Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Chương 54: Đạo nghĩa trong lòng
Nhìn thấy hai tên tộc nhân Ngưng Khí tầng sáu muốn chạy trốn, Bạch Tiểu Thuần bấm niệm pháp quyết chỉ một cái. Tiểu mộc kiếm rít lên, lập tức xẹt qua trên cổ của một tên tộc nhân Ngưng Khí tầng sáu.
Cho đến lúc chết, trong mắt tên tộc nhân Ngưng Khí tầng sáu này vẫn còn mang theo hoảng sợ cùng với sợ hãi trước nay chưa từng có.
Bọn hắn vốn phải là người đuổi giết, nhưng lúc này... Lại ngược lại, đã trở thành kẻ bị săn giết!
Chỉ trong thời gian ngắn ngủn, Bạch Tiểu Thuần đã giết chết bốn người!
Tên tộc nhân Ngưng Khí tầng sáu cuối cùng trong đám vừa mới liên thủ vây công Bạch Tiểu Thuần, giờ phút này sắc mặt tái nhợt, liều mạng rút lui, trái tim thì đang nhảy lên bang bang, thân thể đều đang run rẩy. Gã không cách nào tưởng tượng được, cái tên đệ tử Linh Khê Tông nhỏ gầy, trắng tinh ở trước mắt này, rõ ràng... lại khủng bố như thế.
Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần lộ ra hung mang, đang muốn truy kích. Nhưng đúng vào lúc này, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác nguy cơ.
Cùng lúc đó, âm thanh gấp gáp của Đỗ Lăng Phỉ cũng ngay tức khắc truyền đến.
“Coi chừng!”
Thân hình Bạch Tiểu Thuần bỗng nhiên lùi về phía sau. Khi hắn vừa lùi lại trong nháy mắt, thì một cái đầu lâu màu tím lớn khoảng một trượng, tốc độ cực nhanh, ngay lập tức đã xuất hiện ở chỗ hắn vừa đứng, bỗng nhiên tự bạo.
Oanh một tiếng, lực tự bạo nhấc lên trùng kích, khiến cho thân hình Bạch Tiểu Thuần chấn động. Bất Tử Thiết Bì của hắn, lần đầu tiên cảm nhận được đau đớn, khóe miệng tràn ra máu tươi, thân hình liên tục lui về phía sau.
Ra tay, chính là gã Trần Việt Ngưng Khí tầng tám.
Sắc mặt của gã khó coi, mang theo ngưng trọng. Sau khi cứu tộc nhân của mình, thân hình gã nhoáng lên một cái lao thẳng tới chỗ Bạch Tiểu Thuần. Hai gã tộc nhân Ngưng Khí tầng sáu, lúc này cũng cắn răng một cái theo sau.
Ba người thẳng đến chỗ Bạch Tiểu Thuần.
Hầu Vân Phi giãy dụa muốn đi trợ giúp, nhưng y vốn đã suy yếu, lúc trước giao chiến đã dùng hết một tia linh khí cuối cùng, giờ phút này khóe miệng tràn ra máu tươi, không cách nào xuất chiến.
Đỗ Lăng Phỉ cũng trọng thương ở trên người, giờ phút này đang lo lắng nhìn Bạch Tiểu Thuần. Tất cả địch ý, tất cả thành kiến ở trong lòng về Bạch Tiểu Thuần lúc trước, đã sớm biến mất vô tung vô ảnh.
Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần tái nhợt, một lần nữa lại tràn ra máu tươi, thân thể lảo đảo sắp ngã, tốc độ cũng đã chậm lại. Ba ngưởi Trần Việt nhìn thấy thế, lại càng đuổi theo đến gần.
Nhưng nháy mắt khi ba người vừa đến gần, trong mắt Bạch Tiểu Thuần lóe lên hung mang. Lúc trước hắn bị thuật pháp của Trần Việt oanh kích, dù Bất Tử Thiết Bì không có cách nào ngăn cản được toàn bộ, nhưng cũng làm tiêu tán đi hơn phân nửa, nhìn thì như suy yếu. Thậm chí máu tươi ở trên khóe miệng, tất cả đều là do hắn tận lực làm giả.
Giờ phút này tốc độ của hắn thoáng một cái bạo tăng, không phải là rút lui, mà dùng loại tốc độ tăng vọt ở trong nháy mắt này, trực tiếp lao vào đám người Trần Việt. Mục tiêu của hắn... chính là hai gã tộc nhân Ngưng Khí tầng sáu kia.
Trần Việt biến sắc, đang định ngăn cản, thì bỗng nhiên có tiếng rít vòng qua vòng lại. Mộc kiếm của Bạch Tiểu Thuần đã bay tới gần chỗ của gã. Trần Việt bấm niệm pháp quyết chỉ một cái, lập tức ở trước người xuất hiện một cái đầu lâu, nổ tung nhưng vẫn không cách nào có thể ngăn trở Bạch Tiểu Thuần.
Ánh mắt gã lộ ra tàn khốc, tay áo hất lên. Lập tức một cái đèn lồng xuất hiện, trực tiếp hóa thành một cái hỏa cầu, vù một tiếng lao tới Bạch Tiểu Thuần.
Cùng lúc đó, hai gã tộc nhân Ngưng Khí tầng sáu hoảng sợ kinh hô, cấp tốc lui về phía sau. Nhưng thân ảnh của Bạch Tiểu Thuần tựa như tia chớp, toàn diện bộc phát, bay nhanh đuổi theo một người. Lúc tay phải nâng lên thì ở ngón trỏ và ngón cái có hắc mang óng ánh, hướng tới trước mặt một tên tộc nhân Trần gia, hung hăng bóp một cái.
Toái Hậu Tỏa!
Răng rắc một tiếng, tên tộc nhân Trần gia kêu lên thảm thiết, cái cổ đã bị Bạch Tiểu Thuần mạnh mẽ vặn đứt. Hỏa cầu sau lưng Bạch Tiểu Thuần cũng đã tới gần, nhiệt độ cao khuếch tán. Hắn không kịp né tránh, oanh một tiếng, hỏa cầu đã trực tiếp rơi vào thân hình của hắn.
Lúc bộc phát, có cả một biển lửa bao phủ toàn thân Bạch Tiểu Thuần. Cảnh tượng này khiến cho Đỗ Lăng Phỉ cùng với Hầu Vân Phi đều phải kinh hô.
“Bạch Tiểu Thuần!!”
Vẻ mặt của gã tộc nhân Ngưng Khí tầng sáu đứng ở cách đó không xa lộ ra kinh hỉ. Gã nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần bị ngọn lửa thôn phệ thì lập tức cười to.
Nhưng vào lúc này, ở trong biển lửa có một thân ảnh bỗng nhiên xông ra. Tốc độ cực nhanh, chỉ một chớp mắt đã đến ngay trước mặt gã tộc nhân Ngưng Khí tầng sáu đang cười to. Khi người này mở to mắt, đang muốn lùi lại, thì đã bị Bạch Tiểu Thuần đá cho một cước, làm cho đầu lún vào trong thân thể, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không thể truyền ra được, trực tiếp diệt vong.
Làm xong toàn bộ những điều này, Bạch Tiểu Thuần thở hồng hộc, trong mắt của hắn lại càng thêm nhiều tơ máu, làn da toàn thân trên duới xuất hiện nhiều chỗ bị bỏng, khoé miệng tràn ra máu tươi. Lúc ngẩng đầu, hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào một tên tộc nhân cuối cùng của Trần gia ở nơi đây... Trần Việt.
Trần Việt bị nhìn chằm chằm vào thì thấy hơi sợ. gã có tu vi Ngưng Khí tầng tám, ở trong cả gia tộc cũng được coi như là một thiên kiêu, mặc dù không bằng thiếu tộc trưởng, nhưng ở trong tộc cũng được lão tổ thưởng thức, ngày bình thường gã lại ở trong Lạc Tinh sơn mạch chém giết hung thú, trải qua mấy lần sinh tử tôi luyện, chiến lực của bản thân cũng không tầm thường.
đối với đệ tử của Linh Khê Tông, gã không xem vào mắt, cho dù thân phận hay là địa vị của đối phương cao hơn mình, nhưng dạo gần đây gã cho rằng, những tu sĩ ở trong tông môn kia đều là những đóa hoa bị nuôi nhốt, mặc dù có thần thông bất phàm, nhưng lúc sinh tử chém giết thì tuyệt đối không bằng bản thân.
Nhưng trước mắt, gã từ chỗ Bạch Tiểu Thuần lại cảm nhận được sự sợ hãi. Nhất là ánh mắt của Bạch Tiểu Thuần vào lúc này, thậm chí còn đáng sợ hơn so với những hung thú mà gã đã gặp phải ở trong Lạc Tinh sơn mạch.
Trong ánh mắt kia ẩn chứa hung tàn, giống như muốn đem gã nuốt sống, khiến cho đáy lòng Trần Việt bay lên hàn ý.
nhất là khi nghĩ đến đối phương chỉ trong thời gian rất ngắn đã giết chết sáu người, loại thủ đoạn này khiến cho tâm thần của gã bị rung chuyển mãnh liệt. Mà điều càng làm cho gã cảm thấy không cách nào tin, đó là gã dĩ nhiên là nhìn ra, tu vi của đối phương... rõ ràng chỉ là Ngưng Khí tầng sáu đại viên mãn.
“Khí lực của hắn qua lớn, tốc độ lại cực nhanh. Người này đã tu luyện một loại thuật pháp luyện thể nào đó, hơn nữa đã tu luyện tới một trình độ nhất định rồi, cho nên mới có thể một kích tất sát!”
“Đặc biệt là phòng hộ của hắn, thật đáng sợ!”
“Mặc dù hắn không có thuật pháp gì, nhưng hắn điều khiển phi kiếm tuyệt đối không tầm thường
Chẳng những tốc độ vượt quá tưởng tượng, mà lực lượng mỗi một kiếm đều rất kinh người. Ngay cả thanh mộc kiếm kia cũng không phải chuyện đùa, phẩm giai cực cao, cho nên mới có thể thuấn sát Ngưng Khí tầng sáu!”
“Loại nhận vật này, nhất định là thiên kiêu nổi danh của Linh Khê Tông, nhưng vì sao trước nay ta chưa từng nghe thấy tên của hắn, Bạch Tiểu Thuần!” Trần Việt kinh ngạc, đồng thời cũng dâng lên chiến ý càng cường liệt. Tay phải của gã vung lên, lập tức ở trước người xuất hiện ba cái đầu lâu được làm từ ngọc thạch to bằng nắm tay.
Thần sắc của gã ngưng trọng, nhìn qua Bạch Tiểu Thuần.
“Lúc trước là ta xem thường ngươi, bây giờ thì hết rồi. Liền xem thuật pháp của Linh Khê Tông ngươi lợi hại, hay là Trần gia Lệ Quỷ sát đạo ta sắc bén!”
Lời vừa nói ra, Trần Việt bấm niệm pháp quyết. Lập tức ba cái đầu lâu ở xung quanh hắn giống như là sống lại, phát ra tiếng gầm nhẹ, liên tục tăng lên kích cỡ, cho đến khi đạt tới một trượng, thì lao thẳng đến chỗ Bạch Tiểu Thuần.
Hô hấp của Bạch Tiểu Thuần dồn dập. Giờ phút này đầu hắn hoàn toàn trống rỗng, không có bất kỳ suy nghĩ gì, đã sớm quên đi tử vong, mà chỉ còn xúc động muốn tiêu diệt đối phương.
Nhìn thấy những đầu lâu kia tiến đến, tay phải của hắn đột nhiên bấm niệm pháp quyết chỉ về phía trước. Tiểu mộc kiếm bay ra, đồng thời còn có thêm hai thanh phi kiếm nháy mắt xuất hiện. Hắn điều khiển cả ba thanh phi kiếm, hóa thành lượng lớn ánh kiếm, cùng với thân thể trực tiếp xông ra.
Lại càng có một tấm chắn nhỏ vờn quanh bốn phía quanh thân thể, tràn ra bảo quang.
Trong chốc lát, phi kiếm của Bạch Tiểu Thuần đã cùng với những cái đầu lâu kia đụng chạm cùng một chỗ. Những âm thanh ầm ầm vang lên quanh quẩn, hắn cùng với Trần Việt, tốc độ cực nhanh, kịch chiến.
Trần Việt có tu vi Ngưng Khí tầng tám, hơn xa Bạch Tiểu Thuần, nhưng ở trên khí lực và phòng hộ thì lại không bằng. Hai người giao chiến nhấc lên tiếng nổ mạnh, ở trong thời gian ngắn lại sàn sàn nhau!
Cảnh tượng này khiến cho đáy lòng Đỗ Lăng Phỉ dậy sóng. Nàng nắm chặt nắm đấm, móng tay đâm cả vào trong da thịt mà cũng không cảm thấy đau.
Cái bóng dáng đáng giận của Bạch Tiểu Thuần ở trong tiểu bỉ đã không còn, mà chiếm lấy, là Bạch Tiểu Thuần toàn thân lúc này giống như thiết huyết, đang giao chiến cùng với Lạc Trần gia tộc Trần Việt!
“Ta lúc trước đã trách lầm hắn... Đây mới thực sự là Bạch Tiểu Thuần...”
“Đích thật là hắn sợ chết, nhưng hắn lại có thể quay đầu lại cùng với người liều mạng chém giết. Dũng khí mà hắn cần, lớn hơn người bình thường vô số lần...” Đỗ Lăng Phỉ nhìn Bạch Tiểu Thuần, trong mắt chậm rãi nhiều thêm ra thần thái.
“Dù hắn sợ hãi tử vong, nhưng có thể ở trong lòng lại có sự kiên định của hắn, có đạo nghĩa của hắn, sẽ không bởi vì sợ hãi tử vong mà bỏ rơi bè bạn...”
Không bao lâu, âm thanh đinh tai nhức óc vang lên. Ba thanh phi kiếm của Bạch Tiểu Thuần, lúc này đã toái diệt mất hai thanh, chỉ còn lại duy nhất mộc kiếm. Mà ba cái đầu lâu kia, giờ phút này cũng vô cùng ảm đạm, linh ý bị thương, bay trở về bên người Trần Việt.
Cùng lúc đó, Bạch Tiểu Thuần thừa cơ đánh tới, Trần Việt phun ra máu tươi, không kịp tránh né, đã bị Toái Hậu Tỏa của Bạch Tiểu Thuần bóp trên cánh tay. Răng rắc một tiếng, xương cốt ở trên cánh tay trái của gã trực tiếp đứt gãy. Nhưng mặc dù như thế, trong miệng gã lại bay ra một thanh tiểu kiếm, trực tiếp đâm vào bả vai của Bạch Tiểu Thuần, sâu tới một tấc!
“Bạch Tiểu Thuần, hôm nay không phải ngươi chết thì chính là ta vong!” Nếu đổi là lúc khác thì Trần Việt đã sớm bỏ chiến rồi. Nhưng hôm nay có liên quan đến đại sự của toàn gia tộc, gã nhất định phải giết Bạch Tiểu Thuần. Giờ phút này hắn phun ra một ngụm tinh huyết, trong nháy mắt đã bị ba cái đầu lâu kia tham lam thôn phệ.
“Lệ Quỷ tranh sát!” Trần Việt gầm nhẹ, triển khai bí pháp. Trong hốc mắt của ba cái đầu lâu ở trước mặt gã đột nhiên lộ ra u mang, lại lao thẳng tới Trần Việt, điên cuồng cắn xé. Trong chớp mắt đã cắn nuốt không ít huyết nhục trên cơ thể của Trần Việt, rồi chui vào trong thân thể gã.
Cảnh tưởng quỷ dị này, khiến cho Đỗ Lăng Phỉ và Hầu Vân Phi nhìn mà phải hít vào một hơi. Cùng lúc đó, Trần Việt phát ra một tiếng gào thét thê lương, thân thể run rẩy, biểu lộ dữ tợn, ở bên ngoài thân thể xuất hiện lượng lớn khí đen, hóa thành một con Lệ Quỷ cao hơn một trượng!
“Chết!” Giọng nói của gã lành lạnh, nâng tay hướng về phía Bạch Tiểu Thuần nhấn mạnh một cái.
“Là ngươi chết!” Bạch Tiểu Thuần gầm nhẹ, hai tay bấm niệm pháp quyết chỉ vào giữa không trung. Lập tức linh khí ở trong cơ thể hắn bỗng nhiên tuôn ra như ngựa hoang thoát cương, phác họa ra hình dạng của một chiếc đỉnh cực lớn ở giữa không trung.
Chính là...
Tử Khí Hóa Đỉnh!