Nha Hoàn Phú Quý
Chương 6
Tại trong phòng Cảnh Liệt.
“Chết tiệt!” Cảnh Liệt thấy trong lòng bàn tay Cung Tiểu Ảnh có một vết thương, nhịn không được mắng một tiếng, hắn không nên buông tha nữ nhân điên Khang Tuyết Quỳnh kia như vậy, hắn hẳn là nên ra sức đánh nàng một chút!
Cung Tiểu Ảnh ngồi ngay ngắn để Cảnh Liệt xử lý vết thương trên tay cho nàng, sau đó không biết là lần thứ mấy nghe hắn tức giận mắng.
Đôi mắt trong veo long lanh lấp lánh nhìn chằm chằm khuôn mặt tức giận của Cảnh Liệt, có nghi hoặc thật sâu. Hắn tức giận như vậy, lại đuổi Tuyết Quỷnh biểu tỷ ra khỏi phủ, bởi vì có liên quan đến việc nàng vừa bị thương sao?
Không, hẳn là không phải như chính mình suy nghĩ, bời vì Cảnh Liệt từ trước đến nay chưa bao giờ để ý đến cảm thụ của nàng. Nếu không hắn sẽ không muốn hôn nàng liền hôn nàng, thời điểm muốn nàng, cho dù nàng nói không, hắn vẫn sẽ muốn nàng. Thậm chí khi tặng quà cho nàng cũng là có thái độ cường ngạnh, chưa bao giờ đứng ở lập trường của nàng để suy nghĩ!
“Vết thương sâu như vậy. . .” Cảnh Liệt nhẹ nhàng đổ thuốc bột xuống trên miệng vết thương của nàng, sau đó dùng vải trắng băng lại, “Đau không?” Đối mặt với việc hắn đột nhiên quan tâm, Cung Tiểu Ảnh cảm thấy có chút kinh ngạc, bởi vì, giờ phút này, ánh mắt của hắn rất dịu dàng.
“. . . Ừ, chỉ có đau một chút.” Vừa rồi hắn dùng nước sạch giúp nàng rửa miệng vết thương, so sánh với đau đớn lúc nãy, hiện tại đã đỡ đau rất nhiều.
Cảnh Liệt nhìn gương mặt vẫn xinh đẹp kia, tâm tình sợ hãi mới rồi vì e không còn kịp cứu nàng , lại cứ quấn quít ở trong đầu hắn.
Hắn vươn tay nhẹ vỗ về gò má của nàng, “Còn may, không có vết cắt nào trên mặt của ngươi, nếu không ta sẽ làm cho gương mặt của nàng ta so với ngươi càng nở hoa!”
Hành động kỳ quái và giọng điệu dịu dàng dị thường này của hắn, làm nội tâm Cung Tiểu Ảnh lại lần nữa cảm thấy buồn bực và hoang mang. Có một khắc như vậy, nhìn thấy ánh mắt ôn nhu của hắn, nàng sẽ tin tưởng hắn là vì nàng mà tức giận, thậm chí hạ lệnh đuổi Tuyết Quỳnh biểu tỷ đi.
Nếu không phải, giờ phút này hắn dịu dàng như vậy là vì cái gì?
“Ngươi. . .” Không biết tại sao, nàng đột nhiên rất muốn biết đáp án.
“Tại sao nói chuyện ấp a ấp úng, không phải từ trước đến giờ có chuyện gì ngươi cũng nói thẳng sao?”
“Mới vừa rồi vì cái gì ngươi lại tức giận như vậy? Là bởi vì ta bị thương sao? Nhưng ngươi không phải vẫn rất chán ghét ta sao?” Một đôi mắt hạnh đen như mực, Cung Tiểu Ảnh cung kính đợi đáp án của hắn, bởi vì hành vi vừa rồi của hắn thực sự. . . Rất quái dị.
Con ngươi đen sắc bén ngưng tụ lại nhìn về phía cặp mắt trong veo đầy ngạc nhiên kia. Chết tiệt! Bởi vì hắn thấy nàng bị người ta khi dễ liền hạ lệnh đuổi Khang Tuyết Quỳnh đi, không ngờ nàng còn hỏi hắn tức giận vì cái gì?
Có thể thấy được nàng chưa bao giờ nhìn thẳng hoặc chú ý tới cảm giác của hắn đối với nàng, đã bao lâu hắn không nói qua những lời chán ghét nàng, nàng chưa từng chú ý qua sao? Hơn nữa nếu hắn chán ghét nàng, hắn còn có thể hàng đêm ôm nàng sao?
Hiện tại cho dù hắn nói là vì nàng mà tức giận, tất cả đều là vì nàng, chỉ sợ nàng cũng sẽ không cảm kích hắn, thậm chí sẽ thay đổi cái nhìn đối với hắn!
Nhưng mặc kệ nàng thế nào chán ghét nàng, cả đời này hắn tuyệt đối sẽ không để nàng rời khỏi hắn!
“Đúng vậy, ta là bởi vì ngươi bị thương mà tức giận!” Con ngươi đen nheo lại, tuyệt đối không để lộ ra cảm thụ chân thật của chính mình, “Bởi vì ta đã nói qua, ngươi là nha hoàn của ta, cho dù muốn đánh, cũng chỉ có ta mới có tư cách đó, ai cũng không thể làm lộn xộn đồ vật của ta, như vậy ngươi nghe rõ chưa?”
Nghe được sự kiêu ngạo chuyên chế trong lời nói Cảnh Liệt, Cũng Tiểu Ảnh cũng không bất ngờ, có lẽ là do tình trạng đột phát vừa mới đây, nàng thật là suy nghĩ nhiều quá.
“Từ hôm nay trở đi, ngươi ở lại trong phòng của ta nghỉ ngơi thật tốt, ngoài ra công việc của nha hoàn ta sẽ tìm người làm!” Trừ Cung Tiểu Ảnh ra, không có mệnh lệnh của hắn, ai cũng không thể đi vào phòng của hắn, đây là để ngừa mẹ hắn thừa dịp không có hắn, làm tổn thương Ảnh nhi.
“Không cần, chẳng qua chỉ là tay ta bị thương, không có quan hệ!” Cung Tiểu Ảnh nhìn bàn tay được Cảnh Liệt băng bó tốt, kỳ thật vết thương không có nghiêm trọng, chỉ là hắn khoa trương lên mà thôi.
“Ta nói ngươi không cần làm chính là không cần làm, tại sao ngươi không nghe hiểu lời nói của ta?” Cảnh Liệt không vui mà liếc nàng một cái, cũng không ngẫm lại chính mình đã bị thương, vẫn còn bướng bỉnh như thế này!
“Nhưng tay của ta thật sự. . . A, đau quá!” Đột nhiên hắn nhấn vào vết thương trong lòng bàn tay nàng một cái, làm cho nàng đau đến kêu lên, “Ngươi làm cái gì?”
“Không phải nói không quan trọng, sẽ không đau sao?” Cảnh Liệt cho nàng một cái giáo huấn nho nhỏ, muốn nàng ngoan một chút.
“Tùy ngươi!” Tùy hắn muốn thế nào được cái đó, nàng cũng không muốn hắn sẽ nhấn vô vết thương của nàng lần thứ hai!
Hơn nữa cái tên này, căn bản là cùng bá đạo một thể, hắn muốn làm như vậy, còn cần tìm lý do sao?
Chẳng qua trên đời này như thế nào lại có người bá đạo như hắn vậy? Kêu nàng nghỉ ngơi vẫn là ương ngạnh như vậy!
“Ngươi đã muốn ta nghỉ ngươi không cần làm chuyện gì, ta muốn trở lại phòng của chính mình!” Cung Tiểu Ảnh có lập trường của nàng cùng lo âu.
Ở tại phòng Cảnh Liệt cho người khác hầu hạ, mọi người nhất định sẽ đem nàng thành nữ nhân của Cảnh Liệt mà đối đãi, nàng không thích cảm giác như vậy. Cảnh Liệt liếc mắt nhìn trên gương mặt có một chút lo lắng cùng phiền não, hắn biết nàng đang suy nghĩ cái gì!
Ở tại phòng Cảnh Liệt cho người khác hầu hạ, mọi người nhất định sẽ đối xử với nàng như nữ nhân của Cảnh Liệt, nàng không thích cảm giác như vậy. Cảnh Liệt liếc mắt nhìn trên gương mặt có một chút lo lắng cùng phiền não, hắn biết nàng đang suy nghĩ cái gì!
“Ngươi ngoan ngoãn ở phòng ta nghỉ ngơi, ta sẽ tìm nha hoàn đến cho ngươi!”
Nhìn trong lòng bàn tay của mình, chỉ còn lại một vết thương nhợt nhạt, xem ra Cảnh Liệt đã bôi cho nàng thuốc tốt, mới vài ngày mà thôi, miệng vết thương đã tốt lên rất nhiều.
Nàng có chút nhàm chán đi tới đi lui trong phòng Cảnh Liệt. Không nghĩ tới hắn thật sự kêu nha hoàn đến sửa sang lại gian phòng của nàng, nàng căn bản không cần, bởi vì cho dù hiện tại toàn bộ Cảnh phủ biết nàng có quan hệ với Cảnh Liệt, nàng vẫn không muốn người khác biết nàng ngụ ở trong phòng của Cảnh Liệt.
Nhưng mà, nàng biết Cảnh Liệt đã tìm bằng hữu Cúc Quyên của nàng đến, điều này làm cho nàng chẳng những thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng cảm thấy rất vui vẻ.
Chẳng lẽ thiếu gia biết nàng đang suy nghĩ cái gì, nên mới phái riêng Cúc Quyên tới sao? Trong nội tâm Cung Tiểu Ảnh không khỏi xuất hiện nhiều nghi hoặc.
Tay nàng bị thương, tĩnh dưỡng mấy ngày nay, nàng dần dần chú ý tới thái độ Cảnh Liệt đối với nàng, tựa hồ không giống cường thế như lúc xưa, thậm chí ngẫu nhiên còn xuất hiện ôn nhu khiến nàng kinh ngạc.
Là nàng trước kia không chú ý, hay là bởi vì gần đây hắn đã có chỗ thay đổi vậy?
Nghĩ đến có lẽ Cảnh Liệt thực sự quan tâm đến nàng, thậm chí có một chút để ý nàng, trong lòng nàng không biết tại sao lại có một chút ấm áp.
Nàng lại đang nghĩ lung tung rồi.
“Chết tiệt!” Cảnh Liệt thấy trong lòng bàn tay Cung Tiểu Ảnh có một vết thương, nhịn không được mắng một tiếng, hắn không nên buông tha nữ nhân điên Khang Tuyết Quỳnh kia như vậy, hắn hẳn là nên ra sức đánh nàng một chút!
Cung Tiểu Ảnh ngồi ngay ngắn để Cảnh Liệt xử lý vết thương trên tay cho nàng, sau đó không biết là lần thứ mấy nghe hắn tức giận mắng.
Đôi mắt trong veo long lanh lấp lánh nhìn chằm chằm khuôn mặt tức giận của Cảnh Liệt, có nghi hoặc thật sâu. Hắn tức giận như vậy, lại đuổi Tuyết Quỷnh biểu tỷ ra khỏi phủ, bởi vì có liên quan đến việc nàng vừa bị thương sao?
Không, hẳn là không phải như chính mình suy nghĩ, bời vì Cảnh Liệt từ trước đến nay chưa bao giờ để ý đến cảm thụ của nàng. Nếu không hắn sẽ không muốn hôn nàng liền hôn nàng, thời điểm muốn nàng, cho dù nàng nói không, hắn vẫn sẽ muốn nàng. Thậm chí khi tặng quà cho nàng cũng là có thái độ cường ngạnh, chưa bao giờ đứng ở lập trường của nàng để suy nghĩ!
“Vết thương sâu như vậy. . .” Cảnh Liệt nhẹ nhàng đổ thuốc bột xuống trên miệng vết thương của nàng, sau đó dùng vải trắng băng lại, “Đau không?” Đối mặt với việc hắn đột nhiên quan tâm, Cung Tiểu Ảnh cảm thấy có chút kinh ngạc, bởi vì, giờ phút này, ánh mắt của hắn rất dịu dàng.
“. . . Ừ, chỉ có đau một chút.” Vừa rồi hắn dùng nước sạch giúp nàng rửa miệng vết thương, so sánh với đau đớn lúc nãy, hiện tại đã đỡ đau rất nhiều.
Cảnh Liệt nhìn gương mặt vẫn xinh đẹp kia, tâm tình sợ hãi mới rồi vì e không còn kịp cứu nàng , lại cứ quấn quít ở trong đầu hắn.
Hắn vươn tay nhẹ vỗ về gò má của nàng, “Còn may, không có vết cắt nào trên mặt của ngươi, nếu không ta sẽ làm cho gương mặt của nàng ta so với ngươi càng nở hoa!”
Hành động kỳ quái và giọng điệu dịu dàng dị thường này của hắn, làm nội tâm Cung Tiểu Ảnh lại lần nữa cảm thấy buồn bực và hoang mang. Có một khắc như vậy, nhìn thấy ánh mắt ôn nhu của hắn, nàng sẽ tin tưởng hắn là vì nàng mà tức giận, thậm chí hạ lệnh đuổi Tuyết Quỳnh biểu tỷ đi.
Nếu không phải, giờ phút này hắn dịu dàng như vậy là vì cái gì?
“Ngươi. . .” Không biết tại sao, nàng đột nhiên rất muốn biết đáp án.
“Tại sao nói chuyện ấp a ấp úng, không phải từ trước đến giờ có chuyện gì ngươi cũng nói thẳng sao?”
“Mới vừa rồi vì cái gì ngươi lại tức giận như vậy? Là bởi vì ta bị thương sao? Nhưng ngươi không phải vẫn rất chán ghét ta sao?” Một đôi mắt hạnh đen như mực, Cung Tiểu Ảnh cung kính đợi đáp án của hắn, bởi vì hành vi vừa rồi của hắn thực sự. . . Rất quái dị.
Con ngươi đen sắc bén ngưng tụ lại nhìn về phía cặp mắt trong veo đầy ngạc nhiên kia. Chết tiệt! Bởi vì hắn thấy nàng bị người ta khi dễ liền hạ lệnh đuổi Khang Tuyết Quỳnh đi, không ngờ nàng còn hỏi hắn tức giận vì cái gì?
Có thể thấy được nàng chưa bao giờ nhìn thẳng hoặc chú ý tới cảm giác của hắn đối với nàng, đã bao lâu hắn không nói qua những lời chán ghét nàng, nàng chưa từng chú ý qua sao? Hơn nữa nếu hắn chán ghét nàng, hắn còn có thể hàng đêm ôm nàng sao?
Hiện tại cho dù hắn nói là vì nàng mà tức giận, tất cả đều là vì nàng, chỉ sợ nàng cũng sẽ không cảm kích hắn, thậm chí sẽ thay đổi cái nhìn đối với hắn!
Nhưng mặc kệ nàng thế nào chán ghét nàng, cả đời này hắn tuyệt đối sẽ không để nàng rời khỏi hắn!
“Đúng vậy, ta là bởi vì ngươi bị thương mà tức giận!” Con ngươi đen nheo lại, tuyệt đối không để lộ ra cảm thụ chân thật của chính mình, “Bởi vì ta đã nói qua, ngươi là nha hoàn của ta, cho dù muốn đánh, cũng chỉ có ta mới có tư cách đó, ai cũng không thể làm lộn xộn đồ vật của ta, như vậy ngươi nghe rõ chưa?”
Nghe được sự kiêu ngạo chuyên chế trong lời nói Cảnh Liệt, Cũng Tiểu Ảnh cũng không bất ngờ, có lẽ là do tình trạng đột phát vừa mới đây, nàng thật là suy nghĩ nhiều quá.
“Từ hôm nay trở đi, ngươi ở lại trong phòng của ta nghỉ ngơi thật tốt, ngoài ra công việc của nha hoàn ta sẽ tìm người làm!” Trừ Cung Tiểu Ảnh ra, không có mệnh lệnh của hắn, ai cũng không thể đi vào phòng của hắn, đây là để ngừa mẹ hắn thừa dịp không có hắn, làm tổn thương Ảnh nhi.
“Không cần, chẳng qua chỉ là tay ta bị thương, không có quan hệ!” Cung Tiểu Ảnh nhìn bàn tay được Cảnh Liệt băng bó tốt, kỳ thật vết thương không có nghiêm trọng, chỉ là hắn khoa trương lên mà thôi.
“Ta nói ngươi không cần làm chính là không cần làm, tại sao ngươi không nghe hiểu lời nói của ta?” Cảnh Liệt không vui mà liếc nàng một cái, cũng không ngẫm lại chính mình đã bị thương, vẫn còn bướng bỉnh như thế này!
“Nhưng tay của ta thật sự. . . A, đau quá!” Đột nhiên hắn nhấn vào vết thương trong lòng bàn tay nàng một cái, làm cho nàng đau đến kêu lên, “Ngươi làm cái gì?”
“Không phải nói không quan trọng, sẽ không đau sao?” Cảnh Liệt cho nàng một cái giáo huấn nho nhỏ, muốn nàng ngoan một chút.
“Tùy ngươi!” Tùy hắn muốn thế nào được cái đó, nàng cũng không muốn hắn sẽ nhấn vô vết thương của nàng lần thứ hai!
Hơn nữa cái tên này, căn bản là cùng bá đạo một thể, hắn muốn làm như vậy, còn cần tìm lý do sao?
Chẳng qua trên đời này như thế nào lại có người bá đạo như hắn vậy? Kêu nàng nghỉ ngơi vẫn là ương ngạnh như vậy!
“Ngươi đã muốn ta nghỉ ngươi không cần làm chuyện gì, ta muốn trở lại phòng của chính mình!” Cung Tiểu Ảnh có lập trường của nàng cùng lo âu.
Ở tại phòng Cảnh Liệt cho người khác hầu hạ, mọi người nhất định sẽ đem nàng thành nữ nhân của Cảnh Liệt mà đối đãi, nàng không thích cảm giác như vậy. Cảnh Liệt liếc mắt nhìn trên gương mặt có một chút lo lắng cùng phiền não, hắn biết nàng đang suy nghĩ cái gì!
Ở tại phòng Cảnh Liệt cho người khác hầu hạ, mọi người nhất định sẽ đối xử với nàng như nữ nhân của Cảnh Liệt, nàng không thích cảm giác như vậy. Cảnh Liệt liếc mắt nhìn trên gương mặt có một chút lo lắng cùng phiền não, hắn biết nàng đang suy nghĩ cái gì!
“Ngươi ngoan ngoãn ở phòng ta nghỉ ngơi, ta sẽ tìm nha hoàn đến cho ngươi!”
Nhìn trong lòng bàn tay của mình, chỉ còn lại một vết thương nhợt nhạt, xem ra Cảnh Liệt đã bôi cho nàng thuốc tốt, mới vài ngày mà thôi, miệng vết thương đã tốt lên rất nhiều.
Nàng có chút nhàm chán đi tới đi lui trong phòng Cảnh Liệt. Không nghĩ tới hắn thật sự kêu nha hoàn đến sửa sang lại gian phòng của nàng, nàng căn bản không cần, bởi vì cho dù hiện tại toàn bộ Cảnh phủ biết nàng có quan hệ với Cảnh Liệt, nàng vẫn không muốn người khác biết nàng ngụ ở trong phòng của Cảnh Liệt.
Nhưng mà, nàng biết Cảnh Liệt đã tìm bằng hữu Cúc Quyên của nàng đến, điều này làm cho nàng chẳng những thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng cảm thấy rất vui vẻ.
Chẳng lẽ thiếu gia biết nàng đang suy nghĩ cái gì, nên mới phái riêng Cúc Quyên tới sao? Trong nội tâm Cung Tiểu Ảnh không khỏi xuất hiện nhiều nghi hoặc.
Tay nàng bị thương, tĩnh dưỡng mấy ngày nay, nàng dần dần chú ý tới thái độ Cảnh Liệt đối với nàng, tựa hồ không giống cường thế như lúc xưa, thậm chí ngẫu nhiên còn xuất hiện ôn nhu khiến nàng kinh ngạc.
Là nàng trước kia không chú ý, hay là bởi vì gần đây hắn đã có chỗ thay đổi vậy?
Nghĩ đến có lẽ Cảnh Liệt thực sự quan tâm đến nàng, thậm chí có một chút để ý nàng, trong lòng nàng không biết tại sao lại có một chút ấm áp.
Nàng lại đang nghĩ lung tung rồi.