Người Quan Tài

Chương 7


Dưới ánh trăng mờ ảo, có thể nhìn thấy trong quan tài có một cỗ thi thể nữ, trên người mặc áo phượng khăn quàng giấy, không nhìn rõ khuôn mặt, bởi vì mặt của nàng ta giống như bị dao băm nát thành vô số lần, máu thịt mơ hồ nhìn rất là buồn nôn.

Mà bên cạnh cỗ thi thể này, là một cái đầu mèo đen khô quắt, đầu của mèo đen và đầu của cỗ thi thể được xếp song song, hốc mắt đen thui chỉ còn lại hai cái hốc, trên môi vẫn như có như không nở nụ cười quái dị.

Quan trọng nhất là, trên cỗ thi thể nữ này và trên cái đầu mèo khô đều cắm rất nhiều thanh tre nhọn, giống như cắm chặt cỗ thi thể và cái đầu mèo đen đó xuống dưới đáy quan tài vậy.

Sau khi nhìn thấy những thứ này, ta vô thức nhớ đến người đàn bà mặt mèo tối hôm qua muốn cùng ta abc, nghĩ tới khi hình nhân bằng giấy nổ xong làm bị thương người đàn bà mặt mèo, không nhịn được mà run rẩy.

Mà Đường Lưu dường như không hề sợ cỗ thi thể và cái đầu mèo đen trong quan tài, từ trong túi áo lấy ra một đôi gang tay màu đen đeo vào, phấn khích nằm bò bên cạnh quan tài lục lọi trên thi thể nữ, giống như muốn tìm thứ gì đó trên người nàng ta vậy.


Nhìn bộ dáng phấn khích của hắn, ta không nhịn được mà dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn.

Tên này không phải có có sở thích gì đặc biệt đấy chứ?
Đường Lưu xé rách bộ quần áo giấy trên người thi thể, ở trên cánh tay, chân, trước ngực, chỗ bụng! tìm kiếm, thật sự là vô cùng biến thái
Khi mà ta vẫn đang oán thầm Đường Lưu, hắn bỗng dưng ngẩng đầu nói:" Ngày tháng năm sinh của em có phải là Canh ngưu, quý mộc, Kỷ Sửu, Kỷ Tỵ không?"
Nghe những lời này ta hơi ngẩn ra, gật gật đầu, nói:" Không sai, sao tự nhiên lại hỏi cái này?"
Đường Lưu chỉ chỉ cỗ thi thể, cười hắc hắc nói:" có người dùng máu khắc ngày tháng năm sinh của em lên trên người cỗ thi thể này, thủ đoạn này thật quá âm hiểm, nếu ngày hôm qua em thật sự bị nàng ta phá thân, hắc hắc! "
Tuy Đường Lưu không nói sẽ có hậu quả thế nào, nhưng cho dù là đồ ngốc cũng biết hậu quả chắc chắn rất thảm!
Mặt ta tái mép, nhìn chằm chằm cỗ thi thể trong quan tài, cắn răng nói:" Tên c** Giang Trường Hải vì sao phải hại ta? Cho dù không hợp tính cũng không cần dùng đến loại thủ đoạn này! "
Còn chưa nói xong, đã bị Đường Lưu cắt ngang, hắn lấy từ trong túi ra một cây nến màu xanh to bằng ngón tay, sau khi châm xong, nói với ta:" Loại thủ đoạn âm độc như thế này, không phải là loại tép riu có thể học được, người trong thôn bọn em còn chưa ai có được loại năng lực này!"
Không đợi ta trả lời, hắn đưa cây nến trong tay vào trong quan tài, châm vào bộ quần áo bằng giấy của thỉ thể, ngọn lửa màu xanh nhạt bốc lên từ trong quan tài.

Hương vị nồng đậm kích mũi quen thuộc bốc lên, mùi tỏa ra khi đốt cây nến này, giống hệt cái mùi của cây nến đặc chế mà mỗi lần quét quan tài ta phải đốt lên.

" Bịch bịch bịch! "
Vào lúc này, cỗ thi thể trong quan tài bỗng nhiên giẫy dụa, dưới sự bao phủ của ngọn lửa, nàng ta dường như muốn vùng vẫy đứng lên, cái đầu mèo khô quắt ở bên cạnh nàng ta cũng lăn lộn theo, phát ra tiếng kêu chói tai dọa người yếu ớt.

Đường Lưu trèo ra khỏi huyệt mộ, từ trong túi áo lấy ra một bình nhỏ, nước trong bình giống như máu, nhưng khi hắn mở nắp bình ra, mùi tanh quen thuộc lại khiến cho trong lòng ta run rẩy.


Đây chẳng phải là loại sơn đỏ ta vẫn dùng quét lên quan tài sao?
Đường Lưu trực tiếp đổ bình nước vào trong quan tài, vốn dĩ chỉ là ngọn lửa xanh nhạt bao phủ quan tài, bỗng biến thành ngọn lửa cao hơn một mét.

Thi thể nữ trong ngọn lửa dãy dụa thêm một lúc rồi không động đậy nữa, mà âm thanh chói tai phát cái đầu mèo khô quắt cũng theo đó mà biến mất.

Vài phút sau, ngọn lửa tắt hẳn, quan tài không tổn hao gì, mà cỗ thi thể nữ và cái đầu mèo trong quan tài đã biến thành bụi bặm.

Loại sơn và nến đặc chế còn có thể dùng như thế này quả thật khiến cho ta thấy bất ngờ
Mà Đường Lưu dường như rất quý trọng cây nến xanh đó, cẩn thận từng ly từng tý bỏ vào trong túi áo, đau lòng nhìn cái bình không trước kia đựng sơn đỏ, lầm bẩm nói:" Thứ tốt a, chỉ là đắt quá!"
" Thế là giải quyết xong rồi á?" Ta vô thức hỏi
Đường Lưu liếc ta, không vui nói:" Nghĩ gì đấy! Đây chỉ là con giun thôi, còn con cá to đằng sau còn chưa bắt được đâu! Đi thôi, anh phá cái huyệt này làm hỏng việc của kẻ hại em, giờ này chắc hắn đã cảm ứng được rồi!"

" đi đâu?" Ta hỏi
" Quay về thôn của em!"
Đường Lưu rất đương nhiên nói:" Nếu ta đoán không sai, tên đó hiện đang ở trong thôn của bọn em, chắc tính đợi ông của em quay lại rồi đứng trong bóng tối ra tay, chúng ta bí mật quay về trong thôn đi gặp con cá này xem!"
Đối với thái độ muốn gặp trực diện người đứng sau của Đường Lưu, ta tán thành cả hai tay.

Việc chuyên nghiệp, nên để người chuyên nghiệp làm, kẻ không biết gì như ta thì không nên đi lung tung, trốn ở một chỗ nào đó bên ngoài thôn giương cờ trợ uy cho hắn là được rồi.

Khi mà ta nói ra những điều này, Đường Lưu lắc đầu dứt khoát, rất nghiêm túc nói:" Không được, em không đi, tên đó chưa chắc đã xuất hiện, anh còn hi vọng em có thể khiến cho hắn xuất hiện đấy!"
Ông nó chứ, Tên c! hó này coi ta như mồi câu cá chắc?.