Nhật Ký Lẩn Trốn Nơi Biển Sâu
Chương 15: 15 Quyển 1 -
Mặc dù Thâm Lam biến trở về Thương long khuôn mặt có lớn hơn, bao gồm ý tứ mặt chữ cùng nghĩa rộng, nhưng mà ngay tại lúc này vẫn có một chút chột dạ, dù sao đổi lại vận khí không tốt, một cái đuôi đi xuống, người nên lạnh.
Hắn vốn ngồi ở trên đá đen với tư thế hết sức tùy ý kiêu ngạo, cằm hơi nâng, rất có cỗ ý vị từ trên cao nhìn xuống.
Hiện tại bởi vì nguyên nhân đuối lý chột dạ, theo bản năng đổi tư thế.
Hắn ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt thành thật nói với Hạ Xuyên: “Tôi nói rồi, kỳ thật chỉ muốn vỗ nhẹ một cái.”
Xương lông mày của hắn rất cao, hốc mắt có hơi sâu, mâu sắc lại xanh thâm trầm thuần túy, lúc để hắn đứng đắn nhìn người thì biểu tình chỉ cần hơi ôn hòa một chút, sẽ có vẻ đặc biệt chân thành.
Hạ Xuyên lần đầu tiên thấy hắn còn bị ánh mắt này lừa gạt, hiện tại đã kiêng được dáng vẻ này.
Anh liếc mắt nhìn Thâm Lam một cái, lập lại lời nói lúc trước của Dennis một lần: “Thứ nặng mười lăm mười sáu tấn, anh nói với tôi là vỗ nhẹ?”
Thâm Lam gãi gãi quai hàm, suy tư một chút, nói: “… Trước đây tôi cũng không nghĩ tới tôi nặng như vậy.”
Hạ Xuyên: “…”
Anh thoạt nhìn không còn gì để nói, giống như trong lúc nhất thời không tìm thấy lời thích hợp để tiếp.
Thâm Lam lại cẩn thận đánh giá anh từ trên xuống dưới một phen, cảm thấy rất thần kỳ —— hai người trước mặt đây rõ ràng là đồng loại, phản ứng lại khác biệt lớn đến loại tình trạng này, một người đã hồi thần lại đòi nợ với mình, người kia còn đang một bộ suy nghĩ viển vông “Không phải tôi điên rồi chính là thế giới điên rồi”.
So sánh ra, Hạ Xuyên càng lộ vẻ đặc biệt.
Nghĩ đến đây, Thâm Lam không nhịn được lại mở miệng bỏ thêm một câu: “Lúc ấy thấy cậu muốn chạy, muốn ngăn.”
Hạ Xuyên dùng một ánh mắt nhìn bệnh thần kinh quét mắt liếc hắn một cái, nói: “… phàm là không bệnh, đụng tới loại tình huống đó đều muốn chạy, bản năng con người.” Nói xong anh ngừng trong chốc lát, lại thản nhiên bổ sung nói: “Không phải người thì không hiểu.”
Thâm Lam: “…”
Hắn cúi đầu nhìn nhìn tay chân mình và Hạ Xuyên không có gì khác nhau, há mồm muốn phản bác.
Hắn rất nhiều năm không nói chuyện, cho nên trước mỗi lần mở miệng đều phải hơi nghĩ một chút, chỉ một chút tạm dừng này, khiến cho Hạ Xuyên ngăn ở phía trước.
“Tôi lại chưa thấy qua người hơn ba mươi tấn.” Hạ Xuyên nói.
Thâm Lam giật giật khóe miệng, thành thành thật thật nói: “Tôi cũng chưa từng thấy qua.”
Hạ Xuyên: “...”
Hai người này kỳ thật bản thân đều không phải người thích nói chuyện, ngày thường hiếm khi mở miệng, một câu đều tích chữ như vàng, không đến lúc cần thiết đều lười mở miệng.
Một người thì phong cách nói chuyện có chút không hợp với đạo làm người, một người thì không theo như lẽ thường, trong lúc vô ý đạt đến cảnh giới cùng nghẹn, lại còn trở nên khác thường nói nhiều lên.
“…lúc ấy trong miệng tôi ngậm đồ ăn, không còn chỗ nào, chỉ có thể dùng đuôi.” Thâm Lam ngẫm lại, vẫn tiếp lời giải thích.
Hạ Xuyên nghe xong, mặt không chút thay đổi trầm mặc hai giây, tiếp đó dùng một loại giọng điệu lạnh hơn nói: “Nói như vậy, nếu trong miệng không có Dực Long, anh sẽ không đập tôi một đuôi, mà là trực tiếp há mồm cắn chết?”
Thâm Lam: “… Đương nhiên không phải!”
“Không phải? Anh coi một miệng răng của anh là nhựa?” Hạ Xuyên ước lượng dao găm quân dụng trong tay, hừ lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn hắn, “Nếu không anh biến trở về dáng béo, để cho tôi dùng thanh dao găm này cắt lưỡi anh, lại nói với anh tôi đang thử xem lưỡi dao có đủ sắc hay không, nhẹ nhàng cắt một cái, thế nào?”
Thâm Lam hiện dấu chấm hỏi trong đầu: “Dáng béo?”
Hạ Xuyên nhắc nhở hắn: “Cân nặng ba mươi tấn.”
“…” Thâm Lam yên lặng cúi đầu kéo áo ba lỗ, mắt nhìn bản thân cơ ngực bụng một chút sẹo lồi đều không có, lại nâng mặt nghiêm túc suy nghĩ cảnh tượng Hạ Xuyên miêu tả, sau đó vẻ mặt đau trứng hoạt động đầu lưỡi còn chưa bị cắt của mình một chút, liếm trên dưới đôi môi nói: “Được rồi, tôi sai rồi, tôi xin lỗi.”
Nói đùa, phải biết sau khi hắn biến trở về Thương long quả thực cận thị cao độ, vồ mồi, săn thú, cảm giác tình huống chung quanh toàn bộ đều nhờ đầu lưỡi phân nhánh đoạn trước, cắt đi còn được à?
Hạ Xuyên vốn cũng không tính toán thực sự tính sổ với hắn, đừng nói trạng thái khả năng chế ngự của anh hiện tại, cho dù anh không bị một chút tổn thương nào cũng không phải đối thủ Thâm Lam, huống chi anh kỳ thật nhìn ra được Thâm Lam không ý xấu, nhưng không cho anh biết tính đặc thù khi hắn là Thương long, lần tới đụng phải tình huống nào, Thâm Lam não rút lại “Vỗ nhẹ một cái”, thì vui đùa quá trớn rồi.
Vì thế Thâm Lam vừa nhận sai, Hạ Xuyên cũng không tiếp tục níu lấy đề tài đó không buông, ngược lại hỏi chuyện tình khác mà anh không rõ: “Vì sao lại nhiều lần tới cứu bọn tôi?”
Nhất là sau khi đã nói “Tùy hai người đi”.
Thâm Lam vẻ mặt đau trứng nhìn anh: “Tôi vốn định nói bởi vì hai người xem như là nửa đồng loại của tôi, ở địa phương này, con người là khái niệm rất hiếm lạ, nhưng mà…” Nhưng mà vừa rồi hắn bởi vì cân nặng ba mươi tấn đã bị khai trừ phận người.
Hạ Xuyên tức giận liếc mắt nhìn hắn: “… trừ việc đó ra.”
“Trừ việc đó ra chính là…” Thâm Lam nói xong ánh mắt xẹt qua mặt Hạ Xuyên, dừng ở trên cổ anh mấy giây, “Ngày đó tôi nổi lên trên mặt biển, là bởi vì ngửi thấy một chút khí tức rất…”
Hạ Xuyên: “Rất cái gì? Nói chuyện sót từ là tật xấu gì hả?”
Thâm Lam: “… kỳ quái lại quen thuộc, chủ yếu chính là khiến cho tôi cảm thấy rất thoải mái, khiến tôi muốn qua xem.”
Hạ Xuyên liên tưởng đến tình cảnh ngày đó, lại nghĩ tới lý do Thâm Lam đập anh, nhíu mày: “Cho nên, anh cảm thấy được khí tức kia là từ trên người tôi và Dennis tản ra? Cái gọi là khí tức này của anh là cái gì? Mùi?”
“Không phải mùi, nhưng mà cậu cũng có thể tạm thời lý giải như vậy.
Tôi không hình dung được, đừng khó xử một người đã không nói chuyện nhiều năm.” Thâm Lam bắt bẻ, ngữ khí lại không cứng rắn chút nào, hắn liếc Hạ Xuyên một cái, lại bổ sung nói: “Hơn nữa tôi tin tưởng, khí tức đó là từ trên người cậu tản ra, không quan hệ với cái tên ngu xuẩn kia.”
Dennis không hiểu sao bản thân bị công kích vẻ mặt mờ mịt nhìn Thâm Lam, hiển nhiên còn đang trong hoảng hốt, không đuổi kịp tiết tấu.
Hạ Xuyên vừa nghe lời này, nhịn không được cau mày cúi đầu ở trên người mình ngửi hai cái, trừ bỏ mùi nước biển trên quần áo, thật sự không ngửi thấy cái gì khác.
Nếu lời này của Thâm Lam là thật, mặc kệ khí tức đó là cái gì, ít nhất lý do vòng vèo trên mức độ nào đó hình thành thái độ đặc biệt của Thâm Lam đối với Hạ Xuyên, ngược lại cũng có thể lý giải.
Chỉ là… khí tức này sẽ là cái gì đây? Hạ Xuyên cúi đầu suy nghĩ một lúc lâu, cũng không nghĩ tới cái gì có thể giải thích.
“… anh nói là đã nhiều năm không nói chuyện, vậy anh nguyên bản ——” Hạ Xuyên muốn hỏi một chút về lai lịch của Thâm Lam, nhìn xem có địa phương trùng hợp với mình không, để tiện đoán ra căn nguyên của khí tức kia, kết quả lại chợt nghe một trận tiếng “Tít tít” vang lên..