Mãi Luôn Bên Em
Chương 20
Tiểu Mãn dứt khoát ra khỏi công ty Kashi-a đi tới bến xe buýt
không hề ngoảnh đầu lại. Luôn là người đối diện với sự thâṭ,
Cô có thể chắc chắn rằng mình đang trốn tránh anh. Chỉ là cô
lại không muốn phủ nhận điều đó.
Thật ra Tiểu Mãn không muố́n nghĩ anh là anh Hạo Thiên-người mà hôì bé cô đã theo đuổi chết đi sống lại nhưng trái tim cô cứ đập thình thịch mách bảo đó là Hạo Thiên. Phiền chết đi được tại sao......
Trong lúc chờ tuyến xe, Tiểu Mãn rút liện thoại ra gọi điện cho trưởng phòng. Cô nên thông báo sự việc lần này cho trưởng phòng biết.
Nghe giọng điệu của trưởng phòng cứ như biết trước kết cục thất bại này của cô vậy.
Đại khái an ủi cô bảo cô đi tìm cách khác. Tất nhiên rồì. Cô đã tìm ra các tập đoàn có tiếng ở đây.
****
17 giờ chiều
Tiểu Mãn kết cái thân xác đau nhức cộng với tinh thần mệt mỏi hoa mắt chóng mặt đau đầu giảm trí nhớ mất thăng bằng ra khỏi một tòa nhà lớn.
Đó là công ty Houtoku, công ty thứ năm mà hôm nay cô đã vào. Không biết hôm nay là ngày xui xẻo hay ngày gì của cô nữa. Đi năm công ty thì bị từ chối cả năm. Hai công ty đầu tiên cô đến thì may ra họ còn mời cô uống nước nói chuyện. Ba công sau cô còn chưa nói gì họ đã từ chối thẳng thừng.
Thật là rối lòng người mà.....
Tiểu Mãn lặng im suy nghĩ. Cô nghi ngờ có người đứng sau chuyện này.
Ngoại trừ mẹ con Thanh Thanh ra thì cô có đắc tội với ai đâu. Mà chắc chắn cũng không phải do hai mẹ con họ làm. Vương Hải Hà đâu có rảnh tơí mức đi phá công ty của bố. Dù gì thì bà ta và Trương Thanh Thanh cũng phải sống nhờ vào tiền mà bố kiếm được từ công ty đó.
Vậy thì là ai nhỉ.....
Tiểu Mãn nghĩ đi nghĩ lại mà chả nghĩ ra là ai. Cô đành trở về công ty mà quên mất người mà cô vừa trở mặt đó là Hạo Thiên.
Về phần Hạo Thiên, bây giờ đang cầm điện thoại nở bụ cười hết sức đắc ý. Anh chỉ có gọi mấy cú điện thoại mà đã khiến Tiểu Mãn cả ngày nay sống dở chết dở. Để cho cô nghĩ ra là anh làm thì cô sẽ không tha cho anh là cái chắc.
-----
Lúc về đến công ty thì trời đã sẩm tối, Tiểu Mãn thất bại nghe trưởng phòng lải nhải một hồi rồi mới bước ra ngoài.
Về đến nhà gặp Vương Hải Hà và Trương Thanh Thanh cô cũng không thèm cãi cọ với họ mà trực tiếp lên phòng ngủ một mạch đến tận nửa đêm.
Lúc tỉnh dậy cảm thấy nhơ nháp dơ dáy không chịu được, Tiểu Mãn đi tắm rồi xuống dưới nhà nấu tạm gói mì ăn.
Có thể do ngủ nhiều nên giờ này Tiểu Mãn không muốn ngủ nữa. Ăn xong lăn qua lăn lại trên giường chán tới nỗi không thể nào chịu nổi.
Đang chán vậy mà trong đầu đột nhiên hiện lên khuôn mặt đẹp trai anh tuấn của người nào đó. Sau đó lại hiện lên ba chữ “anh Hạo Thiên“. Ba cái chữ này tự nhiên bay tới đập vào khuôn mặt của ai kia trong đầu cô.
Sao lại nghĩ linh tinh vậy.....
Tiểu Mãn lắc đầu để tách hai cái hình ảnh đó ra khỏi đầu
Không hiểu Tiểu Mãn lắc tới nỗi thông minh hay là do hôm nay cô có quá nhiều chuyện cần phải suy nghĩ mà giờ đây sâu chuỗi lại và tìm ra được câu trả lời “ai là người đã hãm hại cô”
Chết tiệt....còn ai vào đây nữa ngoài tên Hạo Thiên cô gặp hồi sáng chứ.
Bị Hạo Thiên bày mưu tính kế, đương nhiên Tiểu Mãn tức giận tột độ, không cần động não xem bây giờ là mấy giờ, cô mở điện thoại ra tìm số Hạo Thiên rồi ấn gọi.
Người nào đó đang ngủ yên bình trên giường êm chăn ấm bị tiếng điện thoại kêu đánh thức thì không khỏi cau có:
-Ai đấy.
Giọng nói đầy ngái ngủ lười biếng pha thêm chút khó chịu của Hạo Thiên vang lên làm Tiểu Mãn đang sôi sục ý chí lại giảm đi một nửa. Cô ấp a ấp úng không nói lên lời.
Hạo Thiên hết kiên nhẫn định dập máy thì không hiểu Tiểu Mãn lấy dũng khí ở đâu hét lên:
-Trần Hạo Thiên anh là đồ khốn kiếp, có giỏi thì anh công kích trước mặt tôi đây này, đừng có mà giở trò sau lưng tôi, như thế người ta gọi đó là bỉ ổi anh nghe rõ chưa.(t/g: lậy chị luôn)
Một khi đã tức giận, lời nói sẽ không kiểm soát nổi, huống hồ gì hồi còn đi học Tiểu Mãn còn là lưu manh, trong lời nói có thể thấy rõ sự thô tục và điêu ngoa.
Sau khi cô chửi xong mà bên kia vẫn im lặng không có tiếng động. Tiểu Mãn cho là mình bị coi thường định gồng lên chửi tiếp thì giọng nói trầm thấp lạnh lùng xen vào:
-trầm mặc-
P/s: đang cảm thấy lủng củng
Lười viết
Thật ra Tiểu Mãn không muố́n nghĩ anh là anh Hạo Thiên-người mà hôì bé cô đã theo đuổi chết đi sống lại nhưng trái tim cô cứ đập thình thịch mách bảo đó là Hạo Thiên. Phiền chết đi được tại sao......
Trong lúc chờ tuyến xe, Tiểu Mãn rút liện thoại ra gọi điện cho trưởng phòng. Cô nên thông báo sự việc lần này cho trưởng phòng biết.
Nghe giọng điệu của trưởng phòng cứ như biết trước kết cục thất bại này của cô vậy.
Đại khái an ủi cô bảo cô đi tìm cách khác. Tất nhiên rồì. Cô đã tìm ra các tập đoàn có tiếng ở đây.
****
17 giờ chiều
Tiểu Mãn kết cái thân xác đau nhức cộng với tinh thần mệt mỏi hoa mắt chóng mặt đau đầu giảm trí nhớ mất thăng bằng ra khỏi một tòa nhà lớn.
Đó là công ty Houtoku, công ty thứ năm mà hôm nay cô đã vào. Không biết hôm nay là ngày xui xẻo hay ngày gì của cô nữa. Đi năm công ty thì bị từ chối cả năm. Hai công ty đầu tiên cô đến thì may ra họ còn mời cô uống nước nói chuyện. Ba công sau cô còn chưa nói gì họ đã từ chối thẳng thừng.
Thật là rối lòng người mà.....
Tiểu Mãn lặng im suy nghĩ. Cô nghi ngờ có người đứng sau chuyện này.
Ngoại trừ mẹ con Thanh Thanh ra thì cô có đắc tội với ai đâu. Mà chắc chắn cũng không phải do hai mẹ con họ làm. Vương Hải Hà đâu có rảnh tơí mức đi phá công ty của bố. Dù gì thì bà ta và Trương Thanh Thanh cũng phải sống nhờ vào tiền mà bố kiếm được từ công ty đó.
Vậy thì là ai nhỉ.....
Tiểu Mãn nghĩ đi nghĩ lại mà chả nghĩ ra là ai. Cô đành trở về công ty mà quên mất người mà cô vừa trở mặt đó là Hạo Thiên.
Về phần Hạo Thiên, bây giờ đang cầm điện thoại nở bụ cười hết sức đắc ý. Anh chỉ có gọi mấy cú điện thoại mà đã khiến Tiểu Mãn cả ngày nay sống dở chết dở. Để cho cô nghĩ ra là anh làm thì cô sẽ không tha cho anh là cái chắc.
-----
Lúc về đến công ty thì trời đã sẩm tối, Tiểu Mãn thất bại nghe trưởng phòng lải nhải một hồi rồi mới bước ra ngoài.
Về đến nhà gặp Vương Hải Hà và Trương Thanh Thanh cô cũng không thèm cãi cọ với họ mà trực tiếp lên phòng ngủ một mạch đến tận nửa đêm.
Lúc tỉnh dậy cảm thấy nhơ nháp dơ dáy không chịu được, Tiểu Mãn đi tắm rồi xuống dưới nhà nấu tạm gói mì ăn.
Có thể do ngủ nhiều nên giờ này Tiểu Mãn không muốn ngủ nữa. Ăn xong lăn qua lăn lại trên giường chán tới nỗi không thể nào chịu nổi.
Đang chán vậy mà trong đầu đột nhiên hiện lên khuôn mặt đẹp trai anh tuấn của người nào đó. Sau đó lại hiện lên ba chữ “anh Hạo Thiên“. Ba cái chữ này tự nhiên bay tới đập vào khuôn mặt của ai kia trong đầu cô.
Sao lại nghĩ linh tinh vậy.....
Tiểu Mãn lắc đầu để tách hai cái hình ảnh đó ra khỏi đầu
Không hiểu Tiểu Mãn lắc tới nỗi thông minh hay là do hôm nay cô có quá nhiều chuyện cần phải suy nghĩ mà giờ đây sâu chuỗi lại và tìm ra được câu trả lời “ai là người đã hãm hại cô”
Chết tiệt....còn ai vào đây nữa ngoài tên Hạo Thiên cô gặp hồi sáng chứ.
Bị Hạo Thiên bày mưu tính kế, đương nhiên Tiểu Mãn tức giận tột độ, không cần động não xem bây giờ là mấy giờ, cô mở điện thoại ra tìm số Hạo Thiên rồi ấn gọi.
Người nào đó đang ngủ yên bình trên giường êm chăn ấm bị tiếng điện thoại kêu đánh thức thì không khỏi cau có:
-Ai đấy.
Giọng nói đầy ngái ngủ lười biếng pha thêm chút khó chịu của Hạo Thiên vang lên làm Tiểu Mãn đang sôi sục ý chí lại giảm đi một nửa. Cô ấp a ấp úng không nói lên lời.
Hạo Thiên hết kiên nhẫn định dập máy thì không hiểu Tiểu Mãn lấy dũng khí ở đâu hét lên:
-Trần Hạo Thiên anh là đồ khốn kiếp, có giỏi thì anh công kích trước mặt tôi đây này, đừng có mà giở trò sau lưng tôi, như thế người ta gọi đó là bỉ ổi anh nghe rõ chưa.(t/g: lậy chị luôn)
Một khi đã tức giận, lời nói sẽ không kiểm soát nổi, huống hồ gì hồi còn đi học Tiểu Mãn còn là lưu manh, trong lời nói có thể thấy rõ sự thô tục và điêu ngoa.
Sau khi cô chửi xong mà bên kia vẫn im lặng không có tiếng động. Tiểu Mãn cho là mình bị coi thường định gồng lên chửi tiếp thì giọng nói trầm thấp lạnh lùng xen vào:
-trầm mặc-
P/s: đang cảm thấy lủng củng
Lười viết