Nữ Nhân Bất Phôi

Chương 50

"Đan Vân Sơ, ông nội chờ em về nhà ăn cơm, tối nay không thể cùng chị ăn cơm, buổi tối có thể cũng không trở về."
"Ừ, chị biết rồi." Đan Vân Sơ cũng không có cảm giác gì, chỉ một buổi tối mà thôi, cũng không phải là không trở lại.
"Đan Vân Sơ, chị thỉnh thoảng giả bộ quan tâm một chút không được vậy." Diệp Tuyền Vũ có chút không vui nói, lúc này gắn bó keo sơn, mình một chút cũng không nỡ tách ra, còn Đan Vân Sơ coi như không có chuyện gì, Diệp Tuyền Vũ vẫn biết, tình cảm này, là mình yêu Đan Vân Sơ nhiều hơn.
"Em ngày mai sẽ trở lại, cũng không phải là không gặp nữa." Đan Vân Sơ cảm thấy người yêu không cần thiết lúc nào cũng dính cùng một chỗ, cô thích độc lập có không gian riêng.
"Chị đợi đến lúc không gặp được nữa, mới cam tâm đúng không." Diệp Tuyền Vũ cúp điện thoại, nàng có cảm giác, mình luôn quan tâm, nhưng Đan Vân Sơ lúc cao hứng mới quan tâm, bình thường giống như chuyện không liên quan đến mình.
Đan Vân Sơ cau mày, cô không thích câu nói giả thiết cuối cùng của Diệp Tuyền Vũ.
Đêm đó lúc Đan Vân Sơ muốn tìm mì gói, phát hiện không thấy thùng mì đâu, Tiểu công chúa không phải cũng quẳng đi rồi chứ? Phá của. Nhớ quá lúc qua nhà Thấm Tuyết ăn cơm, nghĩ đến ăn, Đan Vân Sơ mới nhớ, Thấm Tuyết lâu rồi không tới nhà mình. Thật ra thì Đan Vân Sơ biết Đông Phương Thấm Tuyết đối với mình có hảo cảm, bất quá Đan Vân Sơ luôn ghét mấy cô gái ái mộ mình, nhưng không cảm thấy ghét Đông Phương Thấm Tuyết, Đông Phương Thấm Tuyết làm cho người ta có cảm giác thoải mái, dù có bị người như vậy thích, kỳ thật cảm giác cũng không quá tệ.
Đã về hai ngày, còn chưa qua bắt chuyện với nàng, Đan Vân Sơ nói liền làm, đi qua gõ cửa, hoàn toàn quên người hay ghen kia từng nói, muốn gặp cô gái khác, phải xin phép trước.
Đông Phương Thấm Tuyết có chút kinh ngạc, Đan Vân Sơ còn tới gõ cửa, nàng cứ nghĩ là cô sẽ không tới nữa. Bất quá, đại não lập tức hiện lên Đan Vân Sơ ở dưới thân Diệp Tuyền Vũ bộ dạng xinh đẹp, mặt có chút đỏ, nhưng là rất nhanh liền che đi, thất vọng mình có chút không thuần khiết, bất quá cũng không thể trách Đông Phương Thấm Tuyết, dù sao một màn kia thật rất hương diễm, hơn nữa nữ chủ của màn hương diễm đó còn ở chỗ này, gợi lên một ít trí nhớ là bình thường.
"Chị về lâu chưa?" Đông Phương Thấm Tuyết rất nhanh đã che dấu sự xấu hổ, ôn nhu hỏi.
"Đã hai ngày." Đan Vân Sơ trả lời, Đông Phương Thấm Tuyết đang rửa rau, xem ra nàng nhất định sẽ giữ mình lại ăn cơm, đúng với toan tính của Đan Vân Sơ, thức ăn Đông Phương Thấm Tuyết làm có thể so với nhà hàng năm sao.
"Triển lãm tranh thuận lợi không?" Đông Phương Thấm Tuyết hỏi, biết rõ người này không phải là của mình, nhưng là không nhịn được mà quan tâm, mà đối tốt, đây chính là sức hấp dẫn của Đan Vân Sơ, luôn có người cam tâm tình nguyện đối tốt với cô.
"Vô cùng thuận lợi." Đan Vân Sơ mỉm cười nói.
"Diệp tiểu thư đâu? Tại sao không gọi cô ấy cùng nhau tới dùng cơm?" Thật ra theo tính tình Diệp Tuyền Vũ hẳn là không vui khi Đan Vân Sơ tới đây, thoạt nhìn dễ dàng thấy Diệp Tuyền Vũ là người có tính chiếm hữu người yêu rất lớn.
"Em ấy tối nay về nhà." Chẳng hiểu Tiểu công chúa tại sao phát giận, tính tình sao lại không tốt giống như Thấm Tuyết? Thấm Tuyết thật tốt tính, chưa bao giờ làm người khác không vui.
"Diệp tiểu thư rất mê người." Đông Phương Thấm Tuyết khen Diệp Tuyền Vũ, trên thực tế khen tình địch, có bao nhiêu độ lượng mới có thể làm được, Diệp Tuyền Vũ chắc chắn sẽ không, có lẽ Đông Phương Thấm Tuyết thích Đan Vân Sơ cũng không đến mức nhiều như cô tưởng.
"Đừng nhìn bên ngoài, em ấy quả thật là yêu quái, tính cách xấu muốn chết, tức giận không lý do, hơn thua với chị, nhỏ mọn, bá đạo..." Đan Vân Sơ quở trách Diệp Tuyền Vũ đủ thứ chuyện.
"Chẳng qua vì cô ấy rất quan tâm chị." Đông Phương Thấm Tuyết mỉm cười nói, Đan Vân Sơ không phát hiện, lúc quở trách Diệp Tuyền Vũ, ánh mắt đặc biệt có thần, giọng nói sôi nổi, giống như vợ oán trách khuyết điểm của chồng, nhưng dù có bao nhiêu khuyết điểm vẫn yêu. Có lẽ, thích một người cũng không cần quá nhiều lý do, Đông Phương Thấm Tuyết cảm giác mình nhàm chán, người với người vốn là không thể so sánh, mình không nên so đo, là mình thấp hèn.
Đông Phương Thấm Tuyết thật là tốt, lại tổng hội tự suy ngẫm lại, tính tình như vậy, chưa bao giờ làm cho người khác không thích.
"Bất quá tính tình nếu sửa đổi thì tốt hơn." Đan Vân Sơ thầm nói.
"Muốn cô ấy sửa đổi, thì cô ấy cũng sẽ không còn là cô ấy, như vậy chị sẽ thích sao?" Đông Phương Thấm Tuyết cười nói, thật ra thì tình cảm Diệp Tuyền Vũ so với mình sâu sắc hơn, người như Diệp Tuyền Vũ, yêu hận luôn hết sức rõ ràng, lúc yêu, có thể đối tốt với người kia bằng mọi cách, dễ dàng tha thứ, rõ ràng bản thân cũng là một người kiêu ngạo, nhưng có thể vì người mình yêu mà bỏ năm phần kiêu ngạo, lúc hận, sợ là cũng đặc biệt điên cuồng, tình cảm nồng đậm giống như tàu hỏa. Cũng chỉ có nhiệt tình như vậy, mới có thể làm Đan Vân Sơ lạnh lùng cảm động.
Thật ra Đan Vân Sơ cũng không bất mãn nhiều như vậy, nhưng để cô khen Tiểu công chúa, cảm giác luôn là lạ, dù sao chê cũng thành thói quen. Giờ phút này, không khỏi có chút nhớ nhung Tiểu công chúa.
"Em đi nấu ăn, chị coi TV đi, món ăn sẽ xong ngay thôi." Đông Phương Thấm Tuyết nói, cứ nghĩ mình sẽ không thể bình tĩnh đối đãi Đan Vân Sơ, thật ra thì phát hiện, không khó khăn bao nhiêu. Đông Phương Thấm Tuyết may mắn đã tỉnh ngộ, cũng chưa từng nói qua, nếu mà trước kia thổ lộ, có lẽ không thể tự nhiên như vậy, thật ra thì làm bằng hữu như thế này, cũng không tệ.
"Ừ, được." Đan Vân Sơ mở TV, thật ra thì cô rất thích cùng Thấm Tuyết ở chung, Thấm Tuyết rất giống mẹ, chăm sóc ôn nhu.
Lúc này, Diệp Tuyền Vũ gọi điện thoại tới.
"Đan Vân Sơ, chưa từng thấy qua người yêu kém cỏi như chị vậy, biết rõ em tức giận, cũng không gọi điện thoại tới dỗ ngọt em." Diệp Tuyền Vũ bất mãn nói.
"Bây giờ vẫn còn giận sao?" Đan Vân Sơ cười vui vẻ, lúc mình nhớ Tiểu công chúa, Tiểu công chúa liền điện thoại tới, thật là càng ngày càng ăn ý. Bất quá biết Diệp Tuyền Vũ tức giận, nhưng là cô phát hiện mình không gọi điện thoại, Tiểu công chúa nhất định sẽ nhịn không được mà gọi trước, cho nên luôn có cảm giác yên tâm vì có chỗ dựa chắc.
"Dĩ nhiên." Diệp Tuyền Vũ bĩu môi, trong lòng mình vẫn còn mất hứng.
"Cũng không phải chuyện lớn, đáng để giận sao?" Rõ ràng cũng là chuyện nhỏ, đâu phải chuyện lớn.
"Đây không phải là vấn đề lớn nhỏ, đây là về thái độ quan tâm của chị." Đan Vân Sơ ngốc, căn bản không ý thức được vấn đề là nằm ở đâu.
"Vậy em muốn thế nào đây?" Đan Vân Sơ hỏi.
"Sau này, lúc em không gọi điện thoại cho chị, muốn chị chủ động gọi điện thoại cho em, em không bỏ được chị, muốn chị tỏ ra cũng không bỏ được em, em nói nhớ chị, chị nhất định cũng phải nói, hơn nữa em dỗi, em mất hứng, chị phải chịu trách nhiệm dỗ em, dĩ nhiên nếu như chị mất hứng, em cũng biết dỗ chị..." Diệp Tuyền Vũ nói một tràng yêu cầu.
"Ngừng, em có cảm thấy em giống bạn gái dã man của chị không?" Đan Vân Sơ hỏi, căn bản là muốn mình làm bạn gái tốt có trách nhiệm, điều này thật là khó quá đi!
"Làm sao dã man, đây là quan hệ người yêu, có hiểu hay không, đó là điều đương nhiên." Diệp Tuyền Vũ đề cao âm lượng.
"Là đương nhiên sao?" Hiện tại ai đang yêu cũng như vầy phải không? Đan Vân Sơ cau mày, yêu thương quả nhiên rất phiền toái.
"Chị làm được hay không?" Diệp Tuyền Vũ hỏi, mặc dù biết hỏi cũng như không, Đan Vân Sơ là làm không được.
"Chị sẽ cố gắng." Đan Vân Sơ ủy khuất đồng ý.
"Được rồi, tạm thời bỏ qua cho chị." Diệp Tuyền Vũ giọng nói giống như là ban ơn.
Đan Vân Sơ mày nhíu lại càng chặc hơn, cô cảm thấy Tiểu công chúa cứ như là đang được voi đòi tiên?
"Ăn cơm chưa? Bây giờ đang làm gì thế?" Diệp Tuyền Vũ quan tâm hỏi, so với Đan Vân Sơ, nàng xứng đáng là người yêu.
"Còn chưa, hiện tại đang đợi cơm." Đan Vân Sơ thành thật trả lời.
"Đợi cơm?" Ăn ở ngoài sao? Hiếm thấy đã trễ thế này, mà còn ra ngoài ăn cơm, Đan Vân Sơ vốn rất lười mà.
"Thấm Tuyết nấu cơm." Đan Vân Sơ quá mức thành thật, thành thật có đôi khi chưa chắc đã tốt.
"Không phải đã bảo chị lúc đi gặp phụ nữ ngổn ngang thì phải báo cáo sao?" Diệp Tuyền Vũ cau mày, lại qua nhà Đông Phương Thấm Tuyết, Đan Vân Sơ chết tiệt, sau lưng mình cùng người phụ nữ khác lén lút gặp mặt, hơn nữa còn là Đông Phương Thấm Tuyết.
"Thấm Tuyết không phải phụ nữ ngổn ngang." Đan Vân Sơ cau mày, Thấm Tuyết điểm nào giống hạng phụ nữ ngổn ngang đây? Vừa nhìn chính là cô gái tốt, so với ai khác cũng đàng hoàng.
Đan Vân Sơ thấy Đông Phương Thấm Tuyết hoàn hảo, vừa nói, Diệp Tuyền Vũ trong lòng chua xót như dưa chua, nếu là người Đan Vân Sơ không thèm để ý, Đan Vân Sơ tuyệt đối sẽ không nói chuyện, lần này chứng minh Đan Vân Sơ có chút để ý Đông Phương Thấm Tuyết. Thật ra thì không thể trách Diệp Tuyền Vũ trong lòng để ý, dù sao, Đông Phương Thấm Tuyết là tình địch mạnh mẽ, có tác phong tương tự Đan mẫu, còn làm cho Diệp Tuyền Vũ bội phục tài nấu nướng, khí chất đó, tính cách đó, gia cảnh không thể bắt bẻ, trọng yếu hơn là Đan Vân Sơ đối với cô ấy có chút đặc biệt.
Dù sao ba năm qua Đan Vân Sơ tới nhà Đông Phương Thấm Tuyết ăn chùa không ít, nói chuyện, cũng rất bình thường, chẳng qua là không nghĩ tới những lời này làm cho Diệp Tuyền Vũ khó chịu trong lòng.
"Thức ăn ngon lắm, tới đây cùng nhau ăn cơm đi." Đông Phương Thấm Tuyết giọng nói ôn nhu truyền vào trong loa, để cho mặt Diệp Tuyền Vũ đen hơn phân nửa. Diệp Tuyền Vũ nghĩ, Đông Phương Thấm Tuyết sớm bỏ cuộc mới đúng, cô ấy không phải tính cách không tranh giành sao?
"Tốt lắm, không nói nữa, chị đi ăn cơm đây, đói bụng quá." Đan Vân Sơ lúc này thật giống kẻ khờ, lại còn cúp điện thoại, hoàn toàn không phát hiện, Diệp Tuyền Vũ đang như con nhím lông dựng đứng hết cả lên, cảm giác đồ của mình bị xâm phạm, hận không thể lập tức trở về phá hai người kia.
"Là Diệp tiểu thư sao?" Đông Phương Thấm Tuyết hỏi.
"Ừ, em ấy à, hay xấu hổ bám dính giống như kẹo mạch nha." Đan Vân Sơ cười nói.
"Nhưng chị bị dính rất vui vẻ không phải sao? Phải thêm một câu, ngọt giống kẹo mạch nha." Đông Phương Thấm Tuyết nói, trong lúc đó mặt Đan Vân Sơ tràn đầy yêu thương.
Đan Vân Sơ cười, không trả lời, coi như là thừa nhận, dù sao cái gì cũng chạy không khỏi ánh mắt Thấm Tuyết! Đan Vân Sơ nhìn bàn đầy món ăn, muốn ăn thật nhiều.
"Xinh đẹp lại biết nấu ăn, sau này người nào cưới Thấm Tuyết, sẽ rất hạnh phúc." Đan Vân Sơ hào phóng khen ngợi nói.
Đông Phương Thấm Tuyết cười mà không nói, dù vậy, còn không bằng Diệp Tuyền Vũ mê người không phải sao? Chẳng qua, có một số việc không thể cưỡng cầu.
Nhìn vẻ mặt Đan Vân Sơ hài lòng, Đông Phương Thấm Tuyết nhịn cười không được, nàng thích món ăn do mình làm, có thể làm cho người ta lộ ra vẻ mặt hài lòng.
Đan Vân Sơ là ngọt, ăn bữa cơm này tương đối vui vẻ, không biết, Diệp Tuyền Vũ giờ phút này chua, ăn cái gì cũng cảm thấy chua, rõ ràng thức ăn trên bàn không có một chút chua.