Những Tháng Ngày Liếm Cẩu Ở Tận Thế
Chương 17: Biết đọc bản đồ
Quan Nghiên Bạch bình thản đứng đó.
Thiệu Tĩnh Trì một tay ôm Tô Ngự vào lòng như một chú chó đang bảo vệ thức ăn của nó.
Quan Nghiên Bạch cười lạnh: “Husky quả thực không có chỉ số thông minh.”
“Mẹ nó!” Thiệu Tĩnh Trì tức giận, nhưng trước khi hắn kịp nói xong thì đã bị Quan Nghiên Bạch cắt lời:
“Không có chìa khóa, tôi lái xe này đi được à?”
Đây là xe căn cứ của quân đội, không có chìa khóa đừng nói đến việc khởi động nó, ngay cả mở cửa xe cũng không được. Chống đạn và phòng trộm được làm vô cùng tốt.
Thiệu Tĩnh Trì ngẩn người, sau đó mới nhận ra Quan Nghiên Bạch nói đúng, có chút khó chịu: “Vậy cậu hỏi gà con đi theo cậu không làm cái gì?”
Quan Nghiên Bạch nhìn chằm chằm Tô Ngự với ánh mắt sâu thẳm: “Vậy cậu phải hỏi em ấy.”
“Có ý gì? Em có tâm tư gì?” Thiệu Tĩnh Trì cúi đầu nhìn Tô Ngự trong vòng tay mình.
Lần này đến lượt Tô Ngự ngẩn người, cậu có chút kinh hãi. Quan Nghiên Bạch nhìn ra cậu có suy nghĩ muốn chạy trốn sao? Đúng là cậu đã sinh ra ý nghĩ này, Lục Phó Hành và Phó Niên Xuyên chắc chắn là quân cứu hộ do quốc gia cử đến. Cậu có thể nhờ Lục Phó Hành bọn họ dẫn đến khu an toàn, cậu không còn phải dựa vào Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch nữa.
“Tôi…”
“Em sợ tôi.” Quan Nghiên Bạch nắm cằm Tô Ngự bắt cậu ngẩng đầu lên, nói một cách khẳng định với vẻ mặt không cảm xúc.
“Tôi không có…” Tô Ngự lảng tránh ánh mắt của Quan Nghiên Bạch.
Đương nhiên cậu không nói thật. Làm sao cậu có thể không sợ, cậu sợ chết đi được! Tô Ngự sợ rằng một ngày nào đó bọn họ nhìn cậu không vừa mắt sẽ giết cậu không chút thương tiếc nào! Vậy còn không bằng tìm một cơ hội để rời khỏi bọn họ.
“Em không muốn ở cùng với tên mặt liệt kia? Tuyệt thật đấy.” Thiệu Tĩnh Trì rất hứng khởi.
Quan Nghiên Bạch nhăn đôi lông mày sắc nét, trên khuôn mặt vô cảm hiện lên một tia hoang mang hiếm thấy: “Vì sao? Cậu ta cũng giết không ít người, vì sao em không sợ cậu ta?”
“Cậu ta” trong lời nói của Quan Nghiên Bạch chính là Thiệu Tĩnh Trì.
Thiệu Tĩnh Trì nhún vai: “Nhưng tôi đâu có đích thân ra tay, toàn là ném cho bọn cương thi thôi. Hơn nữa, em ấy cảm ơn tôi còn không kịp, sao có thể sợ tôi được? Những người này đã bắt nạt em ấy, chính em ấy cũng ước bọn họ đều chết đi.”
Những người Thiệu Tĩnh Trì giết lúc trước là những kẻ đã từng bắt nạt Tô Ngự. Tô Ngự cũng không phải thánh nhân, khi những người đó chết đi cậu cũng không cảm thấy gì cả, chỉ cảm thấy như trút được gánh nặng, thậm chí còn có chút vui mừng.
Thiệu Tĩnh Trì nói không sai, thời điểm Tô Ngự bị bọn họ thô bạo đè dưới thân, cậu thực sự ước bọn họ sớm chết đi.
Nhưng người Quan Nghiên Bạch giết là vị hôn thê của hắn. Vị hôn thê mà hắn đã hao hết tâm tư để tìm kiếm, nhưng lại không hề do dự, lạnh nhạt vô tình, thậm chí còn đặc biệt mang về nhà đưa vào trong miệng người nhà đã biến thành cương thi của hắn…
“Không phải cô ta cũng bắt nạt em sao?” Vẻ mặt của Quan Nghiên Bạch còn có chút vô tội: “Tôi giết cô ta, không chỉ vì gia đình, mà còn vì em.”
Bởi vì cậu?!
Đôi mi dài như lông vũ của Quan Nghiên Bạch rủ xuống, trong con ngươi đen nhánh có hình bóng Tô Ngự mang theo vẻ kinh ngạc…
Hạ Thư Điềm luôn chế giễu mỉa mai Tô Ngự suốt quãng đường, Quan Nghiên Bạch chưa bao giờ tỏ ra lập trường. Lúc đó cậu nghĩ Quan Nghiên Bạch hướng về phía Hạ Thư Điềm, mà sau khi Hạ Thư Điềm bị Quan Nghiên Bạch giết chết thì Tô Ngự lại cảm thấy Quan Nghiên Bạch không hề để ý đến cậu một chút nào hết. Nhưng hiện giờ Tô Ngự thực sự không thể hiểu được ý của Quan Nghiên Bạch, như thể cậu cũng rất quan trọng vậy.
“Tôi không sợ anh.” Tô Ngự khẽ trả lời “Chỉ là tôi hơi bị dọa chút thôi.”
Đây là Quan Nghiên Bạch, người đàn ông cậu đã thích từ cái nhìn đầu tiên, kiêu ngạo lãnh đạm, anh tuấn phi thường. Cậu đã từng nghĩ người đàn ông này sẽ không thèm liếc cậu dù chỉ một cái. Lúc trước lên giường cùng cậu cũng khiến cậu kích động muốn chết. Thế nhưng cậu lại có thể nghe thấy Quan Nghiên Bạch nói với cậu, hắn giết Hạ Thư Điềm một nửa là vì Hạ Thư Điềm bắt nạt cậu, giống như một lời thổ lộ vậy. Tô Ngự mặt đỏ tai hồng, tim đập loạn xạ, hoàn toàn không nhớ nổi đến những vấn đề mà mình lo lắng sợ hãi trước đây.
Quan Nghiên Bạch nghe được Tô Ngự nói, lộ ra một nụ cười nhạt.
“Mấy người mẹ nó coi tôi thành người trong suốt à?” Thiệu Tĩnh Trì bất mãn nói, thấy Tô Ngự trong lòng mình lại giống một người vợ nhỏ e thẹn khiến hắn chỉ muốn ấn cậu xuống đất chịch cậu đến ngất đi thì mới thôi.
Thiệu Tĩnh Trì cũng không nghĩ đến, không chỉ người mà hắn coi trọng chân trong chân ngoài mà hắn còn không có cách nào để lấy cậu về.
Tô Ngự nhanh chóng xoa dịu Thiệu Tĩnh Trì đang xù lông: “Anh đừng tức giận.”
“Không phải vừa rồi anh đang cùng bọn họ giết cương thi sao?”
Thiệu Tĩnh Trì nói: “Tôi cũng không thể trơ mắt nhìn em bị bắt đi mất phải không?”
Tô Ngự bị Thiệu Tĩnh Trì ôm vào lòng, cậu ngoan ngoãn nói: “Làm sao có thể, chúng tôi nhất định sẽ chờ anh mà.”
Thiệu Tĩnh Trì khịt mũi: “Em thích nhất dùng dáng vẻ này lấy lòng đàn ông chứ gì.”
Tô Ngự đúng thật là không thể phản bác.
Lúc này Tô Ngự thấy Phó Niên Xuyên và Lục Phó Hành đang đi về phía chiếc xe căn cứ với cả người bê bết máu trên đôi quân ủng.
“Anh zai ơi anh quá không nghĩa khí rồi đấy, đang đánh người mà lại biến mất. Tôi còn tưởng cậu đang sau lưng tôi chứ, mẹ nó vừa quay đầu đã thấy toàn là cương thi.” Phó Niên Xuyên oán giận nói với Thiệu Tĩnh Trì.
Thiệu Tĩnh Trì không hề hối lỗi: “Ồ, tôi đi đuổi theo vợ.”
Phó Niên Xuyên nhìn quanh ba người, sau đó khó hiểu hỏi: “Vợ? Có con gái ở đâu vậy?” Mặc dù hắn cảm thấy tư thế Thiệu Tĩnh Trì ôm Tô Ngự có chút kỳ quái.
Thiệu Tĩnh Trì chỉ chỉ Tô Ngự trong lồng ngực hắn.
Trong mắt Phó Niên Xuyên hiển nhiên có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền biến mất, cười nói: “Không ngờ cậu cũng vậy, lúc trước cậu không mơ tưởng tới hoa cúc của tôi đấy chứ?”
“Cút cút cút, có mù tôi cũng sẽ không thích kiểu người như cậu.” Thiệu Tĩnh Trì ghét bỏ đầy mặt nói.
Phó Niên Xuyên cười: “Giờ tôi biết rồi, cậu thích loại con trai yếu đuối mong manh như này, khiến cậu có ý muốn bảo vệ, đúng không?”
Tô Ngự cũng không thể phản bác, cậu quả thực yếu đuối mong manh.
Lúc này cậu thấy Lục Phó Hành cách đó không xa liếc nhìn về phía họ, nhưng ánh mắt mang theo chút ghét bỏ.
Tô Ngự nghĩ hắn có thể là kỳ thị đồng tính luyến ái.
Tô Ngự và Thiệu Tĩnh Trì Quan Nghiên Bạch lên xe căn cứ của Phó Niên Xuyên bọn họ. Xe chạy đến ngoại ô thành phố W, sắc trời tối dần, ban đêm không thích hợp đi đường nên bọn họ đã chọn ở dừng lại ở bên đường gần rừng cây, các đó không xa còn có một dòng suối nhỏ…
Xe căn cứ của Phó Niên Xuyên bọn họ có thể ngủ được, vì vậy Thiệu Tĩnh Trì nói một cách vô cùng tự nhiên rằng bọn họ chấp nhận ở tạm trên xe.
Có bốn hộp màu đen cao bằng nửa người ở phía trong cùng của xe, hai cái một xếp chồng lên nhau, có ngăn kéo trên bề mặt hộp, có thể kéo ra từ bên hông hoặc mở ra từ phía trên. Đây hẳn là nguồn cung cấp đạn dược của Lục Phó Hành bọn họ. Có hai giường hẹp ở trung tâm xe, phía trên còn có một tấm ván đóng giường, có thể kéo ra làm giường nhỏ, bên ngoài có một hộp lớn đựng nước và thức ăn.
Trên thực tế, trong xe khá lộn xộn, có nhiều thiết bị dụng cụ và nhiều đồ đạc để bừa bộn…
Phó Niên Xuyên lấy một cái giá sắt hình tam giác từ trong xe đặt xuống đất, sau đó treo một cái nồi trên giá, đặt củi khô dưới nồi rồi châm lửa, đổ vài bao gạo ăn liền và năm hộp thịt hộp vào, đảo đều rồi đậy nắp nấu một lúc.
Gạo ăn liền chín rất nhanh, thịt hộp vốn cũng là đồ đã chín, bọn họ không có bát nên trực tiếp dùng thịt hộp rỗng để đựng thức ăn…
Mấy người đều hơi đói bụng, hơn nữa Tô Ngự bọn họ vài ngày nay không ăn thịt, thịt hộp cũng làm Tô Ngự cảm thấy ngon miệng, bữa ăn này cũng coi như là rất ngon.
“Cái đó… Ngoài giết cương thi ra các anh có phải sẽ cứu cả người sống sót không?” Tô Ngự thận trọng hỏi, bởi vì Lục Phó Hành luôn cho cậu một loại áp chế, cho nên câu hỏi này là cậu hỏi Phó Niên Xuyên, người khiến cậu cảm thấy thoải mái ôn hòa.
Phó Niên Xuyên trả lời Tô Ngự: “Chúng tôi không chịu trách nhiệm cứu hộ.”
“Vì sao? Không lẽ quốc gia không quan tâm đến sinh tử của những người sống sót sao?”
Tô Ngự cảm thấy họ có thể đại diện cho lập trường của đất nước, nhiệm vụ của họ là do cấp trên giao cho. Vậy vì sao quốc gia lại để họ giết cương thi mà không để bọn họ đi cứu người? Vậy những người còn sống sót phải làm sao bây giờ? Cậu không biết bây giờ có bao nhiêu người còn sống, nhưng Tô Ngự biết những người còn sống đó nhất định đều hy vọng có người đến giải cứu họ, và người cứu họ nhất định là một nơi mang tên quốc gia.
Ít nhất Tô Ngự đã từng mong chờ như vậy…
“Đừng kích động chứ.” Phó Niên Xuyên mỉm cười: “Chúng tôi chịu trách nhiệm giết cương thi, dọn dẹp sạch sẽ hết sau đó thông báo cho dội cứu hộ để họ tới cứu những người sống sót.”
“Vì sao lại phải tách ra?”
“Bởi vì người có hiệu lực với thuốc Ⅱ thật sự là quá ít.”
Lại là thuốc Ⅱ này.
“Thuốc Ⅱ này rốt cuộc là gì vậy?”
“Cậu hỏi Tĩnh Trì sẽ rõ ràng hơn, đây là nghiên cứu phát minh bởi cha cậu ta, cậu ta cũng là người đầu tiên tiêm.”
Tô Ngự nhìn Thiệu Tĩnh Trì với ánh mắt ham học hỏi.
Thiệu Tĩnh Trì bị Tô Ngự nhìn chằm chằm như vậy thì chỉ có dục vọng, không muốn trả lời chút nào. Nhưng hắn vẫn đáp ứng kỳ vọng của Tô Ngự, lười nhác nói: “Là một loại thuốc nâng cao ngũ giác của cơ thể người, thể năng, sức lực, khả năng hồi phục, tốc độ phản ứng… Có thể kích thích tiềm năng lớn nhất của con người.”
Phó Niên Xuyên trêu ghẹo nói: “Cậu có thể nghĩ về những người có hiệu lực với thuốc chúng tôi như siêu nhân.”
Tô Ngự cảm thấy nhận thức của mình không ngừng được đổi mới, cậu không ngờ khoa học kỹ thuật đã phát triển đến trình độ như vậy. Nhưng sau đó nghĩ lại, con người còn có thể biến thành xác sống, có thể nghiên cứu phát minh ra loại thuốc này cũng không có gì kỳ lạ.
Thảo nào Thiệu Tĩnh Trì Quan Nghiên Bạch lại không giống với người thường như vậy, hóa ra là vì loại thuốc này.
“Nhưng người có hiệu lực thì vô cùng ít, cho nên quốc gia cũng rất bất lực ~”
“Chỉ để hai người các anh đi tiêu diệt nhiều cương thi như vậy không phải cũng rất nguy hiểm sao?”
Phó Niên Xuyên ôn hòa nói: “Khi virus bùng phát, quân nhân đều đánh đổi bằng mạng sống của họ, gộp lại đến giờ hàng triệu quân nhân đã chết. Những quân nhân trong đội cứu hộ đều là người thường, để bọn họ đến chiến đấu với cương thi chính là khiến bọn họ trực tiếp mất mạng. Còn chúng tôi thì khác, chắc hẳn cậu đã thấy thực lực của Tĩnh Trì rồi, cho nên cần có lực lượng tiêu diệt dọn sạch lũ cương thi trên diện rộng, sau đó mới đến người của đội cứu hộ đến giải cứu. Như vậy thì thương vong mới có thể giảm thiểu được.”
Tô Ngự cảm thấy xấu hổ về những suy nghĩ xấu xí vừa rồi của bản thân, vậy mà cậu lại nghi ngờ quốc gia không sẵn lòng cứu người.
“Xin lỗi.” Cậu cúi đầu nói.
Phó Niên Xuyên mỉm cười: “Tôi có thể hiểu được tâm tình của cậu. Yên tâm đi, quốc gia sẽ không bỏ sót bất kỳ một người sống nào, đều sẽ đưa mọi người đến khu vực an toàn.”
“Là đến thành phố N sao?” Tô Ngự hỏi.
“Không, là đến tổng khu.” Phó Niên Xuyên nói.
Tô Ngự khó hiểu: “Nhưng không phải đến thành phố N gần hơn sao?”
Phó Niên Xuyên trông có vẻ do dự, hình như là không biết phải trả lời Tô Ngự như thế nào.
“Thành phố N đã thất thủ.” Lục Phó Hành, người vẫn luôn im lặng, nói.
Tô Ngự kinh ngạc: “Cái gì? Vì sao lại thất thủ! Không phải ở đó có quân đội đóng giữ, rất an toàn sao?”
Ngay cả Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch cũng có chút kinh ngạc.
Phó Niên Xuyên: “Chúng tôi không rõ nguyên nhân cụ thể. Ban đầu chúng tôi được cử đến thành phố N để điều tra tình hình.”
Tô Ngự kỳ quái nói: “Hả? Vậy sao các anh lại ở thành phố W? Hai thành phố này hoàn toàn là hai hướng khác nhau mà.”
“Khụ… Đó là một câu chuyện dài…” Phó Niên Xuyên xấu hổ ho một tiếng.
“Bởi vì cậu ta xem bản đồ nhìn nhầm đường, chúng tôi đi nhầm cao tốc chạy tới thành phố W, cậu ta cũng nhân tiện nổ tung đường cao tốc duy nhất để đến thành phố N. Hiện giờ từ đường cao tốc đến thành phố N căn bản không có khả năng.” Lục Phó Hành chậm rãi nói bằng một thanh âm từ tính trầm thấp, hoàn toàn không chừa lại chút mặt mũi nào cho phó Niên Xuyên.
Dù sao cũng đã bị Lục Phó Hành vạch trần nên Phó Niên Xuyên không có gì phải xấu hổ, cười nói: “Tôi không cố ý đâu, lúc đó có nhiều cương thi vây quanh đường cao tốc đó quá nên nổ tung thì sẽ dễ dàng hơn.”
Lục Phó Hành: “Nếu thảm họa này đi qua, cậu hẳn sẽ được sắp xếp để sửa chữa đường cao tốc.”
Phó Niên Xuyên sờ sờ mũi: “Nếu thế giới thật sự có thể khôi phục, tôi cũng nhận.”
Thiệu Tĩnh Trì ghét bỏ nói: “Bản đồ mà cũng không đọc được, cậu quá ngu rồi.”
Phó Niên Xuyên tức giận cười: “Cậu là người mù đường thì có tư cách gì để nói tôi?”
“Hiện giờ mọi người đều quen dùng sản phẩm công nghệ cao, cậu có biết khó khăn thế nào để xác định các tuyến đường dày đặc trên bản đồ giấy không?”
Thiệu Tĩnh Trì không phản bác, bởi vì nếu là hắn, hắn nhất định sẽ càng không hiểu:
“Tổng khu không bố trí các thiết bị định vị không dây cho mấy người sao? Mấy thứ đó mà không nghiên cứu phát minh ra được?”
Phó Niên Xuyên nói: “Có đó, nhưng tín hiệu luôn bị đứt quãng, đội trưởng bị làm phiền nên đập vỡ nó luôn rồi.”
Tô Ngự & Thiệu Tĩnh Trì & Quan Nghiên Bạch: “…………”
Lúc này, giọng nói yếu ớt của Tô Ngự vang lên giữa họ, cậu nói:
“Cái đó… Thực ra… Tôi biết đọc bản đồ.”
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường công quân nghi ngờ thiết lập nhân vật của mình:
Phó Niên Xuyên: Không ngờ thiết lập nhân vật của tôi là trực nam đấy?
Lục Phó Hành: Nhầm không? Thiết lập nhân vật của tôi là kỳ thị đồng tính?
Thiệu Tĩnh Trì: Tôi mẹ nó thiết lập nhân vật còn là một con Husky.
Quan Nghiên Bạch: Ha ha… (trào phúng từ Quan nam thần, người có thiết lập nhân vật bình thường nhất trong toàn văn)
Thiệu Tĩnh Trì một tay ôm Tô Ngự vào lòng như một chú chó đang bảo vệ thức ăn của nó.
Quan Nghiên Bạch cười lạnh: “Husky quả thực không có chỉ số thông minh.”
“Mẹ nó!” Thiệu Tĩnh Trì tức giận, nhưng trước khi hắn kịp nói xong thì đã bị Quan Nghiên Bạch cắt lời:
“Không có chìa khóa, tôi lái xe này đi được à?”
Đây là xe căn cứ của quân đội, không có chìa khóa đừng nói đến việc khởi động nó, ngay cả mở cửa xe cũng không được. Chống đạn và phòng trộm được làm vô cùng tốt.
Thiệu Tĩnh Trì ngẩn người, sau đó mới nhận ra Quan Nghiên Bạch nói đúng, có chút khó chịu: “Vậy cậu hỏi gà con đi theo cậu không làm cái gì?”
Quan Nghiên Bạch nhìn chằm chằm Tô Ngự với ánh mắt sâu thẳm: “Vậy cậu phải hỏi em ấy.”
“Có ý gì? Em có tâm tư gì?” Thiệu Tĩnh Trì cúi đầu nhìn Tô Ngự trong vòng tay mình.
Lần này đến lượt Tô Ngự ngẩn người, cậu có chút kinh hãi. Quan Nghiên Bạch nhìn ra cậu có suy nghĩ muốn chạy trốn sao? Đúng là cậu đã sinh ra ý nghĩ này, Lục Phó Hành và Phó Niên Xuyên chắc chắn là quân cứu hộ do quốc gia cử đến. Cậu có thể nhờ Lục Phó Hành bọn họ dẫn đến khu an toàn, cậu không còn phải dựa vào Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch nữa.
“Tôi…”
“Em sợ tôi.” Quan Nghiên Bạch nắm cằm Tô Ngự bắt cậu ngẩng đầu lên, nói một cách khẳng định với vẻ mặt không cảm xúc.
“Tôi không có…” Tô Ngự lảng tránh ánh mắt của Quan Nghiên Bạch.
Đương nhiên cậu không nói thật. Làm sao cậu có thể không sợ, cậu sợ chết đi được! Tô Ngự sợ rằng một ngày nào đó bọn họ nhìn cậu không vừa mắt sẽ giết cậu không chút thương tiếc nào! Vậy còn không bằng tìm một cơ hội để rời khỏi bọn họ.
“Em không muốn ở cùng với tên mặt liệt kia? Tuyệt thật đấy.” Thiệu Tĩnh Trì rất hứng khởi.
Quan Nghiên Bạch nhăn đôi lông mày sắc nét, trên khuôn mặt vô cảm hiện lên một tia hoang mang hiếm thấy: “Vì sao? Cậu ta cũng giết không ít người, vì sao em không sợ cậu ta?”
“Cậu ta” trong lời nói của Quan Nghiên Bạch chính là Thiệu Tĩnh Trì.
Thiệu Tĩnh Trì nhún vai: “Nhưng tôi đâu có đích thân ra tay, toàn là ném cho bọn cương thi thôi. Hơn nữa, em ấy cảm ơn tôi còn không kịp, sao có thể sợ tôi được? Những người này đã bắt nạt em ấy, chính em ấy cũng ước bọn họ đều chết đi.”
Những người Thiệu Tĩnh Trì giết lúc trước là những kẻ đã từng bắt nạt Tô Ngự. Tô Ngự cũng không phải thánh nhân, khi những người đó chết đi cậu cũng không cảm thấy gì cả, chỉ cảm thấy như trút được gánh nặng, thậm chí còn có chút vui mừng.
Thiệu Tĩnh Trì nói không sai, thời điểm Tô Ngự bị bọn họ thô bạo đè dưới thân, cậu thực sự ước bọn họ sớm chết đi.
Nhưng người Quan Nghiên Bạch giết là vị hôn thê của hắn. Vị hôn thê mà hắn đã hao hết tâm tư để tìm kiếm, nhưng lại không hề do dự, lạnh nhạt vô tình, thậm chí còn đặc biệt mang về nhà đưa vào trong miệng người nhà đã biến thành cương thi của hắn…
“Không phải cô ta cũng bắt nạt em sao?” Vẻ mặt của Quan Nghiên Bạch còn có chút vô tội: “Tôi giết cô ta, không chỉ vì gia đình, mà còn vì em.”
Bởi vì cậu?!
Đôi mi dài như lông vũ của Quan Nghiên Bạch rủ xuống, trong con ngươi đen nhánh có hình bóng Tô Ngự mang theo vẻ kinh ngạc…
Hạ Thư Điềm luôn chế giễu mỉa mai Tô Ngự suốt quãng đường, Quan Nghiên Bạch chưa bao giờ tỏ ra lập trường. Lúc đó cậu nghĩ Quan Nghiên Bạch hướng về phía Hạ Thư Điềm, mà sau khi Hạ Thư Điềm bị Quan Nghiên Bạch giết chết thì Tô Ngự lại cảm thấy Quan Nghiên Bạch không hề để ý đến cậu một chút nào hết. Nhưng hiện giờ Tô Ngự thực sự không thể hiểu được ý của Quan Nghiên Bạch, như thể cậu cũng rất quan trọng vậy.
“Tôi không sợ anh.” Tô Ngự khẽ trả lời “Chỉ là tôi hơi bị dọa chút thôi.”
Đây là Quan Nghiên Bạch, người đàn ông cậu đã thích từ cái nhìn đầu tiên, kiêu ngạo lãnh đạm, anh tuấn phi thường. Cậu đã từng nghĩ người đàn ông này sẽ không thèm liếc cậu dù chỉ một cái. Lúc trước lên giường cùng cậu cũng khiến cậu kích động muốn chết. Thế nhưng cậu lại có thể nghe thấy Quan Nghiên Bạch nói với cậu, hắn giết Hạ Thư Điềm một nửa là vì Hạ Thư Điềm bắt nạt cậu, giống như một lời thổ lộ vậy. Tô Ngự mặt đỏ tai hồng, tim đập loạn xạ, hoàn toàn không nhớ nổi đến những vấn đề mà mình lo lắng sợ hãi trước đây.
Quan Nghiên Bạch nghe được Tô Ngự nói, lộ ra một nụ cười nhạt.
“Mấy người mẹ nó coi tôi thành người trong suốt à?” Thiệu Tĩnh Trì bất mãn nói, thấy Tô Ngự trong lòng mình lại giống một người vợ nhỏ e thẹn khiến hắn chỉ muốn ấn cậu xuống đất chịch cậu đến ngất đi thì mới thôi.
Thiệu Tĩnh Trì cũng không nghĩ đến, không chỉ người mà hắn coi trọng chân trong chân ngoài mà hắn còn không có cách nào để lấy cậu về.
Tô Ngự nhanh chóng xoa dịu Thiệu Tĩnh Trì đang xù lông: “Anh đừng tức giận.”
“Không phải vừa rồi anh đang cùng bọn họ giết cương thi sao?”
Thiệu Tĩnh Trì nói: “Tôi cũng không thể trơ mắt nhìn em bị bắt đi mất phải không?”
Tô Ngự bị Thiệu Tĩnh Trì ôm vào lòng, cậu ngoan ngoãn nói: “Làm sao có thể, chúng tôi nhất định sẽ chờ anh mà.”
Thiệu Tĩnh Trì khịt mũi: “Em thích nhất dùng dáng vẻ này lấy lòng đàn ông chứ gì.”
Tô Ngự đúng thật là không thể phản bác.
Lúc này Tô Ngự thấy Phó Niên Xuyên và Lục Phó Hành đang đi về phía chiếc xe căn cứ với cả người bê bết máu trên đôi quân ủng.
“Anh zai ơi anh quá không nghĩa khí rồi đấy, đang đánh người mà lại biến mất. Tôi còn tưởng cậu đang sau lưng tôi chứ, mẹ nó vừa quay đầu đã thấy toàn là cương thi.” Phó Niên Xuyên oán giận nói với Thiệu Tĩnh Trì.
Thiệu Tĩnh Trì không hề hối lỗi: “Ồ, tôi đi đuổi theo vợ.”
Phó Niên Xuyên nhìn quanh ba người, sau đó khó hiểu hỏi: “Vợ? Có con gái ở đâu vậy?” Mặc dù hắn cảm thấy tư thế Thiệu Tĩnh Trì ôm Tô Ngự có chút kỳ quái.
Thiệu Tĩnh Trì chỉ chỉ Tô Ngự trong lồng ngực hắn.
Trong mắt Phó Niên Xuyên hiển nhiên có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền biến mất, cười nói: “Không ngờ cậu cũng vậy, lúc trước cậu không mơ tưởng tới hoa cúc của tôi đấy chứ?”
“Cút cút cút, có mù tôi cũng sẽ không thích kiểu người như cậu.” Thiệu Tĩnh Trì ghét bỏ đầy mặt nói.
Phó Niên Xuyên cười: “Giờ tôi biết rồi, cậu thích loại con trai yếu đuối mong manh như này, khiến cậu có ý muốn bảo vệ, đúng không?”
Tô Ngự cũng không thể phản bác, cậu quả thực yếu đuối mong manh.
Lúc này cậu thấy Lục Phó Hành cách đó không xa liếc nhìn về phía họ, nhưng ánh mắt mang theo chút ghét bỏ.
Tô Ngự nghĩ hắn có thể là kỳ thị đồng tính luyến ái.
Tô Ngự và Thiệu Tĩnh Trì Quan Nghiên Bạch lên xe căn cứ của Phó Niên Xuyên bọn họ. Xe chạy đến ngoại ô thành phố W, sắc trời tối dần, ban đêm không thích hợp đi đường nên bọn họ đã chọn ở dừng lại ở bên đường gần rừng cây, các đó không xa còn có một dòng suối nhỏ…
Xe căn cứ của Phó Niên Xuyên bọn họ có thể ngủ được, vì vậy Thiệu Tĩnh Trì nói một cách vô cùng tự nhiên rằng bọn họ chấp nhận ở tạm trên xe.
Có bốn hộp màu đen cao bằng nửa người ở phía trong cùng của xe, hai cái một xếp chồng lên nhau, có ngăn kéo trên bề mặt hộp, có thể kéo ra từ bên hông hoặc mở ra từ phía trên. Đây hẳn là nguồn cung cấp đạn dược của Lục Phó Hành bọn họ. Có hai giường hẹp ở trung tâm xe, phía trên còn có một tấm ván đóng giường, có thể kéo ra làm giường nhỏ, bên ngoài có một hộp lớn đựng nước và thức ăn.
Trên thực tế, trong xe khá lộn xộn, có nhiều thiết bị dụng cụ và nhiều đồ đạc để bừa bộn…
Phó Niên Xuyên lấy một cái giá sắt hình tam giác từ trong xe đặt xuống đất, sau đó treo một cái nồi trên giá, đặt củi khô dưới nồi rồi châm lửa, đổ vài bao gạo ăn liền và năm hộp thịt hộp vào, đảo đều rồi đậy nắp nấu một lúc.
Gạo ăn liền chín rất nhanh, thịt hộp vốn cũng là đồ đã chín, bọn họ không có bát nên trực tiếp dùng thịt hộp rỗng để đựng thức ăn…
Mấy người đều hơi đói bụng, hơn nữa Tô Ngự bọn họ vài ngày nay không ăn thịt, thịt hộp cũng làm Tô Ngự cảm thấy ngon miệng, bữa ăn này cũng coi như là rất ngon.
“Cái đó… Ngoài giết cương thi ra các anh có phải sẽ cứu cả người sống sót không?” Tô Ngự thận trọng hỏi, bởi vì Lục Phó Hành luôn cho cậu một loại áp chế, cho nên câu hỏi này là cậu hỏi Phó Niên Xuyên, người khiến cậu cảm thấy thoải mái ôn hòa.
Phó Niên Xuyên trả lời Tô Ngự: “Chúng tôi không chịu trách nhiệm cứu hộ.”
“Vì sao? Không lẽ quốc gia không quan tâm đến sinh tử của những người sống sót sao?”
Tô Ngự cảm thấy họ có thể đại diện cho lập trường của đất nước, nhiệm vụ của họ là do cấp trên giao cho. Vậy vì sao quốc gia lại để họ giết cương thi mà không để bọn họ đi cứu người? Vậy những người còn sống sót phải làm sao bây giờ? Cậu không biết bây giờ có bao nhiêu người còn sống, nhưng Tô Ngự biết những người còn sống đó nhất định đều hy vọng có người đến giải cứu họ, và người cứu họ nhất định là một nơi mang tên quốc gia.
Ít nhất Tô Ngự đã từng mong chờ như vậy…
“Đừng kích động chứ.” Phó Niên Xuyên mỉm cười: “Chúng tôi chịu trách nhiệm giết cương thi, dọn dẹp sạch sẽ hết sau đó thông báo cho dội cứu hộ để họ tới cứu những người sống sót.”
“Vì sao lại phải tách ra?”
“Bởi vì người có hiệu lực với thuốc Ⅱ thật sự là quá ít.”
Lại là thuốc Ⅱ này.
“Thuốc Ⅱ này rốt cuộc là gì vậy?”
“Cậu hỏi Tĩnh Trì sẽ rõ ràng hơn, đây là nghiên cứu phát minh bởi cha cậu ta, cậu ta cũng là người đầu tiên tiêm.”
Tô Ngự nhìn Thiệu Tĩnh Trì với ánh mắt ham học hỏi.
Thiệu Tĩnh Trì bị Tô Ngự nhìn chằm chằm như vậy thì chỉ có dục vọng, không muốn trả lời chút nào. Nhưng hắn vẫn đáp ứng kỳ vọng của Tô Ngự, lười nhác nói: “Là một loại thuốc nâng cao ngũ giác của cơ thể người, thể năng, sức lực, khả năng hồi phục, tốc độ phản ứng… Có thể kích thích tiềm năng lớn nhất của con người.”
Phó Niên Xuyên trêu ghẹo nói: “Cậu có thể nghĩ về những người có hiệu lực với thuốc chúng tôi như siêu nhân.”
Tô Ngự cảm thấy nhận thức của mình không ngừng được đổi mới, cậu không ngờ khoa học kỹ thuật đã phát triển đến trình độ như vậy. Nhưng sau đó nghĩ lại, con người còn có thể biến thành xác sống, có thể nghiên cứu phát minh ra loại thuốc này cũng không có gì kỳ lạ.
Thảo nào Thiệu Tĩnh Trì Quan Nghiên Bạch lại không giống với người thường như vậy, hóa ra là vì loại thuốc này.
“Nhưng người có hiệu lực thì vô cùng ít, cho nên quốc gia cũng rất bất lực ~”
“Chỉ để hai người các anh đi tiêu diệt nhiều cương thi như vậy không phải cũng rất nguy hiểm sao?”
Phó Niên Xuyên ôn hòa nói: “Khi virus bùng phát, quân nhân đều đánh đổi bằng mạng sống của họ, gộp lại đến giờ hàng triệu quân nhân đã chết. Những quân nhân trong đội cứu hộ đều là người thường, để bọn họ đến chiến đấu với cương thi chính là khiến bọn họ trực tiếp mất mạng. Còn chúng tôi thì khác, chắc hẳn cậu đã thấy thực lực của Tĩnh Trì rồi, cho nên cần có lực lượng tiêu diệt dọn sạch lũ cương thi trên diện rộng, sau đó mới đến người của đội cứu hộ đến giải cứu. Như vậy thì thương vong mới có thể giảm thiểu được.”
Tô Ngự cảm thấy xấu hổ về những suy nghĩ xấu xí vừa rồi của bản thân, vậy mà cậu lại nghi ngờ quốc gia không sẵn lòng cứu người.
“Xin lỗi.” Cậu cúi đầu nói.
Phó Niên Xuyên mỉm cười: “Tôi có thể hiểu được tâm tình của cậu. Yên tâm đi, quốc gia sẽ không bỏ sót bất kỳ một người sống nào, đều sẽ đưa mọi người đến khu vực an toàn.”
“Là đến thành phố N sao?” Tô Ngự hỏi.
“Không, là đến tổng khu.” Phó Niên Xuyên nói.
Tô Ngự khó hiểu: “Nhưng không phải đến thành phố N gần hơn sao?”
Phó Niên Xuyên trông có vẻ do dự, hình như là không biết phải trả lời Tô Ngự như thế nào.
“Thành phố N đã thất thủ.” Lục Phó Hành, người vẫn luôn im lặng, nói.
Tô Ngự kinh ngạc: “Cái gì? Vì sao lại thất thủ! Không phải ở đó có quân đội đóng giữ, rất an toàn sao?”
Ngay cả Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch cũng có chút kinh ngạc.
Phó Niên Xuyên: “Chúng tôi không rõ nguyên nhân cụ thể. Ban đầu chúng tôi được cử đến thành phố N để điều tra tình hình.”
Tô Ngự kỳ quái nói: “Hả? Vậy sao các anh lại ở thành phố W? Hai thành phố này hoàn toàn là hai hướng khác nhau mà.”
“Khụ… Đó là một câu chuyện dài…” Phó Niên Xuyên xấu hổ ho một tiếng.
“Bởi vì cậu ta xem bản đồ nhìn nhầm đường, chúng tôi đi nhầm cao tốc chạy tới thành phố W, cậu ta cũng nhân tiện nổ tung đường cao tốc duy nhất để đến thành phố N. Hiện giờ từ đường cao tốc đến thành phố N căn bản không có khả năng.” Lục Phó Hành chậm rãi nói bằng một thanh âm từ tính trầm thấp, hoàn toàn không chừa lại chút mặt mũi nào cho phó Niên Xuyên.
Dù sao cũng đã bị Lục Phó Hành vạch trần nên Phó Niên Xuyên không có gì phải xấu hổ, cười nói: “Tôi không cố ý đâu, lúc đó có nhiều cương thi vây quanh đường cao tốc đó quá nên nổ tung thì sẽ dễ dàng hơn.”
Lục Phó Hành: “Nếu thảm họa này đi qua, cậu hẳn sẽ được sắp xếp để sửa chữa đường cao tốc.”
Phó Niên Xuyên sờ sờ mũi: “Nếu thế giới thật sự có thể khôi phục, tôi cũng nhận.”
Thiệu Tĩnh Trì ghét bỏ nói: “Bản đồ mà cũng không đọc được, cậu quá ngu rồi.”
Phó Niên Xuyên tức giận cười: “Cậu là người mù đường thì có tư cách gì để nói tôi?”
“Hiện giờ mọi người đều quen dùng sản phẩm công nghệ cao, cậu có biết khó khăn thế nào để xác định các tuyến đường dày đặc trên bản đồ giấy không?”
Thiệu Tĩnh Trì không phản bác, bởi vì nếu là hắn, hắn nhất định sẽ càng không hiểu:
“Tổng khu không bố trí các thiết bị định vị không dây cho mấy người sao? Mấy thứ đó mà không nghiên cứu phát minh ra được?”
Phó Niên Xuyên nói: “Có đó, nhưng tín hiệu luôn bị đứt quãng, đội trưởng bị làm phiền nên đập vỡ nó luôn rồi.”
Tô Ngự & Thiệu Tĩnh Trì & Quan Nghiên Bạch: “…………”
Lúc này, giọng nói yếu ớt của Tô Ngự vang lên giữa họ, cậu nói:
“Cái đó… Thực ra… Tôi biết đọc bản đồ.”
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường công quân nghi ngờ thiết lập nhân vật của mình:
Phó Niên Xuyên: Không ngờ thiết lập nhân vật của tôi là trực nam đấy?
Lục Phó Hành: Nhầm không? Thiết lập nhân vật của tôi là kỳ thị đồng tính?
Thiệu Tĩnh Trì: Tôi mẹ nó thiết lập nhân vật còn là một con Husky.
Quan Nghiên Bạch: Ha ha… (trào phúng từ Quan nam thần, người có thiết lập nhân vật bình thường nhất trong toàn văn)