Nông Gia Tiểu Hãn Phi Mang Theo Đệ Muội Kiếm Sống

Chương 34

Mộc Cẩm nhìn các đệ đệ muội muội của mình, vẻ mặt bi thương.

 

Nếu quả lúc ấy nàng hỏi, mẫu thân cũng sớm nói với nàng thân thế chân chính của nàng, đời trước kết quả của nàng có lẽ không giống nhau đi.

 

Kết quả của nàng không giống nhau, có lẽ có thể bảo vệ được đệ đệ muội muội rồi?

 

Không nghĩ nữa, không nghĩ nữa.

 

Trên đời này không có chuyện nếu như.

 

Cả đời này, nàng liều mạng cũng phải bảo vệ tốt đệ đệ muội muội!

 

"Nếu Nhị tỷ đã nói như vậy, đây cũng là mẫu thân đã nói qua, vậy sáng mai. Để xem Nguyệt Nguyệt muội có thể dậy sớm hay không.”

 

Cố đè nén tâm sự, Mộc Cẩm cười đưa tay điểm lên cái mũi xinh đẹp của muội muội.

 

Tiểu Mộc Nguyệt thề son sắt, nhưng kế tiếp khuôn mặt nhỏ nhắn lại suy sụp.

 

"Nhưng muội cũng muốn ở nhà với nhị tỷ..."

 

Lúc này Mộc Tử Khê giơ bàn tay nhỏ bé cười hì hì mở miệng

 

 "Trưởng tỷ, ngày mai để cho đại ca cùng tiểu muội đi thôi, ngày mai ta ở nhà cùng nhị tỷ, ta nơi nào cũng không đi, liền trông coi nhị tỷ, các ngươi đều yên tâm!"

 

Mộc Nguyệt nghe vậy hoan hô một tiếng, cười đến lỗ mũi đều nhăn lại.

 

 "Tứ ca tốt nhất rồi!"

 

Nhìn các đệ đệ muội muội hiểu chuyện hữu ái như thế, Mộc Cẩm chỉ cảm thấy trong lòng so với ăn mật còn ngọt hơn.

 

Kế tiếp chính là xử lý đầu cừu đuôi cừu móng cừu .

 

Bởi vì nương tử Tiền Đồ tể lúc trước dùng nước giếng ngâm hơn nửa ngày, m.á.u chảy ra ngoài không ít.

 

Nhưng giống như đầu cừu, nó là còn nguyên cần phải đập vỡ và ngâm trong nước giếng.

 

Nội tạng như gan cừu tim cừu cũng cần dùng d.a.o rạch ra, để m.á.u chảy ra.

 

Sau khi ngâm một thời gian, lại thay nước ngâm.

 

Sau khi ngâm đi ngâm lại ba lần, lại cho nước giếng ngâm, lại đem một chén hạt tiêu dã đã nấu xong bỏ vào cùng nhau ngâm.

 

Dùng hạt tiêu nấu chín ngâm nửa canh giờ sau, mùi thịt dê liền nhẹ đi rất nhiều.

 

Sau đó vớt hạt tiêu lên lặp lại nước hạt tiêu đã nấu trong nồi.

 

Sau khi nước hạt tiêu trong nồi nguội, lại bỏ những hàng cừu này vào trong nồi.

 

Lúc ngâm nước, Mộc Cẩm cố ý thêm không ít dấm chua.

 

Phương thuốc này cũng học là từ một quyển sách nhỏ tùy thực lưu truyền.

 

Nàng đời trước cũng dùng qua phương thuốc này làm món thịt cừu kho ăn,đúng là có thể diệt trừ không ít mùi cừu.

 

Nhưng muốn nói dùng phương thuốc này một chút mùi cừu cũng không có, đó cũng là giả.

 

Nhiều bao nhiêu ít vẫn sẽ có chút mùi cừu, chẳng qua so với không có phương thuốc này xử lý thịt cừu , mùi cừu kia có thể hơi tương đương với không có.

 

Đầu cừu sau khi ngâm nước xong, cũng không vội vớt lên, liền đặt ở trong nồi nước dấm hoa tiêu này tiếp tục ngâm.

 

Đợi đến khi nước lạnh thì trời đã tối.

 

Cái này cũng không cần vớt lên, lại ở trong nồi thêm nước giếng lạnh lẽo, thẳng đến khi đem tất cả hàng dê đều bỏ vào, đậy nắp nồi lại, người một nhà liền tắm rửa đi ngủ.

 

Chờ qua giờ Dần, Mộc Cẩm phải dậy làm món kho.

 

Bởi vì một ngày bận rộn , Mộc Cẩm rửa mặt xong ngã đầu liền ngủ, một giấc này ngủ ngon lành.

 

Mèo không ăn cá

Vẫn là nhị muội Mộc Oánh nhẹ nhàng đánh thức nàng.

 

Sau đó hai tỷ muội liền mặc quần áo rời giường, sau đó nhanh chóng rửa mặt chải đầu, liền bắt đầu làm món kho.

 

Chờ đốt lửa xong, Mộc Cẩm liền khuyên nhị muội Mộc Oánh ngủ thêm một lát, một mình nàng là được.

 

Mộc Oánh không muốn.

 

Trong bếp tuy rằng không giúp được gì, nàng còn có thể làm chuyện khác.

 

Chờ vừa qua giờ Mão, Mộc Tử Xuyên, Mộc Tử Khê và tiểu muội Mộc Nguyệt đều rời giường.

 

Lúc này, Mộc Cẩm đã đem nội tạng cừu cùng đuôi cừu móng cừu đều kho xong,

 

Đã từ nồi sắt lên, bỏ vào trong chậu gỗ chuyên dùng để đựng thức ăn sạch sẽ.

 



Nội tạng cừu, móng cừu và đuôi cừu đều đã chín, không thể kho quá lâu, kho quá lâu sẽ nát.

 

Mùi vị kém một chút không nói, bề ngoài cũng không đẹp.

 

Để lại trong nồi tiếp tục kho là đầu cừu bị vỡ làm hai nửa.

 

Đến lúc này, đầu cừu cũng kho sắp xong

 

Thừa dịp lúc cắt nội tạng cừu, đầu cừu tiếp tục hầm trong nồi một chút, chờ cắt xong nội tạng cừu, sau khi bỏ vào trong bình sứ trắng sạch sẽ, đầu cừu kho cũng tốt rồi.

 

Chỉ là, lúc này nội tạng cừu quá nhiều, một cái bình sứ trắng đựng không hết, Mộc Cẩm liền rửa sạch một cái bình gốm lớn miệng rộng trong nhà, sau khi dùng nước nóng tưới mấy lầm, mới dùng.

 

Phía dưới bình gốm lớn đựng đồ sứ trắng không vừa, phía trên đựng đuôi cừu kho và móng cuu kho.

 

Sau đó đặt đầu cừu kho lên, hoàn hảo đều có thể chứa được.

 

Nhìn sắc trời một chút, đã hơi sáng.


 

Mộc Tử Xuyên và Mộc Nguyệt đều đã chuẩn bị xong, trên mặt hai người đều là hưng phấn.

 

Mộc Cẩm còn cố ý để lại một chén lớn nội tạng cừu ở nhà, một phần đợi lát nữa sẽ làm mì trộn cừu , ăn sáng.

 

Dồi cừu( haggis*) chính là nội tạng cừu, nàng từ trong sách xem ra, là Tây Bắc bên kia truyền đến cách gọi dồi cừu.

 

(*) Haggis là món ăn làm từ nội tạng loài cừu (tim, gan và phổi), băm nhỏ với hành tây, bột yến mạch, mỡ ở thận cừu, gia vị, muối, trộn với nhau và theo truyền thống, nhồi trong dạ dày của cừu và luộc trong khoảng ba tiếng đồng hồ (mình không biết gọi sao cho đúng nên gọi tạm là dồi cừu bạn nào biết góp ý cho mình với nha)

 

Lúc Mộc Cẩm định giới thiệu với Hoàng Tam Nương, liền gọi nội tạng cừu kho là dồi cừu .

 

Mà mặt khác, Mộc Cẩm định để Nhị muội và tiểu đệ vào buổi trưa hôm nay.

 

Nàng phỏng chừng hôm nay các nàng trở về sẽ không quá sớm, hẳn là không kịp trở về ăn trưa.

 

Về phần m.á.u dê hôm qua nương tử Tiền Đồ tể cho, Mộc Cẩm lấy ra một khối lớn cắt thành khối vuông chờ lát nữa cùng nhau nấu mì.

 

Nước kho này cũng không thể bỏ, giữ lại tiếp tục kho, sẽ càng kho càng thơm.

 

Phần lớn còn lại, trước hết bỏ vào trong nồi nước kho còn nóng.

 

Chờ một nồi mì thịt cừu nấu xong, Mộc Cẩm liền nhanh chóng đuổi bọn nhỏ ăn sáng.

 

Chính nàng cũng ăn một chén lớn, thật sự là ngon thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi! 

 

Lần đầu tiên trong đời làm món thịt cừu kho, thành công lớn!

 

Tốc độ ăn mì của bọn nhỏ đều rất nhanh, biết không thể chậm trễ trưởng tỷ lên thị trấn bán thịt cừu kho.

 

Chờ tất cả chuẩn bị thỏa đáng, Mộc Cẩm liền mang theo Mộc Tử Xuyên cùng Mộc Nguyệt lưng đeo thịt cừu kho xuất phát lên trấn.

 

Cũng may bọn họ biết đường nhỏ, đi lên trấn liền tiết kiệm không ít thời gian.

 

Nhưng dù vậy, chờ ba người bọn họ đến quán mì cát tường của Hoàng Tam Nương, Hoàng Tam Nương đã kiễng chân chờ mong.

 

Nhìn thấy Mộc Cẩm cùng tiểu ca sáng sớm hôm qua gặp qua một người lưng đeo một cái giỏ trúc lớn, một người mang theo giỏ trúc hơi nhỏ, trên mặt mới thấy ý cười.

 

Vội vàng chạy chậm tới đón.

 

“Ôi! Ta ngóng muội mãi! "Hoàng Tam Nương vừa giúp Mộc Cẩm lấy giỏ trúc nàng đang cõng xuống.

 

Rồi! Một bên cười oán giận.

 

 "Ngươi nếu không đến, ta cũng không có mặt mũi gặp mấy vị khách cũ.”

 

Mộc Cẩm cười nhận lỗi, lại nói: "Ta thật không ngờ sáng sớm Tam Nương tỷ tỷ làm ăn cũng tốt như vậy!”

 

“Chủ yếu là Lý lão gia, ngươi cũng biết, ông ấy hôm qua ăn thịt lợn kho, lại mang đi nhiều như vậy về nhà mời khách...”

 

“Thế nào! Sáng sớm hôm nay, ông ấy dẫn theo bảy vị khách tới đây chờ ăn món kho của ngươi.”

 

"Ông mang đến này bảy vị khách nhân bên trong a, có ba vị là khách quen quán mì nhà ta, hơn nữa Lý lão gia một nửa đều là khách lâu năm, thúc giục không được nha!"

 

Mộc Cẩm vội vàng nói: "Vậy hôm qua Lý lão gia và khách nhân của ông ấy ăn thịt lợn kho, hôm nay là thịt cừu kho, cái này..."

 

“Không sao không sao! Ta đã nói với bọn họ rồi! "

 

Hoàng Tam Nương tươi cười, Mộc gia muội tử mang theo món kho tới, nàng sẽ không vội!

 

Bỏ lại Mộc Cẩm liền chạy vào trong quán mì, nói chuyện với đoàn người Lý lão gia.

 

Ông chủ quán mì Cát Tường cũng cười, hướng về phía Mộc Cẩm nói: 

 

"Mộc gia muội tử không biết, Lý lão gia bọn họ nghe nói hôm nay không có món lợn kho , vẫn là rất mất hứng. Nhưng sau đó nương tử nhà ta nói với bọn họ hôm nay ngươi sẽ đưa thịt dê kho đến, bọn họ càng cao hứng! "

 

Mộc Cẩm liền cười gật đầu.

 

Chỉ thấy Hoàng Tam Nương lại hùng hùng hổ hổ từ trong quán mì chạy ra, đến Mộc Cẩm bên người, một phen kéo lấy cánh tay của nàng...