Mê Vợ Không Lối Về
Chương 61: Ham mê đặc thù
Tên khốn này!
Con ngươi Lâm Tinh Tuyệt sắp trừng rớt cả ra ngoài.
Tông Triển Bạch cười, hễ nhìn thấy thằng nhóc thối này tức giận là anh lại vui vẻ.
Lâm Tử Lạp tránh đi sự đụng chạm của anh, ôm Lâm Tinh Tuyệt lên xe rời đi.
Cô rõ ràng đang hoảng loạn, Lâm Tinh Tuyệt nhìn ra ngoài, làm mặt quỷ với tên khốn đáng ghét đó.
Tông Triển Bạch nhíu mày, thằng nhóc thối này.
Tạ Bác đi tới, cũng nhìn chiếc xe đi xa: “Chúng ta quay về sao?”
Tông Triển Bạch cởi tây trang trên người, vứt cho Tạ Bác, đi về phía xe.
Tạ Bác cầm áo, nhếch môi, lại không dám oán hận, nhanh chóng đuổi theo.
Ngồi trong xe, Tông Triển Bạch xoa mi tâm, nhớ lại giây phút Lâm Tử Lạp xuất hiện, bất giác cười.
Tạ Bác đang lái xe thông qua gương chiếu hậu nhìn anh, ngọn lửa bát quái trong lòng bừng cháy.
Người phụ nữ đó là ai vậy?
Lại có thể khiến Tông Triển Bạch cười si mê?
Má ơi, hiếm lạ, thật là hiếm lạ.
“Tông tổng, anh thích kiểu phụ nữ đó?” Tạ Bác thực sự tò mò, người phụ nữ đó xinh đẹp, nhưng con của người ta đã lớn như vậy rồi, còn trêu chọc người ta.
Chẳng lẽ anh thích phụ nữ có chồng?
Phụ nữ có chồng có hương vị, nhưng cũng không thể tìm một người đã từng sinh con à nha?
Lỡ người ta có chồng thì sao?
Anh làm người thứ ba, làm tình nhân cho người phụ nữ đó?
Càng nghĩ Tạ Bác càng buồn cười.
Trường hợp đó nghĩ thôi cũng rất kích thích.
Tông Triển Bạch chậm rãi ngước mắt, giọng điệu không nghe ra vui giận: “Kiểu nào?”
“Chính là anh thích phụ nữ từng sinh con ——”
Không đúng, Tạ Bác kịp thời ngừng lại, cười bồi xán lạn: “Từng sinh con mới có phong vị, nhìn tướng mạo con người ta thì biết nhất định chưa từng phẫu thuật.”
Nghe thấy chữ sinh con.
Tông Triển Bạch bỗng phiền chán, anh nhếch môi lạnh lùng nói: “Không nói anh sẽ chết à!”
Tạ Bác vội câm miệng, thỉnh thoảng nhìn người đàn ông vui buồn bất định trong gương chiếu hậu.
Trước đó rất vui vẻ, nói tức giận liền tức giận.
Còn có thể nói chuyện thoải mái không?
Tạ Bác sắp xếp xong khách sạn.
Tông Triển Bạch ở lại đó một đêm, lăn qua lộn lại đều là bóng dáng người phụ nữ đó.
Anh không ngủ được.
Cô thật sự thay đổi rồi, trước đây cảm giác cô đem lại cho người ta là thanh thuần, dáng vẻ cô gái nhỏ, mà bây giờ - cô tự tin, ngôn hành cử chỉ, đặc biệt là lúc nói tới nghề nghiệp của bản thân, dáng vẻ thản nhiên đó đặc biệt hấp dẫn.
Chỉ là --
Mấy năm nay cô ở đây, bên cạnh có người khác hay không?
Nghĩ rồi, anh lấy điện thoại ra gọi cho Quang Kình, thuận tiện kêu anh ta điều tra tình huống sinh hoạt mấy năm nay của Lâm Tử Lạp, bên cạnh có ai không.
Cuộc điện thoại toàn là liên quan tới Lâm Tử Lạp.
Anh, động lòng rồi sao?
Quang Kình lặng lẽ nghĩ.
Anh nào từng để tâm đến phụ nữ như vậy?
Cho dù là Tần Lộ Khiết ban đầu, Hà Khiếu Ninh hiện tại, anh đều chưa từng để ý đến họ như vậy.
Mấy năm nay tính cách anh ngày càng lãnh đạm, bỗng nhiên trở nên nhiệt tình, đều là vì một người phụ nữ biến mất đã lâu, nếu nói không có ý gì, nhất định là giả.
Chỉ là Quang Kình không hiểu, người phụ nữ đó mặc dù có quan hệ hôn nhân với anh, nhưng thời gian ở chung không lâu, sao sẽ có tình cảm chứ?
Anh ta nghĩ không ra, cũng không ai giải đáp nghi hoặc cho anh ta.
Tông Triển Bạch vừa cúp điện thoại, điện thoại của ông Tông đã gọi tới.
Không cần nhận Tông Triển Bạch cũng biết ông gọi tới làm gì.
Con ngươi anh gợn sóng, lập tức rũ xuống che giấu cảm xúc, không còn ấm áp như lúc nghĩ tới Lâm Tử Lạp ban nãy, thay vào đó là ý lạnh, anh ấn nút nghe.
“Con và Ninh Ninh là thế nào, con bé nói con muốn hủy đính hôn...”
“Đợi con về rồi nói.” Ánh mắt Tông Triển Bạch trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ, đây cũng là nguyên nhân tại sao anh không ở lại nơi này, để Quang Kình tới điều tra Lâm Tử Lạp.
Cuộc đính hôn này, không chỉ đơn giản là anh lấy vợ, mà là cuộc liên hôn giữa nhà họ Hà và nhà họ Tông.
Tin tức đính hôn sớm đã truyền khắp nơi, bây giờ anh muốn hủy đính hôn, anh phải giải thích với bên nhà họ Hà và trong nhà.
Cho nên ngày hôm sau, anh liền về nước.
Quang Kình đến nước A điều tra Lâm Tử Lạp, tài xế đến đón anh ta, hành trình mấy giờ đồng hồ, không khiến anh ta có chút mệt mỏi nào, mà là kêu tài xế đến nhà tổ nhà họ Tông.
Phong cảnh lùi về phía sau, rất nhanh xe đã dừng trước sân nhà, trang nghiêm kính cẩn, sân cổng cao lớn khí phách, cửa sổ hình tròn viền đá, vô cùng ung dung lộng lẫy.
Tài xế dừng xe, đi tới phía sau kéo mở cửa, Tông Triển Bạch ung dung khom người bước xuống, đứng trước cổng lớn, ngẩng đầu nhìn, mặt không có quá nhiều cảm xúc, bước chân trầm ổn đi vào.
Xuyên qua mặt đất lót đá cẩm thạch, đi vào nhà.
“Cậu chủ.” Chú Phùng quản gia trong nhà bước tới trước nghênh đón: “Ông chủ đang đợi cậu bên trong.”
Tông Triển Bạch khẽ gật đầu, ý bảo mình đã biết.
Sảnh lớn rộng rãi trang nghiêm mà không mất đi cách điệu, bên phải là phong cách trang trí cổ điển, màu sắc thiên trầm, phác họa cả đại sảnh càng thêm trầm ổn, người dựa vào đệm mềm trên sofa gỗ đỏ chính là ông Tông, ba của Tông Triển Bạch.
Về phần người phụ nữ bên cạnh, nhìn một cái anh cũng lười.
Anh cởi áo khoác đưa cho người làm trong nhà, đi về phía sofa, ngồi xuống cạnh ông.
“Con làm sao vậy?” Tông Tiêu Tuấn ngồi ngay ngắn trên sofa, khuôn mặt trải qua năm tháng, trầm tĩnh lễ độ do thời gian ban tặng, giọng nói mạnh mẽ mà không mất đi khí độ, lại thêm bất đắc dĩ và sầu muộn.
“Con sẽ xử lý.” Không có quá nhiều cảm xúc, chỉ là một câu trả lời đơn giản.
Tông Tiêu Tuấn trong lòng hiểu rõ tại sao Tông Triển Bạch lại lãnh đạm như vậy, vẫn là vì mẹ anh, chuyện năm đó -
Bình thường anh không về nhà, làm gì cũng tùy hứng.
Nhưng lần này quan hệ liên hôn ảnh hưởng tới sự phát triển của nhà họ Tông trong tương lai.
Ở thành phố B, nhà họ Tông thuộc về sự tồn tại như ‘nhà giàu mới nổi’, xí nghiệp lớn, nhưng thiếu căn cơ.
Nhà họ Hà lại không giống vậy, danh vọng trăm năm, cho dù bây giờ chuyện kinh doanh không tốt lắm, nhưng danh vọng vẫn còn.
Liên hôn với gia tộc như vậy, là chuyện đôi bên cùng có lợi.
“Chuyện khác ba có thể để tùy ý con, nhưng chuyện đính hôn này, tuyệt đối không thể hủy bỏ!” Thái độ của Tông Tiêu Tuấn cũng trở nên ương ngạnh.
Tông Triển Bạch không lạnh không nóng, khẽ nói: “Hôn nhân của con, cũng chỉ có bản thân con có thể làm chủ.”
“Con –“Tông Tiêu Tuấn tức giận, ngực phập phồng kịch liệt.
Dục Tú ngồi cạnh vội vuốt lưng giúp ông: “Nói từ từ, đừng giận.”
“Có thể không giận sao?” Tông Tiêu Tuấn trầm mặt.
“Triển Bạch, lần này con nghe lời ba con đi --” Dục Tú thử khuyên nhủ.
Giọng Tông Triển Bạch càng thêm lạnh lẽo, cười lạnh nói: “Bà lấy thân phận gì nói lời này với tôi?”
Sắc mặt Dục Tú khó coi.
“Nói thế nào bà ấy cũng là người lớn, con nói chuyện với bà ấy vậy hả?” Tông Tiêu Tuấn đập tay đứng dậy.
Dục Tú đứng dậy theo, đỡ ông: “Đừng tức giận, tôi hiểu cảm xúc của Triển Bạch.”
Tông Tiêu Tuấn thở dài, vươn tay cầm tay Dục Tú: “Mấy năm nay khổ cho bà rồi.”
Tông Triển Bạch đứng dậy, không muốn nhìn dáng vẻ ân ái của ba và người đàn bà này.
Anh lấy áo khoác trong tay người làm, đưa lưng về phía Tông Tiêu Tuấn: “Bên nhà họ Hà, con sẽ xử lý.”
Nói xong bèn rời đi.
Tông Tiêu Tuấn chỉ vào anh: “Mày, sao mày còn tùy hứng như vậy? Mày còn nhỏ lắm sao? Sao mày không biết nặng nhẹ?!”
Dục Tú khẽ thở dài: “Có lẽ là không thích thiên kim nhà họ Hà đó đi.”
“Không.” Tông Tiêu Tuấn không cho rằng như vậy: “Trước đó nó đồng ý rồi.”
Dục Tú nghĩ cũng phải, trước đó đã đồng ý, cũng sắp đính hôn rồi lại thay đổi.
Con ngươi Lâm Tinh Tuyệt sắp trừng rớt cả ra ngoài.
Tông Triển Bạch cười, hễ nhìn thấy thằng nhóc thối này tức giận là anh lại vui vẻ.
Lâm Tử Lạp tránh đi sự đụng chạm của anh, ôm Lâm Tinh Tuyệt lên xe rời đi.
Cô rõ ràng đang hoảng loạn, Lâm Tinh Tuyệt nhìn ra ngoài, làm mặt quỷ với tên khốn đáng ghét đó.
Tông Triển Bạch nhíu mày, thằng nhóc thối này.
Tạ Bác đi tới, cũng nhìn chiếc xe đi xa: “Chúng ta quay về sao?”
Tông Triển Bạch cởi tây trang trên người, vứt cho Tạ Bác, đi về phía xe.
Tạ Bác cầm áo, nhếch môi, lại không dám oán hận, nhanh chóng đuổi theo.
Ngồi trong xe, Tông Triển Bạch xoa mi tâm, nhớ lại giây phút Lâm Tử Lạp xuất hiện, bất giác cười.
Tạ Bác đang lái xe thông qua gương chiếu hậu nhìn anh, ngọn lửa bát quái trong lòng bừng cháy.
Người phụ nữ đó là ai vậy?
Lại có thể khiến Tông Triển Bạch cười si mê?
Má ơi, hiếm lạ, thật là hiếm lạ.
“Tông tổng, anh thích kiểu phụ nữ đó?” Tạ Bác thực sự tò mò, người phụ nữ đó xinh đẹp, nhưng con của người ta đã lớn như vậy rồi, còn trêu chọc người ta.
Chẳng lẽ anh thích phụ nữ có chồng?
Phụ nữ có chồng có hương vị, nhưng cũng không thể tìm một người đã từng sinh con à nha?
Lỡ người ta có chồng thì sao?
Anh làm người thứ ba, làm tình nhân cho người phụ nữ đó?
Càng nghĩ Tạ Bác càng buồn cười.
Trường hợp đó nghĩ thôi cũng rất kích thích.
Tông Triển Bạch chậm rãi ngước mắt, giọng điệu không nghe ra vui giận: “Kiểu nào?”
“Chính là anh thích phụ nữ từng sinh con ——”
Không đúng, Tạ Bác kịp thời ngừng lại, cười bồi xán lạn: “Từng sinh con mới có phong vị, nhìn tướng mạo con người ta thì biết nhất định chưa từng phẫu thuật.”
Nghe thấy chữ sinh con.
Tông Triển Bạch bỗng phiền chán, anh nhếch môi lạnh lùng nói: “Không nói anh sẽ chết à!”
Tạ Bác vội câm miệng, thỉnh thoảng nhìn người đàn ông vui buồn bất định trong gương chiếu hậu.
Trước đó rất vui vẻ, nói tức giận liền tức giận.
Còn có thể nói chuyện thoải mái không?
Tạ Bác sắp xếp xong khách sạn.
Tông Triển Bạch ở lại đó một đêm, lăn qua lộn lại đều là bóng dáng người phụ nữ đó.
Anh không ngủ được.
Cô thật sự thay đổi rồi, trước đây cảm giác cô đem lại cho người ta là thanh thuần, dáng vẻ cô gái nhỏ, mà bây giờ - cô tự tin, ngôn hành cử chỉ, đặc biệt là lúc nói tới nghề nghiệp của bản thân, dáng vẻ thản nhiên đó đặc biệt hấp dẫn.
Chỉ là --
Mấy năm nay cô ở đây, bên cạnh có người khác hay không?
Nghĩ rồi, anh lấy điện thoại ra gọi cho Quang Kình, thuận tiện kêu anh ta điều tra tình huống sinh hoạt mấy năm nay của Lâm Tử Lạp, bên cạnh có ai không.
Cuộc điện thoại toàn là liên quan tới Lâm Tử Lạp.
Anh, động lòng rồi sao?
Quang Kình lặng lẽ nghĩ.
Anh nào từng để tâm đến phụ nữ như vậy?
Cho dù là Tần Lộ Khiết ban đầu, Hà Khiếu Ninh hiện tại, anh đều chưa từng để ý đến họ như vậy.
Mấy năm nay tính cách anh ngày càng lãnh đạm, bỗng nhiên trở nên nhiệt tình, đều là vì một người phụ nữ biến mất đã lâu, nếu nói không có ý gì, nhất định là giả.
Chỉ là Quang Kình không hiểu, người phụ nữ đó mặc dù có quan hệ hôn nhân với anh, nhưng thời gian ở chung không lâu, sao sẽ có tình cảm chứ?
Anh ta nghĩ không ra, cũng không ai giải đáp nghi hoặc cho anh ta.
Tông Triển Bạch vừa cúp điện thoại, điện thoại của ông Tông đã gọi tới.
Không cần nhận Tông Triển Bạch cũng biết ông gọi tới làm gì.
Con ngươi anh gợn sóng, lập tức rũ xuống che giấu cảm xúc, không còn ấm áp như lúc nghĩ tới Lâm Tử Lạp ban nãy, thay vào đó là ý lạnh, anh ấn nút nghe.
“Con và Ninh Ninh là thế nào, con bé nói con muốn hủy đính hôn...”
“Đợi con về rồi nói.” Ánh mắt Tông Triển Bạch trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ, đây cũng là nguyên nhân tại sao anh không ở lại nơi này, để Quang Kình tới điều tra Lâm Tử Lạp.
Cuộc đính hôn này, không chỉ đơn giản là anh lấy vợ, mà là cuộc liên hôn giữa nhà họ Hà và nhà họ Tông.
Tin tức đính hôn sớm đã truyền khắp nơi, bây giờ anh muốn hủy đính hôn, anh phải giải thích với bên nhà họ Hà và trong nhà.
Cho nên ngày hôm sau, anh liền về nước.
Quang Kình đến nước A điều tra Lâm Tử Lạp, tài xế đến đón anh ta, hành trình mấy giờ đồng hồ, không khiến anh ta có chút mệt mỏi nào, mà là kêu tài xế đến nhà tổ nhà họ Tông.
Phong cảnh lùi về phía sau, rất nhanh xe đã dừng trước sân nhà, trang nghiêm kính cẩn, sân cổng cao lớn khí phách, cửa sổ hình tròn viền đá, vô cùng ung dung lộng lẫy.
Tài xế dừng xe, đi tới phía sau kéo mở cửa, Tông Triển Bạch ung dung khom người bước xuống, đứng trước cổng lớn, ngẩng đầu nhìn, mặt không có quá nhiều cảm xúc, bước chân trầm ổn đi vào.
Xuyên qua mặt đất lót đá cẩm thạch, đi vào nhà.
“Cậu chủ.” Chú Phùng quản gia trong nhà bước tới trước nghênh đón: “Ông chủ đang đợi cậu bên trong.”
Tông Triển Bạch khẽ gật đầu, ý bảo mình đã biết.
Sảnh lớn rộng rãi trang nghiêm mà không mất đi cách điệu, bên phải là phong cách trang trí cổ điển, màu sắc thiên trầm, phác họa cả đại sảnh càng thêm trầm ổn, người dựa vào đệm mềm trên sofa gỗ đỏ chính là ông Tông, ba của Tông Triển Bạch.
Về phần người phụ nữ bên cạnh, nhìn một cái anh cũng lười.
Anh cởi áo khoác đưa cho người làm trong nhà, đi về phía sofa, ngồi xuống cạnh ông.
“Con làm sao vậy?” Tông Tiêu Tuấn ngồi ngay ngắn trên sofa, khuôn mặt trải qua năm tháng, trầm tĩnh lễ độ do thời gian ban tặng, giọng nói mạnh mẽ mà không mất đi khí độ, lại thêm bất đắc dĩ và sầu muộn.
“Con sẽ xử lý.” Không có quá nhiều cảm xúc, chỉ là một câu trả lời đơn giản.
Tông Tiêu Tuấn trong lòng hiểu rõ tại sao Tông Triển Bạch lại lãnh đạm như vậy, vẫn là vì mẹ anh, chuyện năm đó -
Bình thường anh không về nhà, làm gì cũng tùy hứng.
Nhưng lần này quan hệ liên hôn ảnh hưởng tới sự phát triển của nhà họ Tông trong tương lai.
Ở thành phố B, nhà họ Tông thuộc về sự tồn tại như ‘nhà giàu mới nổi’, xí nghiệp lớn, nhưng thiếu căn cơ.
Nhà họ Hà lại không giống vậy, danh vọng trăm năm, cho dù bây giờ chuyện kinh doanh không tốt lắm, nhưng danh vọng vẫn còn.
Liên hôn với gia tộc như vậy, là chuyện đôi bên cùng có lợi.
“Chuyện khác ba có thể để tùy ý con, nhưng chuyện đính hôn này, tuyệt đối không thể hủy bỏ!” Thái độ của Tông Tiêu Tuấn cũng trở nên ương ngạnh.
Tông Triển Bạch không lạnh không nóng, khẽ nói: “Hôn nhân của con, cũng chỉ có bản thân con có thể làm chủ.”
“Con –“Tông Tiêu Tuấn tức giận, ngực phập phồng kịch liệt.
Dục Tú ngồi cạnh vội vuốt lưng giúp ông: “Nói từ từ, đừng giận.”
“Có thể không giận sao?” Tông Tiêu Tuấn trầm mặt.
“Triển Bạch, lần này con nghe lời ba con đi --” Dục Tú thử khuyên nhủ.
Giọng Tông Triển Bạch càng thêm lạnh lẽo, cười lạnh nói: “Bà lấy thân phận gì nói lời này với tôi?”
Sắc mặt Dục Tú khó coi.
“Nói thế nào bà ấy cũng là người lớn, con nói chuyện với bà ấy vậy hả?” Tông Tiêu Tuấn đập tay đứng dậy.
Dục Tú đứng dậy theo, đỡ ông: “Đừng tức giận, tôi hiểu cảm xúc của Triển Bạch.”
Tông Tiêu Tuấn thở dài, vươn tay cầm tay Dục Tú: “Mấy năm nay khổ cho bà rồi.”
Tông Triển Bạch đứng dậy, không muốn nhìn dáng vẻ ân ái của ba và người đàn bà này.
Anh lấy áo khoác trong tay người làm, đưa lưng về phía Tông Tiêu Tuấn: “Bên nhà họ Hà, con sẽ xử lý.”
Nói xong bèn rời đi.
Tông Tiêu Tuấn chỉ vào anh: “Mày, sao mày còn tùy hứng như vậy? Mày còn nhỏ lắm sao? Sao mày không biết nặng nhẹ?!”
Dục Tú khẽ thở dài: “Có lẽ là không thích thiên kim nhà họ Hà đó đi.”
“Không.” Tông Tiêu Tuấn không cho rằng như vậy: “Trước đó nó đồng ý rồi.”
Dục Tú nghĩ cũng phải, trước đó đã đồng ý, cũng sắp đính hôn rồi lại thay đổi.