Nông Gia Tiểu Phúc Bảo, Mang Theo Không Gian Thịnh Vượng Cho Cả Nhà

Chương 4: Thu hoạch lớn

Vương lão thái nhẹ nhàng đặt Vương Noãn Noãn vào lòng Tiền Cẩm Bình, không nói thêm lời nào nữa. Sau đó thu dọn bát đũa mà Tiền Cẩm Bình đã dùng xong, rồi khẽ dặn hai mẫu tử nghỉ ngơi. Ra đến sân, lão thái tháo nói với Vương lão đầu: “Ngươi dẫn lão Nhị và lão Tam lên đường đi, sớm đi sớm về, không cần phải đi quá xa, chỉ cần để thôn dân thấy các ngươi từ ngọn núi bên kia trở về là được.”

Vương lão đầu gật gù, dẫn theo Vương Nhị Trụ ra ngoài.

Triệu Thụ Cầm, vừa dọn dẹp bát đũa vừa khẽ khàng nói với Vương lão thái: “Nương, nương thấy Noãn Noãn nhà chúng ta có phải là tiểu phúc hay không? Cẩm Bình không có sữa, thế mà lại có một con dê chạy xuống từ trên núi, tự đến cho Noãn Noãn sữa.”

Chương Tú Nhi cũng đồng tình nói: “Đúng vậy, Cẩm Bình vốn dĩ không đủ sữa, khi xưa Thắng Mãn còn phải uống cùng với Thắng Ý nhờ sữa của Thụ Cầm, bây giờ thì tốt rồi, nhà mình có dê mẹ rồi.”

Ánh mắt Vương lão thái khẽ lóe lên: “Ừ, Noãn Noãn nhà ta đúng là có phúc, nhưng lời này chỉ nói trong nhà thôi, ra ngoài đừng có mà nói lung tung.” Bà nói xong, khẽ ngẩng đầu chỉ lên trời.

Chương Tú Nhi và Triệu Thụ Cầm liền biến sắc, nhớ tới việc đế vương hiện tại rất kiêng kỵ những lời đồn đại về quỷ thần. Nếu chuyện này đến tai những kẻ có dã tâm, chẳng biết sẽ gây ra rắc rối gì.

“Vâng, chúng con hiểu rồi, nương yên tâm.” Cả hai cùng đồng thanh đáp lời.

Vương lão thái rất hài lòng, ba tức phụ trong nhà đều là những người biết điều, không phải kiểu người ra ngoài bạ đâu nói đấy, cho nên lão thái thái cũng quý mến họ lắm. Tuy nhiên, nương gia* của tức phụ lão đại lại không được như vậy, lão thái thái quyết định vẫn phải nhắc nhở riêng mới được, đừng để nương gia nhà nàng biết chuyện này.

*nương gia: nhà mẹ đẻ

Trời dần tối, mặt trời vừa khuất sau núi, thời điểm này mọi người chưa bắt đầu mùa vụ, ăn uống từ sớm nên thôn dân ngồi tụ tập ở đầu thôn trên những tảng đá to, trò chuyện rôm rả khắp một nơi.

Đúng lúc này, có người mắt tinh nhìn thấy Vương lão đầu dẫn theo ba người nhi tử, dắt theo một con dê mẹ và ba con dê con từ ngọn núi phía Đông đi xuống, tay Vương Đại Trụ còn xách hai con thỏ rừng mình đầy máu.

Thôn xóm lập tức náo nhiệt, bởi vì đa số những người đi săn thú trên núi thường về tay không. Hầu hết họ chỉ là nông dân chất phác, không mấy ai giỏi săn bắn. Chỉ có vài người dựa vào kinh nghiệm mới có thể bắt được ít gà rừng hay thỏ, chứ chưa từng thấy ai như nhà lão Vương, bắt được cả một đàn dê sống.

“Vương thúc, lần này các người thu hoạch lớn nhỉ!” Một nam nhân có vẻ ngoài chân chất cười nói. Vương lão đầu ngẩng lên nhìn, ra là Dương Lâm trước nhà lão, quan hệ giữa hai nhà vốn tốt, lão nhân liền cười đáp: “Phải rồi, lần này lão Tam nhà ta sinh con, ta lên núi tìm ít thịt rừng để làm tiệc.”

“Không biết là ăn cắp ở đâu, còn nói là lên núi săn được, ta đi sau núi bao nhiêu lần mà có thấy con dê nào đâu!” Một kẻ khác mỉa mai.

“Đinh Nhị Cẩu, ngươi nói cái gì thế? Với cái kiểu lười nhác của ngươi, có đi sau núi hay không cũng chưa chắc, ngươi có nhìn thấy gì bao giờ!” Người khác chen vào phản bác.

Mọi người bắt đầu bàn tán sôi nổi, Vương lão đầu chỉ mỉm cười cùng ba người nhi tử rồi tiếp tục bước đi. Lão liếc mắt nhìn về phía lão bằng hữu Ngô lão đầu vốn có mối quan hệ tốt với mình từ lâu.

“Ngô lão đầu, mai sang nhà ta ăn cơm nhé. Hôm nay vận may tốt, ta lên núi gặp cả một đàn dê con, dê mẹ ở ngay bên cạnh, nếu không phải vừa sinh con thì cũng chẳng dễ bắt được đâu!” Vương lão đầu vừa nói vừa cười hớn hở.

“Được rồi, mai ta sẽ đến ăn ké một bữa. Các người chắc chưa ăn cơm nhỉ, mau về nhà đi thôi.” Ngô lão đầu đáp lại, cười sảng khoái.

Vương lão đầu gật đầu cười, Vương Nhị Trụ cũng cười chào bằng hữu của mình rồi cả nhà cùng nhau trở về.

Vương lão thái từ xa đã trông thấy lão đầu về, liền giục hai tức phụ dọn cơm ra phòng chính. Ba tiểu tôn tử hò hét vui mừng, chạy ùa về phía tổ phụ, đến gần liền reo vang: “Ôi, ôi, ôi, gia gia* bắt được dê rồi, gia gia

bắt được dê rồi!”

*Gia gia: (đph) Tôn xưng bậc cha ông hoặc người đàn ông lớn tuổi, hoặc ông nội - Trích từ điển Trần Văn Chánh

Vương lão thái đứng trong sân, nhìn ba tiểu tôn tử mà cười tủm tỉm. Khi Vương lão đầu cùng mọi người ến gần cổng thì ngẩn ra.

Ngoài con dê mẹ còn có ba con dê con, Vương lão thái không hỏi thêm, chỉ ngạc nhiên vui mừng thốt lên: “Ôi trời, lão đầu, lần này các ngươi giỏi thật đấy, bắt được cả đàn dê về.”

Vương lão đầu cười mãn nguyện, liếc nhìn thê tử mình đầy ý tứ tán thưởng. Bao năm chung sống không hề uổng phí, sự ăn ý giữa họ vẫn còn nguyên vẹn.

Vương Đại Trụ ném hai con thỏ rừng bên giếng, định lát nữa ăn cơm xong sẽ xử lý. Vương Nhị Trụ và Vương Tam Trụ buộc dê mẹ vào cạnh vườn rau, còn Triệu Thụ Cầm lấy một chậu nước ấm từ trong bếp, thêm chút nước lạnh rồi dùng tay quấy đều, khi thấy nước vừa đủ ấm, nàng đem chậu nước tới để cả nhà rửa tay.

Cả nhà quây quần bên bàn ăn. Vương Thiết Trụ vừa đi xem Tiền Cẩm Bình và hài tử về, hắn tiện tay đóng cửa sân lại. Lúc này, giọng ngạc nhiên của Vương Nhị Trụ vang lên: “Nương, Noãn Noãn nhà ta đúng là phúc khí, nha đầu nhà lão Tam thực sự là một tiểu phúc tinh, vừa sinh ra đã mang lại bao điều tốt đẹp cho nhà ta.”

Vương lão thái, Chương Tú Nhi và Triệu Thụ Cầm đều nhìn nam nhân trong nhà với vẻ mặt khó hiểu.

Vương lão đầu dùng đũa gõ nhẹ lên bàn, lão nói: “Ta và lão Nhị, lão Tam đi lên núi từ phía Đông, vòng ra sau núi nhà mình để hội tụ với lão Đại. Khi lão Đại dắt dê mẹ đi lên núi, bất ngờ có ba con dê con chạy ra từ trong bụi cỏ nhảy ra, chắc là con của dê mẹ. Lão Đại dắt dê mẹ đi, ba con dê con cũng chạy theo.”

Nghe xong, Vương lão thái giãn đôi mày đang nhíu lại, vui mừng nói với Vương lão đầu: “Được đấy, chuyện tốt mà, dê mẹ thì để cho Noãn Noãn, ba con dê con nuôi lớn rồi bán, coi như nhà mình có thêm thu nhập, chỉ là có thêm việc thôi.”

Vương lão đầu gật đầu: “Được rồi, ăn cơm thôi, hôm nay muộn rồi, ăn xong nghỉ sớm đi. Ngày mai lão Đại và lão Nhị làm cho mấy con dê một cái chuồng, che chắn chút gió mưa.”

Dù trời đã vào xuân, nhưng đêm vẫn lạnh lẽo. Sau khi ăn xong, Vương lão thái cùng hai tức phụ dọn dẹp, rồi bảo bọn trẻ con mau chóng về ngủ. Sau đó, bà tất tả đi đun nước nóng cho Vương lão đầu.

Khi Vương lão thái mang chậu nước vào, Vương lão đầu đang ngồi trên giường, đôi mắt sâu thẳm ánh lên những suy tư. Lão thái thái đặt chậu nước xuống trước mặt lão mà không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ tháo quần áo rồi trải giường.

Vương lão đầu rửa chân xong, tự mình mang nước ra đổ. Khi trở lại, Vương lão đầu thổi tắt ngọn nến, nằm xuống giường nhưng đôi mắt vẫn ánh lên những tia sáng rõ rệt.

“Lão đầu, ngươi nói thử xem, những chuyện này đều là trùng hợp sao?” Vương lão thái không kìm được, cuối cùng vẫn hỏi ra lời.

Đợi một lúc lâu không thấy lão đầu trả lời, lão thái thái nghĩ có lẽ người đã ngủ, trong lúc đang tự mình nghĩ ngợi lung tung, đột nhiên, giọng nói của Vương lão đầu vang lên: “Quan trọng sao?”

Vương lão thái ngẩn ra, quay đầu nhìn lão nhân đã cùng mình chung sống bao năm. Phải rồi, chuyện này có quan trọng không?

Dù thế nào, hài tử kia cũng là dòng dõi Vương gia, có một số chuyện cũng chẳng cần quá quan trọng. Huống chi, ánh sáng vàng luôn là dấu hiệu của điều tốt lành, biết đâu tiểu tôn nữ của mình thật sự là tiên nữ giáng trần. Trong lòng Vương lão thái tự diễn một hồi kịch lớn, rồi tự thuyết phục mình.

Nhưng ngay lúc đó, giọng Vương lão đầu lại vang lên: “Lão Tam xưa nay vốn là người có suy tính kỹ, hắn sẽ bàn bạc rõ ràng với Cẩm Bình, không có vấn đề gì đáng lo. Lão Nhị thì thông minh nhanh trí, chắc đã cảm thấy có gì đó kỳ lạ, sớm muộn cũng không giấu nổi. Thụ Cầm tuy nhát gan, nhưng lòng dạ hiền lành, không cần lo lắng.”

Nói đến đây, Vương lão đầu dừng lại. Vương lão thái cũng hiểu, trong số mấy đứa con, điều lo lắng nhất lại chính là Chương Tú Nhi, người có tính cách giống mình nhất. Tú Nhi đối với nhà mình thì chẳng có gì để bàn, nhưng vấn đề là nương gia của nàng không đáng tin. Nếu vô tình lỡ miệng, hậu quả sẽ khó lường.

Vương lão thái vỗ nhẹ tay Vương lão đầu: “Ta đã nhắc nhở riêng với Tú Nhi rồi. Nàng là đứa biết chuyện, thậm chí còn hiểu chuyện hơn lão Đại. Chỉ là cái miệng nhanh hơn cái đầu, có khi nào nói lỡ lời ra không chừng, chúng ta cứ cẩn thận nhắc nhở thêm là được.”

Vương lão thái còn định nói thêm gì đó thì nghe tiếng ngáy khẽ bên cạnh. Lão thái thái thầm trách trong lòng lão gia hoả* này ngủ nhanh thật, rồi cũng kéo chăn đắp kín và chìm vào giấc ngủ.

*Lão gia hoả: Tiếng gọi đùa hoặc khinh miệt người khác, con vật khác: anh chàng này, cái con đó, v.v. ◎Như: “gia hỏa chân mẫn tiệp” 傢伙真敏捷 anh chàng này lanh lợi thật.