được! Khổng Tử đã nói, thà hy sinh thân mình vì nghĩa còn hơn sống mà mất nhân cách. Vì chính nghĩa, tiểu sinh cũng không sợ chết."
Ly Nô lo lắng đến mức ôm lấy con cá lớn mà quay cuồng, nói: "Trời ơi, phải làm sao bây giờ, ta cũng không đánh lại đại ma đầu Ba Tuần đó..."
Hồ Thập Tam Lang đứng yên tại chỗ, điên cuồng vò mặt.
Kỳ Minh buồn bã trả lời: "Bạch Cơ đại nhân, sau khi cùng Phượng Xí thiếu chủ đến Thần Đô, ta định theo lời Phượng Vương và Phượng Hậu mà đến Phiêu Miểu các tìm ngài. Nhưng Phượng Xí thiếu chủ còn trẻ, ham chơi, cho rằng nếu tìm đến ngài, ngài sẽ quản thúc hắn, thậm chí có thể khuyên hắn trở về Hỏa Diệm Đảo. Phượng Xí thiếu chủ lấy cớ muốn làm quen với Thần Đô trước, sau đó mới đến Phiêu Miểu các gặp ngài, ta không cãi lại được nên đành đồng ý. Chúng ta ở trọ tại một khách điếm ở Phường Minh Giáo, gần cổng Định Đỉnh. Mỗi ngày Phượng Xí thiếu chủ đi dạo trong thành Lạc Dương, tìm kiếm cái chậu rửa tay của hắn, nơi nào đông người thì hắn bèn đến đó. Ta luôn đi theo hắn. Ba ngày trước, Phượng Xí thiếu chủ dẫn ta đến Đồng Đà Mạc, hôm đó nắng rất đẹp, cảnh sắc xinh đẹp, du khách cũng rất đông. Lạc Dương xuân thủy dương xuân liễu, Đồng Đà Mạc thượng đào hoa hồng, bờ sông Lạc trồng rất nhiều cây hoa đào, từng chùm hoa nở rộ như gấm như mây. Phượng Xí thiếu chủ ngẩn ngơ ngắm hoa đào rơi bên bờ sông Lạc. Lúc đó ta rất đói bụng, nghĩ rằng Phượng Xí thiếu chủ đã ra ngoài cả ngày, hẳn cũng đã đói nên ta dặn hắn đứng yên đợi rồi đi đến chợ Bắc mua chút đồ ăn. Phượng Xí thiếu chủ đang ngắm cảnh, ta nghĩ sẽ không có chuyện gì xảy ra. Nhưng khi ta quay lại từ chợ Bắc thì Phượng Xí thiếu chủ đã biến mất. Lúc đó ta không quá lo lắng, nghĩ rằng hắn chỉ mải mê ngắm cảnh bờ sông Lạc nên đi lạc, đợi khi chơi chán, hắn sẽ quay lại tìm ta hoặc trở về khách điếm. Nhưng ai ngờ Phượng Xí thiếu chủ đã mất tích từ đó, chẳng về khách điếm. Đã ba ngày rồi, ta đã tìm khắp Đồng Đà Mạc mà không có tin tức gì về hắn. Trong Thần Đô này có nhiều yêu quái khủng khiếp, ta lo lắng cho sự an toàn của Phượng Xí thiếu chủ lắm, Bạch Cơ đại nhân, xin ngài hãy giúp ta tìm hắn."
Bạch Cơ nói: "Kỳ Minh, ngươi đừng vội, ta sẽ đi tìm kiếm thử xem sao. Chắc là Phượng Xí mới đến nhân gian, ham chơi quá mà quên cả đường về. Thời gian trôi qua thật nhanh, khi ta theo học Phượng Hậu để trở thành một nữ nhân có phong thái tao nhã, bà ấy còn chưa kết hôn với Phượng Vương nữa. Vậy mà chẳng mấy chốc Phượng Xí đã trưởng thành rồi."
Kỳ Minh đáp: "Ôi, hy vọng Phượng Xí thiếu chủ vẫn bình an vô sự. Bạch Cơ đại nhân, Phượng Vương và Phượng Hậu đã nhắn riêng với ta truyền lời đến ngài. Họ đều mong muốn rằng trong thời gian Phượng Xí thiếu chủ ở Lạc Dương, ngài có thể chăm sóc cho hắn, đừng để hắn gặp nguy hiểm."
Bạch Cơ cười nói: "Tất nhiên rồi, Phượng Xí là con của Phường Hậu, ta chắc chắn sẽ hết lòng chăm sóc hắn."
Nguyên Diệu tò mò hỏi: "Nhắn riêng ư? Phải chăng Phượng Vương và Phượng Hậu còn có những nhắn nhủ khác nhau sao?"
Kỳ Minh do dự một chút rồi nói: "Phượng Vương và Phượng Hậu thực sự có những nhắn nhủ khác nhau. Bạch Cơ đại nhân, Phượng Vương mong rằng ngài đừng giúp Phượng Xí thiếu chủ tìm cái chậu rửa tay, hãy để hắn sống tự do một thời gian, đợi đến khi hắn hết hy vọng rồi thì quay về Hỏa Diệm Đảo và kết hôn với công chúa Thanh Loan. Còn Phượng Hậu lại mong rằng ngài có thể giúp đỡ Phượng Xí thiếu chủ thực hiện nguyện vọng của hắn. Dù sao là một mẫu thân, bà luôn mong muốn con mình có thể tìm được hạnh phúc mà hắn mong muốn trong hôn nhân."
Nguyên Diệu nghe đến đây mà đầy ngờ vực, hỏi kỳ Minh: "Tại sao Phượng Xí thiếu chủ lại đi tìm cái chậu rửa tay? Có phải hắn định kết hôn với một cái chậu không?"
Kỳ Minh buồn bã nói: "Ta cũng không rõ. Ta đã theo Phượng Xí thiếu chủ tìm kiếm bao lâu nay, chỉ biết rằng hắn tin rằng cái chậu rửa tay đó có một mối duyên tiền kiếp với hắn, là người mà hắn chắc chắn phải tìm thấy trong kiếp này."
Nguyên Diệu trong lòng đầy nghi vấn, có rất nhiều câu hỏi nhưng lại không biết phải hỏi thế nào.
Bạch Cơ cười nói: "Hiên Chi đừng bận tâm đến cái bát, cái bàn hay cái ghế gì cả, chúng ta nên giúp người. Phượng Xí muốn gì chúng ta sẽ cố gắng giúp hắn tìm thấy điều đó."
Nguyên Diệu ngạc nhiên hỏi: "Bạch Cơ, từ khi nào ngươi trở nên thích giúp đỡ người khác như vậy thế?"
Bạch Cơ mỉm cười nói: "Phượng Vương là một kẻ đáng ghét. Hắn luôn để tâm đến thứ hạng của Rồng và Phượng trong mắt người đời, hắn được xếp vào hàng tiên, sống trên ngọc Thanh Thiên còn ta vẫn là một yêu quái bị lưu đày ở nhân gian. Mỗi lần gặp nhau, ta đều phải chịu sự khiêu khích và chế giễu của hắn. Giúp Phượng Xí tìm cái bát có thể khiến Phượng Vương không vui, mà khi Phượng Vương không vui thì ta lại rất vui. Vậy nên, giúp Phượng Xí là một việc rất vui vẻ đấy chứ."
Nguyên Diệu khóe miệng co giật nói: "Bạch Cơ, giúp người không phải được hiểu theo cách đó đâu..."
Kỳ Minh nói nhỏ: "Bạch Cơ đại nhân, chuyện giúp người hãy để sau, việc cấp bách lúc này là tìm được Phượng Xí thiếu chủ..."
Bạch Cơ cười nói: "Được rồi. Việc không thể chậm trễ, ta sẽ ra ngoài tìm kiếm ngay. kỳ Minh, ngươi muốn ở lại Phiêu Miểu các nghỉ ngơi hay đi cùng ta tìm kiếm tin tức của Phượng Xí?"
Kỳ Minh vỗ cánh nói: "Phượng Xí thiếu chủ mất tích, giờ lòng ta như lửa đốt, đâu thể ngồi yên được. Bạch Cơ đại nhân, hãy để ta cùng ngài đi tìm tin tức đi."
Bạch Cơ cười nói: "Vậy thì đi thôi."
Nguyên Diệu hỏi: "Bạch Cơ có cần tiểu sinh đi cùng ngươi không?"
Bạch Cơ cười đáp: "Không cần đâu. Chỉ là đi tìm bạn hỏi thăm tin tức thôi, không cần Hiên Chi, Hiên Chi cứ ở lại Phiêu Miểu các lau sàn nhà đi. Đừng có lười biếng nhé!"
"Được thôi."
Nguyên Diệu tiếp tục cúi đầu lau sàn nhà.
Bạch Cơ và kỳ Minh cùng rời khỏi Phiêu Miểu các để dò la tin tức.
Nguyên Diệu siêng năng lau dọn sàn nhà, bận rộn cho đến trưa.
Ly Nô đã chuẩn bị một bữa trưa đơn giản, gọi Nguyên Diệu và cùng ăn với nhau.
Ăn xong, Ly Nô dự định nghỉ trưa bèn sai Nguyên Diệu đi chợ mua cá. Nguyên Diệu vì chưa lau xong sàn nhà nên không đồng ý đi, hai người bèn tranh cãi với nhau.
"Ta chỉ bảo ngươi đi mua cá thôi, sao ngươi lại từ chối. Mọt sách đừng có suốt ngày lười biếng không làm việc!"
Con mèo đen ngồi xổm trên quầy, kiêu căng nói.
Nguyên Diệu đặt thùng nước xuống, xắn tay áo lên nói: "Ly Nô lão đệ, tiểu sinh còn phải lau sàn, không có thời gian đi làm việc chân chạy cho ngươi đâu, chợ cũng không xa, ngươi tự đi một chuyến đi."
Con mèo đen nói: "Phì! Nói không có thời gian à, lúc nãy gọi ăn trưa ngươi bỏ cả giẻ lau xuống, chạy đến nhanh hơn ai hết, có thấy ngươi bận rộn lau sàn mà không có thời gian ăn đâu!"
Nguyên Diệu nói: "Ly Nô lão đệ, ăn cơm là chuyện khác, thời gian ăn cơm thì vẫn có chứ."
Con mèo đen chống nạnh, nói: "Ăn cơm có thời gian mà đi mua thức ăn thì lại không có thời gian à? Hừ, mọt sách chết tiệt, gia thấy ngươi chỉ muốn lười biếng thôi!"
Nguyên Diệu thanh minh: "Ly Nô lão đệ, tiểu sinh không hề lười biếng."
"Vậy thì ngươi đi chợ mua cá đi!"
"Ly Nô lão đệ, tiểu sinh còn phải lau sàn, không có thời gian mà..."
...
Nguyên Diệu và Ly Nô đang tranh cãi nhau trong đại sảnh thì một tiểu hồ ly đỏ và một tiểu hồ ly trắng cùng nhau bước vào Phiêu Miểu các.
Tiểu hồ ly đỏ còn cắn một giỏ liễu đan, trong giỏ có một ít rau dại tươi, có măng xuân, mầm sậy, hẹ xuân, cùng một ít trái cây dại như anh đào và dâu xuân.
Hai tiểu hồ ly thấy con mèo đen và tiểu sinh đang tranh cãi bèn ngẩn người, không biết chuyện gì xảy ra, cũng không biết có nên rời khỏi Phiêu Miểu các hay không.
Con mèo đen liếc mắt nhìn thấy hai con hồ ly.
"Này, hồ ly thối, ngươi lại đến Phiêu Miểu các làm gì thế hả?" Con mèo đen không vui nói.
Nguyên Diệu quay đầu thì thấy tiểu hồ ly đỏ và tiểu hồ ly trắng thì bèn cười.
"Thập Tam Lang, ngươi lại đến Thần Đô à, sao hôm nay lại rảnh đến Phiêu Miểu các chơi thế?"
Tiểu hồ ly đỏ đặt giỏ liễu xuống, ngồi ngay ngắn, nói: "Mỗ lại theo lệnh phụ thân đến Lạc Dương thăm cô cô, lần này còn phải ở lại nhà cô cô một thời gian."
Cô của Hồ Thập Tam Lang là Hồ phu nhân Tâm Nguyệt, sống ở Lạc Dương, kinh doanh một quán nhạc mang tên Lầu Tâm Nguyệt tại chợ Quỷ. Hồ phu nhân Tâm Nguyệt vì trải qua chuyện tình cảm trong quá khứ mà mắc tâm bệnh, lão hồ vương không yên tâm về nghĩa muội, thỉnh thoảng lại phái Hồ Thập Tam Lang đến Lạc Dương thăm nom bà.
Lần trước, Hồ phu nhân Tâm Nguyệt phát bệnh trong sự kiện "Sách Cực Lạc", do ám ảnh muốn diệt trừ ô uế mà bị tâm ma khống chế, trở thành tay sai bị thao túng, bán thuốc "Cực Lạc Tán" và vé vào tiệc "Tiệc Cực Lạc" khiến nhiều người vô tội phải chết thảm.
Nhớ lại sự kiện "Sách Cực Lạc", Nguyên Diệu vẫn còn thấy sợ hãi, run giọng nói: "Thập Tam Lang, chẳng lẽ Hồ phu nhân Tâm Nguyệt lại phát bệnh sao?"
Tiểu hồ ly lắc đầu, nói: "Không, không, lần này cô cô không bị bệnh."
Nguyên Diệu thở phào nhẹ nhõm, nói: "Hồ phu nhân Tâm Nguyệt không bệnh là tốt rồi."
Tiểu hồ ly lễ phép nói: "Gió xuân ấm áp, vạn vật sinh sôi, rau dại và trái cây dại ở cánh đồng và rừng quanh chợ Quỷ phát triển rất tốt, mỗ hái một ít mang đến Phiêu Miểu các cho Bạch Cơ và Nguyên công tử... còn cả con mèo đen có tay nghề nấu ăn tệ hại kia nếm thử."
Con mèo đen nghe xong, giận dữ nói: "Hồ ly thối, ngươi nói ai nấu ăn tệ hại hả?"
Tiểu hồ ly nói: "Ai tức giận thì là người đó rồi."
Con mèo đen nghe vậy bèn nhảy bật lên, nói: "Mọt sách, gia đi mua cá đây."
Nguyên Diệu định mở miệng cảm ơn Hồ Thập Tam Lang vì đã mang rau và trái cây dại đến nhưng thấy Ly Nô đột nhiên muốn đi mua thức ăn bèn quên mất việc cảm ơn hỏi: "Ly Nô lão đệ, sao ngươi đột nhiên muốn tự mình đi mua thức ăn thế?"
Con mèo đen lập tức lấy một xâu tiền từ hũ gốm trên quầy rồi lao đi như một cơn gió.
Tiếng của Ly Nô từ con ngõ cụt bên ngoài Phiêu Miểu các vọng lại.
"Tối nay gia sẽ trổ tài nấu ăn cho hai con hồ ly nhà quê này biết thế nào là mỹ vị. Mọt sách trông chừng chúng, đừng để chúng chạy mất."
Tiểu hồ ly đỏ và tiểu hồ ly trắng ngồi tại chỗ nhìn nhau đầy bối rối.
Tiểu hồ ly trắng có vẻ vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi.
Tiểu hồ ly đỏ dùng chân trước xoa mặt, an ủi Tiểu hồ ly trắng: "A Cẩm, ngươi đừng sợ, con mèo đen đó đang mời chúng ta ở lại ăn tối đấy. Cùng lắm thì hôm nay chúng ta về chợ Quỷ muộn một chút thôi."
Nguyên Diệu cũng vội vàng nói đỡ: "Đúng đúng, Ly Nô lão đệ đang mời các ngươi ăn tối đó. Ly Nô lão đệ chỉ là không giỏi ăn nói nhưng hắn rất tốt bụng và hiếu khách. Thập Tam Lang, vị này là..."
Nguyên Diệu chưa từng thấy Tiểu hồ ly trắng đi cùng Hồ Thập Tam Lang đến Phiêu Miểu các nhưng thấy nó có dáng vẻ thanh nhã, bộ lông trắng như tuyết, đôi mắt sáng ngời và kiên nghị.
Hồ Thập Tam Lang chắp hai chân trước lại, nói: "A, mỗ thất lễ rồi, bị con mèo đen kia chen ngang nên quên mất chưa giới thiệu. Nguyên công tử, đây là muội muội của mỗ, xếp thứ mười chín trong nhà, tên là A Cẩm. A Cẩm, đây là Nguyên công tử của Phiêu Miểu các."
Hồ A Cẩm khẽ cúi đầu, giọng nói trong trẻo như tiếng chuông bạc: "Chào Nguyên công tử.”
Nguyên Diệu vội vã cúi chào đáp lễ, nói: "Chào A Cẩm cô nương. Mời Thập Tam Lang, A Cẩm cô nương vào trong ngồi."
Hồ A Cẩm nói: "Nguyên công tử, xin hỏi Bạch Cơ có ở đây không?"
Hồ Thập Tam Lang cũng nói: "Nguyên công tử, thật ra hôm nay chúng ta đến Phiêu Miểu các cũng có việc muốn nhờ Bạch Cơ..."
Nguyên Diệu nói: "Bạch Cơ sáng nay ra ngoài làm việc vẫn chưa về. Thường thì đến giờ ăn tối nàng ấy sẽ về. Các ngươi cứ vào trong ngồi nghỉ, uống trà chờ đi."
Nguyên Diệu đưa hai tiểu hồ ly vào trong phòng, mời chúng ngồi xuống rồi vào bếp đun nước pha trà, cắt trái cây mời chúng.
Hồ A Cẩm thấy trên tủ đồ quý trong phòng có đặt vài cuốn kinh Phật bèn tỏ vẻ hứng thú. Sau khi xin phép Nguyên Diệu, nó lấy một cuốn kinh Phật ngồi trên bồ đoàn gần cửa sổ, yên tĩnh đọc.
Hồ Thập Tam Lang mang giỏ rau dại và trái cây dại vào bếp. Nó kéo nước từ giếng lên, cẩn thận rửa sạch anh đào và dâu xuân rồi bày lên đĩa hổ phách, mang vào trong phòng.
Nguyên Diệu tiếp tục lau sàn. Hồ Thập Tam Lang không nỡ nhìn Nguyên Diệu bận rộn một mình, mà nó cũng từng làm việc vặt trong Phiêu Miểu các nên bèn chủ động giúp hắn lau sàn. Nguyên Diệu không từ chối được lòng nhiệt tình và chăm chỉ của tiểu hồ ly, thế là một người và một hồ ly cùng nhau lau sàn đại sảnh.
Vừa làm việc, tiểu thư sinh và tiểu hồ ly vừa trò chuyện.
"Thập Tam Lang, cô nương A Cẩm thật sự là muội muội của ngươi sao? Trước đây ta chưa từng nghe nói về cô nương A Cẩm, cũng chưa từng gặp nàng ấy ở hồ cốc."
Nguyên Diệu hỏi.
Trong sự kiện "Hồ Cốt Tửu", Bạch Cơ và Nguyên Diệu từng ở lại cốc của cửu vĩ hồ trên núi Thúy Hoa một thời gian, lúc đó gần như đã gặp tất cả các thành viên trong gia tộc cửu vĩ hồ vương nhưng chưa từng thấy Hồ A Cẩm.
Hồ Thập Tam Lang nói: "Nguyên công tử, A Cẩm tất nhiên là muội muội của mỗ rồi. Tuy nhiên, mỗ và A Cẩm không phải cùng một nương nhưng điều đó không quan trọng, mỗ luôn rất yêu mến A Cẩm, và cố gắng làm một người ca ca tốt, quan tâm và yêu thương muội muội. A Cẩm thường đến nhà bà ngoại ở, không thường xuyên ở lại hồ cốc trên núi Thúy Hoa. Bà ngoại của A Cẩm là chủ nhân của tộc Huyền Thiên Hồ, mọi người thường gọi bà là Vô Sinh Lão Tổ. Nương của A Cẩm mất sớm, Vô Sinh Lão Tổ rất yêu thương A Cẩm, thường xuyên muốn nàng ấy ở lại Tân Nguyệt Nhai để bầu bạn. Khi diễn ra hội cửu vĩ hồ nghìn năm, đúng lúc Vô Sinh Lão Tổ bị bệnh nên A Cẩm ở lại Tân Nguyệt Nhai chăm sóc bà ngoại, không về hồ cốc trên núi Thúy Hoa để tham gia hội cửu vĩ hồ, vì vậy Nguyên công tử ngươi chưa từng gặp nàng ấy."
Nguyên Diệu nói: "Thì ra là vậy. Nhưng lúc đó hồ cốc đang rất hỗn loạn lại cực kỳ nguy hiểm, cô nương A Cẩm không ở đó cũng là điều may mắn."
Hồ Thập Tam Lang gật đầu, nói: "May mà là lúc đó A Cẩm không có mặt. A Cẩm từ nhỏ đã rất thông minh lại có tinh thần chính nghĩa mạnh mẽ, vô cùng dũng cảm. Nếu nàng ấy có mặt ở hồ cốc lúc đó chắc chắn sẽ là người đầu tiên lao lên vách đá hầm rượu để chiến đấu với hồ yêu chín đầu, như thế sẽ rất nguy hiểm."
Nguyên Diệu cười nói: "Thông minh, dũng cảm, có tinh thần chính nghĩa, cô nương A Cẩm thật giống Thập Tam Lang."
Hồ Thập Tam Lang nghe Nguyên Diệu khen ngợi mình thì lập tức đỏ mặt, nó điên cuồng xoa mặt, nói: "Ờm... Nguyên công tử, mỗ còn cách xa sự thông minh dũng cảm lắm, tinh thần chính nghĩa cũng cần nâng cao, vì đôi khi mỗ cũng khá nhát gan..."
Nguyên Diệu cười hỏi: "Thập Tam Lang và cô nương A Cẩm tìm Bạch Cơ có chuyện gì vậy?"
Khuôn mặt Hồ Thập Tam Lang bỗng nhiên trở nên có hơi u sầu, ánh mắt cũng tối lại.
Sau một hồi im lặng, Hồ Thập Tam Lang mới nói: "A Cẩm có một người bạn tên là Nhược Thảo, gần đây Nhược Thảo gặp phải chuyện không hay, A Cẩm muốn giúp nàng ấy. Thực ra mỗ cũng rất muốn giúp Nhược Thảo nhưng năng lực của mỗ quá yếu, tinh thần chính nghĩa cũng không đủ mạnh, không dám vi phạm quy tắc."
"Hả? Thập Tam Lang, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
Nguyên Diệu dừng lau sàn, tò mò hỏi.
Hồ Thập Tam Lang thở dài, nói: "Chuyện là thế này. Lần này, mỗ và A Cẩm cùng đến Thần Đô để thăm cô cô Hồ Tâm Nguyệt, chúng ta ở lại Lầu Tâm Nguyệt. A Cẩm kết bạn với một người bạn tên là Nhược Thảo ở Lầu Tâm Nguyệt. Nhược Thảo cũng là một hồ yêu làm kỹ nữ ở Lầu Tâm Nguyệt, nàng ấy có tính cách dịu dàng, giỏi chơi đàn không hầu và rất được mọi người yêu mến. Nguyên công tử có biết Ma Tôn Ba Tuần của U Đô ở chợ Quỷ không?"
Nguyên Diệu nghe xong, vội vàng lắc đầu, nói: "Dưới chợ Quỷ có một U Đô, điều này tiểu sinh biết. Nhưng tiểu sinh không biết Ma Tôn Ba Tuần là gì, Ma Tôn Ba Tuần là ai?"
Hồ Thập Tam Lang suy nghĩ một lúc rồi nói: "Có vẻ như Bạch Cơ và con mèo đen kia không nói cho Nguyên công tử biết... Chắc là họ lo lắng cho Nguyên công tử, không muốn ngươi nhìn thấy mặt đen tối và kinh hoàng của Thần Đô."
Lúc này, Ly Nô vừa đi chợ về, nó xách theo một con cá trắm lớn và cầm một nắm sả. Trong lòng nó còn ôm vài cọng hành xanh, tỏi tươi và ngò rí.
Ly Nô tình cờ nghe thấy lời của Hồ Thập Tam Lang bèn chen ngang: "Hồ Ly nói sai rồi, không phải gia và chủ nhân không muốn cho mọt sách thấy mặt đen tối và kinh hoàng của Thần Đô, mà là Ma Tôn Ba Tuần đó chẳng có gì đáng nói cả. Với chút đạo hạnh nhỏ nhoi của hắn còn chẳng xứng xách dép cho chủ nhân."
Hồ Thập Tam Lang nói: "Mèo đen thối, ngươi đừng có khoác lác nữa. Lần nào nhìn thấy Ma Tôn Ba Tuần mà ngươi cũng sợ đến mức run rẩy, co đuôi chạy trốn hả? Ngay cả Bạch Cơ mạnh mẽ cũng không dám dây vào Ma Tôn Ba Tuần. Hắn là đại yêu quái duy nhất ở Đông Đô và Tây Kinh không tham gia Yến Tiệc Ác Yêu. Hơn nữa, ngày xưa ở chợ Quỷ cũng có một Phiêu Miểu các, Bạch Cơ và Ma Tôn Ba Tuần tranh giành U Đô dưới lòng đất chợ Quỷ, hai người hẹn quyết chiến dưới núi Mang nhưng Bạch Cơ không đến đúng giờ. Cuối cùng U Đô trở thành sào huyệt của Ma Tôn Ba Tuần còn Phiêu Miểu các biến mất khỏi chợ Quỷ."
Ly Nô lập tức im lặng.
Nguyên Diệu có hơi ngạc nhiên, vội vàng hỏi: "Ly Nô lão đệ, tại sao Bạch Cơ ngày xưa không đến đúng giờ? Chẳng lẽ Ma Tôn Ba Tuần thực sự đáng sợ đến vậy sao?"
Ly Nô lớn tiếng quát: "Mọt sách hỏi mấy chuyện cũ rích này làm gì? Chủ nhân lúc đó ngủ quên lại lười chải tóc ra ngoài nên không đi."
Mặc dù giọng Ly Nô to nhưng lời nói lại có vẻ yếu ớt, Nguyên Diệu cảm thấy chắc chắn sự thật không phải là lý do kỳ quặc như Bạch Cơ ngủ quên và lười chải tóc đi quyết chiến, hắn quyết định sau này sẽ hỏi trực tiếp Bạch Cơ về chuyện này.
Họ còn phải chạy đua với thời gian để chuyển dời Phiêu Miểu các khỏi chợ Quỷ trong đêm... Không có cách nào khác, mọi người chỉ còn biết chịu đựng những tội ác của Ma Tôn Ba Tuần, cam chịu sự áp bức và bạo lực của hắn. Một số đại yêu quái xấu xa thậm chí còn đầu quân cho hắn, trở thành nghĩa đệ hoặc thuộc hạ của hắn, làm tay sai cho kẻ ác, giúp kẻ ác hoành hành."
Ly Nô nghe xong bèn vội vàng nói: "Hồ Ly thối, ngươi đừng có tin vào những lời đồn bậy bạ mà lan truyền chúng! Chủ nhân và gia năm xưa đâu có chuyện phải dời Phiêu Miểu các khỏi chợ Quỷ trong đêm? Chúng ta phải mất bảy ngày mới chuyển xong đó chứ. Hơn nữa, trước khi hẹn chiến với tên đại ma đầu đó, chủ nhân đã quyết định dời Phiêu Miểu các rồi, vì Phiêu Miểu các chuyên thu thập nhân quả từ lòng ham muốn của chúng sinh, mà trong tất cả chúng sinh, con người là nhiều nhất. Mở Phiêu Miểu các ở chợ Quỷ không bằng mở ở chợ con người, như vậy mới thu được nhiều "nhân quả" hơn. Chủ nhân còn bỏ ra một số tiền lớn mời Huyền Vũ bốc một quẻ, tính toán thời điểm tốt nhất để dời Phiêu Miểu các khỏi chợ Quỷ, ai ngờ giờ tốt để chuyển tiệm lại trùng vào đêm hẹn chiến. Gia nói thật đó, nếu không tin ngươi có thể đến bên bờ sông Trì Khúc hỏi Huyền Vũ để chứng thực. Cũng không biết là tên yêu quái lưỡi dài thất đức nào bịa đặt chuyện này, nói rằng chủ nhân không dám đi giao chiến còn phải dời Phiêu Miểu các trong đêm, làm như chủ nhân sợ tên đại ma đầu đó lắm không bằng."
Nguyên Diệu và Hồ Thập Tam Lang lặng im.
Một lúc sau, Hồ Thập Tam Lang lại nói: "Bạch Cơ và Ma Tôn Ba Tuần rốt cuộc ai mạnh hơn, trong mắt tất cả những kẻ phi nhân ở Đông Đô Tây Kinh đều là một bí ẩn chưa được giải đáp. Sau sự kiện tranh giành U Đô chợ Quỷ, Bạch Cơ và Ma Tôn Ba Tuần không còn xảy ra xung đột nữa. Bạch Cơ chưa bao giờ đi gây sự với Ma Tôn Ba Tuần, trừ khi thật sự cần thiết, nàng thậm chí rất hiếm khi đặt chân đến U Đô chợ Quỷ. Ma Tôn Ba Tuần cũng không bao giờ chủ động đối đầu với Bạch Cơ. Trong dân gian có lời đồn, dưới trướng của Ma Tôn Ba Tuần có một số ác yêu từng bị Bạch Cơ bắt nạt, không thể ở lại Đông Đô Tây Kinh nên trốn vào lòng đất của chợ Quỷ, quy phục Ma Tôn Ba Tuần. Những ác yêu này có lòng thù hận nặng nề, tâm địa không tốt, chúng âm mưu khiêu khích để Ma Tôn Ba Tuần và Bạch Cơ gây sự muốn chứng kiến cảnh hai người họ đánh nhau. Kết quả là, dù là ác yêu nào có ý định tạo mâu thuẫn giữa Ma Tôn Ba Tuần và Bạch Cơ thì đều bị Ma Tôn Ba Tuần giết chết. Dần dần, ác yêu đã biết rằng trước mặt Ma Tôn Ba Tuần, không được nhắc đến Bạch Cơ. Ai nhắc đến đều phải chết. Cái tên Bạch Cơ trở thành điều cấm kỵ ở U Đô chợ Quỷ. Trong hoàn cảnh này, dẫn đến tình hình như hiện nay, ác yêu vừa sợ Ma Tôn Ba Tuần vừa e dè Bạch Cơ. Chẳng hạn như Quỷ Vương của Quỷ Đạo, hắn là một trong những nghĩa đệ của Ma Tôn Ba Tuần, hắn vừa sợ người ca ca kết nghĩa của mình vừa e dè Bạch Cơ."
Nguyên Diệu ngạc nhiên: “Hả? Quỷ Vương lại là nghĩa đệ của Ma Tôn Ba Tuần sao?!”
Ly Nô bĩu môi nói: “Đúng vậy. Tên đại ma đầu đó có hai sở thích, một là cưới thê tử, hai là nhận nghĩa đệ. Hắn có cả đống nghĩa đệ, mà bọn chúng đều chẳng phải thứ gì tốt đẹp.”
Nguyên Diệu càng ngạc nhiên hơn.
Hồ Thập Tam Lang vò mặt, giải thích: “Ma Tôn Ba Tuần nhận nghĩa đệ là để mở rộng thế lực làm điều ác của mình, hắn chỉ nhận những đại ác yêu như Quỷ Vương làm nghĩa đệ. Nhưng chuyện hắn cưới thê tử… mỗ không biết phải nói sao, Ma Tôn Ba Tuần mỗi mười năm lại cưới một người thê tử mới. Các tân nương của hắn rất đáng thương... Nguyên công tử, lần này mỗ đến đây cầu xin Bạch Cơ giúp đỡ cũng vì chuyện Ma Tôn Ba Tuần cưới thê tử.”
Ly Nô nghe thấy bèn vội vàng nói: “Hồ ly thối, ngươi đừng gây phiền phức cho chủ nhân nữa. Đại ma đầu cưới thê tử là chuyện nhà hắn, hắn có cưới một vạn người thê tử thì cũng là chuyện của hắn, thê tử hắn có đáng thương đến đâu thì cũng chẳng liên quan gì đến Phiêu Miểu các, chúng ta không can thiệp đâu.”
Nguyên Diệu nghe mà rối trí.
“Thập Tam Lang, ta không hiểu lắm, chuyện Ma Tôn Ba Tuần cưới thê tử này, tại sao các tân nương lại đáng thương? Chẳng lẽ các nàng không tự nguyện, bị ép buộc phải kết hôn sao?”
Hồ Thập Tam Lang đang định giải thích thì Hồ A Cẩm không biết từ khi nào đã cầm quyển kinh Phật từ phòng trong bướ c ra, tiến đến trước mặt mọi người.
Hồ A Cẩm nói: “Ca ca à, để muội giải thích cho. Nguyên công tử, Ma Tôn Ba Tuần cưới thê tử không phải như người phàm nghĩ về chuyện hôn nhân, không có tình yêu hay cảm xúc gì cả. Nói thẳng ra các tân nương là tế phẩm của hắn. Vào đêm tân hôn, hắn sẽ giết chết các tân nương và nuốt chửng linh hồn của họ. Mỗi mười năm, chợ Quỷ phải dâng cho hắn một cô nương trẻ đẹp làm tân nương mới của hắn, để hắn hưởng thụ. Năm nay lại đến kỳ hiến tế, lần này đến lượt lầu Tâm Nguyệt dâng tế phẩm. Cô cô của ta, Hồ Tâm Nguyệt, đã tuân thủ quy định lâu năm, chọn một trong những nghệ kỹ trẻ đẹp ở Lầu Tâm Nguyệt bốc thăm. Ý trời thế nào, ai bốc trúng tờ giấy có ghi chữ "tân nương" thì người đó sẽ đi chết. Nhược Thảo không may mắn, bốc trúng rồi. Nhược Thảo rất buồn bã, sợ hãi, tuyệt vọng. Ta nhìn không đành nên khuyên Nhược Thảo cùng ta trốn đi, chúng ta có thể chạy đến Tân Nguyệt Nhai cầu xin bà ngoại che chở. Nhưng Nhược Thảo quá hiền lành, nàng ấy lo lắng rằng nếu mình bỏ trốn sẽ mang lại tai họa cho Lầu Tâm Nguyệt, Ma Tôn Ba Tuần tức giận sẽ làm hại đến các tỷ muội ở Lầu Tâm Nguyệt. Vì vậy nàng ấy quyết định chấp nhận số phận, tự mình đi chết để bảo vệ mọi người. Nhưng ta không muốn Nhược Thảo đi chết, không chỉ vì Nhược Thảo là bạn của ta, ta không thể nhẫn tâm nhìn nàng ấy hy sinh. Còn bởi vì việc hiến tế cho Ma Tôn Ba Tuần vốn đã sai trái. Khuất phục trước thế lực tà ác, để người vô tội trở thành vật hiến tế, đây không phải là hành động chính nghĩa, chúng ta phải ngăn chặn và phản đối những điều bất công như vậy."
Ánh mắt Hồ A Cẩm lấp lánh ánh sáng rực rỡ, đó là ánh sáng của niềm tin kiên định và chính nghĩa.
Hồ Thập Tam Lang vò mặt, buồn bã nói: "A Cẩm, mặc dù mỗ cũng cảm thấy việc này không đúng nhưng từ trước đến nay vẫn luôn làm như vậy. Cứ mỗi mười năm lại hiến tế một tân nương cho Ma Tôn Ba Tuần, đó là quy định của chợ Quỷ. Haizz, những tân nương ấy thật sự rất đáng thương, nghĩ đến việc Nhược Thảo cũng sẽ trở thành tân nương của Ma Tôn Ba Tuần, mỗ thật sự rất buồn. Mỗ cũng rất muốn cứu Nhược Thảo. Nhưng Ma Tôn Ba Tuần quá mạnh, mỗ không đánh lại hắn."
Hồ A Cẩm kiên quyết nói: “Ca ca à, đã gặp phải chuyện bất công như vậy, muội không thể nhắm mắt làm ngơ, muội chắc chắn phải ngăn chặn nó xảy ra. Nhược Thảo là bạn của muôi, muội không thể nhìn nàng ấy bị Ma Tôn Ba Tuần giết chết, muội sẽ đi thách đấu với Ma Tôn Ba Tuần. Nếu chẳng may ta tử trận, xin ca ca hãy mang hài cốt của muội về Cửu Hoa Sơn chôn cất. Hãy nói với phụ thân và bà ngoại rằng, A Cẩm bất hiếu, đã chết vì chiến đấu cho chính nghĩa, không thể ở bên phụng dưỡng.”
Hồ Thập Tam Lang điên cuồng vò mặt, nói: "A Cẩm, muội đừng vội quyết định, chúng ta đợi Bạch Cơ trở về, bàn bạc kỹ rồi mới quyết định được không? Haizz, tự dưng thấy lần này không nên dẫn muội theo đến Lạc Dương thăm Tâm Nguyệt Hồ cô cô…”
Ly Nô không nhịn được cười, nó nói nhỏ với Nguyên Diệu: “Mọt sách ngốc, những con hồ ly cái liên quan đến con hồ ly thối này đều chẳng có ai là đầu óc bình thường cả. Ngươi xem con hồ ly tím đã bị cột chặt với ta và con Tinh Tinh kia bằng dây hồ ly và cuối cùng bị nổ tung đó, nó là một con hồ ly ngốc ác độc và lẳng lơ. Ngươi xem phu nhân Tâm Nguyệt Hồ, bà ấy là một kẻ điên khùng. Còn nhìn con này nữa, nó là một kẻ ngốc miệng lưỡi đầy chính nghĩa, thậm chí còn muốn chết vì chính nghĩa..."
Nguyên Diệu hoàn toàn không nghe rõ lời Ly Nô nói, hắn rất cảm động trước quyết định kiên định của Hồ A Cẩm vì chính nghĩa mà không sợ hãi cái chết.
Nguyên Diệu bước đến bên cạnh Tiểu hồ ly trắng, nói: "A Cẩm cô nương, tiểu sinh sẽ cùng ngươi ngăn chặn việc bất công này. Dù chúng ta không có sức mạnh nhưng tuyệt đối không thể khuất phục trước cái ác. Chúng ta nhất định phải cứu Nhược Thảo cô nương."
Ly Nô ngạc nhiên đến mức suýt nữa làm rơi con cá lớn, nó gào lên: “Mọt sách ngốc, ngươi cũng là một kẻ ngốc sao?! Trời ơi, sao ta lại quên được, ngươi vốn là một tên ngốc rồi mà!"
Hồ A Cẩm thấy Nguyên Diệu ủng hộ mình thì rất vui mừng, nói: "Nguyên công tử, vì chính nghĩa, chúng ta cùng nhau ngăn chặn Ma Tôn Ba Tuần đi!"
Nguyên Diệu đáp: "Được! Khổng Tử đã nói, thà hy sinh thân mình vì nghĩa còn hơn sống mà mất nhân cách. Vì chính nghĩa, tiểu sinh cũng không sợ chết."
Ly Nô lo lắng đến mức ôm lấy con cá lớn mà quay cuồng, nói: "Trời ơi, phải làm sao bây giờ, ta cũng không đánh lại đại ma đầu Ba Tuần đó..."
Hồ Thập Tam Lang đứng yên tại chỗ, điên cuồng vò mặt.