Người Mò Ngọc Trai - Anan

Chương 1

Ngày ta được chọn vào cung làm cung nữ, chỉ mang theo bên mình vỏn vẹn hai món đồ.

Một lọ nước biển, bên trong chất chứa sáu mươi chín oan hồn chưa thể nhắm mắt.

Một viên ngọc trai phương Nam, là do chính tay ta m.ổ b.ụ.n.g cha mà lấy ra.

Ngọc trai trên trần gian chia chín bậc.

Tây châu thua Đông châu, Đông châu thua Nam châu.

Nam châu đệ nhất châu, thuộc về Hợp Phố.

Hợp Phố châu đẹp nhất, có tại làng Hải Châu.

Thái tử vượt gió tuyết ngàn dặm đến làng chúng ta, chỉ mong tìm được viên ngọc Nam châu đẹp nhất trần đời, dâng lên tiệc mừng thọ của Thiên tử.

Mùa đông năm đó, Hợp Phố hiếm hoi có mưa và tuyết rơi cùng một lúc.

Ao hồ đóng băng, cây cối gãy rạp, gió rét như cắt da cắt thịt, vậy mà dân làng vẫn bị ép ngày đêm lặn xuống biển sâu mò ngọc.

Ngọc trai ở càng sâu dưới biển thì càng thêm quý giá.

Thái tử chẳng màng tới sống c.h.ế.t của dân lành, hạ lệnh buộc đá vào chân họ, ép lặn sâu bảy trăm thước.

Sáu mươi chín trai tráng xuống biển, chỉ một người còn sống trở về, tay nâng niu viên ngọc Nam châu tuyệt sắc mà Thái tử hằng mong đợi.

Người đó, chính là cha ta.

Thái tử mang ngọc ra đi, lòng tràn ngập vui sướng, còn cha ta, đến nửa ngày cũng chẳng chống đỡ nổi.

Lúc cha trút hơi thở cuối cùng, m.á.u rỉ ra từ hai tai, đôi mắt trợn trừng, lục phủ ngũ tạng đều nát tan.

Thái tử ra về trong tiếng chiêng trống rộn rã.

Làng Hải Châu chìm trong tang tóc, nhà nhà treo cờ trắng.



Trừ cha ta, tất cả đều bỏ mình dưới đáy biển sâu, hài cốt cũng chẳng còn.

Sau khi lo xong hậu sự cho các con xong, Bà Vương hàng xóm đã đập đầu vào mộ các con mà tự vẫn.

Một nhà lành hiền hậu, cứ thế tuyệt tự.

Mà nhà bà ấy nào phải là duy nhất.

Ta lặng lẽ quỳ trước linh vị của cha, dập đầu ba cái thật mạnh.

Ta không được chết.

Nỗi oan của người đã khuất, phải để người sống đòi lại.

Gom góp những mảnh ngọc vụn, ta đem giã nhỏ, nghiền thành bột mịn, ngày ngày thoa lên khắp thân mình.

Cho đến khi làn da nâu rám nắng đặc trưng của con gái làng chài trở nên trắng ngần, óng ả như ngọc.

Làn da được nuôi dưỡng bằng ngọc trai của ta tỏa sáng rực rỡ, ngay cả giữa những tiểu thư khuê các cũng vô cùng nổi bật.

Trong điện Kim Loan, Thái tử và Vĩnh Vương nhìn ta với ánh mắt cháy bỏng.

Tuy nhiên, nơi ta sẽ thuộc về cuối cùng vẫn phải chờ quyết định của người ngồi trên ngai vàng.

"Ngẩng đầu lên cho trẫm xem."

Ta ngoan ngoãn ngẩng đầu lên.

Xung quanh vang lên những tiếng hít thở khe khẽ.

Hoàng đế nhìn ta thật lâu, rồi mới trầm giọng hỏi:

"Thái tử và Vĩnh Vương, ngươi ưng ý ai hơn?"



Ta dịu dàng nhìn Vĩnh Vương, hắn không khỏi ngả người về phía trước.

Ta lại e thẹn nhìn Thái tử, yết hầu hắn không khỏi chuyển động.

Hoàng hậu khẽ nhíu mày.

"Bệ hạ, việc này thật sự không hợp lẽ phải. Một tiểu cung nữ nhỏ bé, được Thái tử để mắt tới đã là phúc phần tu luyện mấy đời, sao có thể để nàng ta lựa chọn?"

Quý phi che miệng cười khẽ, dùng đôi mắt đẹp liếc nhìn: "Hoàng hậu nương nương, sao lại nói như vậy. Thái tử là trữ quân của một nước, lẽ ra phải có tấm lòng rộng mở. Thần thiếp thấy Vĩnh Vương rất thích cung nữ này, hay là Thái tử nhường nhịn huynh đệ của mình một chút."

Ta làm như không nghe thấy, lấy từ trong n.g.ự.c ra một viên Nam châu Cửu phẩm tròn trịa không tì vết, nâng trên tay, giơ cao quá đỉnh đầu.

Ta đằm thắm nhìn Hoàng đế trên ngai vàng: “Ngọc Châu ngưỡng mộ Bệ hạ đã lâu, nguyện dâng Nam châu, xin được thường xuyên ở bên cạnh người.”

Nếu Thái tử vì kế thừa ngôi vị mà dễ dàng hủy hoại tất cả những gì ta trân trọng.

Ta nhất định phải hủy hoại thứ mà hắn trân quý nhất.

Ta dâng một viên Nam Châu cửu phẩm lên cho Hoàng thượng, phẩm chất còn hơn cả viên ngọc mà Thái tử đã dâng lên trong dịp mừng thọ.

Viên ngọc trai trăm năm khó gặp này, chính là do ta tự tay m.ổ b.ụ.n.g cha ta lấy ra.

Dân Hợp Phố vốn giỏi bơi lội, để đối phó với sự bóc lột quá đáng của quan lại, dần dần hình thành một tục lệ.

Khi người mò ngọc trai gặp được viên ngọc tốt nhất, họ sẽ ngồi dưới đáy nước, mổ vỏ trai ra, rồi nuốt viên ngọc vào bụng.

Viên Nam Châu vương này, cũng bởi thế mà nằm trong bụng cha ta.

Ta biết, cha ta mong ta nửa đời sau chẳng phải lo nghĩ chuyện cơm áo.

Đáng tiếc thay, ta đã không nghe lời người.

Muôn ngàn con đường, ta lại chọn con đường nhân quả luân hồi, đầy chông gai trắc trở.