Người Mò Ngọc Trai - Anan

Chương 11

Giọng nói của Hoàng đế nhẹ đến khó tin, giống như sự yên tĩnh cuối cùng trước cơn bão tố:

“... Hình như trẫm nghe không rõ, ngươi nói Hồng Hỉ đi cùng ai?"

Tiểu Phúc Tử chớp chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ: "Thưa Bệ hạ, là Tiết Trọng, Tiết tể tướng ạ."

"Ầm" một tiếng, Hoàng đế một cước đá bay cái án trước mặt.

Đồ vật trang trí trên án rơi loảng xoảng xuống đất.

Cung nhân trong phút chốc quỳ đầy đất.

Ngay cả Giác Tuệ đại sư cũng quỳ gối trên mặt đất, tay không ngừng lần tràng hạt, môi mấp máy không thành tiếng.

Ta cũng thuận theo dòng nước quỳ xuống đất, cúi đầu, tỏ ra phục tùng.

Hoàng đế mặt mày tái mét, "Xoảng" một tiếng rút thanh kiếm bên hông thị vệ, lưỡi kiếm sáng loáng.

"Hồng Hỉ giỏi lắm, Tiết Trọng giỏi lắm, tự tiện ra vào hậu cung của trẫm, coi thường lệnh cấm của trẫm, trong mắt bọn chúng còn có trẫm nữa không?!"

"Thiên hạ của trẫm, từ bao giờ lại mang họ Tiết vậy?!"

"Trẫm sẽ đi g.i.ế.c lũ ăn cây táo rào cây sung này ngay!"

Hoàng đế mang theo vài chục ngự lâm quân, giận tím mặt bỏ đi.

Cung Diên Khánh ngổn ngang, đổ nát.

Phục Linh khóc lóc nhào tới trước mặt Khoản Đông.

Tiểu Phúc Tử cũng không còn dáng vẻ sợ sệt ngây ngô nữa, luống cuống quỳ bên cạnh Khoản Đông, giơ tay ra, muốn ôm nhưng không biết ôm thế nào.



Cậu bé mở miệng, còn chưa kịp nói, nước mắt đã tuôn rơi.

"Khoản Đông tỷ tỷ, sao tỷ lại thành ra thế này?! Mấy hôm trước không phải còn khỏe mạnh sao?"

“Những lời tỷ dạy ta, ta đều đã nói rồi, chẳng phải tỷ nói qua đêm nay, chúng ta sẽ được giải thoát sao?"

"Sao tỷ lại thành ra thế này, tỷ không cần Tiểu Phúc Tử nữa sao?"

Cổ họng ta như bị thứ gì đó chặn lại, nghẹn ngào khó chịu.

Khoản Đông nằm trên đất, hai mắt nhìn lên trần nhà, trên gương mặt đầy vết máu, mang theo một nụ cười hả hê.

Tứ chi nàng bất lực đặt trên đất, từng vết thương đỏ rực như gai nhọn mọc ra từ bên trong cơ thể.

Lấy thân mình làm đất, nuôi dưỡng gai nhọn đủ để lấy mạng.

Ta khẽ gọi một tiểu thái giám, dặn hắn đi đến thiên điện gọi Trương Văn Cảnh lại đây.

Thái y đã được chuẩn bị từ trước, vì thế Trương Văn Cảnh còn đặc biệt xin nghỉ phép với Thái y viện.

Ban đầu dự định là sau khi vở kịch kết thúc, Hoàng đế rời đi, sẽ kịp thời chữa trị cho Khoản Đông.

Thôi Hoàn ra tay có chừng mực, vết thương trên người Khoản Đông tuy nhìn thì đáng sợ nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, tịnh dưỡng thêm một thời gian sẽ hồi phục.

Chỉ là không ngờ oán hận của Khoản Đông lại kiên quyết đến vậy, không tiếc cắn đứt lưỡi mình, cũng phải kéo Hồng Hỉ và Hoàng hậu xuống nước.

Giác Tuệ lặng lẽ đứng ở góc phòng, ánh mắt phức tạp.

Trong ánh mắt ông có sự thương xót, có khoái ý, cũng có sự hối hận sâu sắc.

Ta bước đến gần Giác Tuệ, chắp tay, hành lễ: "Đa tạ đại sư đã ra tay giúp đỡ."

Giác Tuệ nghiêng người né tránh: "Nương nương quá lời, tiểu tăng lục căn chưa sạch, lần này nhận lời mời của Dũng Nghị hầu gia, cũng chỉ vì tư lợi cá nhân."



Ít ai biết rằng, Giác Tuệ đại sư ở chùa Vân Gian trước khi xuất gia còn có một người muội muội.

Hai người khi còn nhỏ gặp phải biến cố gia đình, cha mẹ họ hàng đều mất.

Hai huynh muội nương tựa vào nhau mà sống, cùng nhau chạy nạn từ Dụ Châu đến kinh thành.

Nhưng mà sống ở kinh thành, thật không dễ dàng.

Đối với hai đứa trẻ còn nhỏ, dựa vào bản thân căn bản không thể sống nổi.

Vì vậy, hai huynh muội lưu luyến chia tay, móc nghéo hẹn ngày gặp lại.

Huynh trưởng là Đông Vân vào chùa Vân Gian làm hòa thượng, muội muội là Đông Tuyết thì vào cung làm cung nữ.

Về sau, Đông Tuyết vì dung mạo xinh đẹp mà bị Hồng Hỉ để ý, cưỡng ép nạp vào phòng, không lâu sau đã bị hành hạ đến chết.

Lúc c.h.ế.t nàng gầy trơ xương, nằm trong đống củi lẩm bẩm kêu khát.

Khoản Đông đưa cho nàng một bát nước, nhưng nàng lại không uống.

Sau này mới hiểu, lúc đó nàng gọi "Ca ca".

Trong sân của Hồng Hỉ có một vườn hoa, hoa mẫu đơn nở rộ.

Đông Tuyết và những nữ nhi bất hạnh khác lặng lẽ nằm ở đó.

Ta không biết nói gì cho phải.

Ngoài cửa sổ trăng lạnh treo cao, ánh trăng sáng rực rỡ.

Dưới ánh trăng đẹp như vậy, không biết lại có bao nhiêu sinh mạng lặng lẽ mất đi.