Ngủ Ngon, Công Chúa Người Cá Của Tôi
Chương 46: Trao đổi với thần linh
Ariel biết mình nhất định phải đuổi theo Tô.
Tô vẫn chưa chấp nhận lời từ biệt của nàng, mà lần này Tô sẽ lại làm gì nữa, nàng hoàn toàn không biết.
Nàng sợ Tô lại biến mất. Lần trước cũng là như thế này, nàng còn chưa kịp nói điều gì, còn chưa bày tỏ toàn bộ tâm trạng, nàng đã vô thức bị ép tiếp nhận cái gọi là ‘sự sắp xếp’ của vận mệnh.
Nàng rất muốn đẩy nhanh tốc độ đuổi theo của mình, nhưng một người đang đi trên lưỡi dao, dù có chạy nhanh đến mức nào, đau đớn cũng ngăn cản hành động của nàng. Theo từng bước đạp xuống mặt đất, chân của nàng đều như bị lưỡi dao đâm vào rồi rút ra, cứ nhiều lần liên tục như vậy.
Mặt nàng đã trắng bệch vì đau đớn, lông mày nhíu thật chặt đã có phần biến dạng, nhưng Ariel vẫn không chạy chậm lại.
Cuối cùng nàng cũng tìm được Tô.
Tô nom cũng đau đớn, phải dồn hết sức mới ngồi vào con thuyền nhỏ để chạy trốn được. Bàn tay đang run rẩy vì đau đớn của cô cầm dao khắc, chuẩn bị cắt đứt sợi dây cột con thuyền nhỏ.
Đó là ‘món quà’ cuối cùng cha của Selyse đưa cho ‘con gái’. Lúc ly biệt, ông ta nán lại trong phòng, quản gia ở lại bên ngoài cửa. Ông ta cầm lấy tay cô, nắm thật lâu, lúc chuẩn bị buông ra đã viết một câu như thế này: ‘Là một quốc vương, ta phải suy nghĩ cho con dân của mình, nhưng là một người cha, ta phải nói cho con biết, thuyền cứu nạn của con tàu này nằm ở đâu.’
‘Ta mong con gái mình có thể tìm được hạnh phúc con muốn.’
Ariel lập tức níu sợi dây lại. Sợi dây rung lên, Tô không cắt được.
Tô cố hết sức lắc đầu: “Đừng tới đây, mình xin cậu!”
Ariel kiên quyết lắc đầu.
Nếu Tô đã nói như vậy, nếu Tô buông lời cầu xin như vậy, nó chỉ chứng tỏ chuyện tiếp theo cậu ấy làm là điều mình không thể chấp nhận nổi.
Nhưng Tô lại lợi dụng lỗ hổng một giây này, cắn chặt răng cắt đứt sợi dây.
Thuyền cứu nạn và thuyền lớn hoàn toàn tách ra.
Mắt thấy thuyền cứu nạn sắp trôi xa theo dòng sống, Ariel không hề do dự nhảy xuống.
Gió ùa qua tai nàng, cơ thể nàng vẽ thành một đường cong, lao về phía thuyền cứu nạn.
Thuyền cứu nạn nghiêng ngả vì sức nặng, lung lay làm tung bọt nước. Chỗ Ariel rơi xuống cũng không phải trung tâm, cơn rung lắc này có thể khiến nàng tuột xuống.
Nàng muốn nắm lấy gì đó, tiếc thay thân tàu gần như không nắm được.
Dòng chảy hôm nay khá xiết, cuồn cuộn sóng ngầm, nếu như ngã xuống, rất có thể sẽ bỏ mạng.
Ngay giây phút nàng sắp tuột xuống, cánh tay nàng bỗng bị kéo lấy. Tô đã kéo nàng lên, để nàng ngồi vững trên thuyền.
Hành động này làm cơ thể Tô gần như ướt sũng.
Ariel nhìn xuống mặt biển bên dưới, nắm chặt cánh tay Tô.
Ariel chưa bình tĩnh lại, cũng chưa kịp hỏi Tô chuyện gì, Tô đã đột nhiên chống tay nhổm dậy.
Ariel vội vã vỗ lấy lưng cô.
“Tô, cậu sao thế?”
“…”
Hành động cứu Ariel ban nãy của cô đã cưỡng ép cơ thể quá mức, cơn đau lại tặng lên, làm cô đau đến mức nói không ra lời.
Ngay sau đó, trời đất đảo lộn một phen, Tô cảm thấy như linh hồn mình bị rút sạch.
Nhìn thấy Tô như vậy, Ariel như ý thức được gì đó, trong mắt nàng ánh lên một hồi hoang mang: Chẳng lẽ trong những cái giá mà cậu ấy phải trả…
Tô cười đau đớn. Cô nghĩ, Ariel đoán được rồi.
Cô vùng vẫy ngồi dậy, nhân lúc cơn đau thoáng vơi đi, cô ngắt quãng nói: “Mình… bỏ trái tim… bây giờ… nó làm bằng gỗ. Nếu như mình… ư… yêu cậu lần nữa… Nó sẽ… sẽ vỡ vụn… chỉ còn lại mấy phút thôi!”
Nước mắt của Ariel không kiềm được mà trào ra. Nàng điên cuồng lắc đầu.
Không, không thể nào!
Tô nghĩ, tất nhiên là không thể rồi, sao tôi có thể nhìn thấy em biến mất? Ít nhất…
Lại một cơn đau nữa cuốn tới, cô cảm thấy tay trái bắt đầu co quắp.
Nếu như đến tay phải cũng.
Cô vươn tay bên phải vào nắm chặt con dao bên trong túi.
Nếu như tay phải cũng co rút, tất cả sẽ phát triển đến tình cảnh tồi tệ nhất.
Nhưng mà Ariel còn ở đây, cô phải làm như thế nào mới được?
Vậy là, cô chỉ đành dốc toàn bộ sức lực để phát ra âm thanh: “Li… Lilian…”
Ariel bỗng cảm thấy cơ thể bị cố định, không thể nhúc nhích. Nàng vội vã nhìn sang Tô.
“…” Tay phải của Tô cầm ngược dao khắc, để mũi dao nhắm thẳng vào lồng ngực mình.
“Cậu muốn làm gì!”
Ariel hoảng sợ nhìn Tô.
Sợ hãi, lo lắng, đau đớn trong mắt nàng đều ập vào trong mắt Tô.
Vậy nên, tôi mới không cần em đến, tôi hoàn toàn không muốn em nhìn thấy!
Tay Tô run rẩy. Đau đớn làm cô thực hiện nhiều lần không chuẩn. Cô biết để Ariel tận mắt nhìn cái chết của mình tàn nhẫn đến mức nào, nhưng bảo cô trơ mắt nhìn loại vận mệnh như thế, cô không làm được.
Tha thứ cho mình, hoặc không tha thứ cũng không sao.
Kế hoạch của Tô chính là như vậy. Nếu cô không thể để tự Ariel làm chuyện này, vậy cô sẽ tự giải quyết mình.
Chỉ cần cô kết thúc sinh mạng mình trước khi bản thân yêu Ariel, nàng sẽ không biến thành bọt biển, ít nhất thì nàng còn sống.
Ariel không nói được, chỉ có thể phát ra âm thanh ‘ê a’. Nàng nhìn trước nhìn sau như đang liều mạng tìm kiếm gì đó, từng giọt nước mắt lớn chảy ra từ hốc mắt nàng, trượt xuống theo gò má.
Gió thổi làm Tô lạnh đến tim. Bầu trời xám xịt sáng dần. Ánh bình minh vốn đại diện cho sự hồi sinh nay lại tương đương với sự hủy diệt, sắp đến.
Đâm vào rồi.
Cuối cùng cô cũng chuẩn xác đâm dao vào lồng ngực mình.
Thân dao chưa lún vào da thịt. Tô cầm chuôi dao lắc khẽ, toàn bộ đau đớn bỗng tan biến. Trái tim cô như bị kéo ra, cơ thể đã không còn cảm giác nữa.
Tô nghĩ, đã xong.
Theo ánh bình minh rạng dần, trước mắt cô bắt đầu lung lay, chậm rãi trở nên mờ nhạt. Tô nhìn thấy Ariel tựa vào lòng mình khóc nức nở.
Cô nở nụ cười, đưa tay lên muốn xoa đầu Ariel, nhưng cô đã không còn nhìn rõ nữa.
Tay cô rũ xuống. Cô ngửa lên nhìn mặt trời đang lên cao trên đầu, tầm mắt dần biến thành một mảng trắng xóa.
Vậy là kết thúc rồi đúng không? Cuối cùng, cô nghĩ.
Nhưng có một người lại không cho phép mọi thứ kết thúc như vậy. Một cột sóng biển nổi lên, một thiếu nữ mặc áo đen, tay cầm pháp trượng xuất hiện giữa thinh không, cất cao giọng đọc một câu thần chú.
“Xin ơn trên khoan dung vô hạn, tội lỗi của chúng con, mong ước của chúng con, xin người khoan thứ, rũ lòng thương xót. Trời bao la, biển vời vợi, ước muốn đã thành không phải nguyện ước của người người, xin thử đổi lại bằng những trả giá.”
Lilian can thiệp vào thế giới này. Nàng ấy đã không để các chị của Ariel đổi tóc lấy dao. Sau khi bàn bạc với những người dưới đáy biển, bọn họ lựa chọn trả cái giá lớn hơn để đổi lại hạnh phúc to lớn họ. Bọn họ quyết định đánh cược một lần, nếu như Ariel và Tô đều không thể chịu được sự hi sinh của người kia.
“Trước đó, tóc lụa của các công chúa đã đánh cược, nếu như Ariel tình nguyện tự diệt, Tô sẵn sàng tự sát, thì hãy để tộc Thần Biển từ nay không còn hậu duệ, lấy đi của mỗi công chúa 50 năm tuổi thọ, bỏ đi những cái giá trước đó, kéo dài sinh mệnh cho cả hai!”
Một cột sáng chói mắt phóng lên từ dưới đáy biển, rẽ một mặt xanh thẳm, mạnh mẽ lao lên phá mây, phóng thẳng về phía chân trời.
“Tô!”
Cảm tạ Thượng đế.
Cô lại nghe thấy âm thanh đáng yêu đó rồi!
KẾT THÚC CHÍNH VĂN
Tô vẫn chưa chấp nhận lời từ biệt của nàng, mà lần này Tô sẽ lại làm gì nữa, nàng hoàn toàn không biết.
Nàng sợ Tô lại biến mất. Lần trước cũng là như thế này, nàng còn chưa kịp nói điều gì, còn chưa bày tỏ toàn bộ tâm trạng, nàng đã vô thức bị ép tiếp nhận cái gọi là ‘sự sắp xếp’ của vận mệnh.
Nàng rất muốn đẩy nhanh tốc độ đuổi theo của mình, nhưng một người đang đi trên lưỡi dao, dù có chạy nhanh đến mức nào, đau đớn cũng ngăn cản hành động của nàng. Theo từng bước đạp xuống mặt đất, chân của nàng đều như bị lưỡi dao đâm vào rồi rút ra, cứ nhiều lần liên tục như vậy.
Mặt nàng đã trắng bệch vì đau đớn, lông mày nhíu thật chặt đã có phần biến dạng, nhưng Ariel vẫn không chạy chậm lại.
Cuối cùng nàng cũng tìm được Tô.
Tô nom cũng đau đớn, phải dồn hết sức mới ngồi vào con thuyền nhỏ để chạy trốn được. Bàn tay đang run rẩy vì đau đớn của cô cầm dao khắc, chuẩn bị cắt đứt sợi dây cột con thuyền nhỏ.
Đó là ‘món quà’ cuối cùng cha của Selyse đưa cho ‘con gái’. Lúc ly biệt, ông ta nán lại trong phòng, quản gia ở lại bên ngoài cửa. Ông ta cầm lấy tay cô, nắm thật lâu, lúc chuẩn bị buông ra đã viết một câu như thế này: ‘Là một quốc vương, ta phải suy nghĩ cho con dân của mình, nhưng là một người cha, ta phải nói cho con biết, thuyền cứu nạn của con tàu này nằm ở đâu.’
‘Ta mong con gái mình có thể tìm được hạnh phúc con muốn.’
Ariel lập tức níu sợi dây lại. Sợi dây rung lên, Tô không cắt được.
Tô cố hết sức lắc đầu: “Đừng tới đây, mình xin cậu!”
Ariel kiên quyết lắc đầu.
Nếu Tô đã nói như vậy, nếu Tô buông lời cầu xin như vậy, nó chỉ chứng tỏ chuyện tiếp theo cậu ấy làm là điều mình không thể chấp nhận nổi.
Nhưng Tô lại lợi dụng lỗ hổng một giây này, cắn chặt răng cắt đứt sợi dây.
Thuyền cứu nạn và thuyền lớn hoàn toàn tách ra.
Mắt thấy thuyền cứu nạn sắp trôi xa theo dòng sống, Ariel không hề do dự nhảy xuống.
Gió ùa qua tai nàng, cơ thể nàng vẽ thành một đường cong, lao về phía thuyền cứu nạn.
Thuyền cứu nạn nghiêng ngả vì sức nặng, lung lay làm tung bọt nước. Chỗ Ariel rơi xuống cũng không phải trung tâm, cơn rung lắc này có thể khiến nàng tuột xuống.
Nàng muốn nắm lấy gì đó, tiếc thay thân tàu gần như không nắm được.
Dòng chảy hôm nay khá xiết, cuồn cuộn sóng ngầm, nếu như ngã xuống, rất có thể sẽ bỏ mạng.
Ngay giây phút nàng sắp tuột xuống, cánh tay nàng bỗng bị kéo lấy. Tô đã kéo nàng lên, để nàng ngồi vững trên thuyền.
Hành động này làm cơ thể Tô gần như ướt sũng.
Ariel nhìn xuống mặt biển bên dưới, nắm chặt cánh tay Tô.
Ariel chưa bình tĩnh lại, cũng chưa kịp hỏi Tô chuyện gì, Tô đã đột nhiên chống tay nhổm dậy.
Ariel vội vã vỗ lấy lưng cô.
“Tô, cậu sao thế?”
“…”
Hành động cứu Ariel ban nãy của cô đã cưỡng ép cơ thể quá mức, cơn đau lại tặng lên, làm cô đau đến mức nói không ra lời.
Ngay sau đó, trời đất đảo lộn một phen, Tô cảm thấy như linh hồn mình bị rút sạch.
Nhìn thấy Tô như vậy, Ariel như ý thức được gì đó, trong mắt nàng ánh lên một hồi hoang mang: Chẳng lẽ trong những cái giá mà cậu ấy phải trả…
Tô cười đau đớn. Cô nghĩ, Ariel đoán được rồi.
Cô vùng vẫy ngồi dậy, nhân lúc cơn đau thoáng vơi đi, cô ngắt quãng nói: “Mình… bỏ trái tim… bây giờ… nó làm bằng gỗ. Nếu như mình… ư… yêu cậu lần nữa… Nó sẽ… sẽ vỡ vụn… chỉ còn lại mấy phút thôi!”
Nước mắt của Ariel không kiềm được mà trào ra. Nàng điên cuồng lắc đầu.
Không, không thể nào!
Tô nghĩ, tất nhiên là không thể rồi, sao tôi có thể nhìn thấy em biến mất? Ít nhất…
Lại một cơn đau nữa cuốn tới, cô cảm thấy tay trái bắt đầu co quắp.
Nếu như đến tay phải cũng.
Cô vươn tay bên phải vào nắm chặt con dao bên trong túi.
Nếu như tay phải cũng co rút, tất cả sẽ phát triển đến tình cảnh tồi tệ nhất.
Nhưng mà Ariel còn ở đây, cô phải làm như thế nào mới được?
Vậy là, cô chỉ đành dốc toàn bộ sức lực để phát ra âm thanh: “Li… Lilian…”
Ariel bỗng cảm thấy cơ thể bị cố định, không thể nhúc nhích. Nàng vội vã nhìn sang Tô.
“…” Tay phải của Tô cầm ngược dao khắc, để mũi dao nhắm thẳng vào lồng ngực mình.
“Cậu muốn làm gì!”
Ariel hoảng sợ nhìn Tô.
Sợ hãi, lo lắng, đau đớn trong mắt nàng đều ập vào trong mắt Tô.
Vậy nên, tôi mới không cần em đến, tôi hoàn toàn không muốn em nhìn thấy!
Tay Tô run rẩy. Đau đớn làm cô thực hiện nhiều lần không chuẩn. Cô biết để Ariel tận mắt nhìn cái chết của mình tàn nhẫn đến mức nào, nhưng bảo cô trơ mắt nhìn loại vận mệnh như thế, cô không làm được.
Tha thứ cho mình, hoặc không tha thứ cũng không sao.
Kế hoạch của Tô chính là như vậy. Nếu cô không thể để tự Ariel làm chuyện này, vậy cô sẽ tự giải quyết mình.
Chỉ cần cô kết thúc sinh mạng mình trước khi bản thân yêu Ariel, nàng sẽ không biến thành bọt biển, ít nhất thì nàng còn sống.
Ariel không nói được, chỉ có thể phát ra âm thanh ‘ê a’. Nàng nhìn trước nhìn sau như đang liều mạng tìm kiếm gì đó, từng giọt nước mắt lớn chảy ra từ hốc mắt nàng, trượt xuống theo gò má.
Gió thổi làm Tô lạnh đến tim. Bầu trời xám xịt sáng dần. Ánh bình minh vốn đại diện cho sự hồi sinh nay lại tương đương với sự hủy diệt, sắp đến.
Đâm vào rồi.
Cuối cùng cô cũng chuẩn xác đâm dao vào lồng ngực mình.
Thân dao chưa lún vào da thịt. Tô cầm chuôi dao lắc khẽ, toàn bộ đau đớn bỗng tan biến. Trái tim cô như bị kéo ra, cơ thể đã không còn cảm giác nữa.
Tô nghĩ, đã xong.
Theo ánh bình minh rạng dần, trước mắt cô bắt đầu lung lay, chậm rãi trở nên mờ nhạt. Tô nhìn thấy Ariel tựa vào lòng mình khóc nức nở.
Cô nở nụ cười, đưa tay lên muốn xoa đầu Ariel, nhưng cô đã không còn nhìn rõ nữa.
Tay cô rũ xuống. Cô ngửa lên nhìn mặt trời đang lên cao trên đầu, tầm mắt dần biến thành một mảng trắng xóa.
Vậy là kết thúc rồi đúng không? Cuối cùng, cô nghĩ.
Nhưng có một người lại không cho phép mọi thứ kết thúc như vậy. Một cột sóng biển nổi lên, một thiếu nữ mặc áo đen, tay cầm pháp trượng xuất hiện giữa thinh không, cất cao giọng đọc một câu thần chú.
“Xin ơn trên khoan dung vô hạn, tội lỗi của chúng con, mong ước của chúng con, xin người khoan thứ, rũ lòng thương xót. Trời bao la, biển vời vợi, ước muốn đã thành không phải nguyện ước của người người, xin thử đổi lại bằng những trả giá.”
Lilian can thiệp vào thế giới này. Nàng ấy đã không để các chị của Ariel đổi tóc lấy dao. Sau khi bàn bạc với những người dưới đáy biển, bọn họ lựa chọn trả cái giá lớn hơn để đổi lại hạnh phúc to lớn họ. Bọn họ quyết định đánh cược một lần, nếu như Ariel và Tô đều không thể chịu được sự hi sinh của người kia.
“Trước đó, tóc lụa của các công chúa đã đánh cược, nếu như Ariel tình nguyện tự diệt, Tô sẵn sàng tự sát, thì hãy để tộc Thần Biển từ nay không còn hậu duệ, lấy đi của mỗi công chúa 50 năm tuổi thọ, bỏ đi những cái giá trước đó, kéo dài sinh mệnh cho cả hai!”
Một cột sáng chói mắt phóng lên từ dưới đáy biển, rẽ một mặt xanh thẳm, mạnh mẽ lao lên phá mây, phóng thẳng về phía chân trời.
“Tô!”
Cảm tạ Thượng đế.
Cô lại nghe thấy âm thanh đáng yêu đó rồi!
KẾT THÚC CHÍNH VĂN