Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Chương 37: Cử khinh nhược trọng
Đệ nhất trên cả mười bia!
Ba ngọn núi ở bờ Nam của Linh Khê Tông hoàn toàn chấn động.
Khắp trong ngoài Vạn Dược Các đều vang lên tiếng bàn tán huyên náo. Có rất nhiều người theo nhau đi vào trong Các để xem cái tên tiểu Ô quy đang đứng đầu toàn bộ mười bia đá, nhìn thấy rồi, người nào cũng hô hấp dồn dập.
“Đệ nhất cả mười tấm bia đá! Tên tiểu Ô quy ấy đã thực sự làm được!”
“Lần đầu tiên Linh Khê Tông ta xuất hiện việc này. Cả ngàn năm trước cũng chưa từng xảy ra. Thật không ngờ, lúc còn sinh thời ta lại được tận mắt chứng kiến…”
Tiếng kinh hô vang lên liên tục. Thực ra, kết quả này đã nằm trong sự suy đoán của nhiều người, nhưng khi nó thực sự xảy ra vẫn khiến tất cả rung động. Ba tháng cuối cùng, mỗi tháng tên tiểu Ô quy đó lại đoạt lấy vị trí thứ nhất của một bia đá. Tốc độ ấy khiến không ai có thể bình tĩnh được.
“Tên tiểu Ô quy này rốt cuộc là ai? Mới nửa năm trôi qua, hắn bắt đầu khi chỉ đứng thứ nhất của ba tấm bia đá, sau đó đi liền một mạch đạt được kết quả như hôm nay. Thanh danh hắn đã chấn động mọi nơi rồi!”
“Tạo nghệ về thảo mộc của hắn đã vượt qua Chu Tâm Kỳ. Ngoài trừ Chu sư tỷ ra, Hương Vân Sơn chúng ta có hy vọng sản sinh ra một vị Dược sư nữa rồi!”
Cùng lúc ấy, khi tiểu Ô quy đứng thứ nhất trên tấm bia đá thứ mười, cả mười tấm bia đều chấn động, từ đó truyền ra từng tiếng nổ vang. Những tiếng nổ này hợp lại với nhau tiến lên đỉnh núi Hương Vân.
Âm thanh vang lên như có thân cây lớn va vào dược đỉnh, truyền ra thanh âm trầm đục quanh quẩn cả ngọn núi, vang vọng khắp bờ nam Linh Khê Tông. Thậm chí còn có mùi hương dược khuyếch tán bao phủ bốn phương tám hướng như màn sương mù nống đậm bao phủ cả Hương Vân Sơn mà dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Trên đỉnh Hương Vân Sơn, trong động phủ của mình, Chu trưởng lão chính là người dùng Linh thực để nuôi nấng Ngũ Thải Linh Cầm trân quý kia, khi nghe thanh âm vang lên thì ánh mắt lộ ra một tia kinh ngạc.
“Hương Vân Đỉnh phát ra âm thanh?” Lão dùng thần thức tản ra, ngay lập tức phát hiện được biến hóa trên mười tấm bia đá. Thần sắc lão khẽ động, sau đó đạp không bay đi.
Ngay sau đó, thân ảnh Tôn trưởng lão cũng xuất hiện cùng toàn bộ tu sĩ Trúc Cơ. Những người này đều bị âm thanh của Hương Vân Đỉnh phát ra hấp dẫn tới đây, sắc mặt người nào cũng vui mừng, kinh ngạc.
Người xuất hiện cuối cùng là Lý Thanh Hậu. Lúc trước hắn đang tĩnh tọa, sau khi nghe tiếng chuông thì thần sắc biến hóa, lập tức hóa thành một đạo trường hồng bay thẳng tới Vạn Dược Các.
Âm thanh của cái đỉnh vang lên quanh quẩn cũng làm tinh thần đám đệ tử nội môn và ngoại môn đều chấn động, mọi người nhanh chóng ra ngoài nhìn về hướng có Vạn Dược Các.
“Đó là… âm thanh của Hương Vân Đỉnh trên Hương Vân Sơn chúng ta!”
“Trong Vạn Dược Các có người đại thành trên cả mười tấm bia đá rồi! Việc này, trong cả ngàn năm qua tông môn chúng ta mới xuất hiện đấy…”
Trên Thanh Phong Sơn và Tử Đỉnh Sơn, mọi người cũng bị chấn động tương tự. Trương Đại Bàn đang cúi thấp đầu, nghe nữ tử có bộ dáng dinh đẹp tuyệt mỹ răn dạy. Nữ tử này chính là lão yêu bà mà hắn than thở với Bạch Tiểu Thuần lúc trước. Khi nghe thấy âm thanh của Hương Vân Đỉnh vang lên, thần sắc nàng khẽ động, ngẩng đầu quay nhìn về hướng đó. Trương Đại Bàn thấy vậy cũng giương vẻ mặt ngây ngốc lên nhìn mà không hiểu có chuyện gì.
“Hương Vân Đỉnh phát ra âm thanh, chắc là trong hàng ngũ đệ tử có người đó tham gia khảo hạch đã đạt tới trình độ hoàn mỹ?”
Cùng lúc ấy, trên đỉnh Thanh Phong, chưởng tòa và các chưởng lão cũng đang tập trung lắng nghe.
Thời gian dần qua, người tới bên ngoài Vạn Dược Các của Hương Vân Sơn càng nhiều.
Bạch Tiểu Thuần đứng trong đám người, nghe tiếng bàn tán xôn xao vang lên bốn phía. Lần đầu tiên hắn không hùa vào mà trong lòng bỗng nổi lên một cảm xúc khó tả. Hắn đứng lặng yên, nét mặt tươi cười. Nụ cười không có vẻ ngạo nghễ hay đắc ý, chỉ có sự thuần phác và vui vẻ.
Hơn một năm qua, từ lúc bắt đầu khảo hạch trên tấm bia đá thứ nhất cho tới khi đạt thành kỳ tích đứng đầu cả mười tấm bia, thu hoạch lớn nhất của hắn là những hiểu biết về thảo mộc, Linh thú,… Những tri thức một Linh đồng cần phải biết, hắn đã nắm chắc trong tâm.
Có thể nói, hắn đã tạo ra cho mình một trụ cột căn cơ cực vững chắc. Hơn một năm qua, không từ ngày hay đêm, hắn luôn kiên trì nghiên cứu thảo mộc, nghiên cứu Linh thú. Kết quả thu được làm hắn thổn thức, thầm cảm khái.
Phóng mắt nhìn khắp cả Linh Khê Tông, dù là đệ tử nội môn cũng không có người nào có trụ cột căn cơ vững như Bạch Tiểu Thuần. Điều này khiến hắn vô cùng thỏa mãn.
Sau đó, rất nhiều đạo trường hồng (hào quang màu hồng) theo nhau bay tới, sau đó lộ ra từng thân ảnh tản mát tu vi kinh người. Cả Chu trưởng lão, Tôn trưởng lão và Lý Thanh Hậu đều có mặt.
Bọn họ nhìn những tấm bia đá, nhìn cái tên tiểu Ô quy đồng loạt đứng ở vị trí thứ nhất bằng ánh mắt sáng ngời. Nhất là Lý Thanh Hậu. Hắn sững sờ nhìn cái đồ án mang hình một tiểu Ô quy một lúc lâu, thần sắc cổ quái rồi chợt cười lên ha hả. Hắn đảo mắt qua đám đệ tử phía dưới, lúc thấy Bạch Tiểu Thuần thì hai mắt ánh lên một tia tán thưởng.
Lúc sau, hắn phất tay áo lên, rời đi trong tiếng cười thoải mái còn lưu lại. Hắn nhìn là đoán ra, tiểu Ô quy này chính là Bạch Tiểu Thuần.
Sau khi những vị trưởng bối đều rời đi, đệ tử nội môn xuất hiện ngày một nhiều. Nhìn thấy biểu tượng tiểu Ô quy trên mấy tấm bia đá, trong lòng họ đều kinh hãi. Bọn họ đi lên từ đệ tử ngoại môn nên đều biết những tấm bia đá trong Vạn Dược Các này. Chỉ có đệ tử ngoại môn mới được vào tham gia khảo hạch. Cho nên, độ khó để đạt được như thế thật khó mà hình dung ra được.
Chỉ là đệ tử ngoại môn mà đã làm được như vậy, đúng là thiên tài…”
“Hừ, chúng ta là Dược đồ, việc quan trọng là phải luyện chế ra được Linh dược. Tạo nghệ thảo mộc có cao hơn nữa mà không luyện ra được Linh dược thì cũng vô dụng mà thôi…”
Trong đám đệ tử, có người tán tụng, có người lộ vẻ khinh thường. Dù thế nào, cái biểu tượng tiểu Ô quy này đã khắc sâu vào trong trí nhớ của từng người. Thậm chí, có người còn cảm thấy kiêng kỵ.
Chưa biết thành tựu luyện dược ngày sau của đối phương thế nào, nhưng có được trụ cột căn cơ vững như thế, con đường trở thành Dược đồ của người này sẽ thuận lợi hơn nhiều.
Tiếng thảo luận xôn xao vẫn còn chưa dứt thì Chu Tâm Kỳ xuất hiện. nàng đứng trên lam lăng, nhìn biểu tượng Ô quy trên mười tấm bia đá. Tới lúc ấy, mọi người có mặt mới an tĩnh lại, đưa mắt nhìn về phía nàng.
Cảm giác bị vượt qua trên cả mười tấm bia đá khiến nàng thấy không cam lòng. Trước đây, cảm giác này chỉ có nàng mang lại cho người khác, hôm nay bản thân nàng là người trải nghiệm khiến tâm tư nàng lâm vào trầm mặc.
“Rốt cuộc ngươi là ai…”
Chu Tâm Kỳ cắn răng. Mặc dù không cam lòng, nhưng nàng đã nhiều lần tranh đấu và thất bại. Điều đó làm nàng hiểu được, tạo nghệ về thảo mộc của người thần bí kia đã thật sự vượt qua nàng. Nàng cảm thấy mình khó mà vượt qua được. Sau một hồi trầm mặc, cái tên tiểu Ô quy này đã ghi sâu vào tận đáy lòng nàng.
“Trên phương diện thảo mộc, đúng là ngươi đã mạnh hơn ta. Chờ sau khi trở thành Dược đồ, trên con đường luyện dược, ta không tin ngươi sẽ lại vượt qua được ta!”
Chủ Tâm Kỳ hít thở sâu, thần sắc bình tĩnh trở lại. Nàng đã tham gia khảo hạch, tất nhiên là được thăng làm Dược đồ. Sau khi quay người nhìn mấy tấm bia đá, nàng dứt khoát rời đi.
“Đây mới chỉ là bước đầu tiên trên con đường trở thành một Dược sư vĩ đại của ta mà thôi.” Bạch Tiểu Thuần đứng trong đám người, nhìn mười ngọn bia đá thêm một lần rồi cũng dứt khoát rời đi.
Chấn động từ việc này còn kéo dài tới mấy tháng sau. Nhiều người vẫn đàm luận không ngừng, nhất là khi đi qua Vạn Dược Các và nhìn thấy biểu tượng tiểu Ô quy kia.
Trong lúc mọi người đang bàn tán đủ điều về mình, về cái tên tiểu Ô quy thì Bạch Tiểu Thuần đang ở trong sân nhỏ của mình, điều khiển một mảnh lá cây trước mặt.
Hơn nửa năm trước, hắn đã tiến hành nghiên cứu cảnh giới Cử khinh nhược trọng nhưng không sao nhập môn. Bây giờ sự việc tại Vạn Dược Các đã qua đi, đám đệ tử nội môn hâm mộ Chu Tâm Kỳ vẫn không ngừng tìm kiếm hắn. Trong lòng hắn cảm thấy không yên, dứt khoát quên đi hư danh mà tập trung vào nghiên cứu Cử khinh nhược trọng.
“Cử trọng nhược khinh là tốc độ, Cử khinh nhược trọng là một loại phương pháp khống chế!” Trong mắt Bạch Tiểu Thuần lộ ra vẻ trầm tư. Đây chính là cảm ngộ trong mấy ngày qua của hắn.
“Hoặc là có thể nói, loại khống chế này chính là một loại sức bật của linh khí trong cơ thể.” Hai mắt Bạch Tiểu Thuần lóe sáng. Hiện giờ hắn đã đạt tới Ngưng Khí tầng thứ sáu, Linh khí trong cơ thể như con sông lớn, đủ để duy trì cảnh giới Cử trọng nhược khinh một lúc lâu, từ đó phát huy tốc độ kinh người.
Sau khi hiểu ra, biết được cái gọi là cảnh giới trên thực tế chính là một loại pháp môn vận dụng Linh khí trong cơ thể, như là một mảnh lá nhỏ chỉ có thể treo một mảnh gỗ nhỏ, nhưng nếu xé nhỏ chiếc lá rồi bện chúng lại với nhau thì có thể nhấc được một vật nặng hơn nhiều.
Cùng một loại chất liệu nhưng phương thức tổ hợp lại khác nhau, cho nên phát huy ra sức mạnh cũng khác nhau.
Đến Cử khinh nhược trọng cũng vậy. Đó là một loại pháp môn, nếu nắm được nó thì hắn đã chính thức bước vào cảnh giới ấy.
Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ thật lâu, phất tay khiến một chiếc la mảnh bay lơ lửng tới trước mặt hắn. Hắn liên tục thử nghiệm, cái lá cây này lúc thì bay đi với tốc độ cực nhanh, khi lại chậm chạp như bị một tòa núi đè nén xuống.
Một lần không được thì mười lần. Mười lần không được thì trăm lần. Trăm lần không được thì hắn sẽ làm cả ngàn vạn lần.
Bạch Tiểu Thuần không biết mình đã làm thử bao nhiêu lần. Trong mảnh sân nhỏ của hắn, toàn bộ lá cây đã không còn nguyên vẹn. Vì vậy hắn ra ngoài, cho tới khi lá cây hoa cỏ trên cả Hương Vân Sơn đã bị hắn mang ra thử nghiệm thì một ngày, vào lúc hoàng hôn…
Hai mắt Bạch Tiểu Thuần chớp động. Hắn bấm niệm pháp quyết. Mảnh lá liễu trước mặt hắn nhìn như bay bỗng nhưng lúc rơi xuống lại có cảm giác như cả một tòa núi nện xuống.
“Uỳnh” một tiếng, mặt sân nhỏ chấn động như thế cái lá này nặng cả ngàn cân.
“Thành công rồi!”
Hai mắt Bạch Tiểu Thuần tràn ngập tơ máu nhưng thần sắc lại hưng phấn. Hắn đứng dậy, tay phải hất lên, mộc kiếm theo đó bay ra trở thành một đạo hắc tuyến bay ra xa. Tốc độ của nó nhanh hơn, uy lực mạnh hơn lúc trước không dưới hai lần. Lúc bay đi, không gian vang lên tiếng xé gió bén nhọn.
Ngọn núi đá lớn ở xa xa nổ vang, sau đó sụp đổ thành năm bảy phần.
Uy lực này không phải là uy lực mà tu ti Ngưng Khí tầng thứ sáu có thể so sánh được. Dẫu có là tu sĩ có tu vi tầng thứ bảy, thứ tám thấy nó cũng phải chấn động tinh thần.