Người Quan Tài

Chương 25


Không phải là ta không muốn quan tâm tới Đường Lưu, nhưng trong lòng ta giờ đang loạn cào cào, không biết phải nói gì với anh ấy cả
Cánh tay Đường Lưu xuất hiện những đường hoa văn màu đen bất thường trước đây và những hoa văn mà ta nhìn thấy xuất hiện trên cơ thể anh ấy trong giấc mộng tối qua giống hệt nhau, vậy thì có phải có thể nói rằng, giấc mơ đêm qua của ta là sự thật?
Cô bé nhỏ xấu xí phòng bên cạnh.....!bác Hoàng bảo vệ...
Vừa nghĩ đến những cảnh tượng trong giấc mơ đêm qua, trong lòng ta không nhịn được lại run rẩy!
Lúc nằm mơ thì chẳng thấy sợ hãi gì cả, thậm chí không có chút cảm xúc nào, nhưng hiện giờ vừa nhớ đến, tâm lý của ta lai phập phồng!
Những người ở trong căn chung cư cổ quái đó lẽ nào đều không phải là người bình thường?
Sau khi ngồi xe bus đi vào trong thành, ta ở trong cửa hàng rách nát của Đường Lưu đợi, mà Đường Lưu thì nghiến răng trợn mắt đi tìm ông chủ tiệm quan tài tính nợ, mối làm ăn này do ông chú mặc áo may ô đó giới thiệu, không biết trong đó có nhận chỗ tốt gì của lão già lưng gù không, Đường Lưu rất muốn làm rõ chuyện này!
Không qua bao lâu, Đường lưu đã quay lại, trên mặt hồng nhuận, nhìn dáng vẻ thì đã chiếm được không ít chỗ tốt từ chỗ của ông chú áo may ô, ồn ào nói muốn mời ta ăn một bữa ngon lành
Đúng giữa trưa, hai chúng ta ngồi trong quán ven đường uống bia ăn xiên nướng, Đường Lưu cằn nhằn nói với ta về cuộc sống khổ sở của anh ấy lúc vẫn còn ở Đường gia, theo như lời của anh ấy, nếu không phải ông nội vẫn đối xử tốt với anh ấy, thì anh ấy còn cho rằng anh ấy là được Đường gia nhặt về

" Em họ, những điều anh nói với em đều là thật, anh đúng là có triệu chứng tâm thần phân liệt đấy, chỉ là loại tình huống này rất ít xuất hiện mà thôi!"
Sau khi uống xong mấy chai bia, Đường Lưu đã có chút biêng biêng, thổn thức xúc động nói:" Nghe nói là lúc anh sinh ra, anh nhẽ ra sẽ có một người em sinh đôi, nhưng lúc mẹ anh sinh, lại chỉ sinh ra có một mình anh..

Người trong nhà nói, là do anh quá độc đoán, lúc còn trong bụng mẹ chiếm hết dinh dưỡng của em trai, oan hồn của người anh em đó của anh liền trú ngụ trong cơ thể anh...."
" Chính vì việc này, từ nhỏ đến lớn anh không ít lần bị người trong nhà coi như quái vật, anh cũng cảm thấy rất là tủi thân.Sau đó thì, năm anh mười năm tuổi, nhân cách phân liệt lần đầu xuất hiện, tối ngày hôm đó liền dạy cho những người thường xuyên bắt nạt anh một trận, ra tay có chút nặng, dẫn đến mấy người anh em họ bị tàn phế, đây cũng chính là lí do mà anh bị đuổi ra khỏi nhà....."
"Đương nhiên, theo như lời của lão bất tử nhà anh, đây cũng coi như một loại luyện tập! Ông chỉ cho anh con đường, nói tòa chung cư cuối đường Hướng Dương ở Tô thành là chuyển cơ trong số mệnh của anh, cách để chữa khỏi tâm thần phần liệt của anh nằm trong tòa chung cư đó.

Sau đó lão bất tử còn nói với anh, em là quý nhân của anh, là nhân tố quan trọng để anh chữa khỏi tâm thần phân liệt........"
Đường Lưu nói rất nhiều, bộ dạng thật lòng thật dạ, nhưng mà ta luôn cảm thấy bí mật mà Đường Lưu nói không đơn giản như vậy..
Chỉ là, ông nói, Đường Lưu là người có thể tin được, cho dù trên người anh ấy có bí mật cổ quái, chắc cũng sẽ không làm gì bất lợi cho ta!
" Trong tòa chung cư đó dường như đang ẩn dấu rất nhiều bí mật!"
Ta nhẹ giọng nói:" Cho dù là bác Hoàng bảo vệ hay là hàng xóm ở phòng 504, hoặc là quả phụ phòng 501, đều không phải là người thường đúng không? Cha mẹ em trước đây sao lại xây dựng tòa nhà này? Cha mẹ em năm đó sao lại chết? Còn có, ông nội em rốt cục là người như thế nào?"
Những vấn đề này, ta không tin Đường Lưu không biết chút gì!
Trên khuôn mặt mập của Đường Lưu nhăn nhó,sau khi uống hết một cốc bia,cười khổ nói với ta:" Em họ, không phải anh không muốn nói với em, có những chuyện anh biết, nhưng mà không thể nói! Có những việc, anh không biết chút gì.

Anh chỉ có thể nói với em, nếu anh nói ra những chuyện mà anh biết, thì kết cục của anh sẽ rất thảm...
" Năm đó những chuyện anh làm bên Thượng Kinh gây ra động tĩnh không hề nhỏ, không chỉ là anh em họ trong nhà, có vài gia tộc ở Thượng Kinh cũng hận không thể giết chết anh, nếu không phải lão bất tử trộm đưa anh ra khỏi Thượng Kinh, nói không chừng giờ cỏ trên mộ anh cũng cao lắm rồi! tòa nhà chung cư ở Tô thành là nơi an thân duy nhất của anh, chỉ cần bị đuổi ra ngoài,em tin hay không, không đến mấy ngày em sẽ nhìn thấy thông tin anh phơi xác đầu đường......"

" Em là chủ của chung cư, những người hàng xóm đó đều là khách, cho dù bọn họ có cổ quái, nhưng cũng không dám dễ dàng làm tổn thương em! Còn đối với việc của bố mẹ và ông nội em, đợi em gặp ông nội rồi hỏi nhé, anh thật sự là không biết gì....".

truyện teen hay
Lời đã nói đến như thế, ta cũng không tiếp tục hỏi nữa, có hỏi nữa cũng chỉ phí nước bọt
Chiều tà, ta và Đường lưu về đến chung cư, lúc đi qua chòi bảo vệ, bác Hoàng cười vui vẻ chào hỏi ta, sau đó đưa cho ta một tờ giấy.

Trên tờ giấy đó, ghi rõ tên tuổi và thông tin lai lịch, công việc của những hàng xóm ở tầng năm đổ xuống, ghi chằng chịt rất chi tiết..

Mà thông tin của những khách hàng ở tầng năm trở lên, ở trên đó không có chữ nào cả!
Ta và Đường Lưu đều ngẩn ra, không hiểu lắm ngẩng đầu nhìn bác Hoàng, không hiểu bác ý đưa cho ta thứ này làm gì
Bác Hoàng dùng ngón tay đẩy cặp kính lão trên sống mũi, cười ha ha nói với ta:" Sau này cháu ở Tô thành sinh sống học hành, không quen hoàn cảnh, nếu gặp phải chuyện phiền phức gì, có thể nói với những hàng xóm này nhờ họ giúp đỡ.


Một trong số những người này tuy rằng tính cách có chút cổ quái, nhưng phần lớn đều là người nhiệt tình, nêu có thể giúp thì họ nhất định sẽ giúp..."
Nếu là trước đây, nghe xong những lời bác Hoàng nói, có lẽ ta sẽ cảm thấy ấm áp
Nhưng mà hiện tại...
Nhìn cái vẻ mặt co rút của Đường Lưu là biết, những lời bác Hoàng nói có bao nhiêu không hợp lý!
Không nói đến cái khác, chỉ là tiểu nhà đầu ở kế bên phòng ta, ta có thể tìm nó nhờ giúp cái gì? Nửa đêm nửa hôm giả ma dọa người à?
Đương nhiên, người ta có ý tốt ta cũng không thể coi như không khí, rất chân thành nói lời cảm ơn bác Hoàng, thuận miệng nói:" Những hàng xóm ở tầng năm đổ lên thì sao? Sao trên này không có thông tin của họ ạ!"
Nghe xong, cơ mặt của Đường Lưu lại giật giật, quay đầu nhìn sang hướng khác, giống như không nghe thấy những lời ta nói vậy.
Mà bác Hoàng thì lại mỉm cười trả lời:" Những hàng xóm ở tầng năm đổ lên tương đối ít, lại không thân thiện lắm, nếu cháu gặp phải phiền phức cần nhờ bọn họ hỗ trợ, có lẽ hiệu quả còn ngược lai, nói không chừng còn khiến cho sự việc càng nghiêm trọng......!Đương nhiên, nếu cháu gặp phải chuyện phiền phức quá lớn không thể giải quyết, bọn họ nhất định sẽ giúp cháu, cho dù bọn họ không muốn giúp cũng không được!".