Ngạo Nghễ Trảm Thần - SS Hà Thần

Chương 49: Lưu Manh Phố Chợ

"Chuyện này... Chuyện này làm sao có thể?"

Bôi Mạc Đình thấy Vương Viễn chỉ tiện tay kéo một phát mà Trấn Tam Sơn đã bị giật đến trước người, y há hốc mồm đến sắp rớt cằm.

Người khác có thể không cảm giác được sự áp bách của Trấn Tam Sơn rốt cuộc mạnh đến đâu, nhưng Bôi Mạc Đình đã đích thân đánh nhau với gã, trong số những người đang có mặt ở đây, không ai hiểu rõ về thiết lập sức mạnh tấn công

của đại hòa thượng kia bằng y được.

Mặc dù trước đó Bôi Mạc Đình không phải là đối thủ của Vương Viễn, nhưng y vẫn cảm thấy sự chênh lệch giữa cả hai không lớn bao nhiêu.

Sau đó Bôi Mạc Đình có được Thái Nhạc Kiếm, lại tập kiếm pháp Tuyệt Học, y tự cho rằng bản thân đã vượt xa Vương Viễn, dù vậy, khi đối mặt với Trấn Tam Sơn y vẫn chẳng thể làm gì.

Vậy mà Vương Viễn chỉ tiện tay đỡ một đòn của Trấn Tam Sơn, hời hợt giật một phát đã lôi gã sát lại người, thực lực của hắn mạnh như thế nào khó mà tưởng tượng nổi.

Phải biết rằng, Bôi Mạc Đình cầm Thần Binh, cũng trang bị kiếm pháp Tuyệt Học mà không thể tóm được Trấn Tam Sơn, còn Vương Viễn tay không tấc sắt lại có thể mạnh mế cản được đòn tấn công toàn lực của gã, tâm trạng Bôi Mạc Đình lúc này ra sao có thể đoán được.

Dĩ nhiên Bôi Mạc Đình ngạc nhiên cũng không phải không có lý.

Mặc dù Vương Viễn có căn cốt trác tuyệt và thần lực trời sinh, thuộc tính công thủ dưới sự tăng cường của thần công Kim Cương Bất Hoại trở nên rất biến thái nhưng Trần Tam Sơn là BOS§, lực tay của gã cũng không kém Vương Viễn bao nhiêu.

Huống chỉ thiền trượng trong tay Trấn Tam Sơn cực kỳ nặng nề, một đòn kia sử dụng chiêu nhanh và mạnh nhất trong Phục Ma Trượng Pháp, dù Vương Viễn

có cơ thể Kim Cương Bất Hoại cũng không thể ngăn cản trực tiếp.

Lúc chụp lấy thiền trượng Vương Viễn đã biết một chiêu này không thể đón đỡ, cho nên hắn thuận thế dùng Hồ Giảo Man Triền.

Hồ Giảo Man Triền là kỹ năng vồ tóm, độ chính xác cực cao, cho nên mới trực tiếp triệt tiêu đòn tấn công của Trấn Tam Sơn, kéo gã lại gần.

Thiền trượng trong tay Trấn Tam Sơn bị Vương Viễn kéo giật lại một phát, suýt nữa thì tuột khỏi tay. Vương Viễn bắt lấy thời cơ đuổi theo đá vào cổ tay gã.

"Bịch!" Thiền trượng của Trấn Tam Sơn bị đá văng đi, cắm gần chỗ Đinh Lão Tiên.

Vũ khí của BOSS là thứ tốt, Đinh Lão Tiên là đội ngũ lăn lộn chuyên nghiệp, vô cùng có mắt nhìn, thế là chạy tới định nhặt thiền trượng lên.

Nhưng thứ dễ dàng nhặt được này lại khiến Định Lão Tiên tái mặt. Tổ sư nó! Gã dùng hết sức mà thiền trượng chẳng nhúc nhích mảy may!

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

Nhất Mộng Như Thị thấy Đinh Lão Tiên lộ ra biểu cảm như vậy thì hỏi với giọng buồn bực.

"Ta nhấc không nổi!" Đinh Lão Tiên đỏ mặt, ngượng ngùng nói.

"Ngươi nhấc không nổi ấy hả?”

Nhất Mông Như Thi và Đôc Cô Tiểu Linh nghe vây thì sơ hãi không thôi.

Bọn họ là bạn bè chơi với nhau, cùng trong nhóm Một Đám Ô Hợp nên tất nhiên hiểu rõ.

Mặc dù Đinh Lão Tiên không có chiêu thức võ học mang tính công kích nào nhưng gã là nam đệ tử duy nhất của phái Nga Mi, nội công sở học là nội công Trung Cấp độc nhất của phái Nga Mi = Nga Mi Cửu Dương Công, hơn nữa tu vi rất

sâu.

Nội công là công pháp quan trọng nhất của người chơi, nó không chỉ tăng thêm thuộc tính khí huyết và nội lực mà còn trực tiếp tăng căn cốt và lực tay nữa.

Nga Mi Cửu Dương Công xuất phát từ Cửu Dương Thần Công, nó tăng lực tay cực nhiều. Lực tay của Đinh Lão Tiên trong tổ bốn người Một Đám Ô Hợp có thể

nói là mạnh nhất, từ đây có thể suy ra thiền trượng kia nặng như thế nào.

Vũ khí mà nặng như vậy thì có thể tưởng tượng được sức lực của BOSS Trấn Tam Sơn kia khỏe bao nhiêu.

'Thế mà Vương Viễn có thể dùng một tay lôi gã đến trước mặt, cũng đá bay vũ khí của gã bằng một cước... Đây, đây rốt cuộc là thao tác thần tiên gì?

Giờ phút này, ánh mắt nhóm người Một Đám Ô Hợp nhìn Vương Viễn dân dần biến thành kính sợ.

Tôn trọng cao thủ chính là bản năng của người chơi game. "Thụ Tưởng Hành Thức!"

Trấn Tam Sơn bị đá văng mất vũ khí nhưng không hoảng hốt chút nào, gã đột nhiên duỗi tay phải ra, đập một chưởng hướng về phía ngực Vương Viễn.

Dĩ nhiên Vương Viễn sẽ không ngồi chờ chết, đan điền vận chuyển, thầm vận nội lực trong lòng bàn tay. Chưởng giữa hai bên va chạm vào nhau.

Hai người đều có thần lực trời sinh, đều là công phu ngoại gia, hai chưởng va chạm sinh ra lực đạo cực kỳ kinh người.

"Rào!"

Mặt đất cứng rắn dưới chân hai người vỡ tan, bắn tung tóe ra bốn phía. "Tên oắt con này, ngươi được lắm!”

Trấn Tam Sơn cảm thán, cánh tay gã lại dùng sức hơn.

"Xoẹtl"

Ống tay áo của Trấn Tam Sơn rách tan, lộ ra cánh tay cường tráng. "Khà khả!"

Nhưng đúng lúc này Vương Viễn đột nhiên cười khà khà rồi thình lình thu lực lại.

Hắn thu lực lại thì không sao, nhưng sức lực cả người Trấn Tam Sơn mất chỗ đón đỡ, lảo đảo đánh lên người Vương Viễn.

Vương Viễn hơi híp mắt, không lùi mà tiến tới, chỉ thấy hắn dậm chân phải tiến lên, nghiêng bả vai đụng một phát thật mạnh vào ngực Trấn Tam Sơn.

Trấn Tam Sơn vốn đã mất thăng bằng, phải đón đỡ một cách chật vật, nhất thời bị huých bay ra ngoài, ngã ầm ầm trên mặt đất.


Sau khi huých bay Trấn Tam Sơn, Vương Viễn không hề dừng lại chút nào mà tiếp tục sử dụng khinh công xông tới, đuổi sát phía sau BOSS.

"Vô Sắc Bàn Nhược!"

Trấn Tam Sơn lăn mình về sau một cái rồi đứng dậy, cánh tay trái nắm chặt lấy thắt lưng, tay phải chắp trước ngực đập thẳng một chưởng vào Vương Viễn phía đối diện.

Nhưng Vương Viễn không hề có ý né tránh, hắn xông tới đỡ đòn tấn công của Trấn Tam Sơn.