Mê Vợ Không Lối Về
Chương 13: Cô biết tiếng nước a
Người Lâm Tử Lạp cứng ngắc, cô không thể ngờ Hà Khiếu Thiên lại ôm mình.
Đợi đến khi lấy lại tinh thần thì cô giãy ra.
Nhìn từ góc độ của Tông Triển Bạch thì lại có vài phần nũng nịu.
Anh không khỏi nhíu mày.
Tần Lộ Khiết có vẻ như vô ý mà nói: “Không ngờ cô ấy lại có bạn trai rồi.”
Tông Triển Bạch phiền muộn khó hiểu.
Anh đạp chân ga hết cỡ, phi nhanh trên đường.
Tần Lộ Khiết mím môi: “Anh giận à?”
Tông Triển Bạch cười khẩy một tiếng: “Vì sao phải giận?”
Cô đã có thai thì chắc chắn là có đàn ông rồi!
Biết cô có đàn ông không giống với cảm giác khi nhìn thấy, thật sự là vô cùng khó chịu!
Xe nhanh chóng dừng ở nơi của Tần Lộ Khiết, cô ta không xuống xe ngay mà nhìn Tông Triển Bạch: “Anh không lên ngồi một lát sao?”
Dường như sợ anh từ chối, Tần Lộ Khiết vội thêm một câu: “Bạch, em đã chuẩn bị món ăn anh thích rồi…”
“Lộ Khiết.” Tông Triển Bạch ngắt lời cô ta, anh cũng không biết mình làm sao nữa, tâm tư hơi rối loạn, đưa tay vuốt mái tóc cô ta: “Hôm nay anh không lên đâu, em nghỉ ngơi sớm đi.”
“Nhưng…” Cuối cùng Tần Lộ Khiết vẫn không nói ra, ngoan ngoãn xuống xe: “Anh lái xe chậm một chút.”
Tông Triển Bạch khẽ “ừ” một tiếng rồi lái xe rời đi.
Gần như anh dùng tốc độ nhanh nhất để về nhà, khi tới nới thì Lâm Tử Lạp vẫn chưa về.
Anh cởi cúc áo sơ mi: “Cô ấy ra ngoài lúc nào?”
“Buổi trưa ạ.” Má Vương cầm lấy áo khoác của anh: “Bây giờ có ăn cơm luôn không ạ?”
“Đợi một lát đi.” Bây giờ anh không muốn ăn.
Cúc áo cởi được hai nút, rõ ràng không bó sát người nhưng anh lại cảm thấy bức bối.
Cảm giác kỳ lạ này khiến anh rất không thoải mái!
Anh đẩy cửa phòng làm việc, tờ giấy ghi chú Lâm Tử Lạp để lại cho anh vẫn còn trên bàn, anh cầm lên rồi cười mỉa: “Vừa diễn khổ nhục kế trước mặt tôi, vừa qua lại với người đàn ông khác, Lâm Tử Lạp, cô khá lắm!”
Tờ giấy trong tay bị anh vo lại thành hình tròn.
Lâm Tử Lạp gọi xe về nhà, Hà Khiếu Thiên muốn đưa cô về nhưng cô không muốn để anh ta biết quan hệ của mình và Tông Triển Bạch nên đã từ chối.
Trong nhà chỉ có má Vương, Lâm Tử Lạp cho rằng Tông Triển Bạch vẫn chưa về, tâm trạng cũng thả lỏng không ít.
Má Vương thấy tâm trạng Lâm Tử Lạp tốt thì hỏi: “Có chuyện gì vui sao?”
Thật ra không có, Lâm Tử Lạp cười: “Chỉ là cảm thấy anh ấy không ở đây, tôi sẽ tự nhiên hơn.”
Má Vương: “…”
“Ý cô là tôi là người thừa?” Dáng người thon dài của anh lười biếng dựa vào cửa phòng làm việc, hờ hững lại có vẻ trào phúng.
Giọng nói này…
Lâm Tử Lạp cứng ngắc xoay người thì thấy người đàn ông đang dựa cửa, vẻ mặt nặng nề.
Anh, sao anh lại ở nhà?
Về nhà không thấy anh nên theo bản năng Lâm Tử Lạp cho rằng anh chưa về, vì thế cô mới nói không suy nghĩ quá nhiều.
“Tôi…” Lâm Tử Lạp vừa định giải thích thì Tông Triển Bạch đã đi qua cô vào phòng ăn, gọi má Vương bê cơm.
Lâm Tử Lạp ngồi trước bàn, mấy lần há miệng muốn giải thích nhưng lại không tìm được lý do thoái thác.
Tông Triển Bạch không nhìn cô một lần, chỉ là khi ăn cơm xong, anh nói: “Cô vào với tôi.”
Lâm Tử Lạp buông đũa, theo anh vào phòng làm việc.
Tông Triển Bạch ngồi trước bàn làm việc, đặt tài liệu cô đã phiên dịch lên bàn, hờ hững liếc nhìn cô: “Cô biết tiếng nước A?”
Lâm Tử Lạp thản nhiên gật đầu.
Ngược lại khiến Tông Triển Bạch thấy kỳ lạ: “Vì sao lại học ngôn ngữ này, nó cũng không thông dụng trên quốc tế.”
Nói tới nơi cô đã từng sống tám năm, trong lòng có quá nhiều quá nhiều đau xót.
Chỉ là những sự đau xót này không ai có thể trải nghiệm, chỉ có cô mới biết sự chật vật và khó khăn của quãng thời gian đó.
Cô không muốn thể hiện ra trước mặt người ngoài.
Cô gắng nở nụ cười có vẻ rất nhẹ nhõm: “Thích thì học thôi.”
Tông Triển Bạch nhíu mày, nhìn cô có vẻ rất giỏi che giấu cảm xúc, sự đau thương nơi đáy mắt nhanh chóng biến mất nhưng cũng không qua được con mắt của anh.
Rốt cuộc cô đang che giấu điều gì?
“Cô lại đây.” Anh trầm giọng.
Lòng Lâm Tử Lạp kháng cự, cô không đoán được người đàn ông này nhưng bây giờ cô lại không thể không giao thiệp với anh.
Nhẹ nhàng bước tới gần.
Tông Triển Bạch đặt tài liệu trước mặt cô: “Nếu cô đã biết thì hãy dịch tài liệu này cho tôi.”
Lâm Tử Lạp cúi đầu, phát hiện ở góc phải tài liệu có in dòng chữ Tập đoàn Thanh Hưng.
Tối qua cô chỉ mải phiên dịch mà không chú ý tới dòng chữ được in trên góc phải này.
Cô không khỏi ngẩng đầu lên: “Các anh vẫn chưa tuyển được phiên dịch à?”
Tông Triển Bạch nhướn mày.
Lâm Tử Lạp cầm tài liệu, thấp giọng nói: “Tôi đến công ty anh ứng tuyển làm phiên dịch, ban đầu họ rất hài lòng về tôi, sau đó không biết vì sao lại nói tôi không phù hợp.”
“Có chuyện này sao?” Mỗi chữ của anh, mỗi một vẻ mặt đều khiến người tỉnh ngộ, cất giấu thâm ý người khác không đoán được.
Lâm Tử Lạp “ừm” một tiếng, cô không cần thiết phải nói dối.
“Tôi có thể giúp anh dịch tài liệu này, nhưng…” Lâm Tử Lạp không phải lòng tham không đáy, muốn có được lợi ích gì đó từ việc này, chỉ là bây giờ cô hai bàn tay trắng, chỉ có thể không lượng sức mình.
Tông Triển Bạch dù bận vẫn ung dung nhìn cô, không đợi cô lên tiếng đã ngắt lời: “Nếu cô muốn nói tới mảnh đất vịnh Tiên Thuỷ thì tôi không thể đồng ý, Lâm thị các người không đủ năng lực.”
Vừa nãy đúng là Lâm Tử Lạp muốn nói chuyện này nhưng không phải đưa cho Lâm Viên Trung, mà là muốn anh cho cô, như vậy cô sẽ có thẻ bài đặt cược, đàm phán giao dịch với Lâm Viên Trung.
Bây giờ anh lại từ chối.
Một lần phiên dịch đổi lấy miếng đất rõ ràng là chuyện không thể.
“Vậy anh đưa tiền cho tôi đi.” Nếu bây giờ không thể lấy được của hồi môn của mẹ thì kiếm chút tiền trước để đảm bảo cho cuộc sống của mẹ, sau này sinh con, cô cần kiếm rất nhiều rất nhiều tiền để lo liệu cuộc sống.
Lâm Tử Lạp lật tài liệu, có hơn hai mươi trang: “Ba trăm nghìn một mặt, tôi cũng không đòi anh giá cao.”
Tông Triển Bạch: “…”
Nhà họ Lâm thiếu tiền vậy à?
Việc làm của cô sao càng ngày càng khiến anh không thể nhìn thấu?
Tông Triển Bạch không nói gì, Lâm Tử Lạp cho rằng anh không đồng ý: “Thật sự không đắt, nếu anh thấy đắt thì tôi… giảm một chút chút?”
“Không cần, cứ theo như cô nói đi.”
“Vậy được.” Lâm Tử Lạp cầm tài liệu rồi đứng lên: “Tôi không thể làm xong ngay được nên sẽ cầm về phòng mình, khi nào dịch xong sẽ mang qua cho anh.”
“Đợi đã.”
“Hử?”
Lâm Tử Lạp nghi hoặc nhìn anh.
Ánh mắt anh nặng nề như đang cảnh cáo: “Tôi hy vọng cô hiểu một chuyện.”
Đợi đến khi lấy lại tinh thần thì cô giãy ra.
Nhìn từ góc độ của Tông Triển Bạch thì lại có vài phần nũng nịu.
Anh không khỏi nhíu mày.
Tần Lộ Khiết có vẻ như vô ý mà nói: “Không ngờ cô ấy lại có bạn trai rồi.”
Tông Triển Bạch phiền muộn khó hiểu.
Anh đạp chân ga hết cỡ, phi nhanh trên đường.
Tần Lộ Khiết mím môi: “Anh giận à?”
Tông Triển Bạch cười khẩy một tiếng: “Vì sao phải giận?”
Cô đã có thai thì chắc chắn là có đàn ông rồi!
Biết cô có đàn ông không giống với cảm giác khi nhìn thấy, thật sự là vô cùng khó chịu!
Xe nhanh chóng dừng ở nơi của Tần Lộ Khiết, cô ta không xuống xe ngay mà nhìn Tông Triển Bạch: “Anh không lên ngồi một lát sao?”
Dường như sợ anh từ chối, Tần Lộ Khiết vội thêm một câu: “Bạch, em đã chuẩn bị món ăn anh thích rồi…”
“Lộ Khiết.” Tông Triển Bạch ngắt lời cô ta, anh cũng không biết mình làm sao nữa, tâm tư hơi rối loạn, đưa tay vuốt mái tóc cô ta: “Hôm nay anh không lên đâu, em nghỉ ngơi sớm đi.”
“Nhưng…” Cuối cùng Tần Lộ Khiết vẫn không nói ra, ngoan ngoãn xuống xe: “Anh lái xe chậm một chút.”
Tông Triển Bạch khẽ “ừ” một tiếng rồi lái xe rời đi.
Gần như anh dùng tốc độ nhanh nhất để về nhà, khi tới nới thì Lâm Tử Lạp vẫn chưa về.
Anh cởi cúc áo sơ mi: “Cô ấy ra ngoài lúc nào?”
“Buổi trưa ạ.” Má Vương cầm lấy áo khoác của anh: “Bây giờ có ăn cơm luôn không ạ?”
“Đợi một lát đi.” Bây giờ anh không muốn ăn.
Cúc áo cởi được hai nút, rõ ràng không bó sát người nhưng anh lại cảm thấy bức bối.
Cảm giác kỳ lạ này khiến anh rất không thoải mái!
Anh đẩy cửa phòng làm việc, tờ giấy ghi chú Lâm Tử Lạp để lại cho anh vẫn còn trên bàn, anh cầm lên rồi cười mỉa: “Vừa diễn khổ nhục kế trước mặt tôi, vừa qua lại với người đàn ông khác, Lâm Tử Lạp, cô khá lắm!”
Tờ giấy trong tay bị anh vo lại thành hình tròn.
Lâm Tử Lạp gọi xe về nhà, Hà Khiếu Thiên muốn đưa cô về nhưng cô không muốn để anh ta biết quan hệ của mình và Tông Triển Bạch nên đã từ chối.
Trong nhà chỉ có má Vương, Lâm Tử Lạp cho rằng Tông Triển Bạch vẫn chưa về, tâm trạng cũng thả lỏng không ít.
Má Vương thấy tâm trạng Lâm Tử Lạp tốt thì hỏi: “Có chuyện gì vui sao?”
Thật ra không có, Lâm Tử Lạp cười: “Chỉ là cảm thấy anh ấy không ở đây, tôi sẽ tự nhiên hơn.”
Má Vương: “…”
“Ý cô là tôi là người thừa?” Dáng người thon dài của anh lười biếng dựa vào cửa phòng làm việc, hờ hững lại có vẻ trào phúng.
Giọng nói này…
Lâm Tử Lạp cứng ngắc xoay người thì thấy người đàn ông đang dựa cửa, vẻ mặt nặng nề.
Anh, sao anh lại ở nhà?
Về nhà không thấy anh nên theo bản năng Lâm Tử Lạp cho rằng anh chưa về, vì thế cô mới nói không suy nghĩ quá nhiều.
“Tôi…” Lâm Tử Lạp vừa định giải thích thì Tông Triển Bạch đã đi qua cô vào phòng ăn, gọi má Vương bê cơm.
Lâm Tử Lạp ngồi trước bàn, mấy lần há miệng muốn giải thích nhưng lại không tìm được lý do thoái thác.
Tông Triển Bạch không nhìn cô một lần, chỉ là khi ăn cơm xong, anh nói: “Cô vào với tôi.”
Lâm Tử Lạp buông đũa, theo anh vào phòng làm việc.
Tông Triển Bạch ngồi trước bàn làm việc, đặt tài liệu cô đã phiên dịch lên bàn, hờ hững liếc nhìn cô: “Cô biết tiếng nước A?”
Lâm Tử Lạp thản nhiên gật đầu.
Ngược lại khiến Tông Triển Bạch thấy kỳ lạ: “Vì sao lại học ngôn ngữ này, nó cũng không thông dụng trên quốc tế.”
Nói tới nơi cô đã từng sống tám năm, trong lòng có quá nhiều quá nhiều đau xót.
Chỉ là những sự đau xót này không ai có thể trải nghiệm, chỉ có cô mới biết sự chật vật và khó khăn của quãng thời gian đó.
Cô không muốn thể hiện ra trước mặt người ngoài.
Cô gắng nở nụ cười có vẻ rất nhẹ nhõm: “Thích thì học thôi.”
Tông Triển Bạch nhíu mày, nhìn cô có vẻ rất giỏi che giấu cảm xúc, sự đau thương nơi đáy mắt nhanh chóng biến mất nhưng cũng không qua được con mắt của anh.
Rốt cuộc cô đang che giấu điều gì?
“Cô lại đây.” Anh trầm giọng.
Lòng Lâm Tử Lạp kháng cự, cô không đoán được người đàn ông này nhưng bây giờ cô lại không thể không giao thiệp với anh.
Nhẹ nhàng bước tới gần.
Tông Triển Bạch đặt tài liệu trước mặt cô: “Nếu cô đã biết thì hãy dịch tài liệu này cho tôi.”
Lâm Tử Lạp cúi đầu, phát hiện ở góc phải tài liệu có in dòng chữ Tập đoàn Thanh Hưng.
Tối qua cô chỉ mải phiên dịch mà không chú ý tới dòng chữ được in trên góc phải này.
Cô không khỏi ngẩng đầu lên: “Các anh vẫn chưa tuyển được phiên dịch à?”
Tông Triển Bạch nhướn mày.
Lâm Tử Lạp cầm tài liệu, thấp giọng nói: “Tôi đến công ty anh ứng tuyển làm phiên dịch, ban đầu họ rất hài lòng về tôi, sau đó không biết vì sao lại nói tôi không phù hợp.”
“Có chuyện này sao?” Mỗi chữ của anh, mỗi một vẻ mặt đều khiến người tỉnh ngộ, cất giấu thâm ý người khác không đoán được.
Lâm Tử Lạp “ừm” một tiếng, cô không cần thiết phải nói dối.
“Tôi có thể giúp anh dịch tài liệu này, nhưng…” Lâm Tử Lạp không phải lòng tham không đáy, muốn có được lợi ích gì đó từ việc này, chỉ là bây giờ cô hai bàn tay trắng, chỉ có thể không lượng sức mình.
Tông Triển Bạch dù bận vẫn ung dung nhìn cô, không đợi cô lên tiếng đã ngắt lời: “Nếu cô muốn nói tới mảnh đất vịnh Tiên Thuỷ thì tôi không thể đồng ý, Lâm thị các người không đủ năng lực.”
Vừa nãy đúng là Lâm Tử Lạp muốn nói chuyện này nhưng không phải đưa cho Lâm Viên Trung, mà là muốn anh cho cô, như vậy cô sẽ có thẻ bài đặt cược, đàm phán giao dịch với Lâm Viên Trung.
Bây giờ anh lại từ chối.
Một lần phiên dịch đổi lấy miếng đất rõ ràng là chuyện không thể.
“Vậy anh đưa tiền cho tôi đi.” Nếu bây giờ không thể lấy được của hồi môn của mẹ thì kiếm chút tiền trước để đảm bảo cho cuộc sống của mẹ, sau này sinh con, cô cần kiếm rất nhiều rất nhiều tiền để lo liệu cuộc sống.
Lâm Tử Lạp lật tài liệu, có hơn hai mươi trang: “Ba trăm nghìn một mặt, tôi cũng không đòi anh giá cao.”
Tông Triển Bạch: “…”
Nhà họ Lâm thiếu tiền vậy à?
Việc làm của cô sao càng ngày càng khiến anh không thể nhìn thấu?
Tông Triển Bạch không nói gì, Lâm Tử Lạp cho rằng anh không đồng ý: “Thật sự không đắt, nếu anh thấy đắt thì tôi… giảm một chút chút?”
“Không cần, cứ theo như cô nói đi.”
“Vậy được.” Lâm Tử Lạp cầm tài liệu rồi đứng lên: “Tôi không thể làm xong ngay được nên sẽ cầm về phòng mình, khi nào dịch xong sẽ mang qua cho anh.”
“Đợi đã.”
“Hử?”
Lâm Tử Lạp nghi hoặc nhìn anh.
Ánh mắt anh nặng nề như đang cảnh cáo: “Tôi hy vọng cô hiểu một chuyện.”