Lược Thiên Ký

Chương 41: Làm cái thùng cơm hạnh phúc

Phương Hành đột nhiên bộc phát công kích, Hậu Thanh kinh hãi, vội vàng tế phi kiếm phòng ngự, đồng thời giơ tay lên muốn nuốt vào đan dược.

Chẳng qua là hắn thiếu hụt linh lực, phi kiếm màu bạc tự nhiên cũng không phát huy được uy lực, hơn nữa Cửu Xà Kim Viêm kiếm chính là pháp khí trung giai, cùng phi kiếm màu bạc vừa chạm vào, lập tức kiếm khí lần lượt thay đổi, phát ra quái vang boong boong, Cửu Xà Kim Viêm kiếm chủ thể tuy bị ngăn trở, nhưng trên thân kiếm chín con rắn nhỏ lập tức bay ra, như chín đạo tia chớp kim sắc, "Sưu sưu sưu" thật nhanh xuyên qua thân thể Hậu Thanh.

Hậu Thanh hét thảm một tiếng, trên thân thể chỉ một thoáng đã nhiều thêm chín đạo vết thương đáng sợ, còn có ba con kim xà, được Phương Hành cố ý thao túng, chém về phía hắn cánh tay cùng đùi phải, trong nháy mắt, hai cánh tay cộng thêm một cái đùi phải, đồng thời ly thể bay ra.

Trong tiếng gào thét thê lương, Hậu Thanh thình thịch ngã xuống đất, viên đan dược giữa kẽ tay trái cũng rời tay bay ra, quay tròn lăn vào trong bụi cỏ.

"Ta đoán quả nhiên không sai, khốn kiếp như ngươi, chỉ sợ rơi xuống quẫn cảnh hôm nay, cũng còn có hậu thủ! Đan dược này tác dụng gì đây?" Phương Hành cười lạnh đi lên, nhặt lên viên thuốc đó, khẽ liếc nhìn, đã sợ hãi nói: "Phần khí đan? Ngươi giỏi a, liều mạng hạ xuống một trọng tu vi cũng muốn cùng ta liều mạng, may lão tử không ngốc, trước phế ngươi đi rồi mới nói..."

Mà Hậu Thanh lúc này lại là khóc không ra nước mắt.

Hắn nằm trên mặt đất ngửa mặt hướng lên trời, duy nhất chân trái hoàn hảo vẫn bị mãng khô cáp nọc độc hủ thực, căn bản không dùng được khí lực.

Hắn thậm chí hoài nghi, tiểu quỷ này cố ý lưu lại chân trái cho hắn.

"Ngươi không ngốc, ta khờ..."

"Mới vừa rồi trước lúc mãng khô cáp xuất hiện, nên lập tức đem ngươi chém rụng..."

"Ai có thể ngờ được, đây dĩ nhiên là một cái cơ hội duy nhất để chém giết ngươi..."

Một cỗ tuyệt vọng bao trùm lấy Hậu Thanh, nhìn trên mặt Phương Hành vô cùng bẩn nhưng mang theo nụ cười đắc ý, hắn bỗng nhiên nổi giận, rống to: "Khốn kiếp, ngươi dám giết ta ư? Ngươi cũng biết ta là người như thế nào, ngươi dám giết ta ư? Ta Hậu Thanh cả đời thiên tài, độc nhất vô nhị, nhất định là thiên kiêu sẽ ở tu hành giới quật khởi, ngươi dám giết ta... Ngươi dám..."

"Ở trên đời này, cũng chưa có chuyện gì mà ta không dám..."

Phương Hành cầm đoản đao đứng lên, cười lạnh nhìn hắn.

"Ngươi... tại sao ngươi có thể cứ như vậy mà giết ta? Ngươi không phải là muốn hành hạ ta sao? Ngươi không phải muốn cho ta thoải mái ư?"

Cảm nhận được sát khí trên người Phương Hành, tức giận trong đôi mắt Hậu Thanh đột nhiên biến thành hoảng sợ.

"Đứa ngốc mới đi hành hạ ngươi, Đại thúc thúc đã nói, mau chóng đem địch nhân biến thành người chết mới là việc làm của người thông minh!"

Phương Hành cười lạnh một tiếng, hung hăng một đao đâm vào trái tim Hậu Thanh.

Hậu Thanh ánh mắt bỗng nhiên ngưng trệ, mang theo tuyệt vọng cùng không cam lòng... Thậm chí còn có một chút hối hận...

Một đời hào hùng, đầy bụng hùng tâm, từ đó tan thành mây khói!

Nếu nói Hậu Thanh còn có một cái ý niệm cuối cùng mà nói, đó chính là: "Ban đầu đội ngũ đông một chút cũng sẽ không chết a..."

"Còn có một người!"

Phương Hành rút đao ra, nhìn con ngươi của Hậu Thanh dần dần ngây ra, âm thầm nghĩ tới.

Tiền Thông bị Hậu Thanh trói chặt, còn ném ở dưới vách núi kia, tự nhiên không thể lưu cho hắn một mạng.

Nghĩ như vậy, liền nhanh chóng lấy túi bên thắt lưng cùng phi kiếm của Hậu Thanh, sau đó cố định đơn giản cánh tay trái của mình, hướng vách núi chạy đi, không bao lâu sau, lại ngẩn ngơ, Tiền Thông lúc này đã sớm chết rồi, cũng không biết là bị yêu thú gì móc đi nội tạng, thân thể đã biến thành lạnh lẽo, nghĩ đến chắc là do mùi máu tươi ở miệng vết thương đưa tới yêu thú khát máu.

Nếu như vậy, không còn gì vấn vương nữa, Phương Hành đem pháp khí thu vào, đi tới bên cạnh yêu cáp.

Nơi này đã có mấy yêu thú cấp thấp bị mùi máu tươi hấp dẫn tới đây, đang đánh nhau, cũng muốn độc chiếm huyết nhục của yêu cáp khổng lồ, lại bị Phương Hành tế lên phi kiếm, thoáng cái giết sạch sẽ, những yêu thú khác nhăm nhe ở bên cũng đào tẩu.

Phương Hành lúc này mới ngồi xuống, chính mình cắn răng, đem xương cánh tay trái bị gãy từng điểm từng điểm nối lại, sau đó dùng đoản đao cắt hai cây gỗ nẹp chặt lại, như vậy được linh khí tẩm bổ, không bao lâu sẽ chuyển biến tốt đẹp.

Dù sao hắn cũng là tu vi Linh Động nhị trọng đỉnh phong, khí lực sinh cơ cường đại, vết thương so với người bình thường bình phục nhanh hơn nhiều lắm.

Làm xong những thứ này, Phương Hành ngồi xuống nghỉ ngơi một hồi, nhớ tới từ lúc rời đạo môn đến bây giờ, cũng thực có chút kinh tâm động phách.

Từ làm tù nhân đến chạy trốn, rồi đến phản giết, có thể nói từng bước kinh tâm, chỉ cần không cẩn thận, sẽ chết oan chết uổng.

Ngồi một lúc, cảm thấy trong bụng trống không, vừa đứng dậy, đốt đống lửa, sau đó đem một con yêu thú bên cạnh mới vừa rồi bị hắn lấy phi kiếm đánh gục tới đây, cắt lấy một cái chân, từ từ nướng chín.

Mặc dù không có dầu không có muối cũng không có gia vị, nhưng thời điểm mỡ nó từ từ chảy ra, mùi thơm xông vào mũi để cho Phương Hành ngón trỏ đại động.

Mặt ngoài đã nướng vàng óng ánh, Phương Hành không nhịn được, vội vàng giật xuống, trực tiếp dùng miệng xé ăn.

Người mặc dù không lớn, khẩu phần ăn lại không nhỏ, không lâu sau một cái chân đã bị Phương Hành ăn sạch sẽ, xương ném sang bên cạnh, vẫn còn chưa no, chuẩn bị thay đổi khẩu vị, đám yêu thú này cũng là có chút tu vi, khí lực mạnh mẽ, thịt thô ráp, bất quá chỉ cần có chút chế biến, ăn lại là có một phong vị khác.

Không đợi Phương Hành đi cắt lấy một cái chân khác, lại bỗng nhiên có một loại cảm giác kỳ quái từ đáy lòng Phương Hành được dâng lên.

Đó là một loại cảm giác nóng rực hò hét, từ trong bụng dâng lên, từ từ tràn đầy, lộ vẻ có chút dữ dằn.

"Di..."

Phương Hành cũng không nhịn được ngây ngốc một chút, chân mày cau lại.

Cảm giác này hắn rất quen thuộc, chính là ban đầu hắn nuốt hóa tinh thảo sinh ra cảm giác, trong cơ thể tinh khí quá thịnh sẽ có thể như vậy, chẳng qua hắn hôm nay cũng không ăn hóa tinh thảo a, hơn nữa tuổi còn nhỏ, cũng không chưa đến thời điểm phát tình...

"Chẳng lẽ là thịt yêu thú này bị ta tiêu hóa ư?"

Phương Hành bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề, sắc mặt nhất thời có chút khiếp sợ.

Thịt yêu thú không giống thịt bình thường, bên trong ẩn chứa linh khí, chỉ là thịt như vậy cũng rất khó có thể hấp thụ, người bình thường ăn vào, cũng không cách nào hấp thụ, nhiều nhất chỉ có thể dùng nó để làm no bụng, sau đó từ từ tiêu hóa, thậm chí nếu ăn nhiều, không chỉ chừng mấy ngày ăn không ngon, tinh thần không phấn chấn, trong cơ thể khí huyết tràn đầy, chảy máu mũi mấy tháng...

Thậm chí trực tiếp không cách nào tiêu hóa được, chết bất đắc kỳ tử cũng phát sinh rất nhiều.

Chỉ có tu vi đầy đủ, mới có thể từ từ ăn thịt yêu thú, tỷ như thịt tứ giai yêu thú, có lẽ Linh Động lục trọng có thể ăn được, Linh Động cửu trọng có thể không kiêng sợ mà ăn, không cần phải lo lắng cái gì, nhưng Linh Động ngũ trọng nếu ăn mà nói, rất có thể không cách nào tiêu hoá tinh khí khổng lồ, tu sĩ Linh Động tứ trọng cho tới thấp hơn ăn vào, dễ dàng khó tiêu ấm ách!

Phương Hành vì vậy mới không lựa chọn ăn thịt mãng khô cáp, bởi vì mãng khô cáp phẩm cấp quá cao, không dám ăn lung tung.

Theo lý thuyết, mặc dù hắn chỉ ăn một con yêu thú cấp thấp, nhưng cũng có thể thời gian cả ngày mới có thể tiêu hóa được.

Nhưng chuyện rất quỷ dị đã xảy ra, hắn mới vừa vặn ăn vào bụng, đã có cảm giác nóng rực dâng lên, đây rõ ràng là biểu hiện đã đem thịt yêu thú tiêu hóa, không khỏi để cho hắn kinh ngạc không dứt, chính mình khi nào có khả năng tiêu hóa tốt như vậy?

"Bạch phát tam thiên trượng... Thái thượng hóa linh kinh..."

Không giải thích được, Phương Hành cũng nhớ tới chuyện đã xảy ra sau khi chính mình nuốt vào Yêu Linh đan.

Yêu Linh đan vào bụng, chính mình đã trải qua một đêm rất quỷ dị, vừa thống khổ, vừa có một chút cảnh trong mơ tươi đẹp.

Cũng chính bởi vì đêm đó quá mức quỷ dị, hắn mới chuyên môn bảo đạo nhân mập nghe ngóng phương pháp phục dụng Yêu Linh đan, rồi mới từ trong miệng đạo nhân mập biết được yêu thú cùng với Yêu Linh đan các loại đồ vật linh khí giàu có có phục dụng cấm kỵ, nói trắng ra là, thịt yêu thú cùng Yêu Linh đan về bản chất là giống nhau, chẳng qua là trong Yêu Linh đan ẩn chứa linh khí phong phú hơn mà thôi.

Mà Thái Thượng Hóa Linh kinh, chính là trong đêm đó hiện ra ở trong đầu hắn.

Phương Hành trong lòng cũng vô cùng rõ ràng, đêm đó, mình có thể sống được là bởi vì pháp môn quỷ dị này vận chuyển.

"Chẳng lẽ... Thái Thượng Hóa Linh kinh có thể luyện hóa yêu linh huyết nhcuj, chuyển thành linh khí giúp ta tu hành?"

Phương Hành ngẩn ngơ, lập tức xếp bằng ngồi xuống, từ từ vận chuyển pháp môn khắc sâu trong đầu óc kia.

Cuồn cuộn tinh khí, sau khi linh khí vận chuyển trong cơ thể Phương Hành, như mây mù tiêu tán, hóa thành linh khí nhè nhẹ dung nhập vào kinh mạch...

Chỉ trong thời gian uống cạn một chung trà, Phương Hành đột nhiên mở hai mắt ra, khuôn mặt khó có thể tin.

"Toàn bộ luyện hóa rồi, dễ dàng..."

"Luyện tinh hóa khí... Thôn thiên thực..."

Phương Hành lẩm bẩm niệm Thái Thượng Hóa Linh kinh mấy câu khẩu quyết, sắc mặt mừng rỡ muốn điên, từ từ hướng thịt yêu thú chuyển tới.

"Nếu ta có thể nhanh chóng luyện hóa tất cả thịt yêu thú bị ta ăn... Thậm chí là yêu đan, hàm chứa linh khí kinh khủng... Đây chẳng phải là nói, thông qua biện pháp này, ta có tể đạt được đại lượng linh khí tới tu luyện... Con mẹ nó, chỉ cần ăn uống thả cửa... ta thích biện pháp này a..."