Ngủ Ngon, Công Chúa Người Cá Của Tôi

Chương 25: Manh mối chuyện cũ

Cuối cùng chuyện cũ thật dài cũng kết thúc, phản ứng của ba người đều là có phần im lặng, không biết nói gì.

Chuyện cũ chênh lệch khá lớn với lời tiên đoán, nhưng con sóng vận mệnh vẫn thực hiện lời tiên tri của nó.

“Hans thì sao? Tôi phải tìm ông ấy để xác nhận tất cả, xem xem ông ấy cũng đến từ thế giới của tôi như thế nào? Theo cách nói của bà, nếu như bọn tôi cùng đến đây trong thời khắc sinh sử, vậy bây giờ Hans đang ở đâu? Nếu như lúc đó tính mạng của ông ấy nguy kịch, có khi nào ông ấy đã trở lại bên kia?”

“Cô suy luận không sai. Thật bất hạnh khi phải báo với cô, vì ở chỗ ta không có bất kỳ thứ gì của Hans. Kể từ ngày đó, ta cũng không tìm được hơi thở của hắn nữa. Vậy nên, nếu cô muốn về, trừ khi Hans lại xuất hiện… hoặc là, cô thử tự giết mình.”

“Xin lỗi, cuối cùng vẫn không giúp cô được!” Rùa biển áy náy nói.

Tô nói: “Cũng không còn cách nào khác thôi. Ngược lại chính tôi không có vấn đề quá lớn, nói thật thì cuộc sống ở bên kia cũng không phải cuộc sống, tôi chỉ lo cho nội của mình… à, mọi người thường gọi là ông nội ấy. Nhưng Hans nói không để lại gì, không cho bà cái gì, vậy nên bà không tìm được hơi thở của ông ấy. Chẳng lẽ bà không bói được tình hình ở thế giới khác?”

Phù thủy gật đầu: “Được. Nhưng vì không cùng thế giới, phải có một vật liên lạc có sức mạnh mới được. Nó có thể liên kết sự chỉ dẫn của Thượng đế, giúp cho ta thấy được gì đó.”

Hai mắt Tô lóe lên: “Mặt dây chuyền thánh giá trên cổ tôi là ông nội thay cha mẹ đưa lại cho tôi, được không?”

“Đưa thay à? Liên kết không mạnh lắm, nhưng chắc là có thể có tin tức.”

“Tôi muốn biết tình hình của ông ấy. Cuộc sống thế nào, có khỏe mạnh không.”

“Để ta thử. Ta không đảm bảo có thể thành công hay tỷ lệ gì đó, rất có thể không được như cô muốn.”

“Tin tức nào cũng được, xin bà đó!” Tô kích động đến siết tay lại.

Tô cởi mặt dây chuyền ra, đặt vào trong tay Phù thủy. Phù thủy nhắm mắt lại lẩm bẩm niệm chú, một ánh sáng năm màu lóe ra từ bên trong quả cầu thủy tinh, rồi vẫn không ngừng tỏa ra.

Mãi một lúc sau, Phù thủy mới mở mắt ra, nhìn Tô bằng khuôn mặt rất kỳ lạ.

“Cô chưa gặp ông nội cô bao lâu rồi?”

“Nhiều năm lắm rồi. Tôi làm việc trên tàu, phải rất lâu mới được về một lần. Nội già rồi, không kiếm tiền được, tôi phải đi mò ngọc trai. Tháng nào tôi cũng nhờ người mang tiền về cho ông nội. Trong lần gần đây nhất, người nọ nói với tôi tinh thần của nội tôi tốt hơn nhiều rồi.”

“Ông nội của cô đã qua đời từ rất lâu…”

Nghe được câu này, Tô đau đớn một phen. Cô cảm thấy như trái tim mình đã bị ai đó lôi ra ngoài.

“Cô lên tàu được một năm thì ông nội cô mất. Có vẻ như gia đình chèo thuyền kia cũng rất khổ, một nhà năm miệng ăn, vậy nên mấy năm nay ông ta đã chọn tiếp tục lừa cô, thay ông nội cô nhận số tiền đó. Dù sao kia cũng là số tiền không cần lao động mà cũng có được, có thể phụ giúp gia đình ông ta…”

Trước mắt Tô tối sầm lại, trời đất như đảo điên.

Hai tay cô siết chặt tay ghế, cô cắn mạnh vào môi mình, vì chỉ như vậy cô mới có thể tạm không để mình chìm vào đau đớn như muốn xé nát trái tim, giữ lại một phần tỉnh táo.

“Xin lỗi, tôi phải ra ngoài một chút.” Tô cố hết sức nói.

Tâm tình cuồn cuộn như nghẹn lại ở cổ, một dấu răng nhấn sâu đến rướm máu đã đủ thể hiện sự kiên cường của cô, đó là kết quả của việc liên tục nỗ lực đè nén.

So với chuyện biết được mình không thể về nhà, đây thật sự là giáng một cú vào ngực, rồi lục phủ ngũ tạng vỡ nát. Bi ai nồng đậm làm cô muốn khóc cũng khó nhọc. Thế giới u ám, thế giới dối trá – đầu óc Tô như đảo điên, cô bật cười lớn, biểu cảm lại như muốn khóc.

Bị gạt rồi! – cô nghĩ.

Cô từng bị hành hạ, mắng nhiếc, cô đã cắn răng nhẫn nhịn, chỉ mong một ngày có thể gặp lại ông nội, vậy mà thì ra từ lâu cô đã chỉ còn một mình!

Người thân qua đời và phẫn nộ vì bị kẻ khác lừa gạt, Tô nghĩ vết thương này sẽ mãi mãi không lành.

Cô cười đến cong lưng, cười đến không thở nổi.

Cô cười mà mặt mũi đều nhíu lại, âm thanh lớn đến mức như muốn lan nó đi khắp đại dương.

Không có nước mắt, cô không còn rơi nước mắt được nữa, đại dương xanh ngắt chính là nước mắt của cô.

Rồi giữa cơn phẫn nộ, cô bỗng thấy lực bất tòng tăm.

Cô chìm vào bi ai vô tận, không còn phương hướng.

Lúc này, một cái pháp bào vừa dày vừa cũ phủ lên người cô.

Âm thanh đóng cửa vang lên. Phù thủy vươn tay đến xoa đầu Tô, lặng lẽ an ủi.

“Cô sống khổ lắm phải không? Ban nãy ta thấy hết rồi, khó cho cô phải một mình nỗ lực lâu như vậy.”

“…” Tô lại cắn môi. Cô không muốn khóc, khóc thì có ý nghĩa gì? Nó cũng không khiến con người ta sống lại được. Nó không thể giải quyết sự tuyệt vọng của mình. Cô gần như cố chấp muốn giữ lại sự phẫn nộ này, muốn giữ lấy nó cả đời để trả thù tất cả đau khổ làm cô mất đi mọi thứ quý giá.

“Đừng như thế, cô nhóc à, cô như vậy cũng sẽ tổn thương đó.” Như hiểu được suy nghĩ của Tô, Phù thủy nói.

Tô quát: “Nhưng dựa vào đâu? Dựa vào đâu! Dựa vào đâu mà có thể như vậy!”

Hiện cô chỉ như một con thú nhỏ giận dữ vì tổn thương, hoàn toàn không còn dáng vẻ ôn hòa và vô cùng khắc chế thường ngày.

Phù thủy ngẩng đầu lên nhìn cô: “Ta cũng luôn muốn hỏi như vậy.”

Bà ta nhìn chằm chằm Tô bằng khuôn mặt vừa đáng sợ vừa dữ tợn kia, trong ánh mắt là tang thương khó tả.

Vào thời khắc ấy, bỗng nhiên sự phẫn nộ của Tô dừng lại, cô như đã hiểu.

“Ta vẫn luôn hỏi Thượng đế, vì sao lại lựa chọn ta? Vì sao lại chọn cho ta bề ngoài xấu xí như thế này? Vì sao phải bắt sứ giả của ngài từ bỏ mọi loại hạnh phúc? Nhưng đều không có đáp án. Nhưng mà không có thì đã sao? Cô phải tiếp tục như vậy, bởi lẽ một khi cô dừng lại, cô sẽ mãi mãi không nghe được câu trả lời của ngài.”

Thì ra khuôn mặt xấu xí kia lại dịu dàng như thế này. Bà ta nói: “Cô còn trẻ, đừng dễ dàng tuyệt vọng.”

Dứt lời, bà ta còn vươn tay đến vỗ vào lưng Tô mấy cái, hẳn là vừa an ủi, vừa cổ vũ cô.

Tiếc thay, vì không giỏi khống chế lực tay, một hình ảnh ấm áp như thế này lại đổi vị, làm người ta thấy như Phù thủy muốn đập chết Tô vậy.

“Haha!” Khó khăn lắm người này mới rặn ra được tiếng cười chói tai: “Không còn cơ hội thử chuyện thế này nữa!”

Tô lại cảm thấy tiếng cười này không còn quá khó nghe, cô nhỏ giọng hỏi: “Con gái của bà thì sao? Bọn họ chưa từng đau khổ à?”

“Ta không có con. Đàn ông bình thường ai lại muốn cưới một phù thủy.”

“Không có con? Lilian và một vị nữa là?”

“Hửm? Không chỉ Lilian, cô cũng gặp người kia luôn rồi à? Ồ, viên ngọc trai kia còn hơn cả tưởng tượng của ta!”

“Viên ngọc trai kia?”

“Ừm. Viên ngọc Hans tìm được kia rất đặc biệt. Nó vốn không phải vật của thế giới này, nó là thứ nhà Hans truyền lại nhiều đời cho con dâu. Hans vẫn luôn mang nó theo. Nó cũng là phần ta chưa nói rõ. Không phải Hans có khả năng ổn định từ trường, mà là hắn nhờ có viên ngọc trai đặc biệt đó. Từ trường của nó có thể hạn chế ma lực của phù thủy. Ma pháp ẩn thân và nước thuốc pháp thuật cũng giảm hiệu quả, thậm chí mất công dụng vì nó. Cô cầm nó, tất nhiên thấy được bọn họ.”

“Sẵn đây thì… hôm nay đến không thấy cô ấy.” Tô nhìn bốn phía.

“Hôm nay nàng ấy có việc ra ngoài. Nhưng mà tuy chúng không có quan hệ máu mủ với ta, ta cũng thật sự xem chúng như con ruột, như con gái vài cháu gái ta.”

“Bọn họ đều bị từ bỏ à? Nghe nói phù thủy các bà đều bị cha mẹ xa lánh.”

“Không, bọn họ thì hơi đặc biệt.” Người cao kia chính là Fecilia, Lilian là con của nàng ấy.”

Nghe được câu trả lời này, Tô gần như cắn vào lưỡi mình.

“Đừng nói với con rùa đen trong nhà nhé, lão ta lắm mồm lắm! Fecilia vẫn luôn ở chỗ ta.”

“Không phải ông rùa biển bảo nàng ấy chết rồi sao?”

“Có con rùa ở đây, ta có thể nói sự thật chắc? Suỵt, nhỏ giọng thôi, ta vừa dùng ít pháp thuật để lão ngủ rồi. Sứ giả của Thượng đế không được tham gia vào, nhưng ta cũng không muốn làm một sứ giả cứ thế chết đi, nếu như có thể làm được điều gì đó, phải chăng chuyện sẽ khác?”

“Rốt cuộc chuyện này là sao? Vì sao tôi cứ thấy thế giới này đảo điên? Người tốt trong miệng mọi người không phải người tốt, mà người xấu cũng không phải là người xấu.”

“Cô nhóc ngốc, sao thế giới chỉ có thể có hai màu đen hoặc trắng? Nó chỉ có hai kiểu đoán định thì đúng hơn. Sự thật là, Hans rời khỏi, mà Fecilia ở lại đây, đợi hắn thật lâu, thật lâu. Chân tướng của sự thật là gì, đừng hỏi hai mắt hay hai tai chúng ta, chúng thấy được, hay nghe được, cũng không nhất định là chân tướng.”

“Tôi không hiểu.”

“Không hiểu cũng không sao, một ngày nào đó cô sẽ hiểu. Không phải Hans muốn đi, mà Fecilia cũng không chờ đợi vì hạnh phúc. Vận mệnh chẳng qua là lựa chọn, chọn bên nào quan trọng hơn, bên nào mong muốn hơn. Một ngày nào đó, chân tướng sẽ vạch trần lòng người trước mặt cô, cô chỉ cần chấp nhận là được. Thật ra người nói địa điểm cho bá tước Litra là trưởng ngục hai mặt, hắn tuân mệnh Thần Biển rồi lại bán tin cho bá tước. Hans biến mất là vì buổi tối trước đó đã bị bá tước Litra đánh đến hấp hối rồi ném vào vòng nước xoáy. Vòng nước xoáy đó là vòng xoáy dịch chuyển, hắn được dời đến chỗ ta, đã ngủ lâu rất lâu. Sau đó cuối cùng hắn cũng tỉnh lại, bấy giờ đã gần một năm. Biết ma lực của Fecilia lại bộc phát, cũng biết nàng ấy không sống được bao lâu nữa, hắn cầu xin ta giúp kéo dành sinh mệnh cho Fecilia. Ta cho hắn một chai thuốc, hắn có thể chuyển 30 năm tuổi thọ của mình cho nàng ấy, đồng thời khôi phục lại bề ngoài của nàng ấy, nhưng điều kiện tiên quyết là nàng ấy không thể sử dụng phép thuật nữa.

Khi đó ta có việc nên bảo hắn đi trước rồi mình đến sau. Fecilia tỉnh lại thì nói với ta, lúc Hans gần đến nơi đã bị bá tước Litra tập kích, vừa lúc nàng ấy đi ra thì nhìn thấy. Kỳ lạ là ta không đoán được trận nguy hiểm đó, nếu không ta cũng không để Hans đi một mình. Về sau ta dùng phép hồi tưởng cũng không thấy được kết quả của chuyện đó. Đợi khi ta đến nơi, bá trước Litra và Hans đã cùng rơi xuống chỗ nào không rõ. Ma lực của Fecilia bộc phát lần ba, lại ngất đi. Ta đưa nàng ấy về cùng, tiếc thay không thể khôi phục lại khuôn mặt kia nữa, âm thanh của nàng ấy cũng biến thành như của bọn ta. Tuổi thọ nàng ấy giảm một nửa vì ma lực, trở thành chỉ còn 15 năm. Nàng ấy tỉnh lại thì đi tìm Hans khắp nơi. Trí nhớ của nàng ấy dừng lại khi ma lực bộc phát. Nàng ấy nhớ khi đó Hans bị thương rất nghiêm trọng, gần như sắp chết, vậy nên nàng ấy không thể không sử dụng ma lực một lần nữa. Rồi nàng ấy không còn ấn tượng gì với tình hình sau đó. Vậy nên ta cứ để nàng ấy ở lại.”

“Vậy sau này… Fecilia sẽ thế nào? Lilian thì sao?”

“Fecilia à… nàng ấy đã không còn bao nhiêu năm tuổi thọ, còn Lilian, đợi sau khi ta chết, con bé sẽ nối nghiệp ta.”

“Không phải tuổi thọ của phù thủy rất dài à?” Vì vừa biết được sự thật, Tô rất nhạy cảm với từ ‘chết’: “Còn Lilian nữa, vì sao phải nối nghiệp bà? Không một người mẹ nào muốn con mình trở thành phù thủy!”

“Nhưng ta đã già, rất già rồi.” Phù thủy thương cảm bật cười: “Còn về Lilian, cũng không còn cách nào khác, sự giúp đỡ của phù thủy luôn cần trả giá, Lilian chính là cái giá Hans kéo dài tính mạng cho Fecilia.”

“Thật là đáng sợ! Tôi còn tưởng bà…”

Phù thủy cười thanh thúy: “Cô đã tưởng ta là người tốt hoàn toàn à? Chỉ có tí tẹo thời gian thế này mà cô đã có cảm tình với ta rồi?”

Tô đột nhiên thấy hơi khổ sở: “Không phải. Nhưng bà cũng là người tốt, mọi người đều là người tốt, tôi không muốn người tốt chết, không lý gì người tốt lại phải chết.”

“Ai cũng phải chết, không thoát được.” Phù thủy nhẹ nhàng xoa đầu Tô: “Cô bé con người, cô tên là Tô phải không? Xem ra trước khi chết ta còn quen được một người bạn nhỏ.”

“Kết bạn có thể kéo dài tuổi thọ của bà sao?”

“Sao như vậy được.”

Tô cúi đầu: “Vậy thì có tác dụng gì.”

“Haha, đúng thế, đến giúp đỡ miễn phí cũng không có. Quy tắc của bọn ta là nhất định phải trao đổi. Hình như đúng là làm bạn với phù thủy không có nghĩa lý gì cả…”

“Bà là bạn của tôi.” Tô nghiêm túc nói: “Bà được tìm tôi miễn phí, không lấy tiền!”

Phù thủy nở nụ cười: “Vậy thì nhờ cô chăm sóc Ariel nhé, Fecilia rất quan tâm nàng ấy, ta cũng vậy.”

“Tôi biết rồi.” Tô gật đầu lia lịa.

“Nhưng mà…”

“Sao?”

“Fecilia vẫn không cho phép ta dự đoán vận mệnh của Ariel. Nàng ấy nói nàng ấy không muốn biết chuyện như vậy, cũng không muốn để thứ như thế làm phiền sinh hoạt của Ariel. Nhưng dù sao ta cũng là người hay tò mò, đã lén nàng ấy xem rồi.”

“Sẽ thế nào?” Tim Tô như vọt lên cổ họng.

“Rất kỳ lạ, ta không nhìn thấy quá xa được, hẳn là vì bỏ lỡ thời gian vừa sinh ra rồi, chỉ có thể đợi đến năm 15 tuổi mới tính rõ được. Việc này cần thời cơ, sớm hay muộn đều không được.”

“Vậy bà không nhìn thấy chuyện gì lạ phải không?”

“Không cần lo lắng, nàng ấy sẽ gặp được hoàng tử của mình.”

‘Hoàng tử của mình’ – bốn chữ này giống như một cái ống tiêm chứa đầy nước thuốc kỳ lạ, đâm mạnh vào trong tim Tô, đè pít-tông xuống, khiến nơi đó bỗng đâm bất thường.

“Hoàng tử kiểu gì cơ?” Tô hỏi.

“Một chàng hoàng tử loài người, tuấn tú, tài giỏi, lại lương thiện.”

“Nhưng mà con người và người cá không thể ở bên nhau mà!”

“Hửm?”

“Không… ý của tôi là như vậy được chứ?”

“Vì sao không?”

Vì sao không – câu phản bác này làm Tô cứng người. Đúng, cô lấy quyền hay căn cứ gì mà nói chắc là không thể? Cô lại có mâu thuẫn với tương lai như thế!

Phù thủy nói tiếp: “Thật ra trong vùng biển này có rất nhiều tình yêu vượt qua chủng tộc. Đến cuối cùng, họ thất bại, hay được ở bên nhau, không phải nó hoàn toàn không liên quan đến chủng tộc à? Chẳng qua là, tình yêu khó mà không bắt người ta trả cái giá lớn, bên kia không muốn bước ra một bước, cô sẽ phải gánh vác sức nặng của chín mươi chín bước còn lại…”

“Bà chưa từng đích thân trải qua, có quyền gì mà lên tiếng? Còn nữa, bà lại hạ chú cho tôi ngủ, bà muốn làm gì?” Rùa biển bơi ra.

“Sợ ông nói lung tung đó, cái miệng này của ông an ủi ai được chắc! Lão già ông cũng chưa trải qua, càng không có quyền nói tôi!” Phù thủy giận dữ nói.

“Vậy đi!” Bọn họ trăm miệng một lời, trừng mắt với người kia.

Một giây tiếp theo, bọn họ lại nhìn nhau cười thật lớn.

“Nguy hiểm quá!”

“Đúng rồi! Nhìn thấy nhiều ví dụ thất bại như vậy rồi, ai mà dám lao vào nữa!”

Tô bất đắc dĩ nhìn hai người già vừa buồn cười vừa khó tính này, xem như đã hoàn toàn hiểu tình cảnh này cũng do tình cảm giữa bọn họ không tệ.

“Đi thôi.” Rùa biển vỗ Tô: “Cũng không còn sớm nữa, chúng ta nên về báo cáo rồi.”

Tô đứng lên, phủ lại pháp bào lên người phù thủy, nói: “Bà giữ sức khỏe nhé, lần sau gặp lại.”

Phù thủy rặn ra một nụ cười vô cùng kỳ lạ, vẻ như bà ta muốn cười thật thân thiết, ôn hòa, nhưng khuôn mặt vốn đã dữ tợn lại không làm được, ngược lại còn làm trán của bà ta nổi đầy gân xanh: “Ta rất mong đây không phải lần cuối của chúng ta.”

Giọng điệu bình tĩnh, trạng thái tốt, nhưng nghe ra cũng tệ hại.

Vậy nên bà ta chỉ đành giữ nguyên, nhắn nhủ lòng mình bằng biểu cảm vô cùng vặn vẹo và tiếng cười rất đỗi đáng sợ kia.

“Cô bạn nhỏ không được sợ hãi nhé, cô thông minh mà phải không? Hahahaha!”