Phế Hậu Làm Nông Ở Lãnh Cung
Chương 4
Cảnh Thăng đã góp ba chiếc chum sen từ cung Minh Chỉ. Ta lấy hai cái để muối dưa, còn lại một cái để nuôi sen. Mặc dù bây giờ là mùa hè, nhưng ta vẫn phải chuẩn bị cho mùa đông chứ đúng không?
Tuy nhiên, vấn đề trước mắt không liên quan nhiều đến việc dự trữ lương thực. Vì ngoài cái nóng, mùa hè còn mang theo bọn muỗi đáng ghét. Điều này khiến ta cảm thấy rất phiền não.
Dù ta đã trồng một hàng dài bạc hà và ngải cứu quanh phòng ngủ để đuổi muỗi, nhưng việc đuổi muỗi tự nhiên không thể diệt sạch muỗi được. Mỗi đêm, khi ta vừa chợp mắt, luôn có con muỗi vo ve bên tai.
Từ việc đập muỗi bằng tay không, ta đã tiến hóa đến việc bắt muỗi bằng tay trần chỉ trong ba ngày. Thúy Thúy, với sự khéo léo của một nha hoàn, đã lấy hai bộ quần áo mùa đông duy nhất của chúng ta ra, căng lên làm màn ngủ bên giường.
Lợi ích là muỗi không thể vào, nhưng mặt trái là gió cũng không thể vào. Ta và Thúy Thúy chen chúc trên một chiếc giường, bên ngoài là một tấm chăn bông, cả đêm suýt bị cảm nắng.
“Nương nương, hay là chúng ta ngủ dưới cửa sổ nhé?” Thúy Thúy khổ sở đề nghị.
Ý tưởng đó không tệ, vì dưới cửa sổ ta đã trồng một mảng lớn bạc hà. Nhưng đêm đầu tiên ngủ ngoài trời, ta và Thúy Thúy đã bị một cơn mưa giông bất ngờ làm ướt sũng.
Ta ôm chăn ướt, nhìn chằm chằm khi một tia sét bất ngờ đánh xuống, làm thủng một lỗ lớn trên mái nhà kho chứa củi ở sân sau. Những cành cây khô mà ta khó khăn lắm mới thu thập được bị mưa làm ướt đẫm.
Trong cơn mưa xối xả, ta chỉ biết đứng ngây người. Sau đó, từ sân trước, một tiếng động lớn vang lên.
“Bùm——”
Chưa kịp để ta và Thúy Thúy phản ứng, một đội cấm vệ quân nhanh chóng xông vào, và ta đối mặt trực tiếp với họ. Cả ta và người dẫn đầu cấm vệ quân đều bị đối phương làm cho kinh ngạc.
Ta kinh ngạc vì đã sống ở đây mấy tháng, ngoài ba tháng đầu có người đến thăm ta, đây là lần đầu tiên có người bước vào cung Vân Hà.
Còn tên lính cấm vệ quân kinh ngạc vì ban đầu hân xông vào để kiểm tra ngôi nhà bị sét đánh, nhưng không ngờ rằng cung Vân Hà vẫn còn người ở. Sau khi định thần lại, ta và hắn đồng thời lên tiếng.
“Ngươi không phải thích khách chứ?”
“Ta không phải thích khách.”
Tên lính cấm vệ quân tin ta. Dĩ nhiên, ta nghĩ hắn tin là vì có người phía sau đã nhận ra ta.
“Hoàng hậu nương nương?”
Ta thực sự cảm động. Khi cả hoàng cung đã quên mất rằng từng có một Hoàng hậu ở đây, vẫn còn một lính cấm vệ quân nhớ ra ta.
Vì vậy, giữa đêm hè mưa bão, ta nhiệt tình dẫn đội cấm vệ quân tham quan một vòng cung Vân Hà, nơi ta đang tự lực cánh sinh, và mỗi người đều được ta tặng một cây bắp cải làm quà giữ kín miệng.
Ta cũng chẳng còn cách nào khác, cà rốt vẫn chưa chín. Đội trưởng đội cấm vệ quân đã ghi lại tình trạng hư hỏng của ngôi nhà, còn ta thì cho biết việc sửa nhà này không cần làm phiền đến Nội vụ phủ, chỉ cần mang nguyên vật liệu đến là ta có thể tự làm.
Tên lính cấm vệ quân nhìn ta với một ánh mắt đầy cảm xúc mà ta không hiểu nổi, không nói đồng ý cũng không nói từ chối, nhưng cuối cùng vẫn mang theo cây bắp cải của ta đi.
Ta xem như hắn đã đồng ý. Không biết có phải nhờ cây bắp cải của ta không, nhưng trong tháng tiếp theo, những lính cấm vệ quân hôm đó bắt đầu thay phiên nhau mang đồ đến cho ta.
Hôm nay mang một gói đinh, ngày mai mang một cái búa, ngày mốt mang vài tấm ván gỗ. Đinh và búa thì dễ hiểu, ta cũng không biết họ đã mang ván gỗ đến bằng cách nào.
Dù sao, theo lời của tên lính cấm vệ quân dẫn đầu thì: “Vì Hoàng hậu nương nương không thích ồn ào, nên chúng ta không đi qua Nội vụ phủ nữa, mà mang thẳng nguyên vật liệu đến cho nương nương. Chỉ có điều là lính cấm vệ quân khi đang làm nhiệm vụ đều phải ghi chép thời gian đổi ca, không thể ở lại lâu để giúp nương nương sửa nhà, mong nương nương thông cảm.”
Cũng được thôi, có nguyên vật liệu còn hơn là không có gì. Sau khi làm Hoàng hậu, dân thường, nông dân, đầu bếp, cuối cùng ta cũng phát hiện ra một kỹ năng mới. Thợ mộc.
Muốn sửa mái nhà, phải trèo lên mái trước. Mấy tên lính cấm vệ quân đã nghĩ rất chu đáo, mang đủ ván gỗ đến để ta có thể làm một cái thang.
Khi Trương Cố Dương đến, ta đang bò trên mái nhà, lợp từng mảnh từng mảnh ngói. Trương Cố Dương là tên lính cấm vệ quân dẫn đầu hôm đó, cũng là người đã đối mặt với ta.
Hắn và Lệ Viễn là những người thường xuyên mang đồ đến cho cung Vân Hà nhất. Lệ Viễn là người nhận ra ta. Lệ Viễn nhận ra ta vì khi ta còn là Hoàng hậu đã vô tình cứu hắn một m//ạng.
Còn Trương Cố Dương, ta nghĩ là vì hắn là đội trưởng đội cấm vệ quân, có thể lợi dụng chức vụ để tự sắp xếp ca trực cho mình.
Lúc đầu khi họ đến vẫn còn ngạc nhiên vì Hoàng hậu nương nương tự tay tưới rau, trồng cây, đ//ốt lửa, nấu ăn, nhưng sau đó cũng giống như Thúy Thúy, họ đã dần quen với cảnh đó.
Cả cung Vân Hà chỉ có ta và Thúy Thúy, ta không thể để Thúy Thúy làm mọi việc được. Hơn nữa, nàng ấy còn không bằng ta!
Trương Cố Dương leo lên mái nhà, cùng ta lợp ngói, vừa lợp vừa cười hì hì hỏi ta: “Nương nương lần này muốn ta mang gì đến?”
Ta nhìn lên mặt trời nóng rực trên cao, phân vân không biết nên xin kem chống nắng hay một quả dưa hấu lớn trước. Trương Cố Dương lém lỉnh rút từ trong ngực ra một thứ vàng vàng.
“Ta mang cho nương nương cái này.”
Ta liếc nhìn tay của Trương Cố Dương, rồi nhìn hắn như thể đang nhìn một người ngốc.
“Nếu muốn mang gà cho ta, ít nhất cũng mang một con gà mái già, đây lại mang một con gà con mà còn chet rồi, ngươi nghĩ ta ăn thế nào đây?”
Trương Cố Dương: “.….”
Ta có thể hiểu được Trương Cố Dương. Hắn có lẽ muốn mang cho ta một chú gà con để nuôi trong sân sau. Khi lớn lên, vừa có thể ăn trứng, vừa có thể giet để ăn thịt.
Tuy nhiên, để lính canh mang được thứ gì đó vào trong cung cũng không dễ dàng. Hắn vừa phải tuần tra, vừa phải cẩn thận không để chú gà con kêu trong lòng mình. Rất có thể khi nhét gà vào thì hắn đã dùng hơi nhiều sức.
Còn việc chú gà con tội nghiệp đó chet ngạt, bị bóp nghẹt hay bị đè chet thì không còn quan trọng nữa. Đối với việc này, ta chỉ muốn nói rằng ta đã rất biết ơn vì hắn không mang một giỏ trứng đến để ta ấp.
Khuôn mặt đẹp trai của chàng lính gác đỏ bừng lên, đến nỗi ta chưa kịp nói gì để giảm bớt căng thẳng, hắn đã chạy mất hút. Ngay cả con gà xấu số đó cũng không để lại.
Thật là đáng tiếc, nếu hắn để lại, ta có thể làm món gà nướng lá sen. Dù chân muỗi có nhỏ đến đâu thì cũng là thịt đúng không?
Ta và Thúy Thúy nhìn bóng lưng Trương Cố Dương xa dần, một lúc sau ta đập tay lên đùi: “Chet dở, quên nói với hắn lần sau ta muốn có kim chỉ và bông.”
Ta không biết may vá, nhưng Thúy Thúy thì biết. Nàng ấy là một nha hoàn tiêu chuẩn của thời cổ đại. Thúy Thúy liếc nhìn ta một cái, cầm giỏ đựng ngói chạy sang bên cạnh tìm Cảnh Thăng để bàn bạc về việc mở rộng khu vườn rau trong cung Minh Chỉ.
Ta cứ cảm thấy nàng ấy đang ám chỉ ta, nhưng ta không có bằng chứng. Tuy nhiên, kể từ khi Trương Cố Dương phát hiện ra cung Vân Hà, vấn đề ăn uống đã được giải quyết.
Mỗi lần tuần tra đến cung Vân Hà, hắn đều mang cho ta một túi gạo nhỏ, bây giờ ta thậm chí còn có gạo thừa để làm rượu ngọt.
Vào mùa hè, nấu một bát bánh gạo rượu ngọt, sau đó đặt vào giếng để ướp lạnh một lúc, đợi đến khi chiều mát mẻ thì vớt lên uống một bát, cảm giác thật không thể tả.
Người khác thì ta không biết, nhưng từ khi Lệ Viễn uống thử một lần, hắn đã cố ý tìm cách đổi ca trực đêm, hễ có cơ hội thì lại chạy đến uống một bát.
Ban đầu còn chào hỏi ta, sau đó thì cứ chạy thẳng vào sân nhìn xuống giếng, hôm nay vớt một bát cháo đậu xanh của ta, ngày mai vớt một bát trứng ngâm rượu của ta. Vừa uống vừa trò chuyện với Thúy Thúy. Hứ, đừng tưởng ta không biết hắn đang có ý đồ gì.
Sau sự kiện mang gà chet, có lẽ lòng tự trọng của Trương Cố Dương bị tổn thương, mãi đến hai tháng sau mới xuất hiện. Vừa xuất hiện, hắn đã mang đến cho ta một bất ngờ lớn.
Hắn trực tiếp mang đến cho ta một con gà mái. Còn sống, có thể gáy, và là loại biết đẻ trứng.
Ai mà biết hắn đã mang nó vào bằng cách nào, dù sao khi hắn vào thì con gà trong tay hắn vẫn còn đang vỗ cánh. Ta tháo các tấm ván của cái thang và cùng Trương Cố Dương dựng một cái chuồng gà đơn giản ở sân sau.
Bây giờ ta nhìn con gà mái, như đang nhìn một cái máy đẻ trứng đi lại. Trứng luộc, trứng rán, trứng chiên, trứng kho, canh trứng, cách nấu trứng hiện ra trong đầu ta lướt qua như một cuốn menu.
Đáng tiếc là không thể nuôi gà trống, nếu không năm sau ta có thể nuôi được một đàn gà con, muốn ăn thịt thì ăn thịt, muốn ăn trứng thì ăn trứng. Ta cười nhìn con gà, Trương Cố Dương cũng cười nhìn ta.
“Trước đây không ngờ nương nương lại là người như vậy.”
Nói như thể trước đây ngươi từng thấy ta vậy, ngươi có thấy ta trước khi ta xuyên không tới đây đâu!
Sự tò mò của ta về trải nghiệm của thân thể này đã bị mài mòn gần hết trong mấy tháng trồng rau vừa qua. Dù sao theo lời Thúy Thúy thì nương nương đã không còn như trước nữa. Không còn thì không còn, dù sao cũng không phải cùng một người.
Tuy nhiên, vấn đề trước mắt không liên quan nhiều đến việc dự trữ lương thực. Vì ngoài cái nóng, mùa hè còn mang theo bọn muỗi đáng ghét. Điều này khiến ta cảm thấy rất phiền não.
Dù ta đã trồng một hàng dài bạc hà và ngải cứu quanh phòng ngủ để đuổi muỗi, nhưng việc đuổi muỗi tự nhiên không thể diệt sạch muỗi được. Mỗi đêm, khi ta vừa chợp mắt, luôn có con muỗi vo ve bên tai.
Từ việc đập muỗi bằng tay không, ta đã tiến hóa đến việc bắt muỗi bằng tay trần chỉ trong ba ngày. Thúy Thúy, với sự khéo léo của một nha hoàn, đã lấy hai bộ quần áo mùa đông duy nhất của chúng ta ra, căng lên làm màn ngủ bên giường.
Lợi ích là muỗi không thể vào, nhưng mặt trái là gió cũng không thể vào. Ta và Thúy Thúy chen chúc trên một chiếc giường, bên ngoài là một tấm chăn bông, cả đêm suýt bị cảm nắng.
“Nương nương, hay là chúng ta ngủ dưới cửa sổ nhé?” Thúy Thúy khổ sở đề nghị.
Ý tưởng đó không tệ, vì dưới cửa sổ ta đã trồng một mảng lớn bạc hà. Nhưng đêm đầu tiên ngủ ngoài trời, ta và Thúy Thúy đã bị một cơn mưa giông bất ngờ làm ướt sũng.
Ta ôm chăn ướt, nhìn chằm chằm khi một tia sét bất ngờ đánh xuống, làm thủng một lỗ lớn trên mái nhà kho chứa củi ở sân sau. Những cành cây khô mà ta khó khăn lắm mới thu thập được bị mưa làm ướt đẫm.
Trong cơn mưa xối xả, ta chỉ biết đứng ngây người. Sau đó, từ sân trước, một tiếng động lớn vang lên.
“Bùm——”
Chưa kịp để ta và Thúy Thúy phản ứng, một đội cấm vệ quân nhanh chóng xông vào, và ta đối mặt trực tiếp với họ. Cả ta và người dẫn đầu cấm vệ quân đều bị đối phương làm cho kinh ngạc.
Ta kinh ngạc vì đã sống ở đây mấy tháng, ngoài ba tháng đầu có người đến thăm ta, đây là lần đầu tiên có người bước vào cung Vân Hà.
Còn tên lính cấm vệ quân kinh ngạc vì ban đầu hân xông vào để kiểm tra ngôi nhà bị sét đánh, nhưng không ngờ rằng cung Vân Hà vẫn còn người ở. Sau khi định thần lại, ta và hắn đồng thời lên tiếng.
“Ngươi không phải thích khách chứ?”
“Ta không phải thích khách.”
Tên lính cấm vệ quân tin ta. Dĩ nhiên, ta nghĩ hắn tin là vì có người phía sau đã nhận ra ta.
“Hoàng hậu nương nương?”
Ta thực sự cảm động. Khi cả hoàng cung đã quên mất rằng từng có một Hoàng hậu ở đây, vẫn còn một lính cấm vệ quân nhớ ra ta.
Vì vậy, giữa đêm hè mưa bão, ta nhiệt tình dẫn đội cấm vệ quân tham quan một vòng cung Vân Hà, nơi ta đang tự lực cánh sinh, và mỗi người đều được ta tặng một cây bắp cải làm quà giữ kín miệng.
Ta cũng chẳng còn cách nào khác, cà rốt vẫn chưa chín. Đội trưởng đội cấm vệ quân đã ghi lại tình trạng hư hỏng của ngôi nhà, còn ta thì cho biết việc sửa nhà này không cần làm phiền đến Nội vụ phủ, chỉ cần mang nguyên vật liệu đến là ta có thể tự làm.
Tên lính cấm vệ quân nhìn ta với một ánh mắt đầy cảm xúc mà ta không hiểu nổi, không nói đồng ý cũng không nói từ chối, nhưng cuối cùng vẫn mang theo cây bắp cải của ta đi.
Ta xem như hắn đã đồng ý. Không biết có phải nhờ cây bắp cải của ta không, nhưng trong tháng tiếp theo, những lính cấm vệ quân hôm đó bắt đầu thay phiên nhau mang đồ đến cho ta.
Hôm nay mang một gói đinh, ngày mai mang một cái búa, ngày mốt mang vài tấm ván gỗ. Đinh và búa thì dễ hiểu, ta cũng không biết họ đã mang ván gỗ đến bằng cách nào.
Dù sao, theo lời của tên lính cấm vệ quân dẫn đầu thì: “Vì Hoàng hậu nương nương không thích ồn ào, nên chúng ta không đi qua Nội vụ phủ nữa, mà mang thẳng nguyên vật liệu đến cho nương nương. Chỉ có điều là lính cấm vệ quân khi đang làm nhiệm vụ đều phải ghi chép thời gian đổi ca, không thể ở lại lâu để giúp nương nương sửa nhà, mong nương nương thông cảm.”
Cũng được thôi, có nguyên vật liệu còn hơn là không có gì. Sau khi làm Hoàng hậu, dân thường, nông dân, đầu bếp, cuối cùng ta cũng phát hiện ra một kỹ năng mới. Thợ mộc.
Muốn sửa mái nhà, phải trèo lên mái trước. Mấy tên lính cấm vệ quân đã nghĩ rất chu đáo, mang đủ ván gỗ đến để ta có thể làm một cái thang.
Khi Trương Cố Dương đến, ta đang bò trên mái nhà, lợp từng mảnh từng mảnh ngói. Trương Cố Dương là tên lính cấm vệ quân dẫn đầu hôm đó, cũng là người đã đối mặt với ta.
Hắn và Lệ Viễn là những người thường xuyên mang đồ đến cho cung Vân Hà nhất. Lệ Viễn là người nhận ra ta. Lệ Viễn nhận ra ta vì khi ta còn là Hoàng hậu đã vô tình cứu hắn một m//ạng.
Còn Trương Cố Dương, ta nghĩ là vì hắn là đội trưởng đội cấm vệ quân, có thể lợi dụng chức vụ để tự sắp xếp ca trực cho mình.
Lúc đầu khi họ đến vẫn còn ngạc nhiên vì Hoàng hậu nương nương tự tay tưới rau, trồng cây, đ//ốt lửa, nấu ăn, nhưng sau đó cũng giống như Thúy Thúy, họ đã dần quen với cảnh đó.
Cả cung Vân Hà chỉ có ta và Thúy Thúy, ta không thể để Thúy Thúy làm mọi việc được. Hơn nữa, nàng ấy còn không bằng ta!
Trương Cố Dương leo lên mái nhà, cùng ta lợp ngói, vừa lợp vừa cười hì hì hỏi ta: “Nương nương lần này muốn ta mang gì đến?”
Ta nhìn lên mặt trời nóng rực trên cao, phân vân không biết nên xin kem chống nắng hay một quả dưa hấu lớn trước. Trương Cố Dương lém lỉnh rút từ trong ngực ra một thứ vàng vàng.
“Ta mang cho nương nương cái này.”
Ta liếc nhìn tay của Trương Cố Dương, rồi nhìn hắn như thể đang nhìn một người ngốc.
“Nếu muốn mang gà cho ta, ít nhất cũng mang một con gà mái già, đây lại mang một con gà con mà còn chet rồi, ngươi nghĩ ta ăn thế nào đây?”
Trương Cố Dương: “.….”
Ta có thể hiểu được Trương Cố Dương. Hắn có lẽ muốn mang cho ta một chú gà con để nuôi trong sân sau. Khi lớn lên, vừa có thể ăn trứng, vừa có thể giet để ăn thịt.
Tuy nhiên, để lính canh mang được thứ gì đó vào trong cung cũng không dễ dàng. Hắn vừa phải tuần tra, vừa phải cẩn thận không để chú gà con kêu trong lòng mình. Rất có thể khi nhét gà vào thì hắn đã dùng hơi nhiều sức.
Còn việc chú gà con tội nghiệp đó chet ngạt, bị bóp nghẹt hay bị đè chet thì không còn quan trọng nữa. Đối với việc này, ta chỉ muốn nói rằng ta đã rất biết ơn vì hắn không mang một giỏ trứng đến để ta ấp.
Khuôn mặt đẹp trai của chàng lính gác đỏ bừng lên, đến nỗi ta chưa kịp nói gì để giảm bớt căng thẳng, hắn đã chạy mất hút. Ngay cả con gà xấu số đó cũng không để lại.
Thật là đáng tiếc, nếu hắn để lại, ta có thể làm món gà nướng lá sen. Dù chân muỗi có nhỏ đến đâu thì cũng là thịt đúng không?
Ta và Thúy Thúy nhìn bóng lưng Trương Cố Dương xa dần, một lúc sau ta đập tay lên đùi: “Chet dở, quên nói với hắn lần sau ta muốn có kim chỉ và bông.”
Ta không biết may vá, nhưng Thúy Thúy thì biết. Nàng ấy là một nha hoàn tiêu chuẩn của thời cổ đại. Thúy Thúy liếc nhìn ta một cái, cầm giỏ đựng ngói chạy sang bên cạnh tìm Cảnh Thăng để bàn bạc về việc mở rộng khu vườn rau trong cung Minh Chỉ.
Ta cứ cảm thấy nàng ấy đang ám chỉ ta, nhưng ta không có bằng chứng. Tuy nhiên, kể từ khi Trương Cố Dương phát hiện ra cung Vân Hà, vấn đề ăn uống đã được giải quyết.
Mỗi lần tuần tra đến cung Vân Hà, hắn đều mang cho ta một túi gạo nhỏ, bây giờ ta thậm chí còn có gạo thừa để làm rượu ngọt.
Vào mùa hè, nấu một bát bánh gạo rượu ngọt, sau đó đặt vào giếng để ướp lạnh một lúc, đợi đến khi chiều mát mẻ thì vớt lên uống một bát, cảm giác thật không thể tả.
Người khác thì ta không biết, nhưng từ khi Lệ Viễn uống thử một lần, hắn đã cố ý tìm cách đổi ca trực đêm, hễ có cơ hội thì lại chạy đến uống một bát.
Ban đầu còn chào hỏi ta, sau đó thì cứ chạy thẳng vào sân nhìn xuống giếng, hôm nay vớt một bát cháo đậu xanh của ta, ngày mai vớt một bát trứng ngâm rượu của ta. Vừa uống vừa trò chuyện với Thúy Thúy. Hứ, đừng tưởng ta không biết hắn đang có ý đồ gì.
Sau sự kiện mang gà chet, có lẽ lòng tự trọng của Trương Cố Dương bị tổn thương, mãi đến hai tháng sau mới xuất hiện. Vừa xuất hiện, hắn đã mang đến cho ta một bất ngờ lớn.
Hắn trực tiếp mang đến cho ta một con gà mái. Còn sống, có thể gáy, và là loại biết đẻ trứng.
Ai mà biết hắn đã mang nó vào bằng cách nào, dù sao khi hắn vào thì con gà trong tay hắn vẫn còn đang vỗ cánh. Ta tháo các tấm ván của cái thang và cùng Trương Cố Dương dựng một cái chuồng gà đơn giản ở sân sau.
Bây giờ ta nhìn con gà mái, như đang nhìn một cái máy đẻ trứng đi lại. Trứng luộc, trứng rán, trứng chiên, trứng kho, canh trứng, cách nấu trứng hiện ra trong đầu ta lướt qua như một cuốn menu.
Đáng tiếc là không thể nuôi gà trống, nếu không năm sau ta có thể nuôi được một đàn gà con, muốn ăn thịt thì ăn thịt, muốn ăn trứng thì ăn trứng. Ta cười nhìn con gà, Trương Cố Dương cũng cười nhìn ta.
“Trước đây không ngờ nương nương lại là người như vậy.”
Nói như thể trước đây ngươi từng thấy ta vậy, ngươi có thấy ta trước khi ta xuyên không tới đây đâu!
Sự tò mò của ta về trải nghiệm của thân thể này đã bị mài mòn gần hết trong mấy tháng trồng rau vừa qua. Dù sao theo lời Thúy Thúy thì nương nương đã không còn như trước nữa. Không còn thì không còn, dù sao cũng không phải cùng một người.