Ngủ Ngon, Công Chúa Người Cá Của Tôi
Chương 44: Giấc mộng tiếp diễn
Các người hầu bận rộn tới lui trên boong tàu.
Từ sau khi hoàng tử ra lệnh sẽ tổ chức vũ hội trên tàu, bọn họ chưa từng được ngơi nghỉ một khắc.
Hoàng tử đã dặn phải tổ chức một vũ hội thật lớn, thật náo nhiệt, xưa nay chưa từng có.
Gió thổi làm căng buồm, tàu lướt trên mặt biển êm ái, không hề lắc lư.
Mình cũng chẳng có tâm trạng tham gia vũ hội – Tô tựa người lên thành tàu, thầm nghĩ.
Nhưng cô thi thoảng sẽ ngẩng đầu nhìn vào bên trong, vô thức tìm kiếm một hình bóng.
Trái tim đột nhiên nặng nề nhảy lên, Tô khó chịu vỗ ngực.
“Sức khỏe nàng có chuyện gì à?”
Là hoàng tử. Hẳn là hắn thấy cô đột ngột khom người nên vội vã qua đây ân cần hỏi han.
“Gió lớn nên đầu và ngực tôi hơi đau.” Tô không muốn để hắn biết nên trả lời qua loa.
“Lát nữa nàng bằng lòng nhảy với ta một điệu chăng?” Hoàng tử lễ độ hỏi.
“Tôi cảm thấy trạng thái của mình không tốt lắm.” Tô từ chối.
“Không sao. Vậy chúng ta cứ đợi trở lại cung điện hẵng tính, chúng ta còn rất nhiều thời gian.” Hoàng tử khuyên giải.
Tô nhìn theo hắn rời đi. Cô nghĩ, mình không còn nhiều thời gian nữa. Nghe nói ngày mai thuyền sẽ cập bờ, cô chỉ còn một đêm nay để tranh thủ.
Gió đang lạnh dần bắt đầu cuốn lấy sợi tóc cô. Cô đột ngột phát hiện ra bóng hình đó. Nàng đang trốn sau cột buồm, đỡ lấy cột, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, đang im lặng nhìn chăm chú mấy người hầu tới tới lui lui.
Tô sải bước đi về phía đầu thuyền, đi xuyên qua đoàn người, xuyên qua vùng trung tâm náo nhiệt, tìm về một nơi yên tĩnh.
“Chào.” Tô chào Ariel.
Cơ thể Ariel run lên, nom có vẻ ngạc nhiên, có lẽ nàng không ngờ Tô sẽ đi tìm mình.
“Một mình cô trốn ở đây làm gì?” Tô hỏi nàng.
Ariel lắc đầu, đôi mắt nói rằng nàng không trốn tránh.
Tô cười, cô đứng bên cạnh Ariel. Gió biển thôi tà vá dài của nàng bay bay.
“Cô đã chọn được chỗ tốt đấy, mấy người kia khiến tôi cũng thấy mệt.”
Hoàng hôn dần rõ ràng hơn, bầu trời cũng khoác dần màn đêm. Những dây đèn nhiều màu sắc trên cột buồm lần lượt sáng lên. Vũ hội chính thức bắt đầu. Có mấy người dẫn đầu sảng khoái khiêu vũ trên boong.
Vui sướng, không buồn không lo, cùng cười thật vang.
Ariel không kiềm được mà nhớ đến cảnh tượng lần đầu tiên mình lướt trên mặt biển, nhớ lại cảnh tượng hoa lệ và sung sướng tương tự nàng từng nhìn thấy.
Tô quay đầu nhìn Ariel, biểu cảm của Ariel làm cho trái tim cô cũng cảm thấy rung động, trong lòng dâng lên một loại cảm giác không biết tên. Tuy là cô chưa từng tham gia một vũ hội nào, nhưng cơn xúc động này cứ như không phải chưa từng có.
“Nhảy với tôi một bản chứ?” Đến khi Tô kịp nhận ra, cô đã lên tiếng.
Ariel đồng ý với đề nghị này.
Tô cười mà như trút được gánh nặng, có thể nhìn ra là cô đang rất vui. Phải biết rằng, nếu là trước kia, cô chưa bao giờ cảm thấy khó nhọc khi chờ đợi một lời hồi đáp.
Lửa cháy rực rỡ, pháo hoa, rồi âm nhạc, lại thêm những đám người đang vui cười.
“Cô biết nhảy điệu Watlz à?” Tô kéo lấy tay Ariel, ngạc nhiên hỏi.
Ariel gật đầu, đôi mắt xanh lam đang giương lên rung khẽ.
“Từ rất lâu trước kia, tôi đã cảm thấy điệu nhảy này rất đẹp!” Tô nói như vậy.
Cô nhớ lại khoảng thời gian mình từng vui vẻ, nhớ những khoảnh khắc đã qua.
Đã qua…
Cô bình tĩnh trở lại.
Ariel nhìn cô.
Tô cười: “Bao nhiêu năm qua rồi, tôi cũng sắp quên phải nhảy làm sao. Nếu như tôi đạp chân cô, cô phải bỏ qua cho tôi nhé.”
Nàng ngoan ngoãn gật đầu, nhưng trong đôi mắt lại có ưu thương.
“Đừng nghĩ nhiều quá.” Tô thoáng siết chặt tay nàng.
Họ bắt đầu khiêu vũ trong lặng lẽ. So với những người khác vừa liên tục nhảy múa, vừa trò chuyện, hai người không nói gì nhìn qua lại rất đặc biệt.
Giữa bữa tiệc, bầu không khí giữa hai người lại rất khác với những người khác. Họ chỉ tập trung vào sự lãng mạn của mình, không quan tâm đến điều gì nữa.
Như thế nơi này đã chia thành hai thế giới nhỏ.
Tô không ghét chuyện này, cũng khó mà ghét được.
Cô có thể cảm nhận được tình cảm dịu dàng bên trong ánh mắt kia. Cô có thể cảm nhận được một sức nặng đằng sau đó, như thể chúng không chỉ nhìn vào ánh mắt cô, mà còn soi vào trong lòng cô.
Khói lửa ánh lên trong đôi mắt nàng. Khi nàng mỉm cười, mầm lửa kia sẽ lay động. Khi nàng ngẩng lên nhìn pháo hoa rực rỡ, ánh mắt của nàng cũng sẽ ẩn chứa sự lấp lánh như thế.
Trong thời khắc này, mọi từ ngữ đều thừa thãi, vẻ đẹp chân chính không cần ai khác ngợi ca, mà chỉ cần một mình cô đã đủ.
Tô không kiềm được mà đắm mình vào bầu không khí như vậy.
Dần dà, người xung quanh thưa dần. Trên con tàu lớn này, giữa màn pháo hoa rực rỡ này, trong một khung cảnh tuyệt đẹp như vậy, cũng như chỉ còn hai người mà thôi.
Trong lòng như có vật gì đó rục rịch, ban đầu chỉ có một chút động tĩnh, về sau chậm rãi trở nên cuộn trào.
Cuối cùng Tô cũng nói chuyện, cô không kiềm được mà nhỏ giọng hỏi: “Sau này cô định đi đâu? Hay cô sẽ luôn theo bên cạnh anh ta?”
Cô vừa nói vừa đánh mắt đi, không dám quan sát biểu cảm của Ariel. Sợ mình sẽ mất hết can đảm, cô quyết định nói luôn trong một lần.
Lời cô như thăm dò, như khích lệ, lại càng có phần thấp thỏm: “Nếu như không phải thế, cô có muốn cùng tôi rời khỏi chỗ này không?
Cô dồn toàn bộ dũng khí, nói: “Cùng tôi đi nhìn ngắm thế giới rộng lớn ngoài kia?”
Bước nhảy dừng lại, Tô cảm thấy nàng buông tay mình ra.
Một cơn thất vọng trào dâng trong lòng.
Mãi một lúc sau, cô mới ổn định lại tâm trạng, quay cái đầu đã ngoảnh sang từ lâu về lại, cố gắng rặn ra một nụ cười.
Nhưng nụ cười đã cứng lại.
Cô chưa từng đoán được, nàng lại đứng trước mặt mình, đưa hai tay thon dài lên ôm chặt khuôn mặt, bờ vai run rẩy.
Nước mắt trào ra từ những kẽ ngón tay nàng, tuông rơi không ngừng.
Ariel cũng không hiểu vì sao mình lại như thế này. Lẽ ra nàng không có nước mắt, cũng không nên khóc… nàng vẫn không được xem như một con người thật sự, vậy tại sao lại như thế này?
“Đừng khóc, đừng khóc mà!” Tô không biết vì sao Ariel lại đau lòng như vậy. Cô chỉ biết mình vừa nhìn vào đã thấy rất khó chịu. Cô ôm chầm lấy Ariel: “Tôi biết muốn cô phải rời xa anh ta là chuyện không dễ dàng. Cô đừng buồn, tôi không ép buộc cô.”
“Thế này nhé.” Tô cẩn thận ôm nàng, che chở như báu vật, lại nhẹ nhàng tựa cằm lên đầu nàng: “Một tiếng sau, cho tôi câu trả lời chắc chắn, được chứ? Tôi đợi cô một tiếng, cô quay về phòng suy nghĩ kĩ, nghĩ xong rồi thì đến tìm tôi!”
Ngực cô bị cọ vào, cằm cô cảm nhận được nàng đang lắc đầu.
“Nhột quá!” Tô bật cười: “Vậy là cô muốn trả lời tôi ngay bây giờ luôn?”
Lần này là gật đầu.
“Vậy thì là cái nào? Đồng ý thì gật đầu, không đồng ý thì lắc đầu.”
Gật đầu.
Khóe môi Tô không kiềm được mà nhếch lên. Cô nghĩ, đây chính là cảm giác sung sướng và hạnh phúc!
Cô đang định buông Ariel ra để bàn kế hoạch thì cổ chợt mát lạnh.
Cảm xúc quen thuộc này khiến cho Tô giật mình. Cô mò được sợi dây chuyền chữ thập thất lạc đã lâu. Dây chuyền cũng không lạnh lẽo mà vẫn còn mang theo hơi ấm từ cơ thể Ariel.
“Cô… vì sao cô lại giữ sợi dây chuyền của tôi?”
Cô cầm lấy sợi dây chuyền mà không tin nổi. Ánh trăng trên bầu trời rọi xuống nó, làm cái tên khắc trên mặt dây chữ thập sáng lấp lánh.
Từ sau khi hoàng tử ra lệnh sẽ tổ chức vũ hội trên tàu, bọn họ chưa từng được ngơi nghỉ một khắc.
Hoàng tử đã dặn phải tổ chức một vũ hội thật lớn, thật náo nhiệt, xưa nay chưa từng có.
Gió thổi làm căng buồm, tàu lướt trên mặt biển êm ái, không hề lắc lư.
Mình cũng chẳng có tâm trạng tham gia vũ hội – Tô tựa người lên thành tàu, thầm nghĩ.
Nhưng cô thi thoảng sẽ ngẩng đầu nhìn vào bên trong, vô thức tìm kiếm một hình bóng.
Trái tim đột nhiên nặng nề nhảy lên, Tô khó chịu vỗ ngực.
“Sức khỏe nàng có chuyện gì à?”
Là hoàng tử. Hẳn là hắn thấy cô đột ngột khom người nên vội vã qua đây ân cần hỏi han.
“Gió lớn nên đầu và ngực tôi hơi đau.” Tô không muốn để hắn biết nên trả lời qua loa.
“Lát nữa nàng bằng lòng nhảy với ta một điệu chăng?” Hoàng tử lễ độ hỏi.
“Tôi cảm thấy trạng thái của mình không tốt lắm.” Tô từ chối.
“Không sao. Vậy chúng ta cứ đợi trở lại cung điện hẵng tính, chúng ta còn rất nhiều thời gian.” Hoàng tử khuyên giải.
Tô nhìn theo hắn rời đi. Cô nghĩ, mình không còn nhiều thời gian nữa. Nghe nói ngày mai thuyền sẽ cập bờ, cô chỉ còn một đêm nay để tranh thủ.
Gió đang lạnh dần bắt đầu cuốn lấy sợi tóc cô. Cô đột ngột phát hiện ra bóng hình đó. Nàng đang trốn sau cột buồm, đỡ lấy cột, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, đang im lặng nhìn chăm chú mấy người hầu tới tới lui lui.
Tô sải bước đi về phía đầu thuyền, đi xuyên qua đoàn người, xuyên qua vùng trung tâm náo nhiệt, tìm về một nơi yên tĩnh.
“Chào.” Tô chào Ariel.
Cơ thể Ariel run lên, nom có vẻ ngạc nhiên, có lẽ nàng không ngờ Tô sẽ đi tìm mình.
“Một mình cô trốn ở đây làm gì?” Tô hỏi nàng.
Ariel lắc đầu, đôi mắt nói rằng nàng không trốn tránh.
Tô cười, cô đứng bên cạnh Ariel. Gió biển thôi tà vá dài của nàng bay bay.
“Cô đã chọn được chỗ tốt đấy, mấy người kia khiến tôi cũng thấy mệt.”
Hoàng hôn dần rõ ràng hơn, bầu trời cũng khoác dần màn đêm. Những dây đèn nhiều màu sắc trên cột buồm lần lượt sáng lên. Vũ hội chính thức bắt đầu. Có mấy người dẫn đầu sảng khoái khiêu vũ trên boong.
Vui sướng, không buồn không lo, cùng cười thật vang.
Ariel không kiềm được mà nhớ đến cảnh tượng lần đầu tiên mình lướt trên mặt biển, nhớ lại cảnh tượng hoa lệ và sung sướng tương tự nàng từng nhìn thấy.
Tô quay đầu nhìn Ariel, biểu cảm của Ariel làm cho trái tim cô cũng cảm thấy rung động, trong lòng dâng lên một loại cảm giác không biết tên. Tuy là cô chưa từng tham gia một vũ hội nào, nhưng cơn xúc động này cứ như không phải chưa từng có.
“Nhảy với tôi một bản chứ?” Đến khi Tô kịp nhận ra, cô đã lên tiếng.
Ariel đồng ý với đề nghị này.
Tô cười mà như trút được gánh nặng, có thể nhìn ra là cô đang rất vui. Phải biết rằng, nếu là trước kia, cô chưa bao giờ cảm thấy khó nhọc khi chờ đợi một lời hồi đáp.
Lửa cháy rực rỡ, pháo hoa, rồi âm nhạc, lại thêm những đám người đang vui cười.
“Cô biết nhảy điệu Watlz à?” Tô kéo lấy tay Ariel, ngạc nhiên hỏi.
Ariel gật đầu, đôi mắt xanh lam đang giương lên rung khẽ.
“Từ rất lâu trước kia, tôi đã cảm thấy điệu nhảy này rất đẹp!” Tô nói như vậy.
Cô nhớ lại khoảng thời gian mình từng vui vẻ, nhớ những khoảnh khắc đã qua.
Đã qua…
Cô bình tĩnh trở lại.
Ariel nhìn cô.
Tô cười: “Bao nhiêu năm qua rồi, tôi cũng sắp quên phải nhảy làm sao. Nếu như tôi đạp chân cô, cô phải bỏ qua cho tôi nhé.”
Nàng ngoan ngoãn gật đầu, nhưng trong đôi mắt lại có ưu thương.
“Đừng nghĩ nhiều quá.” Tô thoáng siết chặt tay nàng.
Họ bắt đầu khiêu vũ trong lặng lẽ. So với những người khác vừa liên tục nhảy múa, vừa trò chuyện, hai người không nói gì nhìn qua lại rất đặc biệt.
Giữa bữa tiệc, bầu không khí giữa hai người lại rất khác với những người khác. Họ chỉ tập trung vào sự lãng mạn của mình, không quan tâm đến điều gì nữa.
Như thế nơi này đã chia thành hai thế giới nhỏ.
Tô không ghét chuyện này, cũng khó mà ghét được.
Cô có thể cảm nhận được tình cảm dịu dàng bên trong ánh mắt kia. Cô có thể cảm nhận được một sức nặng đằng sau đó, như thể chúng không chỉ nhìn vào ánh mắt cô, mà còn soi vào trong lòng cô.
Khói lửa ánh lên trong đôi mắt nàng. Khi nàng mỉm cười, mầm lửa kia sẽ lay động. Khi nàng ngẩng lên nhìn pháo hoa rực rỡ, ánh mắt của nàng cũng sẽ ẩn chứa sự lấp lánh như thế.
Trong thời khắc này, mọi từ ngữ đều thừa thãi, vẻ đẹp chân chính không cần ai khác ngợi ca, mà chỉ cần một mình cô đã đủ.
Tô không kiềm được mà đắm mình vào bầu không khí như vậy.
Dần dà, người xung quanh thưa dần. Trên con tàu lớn này, giữa màn pháo hoa rực rỡ này, trong một khung cảnh tuyệt đẹp như vậy, cũng như chỉ còn hai người mà thôi.
Trong lòng như có vật gì đó rục rịch, ban đầu chỉ có một chút động tĩnh, về sau chậm rãi trở nên cuộn trào.
Cuối cùng Tô cũng nói chuyện, cô không kiềm được mà nhỏ giọng hỏi: “Sau này cô định đi đâu? Hay cô sẽ luôn theo bên cạnh anh ta?”
Cô vừa nói vừa đánh mắt đi, không dám quan sát biểu cảm của Ariel. Sợ mình sẽ mất hết can đảm, cô quyết định nói luôn trong một lần.
Lời cô như thăm dò, như khích lệ, lại càng có phần thấp thỏm: “Nếu như không phải thế, cô có muốn cùng tôi rời khỏi chỗ này không?
Cô dồn toàn bộ dũng khí, nói: “Cùng tôi đi nhìn ngắm thế giới rộng lớn ngoài kia?”
Bước nhảy dừng lại, Tô cảm thấy nàng buông tay mình ra.
Một cơn thất vọng trào dâng trong lòng.
Mãi một lúc sau, cô mới ổn định lại tâm trạng, quay cái đầu đã ngoảnh sang từ lâu về lại, cố gắng rặn ra một nụ cười.
Nhưng nụ cười đã cứng lại.
Cô chưa từng đoán được, nàng lại đứng trước mặt mình, đưa hai tay thon dài lên ôm chặt khuôn mặt, bờ vai run rẩy.
Nước mắt trào ra từ những kẽ ngón tay nàng, tuông rơi không ngừng.
Ariel cũng không hiểu vì sao mình lại như thế này. Lẽ ra nàng không có nước mắt, cũng không nên khóc… nàng vẫn không được xem như một con người thật sự, vậy tại sao lại như thế này?
“Đừng khóc, đừng khóc mà!” Tô không biết vì sao Ariel lại đau lòng như vậy. Cô chỉ biết mình vừa nhìn vào đã thấy rất khó chịu. Cô ôm chầm lấy Ariel: “Tôi biết muốn cô phải rời xa anh ta là chuyện không dễ dàng. Cô đừng buồn, tôi không ép buộc cô.”
“Thế này nhé.” Tô cẩn thận ôm nàng, che chở như báu vật, lại nhẹ nhàng tựa cằm lên đầu nàng: “Một tiếng sau, cho tôi câu trả lời chắc chắn, được chứ? Tôi đợi cô một tiếng, cô quay về phòng suy nghĩ kĩ, nghĩ xong rồi thì đến tìm tôi!”
Ngực cô bị cọ vào, cằm cô cảm nhận được nàng đang lắc đầu.
“Nhột quá!” Tô bật cười: “Vậy là cô muốn trả lời tôi ngay bây giờ luôn?”
Lần này là gật đầu.
“Vậy thì là cái nào? Đồng ý thì gật đầu, không đồng ý thì lắc đầu.”
Gật đầu.
Khóe môi Tô không kiềm được mà nhếch lên. Cô nghĩ, đây chính là cảm giác sung sướng và hạnh phúc!
Cô đang định buông Ariel ra để bàn kế hoạch thì cổ chợt mát lạnh.
Cảm xúc quen thuộc này khiến cho Tô giật mình. Cô mò được sợi dây chuyền chữ thập thất lạc đã lâu. Dây chuyền cũng không lạnh lẽo mà vẫn còn mang theo hơi ấm từ cơ thể Ariel.
“Cô… vì sao cô lại giữ sợi dây chuyền của tôi?”
Cô cầm lấy sợi dây chuyền mà không tin nổi. Ánh trăng trên bầu trời rọi xuống nó, làm cái tên khắc trên mặt dây chữ thập sáng lấp lánh.