Nghề Đóng Vai Phản Diện - Đống Cảm Siêu Nhân

Chương 25: Đều là trẻ mồ côi

Đèn phòng cấp cứu sáng lên đỏ rực.

Hai bóng người cao lớn đứng ở hai bên trái phải, đối mặt với cánh cửa phòng cấp cứu đang đóng chặt.

Đinh Mặc Hải đứng bên cạnh Bùi Minh Sơ, trán ướt đẫm mồ hôi mà không kịp lau đi, ông thấp giọng kể lại tình huống vừa rồi.

"Lúc tiên sinh đang thắt cà vạt thì bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại."

"Không biết ai gọi tới, số lạ."

"Chưa kịp trở tay thì tin tức đã nổ ra luôn, nên chúng tôi suy đoán có thể người của Hợp Đạt đã gọi điện."

"Sắc mặt của tiên sinh lập tức thay đổi, ông ấy gọi điện thoại cho ngài mà ngài không bắt máy, thế là hỏi người hầu trong nhà."

"Đến nơi thì gặp cậu hai ở dưới lầu, tiên sinh không cho tôi đi theo..."

Đinh Mặc Hải vốn đang lo lắng chờ đợi ở tầng dưới.

Không ai ngờ đêm giao thừa Hợp Đạt lại làm trò bẩn thỉu như vậy, thậm chí còn bảo lãnh cho Mạc Hồng Hải tại ngoại để chữa bệnh.

Tên của Bùi Minh Sơ xuất hiện trên khắp các tiêu đề tin tức.

# Mạc Hồng Hải #

#Người thân của nạn nhân vụ 829 được tạm tha để chữa bệnh đã tố cáo mình bị giam giữ trái phép#

​#Bùi Minh Sơ Hữu Thành#

......

Bùi Cánh Hữu vừa đọc được thì lập tức biến sắc, Đinh Mặc Hải muốn ngăn ông lại, đồng thời lấy thuốc ra sẵn thì bị Bùi Cánh Hữu hất văng đi, ông ôm ngực hỏi, "Minh Sơ đâu?!"

Sau khi biết Bùi Minh Sơ đã đưa Mạc Doãn về nhà cũ, Bùi Cánh Hữu lập tức ra lệnh cho tài xế lái xe tới, khi đến dưới lầu thì ông gặp Bùi Thanh.

Hai cha con gặp nhau, Bùi Thanh có chút ngạc nhiên.

Bùi Cảnh Hữu hỏi, "A Thanh?"

Bùi Thanh thoáng kinh ngạc, nhưng chỉ trong chớp mắt vẻ mặt đã trở lại bình thường, "Cha."

"Con ở đây làm gì vậy?" Bùi Cánh Hữu hỏi.

Bùi Thanh im lặng một lúc, sau đó thản nhiên trả lời "Đến đón Mạc Doãn."

Bùi Cảnh Hữu cảm thấy tim mình nhói lên, đau thắt lại, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, ông xua tay, tái mặt ra hiệu cho Bùi Thanh giúp mình xuống xe.

Bùi Thanh thờ ơ cõng cha trên lưng, không hỏi tại sao cha lại đến đây.

Y không chỉ nói suông, y thực sự không quan tâm liệu mối quan hệ của mình với Mạc Doãn có bị phát hiện hay không.

Có thể vì sức khỏe của cha y không còn tốt như trước, có thể vì giáng đòn vào công ty quá dễ dàng khiến y nhận ra cha và anh trai cũng không phải bất khả chiến bại như y tưởng, hoặc cũng có thể là do nắm quyền kiểm soát chuyện của công ty khiến y cảm thấy như mình đã trở nên mạnh mẽ hơn trước...

Dù sao y cũng vốn định đợi đến qua Tết, cho dù không chuyển đi cũng sẽ tìm cơ hội thích hợp để ngả bài với Bùi Cảnh Hữu.

Trời đã sáng, hành lang khá yên tĩnh, có lẽ mọi người đều ra ngoài mua sắm Tết hoặc thăm họ hàng.

Bùi Thanh nhớ rằng cách đây rất lâu, y cũng sống trong một tòa nhà đổ nát như vậy, được mẹ nắm tay chậm rãi bước đi.

Bước lên lầu, cửa không đóng, gió lạnh ùa vào cửa sổ và cửa ra vào đang mở, thổi tung chiếc áo khoác nằm trên sàn nhà, có hai người hôn nhau say đắm.

Ánh đèn mờ đi.

Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, hai khuôn mặt đẹp trai không kém gì nhau nhìn về phía cánh cửa đang mở.

Người đầu tiên bước ra là bác sĩ, ông lúng túng nhìn hai anh em rồi chậm chạp lắc đầu.

Người đầu tiên phản ứng lại là Đinh Mặc Hải, ông ta bước tới hỏi, "Bác sĩ, tổng giám đốc Bùi..."

Bác sĩ đeo khẩu trang, hơi cau mày, "Chúng tôi đã cố gắng hết sức..."

Đinh Mặc Hải lùi lại nửa bước, tay ôm ngực, sắc mặt tái nhợt, chân mềm nhũn, ông vịn vào tường lắc đầu nghẹn ngào, "Tổng giám đốc Bùi..."

Hai anh em không có phản ứng gì mà chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang mở.

Sau đó, không hề có dấu hiệu báo trước, Bùi Thanh sải bước tới, nắm lấy cổ áo Bùi Minh Sơ, giơ tay lên ——đấm anh thật mạnh!

Bùi Minh Sơ quay mặt đi, khóe miệng rỉ máu, anh giơ mu bàn tay lên lau khóe môi dưới, còn chưa lau được lần thứ hai, Bùi Thanh lại tống thêm một quyền vào mặt!

Khi Bùi Thanh chuẩn bị đấm lần thứ ba thì Đinh Mặc Hải chồm tới ôm lấy y từ phía sau, "Cậu hai, cậu làm gì vậy!"

"Tránh ra."

Bùi Thanh lạnh lùng nói.

Bùi Minh Sơ dùng ngón cái lau vết máu rỉ ra từ khóe miệng, ngẩng đầu nhìn Bùi Thanh, đôi mắt Bùi Thanh lạnh lẽo đến kinh người. Nếu bây giờ y có dao trong tay, Bùi Minh Sơ dám chắc y sẽ đâm mình không chút do dự.

Tiếng ròng rọc lăn từ trong phòng mổ truyền ra, Bùi Minh Sơ quay lại nhìn, di thể Bùi Cánh Hữu bị đẩy ra ngoài.

Đinh Mặc Hải cũng thấy được, sắc mặt của Bùi Cảnh Hữu giờ đây đã xám ngoét, tay đang giữ chặt Bùi Thanh theo bản năng liền thả lỏng ra.

Giây tiếp theo, Bùi Minh Sơ bị Bùi Thanh đấm ngã xuống đất.

"Cậu hai!" Đinh Mặc Hải vội vàng nhào qua ngăn lại.

Các y tá và bác sĩ nhìn nhau, một y tá trẻ phản ứng rất nhanh, lập tức gọi nhân viên bảo vệ.

Vốn dĩ Bùi Minh Sơ không định đánh trả, nhưng sau khi chịu đòn liên tục thì anh cũng đột nhiên giận điên lên đấm trả lại.

Một người đánh chuyển thành hai người đánh lẫn nhau.

Hai anh em trầm lặng chiến đấu trước di thể của cha mình cứ như có mối hận thù sâu sắc nào đó.

Đinh Mặc Hải kéo mãi không được, mấy tên bảo vệ của bệnh viện tiến tới mới tách nổi hai người ra.

Hai người vốn ăn mặc chỉnh tề giờ đây trên mặt đầy máu, quần áo đều xộc xệch, Bùi Thanh được mấy người đỡ lên, y hướng về phía Bùi Minh Sơ thở dốc, ánh mắt lạnh lùng dữ tợn, phía Bùi Minh Sơ tương đối bình tĩnh hơn. Anh bị thương nặng hơn Bùi Thanh, máu chảy xuống cả hốc mắt, anh quay sang Đinh Mặc Hải đang giữ chặt mình, ra lệnh, "Báo cho bộ phận quan hệ công chúng đến họp."

*

Trong nhà Bùi, những người hầu đều nghe được chuyện xảy ra, cũng đọc được tin tức. Mọi người vốn đang chuẩn bị đón năm mới, toàn bộ nhà Bùi được trang hoàng một màu đỏ rực tràn ngập không khí vui mừng náo nhiệt hơn bình thường, giờ đây tất cả đều hoảng sợ, không biết phải làm gì.

Người hầu bưng cho Mạc Doãn một ly nước nóng, "Tiểu Doãn, xảy ra chuyện gì vậy?"

Hai anh em bế Bùi Cánh Hữu đã bất tỉnh lên xe đến bệnh viện, sau đó Bùi Minh Sơ bảo tài xế đưa Mạc Doãn về nhà trước. Mạc Doãn "bị tình huống trước mắt làm cho hoảng sợ" đến mức kéo tay áo Bùi Minh Sơ, Bùi Minh Sơ sờ sờ gáy hắn, nhỏ giọng an ủi, "Đừng sợ, ở nhà đợi."

Qua bờ vai của Bùi Minh Sơ, ánh mắt của Mạc Doãn chạm vào ánh mắt Bùi Thanh, rất khó để diễn tả ánh mắt của y, nhưng vào lúc đó, hắn thực sự cảm thấy thế giới đang rung chuyển.

"Tôi cũng không biết."

Mạc Doãn nắm chặt ly, hơi cau mày, cúi đầu nói, "Tôi không biết gì hết."

Người hầu không còn cách nào khác đành phải an ủi hắn thêm vài câu rồi đi ra ngoài.

Cửa vừa đóng lại, khóe môi rũ xuống của Mạc Doãn chậm rãi nhếch lên, hắn cười đến mức toàn thân run lên, chiếc muỗng chạm vào thành ly phát ra tiếng lách cách khe khẽ.

Đáng thương quá đi mất! Chậc chậc chậc!

May mắn làm sao! Lần này hắn tính toán chính xác thời gian, cuối cùng tận mắt nhìn thấy vẻ mặt của hai nhân vật chính, thật sự là...

Mạc Doãn nhịn không được nữa, đành đặt ly sô cô la nóng xuống, một tay ôm mặt, dùng một phần lòng bàn tay che miệng, giấu tiếng cười trong lòng bàn tay.

Từ trước đến nay hắn chưa bao giờ tiếp xúc với những người tự nhiên khác, hắn không biết liệu những người tự nhiên khác có thờ ơ, ít quan tâm đến hầu hết mọi thứ trên đời này giống hắn hay không?

Thời điểm bước vào những thế giới nhỏ làm nhiệm vụ cũng chẳng gợi được bao nhiêu hứng thú trong lòng hắn.

Làm việc cho liên minh ư?

Chán muốn chết!

Hắn không hề có tinh thần chuyên nghiệp đó.

Là một nhân vật phản diện, lẽ ra hắn sẽ bị nhân vật chính đánh bại sau khi làm những chuyện xấu xa đồi bại, thế nhưng hắn lại thẳng tay xiên luôn nhân vật chính vì mình ... thích vậy! Mất đi nhân vật chính, toàn bộ thế giới liền vỡ vụn trong nháy mắt, năng lượng sụp đổ, tiếng rên rỉ than khóc trộn lẫn với sự tuyệt vọng bao trùm khắp nơi.

Mạc Doãn đột nhiên ngẩn người ra.

Hắn cảm thấy trong cơ thể mình có một sự hưng phấn kỳ lạ, một cảm giác tê dại mơ hồ dâng lên từ xương cốt, và những tia khoái cảm lóe lên khắp vỏ não.

Đó là lần đầu tiên Mạc Doãn cười thật sự trong cuộc đời trưởng thành của mình.

Lúc nghe thấy tiếng cười của chính mình, hắn kinh ngạc lắm.

Thì ra đây là cảm giác "hạnh phúc" chăng?

Cuối cùng hắn cũng tìm ra cách để làm hài lòng chính mình...

Mạc Doãn cười một hồi, cầm sô cô la nóng lên nhấp một ngụm, vị ngọt lẫn đắng nhẹ nhàng trôi vào cổ họng, hắn "hừ" nhẹ trong cổ họng, cảm thấy khẩu vị của mình dường như đã tăng lên .

*

Đây là năm mới hỗn loạn và vắng vẻ nhất mà nhà Bùi từng trải qua.

Cái chết đột ngột của Bùi Cánh Hữu vì bạo bệnh là một cú sốc lớn đối với hai anh em nhà Bùi và toàn bộ công ty Hữu Thành, những lời buộc tội của Mạc Hồng Hải càng khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.

Bùi Minh Sơ một mặt phải đối mặt với việc điều tra và quan hệ công chúng, mặt khác phải sắp xếp tang lễ cho Bùi Cánh Hữu, sức lực của anh gần như bị vắt kiệt. Bùi Thanh đánh nhau một trận với anh xong thì dường như cũng đã bình tĩnh lại. Hai anh em ăn ý không nhắc đến chuyện-mà-ai-cũng-biết đó, mỗi người tập trung làm chuyện của mình —— nhưng không ai quay về nhà Bùi.

Những ngày đó, Mạc Doãn sống một cuộc sống vô cùng yên bình, rất nhiều người hầu của nhà Bùi được điều động ra ngoài để hỗ trợ tang lễ, nghe nói tang lễ được tổ chức tại khu vườn cạnh hồ miên sa, nơi Bùi phu nhân qua đời.

Mạc Doãn ở một mình trong nhà Bùi, đón cả năm mới và kỳ nghỉ đông.

Lúc Đinh Mặc Hải quay lại nhà Bùi lấy đồ thì Mạc Doãn đang tưới hoa trong vườn.

Ngày hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở nhà họ Mạc khiến Bùi Cảnh Hữu phải kích động như vậy? Đinh Mặc Hải không đi theo nên không biết tình huống cụ thể.

Mạc Doãn thấy ông từ xa, bình thản chào hỏi, "Chú Đinh."

Đinh Mặc Hải gật đầu, "Cậu khỏe không? Ở nhà ổn không?"

Mạc Doãn gật đầu, "Bọn họ đâu rồi?"

Đinh Mặc Hải nói, "Bận đến mức không có thời gian nghỉ ngơi."

Sắc mặt Mạc Doãn có chút buồn bã, hắn cúi mặt xuống, nhẹ giọng nói, "Chuyện xảy ra quá đột ngột."

Đinh Mặc Hải thở dài, "Chứ gì nữa, vừa mới phẫu thuật thành công xong..."

Bác sĩ cũng đã cảnh cáo ông không nên xúc động. Kỳ thật cuộc điện thoại đó đã khiến Bùi Cảnh Hữu có chút kích động rồi, Đinh Mặc Hải cũng đã lấy sẵn thuốc ra để ông uống, nhưng Bùi Cảnh Hữu lại gạt đổ đi, nói mình không sao vì lúc sáng đã uống rồi, nghe vậy nên Đinh Mặc Hải mới không thuyết phục nữa.

Có lẽ lúc đó ông nên đưa ra lời khuyên nào đó, hoặc nếu ông đi theo... Bùi Cánh Hữu sẽ không chết vì đau tim...

Đinh Mặc Hải ở bên Bùi Cảnh Hữu gần 20 năm, trong lòng không khỏi cảm thấy rất đau lòng, sau đó lại nghĩ tới hai cậu chủ nhà họ Bùi đột nhiên mất cha, trở thành trẻ mồ côi hoàn toàn không cha không mẹ, chẳng phải còn thương tâm hơn chàng trai trẻ trước mặt này gấp trăm lần sao? Đinh Mặc Hải liếc nhìn Mạc Doãn đang cúi đầu, đột nhiên nghĩ đến hiện tại cả ba đứa trẻ đều là trẻ mồ côi...

"Cậu ở nhà nghỉ ngơi thật tốt nhé," Đinh Mặc Hải an ủi, "Đợi 2 ngày nữa sau khi giải quyết mọi việc xong thì họ sẽ quay lại."

Mạc Doãn "Dạ" một tiếng, sau đó cau mày nói, "Chuyện của bác tôi..."

"Chuyện đó cậu không cần lo, chỉ là lời đồn đãi không có căn cứ thôi, cậu cả không bao giờ làm chuyện bất hợp pháp hoặc trái với pháp luật cả."

Sắc mặt Mạc Doãn vẫn xám xịt vì lo lắng, hắn thấp giọng nói, "Anh ấy đã nói dối tôi, nói bác tôi đã đi làm ăn xa."

Đinh Mặc Hải không biết việc này, thế là lại khuyên nhủ, "Nhất định là do cậu cả không muốn cậu buồn, cậu đừng suy nghĩ nhiều." Ông vỗ nhẹ vào vai Mạc Doãn, thở dài, "Từ giờ trở đi chỉ còn ba anh em các cậu sống nương tựa vào nhau, đừng để ý đến những chuyện khác người khác nữa."

Mạc Doãn gật đầu nói, "Khi nào tổ chức tang lễ cho tổng giám đốc Bùi? Tôi đi được không?"

Đinh Mặc Hải trả lời, "Ngày mai, về chuyện cậu có thể đi hay không... để tôi hỏi cậu cả lại đã."

*

Hồ miên sa vào mùa đông không đóng băng, trong vườn toàn là lụa trắng và vải đen, Đinh Mặc Hải truyền đạt lời nhắn của Mạc Doãn cho Bùi Minh Sơ, Bùi Minh Sơ im lặng hồi lâu mới lên tiếng, "Để em ấy ở nhà nghỉ ngơi đi."

Đinh Mặc Hải nói "Được", ông muốn biết ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng cũng thầm hiểu đây là chuyện mà mình không nên hỏi.

"Em ấy thế nào rồi?" Bùi Minh Sơ nói nhỏ.

Đinh Mặc Hải sửng sốt một chút, sau đó mới trả lời, "Vẫn bình thường."

Bùi Minh Sơ lại im lặng, "Vậy thì tốt."

Sau khi Đinh Mặc Hải rời đi, Bùi Minh Sơ khẽ nghiêng đầu, hai tay chắp sau lưng, cả người căng thẳng và nghiêm nghị.

Mấy ngày qua, anh vẫn luôn tránh nhớ lại khoảnh khắc ngày hôm đó.

Tại sao Mạc Hồng Hải đột nhiên được tạm tha để chữa bệnh? Và tin tức lại nổ ra vào thời điểm đó? Mọi thứ sao lại trùng hợp như vậy? Hết việc này đến việc khác khiến người ta không thở nổi, tựa như bàn tay số mệnh đã sắp xếp.

Bùi Minh Sơ chưa bao giờ tin vào những điều viển vông đó, nhưng anh đã trực tiếp cảm nhận được sự tàn khốc của số phận.

Trong hai ngày qua, mỗi khi nhắm mắt lại, anh sẽ nhìn thấy ánh mắt pha trộn giữa kinh ngạc, thất vọng và tức giận của Bùi Cánh Hữu, và đó thực sự là ánh mắt cuối cùng mà cha anh nhìn anh.

Bùi Minh Sơ nắm chặt cổ tay mình, sắc mặt trầm như nước, nhìn mặt hồ tĩnh lặng ngoài cửa sổ, suy nghĩ rơi vào trong đó, rồi dần dần bị nhấn chìm...

Tang lễ rất trang trọng, hai anh em cùng với tất cả cán bộ lão thành của Hữu Thành khiến toàn bộ tang lễ trở nên vô cùng yên tĩnh. Dựa theo di chúc mà Bùi Cánh Hữu đã lập từ lâu, ông và Việt Tích Vân được chôn cất ở cạnh nhau, trước bia mộ là tầng tầng lớp lớp những đóa huệ trắng như tuyết.

Trong suốt toàn bộ quá trình diễn ra tang lễ Bùi Thanh vẫn tỏ ra lạnh lùng vô cảm, chỉ để cho Bùi Minh Sơ chủ trì toàn bộ mọi việc.

Sau tang lễ, Bùi Minh Sơ tiễn mấy vị nguyên lão đi. Những người này rất lo lắng về tình hình hỗn loạn hiện tại của Hữu Thành, vì vậy tranh thủ thời gian nán lại nói chuyện và thảo luận cùng Bùi Minh Sơ rất lâu. Sau khi tiễn họ về, Bùi Minh Sơ phát hiện Bùi Thanh không biết từ khi nào cũng đã biến mất, chỉ còn lại Đinh Mặc Hải và một nhóm vệ sĩ phía sau.

Bùi Minh Sơ nhìn Đinh Mặc Hải, "Bùi Thanh đâu?"

Đinh Mặc Hải có chú ý đến Bùi Thanh, biết y đã rời đi từ sớm rồi.

Thái dương Bùi Minh Sơ đột nhiên nhảy dựng lên, sắc mặt đột nhiên thay đổi, lập tức quay người lại, Đinh Mặc Hải sửng sốt một lát, vội vàng đi theo, "Cậu chủ ——"


16/O3/2O24