Ngươi Muốn Từ Hôn, Ta Cầu Phú Quý, Khóc Lóc Làm Gì
Chương 6
Lần này, nàng hiếm khi không cau có mà lại mỉm cười đầy vẻ hài hước: "Trưởng Tôn Thao, ngươi có biết vị thần y ban nãy là ai không?"
Trưởng Tôn Thao cau mày, giọng đầy khó chịu: "Đương nhiên ta biết, nàng là Nam Chiếu Quận chúa vừa được sắc phong, đệ tử duy nhất của vu y dòng họ Thân."
Trần Dung bật cười ha hả, chẳng còn giữ chút dáng vẻ tiểu thư khuê các: "Trưởng Tôn Thao, ngươi đúng là một người thú vị. Có lẽ rất nhanh thôi ngươi sẽ biết rõ nàng là ai."
Tạm biệt Thịnh nương tử, ta đến phủ Tả Thừa tướng làm khách.
Nhà họ Trần rất quý mến ta.
Đệ đệ của Trần Dung, năm nay mười lăm tuổi, nhỏ hơn ta hai tuổi, vừa nhìn thấy ta liền hỏi: " Thẩm tỷ tỷ, tỷ không c.h.ế.t vì bệnh sao?"
Trần Dung lườm: "Tên ngốc này chắc là được nhặt về, chứ không phải con ruột."
Ta đứng bên cạnh cười.
Mẫu thân của Trần Dung là một người phụ nữ thông minh và ôn hòa.
Ta nhờ bà giúp đỡ, mong bà ra mặt tới phủ Đường Quốc Công, giúp ta làm trung gian để có thể gặp Quốc Công phu nhân.
"...Không nên nói với Trưởng Tôn Thao. Ánh mắt hắn lúc nào cũng đê tiện, vừa nhìn thấy A Vận là không rời mắt được. Nếu hắn biết vị hôn thê của mình xinh đẹp như vậy, lại còn mới được phong Quận chúa, chắc chắn sẽ không chịu buông tay." Trần Dung nói.
Ta cũng tiếp lời: "Hiện giờ ta không thể vào được cửa phủ Quốc Công."
Ta chợt nhận ra rằng, nếu Quốc Công phu nhân biết ta đã được sắc phong tước vị Quận chúa, có lẽ bà ta sẽ không dễ dàng cho phép ta từ hôn.
Suy cho cùng, mỗi khi nghĩ đến bộ mặt của nhà Trưởng Tôn thị, ta như gặp ác mộng.
Trần phu nhân nghe xong hoàn cảnh khó xử của ta, liền trầm tư trong giây lát rồi nói: "Được, để ta nghĩ cách."
Trần Dung tò mò: "Mẫu thân, người định làm thế nào?"
"Con không cần lo.” Trần phu nhân mỉm cười.
Ngày hôm sau, các quán trà và quán ăn ở trên phố đột nhiên xuất hiện tin đồn về ca ca của ta.
Người ta nói rằng huynh ấy đã thua trận và sẽ bị triều đình trách phạt.
Huynh trưởng của ta đã không có tin tức gì nhiều năm qua, thế mà nay lại có lời đồn như vậy, phủ Đường Quốc Công rất nhanh đã nghe ngóng được.
Là những người đi mua sắm ngoài chợ mang tin tức này về báo cho gia đình.
Quốc Công gia đang ở chùa tu hành, mọi việc trong nhà đều do phu nhân quản lý.
Trưởng Tôn phu nhân nhanh chóng nghe được tin này, liền sai người ra ngoài dò la.
Kết quả là, ai nấy đều xác nhận rằng chuyện này không phải là lời đồn thất thiệt.
"Phải nhanh chóng từ hôn, kẻo bị liên lụy. Lúc này ai cũng đang chửi rủa Thẩm Trạm, sẽ chẳng ai để ý việc chúng ta từ hôn đâu." Trưởng Tôn phu nhân nói.
Trưởng Tôn Thao đồng ý ngay.
Hắn nói với Trưởng Tôn phu nhân: "Mẫu thân, con muốn cưới Nam Chiếu Quận chúa vừa được sắc phong. Nàng thật sự là một mỹ nhân, con vừa gặp đã động lòng."
Trưởng Tôn phu nhân cũng không phản đối, chỉ đáp: "Thái hậu đã qua đời, Hoàng hậu nương nương không thân thiết với nhà ta cho lắm, ta không thể vào cung để cầu xin cho con được."
"Mẫu thân, con có thể tự mình chiếm được trái tim nàng. Chỉ cần nàng đồng ý, việc này sẽ thành." Trưởng Tôn Thao nói.
Hai mẹ con họ nói chuyện, không hề kiêng dè Kiều Uyển Nhiên.
Kiều Uyển Nhiên tức đến nghiến chặt răng, suýt nữa thì gãy cả hàm.
Cuối cùng, Trưởng Tôn Thao đã từ hôn.
Họ mang hôn thư đến phủ nha để giải trừ hôn ước.
Nếu người nữ muốn từ hôn, phải có sự đồng ý từ phía người nam; nhưng khi người nam muốn từ hôn, chỉ cần đến phủ nha đóng dấu là xong, vô cùng đơn giản — cuộc đời vốn dĩ không công bằng như thế.
Nghe tin này, ta cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.
Nhưng nha hoàn của ta, Như Trúc, vẫn vô cùng tức giận: "Nhà Trưởng Tôn không hề tìm đến người nhà của Thẩm gia để thưa chuyện. Người còn có một biểu thúc ở kinh thành mà! Thật là quá đáng!"
Ta chỉ muốn giải quyết cho xong, không hề cảm thấy bị sỉ nhục, bởi vì ta thật sự không quan tâm.
Nhưng Như Trúc thì giận tím mặt.
Chẳng bao lâu sau, nàng còn tức hơn nữa.
Để việc từ hôn có vẻ hợp lý, tránh để người khác cho rằng nhà Trưởng Tôn thị chỉ biết bám víu vào kẻ cao sang và sợ mang tội "đại bất kính" với cố Thái hậu, họ đã bắt đầu lan truyền những lời bôi xấu ta khắp nơi.
Trưởng Tôn phu nhân nói: "Nhị tiểu thư Thẩm gia bị bệnh nặng, nửa bên mặt đã bị hủy dung, chỉ còn lại một nửa gương mặt. Cô ta đã phái người đến nói rằng mình muốn từ hôn.”
"Ta vốn dĩ không nỡ, cũng định cưu mang cô ấy, nhưng cô ta tự thấy mình xấu xí, nên đã trở về quê. Thật đáng thương."
Chuyện Nam Chiếu Quận chúa chính là Thẩm Vận, ngoài hoàng gia ra, không mấy người biết.
Trần gia vừa tung tin ra rằng ca ca của ta có thể đã thua trận và sắp bị giải về kinh để xét xử, thì nhà Trưởng Tôn lập tức tung ra chuyện ta bị hủy dung.
Mọi người đều tiếc nuối: "Thẩm Tướng quân g.i.ế.t chóc quá nhiều, nhận lấy quả báo rồi."
Như Trúc giận đến mức muốn xông thẳng đến nhà Trưởng Tôn để đánh người.
Cả ta cũng có phần bực mình.
Trưởng Tôn gia đã được lợi, vậy mà vẫn muốn đạp thêm ta một cú.
Trưởng Tôn Thao cau mày, giọng đầy khó chịu: "Đương nhiên ta biết, nàng là Nam Chiếu Quận chúa vừa được sắc phong, đệ tử duy nhất của vu y dòng họ Thân."
Trần Dung bật cười ha hả, chẳng còn giữ chút dáng vẻ tiểu thư khuê các: "Trưởng Tôn Thao, ngươi đúng là một người thú vị. Có lẽ rất nhanh thôi ngươi sẽ biết rõ nàng là ai."
Tạm biệt Thịnh nương tử, ta đến phủ Tả Thừa tướng làm khách.
Nhà họ Trần rất quý mến ta.
Đệ đệ của Trần Dung, năm nay mười lăm tuổi, nhỏ hơn ta hai tuổi, vừa nhìn thấy ta liền hỏi: " Thẩm tỷ tỷ, tỷ không c.h.ế.t vì bệnh sao?"
Trần Dung lườm: "Tên ngốc này chắc là được nhặt về, chứ không phải con ruột."
Ta đứng bên cạnh cười.
Mẫu thân của Trần Dung là một người phụ nữ thông minh và ôn hòa.
Ta nhờ bà giúp đỡ, mong bà ra mặt tới phủ Đường Quốc Công, giúp ta làm trung gian để có thể gặp Quốc Công phu nhân.
"...Không nên nói với Trưởng Tôn Thao. Ánh mắt hắn lúc nào cũng đê tiện, vừa nhìn thấy A Vận là không rời mắt được. Nếu hắn biết vị hôn thê của mình xinh đẹp như vậy, lại còn mới được phong Quận chúa, chắc chắn sẽ không chịu buông tay." Trần Dung nói.
Ta cũng tiếp lời: "Hiện giờ ta không thể vào được cửa phủ Quốc Công."
Ta chợt nhận ra rằng, nếu Quốc Công phu nhân biết ta đã được sắc phong tước vị Quận chúa, có lẽ bà ta sẽ không dễ dàng cho phép ta từ hôn.
Suy cho cùng, mỗi khi nghĩ đến bộ mặt của nhà Trưởng Tôn thị, ta như gặp ác mộng.
Trần phu nhân nghe xong hoàn cảnh khó xử của ta, liền trầm tư trong giây lát rồi nói: "Được, để ta nghĩ cách."
Trần Dung tò mò: "Mẫu thân, người định làm thế nào?"
"Con không cần lo.” Trần phu nhân mỉm cười.
Ngày hôm sau, các quán trà và quán ăn ở trên phố đột nhiên xuất hiện tin đồn về ca ca của ta.
Người ta nói rằng huynh ấy đã thua trận và sẽ bị triều đình trách phạt.
Huynh trưởng của ta đã không có tin tức gì nhiều năm qua, thế mà nay lại có lời đồn như vậy, phủ Đường Quốc Công rất nhanh đã nghe ngóng được.
Là những người đi mua sắm ngoài chợ mang tin tức này về báo cho gia đình.
Quốc Công gia đang ở chùa tu hành, mọi việc trong nhà đều do phu nhân quản lý.
Trưởng Tôn phu nhân nhanh chóng nghe được tin này, liền sai người ra ngoài dò la.
Kết quả là, ai nấy đều xác nhận rằng chuyện này không phải là lời đồn thất thiệt.
"Phải nhanh chóng từ hôn, kẻo bị liên lụy. Lúc này ai cũng đang chửi rủa Thẩm Trạm, sẽ chẳng ai để ý việc chúng ta từ hôn đâu." Trưởng Tôn phu nhân nói.
Trưởng Tôn Thao đồng ý ngay.
Hắn nói với Trưởng Tôn phu nhân: "Mẫu thân, con muốn cưới Nam Chiếu Quận chúa vừa được sắc phong. Nàng thật sự là một mỹ nhân, con vừa gặp đã động lòng."
Trưởng Tôn phu nhân cũng không phản đối, chỉ đáp: "Thái hậu đã qua đời, Hoàng hậu nương nương không thân thiết với nhà ta cho lắm, ta không thể vào cung để cầu xin cho con được."
"Mẫu thân, con có thể tự mình chiếm được trái tim nàng. Chỉ cần nàng đồng ý, việc này sẽ thành." Trưởng Tôn Thao nói.
Hai mẹ con họ nói chuyện, không hề kiêng dè Kiều Uyển Nhiên.
Kiều Uyển Nhiên tức đến nghiến chặt răng, suýt nữa thì gãy cả hàm.
Cuối cùng, Trưởng Tôn Thao đã từ hôn.
Họ mang hôn thư đến phủ nha để giải trừ hôn ước.
Nếu người nữ muốn từ hôn, phải có sự đồng ý từ phía người nam; nhưng khi người nam muốn từ hôn, chỉ cần đến phủ nha đóng dấu là xong, vô cùng đơn giản — cuộc đời vốn dĩ không công bằng như thế.
Nghe tin này, ta cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.
Nhưng nha hoàn của ta, Như Trúc, vẫn vô cùng tức giận: "Nhà Trưởng Tôn không hề tìm đến người nhà của Thẩm gia để thưa chuyện. Người còn có một biểu thúc ở kinh thành mà! Thật là quá đáng!"
Ta chỉ muốn giải quyết cho xong, không hề cảm thấy bị sỉ nhục, bởi vì ta thật sự không quan tâm.
Nhưng Như Trúc thì giận tím mặt.
Chẳng bao lâu sau, nàng còn tức hơn nữa.
Để việc từ hôn có vẻ hợp lý, tránh để người khác cho rằng nhà Trưởng Tôn thị chỉ biết bám víu vào kẻ cao sang và sợ mang tội "đại bất kính" với cố Thái hậu, họ đã bắt đầu lan truyền những lời bôi xấu ta khắp nơi.
Trưởng Tôn phu nhân nói: "Nhị tiểu thư Thẩm gia bị bệnh nặng, nửa bên mặt đã bị hủy dung, chỉ còn lại một nửa gương mặt. Cô ta đã phái người đến nói rằng mình muốn từ hôn.”
"Ta vốn dĩ không nỡ, cũng định cưu mang cô ấy, nhưng cô ta tự thấy mình xấu xí, nên đã trở về quê. Thật đáng thương."
Chuyện Nam Chiếu Quận chúa chính là Thẩm Vận, ngoài hoàng gia ra, không mấy người biết.
Trần gia vừa tung tin ra rằng ca ca của ta có thể đã thua trận và sắp bị giải về kinh để xét xử, thì nhà Trưởng Tôn lập tức tung ra chuyện ta bị hủy dung.
Mọi người đều tiếc nuối: "Thẩm Tướng quân g.i.ế.t chóc quá nhiều, nhận lấy quả báo rồi."
Như Trúc giận đến mức muốn xông thẳng đến nhà Trưởng Tôn để đánh người.
Cả ta cũng có phần bực mình.
Trưởng Tôn gia đã được lợi, vậy mà vẫn muốn đạp thêm ta một cú.