PHIÊN NGOẠI NÀNG DÂU VƯƠNG PHỦ
Chương 9
Khách nhân được Thẩm Trạch mời tới đều là người có chút tiếng tăm trong huyện Ngô, hoặc là có tài, hoặc là có danh.
Buổi tối mới ngắm trăng, xế chiều đã thấy khách nhân lục tục đến phủ tri huyện.
Khi Cố lão phu nhân đưa Cố Lan đến đây, đám nữ quyến trong viện nháy mắt yên tĩnh, sau đó liền bắt đầu xì xào bàn tán.
Cố lão phu nhân giả vờ không biết, đem Cố Lan tiến lên phía trước chào hỏi tri huyện phu nhân Diệp thị.
Tối hôm qua Diệp thị đã được trượng phu dặn dò, đối với Cố lão phu nhân rất lịch sự, cho Cố lão phu nhân đủ thể diện, cũng làm cho đám nữ quyến lắp bắp kinh hãi. Đợi tiệc tối kết thúc, Diệp thị phái người dặn dò Cố lão phu nhân đi chậm một chút, làm cho Cố lão phu nhân mừng đến mức thân già năm mươi tuổi suýt nữa bay lên.
Vừa rồi Diệp thị khen cháu gái vài câu, chẳng lẽ là có ý muốn kết thân? Thẩm đại thiếu gia năm nay mười lăm, với cháu gái rất xứng đôi a.Cố gia là thương gia, lúc trước còn sung túc, có thể kết thân cùng quan phụ mẫu cũng đã coi như vớ được mối nhân duyên tốt, hiện giờ gia nghiệp suy tàn, cháu gái ở nông thôn mấy năm nay, chịu đủ nghèo khó, trừ bỏ dung mạo, giáo dưỡng phẩm học đều không xem là xuất sắc, có thể gả đến nhà tri huyện đại nhân, chính là chuyện tốt tha thiết ước mơ.
"Để lão phu nhân đợi lâu." Diệp thị tiễn xong khách nhân mới quay lại, tỏ vẻ áy náy, bồi tội với Cố lão phu nhân.
Cố lão phu nhân đứng lên, hòa ái cười nói: "Phu nhân khách khí."
Diệp thị mời bà ta ngồi xuống, nói với nữ nhi đang đứng bên cạnh: "A Nguyệt không phải còn muốn ngắm trăng tiếp sao? Con mang a Lan đi cùng luôn đi đi."
Thẩm Nguyệt cười đáp vâng, nhiệt tình mời Cố Lan, Cố Lan vui vẻ đi theo nàng.
Cố lão phu nhân tò mò nhìn về phía Diệp thị, bảo tiểu bối ra chỗ khác, hẳn là có chuyện quan trọng muốn nói?
Diệp thị cũng không úp mở, nhẹ giọng hỏi: "Lão phu nhân cảm thấy A Nguyệt nhà ta thế nào?"
Trong lòng Cố lão phu nhân nhảy dựng.
Diệp thị dường như không phát hiện ra sự khác thường của bà ta, tiếp tục cười nhạt nói: "Nghe nói ca ca của a Lan mười lăm tuổi đỗ tú tài, còn đứng đầu, năm nay kỳ thi Hương cũng nắm chắc, là tài tử số một số hai của huyện ta. Lão gia nhà ta cũng nhiều lần khen ca ca a Lan, còn nói cả kể lần này ca ca a Lan không thi đậu, lần sau nhất định cũng có thể làm lại, vậy nên đã để cho ta trước khi kì thi Hương năm nay yết bảng hỏi qua lão phu nhân một chút, cũng bày tỏ lòng thành. Nếu lão phu nhân nhìn trúng A Nguyệt, hai nhà chúng ta liền kết thành thông gia, sau này ca ca a Lan vào kinh đi thi có chuyện gì muốn, ngài cứ việc nói với chúng ta."
Ngoài mặt cười đến nhiệt tình, trong lòng cũng không quá tán đồng ánh mắt trượng phu, Cố Hành cho dù tốt, cùng lắm là đỗ cử nhân, sau này có thể thành tiến sĩ hay không còn là một vấn đề, nơi nào so được với những người bạn năm đó trượng phu kết thân? Lại nói nữ nhi còn nhỏ, chờ hai ba năm nữa, nói không chừng còn có được hôn nhân càng tốt?
Có điều Diệp thị từ trước đến nay đều nghe trượng phu, Thẩm Trạch bảo bà thúc đẩy hôn sự này, bà liền làm hết sức vậy.
Nếu không có Giang Hàm Châu, Cố lão phu nhân kỳ thật cũng không nhìn trúng cô nương Thẩm gia, cháu gái gả đến đây đương nhiên thích hợp, nhưng chỉ một nữ nhi của tri huyện thất phẩm, nào xứng đôi với cháu trai Bảng Nhãn Thám Hoa của bà? Nhưng so sánh với Giang Hàm Châu một phen, thân phận của cô nương Thẩm gia liền cao hơn một bậc.
Đáng tiếc..
"Có thể được đại nhân phu nhân coi trọng, là phúc phận của cháu trai," Cố lão phu nhân uyển chuyển nói, "Đáng tiếc cháu trai lúc mười bốn tuổi đã đính hôn cùng đại cô nương Giang gia.."
Diệp thị khiếp sợ hít vào một hơi, "Sớm như vậy đã định hôn sự?"Cố lão phu nhân lộ ra mấy phần bất mãn: "Giang Ký Chu là thầy dạy của Tử Diễn, năm ấy Giang Ký Chu bệnh nặng, sợ bản thân không qua khỏi nữ nhi sẽ không có người chăm sóc, liền muốn phó thác nữ nhi cho cháu trai, Tử Diễn ngại tình cảm thầy trò, sao có thể từ chối?"
Diệp thị kinh ngạc nói: "Giang Ký Chu hình như là huấn đạo của học đường huyện? Ta từng nghe lão gia nhắc qua ông ta, có vẻ như là ho khan quanh năm, cũng không phải bệnh hiểm nghèo.." Nói đến chỗ này, bừng tỉnh đại ngộ, "Tử Diễn tài giỏi như vậy, Giang gia cũng coi như là có mắt nhìn, trước lúc Tử Diễn tỏa sáng nhất định ra hôn sự."
Cố lão phu nhân thở dài: "Tử Diễn cũng là người tôn sư trọng đạo, chưa gặp qua Giang cô nương cũng đồng ý."
Diệp thị mời bà ta tới đây cũng không phải là muốn nghe bà ta càu nhàu, bồi vài câu, dần dần đè thấp giọng, nói, "Chẳng lẽ không có biện pháp bỏ cửa hôn sự này? Lão phu nhân chớ trách, thật sự là Tử Diễn quá mức xuất chúng, ta cùng với lão gia nhà ta đều luyến tiếc bỏ qua một chàng rể hiền như vậy, hơn nữa sau khi Tử Diễn trúng cử, năm sau vào kinh đi thi ăn mặc ngủ nghỉ, ở kinh thành khắp nơi đều cần dùng tiền, lão gia nhà ta nói, chỉ cần hôn sự này thành, những chi phí đó đều do chúng ta lo.
Cố lão phu nhân chấn động.
Gần đây bà ta lo lắng nhất chính là việc này, ba năm nay bà ta ăn mặc cần kiệm cũng chỉ tích cóp được mấy chục lượng bạc, Giang Ký Chu lại chỉ nhắc đến việc nhờ bọn họ chăm sóc con gái hắn, không chủ động đề cập đến chuyện hỗ trợ, nhìn lại Thẩm gia này, người ta vẫn là quan lớn đấy!
Vốn đã không hài lòng cọc hôn sự này, giờ bà ta càng thêm quyết tâm muốn từ hôn.
Chỉ là, mấy năm nay Giang gia đối với Cố gia quan tâm không ít, đột nhiên từ hôn, người trong huyện sẽ nghị luận thế nào đây?
Diệp thị nhìn chằm chằm bà ta, thấy Cố lão phu nhân có chút dao động, lấy lui làm tiến nói:" Thôi vậy, nếu hôn sự đã định, chúng ta cũng không muốn làm người phá hỏng nhân duyên của người khác, lão phu nhân coi như ta chưa nói mấy lời này đi, có điều dù không thành thông gia, tương lai lão phu nhân có cái gì cần giúp đỡ, cũng không cần khách khí, cứ nói với ta một tiếng. "
Nói xong liền gọi nha hoàn bên ngoài vào, phân phó nàng đi mời hai vị tiểu thư trở về.
Cố lão phu nhân sống hơn nửa đời, làm sao không nghe ra đây đều là mấy lời khách khí? Nếu hai nhà có quan hệ thông gia, Thẩm gia giúp con rể cũng chính là giúp nữ nhi của mình, nhưng hai nhà quan hệ gì cũng không có, người ta thèm quản ngươi chắc?
" Phu nhân, việc này cho lão thân hai ngày suy nghĩ được không? "Cố lão phu nhân vội nói," Kỳ thật, kỳ thật vịcô nương Giang gia kia phẩm hạnh cũng không tốt, nếu không phải bởi vì năm đó Giang gia có ơn với chúng ta, chúng ta cũng sẽ không đồng ý. Để ta trở về thương lượng với Giang gia bên kia một chút, hai đứa nhỏ không hợp nhau, từ hôn cũng là muốn tốt cho cả hai bên. "
Diệp thị lộ vẻ vui mừng," Còn có chuyện này? Giang gia cô nương có vấn đề gì sao? "
Cố lão phu nhân vừa rồi chỉ là thuận miệng kiếm cớ, nhưng lời đã nói ra, bà ta lập tức nghĩ tới việc từ hôn, bởi vậy càng nói càng trôi chảy," Nàng ta từ nhỏ đã không có mẫu thân dạy bảo, hai tỷ muội tay chân đều không sạch sẽ, lúc còn nhỏ đến nhà người khác làm khách luôn thích trộm lấy vài thứ, việc này rất nhiều người đều biết.. "
Diệp thị nhíu mày phụ họa:" Người như vậy sao có thể xứng đôi vớ iTử Diễn? Lúc trước ta còn có chút ngại ngùng, hiện tại chỉ mong lão phu nhân thuận lợi hủy hôn, đừng vì một cái ơn huệ nho nhỏ mà chậm trễ tiền đồ sau này của Tử Diễn, thậm chí làm hỏng nề nếp Cố gia, loại người này, không thể làm chủ mẫu đương gia."
Buổi tối mới ngắm trăng, xế chiều đã thấy khách nhân lục tục đến phủ tri huyện.
Khi Cố lão phu nhân đưa Cố Lan đến đây, đám nữ quyến trong viện nháy mắt yên tĩnh, sau đó liền bắt đầu xì xào bàn tán.
Cố lão phu nhân giả vờ không biết, đem Cố Lan tiến lên phía trước chào hỏi tri huyện phu nhân Diệp thị.
Tối hôm qua Diệp thị đã được trượng phu dặn dò, đối với Cố lão phu nhân rất lịch sự, cho Cố lão phu nhân đủ thể diện, cũng làm cho đám nữ quyến lắp bắp kinh hãi. Đợi tiệc tối kết thúc, Diệp thị phái người dặn dò Cố lão phu nhân đi chậm một chút, làm cho Cố lão phu nhân mừng đến mức thân già năm mươi tuổi suýt nữa bay lên.
Vừa rồi Diệp thị khen cháu gái vài câu, chẳng lẽ là có ý muốn kết thân? Thẩm đại thiếu gia năm nay mười lăm, với cháu gái rất xứng đôi a.Cố gia là thương gia, lúc trước còn sung túc, có thể kết thân cùng quan phụ mẫu cũng đã coi như vớ được mối nhân duyên tốt, hiện giờ gia nghiệp suy tàn, cháu gái ở nông thôn mấy năm nay, chịu đủ nghèo khó, trừ bỏ dung mạo, giáo dưỡng phẩm học đều không xem là xuất sắc, có thể gả đến nhà tri huyện đại nhân, chính là chuyện tốt tha thiết ước mơ.
"Để lão phu nhân đợi lâu." Diệp thị tiễn xong khách nhân mới quay lại, tỏ vẻ áy náy, bồi tội với Cố lão phu nhân.
Cố lão phu nhân đứng lên, hòa ái cười nói: "Phu nhân khách khí."
Diệp thị mời bà ta ngồi xuống, nói với nữ nhi đang đứng bên cạnh: "A Nguyệt không phải còn muốn ngắm trăng tiếp sao? Con mang a Lan đi cùng luôn đi đi."
Thẩm Nguyệt cười đáp vâng, nhiệt tình mời Cố Lan, Cố Lan vui vẻ đi theo nàng.
Cố lão phu nhân tò mò nhìn về phía Diệp thị, bảo tiểu bối ra chỗ khác, hẳn là có chuyện quan trọng muốn nói?
Diệp thị cũng không úp mở, nhẹ giọng hỏi: "Lão phu nhân cảm thấy A Nguyệt nhà ta thế nào?"
Trong lòng Cố lão phu nhân nhảy dựng.
Diệp thị dường như không phát hiện ra sự khác thường của bà ta, tiếp tục cười nhạt nói: "Nghe nói ca ca của a Lan mười lăm tuổi đỗ tú tài, còn đứng đầu, năm nay kỳ thi Hương cũng nắm chắc, là tài tử số một số hai của huyện ta. Lão gia nhà ta cũng nhiều lần khen ca ca a Lan, còn nói cả kể lần này ca ca a Lan không thi đậu, lần sau nhất định cũng có thể làm lại, vậy nên đã để cho ta trước khi kì thi Hương năm nay yết bảng hỏi qua lão phu nhân một chút, cũng bày tỏ lòng thành. Nếu lão phu nhân nhìn trúng A Nguyệt, hai nhà chúng ta liền kết thành thông gia, sau này ca ca a Lan vào kinh đi thi có chuyện gì muốn, ngài cứ việc nói với chúng ta."
Ngoài mặt cười đến nhiệt tình, trong lòng cũng không quá tán đồng ánh mắt trượng phu, Cố Hành cho dù tốt, cùng lắm là đỗ cử nhân, sau này có thể thành tiến sĩ hay không còn là một vấn đề, nơi nào so được với những người bạn năm đó trượng phu kết thân? Lại nói nữ nhi còn nhỏ, chờ hai ba năm nữa, nói không chừng còn có được hôn nhân càng tốt?
Có điều Diệp thị từ trước đến nay đều nghe trượng phu, Thẩm Trạch bảo bà thúc đẩy hôn sự này, bà liền làm hết sức vậy.
Nếu không có Giang Hàm Châu, Cố lão phu nhân kỳ thật cũng không nhìn trúng cô nương Thẩm gia, cháu gái gả đến đây đương nhiên thích hợp, nhưng chỉ một nữ nhi của tri huyện thất phẩm, nào xứng đôi với cháu trai Bảng Nhãn Thám Hoa của bà? Nhưng so sánh với Giang Hàm Châu một phen, thân phận của cô nương Thẩm gia liền cao hơn một bậc.
Đáng tiếc..
"Có thể được đại nhân phu nhân coi trọng, là phúc phận của cháu trai," Cố lão phu nhân uyển chuyển nói, "Đáng tiếc cháu trai lúc mười bốn tuổi đã đính hôn cùng đại cô nương Giang gia.."
Diệp thị khiếp sợ hít vào một hơi, "Sớm như vậy đã định hôn sự?"Cố lão phu nhân lộ ra mấy phần bất mãn: "Giang Ký Chu là thầy dạy của Tử Diễn, năm ấy Giang Ký Chu bệnh nặng, sợ bản thân không qua khỏi nữ nhi sẽ không có người chăm sóc, liền muốn phó thác nữ nhi cho cháu trai, Tử Diễn ngại tình cảm thầy trò, sao có thể từ chối?"
Diệp thị kinh ngạc nói: "Giang Ký Chu hình như là huấn đạo của học đường huyện? Ta từng nghe lão gia nhắc qua ông ta, có vẻ như là ho khan quanh năm, cũng không phải bệnh hiểm nghèo.." Nói đến chỗ này, bừng tỉnh đại ngộ, "Tử Diễn tài giỏi như vậy, Giang gia cũng coi như là có mắt nhìn, trước lúc Tử Diễn tỏa sáng nhất định ra hôn sự."
Cố lão phu nhân thở dài: "Tử Diễn cũng là người tôn sư trọng đạo, chưa gặp qua Giang cô nương cũng đồng ý."
Diệp thị mời bà ta tới đây cũng không phải là muốn nghe bà ta càu nhàu, bồi vài câu, dần dần đè thấp giọng, nói, "Chẳng lẽ không có biện pháp bỏ cửa hôn sự này? Lão phu nhân chớ trách, thật sự là Tử Diễn quá mức xuất chúng, ta cùng với lão gia nhà ta đều luyến tiếc bỏ qua một chàng rể hiền như vậy, hơn nữa sau khi Tử Diễn trúng cử, năm sau vào kinh đi thi ăn mặc ngủ nghỉ, ở kinh thành khắp nơi đều cần dùng tiền, lão gia nhà ta nói, chỉ cần hôn sự này thành, những chi phí đó đều do chúng ta lo.
Cố lão phu nhân chấn động.
Gần đây bà ta lo lắng nhất chính là việc này, ba năm nay bà ta ăn mặc cần kiệm cũng chỉ tích cóp được mấy chục lượng bạc, Giang Ký Chu lại chỉ nhắc đến việc nhờ bọn họ chăm sóc con gái hắn, không chủ động đề cập đến chuyện hỗ trợ, nhìn lại Thẩm gia này, người ta vẫn là quan lớn đấy!
Vốn đã không hài lòng cọc hôn sự này, giờ bà ta càng thêm quyết tâm muốn từ hôn.
Chỉ là, mấy năm nay Giang gia đối với Cố gia quan tâm không ít, đột nhiên từ hôn, người trong huyện sẽ nghị luận thế nào đây?
Diệp thị nhìn chằm chằm bà ta, thấy Cố lão phu nhân có chút dao động, lấy lui làm tiến nói:" Thôi vậy, nếu hôn sự đã định, chúng ta cũng không muốn làm người phá hỏng nhân duyên của người khác, lão phu nhân coi như ta chưa nói mấy lời này đi, có điều dù không thành thông gia, tương lai lão phu nhân có cái gì cần giúp đỡ, cũng không cần khách khí, cứ nói với ta một tiếng. "
Nói xong liền gọi nha hoàn bên ngoài vào, phân phó nàng đi mời hai vị tiểu thư trở về.
Cố lão phu nhân sống hơn nửa đời, làm sao không nghe ra đây đều là mấy lời khách khí? Nếu hai nhà có quan hệ thông gia, Thẩm gia giúp con rể cũng chính là giúp nữ nhi của mình, nhưng hai nhà quan hệ gì cũng không có, người ta thèm quản ngươi chắc?
" Phu nhân, việc này cho lão thân hai ngày suy nghĩ được không? "Cố lão phu nhân vội nói," Kỳ thật, kỳ thật vịcô nương Giang gia kia phẩm hạnh cũng không tốt, nếu không phải bởi vì năm đó Giang gia có ơn với chúng ta, chúng ta cũng sẽ không đồng ý. Để ta trở về thương lượng với Giang gia bên kia một chút, hai đứa nhỏ không hợp nhau, từ hôn cũng là muốn tốt cho cả hai bên. "
Diệp thị lộ vẻ vui mừng," Còn có chuyện này? Giang gia cô nương có vấn đề gì sao? "
Cố lão phu nhân vừa rồi chỉ là thuận miệng kiếm cớ, nhưng lời đã nói ra, bà ta lập tức nghĩ tới việc từ hôn, bởi vậy càng nói càng trôi chảy," Nàng ta từ nhỏ đã không có mẫu thân dạy bảo, hai tỷ muội tay chân đều không sạch sẽ, lúc còn nhỏ đến nhà người khác làm khách luôn thích trộm lấy vài thứ, việc này rất nhiều người đều biết.. "
Diệp thị nhíu mày phụ họa:" Người như vậy sao có thể xứng đôi vớ iTử Diễn? Lúc trước ta còn có chút ngại ngùng, hiện tại chỉ mong lão phu nhân thuận lợi hủy hôn, đừng vì một cái ơn huệ nho nhỏ mà chậm trễ tiền đồ sau này của Tử Diễn, thậm chí làm hỏng nề nếp Cố gia, loại người này, không thể làm chủ mẫu đương gia."