Nghe Cái Bút Nói Rằng Anh Thầm Yêu Em?
Chương 10
Tuy có được sự cho phép của Giang Thành rằng bất cứ lúc nào cũng có thể đến nhà cậu ấy học tập, nhưng Hướng Vi không hề lạm dụng đặc quyền này, ngoại trừ một lần duy nhất đột ngột đến nhà cậu ta, từ đó về sau vẫn chưa từng qua nữa.
Chuyện này làm cho Nhị Hắc vô cùng thất vọng, thất vọng với sự hờ hững của Hướng Vi, trong lòng nó âm thầm hạ quyết tâm, có chết cũng không nói một lời nào với cô nữa.
Trừ khi cô khóc lóc than thở đến sám hối và cầu xin nó tha thứ.
Nhưng mà…
Người đang chìm đắm trong học tập đến mức không thể tự kiềm chế như Hướng Vi hoàn toàn không hề chú ý đến quyết tâm của Nhị Hắc.
Sau khi buồn bực cả ngày, sau khi Hướng Vi tan học trở về phòng, Nhị Hắc không nhịn được mà tức giận nói:
“Ta không bao giờ muốn nói chuyện với loại người không giữ lời như cô nữa.”
Lúc đó Hướng Vi đang xem xét lại những vấn đề nghi vấn trong sách, nghe thấy lời nói của Nhị Hắc thì ngơ ngác không hiểu gì, ngẩng đầu hỏi: “Mày không phải đang nói chuyện với tao sao?”
Nhị Hắc vẻ mặt kiêu ngạo: “Sẽ không có câu thứ hai.”
“…” Hướng Vi: “Mày đã nói câu thứ hai rồi.”
“Sẽ không có câu thứ ba.”
“Câu thứ ba cũng…”
“Đây không phải là trọng điểm.” Nhị Hắc ngắt lời “Trọng điểm là ta sẽ không bao giờ nói chuyện cùng cô nữa.”
Nói xong, Nhị Hắc liền xoay người, hai tay chống nạnh, hếch mũi lên trời mà nặng nề hừ một tiếng.
Bây giờ đã biết nên làm gì chưa?
Hừ.
Loài người ngu xuẩn, mau sám hối đi. Bản yêu đang nóng giận, và cũng không phải là kẻ dễ dụ.
Trong lòng Nhị Hắc vô cùng đắc ý, đã chuẩn bị nghe Hướng Vi khóc lóc đến mức khuôn mặt trở nên cực kỳ vui vẻ, rồi còn lên tư tưởng chuẩn bị tha thứ cho cô.
Kết quả..
Hướng Vi: “Nhưng mà nhìn qua mày giống như rất muốn nói chuyện với tao mà.” Từ trong giọng nói có thể nghe ra nghi ngờ và khó hiểu tràn ngập.
Nhị Hắc: “…” Ta thật sự muốn tuyệt giao.
Bình tĩnh một lúc, Nhị Hắc không bước qua được quyết tâm của chính mình, trực tiếp nói luôn: “Rõ ràng cô đã đồng ý là đi qua nhà chủ nhân của ta, mỗi ngày đều đi, tại sao ngay cả một lần cô cũng không đi?”
Hóa ra là nó đang giận dỗi vì chuyện này.
Hướng Vi hiểu ra, Nhị Hắc bị cô mượn về cũng được gần nửa tháng rồi, bảo sao nó nhớ Giang Thành.
Cô cũng quá bất cẩn rồi.
“Vậy thì bây giờ chúng ta đi thôi.” Hướng Vi tủm tỉm cười nói.
Bây giờ đi? Nhị Hắc ngây người, một lúc sau vẫn chưa hoàn hồn lại được, kỳ quái hỏi: “Tại sao cô không ăn năn hối lỗi một chút đi. Rõ ràng là ta đang chỉ trích cô???”
Hướng Vi:???
Chỉ trích cái gì cơ?
Sao cô không nghe ra vậy?
Sau khi chuẩn bị đầy đủ, Hướng Vi đeo cặp sách, cầm theo Nhị Hắc ra ngoài, trên đường đi tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Nguyên nhân chắc là lại có thể hỏi bài Giang Thành thôi.
Ừ, đúng rồi, trọng điểm là đi hỏi bài.
Mấy hôm trước, cô lấy quyển vở ghi của Giang Thành ra nhìn một lượt, chỗ nào không hiểu thì đánh dấu lại. Hôm nay vừa vặn có thể hỏi hết một lần luôn.
Đến trước cửa nhà Giang Thành, Hướng Vi không mở mật mã, mà chỉ ấn chuông cửa rồi ôm quyển notebook chờ ở ngoài.
Khi Giang Thành nghe được tiếng chuông cửa thì cậu đang chuẩn bị đi ra ngoài, vừa đi giày vừa nghe điện thoại.
“Cậu đang ở đâu? Nói vị trí cụ thể?”
“Được rồi. Giờ mình qua.”
“Yên tâm đi. Mình đã bảo đến là đến, sẽ không nuốt lời đâu.”
Mới nói được một nửa thì Giang Thành nghe thấy có người ấn chuông, tiện tay mở cửa thì bao nhiêu mờ mịt trong lòng trong nháy mắt tan biến hết, tâm trạng tốt giống như muốn bay lên đến trời xanh.
“Cậu muốn ra ngoài sao?” Hướng Vi đang định chào hỏi cậu ấy, bỗng nhiên để ý là cậu đang đi giày bóng rổ, nên mới hỏi như vậy.
Giang Thành cười khẽ: “Không có gì quan trọng cả. Chỉ là tôi vừa nghĩ ra ngoài hóng gió một chút.” Khi trả lời cô, tay cậu ấn tắt điện thoại.
Cậu đã chờ cô ấy nhiều ngày như vậy, vất vả mãi mới chờ được, làm sao có thể ra ngoài nữa?
Không có chuyện gì quan trọng hơn gặp cô cả.
Giang Thành đổi lại dép lê, rồi lấy từ tủ giày ra một đôi dép lê có hình ngựa nhỏ màu hồng đưa cho Hướng Vi.
“Ơ, hình như lần trước không nhìn thấy có đôi dép lê này?” Hướng Vi vừa đổi giày vừa hỏi.
“Mới mua.” Giang Thành nói, ánh mắt dừng lại ở cô gái đang ngoan ngoãn đổi giày ở ngoài, khóe miệng cong lên không thể nào giấu được, ngọt ngào trong ánh mắt có thể so với mật ong.
À, vừa khít.
Cùng với đôi dép lê màu xanh cùng loại trên chân cậu thành một cặp.
Hướng Vi cũng phát hiện đôi dép lê trên chân Giang Thành cùng loại, cười nói: “Cậu thích kẻ sọc à?”
Giang Thành: “……” Biết vậy mua cùng màu luôn cho rồi.
Nhị Hắc: “……” Không nhìn ra cùng loại sao hả trời?
Ở bên kia, người vì tập hít đất mà bị trật eo đang nằm trên đất chờ đợi sự cứu viện là Nguyên Dã, tự nhiên nghe thấy tiếng còi xe cứu thương “bí bo bí bo bí bo..” mà giật mình, vẻ mặt ngơ ngác không hiểu gì.
Mà càng khiến hắn ngơ ngác hơn chính là tin nhắn wechat mới đến.
Giang Thành: Mình giúp cậu gọi 120.
Nguyên Dã:……………………
Cái kẻ vừa nói nhất định sẽ không nuốt lời đâu mất rồi?????
Nếu không phải chuyện này quá mức mất mặt, cậu đã tự gọi 120 rồi. Làm sao mà phải nằm ở đây giả bộ ngắm sao ngắm trăng? Cho nhân cách thứ hai của cậu xem à?
Đây là sân bóng đó!!!
Ở trên sân đầy người, nếu để mọi người nhìn thấy cảnh cậu bị 120 nâng đi thì bảo cậu sau này ở trường học muốn sống như thế nào?
Những lời kêu rên của Nguyên Dã thì Giang Thành không thể nghe thấy, bởi vì cậu ta đang bận chỉ bài cho người trong lòng.
“Đầu tiên làm ý này trước, dùng định lý hai đường thẳng song song để chứng minh hai tam giác này bằng nhau, sau đó lại…”
Cậu nói nhẹ nhàng, chậm rãi, sau mỗi câu đều dừng lại một chút, đợi Hướng Vi đuổi kịp tốc độ của cậu thì lại tiếp tục nói.
Giọng của Giang Thành rất dễ nghe, lại thêm Hướng Vi bây giờ lại ngồi rất gần, mỗi một câu giống như đang thì thầm bên tai cô, sau đó lại là hơi thở ấm áp của cậu ấy, làm cho tai cô tê dại, không cẩn thận lại thất thần.
Giang Thành vừa giảng xong một đề, hỏi cô “Có hiểu không”, cô chỉ có thể chột dạ mà lắc đầu áy náy.
Cô vừa rồi bị lạc vào cõi thần tiên nào vậy?
Nhị Hắc cũng có câu hỏi tương tự.
Đề bài này chủ nhân nhà nó đã nói ba lần rồi, thế mà cái người ngu ngốc này còn lắc đầu không hiểu. Nếu cứ tiếp tục như vậy, lỡ chủ nhân nhà nó nhìn thấu cái sự ngu ngốc của cô, thay lòng đổi dạ thì biết làm sao?
Lo lắng của Nhị Hắc rõ ràng là dư thừa. Vì Hướng Vi, sự kiên nhẫn của Giang Thành là vô hạn.
Cho dù là một đề bài giảng tám trăm lần, chỉ cần đối tượng là cô ấy, cậu đều có thể nói không biết mệt, vui vẻ chịu đựng.
Nhìn Hướng Vi đang ủ rũ cụp đuôi vì xấu hổ, Giang Thành cảm thấy cực kỳ đáng yêu, cười nói: “Cũng là do tôi giảng không rõ, để tôi giảng lại cho em một lần nữa.”
Giọng điệu muốn bao nhiêu cưng chiều thì có bấy nhiêu.
Nhị Hắc: “……” Nói về trợn mắt nói dối, chỉ có chủ nhân nhà ta là đáng nể thôi.
Hướng Vi cảm thấy mình đã lãng phí quá nhiều thời gian của Giang Thành, cũng không muốn lại làm phiền cậu nên lắc đầu nói: “Cậu giảng bài rất rõ ràng. Là do tôi ngu ngốc thôi, để tôi trở về tự đọc rồi suy ngẫm một chút.”
Giang Thành nghe ra trong lời nói của cô có ý muốn tạm biệt, tuy rằng trong lòng không muốn nhưng cũng không ngăn cản cô.
“Tôi đưa em về.” Cậu nói.
“Không cần đâu. Tôi biết đường mà, tự tôi về cũng được.” Lần trước đã phiền cậu ấy đưa về rôi, làm sao có thể lại làm phiền người ta.
Giang Thành kiên trì: “Tôi muốn đưa em về.”
Hướng Vi nghe vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó hiểu ra.
Trước khi cô tới, cậu ấy đã chuẩn bị đi ra ngoài hóng gió, bỗng nhiên bị cô đột ngột đến làm quấy rầy kế hoạch. Bây giờ cậu nhân tiện đưa cô về rồi hóng gió luôn.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Hướng Vi không còn từ chối nữa: “Vậy cũng nhau đi thôi.”
Giang Thành không biết vì sao tự nhiên Hướng Vi lại thay đổi ý định, nhưng nhìn cái biểu cảm thản nhiên “bạn học tiện đường đưa nhau về là chuyện bình thường thôi” là cậu biết cô chắc chắn không có hiểu ý của cậu.
Mà thôi, cũng giống nhau. Cô nỗ lực để nâng cao thành tích học tập như vậy, cậu không muốn làm cô bối rối.
…
Từ nhà Giang Thành đến nhà Hướng Vi chỉ cách nhau một đường hầm, một bên là khu nhà cao ốc, một bên là dãy nhà gạch xanh thấp. Đi qua đường hầm và hai ngã tư đèn xanh đèn đỏ là đến đầu ngõ nhà Hướng Vi.
“Cậu đưa tôi đến đây thôi.” Hướng Vi nói.
Giang Thành gật gật đầu, ý bảo cô đi vào, nhưng chính mình lại đứng tại chỗ chờ đợi, cho đến khi dáng người thướt tha kia biến mất ở phía sâu trong ngõ nhỏ, mới tiếc nuối thu hồi tầm mắt, quay người về nhà.
Không ngờ khi cậu mới quay người lại, phía sau bỗng nhiên nghe tiếng cô ấy gọi lớn:
“Giang Thành, đợi một chút đã.”
“Hả?” Cậu quay đầu, nhìn cô đang chạy về phía mình.
“Hôm nay cảm ơn cậu. Còn nữa,…” Cô ngẩng đầu, khóe miệng cùng với đuôi mắt đều cong lên, vui vẻ nói: “Giang Thành, chúc ngủ ngon.”
Âm thanh dịu dàng ngọt ngào, làm cho tai cậu tê dại.
Giang Thành cúi đầu cười nhẹ: “Em ngủ ngon.” Cậu chỉ sợ là đêm nay ngủ không nổi.
…
Sau khi từ biệt với Giang Thành, Hướng Vi trở về phòng mình. Nhờ ánh đèn của phòng khách, cô đem tất cả những đề bài mà hôm nay Giang Thành giảng đọc lại một lần rồi mới ngủ. Nhưng khi nhắm mắt lại, hình ảnh đầu tiên xuất hiện trong đầu lại là…
Cảnh Giang Thành hôm nay chỉ bài cho cô.
Aizz, thực sự cực kỳ đẹp trai mà.
May mắn rằng cậu ấy không phải là giáo viên, chứ nếu không học sinh làm gì có tâm tư nghe giảng, chỉ cần cậu ấy cười thì hồn không biết đã bay đi đâu mất tiêu.
Từ từ… khoan đã.
Hướng Vi mạnh mẽ kéo bản thân ra khỏi bộ dáng mê trai.
Hướng Vi à Hướng Vi, Giang Thành đối xử với cô tốt như vậy, trượng nghĩa như vậy, thế mà cô lại ở đây mê mẩn cậu ấy. Nguyên tắc làm người đâu mất rồi? Thật là quá vô liêm sỉ mà.
Hướng Vi tự phê bình bản thân trong lòng một hồi rồi mới yên tâm ngủ.
Nhưng mới vừa nhắm mắt, cô lại nghe tiếng Nhị Hắc nói:
“Ta cảm thấy chủ nhân nhà ta thực sự quá vất vả rồi.”
Cô mở mắt ra, hỏi: “Cho nên?”
“Ta muốn ôm yêu thương cậu ta một cái.”
“……” Hướng Vi: “Mày đừng có nghĩ linh tinh nữa. Chăm chỉ tu tiên đi. Mày chỉ là một cái bút, ôm yêu với thương cái gì?”
“Ta biết. Nên ta muốn cô giúp ta làm thay.”
“Làm thay cái gì cơ?”
“Ôm yêu thương chủ nhân nhà ta một cái.”
“…”
“Mấy ngày nữa là thi sát hạch rồi, cô tự nhìn mà làm đi nhé.”
“…”
Cô có thể từ chối không?
Chính là không thể nói rằng…
Giang Thành, bút của cậu bảo tôi ôm yêu thương cậu một cái.
Đây giống lời con người nên nói sao?
Giống lời để nói sao?
Làm người không thể quá vô liêm sỉ mà!!!!!!
Chuyện này làm cho Nhị Hắc vô cùng thất vọng, thất vọng với sự hờ hững của Hướng Vi, trong lòng nó âm thầm hạ quyết tâm, có chết cũng không nói một lời nào với cô nữa.
Trừ khi cô khóc lóc than thở đến sám hối và cầu xin nó tha thứ.
Nhưng mà…
Người đang chìm đắm trong học tập đến mức không thể tự kiềm chế như Hướng Vi hoàn toàn không hề chú ý đến quyết tâm của Nhị Hắc.
Sau khi buồn bực cả ngày, sau khi Hướng Vi tan học trở về phòng, Nhị Hắc không nhịn được mà tức giận nói:
“Ta không bao giờ muốn nói chuyện với loại người không giữ lời như cô nữa.”
Lúc đó Hướng Vi đang xem xét lại những vấn đề nghi vấn trong sách, nghe thấy lời nói của Nhị Hắc thì ngơ ngác không hiểu gì, ngẩng đầu hỏi: “Mày không phải đang nói chuyện với tao sao?”
Nhị Hắc vẻ mặt kiêu ngạo: “Sẽ không có câu thứ hai.”
“…” Hướng Vi: “Mày đã nói câu thứ hai rồi.”
“Sẽ không có câu thứ ba.”
“Câu thứ ba cũng…”
“Đây không phải là trọng điểm.” Nhị Hắc ngắt lời “Trọng điểm là ta sẽ không bao giờ nói chuyện cùng cô nữa.”
Nói xong, Nhị Hắc liền xoay người, hai tay chống nạnh, hếch mũi lên trời mà nặng nề hừ một tiếng.
Bây giờ đã biết nên làm gì chưa?
Hừ.
Loài người ngu xuẩn, mau sám hối đi. Bản yêu đang nóng giận, và cũng không phải là kẻ dễ dụ.
Trong lòng Nhị Hắc vô cùng đắc ý, đã chuẩn bị nghe Hướng Vi khóc lóc đến mức khuôn mặt trở nên cực kỳ vui vẻ, rồi còn lên tư tưởng chuẩn bị tha thứ cho cô.
Kết quả..
Hướng Vi: “Nhưng mà nhìn qua mày giống như rất muốn nói chuyện với tao mà.” Từ trong giọng nói có thể nghe ra nghi ngờ và khó hiểu tràn ngập.
Nhị Hắc: “…” Ta thật sự muốn tuyệt giao.
Bình tĩnh một lúc, Nhị Hắc không bước qua được quyết tâm của chính mình, trực tiếp nói luôn: “Rõ ràng cô đã đồng ý là đi qua nhà chủ nhân của ta, mỗi ngày đều đi, tại sao ngay cả một lần cô cũng không đi?”
Hóa ra là nó đang giận dỗi vì chuyện này.
Hướng Vi hiểu ra, Nhị Hắc bị cô mượn về cũng được gần nửa tháng rồi, bảo sao nó nhớ Giang Thành.
Cô cũng quá bất cẩn rồi.
“Vậy thì bây giờ chúng ta đi thôi.” Hướng Vi tủm tỉm cười nói.
Bây giờ đi? Nhị Hắc ngây người, một lúc sau vẫn chưa hoàn hồn lại được, kỳ quái hỏi: “Tại sao cô không ăn năn hối lỗi một chút đi. Rõ ràng là ta đang chỉ trích cô???”
Hướng Vi:???
Chỉ trích cái gì cơ?
Sao cô không nghe ra vậy?
Sau khi chuẩn bị đầy đủ, Hướng Vi đeo cặp sách, cầm theo Nhị Hắc ra ngoài, trên đường đi tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Nguyên nhân chắc là lại có thể hỏi bài Giang Thành thôi.
Ừ, đúng rồi, trọng điểm là đi hỏi bài.
Mấy hôm trước, cô lấy quyển vở ghi của Giang Thành ra nhìn một lượt, chỗ nào không hiểu thì đánh dấu lại. Hôm nay vừa vặn có thể hỏi hết một lần luôn.
Đến trước cửa nhà Giang Thành, Hướng Vi không mở mật mã, mà chỉ ấn chuông cửa rồi ôm quyển notebook chờ ở ngoài.
Khi Giang Thành nghe được tiếng chuông cửa thì cậu đang chuẩn bị đi ra ngoài, vừa đi giày vừa nghe điện thoại.
“Cậu đang ở đâu? Nói vị trí cụ thể?”
“Được rồi. Giờ mình qua.”
“Yên tâm đi. Mình đã bảo đến là đến, sẽ không nuốt lời đâu.”
Mới nói được một nửa thì Giang Thành nghe thấy có người ấn chuông, tiện tay mở cửa thì bao nhiêu mờ mịt trong lòng trong nháy mắt tan biến hết, tâm trạng tốt giống như muốn bay lên đến trời xanh.
“Cậu muốn ra ngoài sao?” Hướng Vi đang định chào hỏi cậu ấy, bỗng nhiên để ý là cậu đang đi giày bóng rổ, nên mới hỏi như vậy.
Giang Thành cười khẽ: “Không có gì quan trọng cả. Chỉ là tôi vừa nghĩ ra ngoài hóng gió một chút.” Khi trả lời cô, tay cậu ấn tắt điện thoại.
Cậu đã chờ cô ấy nhiều ngày như vậy, vất vả mãi mới chờ được, làm sao có thể ra ngoài nữa?
Không có chuyện gì quan trọng hơn gặp cô cả.
Giang Thành đổi lại dép lê, rồi lấy từ tủ giày ra một đôi dép lê có hình ngựa nhỏ màu hồng đưa cho Hướng Vi.
“Ơ, hình như lần trước không nhìn thấy có đôi dép lê này?” Hướng Vi vừa đổi giày vừa hỏi.
“Mới mua.” Giang Thành nói, ánh mắt dừng lại ở cô gái đang ngoan ngoãn đổi giày ở ngoài, khóe miệng cong lên không thể nào giấu được, ngọt ngào trong ánh mắt có thể so với mật ong.
À, vừa khít.
Cùng với đôi dép lê màu xanh cùng loại trên chân cậu thành một cặp.
Hướng Vi cũng phát hiện đôi dép lê trên chân Giang Thành cùng loại, cười nói: “Cậu thích kẻ sọc à?”
Giang Thành: “……” Biết vậy mua cùng màu luôn cho rồi.
Nhị Hắc: “……” Không nhìn ra cùng loại sao hả trời?
Ở bên kia, người vì tập hít đất mà bị trật eo đang nằm trên đất chờ đợi sự cứu viện là Nguyên Dã, tự nhiên nghe thấy tiếng còi xe cứu thương “bí bo bí bo bí bo..” mà giật mình, vẻ mặt ngơ ngác không hiểu gì.
Mà càng khiến hắn ngơ ngác hơn chính là tin nhắn wechat mới đến.
Giang Thành: Mình giúp cậu gọi 120.
Nguyên Dã:……………………
Cái kẻ vừa nói nhất định sẽ không nuốt lời đâu mất rồi?????
Nếu không phải chuyện này quá mức mất mặt, cậu đã tự gọi 120 rồi. Làm sao mà phải nằm ở đây giả bộ ngắm sao ngắm trăng? Cho nhân cách thứ hai của cậu xem à?
Đây là sân bóng đó!!!
Ở trên sân đầy người, nếu để mọi người nhìn thấy cảnh cậu bị 120 nâng đi thì bảo cậu sau này ở trường học muốn sống như thế nào?
Những lời kêu rên của Nguyên Dã thì Giang Thành không thể nghe thấy, bởi vì cậu ta đang bận chỉ bài cho người trong lòng.
“Đầu tiên làm ý này trước, dùng định lý hai đường thẳng song song để chứng minh hai tam giác này bằng nhau, sau đó lại…”
Cậu nói nhẹ nhàng, chậm rãi, sau mỗi câu đều dừng lại một chút, đợi Hướng Vi đuổi kịp tốc độ của cậu thì lại tiếp tục nói.
Giọng của Giang Thành rất dễ nghe, lại thêm Hướng Vi bây giờ lại ngồi rất gần, mỗi một câu giống như đang thì thầm bên tai cô, sau đó lại là hơi thở ấm áp của cậu ấy, làm cho tai cô tê dại, không cẩn thận lại thất thần.
Giang Thành vừa giảng xong một đề, hỏi cô “Có hiểu không”, cô chỉ có thể chột dạ mà lắc đầu áy náy.
Cô vừa rồi bị lạc vào cõi thần tiên nào vậy?
Nhị Hắc cũng có câu hỏi tương tự.
Đề bài này chủ nhân nhà nó đã nói ba lần rồi, thế mà cái người ngu ngốc này còn lắc đầu không hiểu. Nếu cứ tiếp tục như vậy, lỡ chủ nhân nhà nó nhìn thấu cái sự ngu ngốc của cô, thay lòng đổi dạ thì biết làm sao?
Lo lắng của Nhị Hắc rõ ràng là dư thừa. Vì Hướng Vi, sự kiên nhẫn của Giang Thành là vô hạn.
Cho dù là một đề bài giảng tám trăm lần, chỉ cần đối tượng là cô ấy, cậu đều có thể nói không biết mệt, vui vẻ chịu đựng.
Nhìn Hướng Vi đang ủ rũ cụp đuôi vì xấu hổ, Giang Thành cảm thấy cực kỳ đáng yêu, cười nói: “Cũng là do tôi giảng không rõ, để tôi giảng lại cho em một lần nữa.”
Giọng điệu muốn bao nhiêu cưng chiều thì có bấy nhiêu.
Nhị Hắc: “……” Nói về trợn mắt nói dối, chỉ có chủ nhân nhà ta là đáng nể thôi.
Hướng Vi cảm thấy mình đã lãng phí quá nhiều thời gian của Giang Thành, cũng không muốn lại làm phiền cậu nên lắc đầu nói: “Cậu giảng bài rất rõ ràng. Là do tôi ngu ngốc thôi, để tôi trở về tự đọc rồi suy ngẫm một chút.”
Giang Thành nghe ra trong lời nói của cô có ý muốn tạm biệt, tuy rằng trong lòng không muốn nhưng cũng không ngăn cản cô.
“Tôi đưa em về.” Cậu nói.
“Không cần đâu. Tôi biết đường mà, tự tôi về cũng được.” Lần trước đã phiền cậu ấy đưa về rôi, làm sao có thể lại làm phiền người ta.
Giang Thành kiên trì: “Tôi muốn đưa em về.”
Hướng Vi nghe vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó hiểu ra.
Trước khi cô tới, cậu ấy đã chuẩn bị đi ra ngoài hóng gió, bỗng nhiên bị cô đột ngột đến làm quấy rầy kế hoạch. Bây giờ cậu nhân tiện đưa cô về rồi hóng gió luôn.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Hướng Vi không còn từ chối nữa: “Vậy cũng nhau đi thôi.”
Giang Thành không biết vì sao tự nhiên Hướng Vi lại thay đổi ý định, nhưng nhìn cái biểu cảm thản nhiên “bạn học tiện đường đưa nhau về là chuyện bình thường thôi” là cậu biết cô chắc chắn không có hiểu ý của cậu.
Mà thôi, cũng giống nhau. Cô nỗ lực để nâng cao thành tích học tập như vậy, cậu không muốn làm cô bối rối.
…
Từ nhà Giang Thành đến nhà Hướng Vi chỉ cách nhau một đường hầm, một bên là khu nhà cao ốc, một bên là dãy nhà gạch xanh thấp. Đi qua đường hầm và hai ngã tư đèn xanh đèn đỏ là đến đầu ngõ nhà Hướng Vi.
“Cậu đưa tôi đến đây thôi.” Hướng Vi nói.
Giang Thành gật gật đầu, ý bảo cô đi vào, nhưng chính mình lại đứng tại chỗ chờ đợi, cho đến khi dáng người thướt tha kia biến mất ở phía sâu trong ngõ nhỏ, mới tiếc nuối thu hồi tầm mắt, quay người về nhà.
Không ngờ khi cậu mới quay người lại, phía sau bỗng nhiên nghe tiếng cô ấy gọi lớn:
“Giang Thành, đợi một chút đã.”
“Hả?” Cậu quay đầu, nhìn cô đang chạy về phía mình.
“Hôm nay cảm ơn cậu. Còn nữa,…” Cô ngẩng đầu, khóe miệng cùng với đuôi mắt đều cong lên, vui vẻ nói: “Giang Thành, chúc ngủ ngon.”
Âm thanh dịu dàng ngọt ngào, làm cho tai cậu tê dại.
Giang Thành cúi đầu cười nhẹ: “Em ngủ ngon.” Cậu chỉ sợ là đêm nay ngủ không nổi.
…
Sau khi từ biệt với Giang Thành, Hướng Vi trở về phòng mình. Nhờ ánh đèn của phòng khách, cô đem tất cả những đề bài mà hôm nay Giang Thành giảng đọc lại một lần rồi mới ngủ. Nhưng khi nhắm mắt lại, hình ảnh đầu tiên xuất hiện trong đầu lại là…
Cảnh Giang Thành hôm nay chỉ bài cho cô.
Aizz, thực sự cực kỳ đẹp trai mà.
May mắn rằng cậu ấy không phải là giáo viên, chứ nếu không học sinh làm gì có tâm tư nghe giảng, chỉ cần cậu ấy cười thì hồn không biết đã bay đi đâu mất tiêu.
Từ từ… khoan đã.
Hướng Vi mạnh mẽ kéo bản thân ra khỏi bộ dáng mê trai.
Hướng Vi à Hướng Vi, Giang Thành đối xử với cô tốt như vậy, trượng nghĩa như vậy, thế mà cô lại ở đây mê mẩn cậu ấy. Nguyên tắc làm người đâu mất rồi? Thật là quá vô liêm sỉ mà.
Hướng Vi tự phê bình bản thân trong lòng một hồi rồi mới yên tâm ngủ.
Nhưng mới vừa nhắm mắt, cô lại nghe tiếng Nhị Hắc nói:
“Ta cảm thấy chủ nhân nhà ta thực sự quá vất vả rồi.”
Cô mở mắt ra, hỏi: “Cho nên?”
“Ta muốn ôm yêu thương cậu ta một cái.”
“……” Hướng Vi: “Mày đừng có nghĩ linh tinh nữa. Chăm chỉ tu tiên đi. Mày chỉ là một cái bút, ôm yêu với thương cái gì?”
“Ta biết. Nên ta muốn cô giúp ta làm thay.”
“Làm thay cái gì cơ?”
“Ôm yêu thương chủ nhân nhà ta một cái.”
“…”
“Mấy ngày nữa là thi sát hạch rồi, cô tự nhìn mà làm đi nhé.”
“…”
Cô có thể từ chối không?
Chính là không thể nói rằng…
Giang Thành, bút của cậu bảo tôi ôm yêu thương cậu một cái.
Đây giống lời con người nên nói sao?
Giống lời để nói sao?
Làm người không thể quá vô liêm sỉ mà!!!!!!