[Mau xuyên công lược] Kí chủ nhà ta rất nguy hiểm
Chương 30
"Bước đầu tiên là về nhà, bước thứ hai là về công ty đó, nếu như ba ngay cả điểm này cũng không nhìn ra được, coi như ba uổng công làm ba nó rồi!"
Lời nói của Tô Hòa không hề mang theo ý giễu cợt, nhưng lại khiến cho Tần Tranh Vanh ngượng nghịu.
"Con sẽ không tha thứ cho Tần Trăn Trăn đâu, cũng sẽ không coi nó là em gái mình, bởi vì hành động của nó không hề khiến con cảm nhận được một chút tình chị em nào."
Tô Hòa vô tư cười một tiếng, gương mặt vô cùng xinh đẹp dưới ánh trăng lại mang một loại buồn bã, cô mở miệng, "Nhưng cuối cùng ba vẫn là ba con. Con không muốn khiến ba khó xử, cho nên con đồng ý để nó quay lại."
"Con coi như là con gái tận lực cảm thông với ba, cũng hy vọng ba có thể thông cảm cho con, nó có thể trở lại, nhưng con sẽ không coi nó là em gái, điều duy nhất con có thể làm đó chính là không gây gổ với nó, không khiến ba phiền lòng." Tô Hòa.
Tần Tranh Vanh bởi vì lời nói của Tô Hòa mà không nhịn được áy náy đứng lên, hắn lại nhấn mạnh một lần, "Trong lòng ba hiểu rõ, công ty ba khẳng định..."
"Không nói những chuyện này." Tô Hòa cắt lời Tần Tranh Vanh, "Có nhiều thứ không thể dùng vật chất để suy xét, trời đã không còn sớm, ta về thôi."
Tần Tranh Vanh muốn nói lại thôi, thấy dáng vẻ Tô Hòa hoàn toàn không muốn nói nữa, cuối cùng hắn cũng không nói gì.
Lúc tới Tần Tranh Vanh do dự, lúc trở về hắn vẫn là dáng vẻ lo lắng đầy mặt, chỉ là tâm cảnh bất đồng.
Ban đầu là vì chuyện Tần Trăn Trăn trở lại mà lo lắng, bây giờ lại bắt đầu cảm thấy áy náy với con gái lớn rồi.
Cho dù vừa rồi Tần Tranh Vanh vẫn chưa nói xong, Tô Hòa vẫn biết hắn muốn nói cái gì.
Tần Tranh Vanh nhất định sẽ nói Tần thị sẽ cho Tô Hòa, mà hắn chẳng qua chỉ hy vọng người một nhà đoàn viên, chỉ cần Tô Hòa tha thứ cho Tần Tranh Vanh một lần, cô khẳng định sẽ có tiền đồ tươi sáng ở Tần thị.
Tô Hòa không hề tin lời bảo đảm của Tần Tranh Vanh.
Có lẽ bây giờ Tần Tranh Vanh nghĩ như vậy, nhưng con người là một loại động vật hay thay đổi.
Nếu như là nguyên chủ ở đây, cô ấy sẽ không giống Tô Hòa thích ăn mặn, chỉ cần có thể đạt được mục đích liền đùa giỡn, thủ đoạn gì cũng dùng.
Cô ấy kiêu ngạo, cho tới bây giờ đều khinh thường việc dùng tổn thương của mình khiến cho Tần Tranh Vanh hiểu cô ấy, dần dần yêu thương cô ấy.
Cho nên hai cha con bọn họ mới có kẽ hở như vậy, cũng là bởi vì Tần Dung quá mạnh mẽ, cô ấy khinh thường thủ đoạn của mẹ con Lý Uyển Linh.
Nếu như nguyên chủ ở đây, Lý Uyển Linh hãm hại bêu xấu cô ấy, Tần Tranh Vanh sẽ tin, cha con bọn họ sẽ còn có vướng mắc.
Vì vậy Tô Hòa không hề tin lời nói của Tần Tranh Vanh, cô chỉ tin tưởng bản thân, đồ là do mình giành lại, không phải do người khác bố thí, như vậy mới đảm bảo.
Tô Hòa cảm thấy mình tự có khả năng nâng Tần thị lên một tầng, người đầu tư đều thực tế, chỉ cần kiếm tiền là được rồi, mà Tô Hòa có thể đảm bảo mang đến lợi ích cho họ.
Vì vậy cho dù Tần Trăn Trăn có thể trở lại, Tô Hòa cũng không lo lắng địa vị của mình ở Tần thị.
Thân tình có lúc cũng cần túi đựng, nhất là gia đình phức tạp giống như nguyên chủ, "nói" vĩnh viễn sẽ hiệu nghiệm hơn "làm".
Tần Dung nhiều năm ưu tú như vậy, người được nâng niu trong lòng bàn tay không phải vẫn là Tần Trăn Trăn sao?
Miệng ngọt có chỗ tốt của miệng ngọt, khua môi múa mép ai không biết?
Tô Hòa không chỉ biết, mà còn thâm sâu vô cùng, hơn nữa thực lực trong tay, Tần thị đã dần dần thu vào trong túi cô rồi.
Tần Trăn Trăn muốn trở lại?
Có thể! Nghĩ đến bị ngược, Tô Hòa hoan nghênh vô cùng!
-
Đại khái là bị lời của Tô Hòa làm cảm động, Tần Tranh Vanh cuối cùng vẫn không để cho Tần Trăn Trăn trở lại Tần gia, chỉ là ngược lại cho cô ta đến Tần thị làm.
Tần Tranh Vanh không phải muốn để cho Tần Trăn Trăn cướp vị trí của Tô Hòa, chẳng qua là lo lắng Tần Trăn Trăn cả ngày buồn bực như vậy, người sẽ hư mất, biến thành đứa con nhà giàu lười biếng, trốn tránh, chỉ biết nửa tay xin tiền.
Bây giờ Tổng giám đốc Tần thị là Tô Hòa, cho nên Tần Tranh Vanh chỉ cho Tần Trăn Trăn một chức vị không quan trọng, hy vọng cô ta có thể học tập Tần Dung thật tốt, cũng hy vọng cô ta có thể hiểu chị mình có bao nhiêu ưu tú.
Lời nói của Tô Hòa không hề mang theo ý giễu cợt, nhưng lại khiến cho Tần Tranh Vanh ngượng nghịu.
"Con sẽ không tha thứ cho Tần Trăn Trăn đâu, cũng sẽ không coi nó là em gái mình, bởi vì hành động của nó không hề khiến con cảm nhận được một chút tình chị em nào."
Tô Hòa vô tư cười một tiếng, gương mặt vô cùng xinh đẹp dưới ánh trăng lại mang một loại buồn bã, cô mở miệng, "Nhưng cuối cùng ba vẫn là ba con. Con không muốn khiến ba khó xử, cho nên con đồng ý để nó quay lại."
"Con coi như là con gái tận lực cảm thông với ba, cũng hy vọng ba có thể thông cảm cho con, nó có thể trở lại, nhưng con sẽ không coi nó là em gái, điều duy nhất con có thể làm đó chính là không gây gổ với nó, không khiến ba phiền lòng." Tô Hòa.
Tần Tranh Vanh bởi vì lời nói của Tô Hòa mà không nhịn được áy náy đứng lên, hắn lại nhấn mạnh một lần, "Trong lòng ba hiểu rõ, công ty ba khẳng định..."
"Không nói những chuyện này." Tô Hòa cắt lời Tần Tranh Vanh, "Có nhiều thứ không thể dùng vật chất để suy xét, trời đã không còn sớm, ta về thôi."
Tần Tranh Vanh muốn nói lại thôi, thấy dáng vẻ Tô Hòa hoàn toàn không muốn nói nữa, cuối cùng hắn cũng không nói gì.
Lúc tới Tần Tranh Vanh do dự, lúc trở về hắn vẫn là dáng vẻ lo lắng đầy mặt, chỉ là tâm cảnh bất đồng.
Ban đầu là vì chuyện Tần Trăn Trăn trở lại mà lo lắng, bây giờ lại bắt đầu cảm thấy áy náy với con gái lớn rồi.
Cho dù vừa rồi Tần Tranh Vanh vẫn chưa nói xong, Tô Hòa vẫn biết hắn muốn nói cái gì.
Tần Tranh Vanh nhất định sẽ nói Tần thị sẽ cho Tô Hòa, mà hắn chẳng qua chỉ hy vọng người một nhà đoàn viên, chỉ cần Tô Hòa tha thứ cho Tần Tranh Vanh một lần, cô khẳng định sẽ có tiền đồ tươi sáng ở Tần thị.
Tô Hòa không hề tin lời bảo đảm của Tần Tranh Vanh.
Có lẽ bây giờ Tần Tranh Vanh nghĩ như vậy, nhưng con người là một loại động vật hay thay đổi.
Nếu như là nguyên chủ ở đây, cô ấy sẽ không giống Tô Hòa thích ăn mặn, chỉ cần có thể đạt được mục đích liền đùa giỡn, thủ đoạn gì cũng dùng.
Cô ấy kiêu ngạo, cho tới bây giờ đều khinh thường việc dùng tổn thương của mình khiến cho Tần Tranh Vanh hiểu cô ấy, dần dần yêu thương cô ấy.
Cho nên hai cha con bọn họ mới có kẽ hở như vậy, cũng là bởi vì Tần Dung quá mạnh mẽ, cô ấy khinh thường thủ đoạn của mẹ con Lý Uyển Linh.
Nếu như nguyên chủ ở đây, Lý Uyển Linh hãm hại bêu xấu cô ấy, Tần Tranh Vanh sẽ tin, cha con bọn họ sẽ còn có vướng mắc.
Vì vậy Tô Hòa không hề tin lời nói của Tần Tranh Vanh, cô chỉ tin tưởng bản thân, đồ là do mình giành lại, không phải do người khác bố thí, như vậy mới đảm bảo.
Tô Hòa cảm thấy mình tự có khả năng nâng Tần thị lên một tầng, người đầu tư đều thực tế, chỉ cần kiếm tiền là được rồi, mà Tô Hòa có thể đảm bảo mang đến lợi ích cho họ.
Vì vậy cho dù Tần Trăn Trăn có thể trở lại, Tô Hòa cũng không lo lắng địa vị của mình ở Tần thị.
Thân tình có lúc cũng cần túi đựng, nhất là gia đình phức tạp giống như nguyên chủ, "nói" vĩnh viễn sẽ hiệu nghiệm hơn "làm".
Tần Dung nhiều năm ưu tú như vậy, người được nâng niu trong lòng bàn tay không phải vẫn là Tần Trăn Trăn sao?
Miệng ngọt có chỗ tốt của miệng ngọt, khua môi múa mép ai không biết?
Tô Hòa không chỉ biết, mà còn thâm sâu vô cùng, hơn nữa thực lực trong tay, Tần thị đã dần dần thu vào trong túi cô rồi.
Tần Trăn Trăn muốn trở lại?
Có thể! Nghĩ đến bị ngược, Tô Hòa hoan nghênh vô cùng!
-
Đại khái là bị lời của Tô Hòa làm cảm động, Tần Tranh Vanh cuối cùng vẫn không để cho Tần Trăn Trăn trở lại Tần gia, chỉ là ngược lại cho cô ta đến Tần thị làm.
Tần Tranh Vanh không phải muốn để cho Tần Trăn Trăn cướp vị trí của Tô Hòa, chẳng qua là lo lắng Tần Trăn Trăn cả ngày buồn bực như vậy, người sẽ hư mất, biến thành đứa con nhà giàu lười biếng, trốn tránh, chỉ biết nửa tay xin tiền.
Bây giờ Tổng giám đốc Tần thị là Tô Hòa, cho nên Tần Tranh Vanh chỉ cho Tần Trăn Trăn một chức vị không quan trọng, hy vọng cô ta có thể học tập Tần Dung thật tốt, cũng hy vọng cô ta có thể hiểu chị mình có bao nhiêu ưu tú.