Người Mò Ngọc Trai - Anan
Chương 5
Hoàng thượng khẽ hừ lạnh: "Một lòng hướng về trẫm? Hừ, lời này chỉ lừa được đám nữ nhân các ngươi thôi. Theo trẫm thấy, Tiết Trọng chỉ hướng về muội muội hắn, hướng về vinh quang của Tiết gia mà thôi!"
Ta dịu dàng đáp: "Bệ hạ lo xa rồi. Hoàng hậu và Bệ hạ là phu thê, Tiết Tể tướng hướng về Hoàng hậu tức là hướng về Bệ hạ. Mà này, Hoàng hậu nương nương vừa sai người đưa nhân sâm thượng hạng đến, để thần thiếp an tâm dưỡng thai đấy ạ."
Hoàng thượng cau mày, sai Phục Linh đi lấy nhân sâm từ trong kho về, lại lệnh cho Trương thái y cẩn thận xem xét.
Nhân sâm quả là loại trăm năm quý giá, không có vấn đề gì.
Ta bĩu môi nói: "Bệ hạ thấy chưa, thần thiếp đã nói người trách nhầm Hoàng hậu nương nương rồi mà. Thần thiếp và nương nương có oán có thù gì đâu, làm sao nàng ấy lại hại thần thiếp chứ?"
"Lần trước thần thiếp bị ngã xuống nước chỉ là tai nạn, Tử Tô cũng đã nhận tội là do nàng ta tự ý làm, không liên quan gì đến Hoàng hậu. Sau đó, nương nương còn đặc biệt sai người mang đến một chuỗi hạt xạ hương đỏ, để thần thiếp an thần."
Hoàng thượng lộ vẻ bất lực, cong ngón tay gõ nhẹ lên mũi ta:
"Nàng quá đơn giản, đối với người khác không có bất kỳ đề phòng nào, ta chỉ có thể càng lo lắng cho nàng."
Ta rên rỉ, ngượng ngùng dựa vào lồng n.g.ự.c hoàng đế: “Bệ hạ, Trương thái y còn ở đây.”
Hoàng đế vòng tay ôm lấy ta, cười lớn.
Trương Văn Cảnh nhìn ta với vẻ mặt phức tạp, đôi mắt chất chứa muôn vàn cảm xúc rối bời.
Ta khẽ nhếch môi, lặng lẽ nói bằng khẩu hình miệng.
Hắn bỗng chốc run lên, rồi cúi đầu trong im lặng.
Thứ ta nói, chính là Dung.
Dung của Dung tần.
Hoàng hậu lại bị cấm túc.
Hôm đó, khi Hoàng đế rời đi, hắn cũng tiện thể mang theo cả nhân sâm và chuỗi hạt xạ hương đỏ mà Hoàng hậu đã dâng tặng.
Vài ngày sau, Trương Văn Cảnh nhận lệnh đến các cung trong hậu cung để thu hồi những món đồ trang sức và chuỗi hạt mà cung Khôn Ninh đã ban thưởng.
Toàn bộ sự việc được tiến hành một cách hết sức kín đáo.
Chỉ dụ truyền miệng về việc cấm túc không nói rõ lý do, chỉ vắn tắt rằng Hoàng hậu đã phạm lỗi.
Cả cung Khôn Ninh bị phong tỏa, người ngoài không được phép ra vào.
Tin tức đến tai của Quý phi lúc nàng đang sai Y Lan giã nước ép hoa phượng tiên tươi để nhuộm móng tay.
Nàng nhíu mày thở dài: "Bệ hạ nể sợ nhà họ Tiết, ngay cả đại sự liên quan đến việc nối dõi hoàng tộc, Người cũng bao che cho nàng ta. Thật đáng hận, uổng phí tâm cơ ngươi bày mưu tính kế."
Ta quay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt dừng lại trên chiếc xích đu đã bỏ không từ lâu trong sân.
Hai cây cột chống đỡ đã bị thường xanh bao phủ, trong đó có một cây thường xanh bám vào cột, vươn lên tận đỉnh, ngạo nghễ đung đưa trước gió.
Rõ ràng là nhờ cây cột mà sinh trưởng, vậy mà vẫn tham lam không đủ, còn mơ tưởng vươn lên tận mây xanh.
Quý phi không đợi được câu trả lời, ngạc nhiên nhìn theo ánh mắt của ta.
“Ngươi đang nghĩ gì vậy?"
Ta chống cằm, khẽ nhếch khóe miệng: "Ta đang nghĩ... làm thế nào để chặt cái giá đỡ kia đi."
Hoàng hậu đột ngột bị cấm túc, không chỉ khiến hậu cung hoang mang, mà còn gây ra sóng gió lớn ở trong triều.
Cách lần giải cấm trước chưa lâu, Hoàng hậu vậy mà lại bị Hoàng đế cấm túc lần nữa.
Trong ngoài triều đình, lòng người xao động.
Những kẻ có tâm tư nhạy bén đã bắt đầu suy đoán, liệu đây có phải là dấu hiệu cho thấy Hoàng đế sắp ra tay với nhà họ Tiết hay không.
Tiết Tể tướng gần đây mỗi lần tâu báo và can gián thẳng thắn trước điện, đều nhận được rất ít sự ủng hộ, khác xa với cảnh tượng trước đây trăm người đều hưởng ứng theo.
Hoàng đế từ khi lên ngôi lần đầu tiên nếm trải cảm giác không bị ai kiềm chế, càng ngày càng không thể kiểm soát.
Hắn không chỉ nhiều lần bác bỏ tấu chương của Tiết Trọng xin được gặp Hoàng hậu, mà còn công khai khiển trách Thái tử vì cầu xin cho mẹ mình ngay tại triều đường.
"Ngươi là Thái tử của trẫm, Thái tử của thiên hạ, không phải Thái tử của nhà họ Tiết!"
Lời này nói ra cực kỳ nặng nề, Thái tử và Tiết Trọng quỳ xuống nhận tội ngay tại chỗ.
Thái tử và nhà họ Tiết bị thất thế, người hưởng lợi lớn nhất chính là Vĩnh vương.
Vĩnh vương là hoàng tử thứ ba, mẹ đẻ của hắn vốn chỉ là một cung nữ ở hành cung săn bắn.
Với thân phận như vậy, hắn vốn không có khả năng cạnh tranh với Thái tử, người vừa có danh phận đích tử, vừa là con trưởng.
Tuy nhiên, may mắn đã mỉm cười với Vĩnh vương khi hắn nhận được sự nâng đỡ từ Quý phi và Dũng Nghị hầu đứng sau nàng.
Quý phi từng có một hoàng tử, nhưng đứa trẻ ấy ốm yếu bệnh tật, chưa đầy trăm ngày đã qua đời.
Một Quý phi không có con, dù được Hoàng đế sủng ái đến đâu, cũng không thể lay chuyển được vị thế của Hoàng hậu có Thái tử bên cạnh.
Chính vì vậy mà Vĩnh vương cô thế, đơn độc đã lọt vào tầm ngắm của Quý phi.