Omega Hoa Hồng Duy Nhất Của Vũ Trụ

Chương 22


“Sở hữu gen chiến đấu, dị năng máy móc ma thuật cấp S, tinh thần lực chưa rõ cấp độ, đánh giá tổng hợp là: Omega hệ chiến đấu cấp S.”
Đây là báo cáo kết quả kiểm tra đo lường cấp độ gen cuối cùng được đưa ra bởi máy kiểm tra đo lường.

Hiệu trưởng Cloth rất hiếu kỳ dị năng cấp S của Omega hệ chiến đấu cấp S rốt cuộc trông như thế nào.
Bao gồm cả Nghiêm Vi Lễ và Hase cũng rất muốn được mở mang tầm mắt.
Dù sao thì e là hiện nay đế quốc vẫn chưa có ai biết, rốt cuộc sự Omega hệ chiến đấu cấp S là như thế nào.

Nhưng mà đừng nói là mấy người này, đến cả bản thân Tước Thu cũng không biết dị năng và tinh thần lực trong báo cáo kiểm tra đo lường là gì.
Đôi mắt của Hiệu trưởng Cloth dường như có thể nhìn thấu mọi thứ.

Ánh mắt ông ta nhìn Tước Thu đầy ôn hòa nhưng cũng ẩn chứa sự tìm tòi sâu sắc.
Tước Thu bất giác siết chặt nắm tay, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ nên trả lời ra sao mới không khiến đối phương nảy sinh nghi ngờ.
Bỗng chốc phòng kiểm tra đo lường trở nên yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy những tiếng hít thở và tiếng ồn ào của những tốp học viên túm năm tụm ba đi qua.
Trong thời khắc mấu chốt, Mao Mao trong túi áo Tước Thu bất ngờ dùng râu chạm nhẹ vào Tước Thu, thấp giọng phát ra vài tiếng “momo”.
Hase giật giật vành tai, có chút thắc mắc: “Thứ gì đang kêu vậy?”
Hiệu trưởng Cloth và Nghiêm Vi Lễ đồng thời nhìn sang Tước Thu, một người lịch sự nho nhã, một người cau có nghiêm túc.
Tước Thu vừa trấn an Mao Mao vừa thản nhiên nói: “Là thú cưng tôi nuôi.

Trong môi trường xa lạ nó có chút bất an.”
Cậu nghe hiểu thông tin mà Mao Mao truyền đạt cho mình.

Đối mặt với câu hỏi của Cloth, cậu thản nhiên nói: “Tôi có thể biểu diễn dị năng của mình cho các vị xem.

Nhưng tôi hi vọng những gì xảy ra trong phòng kiểm tra đo lường hôm nay sẽ không có thêm nhiều người biết.”
Yêu cầu của Tước Thu không phải là không có lý.

Chính vì Omega hệ chiến đấu cấp S chưa từng có tiền lệ nào nên sự xuất hiện của cậu mới đột ngột như vậy.

Nếu như bị đám người Cloth báo cho tinh cầu Capital, nói không chừng những người bên đó sẽ chú ý tới cậu.
Trong một thế giới xa lạ với chính mình, bị nhắm vào như một mục tiêu quan sát hiếm thấy cũng không phải là chuyện gì tốt đẹp đáng tự hào mà hiển nhiên sẽ dẫn tới không ít rắc rối.
Hơn nữa cậu nghĩ đến thông tin mà Mao Mao vừa cung cấp cho mình.

Sau khi hiểu được gen chiến đấu và dị năng cấp S đột nhiên xuất hiện trên người mình là từ đâu mà có, cậu lại càng không thể nói thẳng ra những bí mật này.
Ít nhất cậu phải bảo vệ tốt Mao Mao.
Cloth và Nghiêm Vi Lễ liếc mắt nhìn nhau, chỉ sau vài giây họ đã có một quyết định ăn ý.
Cloth cười nói: “Cậu yêu cầu như vậy tất nhiên là có sự lo lắng của mình.


Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức tôn trọng sự lựa chọn của cậu.”
Nghiêm Vi Lễ có vẻ như vẫn còn đang tức giận với Tước Thu, nói với giọng đanh thép: “Những gì xảy ra hôm nay sẽ được giữ bí mật tuyệt đối.”
Nhận được lời hứa hẹn của trưởng và phó lãnh đạo của trường quân sự tinh cầu Darkness, Tước Thu có phần nhẹ nhõm.

Cậu dần bình tĩnh lại, đưa tay ra ngoài không khí.
Ba người Cloth, Nghiêm Vi Lễ và Hase nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Omega trước mặt mà không hề chớp mắt, chỉ sợ sẽ bỏ lỡ mất chút gì đó.
Tước Thu tập trung ý nghĩ, con dao găm màu bạc mà cậu từng cho là tầm thường vô dụng bất chợt xuất hiện trong tay cậu.
Lưỡi dao sắc bén phản xạ ánh sáng lạnh lẽo dưới ngọn đèn chùm màu trắng trên đỉnh đầu như một đường thẳng, mang lại cảm giác uy hiếp khiến người ta chỉ nhìn từ xa đã thấy sợ hãi, giống như mũi dao găm sắc nhọn ấy sẽ dí vào cổ mình trong giây lát và kết liễu cuộc đời mình một cách âm thầm.
“Quả là một vũ khí sắc bén.” Cloth khen ngợi.
Nhưng nếu chỉ có vậy thì còn kém xa so với cái gọi là dị năng cấp S.
Dù sao thì con dao găm này ngoại trừ có vẻ sắc bén, sát khí nặng thì gần như không có gì đặc biệt.
Nhưng chỉ giây tiếp theo, ba người đã phải mở to mắt, trơ mắt nhìn con dao găm bình thường bị phân tách ra trong nháy mắt, vỡ thành vô số mảnh máy móc nhỏ màu bạc, lóe ra ánh sáng lạnh lẽo lung linh khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Vẫn còn chưa kịp thấy rõ thì trong khoảnh khắc tiếp theo nó đã tự động lắp ráp thành một khẩu súng xung điện!
Tước Thu nắm chặt báng súng, khẽ nâng cổ tay, nheo mắt trái nhắm vào Nghiêm Vi Lễ và bóp cò súng.
Một tia laser màu đỏ như máu được b.ắn ra với tốc độ nhanh hơn ánh sáng một phần tỷ giây.

Nó nhanh tới mức Alpha báo đen vẫn nổi tiếng nhanh nhẹn cũng không kịp phản ứng lại mà đứng trân trân tại chỗ, thậm chí không kịp cảm nhận cơn đau rát do tia laser xẹt qua bên tai thì phía sau đã vang lên tiếng bức tường sụp đổ ầm ầm.
Mấy sợi tóc đen phát ra tiếng “xèo xèo”, tản ra mùi thịt nướng bị cháy và nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Hase sững sờ nhìn cảnh tượng xảy ra trước mắt, quay đầu cứng ngắc nhìn về nơi phát ra tiếng động ở sau lưng.
Bức tường phía sau của phòng kiểm tra đo lường vốn được xây bằng sắt đặc.

Từ khu vực bị súng xung điện bắn trúng làm điểm trung tâm, vết nứt khuếch tán ra cả mặt tường khiến cả bức tường bị thổi bay.

Ánh nắng chói chang ngoài trời chiếu vào mà không bị cản trở, kéo dài chiếc bóng của mấy người.
Hase và các học viên phía bên ngoài bức tường bị sốc đến mức đứng im tròn mắt nhìn nhau.

Sau một hồi giằng co anh ta mới giơ tay lên đuổi bọn họ đi: “Nhìn cái gì mà nhìn? Có mỗi việc sập tường thôi mà.

Còn không mau trở về tham gia huấn luyện chiến đấu đi!”
Lúc này các học viên Alpha mới giải tán.
Hase hít một hơi thật sâu và đi đến trước mặt Nghiêm Vi Lễ, cẩn thận kiểm tra.
Không ai ngờ một Omega yểu điệu lại xuống tay nặng như thế.

Nghiêm Vi Lễ là một Alpha hệ chiến đấu cấp S, vậy mà lại không tránh được pha tấn công vừa rồi.

Nghiêm Vi Lễ tim đập thình thịch, nghĩ lại mà trong lòng cứ dâng lên từng đợt sợ hãi theo bản năng.
Ông ta là Alpha cấp S, cấp cao nhất của gia tộc báo đen tính đến thời điểm này.

Ông ta sở hữu tốc độ và sức bật mà các Alpha đất liền khác không thể sánh bằng.

Nhưng vào khoảnh khắc Tước Thu bóp cò súng, ông ta thử điều khiển dị năng thì phát hiện bản thân hoàn toàn không thể động đậy.
Khi ông ta một lần nữa nhìn vào Omega trông có vẻ yếu đuối kia thì cảm giác chiếm trọn đầu óc không phải là khinh thường nữa, mà là cảm giác sợ hãi khi sống sót sau tai nạn.
Tước Thu là Omega hệ chiến đấu cấp S, dị năng chỉ là vật mang theo bên ngoài chứ không phải là thực lực mà bản thân cậu có.

Còn ông ta là một Anpha hệ chiến đấu cấp S.

Chưa cần nói đến toàn bộ đế quốc, ít nhất thì trên tinh cầu Darkness này hầu như không có mấy ai có thể uy hiếp đến tính mạng của ông ta.
Nhưng hôm nay một Omega thoạt nhìn vô cùng yếu ớt lại phá bỏ sự thật này.
Ánh mắt của Nghiêm Vi Lễ nhìn Tước Thu trở nên vô cùng phức tạp.
Mà sau khi kinh ngạc, Cloth lại có hứng thú cực kỳ lớn với Tước Thu.
Ánh mắt của ông ta quét qua khuôn mặt bình tĩnh của Tước Thu, cuối cùng dừng lại trên khẩu súng xung điện mà cậu đang cầm trên tay.

Ông ta mỉm cười hiền hòa hỏi: “Thì ra ý nghĩa của “máy móc ma thuật” chính là có thể biến ra các loại vũ khí khác nhau sao? Đúng thật là một kỹ năng rất lợi hại.

Phải biết là năm đó khi xây dựng căn phòng kiểm tra đo lường này, chúng tôi đã sử dụng nguyên vật liệu giống hệt với nguyên vật liệu xây dựng tường thành bao quanh khu đô thị chính, là sắt đặc mà mấy tấn thuốc nổ cũng không thể lay động mảy may.”
Tước Thu nhớ đến thông tin mà Mao Mao nói với cậu, “Tôi phải đính chính một điều, không phải là biến ra vũ khí khác nhau mà là có thể sao chép bất cứ một vật thể vô cơ nào.”
“Vũ khí, người máy…”
Vẻ tươi cười trên khuôn mặt Cloth đông cứng lại.
Tước Thu tiếp tục nói: “Bao gồm cả tàu thuyền.”
Tùy ý sao chép vũ khí mặc dù có tính công kích rất mạnh, nhưng dẫu sao thì đế quốc cũng chỉ có vài loại vũ khí có sát thương quy mô lớn mà thôi.

Chỉ cần là quân nhân Alpha có đẳng cấp hơi cao một chút là có thể được phân phát những vũ khí này, như vậy cũng tính là thường gặp.

Hơn nữa tính thực dụng của loại dị năng này không mạnh, một khi vũ khí tuột khỏi tay thì bản thân sẽ không còn ưu thế gì nữa.
Tùy ý sao chép người máy so với vũ khí thì có sức đe dọa kẻ địch lớn hơn.

Nghe nói người máy của thượng tướng đế quốc Đoàn Trầm Sâm là cấp SSS huyền thoại, sức chiến đấu của một mình nó còn mạnh hơn sức chiến đấu của cả một hạm đội.

Nhưng dù sao thì không phải ai cũng có thể sở hữu loại người máy chỉ tồn tại trong lời đồn này, cũng không có năng lực điều khiển và thể chất giống như Đoàn Trầm Sâm.


Cho nên dù nó có sức đe dọa nhưng cũng rất có hạn.
Tùy ý sao chép tàu thuyền…
Như vậy là có chút bug rồi…
Phải biết mặc dù đế quốc có trình độ phát triển cao về văn minh khoa học kỹ thuật nhưng muốn chế tạo một con tàu quân đoàn có tiêu chuẩn cao cũng không phải chuyện dễ dàng như ăn kẹo.

Huống hồ hiệu quả tấn công của tàu quân đoàn đối với kẻ địch tuyệt đối thuộc cấp bậc bá chủ.

Không phải quân nhân Alpha nào cũng có người máy của chính mình, nhưng vô số quân nhân Alpha có thể được trang bị một tàu quân đoàn.
Chỉ cần tách riêng một trong ba loại này cũng đã đủ để một Alpha có chỗ đứng trong đế quốc, chứ đừng nói là dị năng “máy móc ma thuật” này của Tước Thu còn có thể sao chép không chỉ ba loại trên mà đồng thời còn có thể tùy ý chuyển đổi.

Như vậy thật vô cùng đáng sợ.
Dù sao thì chắc hẳn không có ai muốn đối mặt với một Omega quá mức xinh đẹp mỏng manh, đang định tiến gần thêm một bước để giao lưu thì đối phương bất ngờ biến ra một khẩu pháo lượng tử cầm tay bắn chết mình.
Hase nghe mà toát mồ hôi.

Nhất là sau khi chứng kiến ví dụ của Nghiêm Vi Lễ, anh ta càng cảm thấy may mắn vì mình chưa hề chọc giận Omega thoạt nhìn yếu ớt nhưng thật ra lại rất bá đạo này, nếu không anh ta sẽ chết lúc nào không hay.
Anh ta nghĩ đến mấy tên Alpha ngả ngớn ở cổng trường học, chợt nhận ra rằng có lẽ hoàn toàn không cần trường học phải ra tay, Tước Thu cũng có thể tự giải quyết.
Anh ta muốn nói tới việc giải quyết bằng vật lý.
Sau khi biểu diễn xong, Tước Thu thu lại khẩu súng xung điện.

Dưới sự hướng dẫn bên ngoài của Mao Mao, hiện tại cậu đã biết cách sử dụng thật sự của thứ vũ khí này.

Vì vậy, cậu phân giải nó ra và tổ hợp lại thành một chiếc kẹp tai dao găm tinh xảo rồi đeo lên vành tai bên phải của mình.
Kim loại màu trắng bạc phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh mặt trời, làm tôn lên sự nhỏ nhắn tinh tế của vành tai Omega trắng nõn như tuyết, đồng thời tăng thêm vài phần hung dữ.
Dị năng này cũng có chỗ tốt đối với chính bản thân Tước Thu.

Ít nhất sau này nếu cậu muốn ra tay một lần nữa sẽ không cần lo lắng sẽ bại lộ năng lượng vốn có của mình.
Hase nuốt nước bọt, vừa bị khuất phục trước vẻ đẹp của Tước Thu vừa không khỏi nghĩ có lẽ ngoài cậu ra trên đế quốc này sẽ không có ai dùng dao găm làm trang sức tai nữa.
Đây đúng là một Omega xinh đẹp và phức tạp, là tập hợp của tất cả những mâu thuẫn.
Từ đầu đến cuối, cho dù đối mặt với biểu cảm thay đổi của những người kia thì tâm trạng của Tước Thu vẫn luôn ổn định.

Cậu bình thản hỏi: “Bây giờ đã được chưa?”
Cloth thu lại vẻ ngạc nhiên, lại khôi phục dáng vẻ hiền lành như trước, mỉm cười nói: “Không hổ là Omega cấp S, đúng là không giống người thường.”
Nói xong ông ta nhìn sang Nghiêm Vi Lễ vẫn im lặng từ lúc Tước Thu biểu diễn xong dị năng của mình, “Thế nào, chắc là bây giờ chủ nhiệm Nghiêm đã yên tâm với việc Omega lựa chọn hệ chiến đấu rồi nhỉ?”
Thực ra Nghiêm Vi Lễ muốn nói là mặc dù dị năng có sát thương cao, tính công kích mạnh nhưng cũng không có nghĩa là thể chất có thể bắt kịp được.

Nhưng có vẻ như Tước Thu đã nhất quyết muốn gia nhập hệ chiến đấu, cũng đã tự mình chứng minh cậu ấy có khả năng này, vì vậy ông ta cũng không biết mình nên nói gì để từ chối nữa.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Cloth và Tước Thu, ông ta im lặng trong chốc lát, cuối cùng cũng gật đầu.
Cloth cười nói: “Vậy thì chúc mừng cậu Omega đã được thỏa mong muốn, chính thức trúng tuyển vào học viện quân sự tinh cầu Treasurer, trở thành học viên khóa mới nhất của hệ chiến đấu.”
Tước Thu “ừm” một tiếng rồi xoay người nhìn sang Nghiêm Vi Lễ đang giữ vẻ mặt phức tạp.
Giọng nói của cậu là sự trong trẻo pha trộn giữa thiếu niên và thanh niên, trong sự trong trẻo lại mang theo chút mềm mại.


Cậu nói với Alpha đang chịu sự đả kích nặng nề: “Rất xin lỗi.

Vừa nãy tôi đã mạo phạm ông rồi.

Nhưng ông cũng không cần lo lắng tôi không chịu nổi áp lực của hệ chiến đấu đâu.

Những việc Alpha có thể làm thì Beta cũng có thể làm được, và Omega cũng vậy, đều có thể làm được.”
Nghiêm Vi Lễ vốn nghĩ đối phương sẽ chế nhạo mình một phen, nhưng không ngờ chỉ là mấy lời nói đại ý là muốn chứng minh bản thân.

Ông ta sửng sốt trong chốc lát, đợi đến khi định thần lại thì Tước Thu đã được Hase dẫn đi theo lời Cloth.
Hase đi phía trước Tước Thu.

Từ đầu đến cuối anh ta vẫn có chút lơ mơ: chỉ thế mà đã thành công?
Về sau trường quân sự tinh cầu Darkness sẽ có thêm một Omega hệ chiến đấu?
Không hiểu sao trong lòng anh ta có chút khó chịu.
Châc, đám nhóc Alpha kia đúng là vớ bở rồi.

Sao lúc xưa anh ta đi học lại không có chuyện tốt từ trên trời rơi xuống này nhỉ!
Hase thầm làu bàu.
Anh ta đúng là điển hình của việc bản thân bị ướt mưa đã muốn xé rách ô của người khác.
Nghiêm Vi Lễ nhìn bóng lưng rời đi của hai người, tâm trạng vô cùng phức tạp.
“Những lời ban nãy tôi nói với Omega kia không đúng sao?” Ông ta hỏi.
Cloth lại nói: “Tôi không cho rằng những lời cậu nói là sai.

Sự chênh lệch trời sinh giữa Alpha và Omega là sự tồn tại khách quan.

Xét về những yêu cầu cần có của một quân nhân đế quốc, từ thể chất, sức mạnh tinh thần, tính phục tùng và vân vân…, Omega quả thực không bằng Alpha.

Từ bỏ hệ chữa trị thích hợp nhất để lựa chọn hệ chiến đấu gian khổ hơn là một lựa chọn cực kỳ không sáng suốt đối với Omega.”
“Chảng qua cậu không nên đôi co trực tiếp với cậu ta, biện pháp này sẽ chỉ khiến cho Omega càng phản kháng.”
Nghiêm Vi Lễ nhíu mày, trực giác cảm thấy lời nói tiếp theo của Cloth không hề có lợi cho Tước Thu.
“Ý của anh là?”
Cloth cười nói: “Cậu phải khiến cho Omega biết khó mà lui từ một khía cạnh khách, như vậy mới thực sự là cách giải quyết vấn đề.”
Lông mày của Nghiêm Vi Lễ càng nhíu sâu hơn, khiến vẻ mặt của ông ta càng thêm hung dữ.
Nhưng trên thực tế ông ta chỉ có chút khó hiểu, “Cách gì vậy?”
Cloth vẫn mỉm cười hiền lành dễ gần như trước, nhưng lời nói ra lại khiến Nghiêm Vi Lễ vô cùng kinh hãi.
“Chẳng hạn như để cho Omega vẫn cho rằng bản thân có thể chịu đựng được gian khổ của hệ chiến đấu ấy ở trong ký túc xá của Alpha.

Giữa vòng vây như lang như hổ, tôi nghĩ chẳng mấy chốc cậu ta sẽ chủ động bỏ cuộc thôi.”
“Cái gì?” Alpha báo đen kích động đến mức lông đuôi dựng đứng hết lên, nhìn chằm chằm không dám tin.
“Tôi nói là,” Cloth cười tủm tỉm, “để cho Omega đó ở trong ký túc xá Alpha.”.