Nhân Duyên Trời Định – Vương Gia Ngốc, Vương Phi Khờ

Chương 11

Nhìn thấy đứa nhỏ vừa quỳ bái vừa ho, tim hoàng hậu giống như bị dao cứa cho chảy máu. Nàng đau lòng định lên tiếng thì một tiếng kêu thất thanh đã vang lên.

– Nương tử!!!

Sau đó một thân ảnh bên cảnh trưởng công chúa đột nhiên vùng dậy, chạy long ton đến bên cạnh nữ nhân kia rồi nắm lấy hai tay nàng, nũng nịu dụi đầu giống như cún con đang làm nũng.

– Nương tử, tướng công cứ tưởng đã đánh rơi nàng.

Đánh rơi? An An không khỏi trợn mắt nhìn Mạc Tà. Nàng là người chứ có phải là vật đâu, cái gì mà đánh với không rơi chứ? An An rất nhanh đẩy đầu Quân Mạc Tà ra khỏi cổ mình, đoan chính hành lễ với mọi người, sau đó ngửa cổ chờ trảm.

An An rốt cuộc vẫn không hiểu đứa nhỏ kia muốn làm gì, nhưng mà nghe thấy xưng hô của mọi người đối với đứa nhỏ, xem ra thân phận của hắn vô cùng cao quý. Còn cao quý đến độ có thể một tiếng nói mà cứu được mạng của An An hay không, nàng cũng không biết.

– Nương tử, tướng công rất nhớ nàng.

Quân Mạc Tà không màng đến không khí xung quanh mình đang vô cùng kỳ dị, ủy khuất chu môi nói với An An. Nhìn cái miệng cùng hai tay dính đầy dầu mỡ của hắn, An An quyết định không quan tâm đến, vẫn cúi đầu nhu thuận đứng bên cạnh cái máy giả bệnh kia.

Đúng, chính là cái máy giả bệnh, nàng nói không có sai. An AN tự hỏi, liệu trên sảnh đường này có ai ngờ được rằng, đứa bé yếu ớt bệnh tật kia một khắc trước vẫn còn vừa đi vừa bắt nàng đút nho vừa mắng nàng ngốc. Nào có ai ngờ được đứa bé nhu thuận hiền lành kia, một giờ trước còn vừa tắm vừa ca hát vừa chê nàng kém thông minh lại thêm nhát gan sợ chết.

Vô sỉ. Gian dối. Xảo trá.

An An âm thầm phỉ nhổ trong bụng. Nói là cứu mạng nàng, nhưng mà không phải kết cục này vốn do hắn mà ra hay sao?

Hoàng hậu không thèm để ý đến đôi uyên ương ngốc – khờ đang tình nồng ý mật kia, đau lòng đứng dậy, tự mình bước đến nâng đứa trẻ kia đứng lên, vừa xoa đầu vừa dẫn hắn đến ngồi bên cạnh mình.

– Phương Phi ngoan, thân thể đã không tốt sao lại còn đi đến nơi này? Mau, mau đến đây ngồi bên cạnh nãi nãi.

Từ ma ma rất nhanh chóng mang thêm một cái ghế cho đứa trẻ mang tên Phương Phi ngồi, ân cần hầu hạ bên cạnh không thua kém cả hoàng hậu nương nương. Đến cả hoàng thượng vốn đang cáu kính cũng trở nên hiền hòa hơn không ít, từ ái vỗ chiếc đầu nhỏ của Phương Phi, quan tâm hỏi han.

– Phi nhi, cảm thấy sao rồi? Thân thể đã khỏe hơn chưa?

Quân Phương Phi yếu ớt mỉm cười. Đôi môi trắng bệch mấp máy khó khăn nói một câu hoàn chỉnh bằng chất giọng khàn đặc.

– Tôn nhi vẫn khỏe, đã khiến hoang gia gia cùng hoàng nãi nãi phật lòng, là tôn nhi có tội.

Nghe đến đây thì hoàng hậu cùng hoàng thượng đồng lòng nhướn mày, đau lòng mắng hắn một trận. Mọi người bên dưới cũng nhao nhao phụ họa, ngươi một lời ta một lời, rốt cuộc yến tiệc thêm một lần nữa náo nhiệt trở lại.

An An đứng bên dưới không khỏi trợn mắt há mồm. Cái gì mà “người một nhà”, “trẻ nhỏ yếu ớt”, “tâm hồn mong manh”, “nụ hoa trước gió”… Là nói cái tên cáo nhỏ đó sao? An An đột nhiên cảm thấy chóng mặt, muốn vươn tay ôm đầu, muốn nhắm mắt thét lên: “Không thể nào!!”

Quân Mạc Tà lúc này đã ôm An An từ phía sau, hai tay của hắn nắm lấy tay nàng, đầu của hắn gác lên vai nàng, thỏa thích bôi trét mỡ trên miệng của hắn lên cổ củ nàng, hứng thú hỏi.

– An An nương tử, nàng sao lại cùng Phi nhi di chung vậy? Hay là nàng lén cùng Phi nhi đi chơi mà không rủ ta?

– Ta… ta…

Ánh mắt mọi người lại chuyển hướng, đổ dồn vào đôi phu thê đang đứng ôm nhau chính giữa điện. Đột nhiên bị nhiều người nhìn chằm chằm vào mình, lại thêm Quân Mạc Tà ôm cứng ở phía sau không buông, An An không khỏi đỏ mặt bối rối, lắp bắp không thành câu.

Không ngừng gào thét trong bụng. “Mạc Tà buông ra! Mau buông ta ra! Ôm nhau như thế này còn gì là mặt mũi của ta nữa! Xấu hổ chết mất! Ôi a không muốn sống nữa!!!”

– Là nàng đã cứu ta.

Quân Phương Phi ngồi giữa hoàng thượng cùng hoàng hậu, mỉm cười yếu ớt nhưng đầy chân thành giải thích.

“Cứu?”

Đầu óc An An có chút choáng váng. Nàng cứu đứa trẻ này khi nào? Phải nói là nàng bị đứa trẻ này khi dễ lên bờ xuống ruộng mới đúng chứ?

Mọi người im lặng, không nhìn An Lăng vương phi nữa mà quay sang nhìn vào đứa trẻ đang ngồi trên cao kia, ánh mắt tràn đầy tò mò. Cứu? Bị gì mà cứu? Làm sao mà cứu? Cứu như thế nào? Vạn vạn câu hỏi cứ thế bay tới tấp trên đầu, lượn lượn vòng quanh.

Quân Phương Phi không nhanh không chậm, mỉm cười nhìn An Lăng vương phi bằng đôi mắt to tròn tràn đầy ý tứ cám ơn, tha thiết giống như “mạng này là của ân công, kiếp này nguyện dùng thân báo đáp”. Một vết nước long lanh bỗng xuất hiện nơi khóe mắt. Giống như nghĩ tới chuyện đáng sợ nào đó, Quân Phương Phi đột nhiên rút mình vào lòng hoàng hậu, nỉ non ai oán.

– Hoàng gia gia, Hoàng nãi nãi, hai người biết không, suýt chút nữa thì Phi nhi đã không còn gặp được hai người rồi.

Bây giờ thì cả hoàng thượng lẫn hoàng hậu hai người cùng nhau trợn ngược mắt, đồng thời trừng về phía An Lăng vương phi. Cái gì mà không còn gặp lại, không lẽ nữ tử kia dám to gan hiếp đáp Phi nhi của bọn họ?

– Khụ khụ… Hoàng gia gia, Hoàng nãi nãi đừng hiểu lầm, vừa rồi chính là nàng vừa cứu Phi nhi một mạng đấy.

– Cái gì? Phi nhi, rốt cuộc là chuyện gì vừa xảy ra? Mau nói đi, đừng làm nãi nãi sợ.

– Khụ… chuyện là thế này, lúc chiều Phi nhi đang một mình dạo chơi trong ngự hoa viên, không may do mải mê chơi đùa mà trượt chân té xuống hồ nước. Hoàng nãi nãi người cũng biết mà, Phi nhi vốn không có biết bơi, nếu không phải là nàng vô tình đi ngang qua kéo Phi nhi lên, Phi nhi cũng không biết bản thân mình còn có thể gặp lại người không nữa…

– Nói tầm bậy.

Nghe đến đây hoàng hậu liền nhíu mày ngắt lời, yêu thương ôm Quân Phương Phi vào lòng an ủi, hoàng thượng ngồi bên cạnh cũng thở phào, nhẹ nhàng nói vài câu. Ánh mắt hai người nhìn An Lăng vương phi bên dưới cũng ấm áp hơn hẵn.

An An cũng thở phào trong bụng. Nhìn mặt hai vị ở trên thì cũng biết cuối cùng xem như nàng thoát nạn, đứa trẻ tên Phương Phi kia rốt cuộc cũng không có đùa chết nàng. Nhẹ nhõm đến muốn khóc.

Bất quá không khi đầm ấm kéo dài không được bao lâu, bỗng nhiên một giọng nói nũng nịu liền vang lên.

– Nhưng lúc vương phi rời đi cho đến lúc này cũng cách mấy canh giờ. Không biết mấy canh giờ đó vương phi ở đâu? Làm gì? Hay là khinh thường ta chỉ là một phi tần nhỏ nhoi nên không thèm đến? Hay là…

Hoa Phi vừa nói đến đây thì ngừng hẳn, cảm thấy không khí có gì là lạ. Nhìn lại một vòng, gần như tất cả ánh mắt trong sảnh đều hướng về nàng, nhìn chăm chú như nhìn một đứa ngốc đang diễn tuồng khiến Hoa Phi không khỏi chột dạ. Nàng vừa nói cái gì sai sao? Len lén nhìn về hoàng thượng một chút, trước mắt nàng là một mảnh trầm mặc. Ngực Hoa Phi đột nhiên thót lên một cái, gương mặt hồng hào do uống rượu dần chuyển sang tái xanh, vội vàng đứng dậy quỳ phục xuống bên cạnh hoàng thượng.

– Thần thiếp đáng chết. Xin hoàng thượng xử tội.

– Hoàng gia gia, người đừng trách nàng ta, là lúc đó không có ai bên cạnh nên nàng đành phải tự mình đưa Phi nhi về cung. Lại do quá sợ hãi nên Phi nhi bắt nàng ở lại dỗ Phi nhi chợp mắt một chút. Xin người đừng trách nàng, là do Phi nhi ép buộc nàng, nếu có trách xin hãy trách Phi nhi thôi.

Quân Phương Phi đang gặm bánh bên cạnh nghe thế liền dùng hai tay mủm mỉm đầy thịt nắm lấy cánh tay của hoàng thượng. Đôi mắt long lanh to tròn rơm rớm nước mắt, nỉ non cầu xin, khiến cho An An dứng bên dưới chỉ muốn hét lên

“Hoàng thượng, đừng mắc lừa!”

Bất quá vô dụng.

Hoàng thượng từ ái vỗ nhẹ đầu Quân Phương Phi ý bảo hắn yên tâm, chính mình đã hiểu rồi dời ánh mắt xuống hai vợ chồng An Lăng vương đang đứng ôm nhau bên dưới, không thèm nhìn Hoa Phi đang quỳ bên cạnh.

– Không có gì. Mau đứng dậy đi.

Hoàng thượng nhàn nhạt trả lời. Hoa Phi chính thức tái xanh mặt. Mọi người nhàn nhạt nói trong bụng: “Phen này Hoa Phi xong rồi”. Hoa Phi vừa được cung nữ dìu dậy vừa mê mang. Thái độ kia rõ ràng là hoàng thượng đang giận, nhưng rốt cuộc nàng đã nói gì sai? Ngẫm lại một chút, lại nhìn về phía hoàng thượng đang yêu thương đưa bánh cho đứa nhỏ tên Phương Phi kia, Hoa Phi vỡ lẽ.

An An vẫn im lặng đứng ở bên dưới, mặc cho Mạc Tà bôi trét dầu mỡ vào cổ nàng, đầu một mực cúi xuống nhìn nền nhà, không ngừng tự hỏi đứa nhỏ Phương Phi kia rốt cuộc là ai, địa rốt cuộc to lớn đến mức nào.

Nhìn hoàng hậu cùng hoàng thượng người ôm người ấp, ánh mắt chan chứa yêu thương, tình cảm đó không phải là giả dối. Lại nhớ đến ánh mắt cảm kích của hai người trước đó dành cho mình, rõ ràng là rất quan tâm đến đứa nhỏ kia. Cuối cùng là cách xưng hô của đứa nhỏ, hoàng gia gia, hoàng nãi nãi?

Con mắt An An khẽ đảo nhìn Quân Mạc Tà đang gục đầu lên vai nàng cười hì hì, có chút hểu rõ.

“Tiểu tử chết tiệt, rõ ràng phải gọi mình hai tiếng hoàng thẩm”