Men Say - Dũng Tây
Chương 17
Lúc xe chạy ra khỏi đường cao tốc thì trời cũng tối rồi.
Cũng chưa phải tối hoàn toàn, bầu trời gần đó vẫn còn chút trong xanh, nơi xa lại là một mảnh đen tối.
Trong xe mở nhạc đang thịnh hành, âm nhạc rất nhẹ nhàng. Trần Mặc nghiêng đầu nhìn Lâm Kiều, cô nghiêng người dựa vào lưng ghế ngủ thiếp đi, lông mày nhíu lại.
Xe dừng lại ở trạm thu phí, hơi giảm xóc một chút. Cô mở mắt ra, híp mắt nhìn ánh sáng màu đỏ mông lung phía trước xe, sau đó uể oải hỏi anh: “Tới rồi sao?”
Trần Mặc gật đầu ừ một tiếng, hỏi cô: “Còn đau đầu không?”
“Ừm...” Lâm Kiều giơ tay xoa nhẹ huyệt Thái Dương hai cái: “Không đau như trước nữa.”
Xe phía trước đã đi, Trần Mặc lái xe chạy đến chỗ quầy thu phí, kéo cửa sổ xe xuống đưa tấm thẻ ra.
Lâm Kiều cúi đầu tìm tiền mặt, đưa cho anh, hỏi: “Anh lái xe lâu như vậy, có mệt không?”
“Có chút.” Anh nhận tiền mặt, theo cửa sổ xe đưa ra ngoài, cánh tay giơ lên giữa không trung, chờ nhân viên thu phí viên đưa cho anh cái phiếu nhỏ, “Có đói bụng không?” Cây chắn nâng lên, Trần Mặc bỏ phiếu vào thùng nhỏ bên cạnh cửa, đạp chân ga lái xe chạy ra khỏi trạm thu phí, sau đó quay đầu lại hỏi cô: “Chút nữa em muốn ăn gì?”
Lâm Kiều khẽ kéo đai an toàn trước ngực mình, xuyên qua kính chắn gió ở phía trước nhìn ánh đèn sáng lên ở ven đường và thành phố đầy chấm đèn neon nhấp nháy phía xa xa, có chút uể oải ỉu xìu: “Hơi muốn ăn McDonald.”
Trần Mặc nắm tay lái gật đầu, liếc nhìn điện thoại của cô ở dưới kính chắn gió: “Vừa rồi em ngủ có mấy tin nhắn WeChat.”
Lâm Kiều ồ một tiếng, duỗi tay cầm điện thoại, click mở WeChat ra. Là Viên Giai Di và mẹ cô gửi tin WeChat. Cô trả lời từng tin một, sau đó mở mở nhóm chat của công ty, một loạt tin nhắn thoại có chấm đỏ lấp đầy toàn bộ màn hình.
“Là tin nhắn công việc à?” Anh bật đèn xi nhan, thay đổi đường.
“Đúng vậy……” Cô thở dài một hơi: “Chuyện rất phiền phức, anh có muốn nghe không?”
Trần Mặc liếc nhìn cô, gật đầu: “Em nói đi, anh muốn nghe.”
“Cấp trên của em đúng là phiền muốn chết, cứ thích gửi tin nhắn thoại truyền đạt chỉ thị. Tin nào cũng năm mươi mấy giây, nói năng lộn xộn như tụng kinh, nghe xong còn phải tự mình tìm ra trọng điểm, tổng kết xem anh ta muốn nói gì. Thỉnh thoảng hỏi anh ta một số vấn đề trong công việc, anh ta sẽ hỏi: ‘Không phải tôi đã nói trong nhóm chat rồi hay sao, sao còn hỏi nữa? Có phải cô chặn nhóm không’ vân vân mây mây, sau đó lại bắt đầu nói một chuỗi anh ta là người từng trải, kinh nghiệm từ dưới tầng chót của công ty đi lên.” Cô bấm đổi giọng nói thành văn bản, trong lúc đợi toàn bộ tin nhắn thoại trong màn hình đổi thành văn bản, cô vươn tay ôm lấy cánh tay anh, làm động tác buông tay ném điện thoại lên đùi: “Lời anh ta nói như rắm vậy…”
Nghe vậy, Trần Mặc không nhịn được bật cười, bả vai rung lên.
Lâm Kiều nhìn anh, lông mày nhíu chặt lại: “Anh biết không? Trong tổ bọn em còn có một người luôn tự giác ở lại tăng ca sau khi tan làm! Em thật sự cạn lời. Rõ ràng có thể mang về nhà làm mà, sao cứ thích ở lại công ty làm cho cấp trên thấy.”
“Anh còn cười……” Lâm Kiều duỗi tay vỗ anh một cái: “Hôm nay lúc anh tan ca tới đón em, em đang thu dọn đồ đạc thì người chủ động tăng ca kia đã hỏi em, ‘Tiểu Lâm, em phải về nhà à?’.”
“Vớ vẩn, tan ca em không về nhà thì đi đâu chứ?”
Trần Mặc gật đầu, hỏi cô: “Vậy em có muốn đổi một công việc khác không?”
“...”
Bỗng nhiên cô không nói gì, Trần Mặc quay đầu lại nhìn cô, hỏi lại: “Hửm?”
“Muốn, nhưng lại rất do dự.” Cô xoay người về phía Trần Mặc, nói tiếp: “Muốn đổi công việc là bởi vì em thấy phiền với hoàn cảnh làm việc hiện tại. Không muốn là bởi vì tuy bây giờ hoàn cảnh làm việc rất phiền, nhưng chỉ cần em cố gắng một chút là có thể ở trong phạm vi chịu đựng được. Tuy có đồng nghiệp đáng ghét, nhưng cũng có đồng nghiệp rất hợp với em. Tuy cấp trên thích gửi tin nhắn thoại WeChat để đưa ra chỉ thị, nhưng năng lực làm việc của anh ta là không thể chê vào đâu được.”
Trần Mặc gật đầu, nhìn con đường phía trước, chờ cô nói tiếp.
“Em biết con người không hoàn mỹ, người nào cũng có khuyết điểm. Cả anh và em cũng có khuyết điểm, nhưng em vẫn cảm thấy thật phiền.”
Cô lại giơ tay ôm cánh tay anh, hỏi anh: “Trần Mặc, trước kia em sẽ không thấy phiền như vậy. Anh nói xem có phải cuộc sống hằng ngày của em quá tốt, thế nên em mới bắt đầu có yêu cầu cao với hoàn cảnh công việc không?”
Hôm nay sau khi anh đón cô tan làm về nhà, hai người đều đổi một bộ đồ rộng rãi thoải mái, anh đổi áo thun màu trắng và quần đùi màu đen, Lâm Kiều cũng đổi sang áo thun màu trắng và quần jean ngắn. Tay cô đang ôm cánh tay anh, làn da bị điều hoà trong xe thổi nên có chút lạnh lão. Nhưng lòng bàn tay của cô lại rất ấm áp, lúc dán lên làn da như bị bỏng vậy, làm lòng anh giật nảy lên.
Trần Mặc nhướng mày: “Em là…Đang khen anh à?”
“Đúng vậy.” Lâm Kiều gật đầu: “Anh không cảm thấy chúng ta ở bên nhau rất thoải mái sao? Ừm… Ngoài lúc ở trên giường, anh không cảm thấy cuộc sống hằng ngày của chúng ta rất hợp nhau sao?”
“...Ừm.”
“Em cũng cảm thấy chúng ta rất hợp nhau. Là bởi vì cuộc sống bình thường của em quá tốt, cho nên em mới bắt đầu có yêu cầu cao với hoàn cảnh làm việc…” Cô cúi đầu, cầm điện thoại đọc tin nhắn của cấp trên.
Tiếng nhạc trong xe rất nhẹ, mỗi khi bên ngoài có xe chạy ngang qua đều có thể nghe thấy tiếng gió.
Trần Mặc quay đầu lại liếc nhìn cô, cô đang cúi đầu xem tin nhắn, tin nhắn thoại thật dài bị đổi thành một đoạn văn bản dài.
Lâm Kiều nhíu mày, lướt màn hình điện thoại nhìn văn bản này hai lần, sau đó ngẩng đầu lên nhìn sườn mặt của anh.
“Em không muốn cố gắng nữa, sau này em gọi anh là ba, anh nuôi em đi.”
“Em không muốn đi làm, em gọi anh là ba, anh nuôi em có được không?” Cô véo nhẹ cánh tay của anh, lại nói một lần nữa..
Trần Mặc dùng một tay nắm tay lái, một cái tay khác cũng nắm đầu ngón tay của cô khẽ vân vê.
Nghe cô nói như vậy, anh nhoẻn miệng cười, không quay đầu, nhìn chằm chằm con đường phía trước rồi hỏi cô.
“Vì sao em không gọi anh là chồng, bảo anh nuôi em chứ?” “Như vậy không được tôn nghiêm lắm.”
“... Gọi ba thì sẽ có tôn nghiêm à?”
Lâm Kiều rút tay về, đổi ngược lại nắm lấy ngón tay anh, siết chặt, như là uy hiếp mà hỏi: “Anh nói một lời đi, anh có nuôi em không?”
“Nuôi.” Trần Mặc liếc mắt nhìn cô, cười khẽ: “Không dám không nuôi.”
—hết chương 17—
Cũng chưa phải tối hoàn toàn, bầu trời gần đó vẫn còn chút trong xanh, nơi xa lại là một mảnh đen tối.
Trong xe mở nhạc đang thịnh hành, âm nhạc rất nhẹ nhàng. Trần Mặc nghiêng đầu nhìn Lâm Kiều, cô nghiêng người dựa vào lưng ghế ngủ thiếp đi, lông mày nhíu lại.
Xe dừng lại ở trạm thu phí, hơi giảm xóc một chút. Cô mở mắt ra, híp mắt nhìn ánh sáng màu đỏ mông lung phía trước xe, sau đó uể oải hỏi anh: “Tới rồi sao?”
Trần Mặc gật đầu ừ một tiếng, hỏi cô: “Còn đau đầu không?”
“Ừm...” Lâm Kiều giơ tay xoa nhẹ huyệt Thái Dương hai cái: “Không đau như trước nữa.”
Xe phía trước đã đi, Trần Mặc lái xe chạy đến chỗ quầy thu phí, kéo cửa sổ xe xuống đưa tấm thẻ ra.
Lâm Kiều cúi đầu tìm tiền mặt, đưa cho anh, hỏi: “Anh lái xe lâu như vậy, có mệt không?”
“Có chút.” Anh nhận tiền mặt, theo cửa sổ xe đưa ra ngoài, cánh tay giơ lên giữa không trung, chờ nhân viên thu phí viên đưa cho anh cái phiếu nhỏ, “Có đói bụng không?” Cây chắn nâng lên, Trần Mặc bỏ phiếu vào thùng nhỏ bên cạnh cửa, đạp chân ga lái xe chạy ra khỏi trạm thu phí, sau đó quay đầu lại hỏi cô: “Chút nữa em muốn ăn gì?”
Lâm Kiều khẽ kéo đai an toàn trước ngực mình, xuyên qua kính chắn gió ở phía trước nhìn ánh đèn sáng lên ở ven đường và thành phố đầy chấm đèn neon nhấp nháy phía xa xa, có chút uể oải ỉu xìu: “Hơi muốn ăn McDonald.”
Trần Mặc nắm tay lái gật đầu, liếc nhìn điện thoại của cô ở dưới kính chắn gió: “Vừa rồi em ngủ có mấy tin nhắn WeChat.”
Lâm Kiều ồ một tiếng, duỗi tay cầm điện thoại, click mở WeChat ra. Là Viên Giai Di và mẹ cô gửi tin WeChat. Cô trả lời từng tin một, sau đó mở mở nhóm chat của công ty, một loạt tin nhắn thoại có chấm đỏ lấp đầy toàn bộ màn hình.
“Là tin nhắn công việc à?” Anh bật đèn xi nhan, thay đổi đường.
“Đúng vậy……” Cô thở dài một hơi: “Chuyện rất phiền phức, anh có muốn nghe không?”
Trần Mặc liếc nhìn cô, gật đầu: “Em nói đi, anh muốn nghe.”
“Cấp trên của em đúng là phiền muốn chết, cứ thích gửi tin nhắn thoại truyền đạt chỉ thị. Tin nào cũng năm mươi mấy giây, nói năng lộn xộn như tụng kinh, nghe xong còn phải tự mình tìm ra trọng điểm, tổng kết xem anh ta muốn nói gì. Thỉnh thoảng hỏi anh ta một số vấn đề trong công việc, anh ta sẽ hỏi: ‘Không phải tôi đã nói trong nhóm chat rồi hay sao, sao còn hỏi nữa? Có phải cô chặn nhóm không’ vân vân mây mây, sau đó lại bắt đầu nói một chuỗi anh ta là người từng trải, kinh nghiệm từ dưới tầng chót của công ty đi lên.” Cô bấm đổi giọng nói thành văn bản, trong lúc đợi toàn bộ tin nhắn thoại trong màn hình đổi thành văn bản, cô vươn tay ôm lấy cánh tay anh, làm động tác buông tay ném điện thoại lên đùi: “Lời anh ta nói như rắm vậy…”
Nghe vậy, Trần Mặc không nhịn được bật cười, bả vai rung lên.
Lâm Kiều nhìn anh, lông mày nhíu chặt lại: “Anh biết không? Trong tổ bọn em còn có một người luôn tự giác ở lại tăng ca sau khi tan làm! Em thật sự cạn lời. Rõ ràng có thể mang về nhà làm mà, sao cứ thích ở lại công ty làm cho cấp trên thấy.”
“Anh còn cười……” Lâm Kiều duỗi tay vỗ anh một cái: “Hôm nay lúc anh tan ca tới đón em, em đang thu dọn đồ đạc thì người chủ động tăng ca kia đã hỏi em, ‘Tiểu Lâm, em phải về nhà à?’.”
“Vớ vẩn, tan ca em không về nhà thì đi đâu chứ?”
Trần Mặc gật đầu, hỏi cô: “Vậy em có muốn đổi một công việc khác không?”
“...”
Bỗng nhiên cô không nói gì, Trần Mặc quay đầu lại nhìn cô, hỏi lại: “Hửm?”
“Muốn, nhưng lại rất do dự.” Cô xoay người về phía Trần Mặc, nói tiếp: “Muốn đổi công việc là bởi vì em thấy phiền với hoàn cảnh làm việc hiện tại. Không muốn là bởi vì tuy bây giờ hoàn cảnh làm việc rất phiền, nhưng chỉ cần em cố gắng một chút là có thể ở trong phạm vi chịu đựng được. Tuy có đồng nghiệp đáng ghét, nhưng cũng có đồng nghiệp rất hợp với em. Tuy cấp trên thích gửi tin nhắn thoại WeChat để đưa ra chỉ thị, nhưng năng lực làm việc của anh ta là không thể chê vào đâu được.”
Trần Mặc gật đầu, nhìn con đường phía trước, chờ cô nói tiếp.
“Em biết con người không hoàn mỹ, người nào cũng có khuyết điểm. Cả anh và em cũng có khuyết điểm, nhưng em vẫn cảm thấy thật phiền.”
Cô lại giơ tay ôm cánh tay anh, hỏi anh: “Trần Mặc, trước kia em sẽ không thấy phiền như vậy. Anh nói xem có phải cuộc sống hằng ngày của em quá tốt, thế nên em mới bắt đầu có yêu cầu cao với hoàn cảnh công việc không?”
Hôm nay sau khi anh đón cô tan làm về nhà, hai người đều đổi một bộ đồ rộng rãi thoải mái, anh đổi áo thun màu trắng và quần đùi màu đen, Lâm Kiều cũng đổi sang áo thun màu trắng và quần jean ngắn. Tay cô đang ôm cánh tay anh, làn da bị điều hoà trong xe thổi nên có chút lạnh lão. Nhưng lòng bàn tay của cô lại rất ấm áp, lúc dán lên làn da như bị bỏng vậy, làm lòng anh giật nảy lên.
Trần Mặc nhướng mày: “Em là…Đang khen anh à?”
“Đúng vậy.” Lâm Kiều gật đầu: “Anh không cảm thấy chúng ta ở bên nhau rất thoải mái sao? Ừm… Ngoài lúc ở trên giường, anh không cảm thấy cuộc sống hằng ngày của chúng ta rất hợp nhau sao?”
“...Ừm.”
“Em cũng cảm thấy chúng ta rất hợp nhau. Là bởi vì cuộc sống bình thường của em quá tốt, cho nên em mới bắt đầu có yêu cầu cao với hoàn cảnh làm việc…” Cô cúi đầu, cầm điện thoại đọc tin nhắn của cấp trên.
Tiếng nhạc trong xe rất nhẹ, mỗi khi bên ngoài có xe chạy ngang qua đều có thể nghe thấy tiếng gió.
Trần Mặc quay đầu lại liếc nhìn cô, cô đang cúi đầu xem tin nhắn, tin nhắn thoại thật dài bị đổi thành một đoạn văn bản dài.
Lâm Kiều nhíu mày, lướt màn hình điện thoại nhìn văn bản này hai lần, sau đó ngẩng đầu lên nhìn sườn mặt của anh.
“Em không muốn cố gắng nữa, sau này em gọi anh là ba, anh nuôi em đi.”
“Em không muốn đi làm, em gọi anh là ba, anh nuôi em có được không?” Cô véo nhẹ cánh tay của anh, lại nói một lần nữa..
Trần Mặc dùng một tay nắm tay lái, một cái tay khác cũng nắm đầu ngón tay của cô khẽ vân vê.
Nghe cô nói như vậy, anh nhoẻn miệng cười, không quay đầu, nhìn chằm chằm con đường phía trước rồi hỏi cô.
“Vì sao em không gọi anh là chồng, bảo anh nuôi em chứ?” “Như vậy không được tôn nghiêm lắm.”
“... Gọi ba thì sẽ có tôn nghiêm à?”
Lâm Kiều rút tay về, đổi ngược lại nắm lấy ngón tay anh, siết chặt, như là uy hiếp mà hỏi: “Anh nói một lời đi, anh có nuôi em không?”
“Nuôi.” Trần Mặc liếc mắt nhìn cô, cười khẽ: “Không dám không nuôi.”
—hết chương 17—