Nhật Ký Lẩn Trốn Nơi Biển Sâu
Chương 33: 33 Quyển 1 -
Không chỉ hắn, sắc mặt của ba người Hạ Xuyên cũng vô cùng phấn khích.
“Cuối cùng tôi cũng biết vì sao lại chứng kiến tình cảnh quỷ dị như vậy rồi…” Dennis ngậm lấy một ngụm máu, gian nan từ trong cổ họng cố nói ra một câu như vậy, “Đây là ông trời phái tới đùa giỡn chúng ta mà?”
Dennis không thích trẻ con, điểm ấy Hạ Xuyên biết đến.
Anh không chỉ một lần nghe Dennis nhắc tới: “Nếu bọn chúng có thể im lặng ngồi ở chỗ đó tự chơi một mình cả ngày, đừng gây chuyện đừng gây rắc rối đừng kéo lấy tôi chơi mấy trò không hề có logic và lạc thú với bọn chúng, thì đại khái tôi có thể miễn cưỡng chịu được việc đứng ở cùng một nơi với chúng.”
Bản thân Hạ Xuyên đối với trẻ con thật ra không có cảm giác gì, không thể nói rõ là thích, cũng chưa nói tới chán ghét, chính xác ra anh không am hiểu việc ở chung với những vật nhỏ như vậy, cho nên tránh được thì sẽ tránh.
Về phần Thâm Lam… anh quay đầu nhìn vẻ mặt như nuốt ruồi bọ của Thâm Lam, cảm thấy hắn cũng sẽ không tốt hơn mình và Dennis chỗ nào.
Một chuyến này trong bốn người bọn họ, có lẽ chỉ có giáo sư Linton nhìn thấy trẻ con sẽ vui tươi hớn hở mà trêu đùa hai câu, nhưng tuyệt đối không phải trong tình trạng này.
Cho dù là người thích trẻ con hơn nữa, vào thời khắc sắp chết này nghe được mấy lời miêu tả liên tiếp về tận thế, cũng đều không nhịn được muốn xông lên trước chặn miệng.
Trên thực tế giáo sư Linton cũng thật sự làm như vậy —— vào lúc cậu bé kia định há mồm nói tiếp, ông vội vàng nâng tay, bưng kín cái miệng của nhóc đó.
“Ưm?” Cậu bé ngơ ngác nhìn về phía ông ấy, vẻ mặt nghi vấn.
Người phụ nữ hơi mập ngồi ở bên cạnh vô cùng sửng sốt về hành động đột xuất của giáo sư Linton, mở to hai mắt kinh ngạc nói: “Làm sao vậy?”
Bị chị ta hỏi như vậy, ông cụ mới phát hiện mình làm việc điên rồ —— chuyện xảy ra bên ngoài có liên hệ với thứ mọi người suy nghĩ trong đầu, chỉ che miệng thì có tác dụng cái rắm!
Ông vừa mới bổ nhào đến trước mặt cậu bé, Hạ Xuyên ở bên cạnh đã kịp phản ứng, anh lấy đèn pin trong tay Dennis giơ lên, cầm ở đầu ngón tay đung đưa hai vòng, ánh sáng lạnh màu trắng quét một vòng ở trước mắt mấy người kia, lực chú ý của mọi người đều bị hấp dẫn lại đây.
Anh thật sự không quá thích nói chuyện, rất nhiều đề tài anh đều không muốn nói, lập tức mở miệng cũng chỉ luôn ngắn ngủn một đôi lời, lúc ở cùng Thâm Lam đã được tính là nhiều lời khác thường rồi.
Nhưng trước mắt, anh lại phá lệ chủ động bắt đầu câu chuyện: “Mấy người bọn tôi quả thật giống với mọi người, đều là hành khách từ trên chiếc du thuyền kia, sau khi thuyền chìm cơ bản cũng trải qua tương tự mọi người, thậm chí càng mạo hiểm hơn một chút, tôi không rõ nơi mà lúc đầu mọi người tỉnh lại là ở đâu, đi bao xa mới đến vùng này, lại phát hiện thạch động này như thế nào, trốn ở trong này bao lâu, nhưng mà ——”
Khi Hạ Xuyên cầm đèn pin định mở miệng, Dennis và giáo sư Linton đã ngây ngẩn cả người.
Lúc trước bọn họ đều quen biết Hạ Xuyên, đương nhiên cũng hiểu tính tình của anh, cho nên cảm thấy cử động này của anh vô cùng khiến người khác kinh ngạc, mà càng làm người ta ngạc nhiên hơn chính là, anh lại có thể mở miệng nói một đoạn dài như vậy.
Dennis và giáo sư Linton ngơ ngác nhìn anh, cằm đều sắp rớt.
Nhưng hiện giờ đang ở tình trạng khẩn cấp như này, thật sự thích hợp vào đề với một chuỗi dài như vậy à? Hai người vừa kinh ngạc đồng thời cũng vô cùng nghi hoặc, dù sao, thấy thế nào Hạ Xuyên cũng không phải người không phân rõ chính phụ.
“Tình huống gì đây…” Dennis giảm thấp tiếng nói, dùng ngón tay chọc chọc bả vai giáo sư Linton.
“Tôi nào biết…” Giáo sư Linton cũng cực kỳ nghi hoặc.
Nhưng mấy ngày nay liên tục trốn chạy, hai người bọn họ đã dưỡng thành thói quen “Mọi việc đi theo Thâm Lam và Hạ Xuyên cơ bản đều đúng”, cho nên tuy rằng khó hiểu, lại không hề mở miệng cắt đứt.
Nhưng Thâm Lam thì khác, dọc theo đường đi cơ bản là hắn có quyền lên tiếng nhất, nếu đổi thành những người khác ở đây nói nhảm hết bài này đến bài khác, hắn đã sớm một tát khiến người ta im miệng, cho dù là Hạ Xuyên, hắn nghe xong mấy câu cũng nhịn không nổi.
Chỉ thấy vị bá chủ này nâng tay vỗ vỗ bả vai Hạ Xuyên, ôm lấy anh kéo về phía sau một bước, tiến đến bên tai anh nói: “Nói nhiều như vậy làm gì, nói thẳng trọng điểm thôi.” Nói xong đối diện mọi người muốn mở miệng.
“Này ——” Hạ Xuyên dường như muốn lên tiếng ngăn cản, kết quả Thâm Lam vừa nhấc cái tay ôm lấy bả vai anh, vô cùng thuận tiện bưng kín cái miệng của anh, sau đó nói như đinh đóng cột với mọi người: “Trong đầu mấy người nghĩ cái gì thì tám chín phần mười đều sẽ trở thành sự thật, không muốn chết thì đừng nghĩ lung tung!”
Đơn giản thô bạo, nói thẳng vào mấu chốt!
Bản thân Thâm Lam cảm thấy như vậy, cả Dennis và giáo sư Linton vào lúc này cũng ôm lấy ý nghĩ giống thế, mà Hạ Xuyên bị hắn che miệng lại như không còn gì để nói.
Hắn có thể cảm giác được trong nháy mắt khi hắn nói xong, Hạ Xuyên đã thở dài một hơi, rất nhẹ, nhưng toàn bộ hơi thở phả lên trên lòng bàn tay của hắn.
Tê —— thật ngứa.
Thâm Lam có chút không được tự nhiên giật giật ngón tay, nghĩ như vậy.
Một câu gọn gàng linh hoạt của hắn hiển nhiên có ảnh hưởng không nhỏ —— đám người rúc vào trong thạch động vốn đang sửng sốt, như không nghe hiểu lời của hắn, qua vài giây sau, mới lục tục hiểu ra, rồi sau đó tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn nhau, lộ ra một biểu tình cực kỳ kinh sợ.
Trong nháy mắt đó, Thâm Lam theo bản năng nâng cái tay không lên gãi gãi quai hàm, cảm thấy dường như không đúng chỗ nào, ngay sau đó, hắn mở trừng hai mắt kịp phản ứng: “Đợi một chút!”
Hắn cuối cùng hiểu được vì sao Hạ Xuyên lại khác thường mà nói nhiều lời như vậy rồi —— vì tiến hành theo chất lượng, để đám người này chậm rãi tiếp cận chân tướng, như vậy lúc bọn họ nghe đến câu cuối cùng kia, mức độ tiếp nhận sẽ cao hơn rất nhiều, độ hoảng sợ cũng sẽ tương đối thấp một chút.
Mà không hề vào đề đã trực tiếp nói sự thật cho bọn họ biết giống như Thâm Lam, người bình thường lại sẽ từ trong hoảng sợ và khó có thể tin sinh ra một kỳ phản ứng —— bọn họ sẽ theo bản năng hồi tưởng lại đủ việc phát sinh bên ngoài ở trong đầu, tiếp đó hồi tưởng lại những thứ mà bản thân mình từng não động, từng nói, tìm được phần giống nhau, sau đó sẽ kêu lên sợ hãi “Trời ạ, thật sự là như vậy!” Lúc này, bọn họ mới có thể ở trong thất kinh nhớ tới “A mình cần phải đóng não!”
Cho dù kỳ phản ứng như thế có thể chỉ mất mấy chục giây, nhưng nhiều người như vậy tổng hợp lại não động đã sinh ra ở trong hồi tưởng cũng đủ khiến bên ngoài trở nên bết bát hơn!
“Ông trời ——” Mở miệng trước nhất chính là Địa Trung Hải, “Hình như, hình như thật sự là như vậy…”
Thâm Lam cúi đầu, cái tay gãi quai hàm kia yên lặng lau mặt.
Cùng lúc đó, hắn cảm giác cái tay che miệng Hạ Xuyên cũng bị người kéo xuống.
Hắn ngượng ngùng từ giữa ngón tay nhấc mí mắt lên, vừa vặn đối diện với vẻ mặt không đổi sắc của Hạ Xuyên.
Hạ Xuyên: “Che mặt có tác dụng?”
Thâm Lam khép lại khe hở vội vàng lắc đầu.
Hạ Xuyên: “…”
Anh vừa mới vỗ móng vuốt của Thâm Lam từ trên vai xuống, chợt nghe một trận nổ ầm ầm, cả thạch động đều bị chấn rung vài cái, kiếm đá sắc nhọn trên đỉnh thạch động bị rung gãy, “vù vù” rơi thẳng xuống, mọi người ồn ào tránh né, trong lúc nhất thời tiếng thét chói tai nổi lên bốn phía, khiến nhân não Thâm Lam phát đau.
Hắn và Hạ Xuyên gần như đồng thời có động tác —— tay mắt lanh lẹ túm lấy mấy người thiếu chút nữa bị kiếm đá một kiếm xuyên tim, dứt khoát lưu loát lấy tay làm đao, một đao một người, trong nháy mắt đã gõ hôn mê bốn người.
Vào lúc tay đao của Thâm Lam sắp rơi xuống sau cổ người phụ nữ hơi mập kia thì hắn cảm giác hai bên đùi của mình đều bị người ôm lấy.
Trên tay hắn dừng lại, cúi đầu, chỉ thấy cậu nhóc tóc vàng đang ôm đùi phải của mình ngửa mặt nhỏ giọng nói: “Em sẽ nghe lời, đừng đánh mẹ em.”
Khóe miệng Thâm Lam khẽ giật, thầm nói ai muốn đánh chị ta, không gõ ngất thì mọi người cùng nhau xong đời.
Hắn vừa ngừng, bên chân trái cũng lên tiếng, chỉ thấy cái tên với tai đón gió mang vẻ mặt thành khẩn nói: “Óc tưởng tượng của tôi cực kỳ nghèo túng, ngất hay không cũng không khác nhau, thật sự…”
Thâm Lam: “…”
Dennis vừa lăn trên mặt đất che chở ba lô màu đen ngẩng đầu cảm thụ chốc lát, nói: “Chấn động ngừng rồi.”
Tai đón gió với vẻ mặt vô tội “Xem đi —— tôi đã nói không liên quan gì tới tôi mà”.
Mà người phụ nữ hơi mập kia cũng cẩn thận mở miệng nói: “Tôi sẽ không nghĩ lung tung.
Cũng sẽ để Allen hiểu.”
Chị ta nói xong, mắt nhìn cậu nhóc tóc vàng, thấy Thâm Lam không có ý tứ muốn tiếp tục đánh ngất bọn họ, vội vàng kéo thằng bé vào trong lòng ngực của mình.
“Nếu tiếp tục bởi vì bọn tôi mà xảy ra vấn đề gì, đừng nói gõ hôn mê, cho dù đánh chết tôi cũng không phản kháng.” Tai đón gió lập tức biểu lộ quyết tâm, người phụ nữ vội vàng gật đầu phụ hoạ, ngay cả đứa trẻ cũng nhỏ giọng nói theo: “Không phản kháng.”
“…” Hạ Xuyên bọn họ cảm giác mình vô tình đã lĩnh hội được cảm giác làm ác bá.
Thâm Lam tức giận liếc mắt nhìn thằng bé kia một cái, thầm nghĩ vật nhỏ như vậy biết cái gì là phản kháng không.
Nhưng hắn cũng không phải ác bá thật sự, nếu hiện đã ngừng chấn động, vậy tạm thời để ba người bọn họ thanh tỉnh chốc lát trước cũng không có vấn đề gì.
Hắn nghĩ như vậy, nên thu tay về, vỗ vỗ tay cầm đèn pin của Hạ Xuyên: “Đi, đi xem.”
Không cần Thâm Lam nói rõ ràng, Hạ Xuyên cũng biết ý tứ của hắn là men theo tiếng nổ vừa rồi nhìn xem rốt cuộc là tình huống nào.
Anh gật gật đầu, nói với giáo sư Linton bọn họ một tiếng, rồi mang theo đèn pin, cùng Thâm Lam một trước một sau ra khỏi thông đạo này.
Kết quả vừa đi đến thông đạo chính của thạch động, bọn họ đã phát hiện vấn đề —— ánh sáng nơi cửa động nhạt đi, chỉ còn một tia sáng nhỏ hình cung.
“Sập cửa động rồi.” Hạ Xuyên đảo đèn pin qua, thì thấy bên kia một đống hỗn độn, hiển nhiên thiên thạch rơi xuống không chỉ che lại cửa động, còn đập xuống một đống đá vụn, thế cho nên hiện tại cửa động gần như sập không sai biệt lắm.
“Khe kia ngay cả đứa trẻ con cũng không chui ra được.” Hai người đi về hướng bên kia một đoạn đường, Thâm Lam ôm cánh tay nói như vậy, sau đó quay đầu nhìn về phương hướng lối rẽ thứ ba xoa cằm: “Từ bên kia đi ra ngoài cũng như vậy.”
Lúc hắn nói chuyện, Hạ Xuyên giơ đèn pin đều quét mấy góc một lần, kết quả cũng không biết chiếu tới nơi nào, chỉ thấy một bóng đen bị ánh sáng lạnh chiếu qua mạnh mẽ bổ nhào về hướng Hạ Xuyên, bóng đen kia lớn ước chừng như con khỉ, dường như còn mang cánh, tốc độ cực nhanh, Hạ Xuyên kịp phản ứng lập tức lùi nghiêng về phía sau một bước, chiếu lên bóng đen này.
Nhưng bởi vì tốc độ quá nhanh lại không chú ý dưới chân, bị vấp một khối đá cứng gồ lên, ngay lúc đang hướng về sau lảo đảo hai bước, phía sau lưng đánh vào trên ngực Thâm Lam, đem Thâm Lam vốn đang đứng dựa vào tường bị đụng cho “Ba” một tiếng dán ở trên tường.
Hạ Xuyên có chút xấu hổ, nhưng đồng thời lại có chút buồn bực, dựa theo sức mạnh thể trạng của Thâm Lam, phỏng chừng cho dù mình chạy lấy đà bay qua, hắn cũng có thể không chút sứt mẻ giống như mọc rễ, chỉ mới lảo đảo hai bước như vậy, dù thế nào cũng không đến nỗi đụng cho hắn dán vào tường được?
Kết quả chợt nghe Thâm Lam khoa trương “Ai u” một tiếng, vô cùng không biết xấu hổ chỉ vào ngực cùng phía sau lưng nói: “Trọng thương.”
Tin hắn chính là não tàn.
Hạ Xuyên không thèm nâng mí mắt đã định đứng thẳng thân thể đi trở về, kết quả bị Thâm Lam ôm lấy cổ, duy trì lấy tư thế trọng tâm không ổn định không thể động đậy.
“Cậu xem cậu đụng cho tôi dán vào tường, cùng với vừa rồi che miệng cậu huề nhau.” Thâm Lam nói.
Hạ Xuyên: “… anh vừa lên tiểu học?!”.