Mỹ Nhân Sườn Xám - Thâm Thâm
Chương 40
40.
Cố Khinh Thiển lỡ mất thời gian tái khám, ngay cả Tống Quân Nham cũng bị bác sĩ mắng cho một trận, bọn họ chỉ có thể liên tục xin lỗi.
Tống Quân Nham kêu Nghê Lạc Lạc về trước, anh ở lại để chăm sóc cô. Trong quá trình tái khám, chị Giang và hai vợ chồng ông Tống cũng đến thăm, khiến Cố Khinh Thiển lo lắng không thôi.
Ông nội Tống không có nhiều ý kiến đối với việc chọn cháu dâu, chỉ cần ngay thẳng đàng hoàng là được, ngược lại bà nội của Tống Quân Nham —— Phạm Thị, vừa gặp Cố Khinh Thiển đã rất hài lòng với vẻ ngoài của cô, mở miệng ra câu nào cũng mỹ nhân, chọc cho Cố Khinh Thiển mặt mũi đỏ bừng.
“Cố Khinh Thiển.”
“Dạ.”
“Bác sĩ, hai cái tên súc sinh trời đánh thánh đâm đó hạ thuốc cháu dâu xinh đẹp của tôi, sau này liệu có ảnh hưởng gì không?”
Phạm Thị là một người rất thích nói chuyện, chưa đợi bác sĩ trả lời bà đã tiếp tục lải nhải: “Tôi thấy cục trưởng Vương Trung Minh của phân cục này đừng làm nữa thì hơn, ngay cả con gái của mình mà cũng không quản được, còn ảo tưởng đến chuyện thay thế vị trí của người khác, tôi nhổ vào… Tôi càng nghĩ càng thấy tức, quay về phải kêu người đổi vị trí huấn luyện của cậu ta mới được…”
Sắc mặt của bác sĩ không được tốt cho lắm, không biết mình đã tạo nghiệt gì mà lại phải phục vụ gia đình này. Bệnh nhân thì biến mất cả buổi sáng không nói năng một câu, đến nửa đêm thì lại bị dựng dậy giải thích kết quả chuẩn đoán, bây giờ còn phải ngồi đây nghe bà cụ già lải nhải cả một tiếng đồng hồ…
Nhưng ngặt nỗi đối phương là một bà già gần tám mươi tuổi có quân tích, nếu như thái độ không tốt, chức vị này của anh ấy không biết còn giữ nổi nữa không.
Ông nội Tống cau mày, ngắt lời: “Được rồi, để bác sĩ nói chuyện.”
Gương mặt của ông cụ cương nghị, cha con nhà họ Tống đều học theo dáng vẻ của ông, lúc không cười lại có vẻ nghiêm túc lạnh lùng, từ khi còn bé đã quen ra lệnh, lúc này mặc dù chẳng biểu hiện gì, nhưng nghe qua lại giống như đang giáo huấn người khác.
Phạm Thị không sợ ông, khịt mũi nói: “Đàn ông nhà họ Tống các ông toàn là những kẻ phiền phức. Khi ông bằng tuổi này chẳng phải mấy cô nữ binh trong quân doanh đều muốn trèo lên giường của ông sao? Con trai của ông thì bắt trộm suýt chút nữa bị cưỡng hiếp. Cháu của ông lại càng hậu sinh khả úy hơn, khiến một nữ cảnh sát vứt bỏ cả đạo đức nghề nghiệp, hợp tác với tội phạm…”
Chị Giang ở bên cạnh còn phụ họa, “Mấy cái vận đào hoa đó cứ phải đợi chúng ta dọn dẹp, phụ nữ chúng ta đúng là vất vả mà!”
“Đúng vậy!” Phạm Thị thoáng khựng lại, đột nhiên giơ nạng lên gõ vào bắp chân của Tống Quân Nham, “Thằng nhóc thối tha! Vận đào hoa của con thì tự con xử lý đi, mắc cái gì lại khiến Thiển Thiển của chúng ta chịu khổ?”
Tống Quân Nham nằm không cũng trúng đạn, lập tức trốn ra sau lưng ông nội Tống, tránh xa những lời mắng chửi.
Được phụ nữ thích cũng là lỗi của bọn anh sao?
Anh thực sự vô tội, chỉ có thể buồn bã nhìn chằm chằm mỹ nhân đang cười khúc khích trên giường.
“Bà nội… bác sĩ muốn nói chuyện kìa.”
Cố Khinh Thiển vỗ nhẹ vào tay Phạm Thị, nói: “Bác sĩ, anh nói đi.”
Phạm Thị và chị Giang dẫu gì cũng quan tâm đến sức khỏe của cô hơn, lúc này mới chịu yên lặng ngậm miệng lại.
Bác sĩ nhìn Cố Khinh Thiển đầy cảm kích, ho nhẹ rồi nói: “Cơ thể cô Cố thoạt nhìn thì bị bầm tím khá nặng, nhưng bên trong không bị tổn thương gì, nên bôi thêm một ít thuốc mỡ trị ứ máu, qua một thời gian sẽ lành hẳn. Chỗ phẫu thuật ở đầu lưỡi đã liền lại kha khá, bảy ngày nữa là có thể cắt chỉ. Trong khoảng thời gian này nên tránh ăn đồ cay và nóng.”
“Hôm nay Thiển Thiển vẫn chưa ăn gì.” Tống Quân Nham nói.
“Sao lại thế được?” Phạm Thị lo lắng hỏi, “Không ăn thì làm sao miệng vết thương khỏi được chứ?”
Bác sĩ nói, “Có thể cắt nhỏ thức ăn, cho vào súp rồi hầm đến khi nhừ nát, hoặc là đậu phụ, trứng, củ cải và khoai tây nghiền để nguội cũng được.”
Phạm Thị nói: “A Nham, lát nữa con đi mua chút đồ về cho Thiển Thiển ăn.”
Tống Quân Nham lập tức gật đầu.
Ngược lại, anh khá lo lắng về dư lượng chất độc hại trong cơ thể của Cố Khinh Thiển, bèn hỏi: “Cô ấy bị người ta cho hít ma túy, sẽ không có ảnh hưởng gì chứ?”
“Lúc vừa nhập viện, lượng ‘ketamine hydrochloride’ trong cơ thể cô ấy vượt quá mức tiêu chuẩn, về việc này chúng tôi đã báo cáo lại theo quy định của pháp luật. Sau đó là công việc của đơn vị cảnh sát.”
Cố Khinh Thiển thoáng sửng sốt, khẽ nhấc đầu ngón tay lên.
Tống Quân Nham liếc mắt nhìn cô, “Đã khẳng định là vô tình hít phải. Chỉ cần nồng độ trong cơ thể giảm xuống, công tố viên sẽ có cách giải quyết.”
“Sau sáu tiếng đồng hồ sẽ tự chuyển hóa tự nhiên, điểm này chắc không thành vấn đề.”
“Phiền anh làm giúp một bản báo cáo.”
Bác sĩ gật đầu, lật hồ sơ và bắt đầu viết. Đầu bút của anh ấy thoáng khựng lại, khẽ ‘ơ’ một tiếng.
“Có chuyện gì vậy?”
Mọi người nghe vậy thì có chút căng thẳng, sợ rằng có thể xảy ra chuyện gì đó.
Cố Khinh Thiển mím môi, cô đã tra thông tin, nghe nói uống phải ketamine có thể gây ra ác mộng, ảo giác, lo lắng…
Lỡ như biến tướng thành bệnh tâm thần thì sao?
Bác sĩ đeo ống nghe vào, lắng nghe nhịp tim của Cố Khinh Thiển, hỏi: “Cô Cố có cảm thấy chóng mặt và muốn nôn không?”
Cố Khinh Thiển lắc đầu, “Lúc bị khăn tay bịt miệng thì có một chút, nhưng không có cách nào dùng lực.” Cô ấm ức nói.
“Việc không thể phát lực có lẽ đối phương đã bổ sung thuốc giãn cơ … cơ thể sẽ chuyển hóa nó, đây ngược lại không phải là vấn đề.”
“Haiza! Bác sĩ, cậu nói nhanh lên một chút được không? Hai người đó rốt cuộc đã làm gì Thiển Thiển của chúng tôi!?” Phạm Thị vừa nói vừa đứng dậy, “A Nham, đi thôi! Thù này mà không trả thì quân hàm của bà vứt xuống nước cho xong!”
“Nói linh tinh cái gì thế hả! Đừng ồn ào!” Ông nội Tống chống mạnh cây gậy, tỏ ý kêu bác sĩ tiếp tục nói.
Quá dữ, ông cụ can đảm đến mức bác sĩ sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Anh ấy lau mồ hôi trên trán, nói, “Cô Cố có nồng độ HCG* rất cao…”
(Chỉ số nồng độ HCG hay xét nghiệm Beta HCG là kết quả của xét nghiệm xác định nồng độ của hormone này có trong mẫu máu hoặc nước tiểu. Cơ thể người bình thường, cả nam và nữ giới đều sản xuất một lượng nhỏ hormone HCG phục vụ cho nhu cầu cần thiết của cơ thể. Tuy nhiên khi mang thai, cụ thể là trứng được thụ tinh di chuyển vào tử cung để làm tổ, hormone HCG được tiết sau khoảng 8 – 9 ngày bởi nhau thai.)
Mọi người đều cau mày.
Nhà họ Tống đều là quân cảnh, chị Giang lại là một người làm nghệ thuật, ai nấy đều không có kiến thức y khoa nên căn bản nghe không hiểu được mấy cái tên khoa học.
Cố Khinh Thiển cũng giống như vậy, vẻ mặt đầy sự khó hiểu.
“Phụ nữ chỉ có một thời kỳ là nồng độ hormone này tăng cao…”
Cố Khinh Thiển lỡ mất thời gian tái khám, ngay cả Tống Quân Nham cũng bị bác sĩ mắng cho một trận, bọn họ chỉ có thể liên tục xin lỗi.
Tống Quân Nham kêu Nghê Lạc Lạc về trước, anh ở lại để chăm sóc cô. Trong quá trình tái khám, chị Giang và hai vợ chồng ông Tống cũng đến thăm, khiến Cố Khinh Thiển lo lắng không thôi.
Ông nội Tống không có nhiều ý kiến đối với việc chọn cháu dâu, chỉ cần ngay thẳng đàng hoàng là được, ngược lại bà nội của Tống Quân Nham —— Phạm Thị, vừa gặp Cố Khinh Thiển đã rất hài lòng với vẻ ngoài của cô, mở miệng ra câu nào cũng mỹ nhân, chọc cho Cố Khinh Thiển mặt mũi đỏ bừng.
“Cố Khinh Thiển.”
“Dạ.”
“Bác sĩ, hai cái tên súc sinh trời đánh thánh đâm đó hạ thuốc cháu dâu xinh đẹp của tôi, sau này liệu có ảnh hưởng gì không?”
Phạm Thị là một người rất thích nói chuyện, chưa đợi bác sĩ trả lời bà đã tiếp tục lải nhải: “Tôi thấy cục trưởng Vương Trung Minh của phân cục này đừng làm nữa thì hơn, ngay cả con gái của mình mà cũng không quản được, còn ảo tưởng đến chuyện thay thế vị trí của người khác, tôi nhổ vào… Tôi càng nghĩ càng thấy tức, quay về phải kêu người đổi vị trí huấn luyện của cậu ta mới được…”
Sắc mặt của bác sĩ không được tốt cho lắm, không biết mình đã tạo nghiệt gì mà lại phải phục vụ gia đình này. Bệnh nhân thì biến mất cả buổi sáng không nói năng một câu, đến nửa đêm thì lại bị dựng dậy giải thích kết quả chuẩn đoán, bây giờ còn phải ngồi đây nghe bà cụ già lải nhải cả một tiếng đồng hồ…
Nhưng ngặt nỗi đối phương là một bà già gần tám mươi tuổi có quân tích, nếu như thái độ không tốt, chức vị này của anh ấy không biết còn giữ nổi nữa không.
Ông nội Tống cau mày, ngắt lời: “Được rồi, để bác sĩ nói chuyện.”
Gương mặt của ông cụ cương nghị, cha con nhà họ Tống đều học theo dáng vẻ của ông, lúc không cười lại có vẻ nghiêm túc lạnh lùng, từ khi còn bé đã quen ra lệnh, lúc này mặc dù chẳng biểu hiện gì, nhưng nghe qua lại giống như đang giáo huấn người khác.
Phạm Thị không sợ ông, khịt mũi nói: “Đàn ông nhà họ Tống các ông toàn là những kẻ phiền phức. Khi ông bằng tuổi này chẳng phải mấy cô nữ binh trong quân doanh đều muốn trèo lên giường của ông sao? Con trai của ông thì bắt trộm suýt chút nữa bị cưỡng hiếp. Cháu của ông lại càng hậu sinh khả úy hơn, khiến một nữ cảnh sát vứt bỏ cả đạo đức nghề nghiệp, hợp tác với tội phạm…”
Chị Giang ở bên cạnh còn phụ họa, “Mấy cái vận đào hoa đó cứ phải đợi chúng ta dọn dẹp, phụ nữ chúng ta đúng là vất vả mà!”
“Đúng vậy!” Phạm Thị thoáng khựng lại, đột nhiên giơ nạng lên gõ vào bắp chân của Tống Quân Nham, “Thằng nhóc thối tha! Vận đào hoa của con thì tự con xử lý đi, mắc cái gì lại khiến Thiển Thiển của chúng ta chịu khổ?”
Tống Quân Nham nằm không cũng trúng đạn, lập tức trốn ra sau lưng ông nội Tống, tránh xa những lời mắng chửi.
Được phụ nữ thích cũng là lỗi của bọn anh sao?
Anh thực sự vô tội, chỉ có thể buồn bã nhìn chằm chằm mỹ nhân đang cười khúc khích trên giường.
“Bà nội… bác sĩ muốn nói chuyện kìa.”
Cố Khinh Thiển vỗ nhẹ vào tay Phạm Thị, nói: “Bác sĩ, anh nói đi.”
Phạm Thị và chị Giang dẫu gì cũng quan tâm đến sức khỏe của cô hơn, lúc này mới chịu yên lặng ngậm miệng lại.
Bác sĩ nhìn Cố Khinh Thiển đầy cảm kích, ho nhẹ rồi nói: “Cơ thể cô Cố thoạt nhìn thì bị bầm tím khá nặng, nhưng bên trong không bị tổn thương gì, nên bôi thêm một ít thuốc mỡ trị ứ máu, qua một thời gian sẽ lành hẳn. Chỗ phẫu thuật ở đầu lưỡi đã liền lại kha khá, bảy ngày nữa là có thể cắt chỉ. Trong khoảng thời gian này nên tránh ăn đồ cay và nóng.”
“Hôm nay Thiển Thiển vẫn chưa ăn gì.” Tống Quân Nham nói.
“Sao lại thế được?” Phạm Thị lo lắng hỏi, “Không ăn thì làm sao miệng vết thương khỏi được chứ?”
Bác sĩ nói, “Có thể cắt nhỏ thức ăn, cho vào súp rồi hầm đến khi nhừ nát, hoặc là đậu phụ, trứng, củ cải và khoai tây nghiền để nguội cũng được.”
Phạm Thị nói: “A Nham, lát nữa con đi mua chút đồ về cho Thiển Thiển ăn.”
Tống Quân Nham lập tức gật đầu.
Ngược lại, anh khá lo lắng về dư lượng chất độc hại trong cơ thể của Cố Khinh Thiển, bèn hỏi: “Cô ấy bị người ta cho hít ma túy, sẽ không có ảnh hưởng gì chứ?”
“Lúc vừa nhập viện, lượng ‘ketamine hydrochloride’ trong cơ thể cô ấy vượt quá mức tiêu chuẩn, về việc này chúng tôi đã báo cáo lại theo quy định của pháp luật. Sau đó là công việc của đơn vị cảnh sát.”
Cố Khinh Thiển thoáng sửng sốt, khẽ nhấc đầu ngón tay lên.
Tống Quân Nham liếc mắt nhìn cô, “Đã khẳng định là vô tình hít phải. Chỉ cần nồng độ trong cơ thể giảm xuống, công tố viên sẽ có cách giải quyết.”
“Sau sáu tiếng đồng hồ sẽ tự chuyển hóa tự nhiên, điểm này chắc không thành vấn đề.”
“Phiền anh làm giúp một bản báo cáo.”
Bác sĩ gật đầu, lật hồ sơ và bắt đầu viết. Đầu bút của anh ấy thoáng khựng lại, khẽ ‘ơ’ một tiếng.
“Có chuyện gì vậy?”
Mọi người nghe vậy thì có chút căng thẳng, sợ rằng có thể xảy ra chuyện gì đó.
Cố Khinh Thiển mím môi, cô đã tra thông tin, nghe nói uống phải ketamine có thể gây ra ác mộng, ảo giác, lo lắng…
Lỡ như biến tướng thành bệnh tâm thần thì sao?
Bác sĩ đeo ống nghe vào, lắng nghe nhịp tim của Cố Khinh Thiển, hỏi: “Cô Cố có cảm thấy chóng mặt và muốn nôn không?”
Cố Khinh Thiển lắc đầu, “Lúc bị khăn tay bịt miệng thì có một chút, nhưng không có cách nào dùng lực.” Cô ấm ức nói.
“Việc không thể phát lực có lẽ đối phương đã bổ sung thuốc giãn cơ … cơ thể sẽ chuyển hóa nó, đây ngược lại không phải là vấn đề.”
“Haiza! Bác sĩ, cậu nói nhanh lên một chút được không? Hai người đó rốt cuộc đã làm gì Thiển Thiển của chúng tôi!?” Phạm Thị vừa nói vừa đứng dậy, “A Nham, đi thôi! Thù này mà không trả thì quân hàm của bà vứt xuống nước cho xong!”
“Nói linh tinh cái gì thế hả! Đừng ồn ào!” Ông nội Tống chống mạnh cây gậy, tỏ ý kêu bác sĩ tiếp tục nói.
Quá dữ, ông cụ can đảm đến mức bác sĩ sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Anh ấy lau mồ hôi trên trán, nói, “Cô Cố có nồng độ HCG* rất cao…”
(Chỉ số nồng độ HCG hay xét nghiệm Beta HCG là kết quả của xét nghiệm xác định nồng độ của hormone này có trong mẫu máu hoặc nước tiểu. Cơ thể người bình thường, cả nam và nữ giới đều sản xuất một lượng nhỏ hormone HCG phục vụ cho nhu cầu cần thiết của cơ thể. Tuy nhiên khi mang thai, cụ thể là trứng được thụ tinh di chuyển vào tử cung để làm tổ, hormone HCG được tiết sau khoảng 8 – 9 ngày bởi nhau thai.)
Mọi người đều cau mày.
Nhà họ Tống đều là quân cảnh, chị Giang lại là một người làm nghệ thuật, ai nấy đều không có kiến thức y khoa nên căn bản nghe không hiểu được mấy cái tên khoa học.
Cố Khinh Thiển cũng giống như vậy, vẻ mặt đầy sự khó hiểu.
“Phụ nữ chỉ có một thời kỳ là nồng độ hormone này tăng cao…”