Nông Gia Tiểu Phúc Bảo, Mang Theo Không Gian Thịnh Vượng Cho Cả Nhà

Chương 19: Noãn Noãn đúng là một con khỉ nhỏ nghịch ngợm

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

 Chương 19: Noãn Noãn đúng là một con khỉ nhỏ nghịch ngợm

“Lão đầu, đến lúc đó ai sẽ đi đây!” Gương mặt Vương lão thái đầy lo lắng, định giơ tay ra chạm vào tấm thiệp, nhưng lại sợ tay mình làm hỏng nên vội thu lại.

Vương lão đầu xoa tay: “Lão bà tử, gọi hết nhà lão Tam qua đây đi.”

Vương lão thái gật gật đầu, nhanh nhẹn bước ra ngoài.

Vương Noãn Noãn nhìn tổ phụ, rồi lại nhìn tấm thiệp, vui vẻ vỗ tay. Nàng xuyên qua đây lâu vậy rồi mà vẫn chưa được đến thăm nhà giàu có nào cả.

Vương lão đầu nhìn tiểu tôn nữ vỗ tay, lão cười hỏi: “Noãn Noãn muốn đi hả?”

Vương Noãn Noãn vừa vỗ tay vừa gật đầu: “Dạ, đi, tất cả cùng đi.”

Người nhà lần lượt đến chính sảnh, Vương lão đầu ra hiệu cho mọi người ngồi xuống, rồi đưa tấm thiệp cho Tiền Cẩm Bình.

“Cẩm Bình, con đọc xem thiệp viết gì rồi nói cho mọi người nghe.”

Tiền Cẩm Bình nhận lấy thiếp mời, nhìn qua một lượt rồi nói: “Lý phủ mời chúng ta đến làm khách, thời gian là ba ngày sau.”

“Cái này… sao lại mời chúng ta đến làm khách? Chúng ta chưa từng đi đến đại hộ nào, lỡ như đụng chạm đến ai thì không hay.” Chương Tú Nhi lộ vẻ lo lắng.

“Đúng thế, phụ thân, trước giờ chúng ta chưa từng tham gia những buổi thế này.” Vương Đại Trụ cũng ngập ngừng nói thêm.

“Trên đó viết là mời cả nhà chúng ta cùng đi.” Tiền Cẩm Bình khẽ cau mày.

Vương Noãn Noãn cười tít mắt nhìn mọi người. Nhà khác thì mong được mời, còn nhà nàng lại cứ đùn đẩy từ chối.

Vương lão gia suy nghĩ một lát rồi nói: “Tất cả cùng đi đi, đã muốn mời thì chúng ta cứ đi. Mọi người cũng nên đi để mở mang tầm mắt.”

“Được rồi, đi mở mang tầm mắt, mở mang tầm mắt!” Vương Thắng Ý phấn khích giơ tay hô to, nhưng ngay lập tức bị Vương Thắng Lợi gõ một cái vào đầu.

“Nhỏ tiếng thôi, đừng làm muội muội sợ.”

...

Ba ngày nhanh chóng trôi qua, Vương gia từ sớm đã rời nhà, lo lắng nếu đi muộn sẽ không kịp.

Giữa đường, họ gặp Lý Đức Phúc đến đón. Sau khi chào hỏi nhau, cả nhà mới lên xe ngựa tiếp tục hành trình.

Khi đến Lý phủ, nam nữ được tách riêng. Vương lão thái dẫn nữ quyến và bọn trẻ vào hậu viện, còn Vương lão đầu cùng các nhi tử tiến vào chính sảnh.

Lý Lập Lâm cùng Lý Lập Sâm đã ngồi đợi sẵn trong chính sảnh, nghe thấy tiếng bước chân liền vội đứng dậy ra đón.

“Vương lão gia, cuối cùng ngài cũng tới!”

“Ôi dào, không dám nhận, không dám nhận.”

Hai bên khách sáo vài câu rồi ngồi xuống. Lý Lập Lâm nhận thấy Vương gia tuy ăn mặc giản dị nhưng ai nấy đều rất tinh thần, không lộ vẻ luống cuống hay sợ sệt.

“Lão gia, ta là Lý Lập Lâm, đứng thứ hai trong nhà, còn đây là tam đệ của ta, Lý Lập Sâm. Đại ca và phụ thân ta đang ở kinh thành không thể về kịp, xin ngài đừng chê trách.”

“Làm gì có chuyện chê trách, tất cả đều là duyên phận mà thôi.” Vương lão gia cười đáp.

Vương Nhị Trụ suy nghĩ rồi lên tiếng: “Lý huynh khỏe chứ, ta là Vương Nhị Trụ, đứng thứ hai trong nhà. Đây là đại ca ta, Vương Đại Trụ, còn bên cạnh là tam đệ, Vương Thiết Trụ.”

“Nếu nói cảm ơn, chúng ta còn phải cảm ơn Lý quản sự, nhờ có hắn giúp đỡ mà gia đình ta mới đỡ vất vả.”

Vương Nhị Trụ nói một cách tự nhiên, không chút gượng gạo.

“Ồ? Lý quản sự, có chuyện như vậy sao?” Lý Lập Lâm cười, nhìn sang Lý Đức Phúc.

Vì Lý Đức Phúc vốn thân quen với Vương gia nên ông cũng đứng chờ bên cạnh.

Nghe hỏi, Lý Đức Phúc vội đáp: “Nhị gia, lần trước ta đến trang trại, ngựa nổi chứng làm xe bị lật, cũng nhờ Nhị Trụ huynh đệ cứu giúp. Sau đó, trong nhà Nhị Trụ huynh đệ nuôi được hai con thỏ rất đặc biệt, tiểu thiếu gia nhà ta thích lắm nên đã giữ lại.”

“Sau đó ta có bảo Nhị Trụ huynh đệ nếu có gì mới lạ thì mang tới cho ta xem, thế là gần đây lại mang đến ít trái cây. Trái cây này thật sự rất ngon, sau khi nhị phu nhân ăn đã bảo ta mua thêm. Phải nói, trái cây ngoài chợ không bằng trái cây của Nhị Trụ huynh đệ.”

Lý Đức Phúc nhanh chóng kể lại tình hình, sau đó mỉm cười nói tiếp: “Nếu nói cảm ơn, ta còn phải cảm ơn Nhị Trụ huynh đệ. Những món ngươi tặng, ta cũng được thưởng không ít.”

Lý Lập Lâm chỉ nhẹ nhàng điểm một cái về phía Lý Đức Phúc, cười nói: “Vậy thì ngươi nên mời Nhị Trụ ăn một bữa thật ngon rồi.”

Phía trước nói chuyện vô cùng vui vẻ, hậu viện cũng tiến triển rất tốt.

Tiền Cẩm Bình bế Vương Noãn Noãn đi theo Vương lão thái vào hậu viện, Chương Tú Nhi và Triệu Thụ Cầm dẫn ba đứa trẻ đi phía sau.

Vương Noãn Noãn nhìn quanh, cảm thán khu vườn của nhà giàu thật rộng lớn. Xung quanh có nhiều tảng đá giống như giả sơn, còn có một hồ nước trong vắt, bên hồ là một cây lớn với những chiếc lá vàng rực rỡ.

Đi một đoạn lại thấy có người hầu đứng chờ, không ai hỏi han lung tung hay nói chuyện bừa bãi, quả là gia phong nghiêm chỉnh.

Khi đến nơi, Vương Noãn Noãn đảo mắt nhìn quanh, bên trong có mấy người đang ngồi. Một người là dì xinh đẹp, lạnh lùng nhưng đối xử với nàng rất tử tế và một lão phu nhân với vẻ mặt hiền từ. Ngoài ra còn có nam hài và nữ hài mà lúc trước từng bị bắt cóc, bây giờ ngồi rất nghiêm chỉnh.

Sau khi chào hỏi nhau, Liễu Cẩm Nhu bước tới bế Vương Noãn Noãn lên.

“Noãn Noãn à, có nhớ dì Liễu không?”

“Noãn, nhớ, dì, nhớ.” Vương Noãn Noãn vừa vỗ ngực mình vừa khẳng định, khiến mọi người cười ồ lên.

“Ôi, Cẩm Nhu, đây chính là Noãn Noãn mà các con nói à! Con bé trắng trẻo đáng yêu quá.” Lý lão phu nhân mỉm cười nhìn Vương Noãn Noãn.

“Lão phu nhân quá khen rồi, Noãn Noãn chỉ là một con khỉ nhỏ nghịch ngợm thôi.” Vương lão thái tuy có chút lo lắng nhưng thấy người Lý gia dễ gần, bà cũng an tâm hơn phần nào.

“Noãn, không, nghịch, ngoan!” Vương Noãn Noãn vung tay múa chân nói, vừa nói vừa liếc nhìn tổ mẫu.

Mọi người lại cười phá lên.

“Ôi, Noãn Noãn không phải khỉ nhỏ, mà là nha đầu ngoan, đúng không nào?” Lý lão phu nhân cười hỏi tiếp.

“Ừm, Noãn, ngoan!” Vương Noãn Noãn đáp lời, cùng Lý lão phu nhân trò chuyện rôm rả.

“Cẩm Nhu, mau mang Noãn Noãn lại đây để ta bế một chút.” Lý lão phu nhân vẫy tay gọi.

Khuôn mặt lạnh lùng của Liễu Cẩm Nhu cũng thoáng nở nụ cười, nàng bế Vương Noãn Noãn đi tới.

“Nương thấy không, con không nói quá đâu, nha đầu này thông minh lắm!” Liễu Cẩm Nhu cười tươi nói.

Vương Noãn Noãn ở trong lòng Lý lão phu nhân lại tiếp tục pha trò, làm bà cười đến khi gương mặt hơi mệt, Liễu Cẩm Nhu mới bế về lại.

Sau khi Lý lão phu nhân nghỉ ngơi, bà nhìn sang Vương lão thái. Dù chỉ là một phụ nhân nông thôn nhưng ăn mặc gọn gàng, sạch sẽ, không vì nhận được vàng bạc mà thay đổi, vẫn giữ gốc gác của mình, thật đáng khen.

Nghĩ vậy, bà mở lời: “Lão tỷ, nữ hài này của nhà bà thật là lanh lợi!”

Vương lão thái nhìn nữ nhân giàu có trước mắt, cũng đáp lại: “Hài tử nông thôn thì không so được với công tử tiểu thư nhà ngài, nhưng đúng là Noãn Noãn thông minh, haha cả nhà chúng ta đều tự hào về nha đầu này đó.”

Chương Tú Nhi và Triệu Thụ Cầm ngồi dưới nghe Vương lão thái trò chuyện với Lý lão phu nhân mà có chút không thoải mái, ngược lại Tiền Cẩm Bình thì tỏ ra rất tự nhiên.

Mấy đứa trẻ cũng ngồi yên ngoan ngoãn, không nói năng hay chạy nhảy lung tung, khiến Lý lão phu nhân càng có thiện cảm với gia phong Vương gia.

“Nhị thẩm, con cũng muốn bế tiểu muội muội.” Lý Mộc Tử đã chờ lâu, cuối cùng không nhịn được nữa.

“Nương, con cũng muốn chơi với tiểu muội muội, tiểu muội muội ngoan lắm.” Lý Chính Phong cũng lên tiếng.

Lý Chính An tuy không nói gì nhưng cũng chăm chú nhìn nữ hài đang nằm trong lòng Liễu Cẩm Nhu.

Liễu Cẩm Nhu nhìn ba đứa trẻ trước mặt, liền đưa Vương Noãn Noãn tới gần.

Vương Noãn Noãn cũng rất ngoan ngoãn, giống như cách nàng hay dỗ dành ca ca tiểu đậu đinh ở nhà, lần này lại dỗ luôn ba hài tử Lý gia.

Vương Thắng Lợi vẫn ngoan ngoãn ngồi yên, nhưng Vương Thắng Ý và Vương Thắng Mãn thì không chịu được nữa, chạy ùa tới, sợ người khác cướp mất tiểu muội muội.

“Tiểu muội muội là của con, của con.” Vương Thắng Mãn nói giọng ngọt ngào.

Lý Chính An nhìn cậu bé mũm mĩm trước mặt, xoa xoa đầu Vương Thắng Mãn: “Chúng ta cũng là ca ca của Noãn Noãn, sau này chúng ta cùng bảo vệ tiểu muội muội, có được không?”

Vương Thắng Mãn nghĩ một lúc, cùng bảo vệ tiểu muội muội cũng không sao, miễn là không cướp đi. Cuối cùng hắn gật gật đầu đồng ý.

Mọi người lại cười ầm lên. Đúng là hài tử thật đáng yêu!