Phiêu Miểu 7 - Quyển Thần Đô
Chương 10
Thái Cực kể chuyện xong lại quay về bên Vi Ngạn, tiếp tục bận rộn với việc kinh doanh.
Bạch Cơ suy nghĩ một lúc, bước tới bên Vi Ngạn đang xem xét quan tài, cười nói: "Vi công tử, ta và Hiên Chi cần đến thăm một người bạn đang bị bệnh, ở ngay Lầu Tâm Nguyệt không xa. Thế này đi, công tử cứ ở đây tự chọn quan tài, chọn xong rồi cũng có thể dạo chơi trên con phố Bách Quỷ này, mua những món mà công tử thích."
Vi Ngạn nói: "Được, các ngươi cứ đi."
Bạch Cơ lấy ra một người giấy, đưa cho Vi Ngạn.
"Vi công tử, giữ cái này bên mình. Nếu gặp nguy hiểm, ta sẽ lập tức biết ngay. Nhớ kỹ, đi dạo trên phố Bách Quỷ phải cầm theo đèn lồng quỷ. Hơn nữa, chỉ có thể đi trên phố Bách Quỷ, đừng bước vào những con hẻm ngoài phố chính, càng không được đi xuống dưới lòng đất."
Vi Ngạn nhận lấy người giất, bỏ vào trong áo, tò mò hỏi: "Dưới lòng đất ư?"
Bạch Cơ nói: "Phố Bách Quỷ chỉ là một phần nhỏ của chợ Quỷ, phần lớn khu vực của chợ Quỷ đều ẩn dưới lòng đất, nơi đó có rất nhiều hồn ma kinh khủng và những sinh vật phi nhân đáng sợ. Người phàm xuống dưới lòng đất thì rất nguy hiểm. Vi công tử, nhớ kỹ, ngươi chỉ có thể dạo quanh phố Bách Quỷ, mua những thứ ngươi thích."
Vi Ngạn gật đầu, nói: "Được rồi. Khi nào dạo chán ta sẽ đến Lầu Tâm Nguyệt tìm các ngươi."
Vì sắp rời khỏi quán quan tài, Nguyên Diệu không dám quên lời dặn dò của Ly Nô, nói lại với ông chủ Thái Cực. Thái Cực nghe xong bèn hiểu ngay, bảo Nguyên Diệu chờ một lát rồi vào trong lấy ra một gói giấy đã được buộc chặt, đưa cho Nguyên Diệu.
Nguyên Diệu thấy gói giấy rất nhẹ, chỉ nặng khoảng một cân.
Thái Cực nói: "Bây giờ chưa vào đông, chuột trong mộ chưa béo, hàng tốt chỉ có từng này thôi."
Nguyên Diệu nghe vậy, sợ đến nỗi suýt ném gói giấy trong tay đi.
Thái Cực nói thêm: "Ngươi chuyển lời tới Ly Nô rằng, dạo này ta bận nhiều việc, thiếu người, bảo nó đến giúp khiêng quan tài vài lần, tất cả đều là việc trong phạm vi Thần Đô, không cần đi xa. Quà tạ ơn là mười cân thịt chuột khô tặng không vào tháng Chạp."
"Việc này... Ly Nô lão đệ biết khiêng quan tài sao?" Nguyên Diệu run rẩy nhét gói thịt chuột khô vào trong áo, hỏi.
Thái Cực cười nói: "Biết chứ. Vì làm kinh doanh quan tài và đưa đám tang nên ta rất quen thuộc với các ngôi mộ, thịt chuột khô của ta đều là hàng thượng hạng từ mộ phần mà ra, tự ta ăn còn không đủ, chỉ bán cho người quen. Từ lâu rồi, Ly Nô vì muốn đổi lấy thịt chuột khô, đã từng đến đây học cách khiêng quan tài và còn khiêng rất tốt nữa. Sau này, nó không khiêng nữa nhưng ta với nó đã trở thành bạn thân, thỉnh thoảng ta sẽ bán cho nó một ít thịt chuột khô."
(mẻ Ly Nô học gì cũng giỏi luôn á)
"Tiểu sinh chắc chắn sẽ chuyển lời." Nguyên Diệu đổ mồ hôi lạnh.
"Cảm ơn nhé." Thái Cực cười nói.
Bạch Cơ và Nguyên Diệu cáo từ rồi rời đi.
"Vi công tử, chân thành nhắc nhở ngươi một câu, tốt nhất là chỉ mua những thứ có thể giao dịch bằng vàng bạc. Những món không nhận vàng bạc thường phải đổi bằng những thứ khác. Ngươi còn trẻ không phân biệt được điều gì quan trọng trong cuộc đời, đừng vì một phút sơ ý mà mất đi những thứ của mình, bây giờ thì không sao nhưng sau này lại rất cần." Khi Bạch Cơ và Nguyên Diệu bước ra khỏi quán quan tài, Bạch Cơ quay lại dặn dò Vi Ngạn.
Vi Ngạn dường như hiểu nhưng dường như cũng không hiểu, gật gù.
Bạch Cơ và Nguyên Diệu rời khỏi quán quan tài, bước đi trên phố Bách Quỷ.
Chẳng bao lâu, Bạch Cơ và Nguyên Diệu đã đến Lầu Tâm Nguyệt.
Lầu Tâm Nguyệt không mở cửa nhìn qua tối om, Bạch Cơ quen đường rẽ vào cửa bên hông, đưa tay gõ cửa gỗ đầy dây hoa leo.
Không lâu sau, cửa gỗ kêu "kẽo kẹt" một tiếng mở ra, bên trong thò ra một khuôn mặt hồ ly.
"Các ngươi tìm ai?"
Hồ ly cất giọng nữ dịu dàng hỏi.
Bạch Cơ cười nói: "Ta là Bạch Cơ của Phiêu Miểu Các, nghe nói phu nhân Tâm Nguyệt Hồ bị bệnh nên ta đến thăm..."
"Ồ!" Hồ ly nghe vậy, vội vàng mở cửa gỗ, đồng thời biến thành một ngươi hầu gái.
“Xin mời vào! Thập Tam công tử đã dặn, tối nay Bạch Cơ đại nhân của Phiêu Miểu các sẽ đến thăm, nên ta đã cố ý chờ ở cửa bên.” Bạch Cơ và Nguyên Diệu bước vào.
Nguyên Diệu nhìn quanh nhờ ánh sáng của đèn quỷ, phát hiện bên trong cửa bên là một tiểu viện, có đình đài lầu các, có hoa cỏ cây cối nhưng không thể nhìn rõ ràng.
“Mời đi theo ta.” Tiểu nha hoàn cười nói.
Tiểu nha hoàn đi trước dẫn đường, Bạch Cơ và Nguyên Diệu theo sau, bước qua con đường đá trong khu vườn. Chẳng bao lâu, Nguyên Diệu thấy phía trước có ánh sáng, một ngôi nhà trang trí lộng lẫy hiện ra trước mắt.
Nguyên Diệu nhìn vào trong ngôi nhà, qua những tấm rèm bạc bay lượn, nhìn thấy bên trong ngôi nhà có một lò sưởi, trên sàn trải thảm lông Ba Tư, có bảy tám cô nương xinh đẹp đang ở đó, có người chơi cờ bạc, có người uống rượu trò chuyện. Một thiếu niên mặc áo đỏ tuấn tú vô song cũng đang ngồi giữa những cô nương xinh đẹp ấy, cùng họ cười đùa vui vẻ.
Tiểu nha hoàn bước vào trong, nói: “Thập Tam công tử, Bạch Cơ đại nhân đã đến.”
Thiếu niên mặc áo đỏ vội đứng dậy, bước ra đón, cười nói: “Bạch Cơ, Nguyên công tử, các ngươi đã đến.” Bạch Cơ đặt đèn quỷ ngoài cửa, bước vào.
Nguyên Diệu cũng đặt đèn quỷ xuống, chỉ mang theo hộp quà, theo vào.
Bạch Cơ liếc nhìn Hồ Thập Tam Lang và các hồ nữ, cười nói: “Thập Tam Lang, các ngươi thật huyên náo, tiếng cười vui từ bên ngoài đã có thể nghe thấy.”
Hồ Thập Tam Lang cười nói: “Đêm dài dằng dặc lại chẳng có việc gì làm, mỗ đành chơi trò với các tỷ muội hồ ly.”
Một hồ nữ mặc áo xanh dịu dàng cười nói: “Bạch Cơ đại nhân, gió thu đêm lạnh, ngồi xuống uống một chén rượu ấm đi.”
Một hồ nữ khác mặc áo đỏ quyến rũ che miệng cười nói: “Ôi, vị công tử nhân loại nhã nhặn này, trông rất văn nhã, đúng kiểu mà Tâm Nguyệt tỷ tỷ thích…” Nguyên Diệu không khỏi rùng mình.
Bạch Cơ cười nói: “Nghe nói Tâm Nguyệt Hồ phu nhân bệnh, nên ta cố ý đến thăm…”
Hồ Thập Tam Lang cười nói: “Mỗ đã nói với cô cô tối nay ngươi sẽ đến, cô cô rất vui. Nhưng chiều nay cô cô cảm thấy không khỏe, đã đi nghỉ từ sớm. Mỗ đi xem thử, biết đâu cô cô chưa ngủ, dẫu sao gần đây cô cô cũng luôn ở trong phòng ngủ, cả ngày hôm nay cũng ngủ suốt.” Bạch Cơ cười gật đầu.
Hồ Thập Tam Lang vui vẻ đi đến phòng của Tâm Nguyệt Hồ phu nhân.
Hồ nữ áo xanh đưa một chén rượu ấm cho Bạch Cơ, Bạch Cơ nhận lấy chén rượu, ngồi xuống bên cạnh hồ nữ vừa uống rượu vừa xem hai hồ nữ khác chơi trò lục bác.
Hồ nữ áo đỏ quyến rũ thấy Nguyên Diệu cầm hộp quà ngơ ngác đứng đó, mỉm cười đến gần kéo hắn, nói: “Công tử còn đứng ngây ra đó làm gì? Ngồi xuống uống rượu với chúng ta nào.”
Nguyên Diệu có hơi sợ hãi, nói: “Tiểu sinh đứng đây là được rồi…”
Hồ nữ áo đỏ cười nói: “Công tử, chúng ta đều ngồi, ngươi là khách lại đứng, thật không đúng quy tắc, làm như Lầu Tâm Nguyệt đều là hồ ly quê mùa thô lỗ, không biết cách đối đãi khách…”
Bạch Cơ cũng cười nói: “Hiên Chi luôn khá rụt rè, các ngươi đừng để bụng. Hiên Chi cứ ngồi xuống, chơi cùng các tỷ muội hồ ly đi.”
Nguyên Diệu đành đặt hộp quà xuống, ngồi xuống theo hồ nữ áo đỏ. Ngay lập tức, ba, bốn hồ nữ quyến rũ vây quanh Nguyên Diệu, có người đưa cho hắn rượu ấm, có người vuốt tóc và mặt hắn, có người ngửi mùi hương của hắn, có người giúp hắn cởi bỏ áo ngoài.
Nguyên Diệu bèn đứng dậy, nói: “Các ngươi dừng lại! Nam nữ khác biệt, hành động này không phù hợp với đạo lý của thánh nhân. Thánh nhân dạy rằng, lấy đức mà dẫn dắt, dùng lễ mà ràng buộc, có sự xấu hổ và ngăn cách…” Các hồ nữ bèn ngẩn người.
Nguyên Diệu bắt đầu thao thao bất tuyệt giảng giải đạo lý thánh nhân, hy vọng những hồ nữ này có thể hiểu được lời dạy của thánh nhân, biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm.
Bạch Cơ ôm trán, nghe mà đau cả đầu, nói: “Ai đó, mau lấy rượu bịt miệng hắn lại…” Mọi người đang ồn ào, Hồ Thập Tam Lang vội vã chạy vào, hắn có vẻ lo lắng, nói: “Bạch Cơ cô cô không có trong phòng… bà ấy hình như đã biến mất…”
Nguyên Diệu ngừng giảng đạo lý thánh nhân.
Bạch Cơ nói: “Gì mà biến mất?”
Hồ Thập Tam Lang vò mặt, nói: “Trong phòng của cô cô không có ai, chăn gối trên giường La Hán gấp gọn gàng, không giống như cô cô đã ngủ ở đó. Mỗ tìm khắp Lầu Tâm Nguyệt cũng không thấy bà.” Các hồ nữ lo lắng nhìn nhau.
Một hồ nữ mặc áo xanh nói: “Thập Tam công tử đừng lo lắng, có lẽ Tâm Nguyệt tỷ tỷ do bệnh, thấy ngột ngạt nên đã đi ra ngoài dạo bước dưới ánh trăng, lát nữa sẽ quay lại thôi.”
Một hồ nữ mặc áo vàng khác ngần ngại một lúc rồi mới nói: “Phu nhân gần đây… à! Không có gì… không có gì…”
Bạch Cơ cười, tiếp lời hồ nữ mặc áo vàng: “Ngươi muốn nói, Tâm Nguyệt Hồ phu nhân gần đây thường ra ngoài vào ban đêm, đúng không?”
Hồ nữ mặc áo vàng ngập ngừng nói: “Dẫu cho phu nhân thường ra ngoài vào ban đêm nhưng hôm nay biết rằng Bạch Cơ đại nhân sẽ đến thăm bệnh vào buổi tối, thì không lẽ nào lại ra ngoài…”
Hồ Thập Tam Lang vò mặt, nói: “Cô cô thường ra ngoài vào ban đêm? Sao mỗ không biết?”
Bạch Cơ nói: “Thập Tam Lang, Tâm Nguyệt Hồ phu nhân muốn ra ngoài một mình, chắc chắn cũng lén lút giấu ngươi giống như đêm nay.”
Hồ Thập Tam Lang có hơi lo lắng, nói: “Cô cô đã đi đâu?”
Lúc này, tiểu nha hoàn vừa mở cửa cho Bạch Cơ và Nguyên Diệu vội vã bước vào, giọng có phần hoảng hốt.
“Thập Tam công tử, ta phát hiện hình như phu nhân đã mang theo một số trang sức quý giá…”
Các hồ nữ có hơi hoảng loạn.
Hồ Thập Tam Lang ngơ ngác không hiểu.
Bạch Cơ nói: “Có vẻ như Tâm Nguyệt Hồ phu nhân biết rằng ta sẽ đến thăm bệnh, quá lo lắng nên đã trốn đi trong đêm, thậm chí còn không màng đến Lầu Tâm Nguyệt…”
Hồ Thập Tam Lang run rẩy hỏi: “Bạch Cơ, vì sao cô cô lại lo lắng?”
Bạch Cơ đứng dậy, nói: “Tìm được bà ấy rồi hỏi sẽ biết.”
Hồ Thập Tam Lang hỏi: “Tìm cô cô ở đâu thế?”
Bạch Cơ nói: “Chùa Phù Đồ.”
*
Nước sông Y chảy rì rào, lau sậy trắng như sương.
Ở hạ lưu của sông Y có có một ngôi làng gọi là Phù Đồ. Phía sau làng Phù Đồ, có một ngọn núi tên là núi Hương Phong, ở lưng chừng núi hương Phong có một ngôi chùa cổ, tên là chùa Phù Đồ.
Hồ Thập Tam Lang hóa thành một con hồ ly chín đuôi khổng lồ, cõng Bạch Cơ và Nguyên Diệu dọc theo sông Y, tiến đến bên ngoài làng Phù Đồ. Đêm đã khuya, dân làng Phù Đồ đều đã nghỉ ngơi, ngôi làng chìm trong sự tĩnh lặng.
Ánh trăng sáng như bạc, chiếu rọi khắp nơi làm cho cảnh vật sáng rực. Hồ Thập Tam Lang nhìn thấy ngôi chùa cổ trên núi hương Phong.
“Bạch Cơ, Nguyên công tử, các ngươi nhìn kìa, đó có phải là chùa Phù Đồ trên núi không?” Hồ ly chín đuôi mở miệng nói.
Bạch Cơ liếc nhìn, không khỏi nhíu mày.
“Trong ngôi chùa này có một luồng khí kỳ lạ. Hơn nữa, có hơi quen thuộc…” Vào mùa thu, lá phong đỏ rực như lửa, lá rơi nhuộm màu đỏ như máu. Dưới ánh trăng, khu rừng phong với ngôi chùa Phù Đồ ẩn mình giữa rừng phong đỏ như một con thú dữ đang im lìm.
Nguyên Diệu hỏi: “Bạch Cơ, Tâm Nguyệt Hồ phu nhân có ở trong ngôi chùa đó không?”
Bạch Cơ lắc đầu nói: “Không biết. Thập Tam Lang, chúng ta đi xem thử.”
Hồ ly chín đuôi nhận lệnh, cõng Bạch Cơ và Nguyên Diệu lao nhanh về ngôi chùa trên sườn núi.
Chẳng bao lâu, Hồ ly chín đuôi dừng lại bên ngoài ngôi chùa cổ. Bạch Cơ và Nguyên Diệu xuống đất, Hồ ly chín đuôi lập tức thu nhỏ lại biến thành một con hồ ly đỏ nhỏ.
Nguyên Diệu ngẩng đầu nhìn cổng chùa, cánh cổng đỏ tươi treo một tấm biển, dưới ánh trăng có thể nhìn thấy rõ, trên tấm biển viết chữ “Chùa Phù Đồ”.
“À, Bạch Cơ, Thập Tam Lang, chúng ta đã không tìm nhầm, đây là chùa Phù Đồ.” Nguyên Diệu nói.
Bạch Cơ đột nhiên trở nên rất cảnh giác, nàng nhìn xung quanh, không biết đang quan sát điều gì.
“Cô cô thực sự có ở trong ngôi chùa này không?” Tiểu hồ ly bồn chồn vò mặt.
Nguyên Diệu giơ tay gõ cổng chùa.
“Cộc cộc...”
“Hiên Chi, đừng gõ!” Bạch Cơ vội ngăn cản nhưng đã quá muộn.
Vào khoảnh khắc tiểu thư sinh giơ tay gõ cửa, cánh cổng đỏ tươi của chùa Phù Đồ “két...” một tiếng, tự động mở ra. Bên trong cánh cổng là một sân đầy cỏ dại hoang tàn, có thể thấy ba ngôi tháp đá mờ ảo.
Một cơn gió đêm thổi qua, lá phong đỏ như máu bay tán loạn khắp nơi.
“Bạch Cơ, có chuyện gì vậy?” Nguyên Diệu ngơ ngác hỏi.
“Ôi! Hiên Chi, bây giờ chúng ta khó mà ra khỏi đây rồi.” Bạch Cơ quay đầu nói.
Nguyên Diệu theo ánh mắt của Bạch Cơ nhìn lại, chỉ thấy đằng sau vốn là khu rừng núi, đột nhiên xuất hiện vô số cánh cổng chùa. Những cánh cổng đỏ tươi chồng chéo nhau, hết cái này đến cái khác, xếp thành hình quạt, nhìn xa xa như kéo dài vô tận.
Nguyên Diệu quay đầu nhìn lại, cổng chùa Phù Đồ đã biến mất, ngôi chùa cũng biến mất chỉ còn lại vô số cánh cổng chùa xếp thành hình quạt giữa những chiếc lá phong đỏ rực.
Hồ Thập Tam Lang lo lắng vò mặt, nói: “Bạch Cơ, chúng ta đã rơi vào ‘thuật’ của ai rồi phải không? Sao lại xuất hiện nhiều cánh cửa thế này, mỗ thấy đầu choáng váng quá…”
Bạch Cơ nhìn quanh, nói: “Trong chùa Phù Đồ này có một lực lượng đã bày ra mê cung ngàn cửa, dường như cố ý để ngăn chúng ta tiến vào. Ở khoảnh khắc Hiên Chi gõ cửa, ‘thuật’ đã kích hoạt. Nếu ta không nhầm thì đây là thuật ngàn cửa, những cánh cửa này được chia thành cửa mở, cửa nghỉ, cửa sinh, cửa thương, cửa đóng, cửa cảnh, cửa chết, cửa sợ, tổng cộng có bốn nghìn ba trăm hai mươi cánh cửa, chỉ có một cánh cửa đúng là cổng chính của chùa Phù Đồ còn lại đều là cửa giả. Bước vào cửa thật thì có thể trở về thực tại, tiến vào chùa Phù Đồ. Nhưng nếu bước vào cửa giả thì không biết điều gì đang chờ đợi chúng ta.”
Nguyên Diệu ngạc nhiên nói: “Bạch Cơ, vậy phải làm thế nào đây?”
Bạch Cơ thở dài, nói: “Chỉ có thể thử vận may thôi.”
Bạch Cơ bước vào cánh cửa gần mình nhất. Nguyên Diệu và Hồ Thập Tam Lang vội vã theo vào.
Bên trong cánh cửa là một khu rừng núi vào ban đêm.
Đá núi hiểm trở, rừng cây rậm rạp, Bạch Cơ, Nguyên Diệu, Hồ Thập Tam Lang bước đi trong khu rừng, trong bóng tối dường như có điều gì đó đang ẩn nấp, tiếng gió thổi xen lẫn tiếng gầm rú của thú dữ.
Hồ Thập Tam Lang cảnh giác nhìn xung quanh.
Bất ngờ, một bóng đen lao nhanh tới, một con hổ đói khổng lồ với móng vuốt giương ra lao về phía Bạch Cơ và Nguyên Diệu, dường như muốn ăn thịt họ.
Nguyên Diệu hoảng hốt.
“Bạch Cơ, có hổ!”
Bạch Cơ khẽ giơ tay, một tia sáng trắng lóe lên, con hổ đói bị xé làm đôi rồi cả khu rừng cũng tan biến.
Bạch Cơ, Nguyên Diệu, Hồ Thập Tam Lang lại quay trở lại mê cung ngàn cửa.
Bạch Cơ nói: “Giống như vừa rồi, nếu bước vào cửa giả sẽ gặp đủ mọi nguy hiểm. Nếu lúc nãy chúng ta không cẩn thận bị hổ ăn thịt thì sẽ mãi mãi bị kẹt lại trong cửa, không thể thoát ra.”
Nguyên Diệu hỏi: “Bạch Cơ, chúng ta vẫn phải tiếp tục đi vào cửa sao?”
Bạch Cơ nói: “Chỉ còn cách tiếp tục thử vận may thôi. Vì đứng ở đây cũng vẫn nằm trong ‘thuật’.”
Hồ Thập Tam Lang vò mặt trong lo lắng.
Bạch Cơ, Nguyên Diệu, Hồ Thập Tam Lang tiếp tục lang thang trong mê cung ngàn cửa, lúc thì gặp phải rắn khổng lồ tấn công, lúc lại bị đàn ong độc chích, lúc thì đối mặt với cây ăn thịt người, lúc lại gặp phải núi đao, lúc thì sa vào vũng lầy, lúc lại bị mắc kẹt trong sa mạc…
Dù có Bạch Cơ và Hồ Thập Tam Lang ở bên cạnh, những nguy hiểm này đều có thể được hóa giải nhưng đi qua từng cánh cửa, Nguyên Diệu lúc thì sợ hãi đến run rẩy, lúc lại chạy đến kiệt sức, mệt mỏi không nói thành lời."
Một bầy dơi hút máu bị thuật Phong Hành của Bạch Cơ cuốn bay đi, những con dơi còn lại bị Hồ Thập Tam Lang thiêu thành tro bằng Hồ Hỏa. Sau đó, Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Hồ Thập Tam Lang lại trở về mê cung ngàn cửa, cả ba người đều thở dốc vì mệt mỏi.
Vừa thở hổn hển, Bạch Cơ vừa nhìn quanh những cánh cửa vô tận, trên mặt hiện lên vẻ lo âu.
Nguyên Diệu ngồi bệt xuống đất, sau khi bị đuổi bởi bầy dơi hút máu, cả người hắn toát cả mồ hôi. Vừa lau mồ hôi, hắn vừa dùng tay áo để quạt gió. Hắn muốn hỏi Bạch Cơ vài câu nhưng lại mệt đến nỗi không còn sức để nói.
Hồ Thập Tam Lang cứ nghiêng đầu, không biết đang làm gì. Một lát sau, tiểu hồ ly mới nói: “Bạch Cơ, Nguyên công tử, trong lúc chiến đấu vừa rồi, ta không cẩn thận bị trẹo cổ, bây giờ cổ đau quá… Hơn nữa, đau đến nỗi không thể quay đầu lại được, dường như chỉ có thể nghiêng đầu, thế này phải làm sao?”
Nghe vậy, Nguyên Diệu nhớ đến miếng cao da chó mà Ly Nô đã nhờ hắn mang cho Hồ Thập Tam Lang bèn vội vàng lấy ra.
“Lúc nãy quên mất. Hồ Thập Tam Lang, đây là quà Ly Nô nhờ tiểu sinh mang cho ngươi, thật không ngờ lại có thể dùng đúng lúc như thế này.”
“…”
Nhìn kỹ món quà của Ly Nô, Hồ Thập Tam Lang im lặng.
Nguyên Diệu cẩn thận dán một miếng cao lên cổ tiểu hồ ly.
Tiểu hồ ly nghiêng đầu ngồi trên đất, Nguyên Diệu cũng ngồi xuống, Bạch Cơ cũng đi lại và ngồi xuống.
Bạch Cơ nói: “Mệt quá, nghỉ một lát thôi.”
Nguyên Diệu hỏi: “Bạch Cơ, chúng ta đã bị mắc kẹt trong những cánh cửa này bao lâu rồi?”
Bạch Cơ lắc đầu, nói: “Không biết. Trong mê cung ngàn cửa, thời gian trôi qua không giống như ở thế giới thực, có thể chỉ mới một canh giờ, cũng có thể đã một ngày rồi, nếu không may thì có thể đã là một năm.”
Nguyên Diệu lo lắng hỏi: “Vậy làm thế nào để chúng ta có thể ra ngoài?”
Bạch Cơ buồn bã nói: “Muốn ra khỏi mê cung ngàn cửa, hoặc là tìm được cánh cửa thật, hoặc phải có một phép màu xảy ra…”
Nghe thấy hy vọng ra ngoài trở nên mỏng manh, Nguyên Diệu vô cùng chán nản.
“Bạch Cơ, Thập Tam Lang, tất cả đều tại tiểu sinh tự ý gõ cửa mới gây ra tai họa lớn như thế này…”
Hồ Thập Tam Lang nghiêng đầu an ủi Nguyên Diệu: “Nguyên công tử, chuyện này không thể trách ngươi, ai cũng sẽ gõ cửa thôi. Ngươi không gõ, mỗ cũng sẽ gõ mà… Ôi chao, cổ đau quá…”
Nguyên Diệu vội vàng giúp Hồ Thập Tam Lang xoa cổ.
“Hiên Chi không cần tự trách, mê cung ngàn cửa này là để ngăn cản chúng ta, dù Hiên Chi không gõ cửa chùa thì cũng sẽ có cách khác để kích hoạt thôi. Suỵt, đợi một chút…” Bạch Cơ đột nhiên tập trung, lắng nghe cẩn thận, dường như nàng đang cảm nhận điều gì đó. Một lát sau, nàng mỉm cười nói: “A, Hiên Chi, Thập Tam Lang, phép màu đã xảy ra rồi!”
Nguyên Diệu và Hồ Thập Tam Lang có hơi bối rối.
Bạch Cơ đứng dậy, lấy một người giấy từ tay áo ra, thổi nhẹ một hơi vào nó, người giấy bay lượn và đứng vững trên mặt đất.
Trên thân người giấy phát ra ánh sáng vàng rực rỡ.
Cùng lúc đó bên tai Nguyên Diệu vang lên giọng nói của Vi Ngạn.
“Kỳ lạ! Con búp bê giấy mà Bạch Cơ đưa cho ta sao lại bất ngờ sống dậy trước cửa chùa này? Còn phát sáng nữa?” Trong ánh sáng vàng rực rỡ, ảo ảnh mê cung ngàn cửa vỡ vụn như gương.
Ánh sáng mặt trời của buổi sáng mùa thu chiếu rọi, sáng rực và rực rỡ, có phần chói mắt.
Nguyên Diệu đưa tay che nắng rồi nhìn lại xung quanh, nhận ra rằng đã là ban ngày. Hắn với Bạch Cơ và Hồ Thập Tam Lang đang đứng bên ngoài chùa Phù Đồ, xung quanh lá phong đỏ như lửa rơi lả tả, còn Vi Ngạn đang cầm người giấy đứng trước mặt họ.
Vi Ngạn thấy Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Hồ Thập Tam Lang thì không khỏi ngạc nhiên, nói: “Bạch Cơ, Hiên Chi, sao các ngươi lại đột nhiên xuất hiện ở đây?”
Nguyên Diệu có hơi mơ hồ, chợt không biết phải trả lời thế nào.
Bạch Cơ mỉm cười nói: “Vi công tử, may có ngươi mang theo con búp bê giấy mà ta đưa đến chùa Phù Đồ, nếu không chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau… Bây giờ đã bao lâu kể từ khi chúng ta chia tay ở chợ Quỷ rồi?”
Vi Ngạn nghe vậy, ngạc nhiên hỏi: “Bạch Cơ đang nói gì vậy? Chẳng phải chúng ta mới chia tay tối qua sao?! Sau khi dạo ở Bách Quỷ Nhai xong, ta đã đến Lầu Tâm Nguyệt tìm ngươi và Hiên Chi nhưng không ai mở cửa cho ta…”
Bạch Cơ cười nói nhỏ: “Ôi chao, tối qua vội quá, ta quên không dặn người trong Lầu Tâm Nguyệt rằng ngươi sẽ đến thăm. Có lẽ lúc ngươi gõ cửa đã quá muộn, họ đều đã ngủ rồi.”
Vi Ngạn tủi thân nói: “Ngươi và Hiên Chi bỏ rơi ta, ta không gõ được cửa Lầu Tâm Nguyệt nên đành phải lang thang ở chợ Quỷ, ta đi dạo mệt mỏi muốn ngủ nhưng không muốn ngủ ngoài trời hoang vắng nên đành quay lại tiệm Quan Tài Mèo muốn nhờ ông chủ mèo cho ở nhờ một đêm vì ta đã đặt một cái quan tài.”
Bạch Cơ nói: “Thật xin lỗi, do ta sơ ý mà quên mất Vi công tử. Chủ quán Thái Cực có cho ngươi ở lại không?”
Vi Ngạn nói: “Có. Tối qua ta đã ngủ trong cái quan tài mà ta đặt…”
Nguyên Diệu nghe vậy, an ủi Vi Ngạn: “Đan Dương, làm ngươi chịu thiệt rồi.”
Vi Ngạn cười nói: “Không sao đâu, khá ổn mà, ta phát hiện ra rằng ngủ trong quan tài rất thoải mái, còn rất có cảm giác kỳ bí, mà lại ấm áp không gió lọt vào. Ngủ vào mùa thu đông còn tốt hơn giường La Hán nhiều… Ta đang tính khi về sẽ đổi giường La Hán của mình thành quan tài…”
“… Ngươi mà ngủ trong quan tài mỗi ngày thì thế bá sẽ tức giận đến mức đuổi ngươi ra khỏi nhà mất?!” Nguyên Diệu thầm nghĩ.
Vi Ngạn tiếp tục nói: “Sáng nay sau khi dậy, ông chủ mèo đã cùng ta đến gõ cửa Lầu Tâm Nguyệt, lần này thì cửa mở. Một tiểu nha đầu nói với chúng ta rằng tối qua các ngươi đã đến chùa Phù Đồ và chưa trở về. Ban đầu ta định về trước thành Lạc Dương nhưng cứ cảm thấy bất an, lo lắng cho các ngươi quá nên đã hỏi chưởng quầy mèo đường đến chùa Phù Đồ để tìm các ngươi. Khi ta vừa đến cổng chùa thì người giấy trong ngực ta đột nhiên cử động còn phát sáng. Vừa lấy ra thì ta đã thấy các ngươi.”
Bạch Cơ cười nói: “Vi công tử, may mà ngươi đến chùa Phù Đồ, may mà ngươi mang theo người của ta. Trên người giấy có yêu khí của ta, có thể kết nối với linh lực của ta, phá vỡ mê cung ngàn cửa. Ngươi đã giúp ta một việc lớn, chuyến đi chợ Quỷ này ta không lấy mười lạng vàng của ngươi nữa.”
Vi Ngạn rất vui mừng, nói: “Tốt quá rồi, ta có thể mua một cái quan tài thoải mái để làm giường rồi.”
Nguyên Diệu đổ mồ hôi lạnh
Bạch Cơ quay đầu, nhìn viên ngọc đổ trên cổng chùa Phù Đô: “Bây giờ, chúng ta mới thực sự đến chùa Phù Đồ.”
Một cơn gió mùa thu thổi qua, cuốn đi lá phong đầy trên mặt đất.
Bạch Cơ suy nghĩ một lúc, bước tới bên Vi Ngạn đang xem xét quan tài, cười nói: "Vi công tử, ta và Hiên Chi cần đến thăm một người bạn đang bị bệnh, ở ngay Lầu Tâm Nguyệt không xa. Thế này đi, công tử cứ ở đây tự chọn quan tài, chọn xong rồi cũng có thể dạo chơi trên con phố Bách Quỷ này, mua những món mà công tử thích."
Vi Ngạn nói: "Được, các ngươi cứ đi."
Bạch Cơ lấy ra một người giấy, đưa cho Vi Ngạn.
"Vi công tử, giữ cái này bên mình. Nếu gặp nguy hiểm, ta sẽ lập tức biết ngay. Nhớ kỹ, đi dạo trên phố Bách Quỷ phải cầm theo đèn lồng quỷ. Hơn nữa, chỉ có thể đi trên phố Bách Quỷ, đừng bước vào những con hẻm ngoài phố chính, càng không được đi xuống dưới lòng đất."
Vi Ngạn nhận lấy người giất, bỏ vào trong áo, tò mò hỏi: "Dưới lòng đất ư?"
Bạch Cơ nói: "Phố Bách Quỷ chỉ là một phần nhỏ của chợ Quỷ, phần lớn khu vực của chợ Quỷ đều ẩn dưới lòng đất, nơi đó có rất nhiều hồn ma kinh khủng và những sinh vật phi nhân đáng sợ. Người phàm xuống dưới lòng đất thì rất nguy hiểm. Vi công tử, nhớ kỹ, ngươi chỉ có thể dạo quanh phố Bách Quỷ, mua những thứ ngươi thích."
Vi Ngạn gật đầu, nói: "Được rồi. Khi nào dạo chán ta sẽ đến Lầu Tâm Nguyệt tìm các ngươi."
Vì sắp rời khỏi quán quan tài, Nguyên Diệu không dám quên lời dặn dò của Ly Nô, nói lại với ông chủ Thái Cực. Thái Cực nghe xong bèn hiểu ngay, bảo Nguyên Diệu chờ một lát rồi vào trong lấy ra một gói giấy đã được buộc chặt, đưa cho Nguyên Diệu.
Nguyên Diệu thấy gói giấy rất nhẹ, chỉ nặng khoảng một cân.
Thái Cực nói: "Bây giờ chưa vào đông, chuột trong mộ chưa béo, hàng tốt chỉ có từng này thôi."
Nguyên Diệu nghe vậy, sợ đến nỗi suýt ném gói giấy trong tay đi.
Thái Cực nói thêm: "Ngươi chuyển lời tới Ly Nô rằng, dạo này ta bận nhiều việc, thiếu người, bảo nó đến giúp khiêng quan tài vài lần, tất cả đều là việc trong phạm vi Thần Đô, không cần đi xa. Quà tạ ơn là mười cân thịt chuột khô tặng không vào tháng Chạp."
"Việc này... Ly Nô lão đệ biết khiêng quan tài sao?" Nguyên Diệu run rẩy nhét gói thịt chuột khô vào trong áo, hỏi.
Thái Cực cười nói: "Biết chứ. Vì làm kinh doanh quan tài và đưa đám tang nên ta rất quen thuộc với các ngôi mộ, thịt chuột khô của ta đều là hàng thượng hạng từ mộ phần mà ra, tự ta ăn còn không đủ, chỉ bán cho người quen. Từ lâu rồi, Ly Nô vì muốn đổi lấy thịt chuột khô, đã từng đến đây học cách khiêng quan tài và còn khiêng rất tốt nữa. Sau này, nó không khiêng nữa nhưng ta với nó đã trở thành bạn thân, thỉnh thoảng ta sẽ bán cho nó một ít thịt chuột khô."
(mẻ Ly Nô học gì cũng giỏi luôn á)
"Tiểu sinh chắc chắn sẽ chuyển lời." Nguyên Diệu đổ mồ hôi lạnh.
"Cảm ơn nhé." Thái Cực cười nói.
Bạch Cơ và Nguyên Diệu cáo từ rồi rời đi.
"Vi công tử, chân thành nhắc nhở ngươi một câu, tốt nhất là chỉ mua những thứ có thể giao dịch bằng vàng bạc. Những món không nhận vàng bạc thường phải đổi bằng những thứ khác. Ngươi còn trẻ không phân biệt được điều gì quan trọng trong cuộc đời, đừng vì một phút sơ ý mà mất đi những thứ của mình, bây giờ thì không sao nhưng sau này lại rất cần." Khi Bạch Cơ và Nguyên Diệu bước ra khỏi quán quan tài, Bạch Cơ quay lại dặn dò Vi Ngạn.
Vi Ngạn dường như hiểu nhưng dường như cũng không hiểu, gật gù.
Bạch Cơ và Nguyên Diệu rời khỏi quán quan tài, bước đi trên phố Bách Quỷ.
Chẳng bao lâu, Bạch Cơ và Nguyên Diệu đã đến Lầu Tâm Nguyệt.
Lầu Tâm Nguyệt không mở cửa nhìn qua tối om, Bạch Cơ quen đường rẽ vào cửa bên hông, đưa tay gõ cửa gỗ đầy dây hoa leo.
Không lâu sau, cửa gỗ kêu "kẽo kẹt" một tiếng mở ra, bên trong thò ra một khuôn mặt hồ ly.
"Các ngươi tìm ai?"
Hồ ly cất giọng nữ dịu dàng hỏi.
Bạch Cơ cười nói: "Ta là Bạch Cơ của Phiêu Miểu Các, nghe nói phu nhân Tâm Nguyệt Hồ bị bệnh nên ta đến thăm..."
"Ồ!" Hồ ly nghe vậy, vội vàng mở cửa gỗ, đồng thời biến thành một ngươi hầu gái.
“Xin mời vào! Thập Tam công tử đã dặn, tối nay Bạch Cơ đại nhân của Phiêu Miểu các sẽ đến thăm, nên ta đã cố ý chờ ở cửa bên.” Bạch Cơ và Nguyên Diệu bước vào.
Nguyên Diệu nhìn quanh nhờ ánh sáng của đèn quỷ, phát hiện bên trong cửa bên là một tiểu viện, có đình đài lầu các, có hoa cỏ cây cối nhưng không thể nhìn rõ ràng.
“Mời đi theo ta.” Tiểu nha hoàn cười nói.
Tiểu nha hoàn đi trước dẫn đường, Bạch Cơ và Nguyên Diệu theo sau, bước qua con đường đá trong khu vườn. Chẳng bao lâu, Nguyên Diệu thấy phía trước có ánh sáng, một ngôi nhà trang trí lộng lẫy hiện ra trước mắt.
Nguyên Diệu nhìn vào trong ngôi nhà, qua những tấm rèm bạc bay lượn, nhìn thấy bên trong ngôi nhà có một lò sưởi, trên sàn trải thảm lông Ba Tư, có bảy tám cô nương xinh đẹp đang ở đó, có người chơi cờ bạc, có người uống rượu trò chuyện. Một thiếu niên mặc áo đỏ tuấn tú vô song cũng đang ngồi giữa những cô nương xinh đẹp ấy, cùng họ cười đùa vui vẻ.
Tiểu nha hoàn bước vào trong, nói: “Thập Tam công tử, Bạch Cơ đại nhân đã đến.”
Thiếu niên mặc áo đỏ vội đứng dậy, bước ra đón, cười nói: “Bạch Cơ, Nguyên công tử, các ngươi đã đến.” Bạch Cơ đặt đèn quỷ ngoài cửa, bước vào.
Nguyên Diệu cũng đặt đèn quỷ xuống, chỉ mang theo hộp quà, theo vào.
Bạch Cơ liếc nhìn Hồ Thập Tam Lang và các hồ nữ, cười nói: “Thập Tam Lang, các ngươi thật huyên náo, tiếng cười vui từ bên ngoài đã có thể nghe thấy.”
Hồ Thập Tam Lang cười nói: “Đêm dài dằng dặc lại chẳng có việc gì làm, mỗ đành chơi trò với các tỷ muội hồ ly.”
Một hồ nữ mặc áo xanh dịu dàng cười nói: “Bạch Cơ đại nhân, gió thu đêm lạnh, ngồi xuống uống một chén rượu ấm đi.”
Một hồ nữ khác mặc áo đỏ quyến rũ che miệng cười nói: “Ôi, vị công tử nhân loại nhã nhặn này, trông rất văn nhã, đúng kiểu mà Tâm Nguyệt tỷ tỷ thích…” Nguyên Diệu không khỏi rùng mình.
Bạch Cơ cười nói: “Nghe nói Tâm Nguyệt Hồ phu nhân bệnh, nên ta cố ý đến thăm…”
Hồ Thập Tam Lang cười nói: “Mỗ đã nói với cô cô tối nay ngươi sẽ đến, cô cô rất vui. Nhưng chiều nay cô cô cảm thấy không khỏe, đã đi nghỉ từ sớm. Mỗ đi xem thử, biết đâu cô cô chưa ngủ, dẫu sao gần đây cô cô cũng luôn ở trong phòng ngủ, cả ngày hôm nay cũng ngủ suốt.” Bạch Cơ cười gật đầu.
Hồ Thập Tam Lang vui vẻ đi đến phòng của Tâm Nguyệt Hồ phu nhân.
Hồ nữ áo xanh đưa một chén rượu ấm cho Bạch Cơ, Bạch Cơ nhận lấy chén rượu, ngồi xuống bên cạnh hồ nữ vừa uống rượu vừa xem hai hồ nữ khác chơi trò lục bác.
Hồ nữ áo đỏ quyến rũ thấy Nguyên Diệu cầm hộp quà ngơ ngác đứng đó, mỉm cười đến gần kéo hắn, nói: “Công tử còn đứng ngây ra đó làm gì? Ngồi xuống uống rượu với chúng ta nào.”
Nguyên Diệu có hơi sợ hãi, nói: “Tiểu sinh đứng đây là được rồi…”
Hồ nữ áo đỏ cười nói: “Công tử, chúng ta đều ngồi, ngươi là khách lại đứng, thật không đúng quy tắc, làm như Lầu Tâm Nguyệt đều là hồ ly quê mùa thô lỗ, không biết cách đối đãi khách…”
Bạch Cơ cũng cười nói: “Hiên Chi luôn khá rụt rè, các ngươi đừng để bụng. Hiên Chi cứ ngồi xuống, chơi cùng các tỷ muội hồ ly đi.”
Nguyên Diệu đành đặt hộp quà xuống, ngồi xuống theo hồ nữ áo đỏ. Ngay lập tức, ba, bốn hồ nữ quyến rũ vây quanh Nguyên Diệu, có người đưa cho hắn rượu ấm, có người vuốt tóc và mặt hắn, có người ngửi mùi hương của hắn, có người giúp hắn cởi bỏ áo ngoài.
Nguyên Diệu bèn đứng dậy, nói: “Các ngươi dừng lại! Nam nữ khác biệt, hành động này không phù hợp với đạo lý của thánh nhân. Thánh nhân dạy rằng, lấy đức mà dẫn dắt, dùng lễ mà ràng buộc, có sự xấu hổ và ngăn cách…” Các hồ nữ bèn ngẩn người.
Nguyên Diệu bắt đầu thao thao bất tuyệt giảng giải đạo lý thánh nhân, hy vọng những hồ nữ này có thể hiểu được lời dạy của thánh nhân, biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm.
Bạch Cơ ôm trán, nghe mà đau cả đầu, nói: “Ai đó, mau lấy rượu bịt miệng hắn lại…” Mọi người đang ồn ào, Hồ Thập Tam Lang vội vã chạy vào, hắn có vẻ lo lắng, nói: “Bạch Cơ cô cô không có trong phòng… bà ấy hình như đã biến mất…”
Nguyên Diệu ngừng giảng đạo lý thánh nhân.
Bạch Cơ nói: “Gì mà biến mất?”
Hồ Thập Tam Lang vò mặt, nói: “Trong phòng của cô cô không có ai, chăn gối trên giường La Hán gấp gọn gàng, không giống như cô cô đã ngủ ở đó. Mỗ tìm khắp Lầu Tâm Nguyệt cũng không thấy bà.” Các hồ nữ lo lắng nhìn nhau.
Một hồ nữ mặc áo xanh nói: “Thập Tam công tử đừng lo lắng, có lẽ Tâm Nguyệt tỷ tỷ do bệnh, thấy ngột ngạt nên đã đi ra ngoài dạo bước dưới ánh trăng, lát nữa sẽ quay lại thôi.”
Một hồ nữ mặc áo vàng khác ngần ngại một lúc rồi mới nói: “Phu nhân gần đây… à! Không có gì… không có gì…”
Bạch Cơ cười, tiếp lời hồ nữ mặc áo vàng: “Ngươi muốn nói, Tâm Nguyệt Hồ phu nhân gần đây thường ra ngoài vào ban đêm, đúng không?”
Hồ nữ mặc áo vàng ngập ngừng nói: “Dẫu cho phu nhân thường ra ngoài vào ban đêm nhưng hôm nay biết rằng Bạch Cơ đại nhân sẽ đến thăm bệnh vào buổi tối, thì không lẽ nào lại ra ngoài…”
Hồ Thập Tam Lang vò mặt, nói: “Cô cô thường ra ngoài vào ban đêm? Sao mỗ không biết?”
Bạch Cơ nói: “Thập Tam Lang, Tâm Nguyệt Hồ phu nhân muốn ra ngoài một mình, chắc chắn cũng lén lút giấu ngươi giống như đêm nay.”
Hồ Thập Tam Lang có hơi lo lắng, nói: “Cô cô đã đi đâu?”
Lúc này, tiểu nha hoàn vừa mở cửa cho Bạch Cơ và Nguyên Diệu vội vã bước vào, giọng có phần hoảng hốt.
“Thập Tam công tử, ta phát hiện hình như phu nhân đã mang theo một số trang sức quý giá…”
Các hồ nữ có hơi hoảng loạn.
Hồ Thập Tam Lang ngơ ngác không hiểu.
Bạch Cơ nói: “Có vẻ như Tâm Nguyệt Hồ phu nhân biết rằng ta sẽ đến thăm bệnh, quá lo lắng nên đã trốn đi trong đêm, thậm chí còn không màng đến Lầu Tâm Nguyệt…”
Hồ Thập Tam Lang run rẩy hỏi: “Bạch Cơ, vì sao cô cô lại lo lắng?”
Bạch Cơ đứng dậy, nói: “Tìm được bà ấy rồi hỏi sẽ biết.”
Hồ Thập Tam Lang hỏi: “Tìm cô cô ở đâu thế?”
Bạch Cơ nói: “Chùa Phù Đồ.”
*
Nước sông Y chảy rì rào, lau sậy trắng như sương.
Ở hạ lưu của sông Y có có một ngôi làng gọi là Phù Đồ. Phía sau làng Phù Đồ, có một ngọn núi tên là núi Hương Phong, ở lưng chừng núi hương Phong có một ngôi chùa cổ, tên là chùa Phù Đồ.
Hồ Thập Tam Lang hóa thành một con hồ ly chín đuôi khổng lồ, cõng Bạch Cơ và Nguyên Diệu dọc theo sông Y, tiến đến bên ngoài làng Phù Đồ. Đêm đã khuya, dân làng Phù Đồ đều đã nghỉ ngơi, ngôi làng chìm trong sự tĩnh lặng.
Ánh trăng sáng như bạc, chiếu rọi khắp nơi làm cho cảnh vật sáng rực. Hồ Thập Tam Lang nhìn thấy ngôi chùa cổ trên núi hương Phong.
“Bạch Cơ, Nguyên công tử, các ngươi nhìn kìa, đó có phải là chùa Phù Đồ trên núi không?” Hồ ly chín đuôi mở miệng nói.
Bạch Cơ liếc nhìn, không khỏi nhíu mày.
“Trong ngôi chùa này có một luồng khí kỳ lạ. Hơn nữa, có hơi quen thuộc…” Vào mùa thu, lá phong đỏ rực như lửa, lá rơi nhuộm màu đỏ như máu. Dưới ánh trăng, khu rừng phong với ngôi chùa Phù Đồ ẩn mình giữa rừng phong đỏ như một con thú dữ đang im lìm.
Nguyên Diệu hỏi: “Bạch Cơ, Tâm Nguyệt Hồ phu nhân có ở trong ngôi chùa đó không?”
Bạch Cơ lắc đầu nói: “Không biết. Thập Tam Lang, chúng ta đi xem thử.”
Hồ ly chín đuôi nhận lệnh, cõng Bạch Cơ và Nguyên Diệu lao nhanh về ngôi chùa trên sườn núi.
Chẳng bao lâu, Hồ ly chín đuôi dừng lại bên ngoài ngôi chùa cổ. Bạch Cơ và Nguyên Diệu xuống đất, Hồ ly chín đuôi lập tức thu nhỏ lại biến thành một con hồ ly đỏ nhỏ.
Nguyên Diệu ngẩng đầu nhìn cổng chùa, cánh cổng đỏ tươi treo một tấm biển, dưới ánh trăng có thể nhìn thấy rõ, trên tấm biển viết chữ “Chùa Phù Đồ”.
“À, Bạch Cơ, Thập Tam Lang, chúng ta đã không tìm nhầm, đây là chùa Phù Đồ.” Nguyên Diệu nói.
Bạch Cơ đột nhiên trở nên rất cảnh giác, nàng nhìn xung quanh, không biết đang quan sát điều gì.
“Cô cô thực sự có ở trong ngôi chùa này không?” Tiểu hồ ly bồn chồn vò mặt.
Nguyên Diệu giơ tay gõ cổng chùa.
“Cộc cộc...”
“Hiên Chi, đừng gõ!” Bạch Cơ vội ngăn cản nhưng đã quá muộn.
Vào khoảnh khắc tiểu thư sinh giơ tay gõ cửa, cánh cổng đỏ tươi của chùa Phù Đồ “két...” một tiếng, tự động mở ra. Bên trong cánh cổng là một sân đầy cỏ dại hoang tàn, có thể thấy ba ngôi tháp đá mờ ảo.
Một cơn gió đêm thổi qua, lá phong đỏ như máu bay tán loạn khắp nơi.
“Bạch Cơ, có chuyện gì vậy?” Nguyên Diệu ngơ ngác hỏi.
“Ôi! Hiên Chi, bây giờ chúng ta khó mà ra khỏi đây rồi.” Bạch Cơ quay đầu nói.
Nguyên Diệu theo ánh mắt của Bạch Cơ nhìn lại, chỉ thấy đằng sau vốn là khu rừng núi, đột nhiên xuất hiện vô số cánh cổng chùa. Những cánh cổng đỏ tươi chồng chéo nhau, hết cái này đến cái khác, xếp thành hình quạt, nhìn xa xa như kéo dài vô tận.
Nguyên Diệu quay đầu nhìn lại, cổng chùa Phù Đồ đã biến mất, ngôi chùa cũng biến mất chỉ còn lại vô số cánh cổng chùa xếp thành hình quạt giữa những chiếc lá phong đỏ rực.
Hồ Thập Tam Lang lo lắng vò mặt, nói: “Bạch Cơ, chúng ta đã rơi vào ‘thuật’ của ai rồi phải không? Sao lại xuất hiện nhiều cánh cửa thế này, mỗ thấy đầu choáng váng quá…”
Bạch Cơ nhìn quanh, nói: “Trong chùa Phù Đồ này có một lực lượng đã bày ra mê cung ngàn cửa, dường như cố ý để ngăn chúng ta tiến vào. Ở khoảnh khắc Hiên Chi gõ cửa, ‘thuật’ đã kích hoạt. Nếu ta không nhầm thì đây là thuật ngàn cửa, những cánh cửa này được chia thành cửa mở, cửa nghỉ, cửa sinh, cửa thương, cửa đóng, cửa cảnh, cửa chết, cửa sợ, tổng cộng có bốn nghìn ba trăm hai mươi cánh cửa, chỉ có một cánh cửa đúng là cổng chính của chùa Phù Đồ còn lại đều là cửa giả. Bước vào cửa thật thì có thể trở về thực tại, tiến vào chùa Phù Đồ. Nhưng nếu bước vào cửa giả thì không biết điều gì đang chờ đợi chúng ta.”
Nguyên Diệu ngạc nhiên nói: “Bạch Cơ, vậy phải làm thế nào đây?”
Bạch Cơ thở dài, nói: “Chỉ có thể thử vận may thôi.”
Bạch Cơ bước vào cánh cửa gần mình nhất. Nguyên Diệu và Hồ Thập Tam Lang vội vã theo vào.
Bên trong cánh cửa là một khu rừng núi vào ban đêm.
Đá núi hiểm trở, rừng cây rậm rạp, Bạch Cơ, Nguyên Diệu, Hồ Thập Tam Lang bước đi trong khu rừng, trong bóng tối dường như có điều gì đó đang ẩn nấp, tiếng gió thổi xen lẫn tiếng gầm rú của thú dữ.
Hồ Thập Tam Lang cảnh giác nhìn xung quanh.
Bất ngờ, một bóng đen lao nhanh tới, một con hổ đói khổng lồ với móng vuốt giương ra lao về phía Bạch Cơ và Nguyên Diệu, dường như muốn ăn thịt họ.
Nguyên Diệu hoảng hốt.
“Bạch Cơ, có hổ!”
Bạch Cơ khẽ giơ tay, một tia sáng trắng lóe lên, con hổ đói bị xé làm đôi rồi cả khu rừng cũng tan biến.
Bạch Cơ, Nguyên Diệu, Hồ Thập Tam Lang lại quay trở lại mê cung ngàn cửa.
Bạch Cơ nói: “Giống như vừa rồi, nếu bước vào cửa giả sẽ gặp đủ mọi nguy hiểm. Nếu lúc nãy chúng ta không cẩn thận bị hổ ăn thịt thì sẽ mãi mãi bị kẹt lại trong cửa, không thể thoát ra.”
Nguyên Diệu hỏi: “Bạch Cơ, chúng ta vẫn phải tiếp tục đi vào cửa sao?”
Bạch Cơ nói: “Chỉ còn cách tiếp tục thử vận may thôi. Vì đứng ở đây cũng vẫn nằm trong ‘thuật’.”
Hồ Thập Tam Lang vò mặt trong lo lắng.
Bạch Cơ, Nguyên Diệu, Hồ Thập Tam Lang tiếp tục lang thang trong mê cung ngàn cửa, lúc thì gặp phải rắn khổng lồ tấn công, lúc lại bị đàn ong độc chích, lúc thì đối mặt với cây ăn thịt người, lúc lại gặp phải núi đao, lúc thì sa vào vũng lầy, lúc lại bị mắc kẹt trong sa mạc…
Dù có Bạch Cơ và Hồ Thập Tam Lang ở bên cạnh, những nguy hiểm này đều có thể được hóa giải nhưng đi qua từng cánh cửa, Nguyên Diệu lúc thì sợ hãi đến run rẩy, lúc lại chạy đến kiệt sức, mệt mỏi không nói thành lời."
Một bầy dơi hút máu bị thuật Phong Hành của Bạch Cơ cuốn bay đi, những con dơi còn lại bị Hồ Thập Tam Lang thiêu thành tro bằng Hồ Hỏa. Sau đó, Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Hồ Thập Tam Lang lại trở về mê cung ngàn cửa, cả ba người đều thở dốc vì mệt mỏi.
Vừa thở hổn hển, Bạch Cơ vừa nhìn quanh những cánh cửa vô tận, trên mặt hiện lên vẻ lo âu.
Nguyên Diệu ngồi bệt xuống đất, sau khi bị đuổi bởi bầy dơi hút máu, cả người hắn toát cả mồ hôi. Vừa lau mồ hôi, hắn vừa dùng tay áo để quạt gió. Hắn muốn hỏi Bạch Cơ vài câu nhưng lại mệt đến nỗi không còn sức để nói.
Hồ Thập Tam Lang cứ nghiêng đầu, không biết đang làm gì. Một lát sau, tiểu hồ ly mới nói: “Bạch Cơ, Nguyên công tử, trong lúc chiến đấu vừa rồi, ta không cẩn thận bị trẹo cổ, bây giờ cổ đau quá… Hơn nữa, đau đến nỗi không thể quay đầu lại được, dường như chỉ có thể nghiêng đầu, thế này phải làm sao?”
Nghe vậy, Nguyên Diệu nhớ đến miếng cao da chó mà Ly Nô đã nhờ hắn mang cho Hồ Thập Tam Lang bèn vội vàng lấy ra.
“Lúc nãy quên mất. Hồ Thập Tam Lang, đây là quà Ly Nô nhờ tiểu sinh mang cho ngươi, thật không ngờ lại có thể dùng đúng lúc như thế này.”
“…”
Nhìn kỹ món quà của Ly Nô, Hồ Thập Tam Lang im lặng.
Nguyên Diệu cẩn thận dán một miếng cao lên cổ tiểu hồ ly.
Tiểu hồ ly nghiêng đầu ngồi trên đất, Nguyên Diệu cũng ngồi xuống, Bạch Cơ cũng đi lại và ngồi xuống.
Bạch Cơ nói: “Mệt quá, nghỉ một lát thôi.”
Nguyên Diệu hỏi: “Bạch Cơ, chúng ta đã bị mắc kẹt trong những cánh cửa này bao lâu rồi?”
Bạch Cơ lắc đầu, nói: “Không biết. Trong mê cung ngàn cửa, thời gian trôi qua không giống như ở thế giới thực, có thể chỉ mới một canh giờ, cũng có thể đã một ngày rồi, nếu không may thì có thể đã là một năm.”
Nguyên Diệu lo lắng hỏi: “Vậy làm thế nào để chúng ta có thể ra ngoài?”
Bạch Cơ buồn bã nói: “Muốn ra khỏi mê cung ngàn cửa, hoặc là tìm được cánh cửa thật, hoặc phải có một phép màu xảy ra…”
Nghe thấy hy vọng ra ngoài trở nên mỏng manh, Nguyên Diệu vô cùng chán nản.
“Bạch Cơ, Thập Tam Lang, tất cả đều tại tiểu sinh tự ý gõ cửa mới gây ra tai họa lớn như thế này…”
Hồ Thập Tam Lang nghiêng đầu an ủi Nguyên Diệu: “Nguyên công tử, chuyện này không thể trách ngươi, ai cũng sẽ gõ cửa thôi. Ngươi không gõ, mỗ cũng sẽ gõ mà… Ôi chao, cổ đau quá…”
Nguyên Diệu vội vàng giúp Hồ Thập Tam Lang xoa cổ.
“Hiên Chi không cần tự trách, mê cung ngàn cửa này là để ngăn cản chúng ta, dù Hiên Chi không gõ cửa chùa thì cũng sẽ có cách khác để kích hoạt thôi. Suỵt, đợi một chút…” Bạch Cơ đột nhiên tập trung, lắng nghe cẩn thận, dường như nàng đang cảm nhận điều gì đó. Một lát sau, nàng mỉm cười nói: “A, Hiên Chi, Thập Tam Lang, phép màu đã xảy ra rồi!”
Nguyên Diệu và Hồ Thập Tam Lang có hơi bối rối.
Bạch Cơ đứng dậy, lấy một người giấy từ tay áo ra, thổi nhẹ một hơi vào nó, người giấy bay lượn và đứng vững trên mặt đất.
Trên thân người giấy phát ra ánh sáng vàng rực rỡ.
Cùng lúc đó bên tai Nguyên Diệu vang lên giọng nói của Vi Ngạn.
“Kỳ lạ! Con búp bê giấy mà Bạch Cơ đưa cho ta sao lại bất ngờ sống dậy trước cửa chùa này? Còn phát sáng nữa?” Trong ánh sáng vàng rực rỡ, ảo ảnh mê cung ngàn cửa vỡ vụn như gương.
Ánh sáng mặt trời của buổi sáng mùa thu chiếu rọi, sáng rực và rực rỡ, có phần chói mắt.
Nguyên Diệu đưa tay che nắng rồi nhìn lại xung quanh, nhận ra rằng đã là ban ngày. Hắn với Bạch Cơ và Hồ Thập Tam Lang đang đứng bên ngoài chùa Phù Đồ, xung quanh lá phong đỏ như lửa rơi lả tả, còn Vi Ngạn đang cầm người giấy đứng trước mặt họ.
Vi Ngạn thấy Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Hồ Thập Tam Lang thì không khỏi ngạc nhiên, nói: “Bạch Cơ, Hiên Chi, sao các ngươi lại đột nhiên xuất hiện ở đây?”
Nguyên Diệu có hơi mơ hồ, chợt không biết phải trả lời thế nào.
Bạch Cơ mỉm cười nói: “Vi công tử, may có ngươi mang theo con búp bê giấy mà ta đưa đến chùa Phù Đồ, nếu không chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau… Bây giờ đã bao lâu kể từ khi chúng ta chia tay ở chợ Quỷ rồi?”
Vi Ngạn nghe vậy, ngạc nhiên hỏi: “Bạch Cơ đang nói gì vậy? Chẳng phải chúng ta mới chia tay tối qua sao?! Sau khi dạo ở Bách Quỷ Nhai xong, ta đã đến Lầu Tâm Nguyệt tìm ngươi và Hiên Chi nhưng không ai mở cửa cho ta…”
Bạch Cơ cười nói nhỏ: “Ôi chao, tối qua vội quá, ta quên không dặn người trong Lầu Tâm Nguyệt rằng ngươi sẽ đến thăm. Có lẽ lúc ngươi gõ cửa đã quá muộn, họ đều đã ngủ rồi.”
Vi Ngạn tủi thân nói: “Ngươi và Hiên Chi bỏ rơi ta, ta không gõ được cửa Lầu Tâm Nguyệt nên đành phải lang thang ở chợ Quỷ, ta đi dạo mệt mỏi muốn ngủ nhưng không muốn ngủ ngoài trời hoang vắng nên đành quay lại tiệm Quan Tài Mèo muốn nhờ ông chủ mèo cho ở nhờ một đêm vì ta đã đặt một cái quan tài.”
Bạch Cơ nói: “Thật xin lỗi, do ta sơ ý mà quên mất Vi công tử. Chủ quán Thái Cực có cho ngươi ở lại không?”
Vi Ngạn nói: “Có. Tối qua ta đã ngủ trong cái quan tài mà ta đặt…”
Nguyên Diệu nghe vậy, an ủi Vi Ngạn: “Đan Dương, làm ngươi chịu thiệt rồi.”
Vi Ngạn cười nói: “Không sao đâu, khá ổn mà, ta phát hiện ra rằng ngủ trong quan tài rất thoải mái, còn rất có cảm giác kỳ bí, mà lại ấm áp không gió lọt vào. Ngủ vào mùa thu đông còn tốt hơn giường La Hán nhiều… Ta đang tính khi về sẽ đổi giường La Hán của mình thành quan tài…”
“… Ngươi mà ngủ trong quan tài mỗi ngày thì thế bá sẽ tức giận đến mức đuổi ngươi ra khỏi nhà mất?!” Nguyên Diệu thầm nghĩ.
Vi Ngạn tiếp tục nói: “Sáng nay sau khi dậy, ông chủ mèo đã cùng ta đến gõ cửa Lầu Tâm Nguyệt, lần này thì cửa mở. Một tiểu nha đầu nói với chúng ta rằng tối qua các ngươi đã đến chùa Phù Đồ và chưa trở về. Ban đầu ta định về trước thành Lạc Dương nhưng cứ cảm thấy bất an, lo lắng cho các ngươi quá nên đã hỏi chưởng quầy mèo đường đến chùa Phù Đồ để tìm các ngươi. Khi ta vừa đến cổng chùa thì người giấy trong ngực ta đột nhiên cử động còn phát sáng. Vừa lấy ra thì ta đã thấy các ngươi.”
Bạch Cơ cười nói: “Vi công tử, may mà ngươi đến chùa Phù Đồ, may mà ngươi mang theo người của ta. Trên người giấy có yêu khí của ta, có thể kết nối với linh lực của ta, phá vỡ mê cung ngàn cửa. Ngươi đã giúp ta một việc lớn, chuyến đi chợ Quỷ này ta không lấy mười lạng vàng của ngươi nữa.”
Vi Ngạn rất vui mừng, nói: “Tốt quá rồi, ta có thể mua một cái quan tài thoải mái để làm giường rồi.”
Nguyên Diệu đổ mồ hôi lạnh
Bạch Cơ quay đầu, nhìn viên ngọc đổ trên cổng chùa Phù Đô: “Bây giờ, chúng ta mới thực sự đến chùa Phù Đồ.”
Một cơn gió mùa thu thổi qua, cuốn đi lá phong đầy trên mặt đất.