Ngửi Thấy Mùi Hormone Của Anh
Chương 44
“Nhiễm Nhiễm…”
Chu Nham không dám tin người anh ôm lại là Vu Nhiễm, nhưng đích thực là Vu Nhiễm, sẽ không có ai có thể bắt chước được vẻ mặt và từng cử chỉ hành động của cô.
Anh vẫn mặc bộ đồ của tối hôm qua, nhưng trên người cô đã thay bộ đồ mới.
Vành mắt anh chuyển sang màu đỏ, nước mắt trong suốt, cô vùng vẫy thoát ra khỏi lòng anh, mặc kệ tất cả bổ nhào xuống đất, gấp gáp đi tìm đến chỗ của Trầm Liệt.
Chu Nham vốn dĩ có thể chạy đến đỡ cô, nhưng bị cô đẩy ra.
Trầm Liệt cười thầm, anh ta bò đến phía trước chỗ cô, sờ lấy tay cô rồi ôm trọn cô vào lòng.
“Chu Nham, bây giờ cô ấy là bạn gái của tôi, cậu không được ức hiếp cô ấy.”
Chu Nham đen mặt đi đến, ngồi xổm bên cạnh anh ta, nhấc cà vạt của Trầm Liệt lên, cắn răng dồn nén sự tức giận mà nói: “Mắt cô ấy bị làm sao, sao cô ấy không nhận ra tôi? Nói đi!”
“Chu Nham, bỏ anh ấy ra!” Vu Nhiễm cảm thấy Trầm Liệt đang gặp nguy hiểm, cô hấp tấp mò đường tìm tới chỗ Chu Nham, tóm lấy cánh tay Chu Nham, tay còn lại dùng lực đánh vào mu bàn tay của anh, mục đích là muốn kêu anh thả ra.
Khoé mắt của Chu Nham giật giật vài cái, vẻ giận dữ trên mặt anh trong phút chốc nghiêm lại, anh quay qua nhìn Vu Nhiễm với vẻ sững sờ, ánh mắt đó dường như không thể tin được.
Cô biết anh là ai mà, sao cô…lại như vậy chứ?
Anh thầm nhìn về phía Trầm Liệt, nếu ánh mắt có thể giết người thì Trầm Liệt đã chết không toàn thây.
Vẻ cau mặt cau gầm lên này của anh như thế muốn giết chết anh ta. “Rốt cuộc cậu đã làm gì với cô ấy?”
Lúc Uông Bân và Vạn Vân vội vàng chạy đến, hai người họ vẫn còn đang giằng co, người thì lôi kéo Chu Nham ra, người thì đỡ lấy Vu Nhiễm.
“Rốt cuộc chuyện này là sao! Lão Trầm, cậu có còn là anh em nữa không vậy!” Uông Bân muốn đấm một phát vào Trầm Liệt, nhưng lại có Vu Nhiễm bên cạnh bảo vệ anh ta, màn kịch này thật là trào phúng, đủ khiến anh ta trở thành kẻ hai mặt. (e b o o k t r u y e n. v n)
Vạn Vân kéo tay của Vu Nhiễm lên, đỡ cô lên sofa ngồi.
“Vu Nhiễm, cô bị làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Cô nói cho bọn tôi nghe đi! Chúng ta… Chu Nham sẽ làm chủ giúp cô mà.”
“Cái gì mà bị làm sao, các người mới là bị làm sao đấy? Đột nhiên xông vào nhà người ta, muốn chém muốn giết, bị bệnh hả!” Vu Nhiễm gần như lạc vào thế giới do mình tưởng tượng ra, hầu như không thể lý giải được hành vi của họ.
Cô không hề bị mất trí, mà chỉ là đột nhiên trở thành bạn gái của Trầm Liệt.
Chu Nham đứng bên mép bàn, hệt như một tảng đá chăm chú nhìn bọn họ.
Ánh nắng giữa trưa từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, nửa khuôn mặt cô hướng về phía ánh sáng, làn da mềm mại với sợi lông tơ mịn màng nhìn vừa trắng sáng vừa hư ảo.
Cô đâu phải người máy, cũng không phải là người nhân bản, mà cũng không phải là kẻ nguỵ trang, mà cô là Vu Nhiễm sống sờ sờ trước đây. Còn chuyện cô tại sao lại thay lòng đổi dạ, chỉ có kẻ thần bí mới biết người đó đã lén lút thay đổi sóng não của cô trong khách sạn.
Trầm Liệt thầm dựa vào tường, lau máu trên khoé miệng biết bao nhiêu lần nhưng vẫn không thể lau sạch được, Vạn Vân không nhìn nỗi nữa, đành đơn giản dán cho anh ta một miếng băng dán.
Cái gì anh ta cũng không chịu nói, Uông Bân cũng hết cách với anh ta. Anh ta đã bị Chu Nham đấm hai phát đến sặc máu, bôi thuốc lên thì đau đến rên rỉ.
Vu Nhiễm nghe thấy tiếng động, muốn đứng lên đi đến chỗ Trầm Liệt, chưa di chuyển thì đột nhiên có người túm chặt cổ tay cô.
Cô sờ vào ngón tay của người đó, dùng lực chụp lấy phía dưới: “Anh làm gì vậy?”
“Buông cô ấy ra đi, Chu Nham.”
Chu Nham mặc kệ lời cảnh cáo của Trầm Liệt, anh vẫn mạnh dạng bế Vu Nhiễm lên, đá cửa phòng ngủ ra.
Anh bị điên rồi, dù cho biết là não cô có khả năng bị khống chế chịu ảnh hưởng từ thuốc, sẽ không tỉnh dậy, nhưng anh vẫn không nhịn được.
Sao cô có thể lo lắng cho người đàn ông khác trước mặt anh, sao cô có thể coi anh là người xa lạ? Anh có thể chống lại mọi sự cám dỗ bên
ngoài, có thể liều mạng cho cô một tình yêu vô tận, nhưng sao cô lại dễ dàng lên xe của người ta như vậy?
Anh sẽ giúp cô nhớ lại hết ký ức trước đây, muốn trách thì trách anh thường hay chiều hư cô, không muốn để cô biết người đàn ông của mình là một người nóng nảy như thế nào.
Vu Nhiễm bị anh ném lên giường, đầu óc lắc lư, chợt có một khoảnh khắc vô cùng choáng váng, giống như có thứ gì đó ngăn cản suy nghĩ của cô, khiến cô muốn nhớ cũng không nhớ được.
Cửa phòng bị khoá lại, Vu Nhiễm phải nhịn cơn chóng mặt, gấp gáp bò dậy, nhưng cô không thấy gì cả, chưa vùng vẫy trèo xuống giường thì đã bị người nọ lôi về giường lại.
“Xin anh hãy thả tôi ra đi…đừng có như vậy mà…Chu Nham…” Cô sợ hãi khí thế của anh, vừa nguy hiểm vừa cường thế.
Trầm Liệt ở bên ngoài nghe được, sắc mặt đột nhiên thay đổi, anh ta đẩy tay Vạn Vân ra, lập tức đứng dậy đi đến phá cửa.
“Chu Nham, tôi khuyên cậu đừng làm vậy nữa, sẽ doạ sợ cô ấy đấy!”
Uông Bân cho anh ta một bạt tai để tỉnh táo, “Cậu ăn nói linh tinh gì vậy! Người ta mới là cặp tình nhân chân chính, liên quan gì tới cậu, lúc trước sao tôi không nhận ra cậu có thể chơi những trò bẩn thỉu như vậy nhỉ.”
“Tôi không hề ăn nói linh tinh, Vu Nhiễm là bạn gái tôi, tôi mới là Chu Nham, Chu Nham là tôi đây, cậu hiểu chứ?” Anh ta mím môi thấp giọng nói với Uông Bân.
Uông Bân chưa kịp phản ứng lại thì Trầm Liệt đã đẩy anh ấy ra, tiếp tục phá cửa, mà đứng kế bên anh ấy là Vạn Vân cũng trở nên hoang mang khi nghe được mấy lời đó.
Lúc đó mấy vệ sĩ của Chu Nham cũng đuổi đến, Vạn Vân nghe thấy tiếng gõ cửa thì chạy đến mở cửa cho họ vào.
Khi đóng cửa, cô ta lướt thấy bóng người của Cố Thất Thất, không lẽ cô ta luôn đứng ngoài cửa sao?
Uông Bân từ dưới sàn bò dậy, vẫy tay nói: “Mấy anh mau bắt tên điên này lại đi, đúng là bị bệnh mà!”
Căn hộ này khá nhỏ và đặc biệt, hiệu quả cách âm của mấy căn phòng bên trong không được tốt lắm, bên ngoài đánh nhau cãi vã thì bên trong
cũng nghe thấy rõ, mà động tĩnh bên trong ở bên ngoài cũng hoàn toàn nghe thấy được.
Trầm Liệt là anh, anh là Trầm Liệt. Chu Nham không may nghe được câu nói này, anh khẽ cười một tiếng, xé rách váy của Vu Nhiễm.
Không ai thay thế được anh, anh là duy nhất của cô, là sự tồn tại mãi mãi không thể quên đã tan vào sâu trong xương máu của cô.
Chỉ sợ là cho dù cô đã thích người khác, anh cũng muốn chiếm cô về lại, cả thân thể lẫn trái tim.
“Đừng… đừng hôn tôi, đừng có đụng vào chỗ ấy, Chu Nham…cầu xin anh tha cho tôi đi.” Đôi đồng tử đờ đẫn của cô chứa đầy những giọt nước mắt gượng gạo.
Chu Nham đè lên đùi cô, cười khẽ một tiếng, dùng răng để tháo móc áo ngực của cô, thời gian mới trôi qua một đêm, cô đến cả phong cách nội y cũng thay đổi luôn rồi.
Vừa nghĩ đến chuyện cô sẽ đối xử với Trầm Liệt như cách đã đối xử với anh, thậm chí giữa họ đã phát sinh quan hệ, anh tức đến sôi máu.
“Vu Nhiễm, em thử dám nói lại chữ không xem, anh nhất định giết chết Trầm Liệt.”
Anh cắn vào vành tai cô, tay hết lần này tới lần khác sờ vào động hoa dưới thân cô.
Thân thể trắng như tuyết gần như lộ rõ trước mắt anh, anh dùng một tay giữ chặt hai cánh tay của cô, trong miệng gầm gừ như một con thú dữ, mút hôn lung tung trên sườn cổ cô, dấu dâu tây đỏ rực lần lượt nở rộ trên thân thể trắng ngọc của cô, đẹp như một đóa hoa kiềm diễm.
Vu Nhiễm không dám nói chuyện nữa, cô chỉ biết không ngừng khóc, thân thể vừa giãy giụa là hô hấp của anh lại thêm phần nặng nề, nụ hôn càng trở nên tàn bạo.
Lúc sắp tiến vào thì vô cùng khó khăn, sự phản kháng của cô làm cho phía dưới càng thêm siết chặt.
Không có nước, cô không chịu ướt, sự bài xích của cô bức điên Chu Nham, anh bóp cằm cô, cúi đầu mạnh mẽ hôn cô, bắt cô mở khớp hàm ra để đầu lưỡi của mình đi vào sâu cổ họng cô.
Chu Nham không dám tin người anh ôm lại là Vu Nhiễm, nhưng đích thực là Vu Nhiễm, sẽ không có ai có thể bắt chước được vẻ mặt và từng cử chỉ hành động của cô.
Anh vẫn mặc bộ đồ của tối hôm qua, nhưng trên người cô đã thay bộ đồ mới.
Vành mắt anh chuyển sang màu đỏ, nước mắt trong suốt, cô vùng vẫy thoát ra khỏi lòng anh, mặc kệ tất cả bổ nhào xuống đất, gấp gáp đi tìm đến chỗ của Trầm Liệt.
Chu Nham vốn dĩ có thể chạy đến đỡ cô, nhưng bị cô đẩy ra.
Trầm Liệt cười thầm, anh ta bò đến phía trước chỗ cô, sờ lấy tay cô rồi ôm trọn cô vào lòng.
“Chu Nham, bây giờ cô ấy là bạn gái của tôi, cậu không được ức hiếp cô ấy.”
Chu Nham đen mặt đi đến, ngồi xổm bên cạnh anh ta, nhấc cà vạt của Trầm Liệt lên, cắn răng dồn nén sự tức giận mà nói: “Mắt cô ấy bị làm sao, sao cô ấy không nhận ra tôi? Nói đi!”
“Chu Nham, bỏ anh ấy ra!” Vu Nhiễm cảm thấy Trầm Liệt đang gặp nguy hiểm, cô hấp tấp mò đường tìm tới chỗ Chu Nham, tóm lấy cánh tay Chu Nham, tay còn lại dùng lực đánh vào mu bàn tay của anh, mục đích là muốn kêu anh thả ra.
Khoé mắt của Chu Nham giật giật vài cái, vẻ giận dữ trên mặt anh trong phút chốc nghiêm lại, anh quay qua nhìn Vu Nhiễm với vẻ sững sờ, ánh mắt đó dường như không thể tin được.
Cô biết anh là ai mà, sao cô…lại như vậy chứ?
Anh thầm nhìn về phía Trầm Liệt, nếu ánh mắt có thể giết người thì Trầm Liệt đã chết không toàn thây.
Vẻ cau mặt cau gầm lên này của anh như thế muốn giết chết anh ta. “Rốt cuộc cậu đã làm gì với cô ấy?”
Lúc Uông Bân và Vạn Vân vội vàng chạy đến, hai người họ vẫn còn đang giằng co, người thì lôi kéo Chu Nham ra, người thì đỡ lấy Vu Nhiễm.
“Rốt cuộc chuyện này là sao! Lão Trầm, cậu có còn là anh em nữa không vậy!” Uông Bân muốn đấm một phát vào Trầm Liệt, nhưng lại có Vu Nhiễm bên cạnh bảo vệ anh ta, màn kịch này thật là trào phúng, đủ khiến anh ta trở thành kẻ hai mặt. (e b o o k t r u y e n. v n)
Vạn Vân kéo tay của Vu Nhiễm lên, đỡ cô lên sofa ngồi.
“Vu Nhiễm, cô bị làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Cô nói cho bọn tôi nghe đi! Chúng ta… Chu Nham sẽ làm chủ giúp cô mà.”
“Cái gì mà bị làm sao, các người mới là bị làm sao đấy? Đột nhiên xông vào nhà người ta, muốn chém muốn giết, bị bệnh hả!” Vu Nhiễm gần như lạc vào thế giới do mình tưởng tượng ra, hầu như không thể lý giải được hành vi của họ.
Cô không hề bị mất trí, mà chỉ là đột nhiên trở thành bạn gái của Trầm Liệt.
Chu Nham đứng bên mép bàn, hệt như một tảng đá chăm chú nhìn bọn họ.
Ánh nắng giữa trưa từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, nửa khuôn mặt cô hướng về phía ánh sáng, làn da mềm mại với sợi lông tơ mịn màng nhìn vừa trắng sáng vừa hư ảo.
Cô đâu phải người máy, cũng không phải là người nhân bản, mà cũng không phải là kẻ nguỵ trang, mà cô là Vu Nhiễm sống sờ sờ trước đây. Còn chuyện cô tại sao lại thay lòng đổi dạ, chỉ có kẻ thần bí mới biết người đó đã lén lút thay đổi sóng não của cô trong khách sạn.
Trầm Liệt thầm dựa vào tường, lau máu trên khoé miệng biết bao nhiêu lần nhưng vẫn không thể lau sạch được, Vạn Vân không nhìn nỗi nữa, đành đơn giản dán cho anh ta một miếng băng dán.
Cái gì anh ta cũng không chịu nói, Uông Bân cũng hết cách với anh ta. Anh ta đã bị Chu Nham đấm hai phát đến sặc máu, bôi thuốc lên thì đau đến rên rỉ.
Vu Nhiễm nghe thấy tiếng động, muốn đứng lên đi đến chỗ Trầm Liệt, chưa di chuyển thì đột nhiên có người túm chặt cổ tay cô.
Cô sờ vào ngón tay của người đó, dùng lực chụp lấy phía dưới: “Anh làm gì vậy?”
“Buông cô ấy ra đi, Chu Nham.”
Chu Nham mặc kệ lời cảnh cáo của Trầm Liệt, anh vẫn mạnh dạng bế Vu Nhiễm lên, đá cửa phòng ngủ ra.
Anh bị điên rồi, dù cho biết là não cô có khả năng bị khống chế chịu ảnh hưởng từ thuốc, sẽ không tỉnh dậy, nhưng anh vẫn không nhịn được.
Sao cô có thể lo lắng cho người đàn ông khác trước mặt anh, sao cô có thể coi anh là người xa lạ? Anh có thể chống lại mọi sự cám dỗ bên
ngoài, có thể liều mạng cho cô một tình yêu vô tận, nhưng sao cô lại dễ dàng lên xe của người ta như vậy?
Anh sẽ giúp cô nhớ lại hết ký ức trước đây, muốn trách thì trách anh thường hay chiều hư cô, không muốn để cô biết người đàn ông của mình là một người nóng nảy như thế nào.
Vu Nhiễm bị anh ném lên giường, đầu óc lắc lư, chợt có một khoảnh khắc vô cùng choáng váng, giống như có thứ gì đó ngăn cản suy nghĩ của cô, khiến cô muốn nhớ cũng không nhớ được.
Cửa phòng bị khoá lại, Vu Nhiễm phải nhịn cơn chóng mặt, gấp gáp bò dậy, nhưng cô không thấy gì cả, chưa vùng vẫy trèo xuống giường thì đã bị người nọ lôi về giường lại.
“Xin anh hãy thả tôi ra đi…đừng có như vậy mà…Chu Nham…” Cô sợ hãi khí thế của anh, vừa nguy hiểm vừa cường thế.
Trầm Liệt ở bên ngoài nghe được, sắc mặt đột nhiên thay đổi, anh ta đẩy tay Vạn Vân ra, lập tức đứng dậy đi đến phá cửa.
“Chu Nham, tôi khuyên cậu đừng làm vậy nữa, sẽ doạ sợ cô ấy đấy!”
Uông Bân cho anh ta một bạt tai để tỉnh táo, “Cậu ăn nói linh tinh gì vậy! Người ta mới là cặp tình nhân chân chính, liên quan gì tới cậu, lúc trước sao tôi không nhận ra cậu có thể chơi những trò bẩn thỉu như vậy nhỉ.”
“Tôi không hề ăn nói linh tinh, Vu Nhiễm là bạn gái tôi, tôi mới là Chu Nham, Chu Nham là tôi đây, cậu hiểu chứ?” Anh ta mím môi thấp giọng nói với Uông Bân.
Uông Bân chưa kịp phản ứng lại thì Trầm Liệt đã đẩy anh ấy ra, tiếp tục phá cửa, mà đứng kế bên anh ấy là Vạn Vân cũng trở nên hoang mang khi nghe được mấy lời đó.
Lúc đó mấy vệ sĩ của Chu Nham cũng đuổi đến, Vạn Vân nghe thấy tiếng gõ cửa thì chạy đến mở cửa cho họ vào.
Khi đóng cửa, cô ta lướt thấy bóng người của Cố Thất Thất, không lẽ cô ta luôn đứng ngoài cửa sao?
Uông Bân từ dưới sàn bò dậy, vẫy tay nói: “Mấy anh mau bắt tên điên này lại đi, đúng là bị bệnh mà!”
Căn hộ này khá nhỏ và đặc biệt, hiệu quả cách âm của mấy căn phòng bên trong không được tốt lắm, bên ngoài đánh nhau cãi vã thì bên trong
cũng nghe thấy rõ, mà động tĩnh bên trong ở bên ngoài cũng hoàn toàn nghe thấy được.
Trầm Liệt là anh, anh là Trầm Liệt. Chu Nham không may nghe được câu nói này, anh khẽ cười một tiếng, xé rách váy của Vu Nhiễm.
Không ai thay thế được anh, anh là duy nhất của cô, là sự tồn tại mãi mãi không thể quên đã tan vào sâu trong xương máu của cô.
Chỉ sợ là cho dù cô đã thích người khác, anh cũng muốn chiếm cô về lại, cả thân thể lẫn trái tim.
“Đừng… đừng hôn tôi, đừng có đụng vào chỗ ấy, Chu Nham…cầu xin anh tha cho tôi đi.” Đôi đồng tử đờ đẫn của cô chứa đầy những giọt nước mắt gượng gạo.
Chu Nham đè lên đùi cô, cười khẽ một tiếng, dùng răng để tháo móc áo ngực của cô, thời gian mới trôi qua một đêm, cô đến cả phong cách nội y cũng thay đổi luôn rồi.
Vừa nghĩ đến chuyện cô sẽ đối xử với Trầm Liệt như cách đã đối xử với anh, thậm chí giữa họ đã phát sinh quan hệ, anh tức đến sôi máu.
“Vu Nhiễm, em thử dám nói lại chữ không xem, anh nhất định giết chết Trầm Liệt.”
Anh cắn vào vành tai cô, tay hết lần này tới lần khác sờ vào động hoa dưới thân cô.
Thân thể trắng như tuyết gần như lộ rõ trước mắt anh, anh dùng một tay giữ chặt hai cánh tay của cô, trong miệng gầm gừ như một con thú dữ, mút hôn lung tung trên sườn cổ cô, dấu dâu tây đỏ rực lần lượt nở rộ trên thân thể trắng ngọc của cô, đẹp như một đóa hoa kiềm diễm.
Vu Nhiễm không dám nói chuyện nữa, cô chỉ biết không ngừng khóc, thân thể vừa giãy giụa là hô hấp của anh lại thêm phần nặng nề, nụ hôn càng trở nên tàn bạo.
Lúc sắp tiến vào thì vô cùng khó khăn, sự phản kháng của cô làm cho phía dưới càng thêm siết chặt.
Không có nước, cô không chịu ướt, sự bài xích của cô bức điên Chu Nham, anh bóp cằm cô, cúi đầu mạnh mẽ hôn cô, bắt cô mở khớp hàm ra để đầu lưỡi của mình đi vào sâu cổ họng cô.