Người Yêu Chí Tử

Chương 10



Phó Kiến Hưng đứng bên cạnh nhìn thấy mọi chuyện bước vào, ánh mắt trầm lặng, giọng nói lạnh lùng nhìn Lục Hòa Nhi nói: “Sao còn chưa nghỉ đi?”
Lục Hòa Nhi nghe thấy, như bất ngờ vì Phó Kiến Hưng chợt xuất hiện, cô ta yêu kiều đáng yêu, thấy anh tới, kéo góc áo anh để anh ngồi xuống giường, vòng tay ôm anh: “Ban ngày ngủ nhiều quá, giờ không ngủ được, sao anh lại đến?”
“Đến thăm em!” Lúc nói chuyện, Phó Kiến Hưng nhìn tôi, ánh mắt nhìn xuống mu bàn tay tôi, khẽ nhíu mày lại: “Đi xử lí đi!”
Giọng nói thờ ơ, lạnh lùng, không thể nghe ra sự thương xót và quan tâm.

Lục Hòa Nhi ôm anh, gương mặt nhỏ bé tỏ ý hối lỗi, áy náy: “Là em bất cẩn quá, khiến chị Thẩm bị bỏng.


Phó Kiến Hưng vuốt mái tóc dài của cô ta, sắc mặt thờ ơ, như là không có ý trách móc cô ta.

Tôi như bị đẩy xuống vách núi, trái tim đau đớn đến không thở nổi, từng bước từng bước đi ra khỏi phòng bệnh.

Thật ra ngay từ lúc bắt đầu tôi đã biết, trong vụ cá cược này của Lục Hòa Nhi, tôi sẽ thua, nhưng tôi vẫn ôm chút hi vọng, cho dù chỉ là một câu hỏi “Đau không?” của Phó Kiến Hưng cũng đủ để khiến tôi có thể chống đỡ tiếp.


Nhưng, cuối cùng, đến cả một ánh mắt thương xót tôi cũng không nhận được, thậm chí là thương hại cũng không có.

Ngoài hành lang, tôi bị một vòm ngực to lớn chặn đường, ngước mắt lên thấy Trình Quyết Phong đang nhíu mày, nhìn tôi với sắc mặt khó hiểu.

Tôi không hiểu ra làm sao, nhìn anh ta nói: “Bác sĩ Trình!”
Anh ta nhìn tôi, một lúc sau chợt nói: “Đau không?”
Tôi ngơ ra, nỗi chua xót trào dâng trong lòng tôi, “tách”, một giọt nước mắt rơi xuống đất, gió lùa qua hành lang khiến hành lang vốn tĩnh mịch, lạnh lẽo trở nên càng trống trải hơn.

Bạn xem, chỉ cần là những người quen thì đều sẽ hỏi một câu “Đau không?”
Tại sao người ở bên tôi hai năm trời lại làm như không thấy chứ!
Tay tôi bị cầm lên, tôi vô thức rút về, nhưng lại bị nắm càng chặt hơn.

“Tôi là bác sĩ!” Trình Quyết Phong nói, giọng điệu không cho phép từ chối, vì là bác sĩ, nên không có lí do gì mà đứng bàng quan nhìn người bệnh cả.

Nhưng tôi cũng biết, anh ta không phải một người thích lo chuyện bao đồng, chỉ vì tôi là vợ của Phó Kiến Hưng mà thôi.

Đi theo Trình Quyết Phong vào phòng khoa ngoại, anh dặn dò một y tá vài câu, rồi nhìn tôi nói: “Phối hợp với y tá, băng bó cho cẩn thận.


Tôi gật đầu: “Cảm ơn!”
Trình Quyết Phong rời đi, y tá rửa sạch bàn tay bị bỏng của tôi, nhìn thấy những cái bọc nước màu trắng nổi trên mu bàn tay tôi, y tá hơi nhíu mày: “Bỏng có vẻ nghiêm trọng, có lẽ sau này sẽ để lại sẹo!”
“Không sao!” Coi như là một bài học thôi.


Vì nổi bọc nước, lúc xử lí vết thương phải chọc bọc nước để làm sạch vết thương.

Sợ tôi không chịu nổi, y tá nói: “Sẽ đau lắm, cô cố chịu một chút.


“Vâng!”
Chút đau này, không tính là đau, cơn đau giày vò thần kinh kia mới gọi là đau đớn.

Xử lí xong vết thương, y tá dặn dò vài câu, tôi chuẩn bị về phòng bệnh của Lục Hòa Nhi, lúc đi qua cầu thang, tôi lờ mờ nghe thấy động tĩnh truyền ra từ khu cầu thang, tôi bèn dừng bước lại.

“Ông cụ đã mất rồi, cậu định khi nào thì li hôn với cô ấy?” Giọng nói này là của Trình Quyết Phong?
“Cô ấy? Thẩm Mai Trang?” Người đàn ông lên tiếng, giọng nói trầm thấp lạnh lùng, không thể nào quen thuộc với tôi hơn được nữa, là Phó Kiến Hưng.

Tôi đi gần ra chỗ cầu thang, lờ mờ nhìn thấy Phó Kiến Hưng đút hai tay vào túi quần, sắc mặt lạnh lẽo đứng dựa vào lan can, Trình Quyết Phong dựa vào tường, hai ngón tay thon dài đang kẹp điếu thuốc đã cháy hơn nửa.

Anh ta dập tắt điếu thuốc, nhìn Phó Kiến Hưng, sắc mặt thản nhiên, nói: “Cậu biết rõ là cô ấy không làm gì cả, cô ấy cũng chỉ là yêu cậu mà thôi.



Phó Kiến Hưng ngước mắt lên, nhìn anh ta, lạnh lùng nói: “Từ lúc nào mà cậu lại quan tâm đến cô ta vậy?”
Nghe vậy, Trình Quyết Phong nhướng mày, nói: “Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu thôi, tránh sau này lại hối hận, tình yêu cho dù có sâu đậm đến đâu cũng sẽ cạn kiệt thôi.


“Hờ!” Phó Kiến Hưng cười khẩy: “Tình yêu của cô ta tôi chưa từng để mắt tới.


Những lời phía sau tôi không nghe nữa, có một số chuyện, biết rõ trong lòng là được rồi, nếu cứ nghe người khác nói một cách rõ ràng, vậy thì là do bản thân không biết tốt xấu rồi.

.