Mặc Tang

Chương 30


Ba người Đại Thường giết heo làm thịt dê, làm gà vịt cá, chỉ trong hai ba ngày, sân nhà đã chất đầy thịt tươi, thịt xông khói, gà vịt muối.

Một ngày sau khi cúng ông táo, khi Lý Tang Nhu thức dậy, trong viện đã bận rộn ngất trời.

Tay áo Đại Thường được xắn lên cao, từ một chậu đồng lớn, hắn cuộn sợi mì thật dài đã thấm dầu rồi bỏ vào một chậu đồng lớn khác.

Bên cạnh Đại Thường, bếp lớn đơn giản đã được xây dựng xong rồi đốt lên.

Kim Mao ngồi trên một chiếc ghế con đốt lửa, trong khi Hắc Mã đang đổ dầu đậu nành vào một cái nồi sắt lớn, nấu cho đến khi không còn mùi tanh của đậu, sau đó thêm một thùng dầu vừng vào, cuối cùng là thêm vài miếng mỡ lợn.

Đây là lão đại dạy, một loại dầu ăn không thơm.

Lý Tang Nhu tự mình vào phòng bếp lấy hai cái bánh bao thịt, rót một tách trà, đứng ở hành lang, ăn uống, có chút hứng thú nhìn ba người bận rộn vui vẻ.

Chính là mấy ngày tết này, xác thực mà nói, từ cúng ông Táo đến ba mươi tết, Đại Thường bận rộn đến mức không để ý nấu cơm cho nàng, Hắc Mã cùng Kim Mao bận rộn đến mức không để ý tới nàng.

Lý Tang Nhu hoàn toàn không có hứng thú với chuyện đón năm mới, nhưng ba người trước mắt này, cảm giác hưng phấn đón năm mới này, giống như bọn họ còn sống, chính là vì lễ mừng năm mới!Lý Tang Nhu nhàn nhã ăn uống no say, vào phòng lấy một chiếc áo choàng bằng vải màu chàm mặc lên, dặn dò ba người: "Ta đi chùa Khai Bảo thắp hương, buổi trưa không trở về.

Bữa tối ta không ăn những thứ dầu mỡ này đâu, nấu một nồi lẩu dê cải trắng nhé.

”"Chùa Khai Bảo xa lắm, lão đại gọi xe đi.

" Kim Mao đốt lửa, duỗi đầu kêu lên một câu.

"Lão đại còn có thể không biết gọi xe sao? Còn cần ngươi nói à? Lão đại, ngài chậm một chút!" Hắc Mã ngồi trên ghế dài cao, đảo bánh cuộn thừng trong chảo dầu, bận đến mức nói chuyện cũng không quay đầu lại.

Lý Tang Nhu khoát tay, ra khỏi ngõ nhỏ, đi ra nửa con phố, mới gọi được xe.


Loại bất tiện ngay cả gọi xe cũng đều khó khăn, cùng với sự hốt hoảng rối ren khắp con phố này, cũng là một trong những nguyên nhân nàng không thích tết.

Vừa đến tết, sao lại không bình tĩnh như vậy?Xa phu cũng tràn ngập hoảng loạn muốn đón năm mới, vội vàng hoảng hốt đưa Lý Tang Nhu đến chân núi Di Sơn [1], rồi lại vội vàng hoảng hốt chạy trở về.

[1] tên ngọn núi được ghi trong “Sơn Hải Kinh”.

Ngọn núi được bao phủ bởi đất cát và đá, không có cây cối, hoa lá và thực vật mọc lên.

Lúc này Di Sơn yên tĩnh hơn bình thường rất nhiều, trước cổng chùa Khai Bảo ở dưới chân núi, hầu như không có người nào.

Lý Tang Nhu không đi theo bậc thềm đá rộng lớn trước cửa cửa chùa, mà đi vòng nửa vòng quanh chân núi, đi theo phía sau mấy người khuân vác, từ một con đường nhỏ leo lên những bậc thang.

Chùa Khai Bảo nằm ở lưng chừng núi, những mái hiên màu vàng sáng bay lên được bao phủ bởi làn khói xanh uốn lượn, tiếng chuông ngân réo rắt xuyên qua tiếng tụng kinh nặng nề ngân dài truyền xa.

Lý Tang Nhu đứng lại, cẩn thận nghe trong chốc lát, lại tiếp tục đi lên, dọc theo tường vây chùa Khai Bảo, đi về phía cửa sau.

Nghe nói Vĩnh Bình Hầu phủ đang ở chỗ này làm pháp sự cho vị Thẩm nhị gia Thẩm Vân kia, xem ra là thật.

Cửa sau của chùa Khai Bảo, là nơi tạp vật uế vật ra vào được mở tung ra.

Lý Tang Nhu thăm dò đi vào, nhìn một chút, thấy bốn phía không có người, liền nhấc chân đi vào chùa Khai Bảo.

Bố cục chùa trên cơ bản đều giống nhau, Lý Tang Nhu đi ngang qua tường sau nhà bếp, đứng lại, nghiêng tai lắng nghe.

Nhà bếp đang bận rộn.

Chùa Khai Bảo có rất nhiều tăng nhân, hôm nay khách đến cũng không ít, ít nhất là hạ nhân không ít, cho nên phòng bếp này quả thật phải bận rộn từ sáng đến tối.


Đi qua Tàng Kinh lâu, Lý Tang Nhu đứng dựa vào góc tường, đánh giá một vòng xung quanh, rồi đi đến một dãy phòng có sương phòng rất rộng phía sau điện Dược Vương.

Trước một dãy sương phòng này hoa cỏ xanh tươi, mấy bồn hồng mai lục mai nở rộ càng thanh nhã xa hoa, rõ ràng là đã được tỉ mỉ bố trí qua.

Như vậy, đây nhất định là nơi người Thẩm gia nghỉ ngơi.

Tường sau của sương phòng không có cửa sổ, mỗi bên trái và phải có hai cửa sổ tròn cao.

Lý Tang Nhu ngửa đầu nhìn cửa sổ tròn, nàng chỉ là tùy tiện nhìn thử, không cần nhảy lên cao như vậy.

Đi một vòng, Lý Tang Nhu đang muốn buông tha, thì phía trước sương phòng bỗng có một loạt tiếng bước chân dồn dập nhưng không loạn, giọng của một bà tử truyền tới:" Đại nương tử! Công chúa đang đến, đã đi vào!”Lý Tang Nhu đi vài bước lẻn đến bên cạnh sương phòng, dán vào tường, xuyên qua một bồn lá phong lớn đặt ở góc hành lang được dùng làm vật che chắn, nhìn về phía trước sương phòng.

Trong sương phòng, lao ra trước tiên là một thiếu nữ có vóc người cao lớn, mặc đồ tang.

Đây nhất định là viên ngọc quý trong lòng bàn tay của Vĩnh Bình Hầu, đại nương tử Thẩm gia Thẩm Minh Thanh.

Hai tiểu cô nương theo sát phía sau Thẩm Minh Thanh, đứa lớn vừa mới lớn, chân dài tay dài, dắt theo một bé gái sáu bảy tuổi, hai người đều mặc đồ tang.

Đây nhất định là hai nữ nhi của Thẩm Vân, nhị nương tử Thẩm Minh Nhụy, cùng Tam nương tử Thẩm Minh Anh.

Ba người vội vàng chạy ra nghênh đón, không bao lâu sau, ba người cùng một thiếu nữ một thân trắng thuần, chậm rãi đi tới, vừa nói chuyện vừa đi vào.

Lý Tang Nhu lần lượt đánh giá bốn người.

Thẩm Minh Thanh đi ở bên phải mặt mày phấn khởi, có vài phần lỗi lạc, đang hơi nghiêng đầu, chuyên chú nghe thiếu nữ bên cạnh nói chuyện.


Thiếu nữ chính giữa có chiều cao trung bình, mặc một chiếc áo choàng lụa trắng đơn giản dài đến mu bàn chân, mắt hạnh sáng lấp lánh, vẻ mặt ngây thơ.

Lý Tang Nhu nhìn nàng ấy nhiều hơn vài lần.

Trong cung chỉ có một vị công chúa, nữ nhi của Tiên Chương hoàng hậu kia, muội muội ruột thịt của đại hoàng tử, Ninh Hòa công chúa.

Tiên Chương hoàng hậu có lẽ không có tướng mạo ngây thơ như nàng ấy, cũng không thể làm ra chuyện ngồi bộ liễn đi vòng quanh một nửa phủ Duệ thân vương phủ như vậy.

Ninh Hòa công chúa nắm tay Thẩm Minh Anh, Thẩm Minh Anh bảy tuổi còn nhỏ, còn nhìn không ra cái gì, Thẩm Minh Nhụy bên cạnh Thẩm Minh Anh hơi cúi đầu, toát ra vẻ u ám.

Thẩm Minh Thanh đột nhiên nhìn về phía chỗ Lý Tang Nhu đang ẩn náu, Lý Tang Nhu lắc mình ra sau tường, dọc theo tường nhanh chóng lui ra ngoài.

Trách không được Vĩnh Bình Hầu yêu thương vị Thẩm đại nương tử này nhất, quả thật nhạy bén xuất sắc! ! ! ! ! ! ! !.

"Làm sao vậy?" Thẩm Minh Thanh đột nhiên nhìn về phía góc hành lang, Ninh Hòa công chúa hơi đi cà nhắc, nhìn theo.

"Có vẻ như ai đó đang nhìn chúng ta.

Các ngươi đi nhìn một cái đi.

"Thẩm Minh Thanh cười đáp một câu, quay đầu phân phó bà tử đi theo phía sau.

"Nơi này làm sao có người? Chắc chắn đã thanh lọc sạch sẽ rồi.

" Ninh Hòa công chúa bật cười.

"Ừm, gần đây ta có chút tâm thần không yên.

" Thẩm Minh Thanh thở dài.

"Ta cũng vậy.


" Ninh Hòa công chúa vẻ mặt buồn rầu," Chuyện Tam ca gặp nạn, đại ca trước không nói cho ta biết, chờ Tam ca trở về, ta mới biết được.

Sau lưng Tam ca có một vết thương dài như vậy, nói là rất sâu, Tam ca không cho ta xem, nói sợ dọa ta.

"Ninh Hòa công chúa chỉ lo nhìn Thẩm Minh Thanh nói chuyện.

Thẩm Minh Nhụy đang đi ở phía bên kia đột ngột quay đầu lại, kéo Thẩm Minh Anh thật mạnh, Thẩm Minh Anh nhìn tỷ tỷ, cúi đầu, từng chút một rút tay ra khỏi tay Ninh Hòa công chúa.

"Minh Nhụy mang theo muội muội đi nghe kinh trước, ta lát nữa liền đi qua.

" Dư quang khóe mắt Thẩm Minh Thanh xẹt qua bàn tay Thẩm Minh Anh rút ra, nhìn Thẩm Minh Nhụy nói.

Thẩm Minh Nhụy ừ một tiếng, kéo muội muội, khom gối cáo lui Ninh Ninh Hòa công chúa, xoay người đi về phía đại điện.

"Minh Thanh biểu tỷ, ta đã gần ba tháng chưa từng gặp Văn tiên sinh, ta cảm thấy hắn lại đang trốn ta, hắn vẫn trốn ta.

”Nhìn Thẩm Minh Nhụy dắt Thẩm Minh Anh đi ra tầm mười bước, Ninh Hòa công chúa khẩn cấp kể khổ với Thẩm Minh Thanh.

"Gần đây nhiều chuyện, chuyện Tam ca của ngươi gặp nạn, không phải đều là Văn tiên sinh đang điều tra sao, hắn khẳng định rất bận rộn.

" Thẩm Minh Thanh uyển chuyển an ủi.

"Vậy bây giờ không phải là tra ra manh mối sao?"Ai, ngươi xem ta đi, luôn luôn không hiểu chuyện như vậy, ta nên đi đại điện thắp hương cho cữu cữu Thẩm gia trước, đại ca còn dặn dò ta thắp hương thay hắn.

Đúng rồi, đại ca nói hắn cũng không tới, bảo ta nói với ngươi một câu, còn nói ngươi an ủi Nhị nương tử cùng Tam nương tử, nói các nàng còn nhỏ đáng thương.

”"Ừm, xin Vương gia yên tâm.

" Thẩm Minh Thanh hơi cúi người, trịnh trọng đáp ứng, nhường cho Ninh Hòa công chúa, vừa nói chuyện, vừa đi về phía đại điện.

.