Mẹ Tôi Là Nữ Chính Trong Tiểu Thuyết Ngược Tâm
Chương 4: Hoàn
09.
Cuối cùng, Tống Hành Xuyên cũng bị Khương Sính Đình làm cho tỉnh táo bằng một cái tát. Sau đó, Khương Sính Đình không quan tâm đ ến hắn nữa mà trực tiếp kéo tôi thẳng về nhà.
"Ngọc Nhi, lúc nãy động tác của bố con quá mạnh, có phải lại làm đau vết thương phải không?"
Khương Sính Đình lo lắng cúi xuống xem, thấy không chảy máu thì thở phào nhẹ nhõm.
Tiếng gõ cửa vang lên đúng lúc từ bên ngoài phòng, bà nội dẫn Tống Hành Xuyên đến, cười nói khuyên nhủ.
"Sính Đình, hai đứa đừng vì một người ngoài mà cãi vã, để con cái nhìn thấy mà cười cho."
Tống Hành Xuyên đứng ở cửa, tay cầm một đ ĩa trái cây và sữa nóng, nói nhỏ: "Ăn ít hoa quả đi."
Nhưng Khương Sính Đình không hề nhìn hắn: "Cứ để lên bàn đi".
"Khi nào Dư Dao và Dư Tiêu Tiêu đi?"
Tống Hành Xuyên hít một hơi thật sâu: "Ngày mai đi, ngày mai mưa tạnh anh sẽ lái xe đưa họ về căn hộ."
Khương Sính Đình cười: "Anh thật là chu đáo."
Đợi đến khi tiếng bước chân của Tống Hành Xuyên dần dần biến mất trên hành lang thì mẹ mới quay đầu lại, nhìn tôi không nói một lời, không nhịn được mà bật cười, véo má tôi: "Làm sao vậy? Có phải con cảm thấy bố con hiện tại và trước kia khác nhau phải không?"
Tôi chần chừ một lát rồi gật đầu.
Mẹ mỉm cười nhưng lại đượm vẻ đắng cay: "Phải đấy, con người chỉ khi mất đi thứ gì đó họ mới biết trân trọng."
Tôi hạ mắt: "Con biết."
"Con biết? Làm sao con biết?" Khương Sính Đình có vẻ ngạc nhiên, mẹ ôm chặt lấy tôi với vẻ thương hại, "Ngọc nhi à..."
Tôi cũng nhẹ nhàng ôm lấy mẹ, ngửi mùi hương hoa quả thơm từ cơ thể cô.
Alain de Botton đã viết trong "On seeing and noticing" rằng: "Bạn càng không thích một người, bạn càng có thể tự tin một trăm phần trăm, dễ dàng thu hút họ. Khao khát mạnh mẽ khiến con người mất đi sự lãng mạn cần thiết trong trò chơi tình ái, khi bạn bị ai đó thu hút, bạn sẽ cảm thấy tự ti, vì chúng ta luôn muốn gán cho người mà mình yêu thương những phẩm chất hoàn hảo nhất."
Yêu nhau như dắt chó đi dạo, phải lúc căng lúc lỏng.
Làm sao có thể để cho Tống Hành Xuyên luôn nắm giữ quyền chủ động trong mọi chuyện được.
Khương Sính Đình vuốt v e mái tóc của tôi: "Ngọc nhi, nếu mẹ và bố chia tay..."
"Con đi theo mẹ." Tôi ngước nhìn vào mắt mẹ, nói một cách nghiêm túc.
Khương Sính Đình bật cười, nhẹ nhàng nói: "Những uất ức mà Ngọc nhi từng phải chịu, mẹ đều nhớ cả đấy."
Mẹ dường như lại nhớ ra điều gì đó, bèn hỏi một cách ngẫu nhiên, "Những ngày mẹ không ở nhà, con có nhắc bố uống thuốc không?"
Lông mi tôi rung động nhẹ nhàng, một lúc lâu sau mới lắc đầu.
Đó chỉ là một câu nói đùa.
Tôi đột nhiên hiểu ra.
Hóa ra đó chính là điều thứ ba mà mẹ muốn làm.
10.
Trái tim của Tống Hành Xuyên có vấn đề, lúc nào cũng cần phải mang thuốc theo bên người. Vì sợ bà nội lo lắng nên Tống Hành Xuyên không dám nói cho bà biết.
Thường thì quần áo của Tống Hành Xuyên đều do Khương Sính Đình ủi thẳng và treo lên trước một ngày.
Ngay cả túi đựng viên thuốc nhỏ, cũng là Khương Sính Đình luôn kiểm tra để không bị thiếu. Nhưng sau đó, khi Dư Dao trở về, Tống Hành Xuyên cũng không muốn ở nhà lâu hơn 1 ngày.
Cũng chẳng có ai giục giã Tống Hành Xuyên mang theo thuốc cứu mạng.
Sau nữa, bà nội và Dư Dao hàng ngày làm ầm ĩ, nhà cửa hỗn loạn như cháo lòng, hắn ta tự nhiên cũng quên mất chuyện thuốc.
Từ khi Tống Hành Xuyên đưa mẹ con Dư Dao đi, nhà cửa dường như trở nên yên ắng.
Khương Sính Đình lại như mọi khi, sáng sáng đến công ty, thương thảo hợp đồng và tiếp khách.
Nhưng điều duy nhất khác biệt là mẹ vẫn lạnh nhạt với Tống Hành Xuyên.
Tống Hành Xuyên không chỉ một lần hỏi tôi: "Ngọc nhi, con có biết mẹ còn gặp gỡ với chú kia nữa không?"
Tôi lắc đầu: "Mẹ muốn ăn cơm với ai là chuyện của mẹ. Con chỉ là một đứa trẻ, tại sao phải xen vào chuyện của người lớn."
Tống Hành Xuyên cũng không chỉ một lần muốn tìm Khương Sính Đình để hòa giải: "Anh đã đưa Dư Dao đi rồi."
"Chúng ta không thể sống như trước được nữa sao?"
Hắn ta thậm chí còn dùng tôi làm lá chắn: "Chẳng lẽ em muốn Ngọc nhi hàng ngày phải hàng sống trong một gia đình như thế này?"
Điều này quả thực là điểm yếu của Khương Sính Đình. Khương Sính Đình suy nghĩ mãi, cuối cùng mới gật đầu, thở dài nhẹ nhàng: "Đúng là không thể để Ngọc nhi sống cuộc sống như vậy."
Tống Hành Xuyên vui mừng lắm, đôi khóe miệng hướng lên cao.
"Anh biết cuối cùng rồi em cũng sẽ mềm lòng."
Kẻ ngốc.
Tôi nghĩ thầm trong lòng.
Khương Sính Đình không cần sự ân hận muộn màng và thâm tình đến muộn của Tống Hành Xuyên.
Khi Khương Sính Đình và con gái bị Tống Hành Xuyên bỏ rơi giữa trời tuyết lạnh, bị mẹ chồng trước mặt mọi người họ hàng dội gáo nước lạnh và gây khó dễ cũng không một ai đứng ra bênh vực.
Những đau khổ mà Khương Sính Đình phải chịu đựng, chẳng lẽ chỉ để đổi lấy một tình yêu nhẹ nhàng từ Tống Hành Xuyên như là một phần thưởng sao?
Lời hứa của đàn ông, chỉ có giá trị trong khoảnh khắc nói ra.
Một Dư Dao đi rồi, vẫn còn hàng ngàn hàng vạn Dư Dao khác. Việc cố tình bắt Tống Hành Xuyên phải chạy theo mình là cách Khương Sính Đình muốn hắn ta cảm nhận được nỗi đau mà cô phải trải qua.
Khương Sính Đình không coi trọng việc sử dụng tình yêu và hận thù để chiến thắng tinh thần. Cô ấy muốn dùng, là phương pháp chiến thắng vật lý giữa sự sống và cái chết.
11.
Tôi biết rằng ngày đó sẽ đến. Nhưng không ngờ là lại đến nhanh như vậy.
Ngay sau khi tan học, tôi đã được tài xế đón và đưa thẳng đến bệnh viện, đến nơi mới thấy một đám đông người xúm lại.
Bà nội tôi đang được người giúp việc đỡ, khóc lóc không ngớt: "Sao lại thế này! Làm sao lại xảy ra tai nạn giao thông!"
Những người thân khác đang lên án Dư Dao: "Chính vì chở cô ta mà Hành Xuyên mới gặp tai nạn phải không?"
"Cô ta là cái thá gì chứ! Người ta có vợ có con! Cô là ai hả!"
"Cô biết không, cô đã khiến người ta gặp tai nạn!"
Dư Dao cũng sợ đến mức ngơ ngẩn, không ngừng biện minh.
"Chuyện này không liên quan gì đến tôi mà! Anh ấy tự lái xe đến nửa đường thì đau tim! Đó là do vấn đề sức khỏe của anh ấy chứ!"
Bác sĩ bước ra khỏi phòng mổ, vẻ mặt nghiêm trọng lắc đầu. Thấy vậy, bà nội tôi liền hoảng sợ đến mức tái mặt.
"Bệnh nhân có bệnh tim mà mọi người không biết sao?" Bác sĩ thở dài, "Anh ta vốn phải tránh làm việc mệt nhọc và không được uống rượu thức khuya. Và cũng phải luôn mang theo thuốc bên mình."
Khương Sính Đình nói với đôi mắt đỏ hoe, khẽ mím môi, nhíu mày nhìn về phía Dư Dao: "Những ngày này anh ấy cũng không ở nhà..."
Mọi người nhìn nhau, bỗng nhiên hiểu ra.
Dư Dao mở to mắt, lo lắng đến mức suýt khóc: "Thật sự không liên quan gì đến tôi! Tôi cũng không biết anh ấy bị bệnh tim!"
Tôi bị dắt đi, nhìn mẹ nhanh chóng xử lý mọi việc liên quan đến nhập viện và phẫu thuật.
Khương Sính Đình cũng lo lắng an ủi bà nội và họ hàng, bận rộn tới lui, tóc xõa lỏng lẻo, đóng vai một người vợ vừa mạnh mẽ vừa yếu đuối.
Bà nội nắm tay mẹ, không ngừng khóc và cảm ơn: "May mắn là có con, nếu không gia đình này không biết phải làm sao..."
Trong phòng bệnh, Tống Hành Xuyên đeo mặt nạ thở nằm trên giường, khuôn mặt đầy vết thương, môi tái nhợt không có máu.
Bác sĩ nói anh ta đột ngột lên cơn đau tim và đâm vào cột cầu, Dư Dao chỉ bị thương bề ngoài, còn anh ta thì vết thương rất nặng. Ngay cả khi sau này có thể tỉnh lại, đôi chân cũng có thể không thể phục hồi như trước.
Nói cách khác, Tống Hành Xuyên sắp bị liệt và trở thành người khuyết tật. Bà nội đã được người thân đưa đi, mọi người sợ rằng bà già rồi không chịu được sự k1ch thích.
Phòng bệnh trở nên trống rỗng, chỉ còn lại một nhà chúng tôi.
"Anh xem, đây chính là hậu quả của việc anh vội vàng đi giúp người khác nuôi con gái." Khương Sính Đình nhẹ nhàng vuốt v e lông mày và khóe mắt của Tống Hành Xuyên vẻ mặt đầy thương cảm.
"Đau không? Trước đây Ngọc nhi cũng đau như thế này. Con bé tự tay hái 1 bó hoa vì muốn tặng anh nhân ngày sinh nhật nhưng đã gặp tai nạn trên đường đi. Còn anh, anh lại đang ở bên con gái của người khác."
Khương Sính Đình đã chơi ván cờ này suốt một năm trời. Khương Sính Đình làm như vô tình tiết lộ với Dư Dao rằng Tống Hằng Xuyên thích uống rượu và thích ăn ngọt, sau đó giới thiệu cho Dư Dao một quán bar nổi tiếng.
Dư Dao mới chuyển đến chỗ mới, cảm thấy mọi thứ đều rất mới mẻ và không có bạn bè. Vì thế nên Tống Hành Xuyên vui vẻ đồng ý chơi cùng cô ta, thức trắng đêm, uống rượu hát hò.
Chuyện Tống Hành Xuyên phát bệnh là sớm hay muộn.
Tôi đứng bên ngoài cửa, nhìn về phía khu rừng xa xăm, chim én vỗ cánh mang thức ăn trở về cho các chú chim non trong tổ.
Nỗi hận của Khương Sính Đình không ai biết đến.
"À đúng rồi, đừng lo lắng về công ty."
Khương Sính Đình buộc tóc một cách lười biếng. Lúc nãy để diễn xuất, Khương Sính Đình đã phải làm rối tóc mình để làm nổi bật vẻ tiều tụy của bản thân.
"Tôi sẽ giúp anh chăm sóc công ty thật tốt."
12.
Mẹ thực sự đã nói và làm được.
Ngày hôm sau mẹ đã tiếp quản công ty, cùng với ban lãnh đạo bàn bạc về vấn đề tiếp nhận hợp đồng dự án, và tìm Dư Dao để quyết toán các khoản chi tiêu khi từng sống trong nhà.
Dựa vào lý do vi phạm tài sản chung của vợ chồng, mẹ bắt Dư Dao phải trả lại tất cả những món đồ hiệu như đồng hồ và túi xách mà Tống Hành Xuyên từng tặng cô ta.
Dư Dao ban đầu muốn chối bỏ, nhưng khi nhìn thấy Khương Sính Đình cùng với các luật sư xuất hiện dưới tòa nhà, cô ta mới hoảng hốt.
"Những thứ này đều là Tống Hành Xuyên tự nguyện tặng cho!" Dư Dao kiên quyết không trả lại, "Đây đều là quà anh ấy tặng cho tôi!"
"Không sao, nếu cô không muốn giải quyết qua pháp luật, chúng ta cũng có thể làm việc qua con đường dư luận."
Khương Sính Đình đẩy một chồng tài liệu ra trước mặt cô ta. "Đây là tài liệu tố cáo cô, tôi có thể gửi nó đến hộp thư công ty cô và đăng tải trên mạng."
Dư Dao mặt đầy nước mắt, tức giận hỏi lại: "Chúng ta đều là phụ nữ! Sao cô không thể để cho người khác một con đường sống?"
Cô ta nói: "Tôi không phá hoại gia đình cô, cũng không khiến cô tan vỡ hạnh phúc! Tại sao cô lại phải làm việc một cách tuyệt tình như vậy!"
Khương Sính Đình cúi đầu uống một ngụm cà phê. "Cô nghĩ rằng tôi đang nhắm vào cô, đang cạnh tranh với bạn, nhưng thực sự không phải vậy. Tôi không chỉ nhắm vào cô, tôi nhắm vào mỗi người trong gia đình này. Cô biết rõ ràng rằng Tống Hành Xuyên đã có gia đình, có vợ con, nhưng cô vẫn không có ranh giới, vẫn thân mật với anh ấy trước mặt tôi. Cô muốn từ ánh mắt ghen tị của tôi lấy được cảm giác khoái lạc khi bị ghen ghét, từ đó thể hiện sức hút không lồ của mình. Cuộc sống trước đây của cô khó khăn đến mức nào, khi co phải xây dựng hy vọng sống của mình dựa trên suy nghĩ của người khác. Nhưng tôi xin lỗi, tôi không quan tâm, thậm chí tôi còn có thể đưa cho cô một lời khuyên - lần sau cô có thể hôn Tống Hành Xuyên trên mộ chồng cô. Có lẽ điều đó sẽ càng k1ch thích hơn."
Khương Sính Đình cười, "Nhưng tôi khuyên cô nên chuẩn bị trả tôi số tiền 800 nghìn mà cô nợ trước đã."
Dư Dao mặt dần trắng bệch, nắm chặt nắm đấm đang định nói gì đó, lại bị Khương Sính Đình gắt lời.
Khương Sính Đình nói: "Dĩ nhiên, cô cũng đừng nghĩ là không công bằng. Những đau khổ cô phải chịu, tôi cũng sẽ giúp cô trả lại cho Tống Hành Xuyên đấy. Công ty của anh ta đã bị tôi làm cho không còn giá trị gì, bây giờ những cán bộ cấp cao đều là người của tôi. Tài sản trong nhà tôi đã bắt đầu tìm luật sư để soạn thảo thỏa thuận ly hôn, bản ghi chép cuộc trò chuyện của hai người, hóa đơn giao dịch, camera giám sát trong nhà đều có thể là bằng chứng ngoại tình của anh ta. Nếu cô cảm thấy hình phạt này đối với anh ta còn quá nhẹ, thì cô cứ yên tâm."
Khương Sính Đình từ tốn lấy điện thoại ra và mở một bức ảnh.
"Bây giờ anh ta đang nằm trong bệnh viện, tính mạng còn bị đe dọa, dù có chữa khỏi cũng có thể sẽ bị liệt nửa người. Đến lúc đó còn phải phiền cô chăm sóc anh ta nữa. Hai người, cặp chim uyên ương khổ mệnh của chúng tôi, cuối cùng cũng có thể chia ngọt sẻ bùi với nhau rồi."
Khương Sính Đình không để ý đến tiếng khóc đau đớn của Dư Dao phía sau, vẫy tay gọi tôi, nhẹ nhàng kéo tôi ra khỏi quán cà phê.
Mùa xuân đã đến rồi.
Khắp nơi nhìn thấy, những cây cối sau một mùa đông lặng lẽ nay đã nhú những chồi non, cỏ trên bãi cỏ đã xanh mơn mởn.
Bầu trời cao vút trong xanh như được tẩy sạch.
"Ngọc nhi, con nhìn kìa! Hôm nay trời đẹp quá! Mây trắng như kẹo bông."
Khương Sính Đình ngước nhìn lên bầu trời, như một đứa trẻ chỉ tay vào những đám mây trắng và thốt lên kinh ngạc.
Trước kia trong mắt Khương Sính Đình chỉ có Tống Hành Xuyên, làm gì còn hứng thú để ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ.
"Sau này còn sẽ có những ngày trời đẹp hơn nữa." Tôi cười mỉm nói.
Khương Sính Đình bắt đầu tỉnh ngộ từ khi nào nhỉ. Là khi cô gái gặp tai nạn xe cộ, thân hình tan nát và Khương Sính Đình cảm thấy mình bất lực, tâm hồn như đã chết lặng.
Là khi người duy nhất cô dựa vào lại không ở bên cạnh trong lúc cô cần nhất, mà lại đang ngoài kia tình tứ với tình nhân.
Khương Sính Đình chính là quá khứ của tôi, cũng là tương lai của tôi.
Đây mới chính là người nữ chính mạnh mẽ, "từ cõi chết trở về".
Thật sự, không nên ca ngợi những khổ đau. Nhưng khổ đau ấy phải có ý nghĩa.
Bản chất của khổ đau là để sau khi trải qua, người ta dựa vào chính mình để trở thành đỉnh cao mà mọi người ngưỡng mộ.
Chúng ta không phải trải qua những thử thách khó khăn để xứng đáng với ánh mắt coi thường của những người đàn ông trước mắt.
Cô ấy không chỉ là loài hoa nở rộ trong mùa hè ngắn ngủi.
Cô ấy là ngọn núi xanh tươi quanh năm.
[Hết]
Cuối cùng, Tống Hành Xuyên cũng bị Khương Sính Đình làm cho tỉnh táo bằng một cái tát. Sau đó, Khương Sính Đình không quan tâm đ ến hắn nữa mà trực tiếp kéo tôi thẳng về nhà.
"Ngọc Nhi, lúc nãy động tác của bố con quá mạnh, có phải lại làm đau vết thương phải không?"
Khương Sính Đình lo lắng cúi xuống xem, thấy không chảy máu thì thở phào nhẹ nhõm.
Tiếng gõ cửa vang lên đúng lúc từ bên ngoài phòng, bà nội dẫn Tống Hành Xuyên đến, cười nói khuyên nhủ.
"Sính Đình, hai đứa đừng vì một người ngoài mà cãi vã, để con cái nhìn thấy mà cười cho."
Tống Hành Xuyên đứng ở cửa, tay cầm một đ ĩa trái cây và sữa nóng, nói nhỏ: "Ăn ít hoa quả đi."
Nhưng Khương Sính Đình không hề nhìn hắn: "Cứ để lên bàn đi".
"Khi nào Dư Dao và Dư Tiêu Tiêu đi?"
Tống Hành Xuyên hít một hơi thật sâu: "Ngày mai đi, ngày mai mưa tạnh anh sẽ lái xe đưa họ về căn hộ."
Khương Sính Đình cười: "Anh thật là chu đáo."
Đợi đến khi tiếng bước chân của Tống Hành Xuyên dần dần biến mất trên hành lang thì mẹ mới quay đầu lại, nhìn tôi không nói một lời, không nhịn được mà bật cười, véo má tôi: "Làm sao vậy? Có phải con cảm thấy bố con hiện tại và trước kia khác nhau phải không?"
Tôi chần chừ một lát rồi gật đầu.
Mẹ mỉm cười nhưng lại đượm vẻ đắng cay: "Phải đấy, con người chỉ khi mất đi thứ gì đó họ mới biết trân trọng."
Tôi hạ mắt: "Con biết."
"Con biết? Làm sao con biết?" Khương Sính Đình có vẻ ngạc nhiên, mẹ ôm chặt lấy tôi với vẻ thương hại, "Ngọc nhi à..."
Tôi cũng nhẹ nhàng ôm lấy mẹ, ngửi mùi hương hoa quả thơm từ cơ thể cô.
Alain de Botton đã viết trong "On seeing and noticing" rằng: "Bạn càng không thích một người, bạn càng có thể tự tin một trăm phần trăm, dễ dàng thu hút họ. Khao khát mạnh mẽ khiến con người mất đi sự lãng mạn cần thiết trong trò chơi tình ái, khi bạn bị ai đó thu hút, bạn sẽ cảm thấy tự ti, vì chúng ta luôn muốn gán cho người mà mình yêu thương những phẩm chất hoàn hảo nhất."
Yêu nhau như dắt chó đi dạo, phải lúc căng lúc lỏng.
Làm sao có thể để cho Tống Hành Xuyên luôn nắm giữ quyền chủ động trong mọi chuyện được.
Khương Sính Đình vuốt v e mái tóc của tôi: "Ngọc nhi, nếu mẹ và bố chia tay..."
"Con đi theo mẹ." Tôi ngước nhìn vào mắt mẹ, nói một cách nghiêm túc.
Khương Sính Đình bật cười, nhẹ nhàng nói: "Những uất ức mà Ngọc nhi từng phải chịu, mẹ đều nhớ cả đấy."
Mẹ dường như lại nhớ ra điều gì đó, bèn hỏi một cách ngẫu nhiên, "Những ngày mẹ không ở nhà, con có nhắc bố uống thuốc không?"
Lông mi tôi rung động nhẹ nhàng, một lúc lâu sau mới lắc đầu.
Đó chỉ là một câu nói đùa.
Tôi đột nhiên hiểu ra.
Hóa ra đó chính là điều thứ ba mà mẹ muốn làm.
10.
Trái tim của Tống Hành Xuyên có vấn đề, lúc nào cũng cần phải mang thuốc theo bên người. Vì sợ bà nội lo lắng nên Tống Hành Xuyên không dám nói cho bà biết.
Thường thì quần áo của Tống Hành Xuyên đều do Khương Sính Đình ủi thẳng và treo lên trước một ngày.
Ngay cả túi đựng viên thuốc nhỏ, cũng là Khương Sính Đình luôn kiểm tra để không bị thiếu. Nhưng sau đó, khi Dư Dao trở về, Tống Hành Xuyên cũng không muốn ở nhà lâu hơn 1 ngày.
Cũng chẳng có ai giục giã Tống Hành Xuyên mang theo thuốc cứu mạng.
Sau nữa, bà nội và Dư Dao hàng ngày làm ầm ĩ, nhà cửa hỗn loạn như cháo lòng, hắn ta tự nhiên cũng quên mất chuyện thuốc.
Từ khi Tống Hành Xuyên đưa mẹ con Dư Dao đi, nhà cửa dường như trở nên yên ắng.
Khương Sính Đình lại như mọi khi, sáng sáng đến công ty, thương thảo hợp đồng và tiếp khách.
Nhưng điều duy nhất khác biệt là mẹ vẫn lạnh nhạt với Tống Hành Xuyên.
Tống Hành Xuyên không chỉ một lần hỏi tôi: "Ngọc nhi, con có biết mẹ còn gặp gỡ với chú kia nữa không?"
Tôi lắc đầu: "Mẹ muốn ăn cơm với ai là chuyện của mẹ. Con chỉ là một đứa trẻ, tại sao phải xen vào chuyện của người lớn."
Tống Hành Xuyên cũng không chỉ một lần muốn tìm Khương Sính Đình để hòa giải: "Anh đã đưa Dư Dao đi rồi."
"Chúng ta không thể sống như trước được nữa sao?"
Hắn ta thậm chí còn dùng tôi làm lá chắn: "Chẳng lẽ em muốn Ngọc nhi hàng ngày phải hàng sống trong một gia đình như thế này?"
Điều này quả thực là điểm yếu của Khương Sính Đình. Khương Sính Đình suy nghĩ mãi, cuối cùng mới gật đầu, thở dài nhẹ nhàng: "Đúng là không thể để Ngọc nhi sống cuộc sống như vậy."
Tống Hành Xuyên vui mừng lắm, đôi khóe miệng hướng lên cao.
"Anh biết cuối cùng rồi em cũng sẽ mềm lòng."
Kẻ ngốc.
Tôi nghĩ thầm trong lòng.
Khương Sính Đình không cần sự ân hận muộn màng và thâm tình đến muộn của Tống Hành Xuyên.
Khi Khương Sính Đình và con gái bị Tống Hành Xuyên bỏ rơi giữa trời tuyết lạnh, bị mẹ chồng trước mặt mọi người họ hàng dội gáo nước lạnh và gây khó dễ cũng không một ai đứng ra bênh vực.
Những đau khổ mà Khương Sính Đình phải chịu đựng, chẳng lẽ chỉ để đổi lấy một tình yêu nhẹ nhàng từ Tống Hành Xuyên như là một phần thưởng sao?
Lời hứa của đàn ông, chỉ có giá trị trong khoảnh khắc nói ra.
Một Dư Dao đi rồi, vẫn còn hàng ngàn hàng vạn Dư Dao khác. Việc cố tình bắt Tống Hành Xuyên phải chạy theo mình là cách Khương Sính Đình muốn hắn ta cảm nhận được nỗi đau mà cô phải trải qua.
Khương Sính Đình không coi trọng việc sử dụng tình yêu và hận thù để chiến thắng tinh thần. Cô ấy muốn dùng, là phương pháp chiến thắng vật lý giữa sự sống và cái chết.
11.
Tôi biết rằng ngày đó sẽ đến. Nhưng không ngờ là lại đến nhanh như vậy.
Ngay sau khi tan học, tôi đã được tài xế đón và đưa thẳng đến bệnh viện, đến nơi mới thấy một đám đông người xúm lại.
Bà nội tôi đang được người giúp việc đỡ, khóc lóc không ngớt: "Sao lại thế này! Làm sao lại xảy ra tai nạn giao thông!"
Những người thân khác đang lên án Dư Dao: "Chính vì chở cô ta mà Hành Xuyên mới gặp tai nạn phải không?"
"Cô ta là cái thá gì chứ! Người ta có vợ có con! Cô là ai hả!"
"Cô biết không, cô đã khiến người ta gặp tai nạn!"
Dư Dao cũng sợ đến mức ngơ ngẩn, không ngừng biện minh.
"Chuyện này không liên quan gì đến tôi mà! Anh ấy tự lái xe đến nửa đường thì đau tim! Đó là do vấn đề sức khỏe của anh ấy chứ!"
Bác sĩ bước ra khỏi phòng mổ, vẻ mặt nghiêm trọng lắc đầu. Thấy vậy, bà nội tôi liền hoảng sợ đến mức tái mặt.
"Bệnh nhân có bệnh tim mà mọi người không biết sao?" Bác sĩ thở dài, "Anh ta vốn phải tránh làm việc mệt nhọc và không được uống rượu thức khuya. Và cũng phải luôn mang theo thuốc bên mình."
Khương Sính Đình nói với đôi mắt đỏ hoe, khẽ mím môi, nhíu mày nhìn về phía Dư Dao: "Những ngày này anh ấy cũng không ở nhà..."
Mọi người nhìn nhau, bỗng nhiên hiểu ra.
Dư Dao mở to mắt, lo lắng đến mức suýt khóc: "Thật sự không liên quan gì đến tôi! Tôi cũng không biết anh ấy bị bệnh tim!"
Tôi bị dắt đi, nhìn mẹ nhanh chóng xử lý mọi việc liên quan đến nhập viện và phẫu thuật.
Khương Sính Đình cũng lo lắng an ủi bà nội và họ hàng, bận rộn tới lui, tóc xõa lỏng lẻo, đóng vai một người vợ vừa mạnh mẽ vừa yếu đuối.
Bà nội nắm tay mẹ, không ngừng khóc và cảm ơn: "May mắn là có con, nếu không gia đình này không biết phải làm sao..."
Trong phòng bệnh, Tống Hành Xuyên đeo mặt nạ thở nằm trên giường, khuôn mặt đầy vết thương, môi tái nhợt không có máu.
Bác sĩ nói anh ta đột ngột lên cơn đau tim và đâm vào cột cầu, Dư Dao chỉ bị thương bề ngoài, còn anh ta thì vết thương rất nặng. Ngay cả khi sau này có thể tỉnh lại, đôi chân cũng có thể không thể phục hồi như trước.
Nói cách khác, Tống Hành Xuyên sắp bị liệt và trở thành người khuyết tật. Bà nội đã được người thân đưa đi, mọi người sợ rằng bà già rồi không chịu được sự k1ch thích.
Phòng bệnh trở nên trống rỗng, chỉ còn lại một nhà chúng tôi.
"Anh xem, đây chính là hậu quả của việc anh vội vàng đi giúp người khác nuôi con gái." Khương Sính Đình nhẹ nhàng vuốt v e lông mày và khóe mắt của Tống Hành Xuyên vẻ mặt đầy thương cảm.
"Đau không? Trước đây Ngọc nhi cũng đau như thế này. Con bé tự tay hái 1 bó hoa vì muốn tặng anh nhân ngày sinh nhật nhưng đã gặp tai nạn trên đường đi. Còn anh, anh lại đang ở bên con gái của người khác."
Khương Sính Đình đã chơi ván cờ này suốt một năm trời. Khương Sính Đình làm như vô tình tiết lộ với Dư Dao rằng Tống Hằng Xuyên thích uống rượu và thích ăn ngọt, sau đó giới thiệu cho Dư Dao một quán bar nổi tiếng.
Dư Dao mới chuyển đến chỗ mới, cảm thấy mọi thứ đều rất mới mẻ và không có bạn bè. Vì thế nên Tống Hành Xuyên vui vẻ đồng ý chơi cùng cô ta, thức trắng đêm, uống rượu hát hò.
Chuyện Tống Hành Xuyên phát bệnh là sớm hay muộn.
Tôi đứng bên ngoài cửa, nhìn về phía khu rừng xa xăm, chim én vỗ cánh mang thức ăn trở về cho các chú chim non trong tổ.
Nỗi hận của Khương Sính Đình không ai biết đến.
"À đúng rồi, đừng lo lắng về công ty."
Khương Sính Đình buộc tóc một cách lười biếng. Lúc nãy để diễn xuất, Khương Sính Đình đã phải làm rối tóc mình để làm nổi bật vẻ tiều tụy của bản thân.
"Tôi sẽ giúp anh chăm sóc công ty thật tốt."
12.
Mẹ thực sự đã nói và làm được.
Ngày hôm sau mẹ đã tiếp quản công ty, cùng với ban lãnh đạo bàn bạc về vấn đề tiếp nhận hợp đồng dự án, và tìm Dư Dao để quyết toán các khoản chi tiêu khi từng sống trong nhà.
Dựa vào lý do vi phạm tài sản chung của vợ chồng, mẹ bắt Dư Dao phải trả lại tất cả những món đồ hiệu như đồng hồ và túi xách mà Tống Hành Xuyên từng tặng cô ta.
Dư Dao ban đầu muốn chối bỏ, nhưng khi nhìn thấy Khương Sính Đình cùng với các luật sư xuất hiện dưới tòa nhà, cô ta mới hoảng hốt.
"Những thứ này đều là Tống Hành Xuyên tự nguyện tặng cho!" Dư Dao kiên quyết không trả lại, "Đây đều là quà anh ấy tặng cho tôi!"
"Không sao, nếu cô không muốn giải quyết qua pháp luật, chúng ta cũng có thể làm việc qua con đường dư luận."
Khương Sính Đình đẩy một chồng tài liệu ra trước mặt cô ta. "Đây là tài liệu tố cáo cô, tôi có thể gửi nó đến hộp thư công ty cô và đăng tải trên mạng."
Dư Dao mặt đầy nước mắt, tức giận hỏi lại: "Chúng ta đều là phụ nữ! Sao cô không thể để cho người khác một con đường sống?"
Cô ta nói: "Tôi không phá hoại gia đình cô, cũng không khiến cô tan vỡ hạnh phúc! Tại sao cô lại phải làm việc một cách tuyệt tình như vậy!"
Khương Sính Đình cúi đầu uống một ngụm cà phê. "Cô nghĩ rằng tôi đang nhắm vào cô, đang cạnh tranh với bạn, nhưng thực sự không phải vậy. Tôi không chỉ nhắm vào cô, tôi nhắm vào mỗi người trong gia đình này. Cô biết rõ ràng rằng Tống Hành Xuyên đã có gia đình, có vợ con, nhưng cô vẫn không có ranh giới, vẫn thân mật với anh ấy trước mặt tôi. Cô muốn từ ánh mắt ghen tị của tôi lấy được cảm giác khoái lạc khi bị ghen ghét, từ đó thể hiện sức hút không lồ của mình. Cuộc sống trước đây của cô khó khăn đến mức nào, khi co phải xây dựng hy vọng sống của mình dựa trên suy nghĩ của người khác. Nhưng tôi xin lỗi, tôi không quan tâm, thậm chí tôi còn có thể đưa cho cô một lời khuyên - lần sau cô có thể hôn Tống Hành Xuyên trên mộ chồng cô. Có lẽ điều đó sẽ càng k1ch thích hơn."
Khương Sính Đình cười, "Nhưng tôi khuyên cô nên chuẩn bị trả tôi số tiền 800 nghìn mà cô nợ trước đã."
Dư Dao mặt dần trắng bệch, nắm chặt nắm đấm đang định nói gì đó, lại bị Khương Sính Đình gắt lời.
Khương Sính Đình nói: "Dĩ nhiên, cô cũng đừng nghĩ là không công bằng. Những đau khổ cô phải chịu, tôi cũng sẽ giúp cô trả lại cho Tống Hành Xuyên đấy. Công ty của anh ta đã bị tôi làm cho không còn giá trị gì, bây giờ những cán bộ cấp cao đều là người của tôi. Tài sản trong nhà tôi đã bắt đầu tìm luật sư để soạn thảo thỏa thuận ly hôn, bản ghi chép cuộc trò chuyện của hai người, hóa đơn giao dịch, camera giám sát trong nhà đều có thể là bằng chứng ngoại tình của anh ta. Nếu cô cảm thấy hình phạt này đối với anh ta còn quá nhẹ, thì cô cứ yên tâm."
Khương Sính Đình từ tốn lấy điện thoại ra và mở một bức ảnh.
"Bây giờ anh ta đang nằm trong bệnh viện, tính mạng còn bị đe dọa, dù có chữa khỏi cũng có thể sẽ bị liệt nửa người. Đến lúc đó còn phải phiền cô chăm sóc anh ta nữa. Hai người, cặp chim uyên ương khổ mệnh của chúng tôi, cuối cùng cũng có thể chia ngọt sẻ bùi với nhau rồi."
Khương Sính Đình không để ý đến tiếng khóc đau đớn của Dư Dao phía sau, vẫy tay gọi tôi, nhẹ nhàng kéo tôi ra khỏi quán cà phê.
Mùa xuân đã đến rồi.
Khắp nơi nhìn thấy, những cây cối sau một mùa đông lặng lẽ nay đã nhú những chồi non, cỏ trên bãi cỏ đã xanh mơn mởn.
Bầu trời cao vút trong xanh như được tẩy sạch.
"Ngọc nhi, con nhìn kìa! Hôm nay trời đẹp quá! Mây trắng như kẹo bông."
Khương Sính Đình ngước nhìn lên bầu trời, như một đứa trẻ chỉ tay vào những đám mây trắng và thốt lên kinh ngạc.
Trước kia trong mắt Khương Sính Đình chỉ có Tống Hành Xuyên, làm gì còn hứng thú để ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ.
"Sau này còn sẽ có những ngày trời đẹp hơn nữa." Tôi cười mỉm nói.
Khương Sính Đình bắt đầu tỉnh ngộ từ khi nào nhỉ. Là khi cô gái gặp tai nạn xe cộ, thân hình tan nát và Khương Sính Đình cảm thấy mình bất lực, tâm hồn như đã chết lặng.
Là khi người duy nhất cô dựa vào lại không ở bên cạnh trong lúc cô cần nhất, mà lại đang ngoài kia tình tứ với tình nhân.
Khương Sính Đình chính là quá khứ của tôi, cũng là tương lai của tôi.
Đây mới chính là người nữ chính mạnh mẽ, "từ cõi chết trở về".
Thật sự, không nên ca ngợi những khổ đau. Nhưng khổ đau ấy phải có ý nghĩa.
Bản chất của khổ đau là để sau khi trải qua, người ta dựa vào chính mình để trở thành đỉnh cao mà mọi người ngưỡng mộ.
Chúng ta không phải trải qua những thử thách khó khăn để xứng đáng với ánh mắt coi thường của những người đàn ông trước mắt.
Cô ấy không chỉ là loài hoa nở rộ trong mùa hè ngắn ngủi.
Cô ấy là ngọn núi xanh tươi quanh năm.
[Hết]