Phát Sóng Trực Tiếp Của Tôi Thông Đến Triều Thanh

Chương 19

[Yêu yêu yêu quá: Muốn trách thì cũng chỉ có thể trách Khang Hi sống lâu quá, nhi tử nhiều đã vậy còn không phải là đèn cạn dầu.]

[Đảng Tứ gia: Khang Hi như vậy cũng đâu có sai, nhìn con hắn đi, rồi lại xem con trai của Càn Long, chất lượng di truyền cũng quá kém rồi. Nuôi cổ giống với dưỡng nhi tử, tuy rằng tàn khốc, nhưng ít nhất, tuyển ra được một người thừa kế không phải phế vật.]

[Yêu yêu yêu quá: Đúng là không phải phế vật, nhưng nếu chỉ là tranh đấu hoàng gia thì thôi, nhưng chủ kênh cũng đã nói, các hoàng tử tranh đấu, nổi lên các đảng tranh đấy chính là hao tổn khí vận quốc gia. Cuối cùng người khổ vẫn là dân chúng.]

[Đảng Tứ gia: Đây là tệ nạn của thiên hạ, không thể thay đổi, liền tính là tranh đấu của xã hội dân chủ, đôi khi cũng ảnh hưởng đến dân thường.]

[Hồng tỷ: Khang Hi có nhiều nhi tử như vậy nên mới dám chơi, vào thời hậu kỳ của Thanh triều con trai hoàng đế cũng chỉ có ba, bọn họ muốn nuôi như vậy, chỉ sợ không dám.]

[Mọi người đều nói đúng, đôi khi không thể không tin vào việc vương triều có khí vận chi thuyết, đến cuối thời kỳ, con nối dõi sẽ bắt đầu thưa thớt. Người thừa kế được lựa chọn cũng là kiểu thua chị kém em.]

[Khang Hi là vị hoàng đế có nhiều neutron nữ nhất, hoàng tử đến tuổi trưởng thành có đến 24 người. Ung Chính chỉ có ba người, Càn Long có mười nhi tử, nhưn sống hơn hắn cũng chỉ có bốn, trong đó, sống qua 40 tuổi chỉ có ba. Con trai của hoàng đế Đạo Quang thì có chín đứa, nhưng sống qua 40 thì chỉ có ba. Hàm Phong hoàng đế thì chỉ có hai đứa con trai, qua tuổi trưởng thành thì chỉ có một, cũng chính là hoàng đế Đồng Trị.]

[Vị Đồng Trị hoàng đế này có thể hơi xa lạ với mọi người, nhưng mẹ cả của hắn lại rất quen thuộc, chính là vị Từ Hi thái hậu đại danh đỉnh đỉnh.]

[Từ Hi thái hậu có họ là Diệp Hách Na Lạp thị, dòng họ này có một truyền thuyết, nghe bảo, lúc trước khi Nỗ Nhĩ Cáp Xích tiêu diệt bộ lạc Diệp Hách Na Lạp thị, thủ lĩnh của Diệp Hách Na Lạp thị đã thề với trời, dù Diệp Hách Na Lạp thị chỉ còn lại một nữ tử, cũng phải diệt Ái Tân Giác La. Lời thế này đã trở thành sự thật. Từ Hi thái hậu thống trị triều Thanh gần nửa thế kỉ, có thể nói là triều Thanh vong trong tay nàng. Đây cũng được xem như là nhất ngữ thành sấm.]

Nghe đến đó, nhóm người Ái Tân Giác La đều sửng sốt, những lời này, bọn họ chưa từng nghe nói qua. Năm đó, Nỗ Nhĩ Cáp Xích thống nhất Mãn Châu, tiêu diệt vô số bộ lạc, nguyền rủa trước khi chết cũng không kỳ quái, mọi người đều không để trong lòng.

Từ xưa đến nay, thắng làm vua thua làm giặc, trên thảo nguyên thì lại càng như vậy.



Khang Hi cũng sững sờ, hắn thì lại từng nghe thấy, chỉ là chưa từng để trong lòng. Hậu cung của hắn cũng có dòng họ Diệp Hách Na Lạp thị.

Mà, trong lòng những tộc nhân Diệp Hách Na Lạp thị ở ngoài cung cũng rất phức tạp, nhưng nhiều hơn là lo lắng. Những nữ nhi của Diệp Hách Na Lạp thị chỉ sợ sẽ không dễ dàng tiến cung làm chủ tử.

[Đương nhiên, đem một cái nguyên nhân diệt vong của vương triều lên đầu một cô gái là việc hết sức buồn cười. Các nam nhân đều ưa thích đẩy những cái họa lên người yêu phi. cũng không nghĩ lại, nếu có thể giữ mình trước thì nơi nào có cái yêu phi gì. Suy cho cùng cũng chỉ là một tấm mộc cho sự háo sắc ngu ngốc của mình mà thôi. Đường Huyền Tông sủng ái Dương quý phi, nhưng không phải cũng trơ mắt nhìn Dương quý phi tự tử ở phật đường sao. Nam nhân, ha ha.]

Ý nghĩa châm chọc của Tinh Mộ rất đậm, những người màn trời đều có thể cảm thấy được. Những người có thân phận là nam nhân có chút kêu ngạo tất nhiên là không đồng ý, nhưng muốn nói chuyện trên màn trời, không phải ai cũng nói được.

Hơn nữa, hậu quả bị chủ kênh kéo đen, mọi người đều biết, bọn họ cũng không muốn đã đến lúc này rồi còn không thể nhìn thấy màn trời. Những việc của đời sau, bọn họ cũng rất ngạc nhiên.

Ngược lại, một ít nữ tử, nghe được những lời như vậy, liền cảm thấy rất tán thành. Nam nhân háo sắc chính là phong lưu, nữ nhân gả lần hai chính là không tuân thủ nữ tắc.

[Yêu yêu yêu quá: Từ Hi có thể cầm quyền còn không phải là vì mấy nam nhân họ Ái Tân Giác La không biết cố gắng, còn trách được ai. Đấu tranh chính trị đâu có phải trò chơi đóng vai gia đình, thủ đoạn không bằng người thì thôi.]

[Hồng tỷ: Những hoàng đế ở hậu kỳ Thanh triều kia cầm quyền có khi còn không bằng Từ Hi. Đồng Trị hoàng đế nhiễm bệnh giang mai mà chết còn không phải là vì đi dạo Thanh lâu. Kiểu chết này đúng là... tuyệt.]

[Đảng Tứ gia: Hậu kỳ triều Thanh Càn Long không tốt, dấu hiệu suy bại rất rõ ràng. Những năm Gia Khánh cũng không có ngừng, ngay cả hoàng cung cũng từng bị trùng kích. Càn Long lại không có vận khí tốt như Khang Hi, có một cái nhi tử chùi đít cho hắn. Năng lực của Gia Khánh không thể nào so được với Ung Chính. Đương nhiên, cha ruột của hắn cũng chẳng đáng tin như Khang Hi, để lại cho hắn cục diện rối rắm càng lớn.]

[Hoa Oải Hương: Gia Khánh làm việc, ngoại trừ việc loại tham quan Hòa thân thì còn cái gì, đều không có.]

Khang Hi nhắm chặt mắt, hắn biết người đời sau nói đúng, nếu không phải con cháu Ái Tân Giác La không biết cố gắng, làm sao có việc nữ tử cầm quyền. Đại Thanh trước giờ đều là nữ tử hậu cung không được cầm quyền, dù là Thái Hoàng Thái Hậu, chỉ cần hoàng đế có chút năng lực, đều sẽ không bị áp chế.

Thái hoàng thái hậu trải qua bốn triều, cũng không có hoàn toàn khống chế triều đình, thời điểm nhiều nhất cũng chính là có nhiều nữ tử mang dòng họ Bát Nhĩ Tế Cát Đặc thị trong hậu cung của Hoàng a mã.

Khang Hi xoa trán, minh quân lợi hại như thế nào cũng chẳng biết con cháu đời sau như thế nào. Hắn có thể lựa chọn người thừa kế thích hợp. Hơn nữa, còn có thể chắc chắn chất lượng của hoàng đế sẽ không quá kém, nhưng còn đời sau, hắn cũng không cần biết.

Càng quan trọng hơn là, con trai của các vị hoàng đế sau này đều quá ít, ba bốn hài tử, muốn từ trong đó truyển ra một người ưu tú cũng quá khó. Nhưng phụ chết, tử kế là truyền thừa. Con của mình không tốt thì vẫn là hài tử của mình. Chẳng lẽ, còn có thể truyền ngôi cho những thất tử ưu tú khác. Thời điểm không đúng càng gây ra nhiều huyết vũ tinh phong.

Dận Chỉ lúc này, đầu óc đều hoảng sợ vì chính mình trở thành tiểu nhân cáo trạng. Hắn cùng đại ca không giống nhau, chiêu người chính là văn nhân, từ xưa đến giờ, văn nhân coi trọng nhất chính là thanh danh, đặc biệt là thanh danh lưu sử sách. Năm đó, hắn tố giác chuyện của đại ca, đúng là đã tổn hại thanh danh của hắn một chút. Nhưng vì thân phận hoàng tử của hắn với việc Cửu tử đoạt đích, nên không ai dám nghị luận việc này.

Nhưng, Dận Chỉ không ngờ đến chuyện này lại bị người đời sau ghi chép, người biết còn không ít, vậy hậu thế đối với thanh danh của hắn còn lại gì. Càng khiến cho hắn sợ hãi chính là, việc này còn bị màn trời nói ra.



Vậy sau này, những văn nhân muốn một chút mặt mũi, chỉ sợ sẽ không chịu kết giao cùng hắn. Căn cơ của hắn đều bị hủy. Làm con trai của hoàng a mã không dễ dàng, dù là thân vương cũng có sai sự, ngày ấy sẽ không dễ chịu.

Dựa vào bổng lộc hàng năm của thân vương, một đám người cũng chỉ có thể uống gió Tây Bắc.

Về phần ngôi vị hoàng đế kia. Việc hắn không có phần, Dận Đề lại tiếp nhận rất nhanh, thật ra trong lòng hắn cũng hiểu được, Hoàng a mã không có coi trọng chính mình. Nếu không có hai vị a ca đằng trước làm mẫu, hắn có thể sẽ bất mãn. Nhưng hiện tại sao, chướng mắt cũng là một chuyện tốt.

Hắn vẫn có thể tự mình hiểu lấy, cha ruột để lại cục diện rối rắm, hắn không giải quyết nổi.

Tính tình của Lão Tứ tích cực, cuộc sống sau này của hắn có thể sẽ không dễ chịu, nhưng cha ruột còn có mười năm tuổi thọ, mọi việc còn có thể thay đổi một chút.

[Chúng ta quay trở về với Dận Đề, vị đại hoàng tử này, thông minh, tài giỏi, văn võ song toàn, là vị hoàng tử có chất lượng tương đối cao trong các vị hoàng tử của Khang Hi. Lúc đầu, Thanh triều rất coi trọng quân công, Dận Đề từng hai lần xuất chinh Cát Nhĩ Đan. Phương diện quân công nhiều hơn Thái tử một chút. Chỉ là hoàng tử lên chiến trường, có bao nhiêu là quân công chân chính, chúng ta cũng không thể nói rõ được.]

[Chỉ là, Khang Hi lúc tuổi già, lãnh thổ Thanh triều căn bản đã củng cố, địa vị võ tướng bắt đầu hạ xuống, điều Khang Hi cần là một chi quân thủ thành, Dận Đề là một vị hoàng tử trọng võ nhẹ văn, không thích hợp kế thừa ngôi vị hoàng đế. Đương nhiên, cũng có quan hệ với việc Khang Hi kiêng kị những quân công này cùng thân phận hoàng trưởng tử.]

[Thời điểm Khang Hi nhốt Dận Đề, hoàng trưởng tử mới có ba mươi bảy tuổi, là tuổi tác tốt nhất của nam nhân, đáng tiếc, từ đó về sau, hắn liền bị nhốt ở trong phủ tận 26 năm. Thật là đáng tiếc.]

Tay Khang Hi run rẩy, trong lòng hắn cũng nhỏ máu. Đó là con hắn, là con trai đầu tiên của hắn sau khi đăng cơ.

[Kế tiếp là Dận Nhưng, đây là vị hoàng thái tử cuối cùng trong lịch sử của nước ta. Làm đích tử của Khang Hi, Dận Nhưng sinh mà mẫu mất. Khang Hi đã đem nhi tử này nuôi bên mình, nếu nói một trăm phần trăm tình thương của cha, thì Dận Nhưng tuyệt đối có hơn 70 phần.]

[Lúc Dận Nhưng còn nhỏ, Khang Hi cho hắn rất nhiều đặc quyền, thậm chí những chi phí ăn mặc của hắn còn cao hơn cả chính mình. Đến cả vị trí nội vụ phủ tổng quản còn cho nãi công của Dận Nhưng, để cho vị đích tử bảo bối này không chịu ủy khuất.]

[Nhưng Dận Nhưng tuyệt đối là một thiên tài, thời điểm trước kia cũng là một người thừa kế ưu tú. Mọi người không nên bị những kịch ảnh kia lừa dối, Dận Nhưng không phải một kẻ ngu ngốc vô năng như những gì phim truyền hình đã diễn.]

"Phim truyền hình là cái gì, còn diễn Hoàng thái tử.]

"Có lẽ giống với kinh kịch của chúng ta, những sân khấu về các hoàng đế của triều đại trước còn thiếu sao."

"Nói cũng đúng."



[Dận Nhưng là người thừa kế mà Khang Hi dạy rất cẩn thận, yêu cầu của Khang Hi đối với hắn cao hơn bất kỳ ai. Theo những gì ghi lại, Dận Nhưng năm tuổi đã bắn trúng một con hươu, bốn con thỏ vào lần đầu tham gia săn bắn. Nghĩ một chút, lúc chúng ta năm tuổi, đang làm gì?]

[Yêu yêu yêu quá: Chơi bùn.]

[Đảng Tứ gia: Không muốn đến trường, lăn đầy đất.]

[Tích Tí Tách: Leo cây móc trứng chim, xuống nước bắt cá.]

[Lúc mười hai tuổi đã khắc sâu lý giải "Tứ thư", "Sách kinh", hơn nữa còn cử hành điển lễ xuất giá đọc sách, khi Khang Hi thân chinh hay đi ra ngoài, đều là Thái tử ở kinh thành giám quốc. Mỗi lần như vậy, Dận Nhưng đều hoàn thành rất tốt nhiệm vụ.]

[Cho nên, vị hoàng thái tử này không phải bao cỏ. Đổi một hướng suy nghĩ khác, nếu Dận Nhưng không phải bùn nhão nâng không thành tường, vậy thì Khang Hi cần gì phải kiêng kị đứa con trai này.]

[Còn lý do vì sao thay đổi, thật ra cũng rất đơn giản, bởi vì những hoàng tử khác bắt đầu phong tước, áp lực của Thái tử càng lớn, Khang Hi thêm kiêng kị, là người thì đều sẽ chịu không nổi. Có thể chịu mấy chục năm, hắn cũng rất lợi hại.]

[Trong lịch sử có nhiều Thái tử như vậy lắm, Lưu Cư, Lý Thừa Càn đều không phải hạng người ngu ngốc, đáng tiếc, cha ruột trường thọ, lại thông minh, lanh lợi, cũng là do bọn họ sinh không hợp thời.]

[Cửu Khanh: Nếu con trai của Khang Hi có thể phóng tới đời sau, Thanh triều kia sẽ không thảm như vậy.]

[Yêu yêu yêu quá: Khí vận của Hoàng tử Thanh triều đều bị Khang Hi một khí hao tổn xong. Đáng tiếc, một thế hệ lại chỉ có một người thắng.]

[Kiến thiết văn minh xã hội: Có gì đáng tiếc, đó là con đường duy nhất của xã hội phong kiến. Đây là trào lưu của lịch sử, cải biến không được.]