Những Tháng Ngày Liếm Cẩu Ở Tận Thế
Chương 42: Mỹ nam hí thủy
*Mỹ nam nô đùa trong nước
Thiệu Tĩnh Trì chạy xe đến ngoại ô, xe căn cứ đậu trên bãi cỏ thoáng, phía trước có một dòng suối nhỏ chảy chậm…
Nếu là người thường, khẳng định sẽ không chọn nơi thoáng đãng, bởi nếu như bị cương thi vây công thì rất khó chạy thoát.
Nhưng bốn người Thiệu Tĩnh Trì không phải người thường, hắn chẳng những đậu xe ở đây một cách đầy bất cẩn, còn nói lười đi tiếp cho nên buổi tối ngủ ở đây luôn.
Thiệu Tĩnh Trì xuống xe thì bắt đầu cởi quần áo, không chút kiêng kị cởi sạch đồ, lộ ra một thân đầy cơ bắp.
Hắn ném quần áo dưới chân Tô Ngự, cười nói: “Gà con, giúp ca ca giặt quần áo nào.”
Trước kia quần áo bẩn thì họ đều vứt thẳng tay, nhưng giờ bốn người họ mỗi người chỉ có bốn bộ quân phục, ném đi thì không còn gì nữa.
Thiệu Tĩnh Trì đã xuống nước, con suối này không sâu, chỉ tới thắt lưng hắn. Lúc đầu hắn còn tạt nước lên người, nhưng có lẽ thấy không đủ nên lao cả người vào trong nước luôn…
Quan Nghiên Bạch bước đến cạnh Tô Ngự.
Tô Ngự đang giúp Thiệu Tĩnh Trì giặt quần áo, ngẩng đầu nhìn hắn, phát hiện Quan Nghiên Bạch cũng đang cúi đầu nhìn cậu.
Tô Ngự nhìn hắn trong chốc lát, hiểu được ý của hắn, chủ động nói: “Để tôi giúp anh giặt nhé.”
Tuy gương mặt của Quan Nghiên Bạch vẫn không cảm xúc, nhưng Tô Ngự vẫn cảm giác được ánh mắt nhìn cậu nhu hòa đi rất nhiều.
Quan Nghiên Bạch bắt đầu cởi quần áo, sau đó đưa từng cái một cho Tô Ngự. Hắn cũng trực tiếp cởi hết, quần lót cũng không mặc.
Mà khi Tô Ngự nhận quần áo hắn đưa, góc độ cũng nằm đúng ngay dưới háng Quan Nghiên Bạch, khiến Tô Ngự không biết phải nhìn vào đâu.
“Có vợ tốt thật đấy, khiến người ta ước ao mà.” Phó Niên Xuyên từ phía sau đi tới, ngồi xổm cạnh Tô Ngự, nhìn cậu nói: “Có thể cũng giúp tôi giặt được không?”
Tô Ngự cảm thấy dù sao đều là giặt, giặt thêm một bộ hay ít một bộ cũng không khác gì nên cậu nói có thể.
Phó Niên Xuyên đứng dậy mỉm cười: “Tốt quá, nếu làm tròn thì cũng coi như tôi có vợ rồi.”
Tô Ngự cảm thấy gần đây Phó Niên Xuyên luôn thích ăn đậu hũ của cậu, thật sự không đoán được hắn đang nghĩ gì.
Lúc này cậu nghe thấy giọng Vương Cảnh Bân bên cạnh:
“… Em giúp anh giặt nhé.”
Tô Ngự đoán chắc là cậu ta nói với Lục Phó Hành, không khỏi quay đầu sang nhìn, nhưng tình cờ bắt gặp ánh mắt Lục Phó Hành. Cậu có cảm giác như mình đang nhìn trộm và bị bắt gặp nên vội quay đầu về.
Tô Ngự phát hiện gần đây cậu luôn đụng phải ánh mắt Lục Phó Hành khi nhìn hắn… Cậu thật sự không dám nghĩ Lục Phó Hành luôn nhìn cậu cho nên mới có thể thường xuyên đối mắt như vậy, thật sự là quá tự luyến.
“Không cần, tôi tự giặt.”
Tô Ngự nghe thấy Lục Phó Hành trả lời, sau đó cậu liền thấy Lục Phó Hành không cởi quần áo mà đi thẳng xuống nước.
Phó Niên Xuyên không thích nước nên không bơi ra giữa dòng như ba người kia, hắn xuống dòng suối ngay cạnh Tô Ngự, dùng khăn lau cơ thể.
So với ba người còn lại, dáng người hắn gầy hơn một chút, thuộc loại tráng kiện. Phó Niên Xuyên không cởi quần lót, sau khi quần lót ướt nhẹp thì dính chặt vào người hắn, lộ ra hình dáng của vật giữa chân kia một cách rõ ràng.
Đôi khi cảm giác như ẩn như hiện này còn gợi cảm hơn là để lộ hẳn ra, vô cùng kích thích thị giác.
Nơi xa, Lục Phó Hành đã cởi bỏ áo trên, nước da màu đồng tương xứng với một thân cơ bắp, tràn ngập cảm giác cấm dục. Hắn cong eo giặt áo trên, sau đó trực tiếp tát nước lên người…
Dòng suối lấp lánh, ánh trăng chiếu vào cơ thể bốn người họ, cho phép Tô Ngự thấy dáng người rõ ràng trước mắt. Nhìn hình ảnh làm người thèm nhỏ dãi này, nhịp tim của Tô Ngự đập nhanh hơn.
Dù sao cậu là một người đồng tính chỉ yêu đàn ông. Hiện giờ trước mặt xuất hiện bốn người đàn ông dung mạo tuấn mỹ như vậy, thân hình lại cũng đẹp đến thế, trước mặt cậu gần như đứng trần nửa người, sũng nước, tắm tráng, với cậu mà nói thật sự quá là kích thích.
Đặc biệt là Phó Niên Xuyên, người ở gần cậu nhất. Nhất cử nhất động của hắn với nước dường như đang quyến rũ cậu…
Tô Ngự đột nhiên cảm thấy lỗ mũi nóng lên, sau đó nghe thấy Phó Niên Xuyên nói:
“Cậu chảy máu mũi kìa.”
Tô Ngự lập tức bịt mũi, lòng bàn tay quả thật cảm thấy chất lỏng ấm áp…
Phó Niên Xuyên tức khắc từ dưới suối đi lên, mặc dù trông có vẻ lo lắng cho cậu nhưng trên mặt lại nở nụ cười không thể nhịn được: “Để tôi đưa cậu về nằm một chút.”
Tô Ngự bịt mũi ngửa đầu ra, nói: “Không sao không sao, tôi ngửa đầu một chút là được… A ——”
Cậu chưa kịp nói xong thì đã bị Phó Niên Xuyên bế lên, khiến cậu giật mình.
Ánh vào mắt cậu là khuôn mặt tươi cười của Phó Niên Xuyên, trên người hắn còn rất ướt khiến quần áo của Tô Ngự cũng ướt theo…
“Tôi… chưa giặt xong quần áo.”
“Đừng quan tâm đến cái đó.”
Phó Niên Xuyên ôm Tô Ngự đi về phía xe căn cứ, trên đường đi ngang qua Vương Cảnh Bân đang ngồi trên cỏ.
Vương Cảnh Bân ngước nhìn họ, Phó Niên Xuyên cười cười với cậu ta.
Tô Ngự được đặt trên chiếc giường nhỏ trong xe căn cứ.
“Nó không chảy nữa rồi.” Tô Ngự lấy khăn Phó Niên Xuyên đưa, lau vết máu dưới mũi rồi lẩm bẩm.
Phó Niên Xuyên cười hỏi: “Sao đột nhiên chảy máu mũi vậy?”
Tô Ngự hơi né tránh, cũng không thể nói cho hắn biết vì mỹ nam hí thủy kích thích quá độ nên cậu kích động đến chảy cả máu mũi được.
“Khụ… Có lẽ là do ăn nhiều mì gói quá, nóng trong người.”
“Ồ ~ Là vậy à?” Ánh mắt Phó Niên Xuyên mang theo ý đùa, ngón tay chạm vào giữa hai chân Tô Ngự: “Vậy cậu nói vì sao nơi này lại nhếch lên đi?”
Đầu vểnh lên giữa hai chân bị ngón tay ấm áp chạm vào, thân thể Tô Ngự không khống chế được mà run lên…
“Tôi thật sự rất muốn biết cậu trên giường rốt cuộc hăng hái đến mức nào.”
“Anh ấy nói bậy…”
Tô Ngự sẽ không bao giờ thừa nhận rằng cậu rất dâm đãng trên giường.
“Vậy à, tôi muốn tự mình thử xem.
Quần Tô Ngự bị Phó Niên Xuyên kéo xuống đùi, một mảng nhỏ trên quần lót phía trước đã bị ướt.
Đôi mắt cậu ươn ướt, thì thào: “Đừng…”
Phó Niên Xuyên khẽ cười: “Cậu đã như thế này rồi, không muốn thả nó ra sao?”
Thiệu Tĩnh Trì đang ở ngay bên ngoài, hắn đã từng cảnh cáo Tô Ngự không được quá thân mật cùng Phó Niên Xuyên. Tô Ngự sợ bị Thiệu Tĩnh Trì phát hiện nên đã duỗi tay che kín thân dưới.
“Đừng lo lắng, bây giờ tôi sẽ không làm cậu đâu. Chó Thiệu trông cậu kỹ đến thế, khó khăn lắm mới có cơ hội được chạm vào cậu. Tôi chỉ sờ sờ chút thôi.”
Phó Niên Xuyên lấy tay Tô Ngự ra, sau đó kéo quần lót cậu xuống, cậu bé đã sớm cương cứng nhảy ra ngay tức khắc.
Những ngón tay thon dài của Phó Niên Xuyên quấn lấy nó…
Tô Ngự thở hổn hển, run giọng: “Anh… Phải nhẹ chút… Lần này đừng cắn tôi…”
“Được.” Phó Niên Xuyên dịu dàng đáp, nhón tay chậm rãi di chuyển.
Có lẽ bởi vì Phó Niên Xuyên quá có kinh nghiệm, sự đụng chạm của hắn khiến Tô Ngự thoải mái thở dốc, cậu cắn chặt môi mới kìm được tiếng rên rỉ sắp bật ra…
Tô Ngự không thể kiềm chế bản thân, đắm chìm trong khoái cảm từ ngón tay Phó Niên Xuyên mang lại…
“Ưm…”
Không lâu sau, Tô Ngự bắn vào tay Phó Niên Xuyên.
Phó Niên Xuyên nâng t/inh dị/ch trong tay lên nhìn, cười nói: “Quan hệ tình dục rất thường xuyên.”
Hai má Tô Ngự nóng bừng vì những gì hắn nói, chắc chắn là Phó Niên Xuyên cảm thấy ti/nh d/ịch của cậu quá loãng…
Phó Niên Xuyên cúi người tới gần cậu: “Lần sau hãy để tôi trải nghiệm cảm giác đầy hăng hái.”
Lúc này bên ngoài vang lên âm thanh của Thiệu Tĩnh Trì, Tô Ngự vội vàng kéo quần lên.
Thiệu Tĩnh Trì để trần thân trên, chỉ mặc quần. Hắn đến cửa thùng xe, nhìn chằm chằm Tô Ngự và Phó Niên Xuyên:
“Hai người ở bên trong làm gì?”
“Tôi…”
Tô Ngự chột dạ, đột nhiên cảm thấy mình đang yêu đương vụng trộm sau lưng Thiệu Tĩnh Trì.
Phó Niên Xuyên thong dong trả lời: “Vừa nãy cậu ấy chảy máu mũi nên tôi đưa cậu ấy vào nghỉ ngơi chút.”
Thiệu Tĩnh Trì cau mày, nhìn hai người đầy nghi ngờ.
Phó Niên Xuyên lắc lắc chiếc khăn dính máu trên tay.
Tô Ngự kinh hãi, vì Phó Niên Xuyên vừa mới lấy khăn này lau sạch t/inh d/ịch trên tay.
Thiệu Tĩnh Trì nhìn thấy vết máu mới tin lời Phó Niên Xuyên, vào thùng xe quan tâm hỏi: “Sao tự nhiên lại chảy máu mũi vậy?”
Tô Ngự chỉ có thể lặp lại lý do vừa rồi.
Thiệu Tĩnh Trì nghe xong nói: “Nếu vậy thì về sau đừng ăn mì gói nữa.”
Tô Ngự không ngờ Thiệu Tĩnh Trì trực tiếp từ chối mì gói, cái này làm cậu có khổ cũng không nói nên lời.
Phó Niên Xuyên ở bên cạnh không nhịn được cười.
Quan Nghiên Bạch mang theo hơi ẩm cũng vào thùng xe, hắn đã mặc xong quần áo, cúi đầu nhìn Tô Ngự, chất giọng hơi lạnh: “Vì sao để người khác giặt quần áo của tôi?”
“Hả?”
Tô Ngự khó hiểu, sau đó chợt nhớ tới đống quần áo còn chưa giặt xong đã bị Phó Niên Xuyên ôm vào thùng xe… Nhưng Quan Nghiên Bạch lại nói là người khác giặt? Ai giúp cậu giặt quần áo?
“Em ấy chảy máu mũi nên mới chưa giặt xong.” Thiệu Tĩnh Trì nói, dù sao của hắn cũng đã được giặt xong nên cảm thấy không sao cả.
Quan Nghiên Bạch nghe xong, vẻ mặt lạnh băng vốn có của hắn mới dịu đi chút: “Lần sau phải làm được những chuyện đã đồng ý với tôi.”
Tô Ngự tức thì ngoan ngoãn gật đầu, sau đó nghĩ rồi vẫn hỏi: “… Ai đã giặt quần áo giúp tôi vậy?”
“Là tôi.” Vương Cảnh Bân vừa lúc ôm quần áo ướt sũng về, nghe Tô Ngự hỏi thì trực tiếp trả lời.
Tô Ngự ngây ra một lúc, cậu thật sự không ngờ Vương Cảnh Bân sẽ giúp họ giặt quần áo.
“À… Cảm ơn nhé.”
Vương Cảnh Bân nói: “Không sao, tôi thấy cậu còn không đi được, chắc hẳn rất khó chịu nên đã giúp cậu giặt luôn.”
Quan Nghiên Bạch lãnh đạm nói: “Không đi được là ý gì?”
Vương Cảnh Bân liếc Tô Ngự rồi lại nhìn Phó Niên Xuyên, nói với vẻ mặt khó hiểu: “Sao vậy? Tôi thấy Phó đội ôm cậu ấy trở về nên tưởng cơ thể cậu ấy rất khó chịu… Tôi nói nhầm rồi sao?”
Sắc mặt Thiệu Tĩnh Trì nháy mặt trở nên vô cùng khó coi.
Tuy Quan Nghiên Bạch vẫn mặt không cảm xúc, nhưng không khí xung quanh hắn càng lúc càng thấp.
Dù sao Tô Ngự chỉ bị chảy máu mũi, không đến mức Phó Niên Xuyên phải bế, bọn họ đều có thể nghĩ ra vì sao Phó Niên Xuyên lại bế Tô Ngự.
“!!!!”
Tô Ngự cảm thấy quanh họ tản ra áp suất thấp, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Thiệu Tĩnh Trì: Hiện trường bắt gian?
Quan Nghiên Bạch: Ha ha… Trên đầu luôn có màu xanh.
Phó Niên Xuyên: Chẳng nhẽ không phải chó Cẩu có màu xanh trên đầu trước à?
Thiệu Tĩnh Trì: Đúng vậy, mẹ kiếp…
Lục Phó Hành: Tôi cũng muốn em ấy giặt quần áo cho tôi.
Phó Niên Xuyên: Vậy sao anh không nói?
Lục Phó Hành: Mẹ nó… Thiết lập nhân vật không cho phép.
Phó Niên Xuyên: Thiết lập nhân vật tùy tâm sở dục đúng là sướng mà.
Thiệu Tĩnh Trì: Lầu trên +1
Quan Nghiên Bạch & Lục Phó Hành: Cút!
Thiệu Tĩnh Trì chạy xe đến ngoại ô, xe căn cứ đậu trên bãi cỏ thoáng, phía trước có một dòng suối nhỏ chảy chậm…
Nếu là người thường, khẳng định sẽ không chọn nơi thoáng đãng, bởi nếu như bị cương thi vây công thì rất khó chạy thoát.
Nhưng bốn người Thiệu Tĩnh Trì không phải người thường, hắn chẳng những đậu xe ở đây một cách đầy bất cẩn, còn nói lười đi tiếp cho nên buổi tối ngủ ở đây luôn.
Thiệu Tĩnh Trì xuống xe thì bắt đầu cởi quần áo, không chút kiêng kị cởi sạch đồ, lộ ra một thân đầy cơ bắp.
Hắn ném quần áo dưới chân Tô Ngự, cười nói: “Gà con, giúp ca ca giặt quần áo nào.”
Trước kia quần áo bẩn thì họ đều vứt thẳng tay, nhưng giờ bốn người họ mỗi người chỉ có bốn bộ quân phục, ném đi thì không còn gì nữa.
Thiệu Tĩnh Trì đã xuống nước, con suối này không sâu, chỉ tới thắt lưng hắn. Lúc đầu hắn còn tạt nước lên người, nhưng có lẽ thấy không đủ nên lao cả người vào trong nước luôn…
Quan Nghiên Bạch bước đến cạnh Tô Ngự.
Tô Ngự đang giúp Thiệu Tĩnh Trì giặt quần áo, ngẩng đầu nhìn hắn, phát hiện Quan Nghiên Bạch cũng đang cúi đầu nhìn cậu.
Tô Ngự nhìn hắn trong chốc lát, hiểu được ý của hắn, chủ động nói: “Để tôi giúp anh giặt nhé.”
Tuy gương mặt của Quan Nghiên Bạch vẫn không cảm xúc, nhưng Tô Ngự vẫn cảm giác được ánh mắt nhìn cậu nhu hòa đi rất nhiều.
Quan Nghiên Bạch bắt đầu cởi quần áo, sau đó đưa từng cái một cho Tô Ngự. Hắn cũng trực tiếp cởi hết, quần lót cũng không mặc.
Mà khi Tô Ngự nhận quần áo hắn đưa, góc độ cũng nằm đúng ngay dưới háng Quan Nghiên Bạch, khiến Tô Ngự không biết phải nhìn vào đâu.
“Có vợ tốt thật đấy, khiến người ta ước ao mà.” Phó Niên Xuyên từ phía sau đi tới, ngồi xổm cạnh Tô Ngự, nhìn cậu nói: “Có thể cũng giúp tôi giặt được không?”
Tô Ngự cảm thấy dù sao đều là giặt, giặt thêm một bộ hay ít một bộ cũng không khác gì nên cậu nói có thể.
Phó Niên Xuyên đứng dậy mỉm cười: “Tốt quá, nếu làm tròn thì cũng coi như tôi có vợ rồi.”
Tô Ngự cảm thấy gần đây Phó Niên Xuyên luôn thích ăn đậu hũ của cậu, thật sự không đoán được hắn đang nghĩ gì.
Lúc này cậu nghe thấy giọng Vương Cảnh Bân bên cạnh:
“… Em giúp anh giặt nhé.”
Tô Ngự đoán chắc là cậu ta nói với Lục Phó Hành, không khỏi quay đầu sang nhìn, nhưng tình cờ bắt gặp ánh mắt Lục Phó Hành. Cậu có cảm giác như mình đang nhìn trộm và bị bắt gặp nên vội quay đầu về.
Tô Ngự phát hiện gần đây cậu luôn đụng phải ánh mắt Lục Phó Hành khi nhìn hắn… Cậu thật sự không dám nghĩ Lục Phó Hành luôn nhìn cậu cho nên mới có thể thường xuyên đối mắt như vậy, thật sự là quá tự luyến.
“Không cần, tôi tự giặt.”
Tô Ngự nghe thấy Lục Phó Hành trả lời, sau đó cậu liền thấy Lục Phó Hành không cởi quần áo mà đi thẳng xuống nước.
Phó Niên Xuyên không thích nước nên không bơi ra giữa dòng như ba người kia, hắn xuống dòng suối ngay cạnh Tô Ngự, dùng khăn lau cơ thể.
So với ba người còn lại, dáng người hắn gầy hơn một chút, thuộc loại tráng kiện. Phó Niên Xuyên không cởi quần lót, sau khi quần lót ướt nhẹp thì dính chặt vào người hắn, lộ ra hình dáng của vật giữa chân kia một cách rõ ràng.
Đôi khi cảm giác như ẩn như hiện này còn gợi cảm hơn là để lộ hẳn ra, vô cùng kích thích thị giác.
Nơi xa, Lục Phó Hành đã cởi bỏ áo trên, nước da màu đồng tương xứng với một thân cơ bắp, tràn ngập cảm giác cấm dục. Hắn cong eo giặt áo trên, sau đó trực tiếp tát nước lên người…
Dòng suối lấp lánh, ánh trăng chiếu vào cơ thể bốn người họ, cho phép Tô Ngự thấy dáng người rõ ràng trước mắt. Nhìn hình ảnh làm người thèm nhỏ dãi này, nhịp tim của Tô Ngự đập nhanh hơn.
Dù sao cậu là một người đồng tính chỉ yêu đàn ông. Hiện giờ trước mặt xuất hiện bốn người đàn ông dung mạo tuấn mỹ như vậy, thân hình lại cũng đẹp đến thế, trước mặt cậu gần như đứng trần nửa người, sũng nước, tắm tráng, với cậu mà nói thật sự quá là kích thích.
Đặc biệt là Phó Niên Xuyên, người ở gần cậu nhất. Nhất cử nhất động của hắn với nước dường như đang quyến rũ cậu…
Tô Ngự đột nhiên cảm thấy lỗ mũi nóng lên, sau đó nghe thấy Phó Niên Xuyên nói:
“Cậu chảy máu mũi kìa.”
Tô Ngự lập tức bịt mũi, lòng bàn tay quả thật cảm thấy chất lỏng ấm áp…
Phó Niên Xuyên tức khắc từ dưới suối đi lên, mặc dù trông có vẻ lo lắng cho cậu nhưng trên mặt lại nở nụ cười không thể nhịn được: “Để tôi đưa cậu về nằm một chút.”
Tô Ngự bịt mũi ngửa đầu ra, nói: “Không sao không sao, tôi ngửa đầu một chút là được… A ——”
Cậu chưa kịp nói xong thì đã bị Phó Niên Xuyên bế lên, khiến cậu giật mình.
Ánh vào mắt cậu là khuôn mặt tươi cười của Phó Niên Xuyên, trên người hắn còn rất ướt khiến quần áo của Tô Ngự cũng ướt theo…
“Tôi… chưa giặt xong quần áo.”
“Đừng quan tâm đến cái đó.”
Phó Niên Xuyên ôm Tô Ngự đi về phía xe căn cứ, trên đường đi ngang qua Vương Cảnh Bân đang ngồi trên cỏ.
Vương Cảnh Bân ngước nhìn họ, Phó Niên Xuyên cười cười với cậu ta.
Tô Ngự được đặt trên chiếc giường nhỏ trong xe căn cứ.
“Nó không chảy nữa rồi.” Tô Ngự lấy khăn Phó Niên Xuyên đưa, lau vết máu dưới mũi rồi lẩm bẩm.
Phó Niên Xuyên cười hỏi: “Sao đột nhiên chảy máu mũi vậy?”
Tô Ngự hơi né tránh, cũng không thể nói cho hắn biết vì mỹ nam hí thủy kích thích quá độ nên cậu kích động đến chảy cả máu mũi được.
“Khụ… Có lẽ là do ăn nhiều mì gói quá, nóng trong người.”
“Ồ ~ Là vậy à?” Ánh mắt Phó Niên Xuyên mang theo ý đùa, ngón tay chạm vào giữa hai chân Tô Ngự: “Vậy cậu nói vì sao nơi này lại nhếch lên đi?”
Đầu vểnh lên giữa hai chân bị ngón tay ấm áp chạm vào, thân thể Tô Ngự không khống chế được mà run lên…
“Tôi thật sự rất muốn biết cậu trên giường rốt cuộc hăng hái đến mức nào.”
“Anh ấy nói bậy…”
Tô Ngự sẽ không bao giờ thừa nhận rằng cậu rất dâm đãng trên giường.
“Vậy à, tôi muốn tự mình thử xem.
Quần Tô Ngự bị Phó Niên Xuyên kéo xuống đùi, một mảng nhỏ trên quần lót phía trước đã bị ướt.
Đôi mắt cậu ươn ướt, thì thào: “Đừng…”
Phó Niên Xuyên khẽ cười: “Cậu đã như thế này rồi, không muốn thả nó ra sao?”
Thiệu Tĩnh Trì đang ở ngay bên ngoài, hắn đã từng cảnh cáo Tô Ngự không được quá thân mật cùng Phó Niên Xuyên. Tô Ngự sợ bị Thiệu Tĩnh Trì phát hiện nên đã duỗi tay che kín thân dưới.
“Đừng lo lắng, bây giờ tôi sẽ không làm cậu đâu. Chó Thiệu trông cậu kỹ đến thế, khó khăn lắm mới có cơ hội được chạm vào cậu. Tôi chỉ sờ sờ chút thôi.”
Phó Niên Xuyên lấy tay Tô Ngự ra, sau đó kéo quần lót cậu xuống, cậu bé đã sớm cương cứng nhảy ra ngay tức khắc.
Những ngón tay thon dài của Phó Niên Xuyên quấn lấy nó…
Tô Ngự thở hổn hển, run giọng: “Anh… Phải nhẹ chút… Lần này đừng cắn tôi…”
“Được.” Phó Niên Xuyên dịu dàng đáp, nhón tay chậm rãi di chuyển.
Có lẽ bởi vì Phó Niên Xuyên quá có kinh nghiệm, sự đụng chạm của hắn khiến Tô Ngự thoải mái thở dốc, cậu cắn chặt môi mới kìm được tiếng rên rỉ sắp bật ra…
Tô Ngự không thể kiềm chế bản thân, đắm chìm trong khoái cảm từ ngón tay Phó Niên Xuyên mang lại…
“Ưm…”
Không lâu sau, Tô Ngự bắn vào tay Phó Niên Xuyên.
Phó Niên Xuyên nâng t/inh dị/ch trong tay lên nhìn, cười nói: “Quan hệ tình dục rất thường xuyên.”
Hai má Tô Ngự nóng bừng vì những gì hắn nói, chắc chắn là Phó Niên Xuyên cảm thấy ti/nh d/ịch của cậu quá loãng…
Phó Niên Xuyên cúi người tới gần cậu: “Lần sau hãy để tôi trải nghiệm cảm giác đầy hăng hái.”
Lúc này bên ngoài vang lên âm thanh của Thiệu Tĩnh Trì, Tô Ngự vội vàng kéo quần lên.
Thiệu Tĩnh Trì để trần thân trên, chỉ mặc quần. Hắn đến cửa thùng xe, nhìn chằm chằm Tô Ngự và Phó Niên Xuyên:
“Hai người ở bên trong làm gì?”
“Tôi…”
Tô Ngự chột dạ, đột nhiên cảm thấy mình đang yêu đương vụng trộm sau lưng Thiệu Tĩnh Trì.
Phó Niên Xuyên thong dong trả lời: “Vừa nãy cậu ấy chảy máu mũi nên tôi đưa cậu ấy vào nghỉ ngơi chút.”
Thiệu Tĩnh Trì cau mày, nhìn hai người đầy nghi ngờ.
Phó Niên Xuyên lắc lắc chiếc khăn dính máu trên tay.
Tô Ngự kinh hãi, vì Phó Niên Xuyên vừa mới lấy khăn này lau sạch t/inh d/ịch trên tay.
Thiệu Tĩnh Trì nhìn thấy vết máu mới tin lời Phó Niên Xuyên, vào thùng xe quan tâm hỏi: “Sao tự nhiên lại chảy máu mũi vậy?”
Tô Ngự chỉ có thể lặp lại lý do vừa rồi.
Thiệu Tĩnh Trì nghe xong nói: “Nếu vậy thì về sau đừng ăn mì gói nữa.”
Tô Ngự không ngờ Thiệu Tĩnh Trì trực tiếp từ chối mì gói, cái này làm cậu có khổ cũng không nói nên lời.
Phó Niên Xuyên ở bên cạnh không nhịn được cười.
Quan Nghiên Bạch mang theo hơi ẩm cũng vào thùng xe, hắn đã mặc xong quần áo, cúi đầu nhìn Tô Ngự, chất giọng hơi lạnh: “Vì sao để người khác giặt quần áo của tôi?”
“Hả?”
Tô Ngự khó hiểu, sau đó chợt nhớ tới đống quần áo còn chưa giặt xong đã bị Phó Niên Xuyên ôm vào thùng xe… Nhưng Quan Nghiên Bạch lại nói là người khác giặt? Ai giúp cậu giặt quần áo?
“Em ấy chảy máu mũi nên mới chưa giặt xong.” Thiệu Tĩnh Trì nói, dù sao của hắn cũng đã được giặt xong nên cảm thấy không sao cả.
Quan Nghiên Bạch nghe xong, vẻ mặt lạnh băng vốn có của hắn mới dịu đi chút: “Lần sau phải làm được những chuyện đã đồng ý với tôi.”
Tô Ngự tức thì ngoan ngoãn gật đầu, sau đó nghĩ rồi vẫn hỏi: “… Ai đã giặt quần áo giúp tôi vậy?”
“Là tôi.” Vương Cảnh Bân vừa lúc ôm quần áo ướt sũng về, nghe Tô Ngự hỏi thì trực tiếp trả lời.
Tô Ngự ngây ra một lúc, cậu thật sự không ngờ Vương Cảnh Bân sẽ giúp họ giặt quần áo.
“À… Cảm ơn nhé.”
Vương Cảnh Bân nói: “Không sao, tôi thấy cậu còn không đi được, chắc hẳn rất khó chịu nên đã giúp cậu giặt luôn.”
Quan Nghiên Bạch lãnh đạm nói: “Không đi được là ý gì?”
Vương Cảnh Bân liếc Tô Ngự rồi lại nhìn Phó Niên Xuyên, nói với vẻ mặt khó hiểu: “Sao vậy? Tôi thấy Phó đội ôm cậu ấy trở về nên tưởng cơ thể cậu ấy rất khó chịu… Tôi nói nhầm rồi sao?”
Sắc mặt Thiệu Tĩnh Trì nháy mặt trở nên vô cùng khó coi.
Tuy Quan Nghiên Bạch vẫn mặt không cảm xúc, nhưng không khí xung quanh hắn càng lúc càng thấp.
Dù sao Tô Ngự chỉ bị chảy máu mũi, không đến mức Phó Niên Xuyên phải bế, bọn họ đều có thể nghĩ ra vì sao Phó Niên Xuyên lại bế Tô Ngự.
“!!!!”
Tô Ngự cảm thấy quanh họ tản ra áp suất thấp, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Thiệu Tĩnh Trì: Hiện trường bắt gian?
Quan Nghiên Bạch: Ha ha… Trên đầu luôn có màu xanh.
Phó Niên Xuyên: Chẳng nhẽ không phải chó Cẩu có màu xanh trên đầu trước à?
Thiệu Tĩnh Trì: Đúng vậy, mẹ kiếp…
Lục Phó Hành: Tôi cũng muốn em ấy giặt quần áo cho tôi.
Phó Niên Xuyên: Vậy sao anh không nói?
Lục Phó Hành: Mẹ nó… Thiết lập nhân vật không cho phép.
Phó Niên Xuyên: Thiết lập nhân vật tùy tâm sở dục đúng là sướng mà.
Thiệu Tĩnh Trì: Lầu trên +1
Quan Nghiên Bạch & Lục Phó Hành: Cút!