Lửng Mật Ở Tinh Tế - Mộc Hề Nương

Chương 6

Hai chân Diệp Di Hoan tích tụ sức lực, chân trái hơi lui về sau, chạm xuống sàn nhà. Trạng thái trông như đang thả lỏng nhưng thật ra cơ bắp căng chặt, điều chỉnh đến trạng thái chiến đấu tốt nhất.

Gương mặt anh Hoan không tỏ vẻ gì, ánh mắt bình tĩnh: "Tiêu tai cho ai, tiêu tai thế nào?"

Kẻ dám tỏ ra kiêu ngạo trước mặt người của Diệp gia đều đã sớm bị chơi chết, giờ đây còn có kẻ nào dám giả ngầu trước mặt họ?

Rất rõ ràng, Sở Tranh không phải là do Diệp Đại Nguyên soái phái tới.

Anh Hoan ôn tồn hỏi, không xông lên dẫm bẹp Sở Tranh chính là vì trong phòng bệnh không có ai đấu lại được hắn, tất cả mọi người cùng lên cũng không chơi chết hắn được.

Những người khác bị chơi chết cũng kệ, cậu chỉ suy xét đến mạng mình và mạng của chị gái.

Quy luật sinh tồn tàn khốc của thế giới động vật đã giúp anh Hoan hiểu ra, nếu đã muốn giết vậy sẽ không thừa lời. Còn nếu cứ nói luyên thuyên với bạn, tức là đang muốn làm giao dịch.

Nói trắng ra là chính là hợp tác.

Chỉ là loại quan hệ hợp tác này hơn nửa là một tay làm bộ, một tay nắm dao găm.

Lửng mật xưng bá thế giới động vật còn nhờ vào đầu óc cực kỳ thông minh, khi loài nhỏ cần săn loại thú ăn thịt cỡ lớn, chúng sẽ đề nghị hợp tác với nhau.

Anh Hoan đã nhiều lần hợp tác với chó rừng ở đồng cỏ châu Phi, cũng từng mấy lần bị bọn chúng cắn sau lưng.

Thông thường, chúng nó có thể giây trước làm đồng bọn cùng tấn công con mồi, giây sau là có thể đánh lén sau lưng chỉnh chết đối phương.

Sở Tranh là chó rừng, nhưng không phải là một con chó rừng nhỏ yếu.

Hắn mạnh hơn, nguy hiểm hơn bọn chó rừng.

Đôi mắt Sở Tranh bỗng sáng lên, đôi mắt màu lưu ly thật đẹp đẽ.

Nhưng kết hợp với cái gương mặt mỉm cười vạn năm không đổi kia lại trông thật sự quỷ quái.

Hắn chậm rì rì giơ tay ra trước mặt anh Hoan, bàn tay to rộng như ngọc chạm khắc thành, rất đẹp. Lòng bàn tay và ngón tay có vết chai do quanh năm suốt tháng chơi đao thương, nhưng lại không hề có một vết sẹo nào.

Rất sạch sẽ.

Dù ít hay nhiều, trên bàn tay của người mê chơi vũ khí lạnh kiểu gì cũng sẽ có vết sẹo. Nhưng giờ y học phát triển, việc xóa bỏ hoàn toàn vết sẹo cũng rất dễ dàng.

Trên tay Sở Tranh không có sẹo, chứng minh hắn... bảnh chọe.

Anh Hoan đang chìm đắm trong suy tưởng, chợt thấy hắn chà xát ngón cái tay phải lên ngón trỏ và ngón giữa.

Anh Hoan ngừng một lát, nâng mí lên, nhìn thẳng vào cặp mắt lưu ly xinh đẹp của Sở Tranh: "... Muốn bao nhiêu?"

Sở Tranh: "Diệp nhị thiếu cảm thấy ngài có giá trị bao nhiêu thì trả bấy nhiêu."

Cái này thì dễ thôi.

Anh Hoan móc ra một viên đường từ trong túi, là do Diệp Triều Hoan cầm đến dỗ cậu từ lần trước, nghe nói cũng do hắn ta đoạt được từ đứa trẻ ven đường.

"Đây là bảo bối của tôi."

Anh Hoan vô cùng trịnh trọng đặt viên kẹo vào lòng bàn tay Sở Tranh.

Cho dù cậu có biểu hiện chân thành luyến tiếc đến cỡ nào thì cũng không thể thay đổi sự thật, đây chỉ là một viên kẹo đường giá rẻ.



Sở Tranh: "Diệp nhị thiếu vẫn nên lấy bảo bối thật sự của ngài ra thì tốt hơn."

Anh Hoan đánh giá Sở Tranh từ trên xuống dưới, lui về sau một bước. Chậm rì rì che lại bảo bối của mình, cái này không cho được.

Sở Tranh: "...... Tôi mẹ nó không thèm đâu cảm ơn!"

Sở Tranh mất hết kiên nhẫn, dứt khoát nói: "Tôi muốn tinh tệ, có thể chuyển khoản, chuyển khoản qua Holodeck Weichat, hay đưa tiền mặt cũng được."

Anh Hoan rất dứt khoát: "Không có tiền."

Yên lặng một lúc, có thứ gì đó lan tỏa ra từ người Sở Tranh, giống như sóng nước chớp mắt đã lao ra tứ phía như thể bao phủ tất cả mọi người trong phòng bệnh lại.

Cái thứ này hình thành trong một phạm vi, vây chặt tất cả mọi người ở đó.

Sở Tranh tức giận.

Diệp Hoan Hỉ đột nhiên ngửa mặt lên trời tức giận gầm một tiếng, hóa thân thành một con King Kong cao 3 mét. Răng nanh trừng trừng, lực rút núi sông, đột ngột biến mất tại chỗ nhanh như tia chớp. Khi xuất hiện một lần nữa đã thấy từ trên trời giáng xuống đỉnh đầu Sở Tranh, động tĩnh rung trời.

Tro bụi phút chốc đã tạo nên một lớp sương mù che phủ trong phòng bệnh, cũng che đậy tầm nhìn của mọi người.

Nhóm Đường Hành Quân và Vương Thịnh không đứng thẳng nổi, gấp rút lùi về sau. A Á và Tô Nha là quân giáo sinh hệ Trảm thủ đột kích đồng thời rút vũ khí, đứng chắn trước Đường Hành Quân và Vương Thịnh.

Khi nguy hiểm cận kề, hệ Trảm thủ sẽ là tiên phong, phụ trách chiến đấu anh dũng.

Tro bụi dần tan đi, Diệp Hoan Hỉ che Diệp Di Hoan sau lưng mình, cảnh giác động tĩnh từ bốn phía.

Cô không đánh trúng được Sở Tranh, dù tốc độ đã vô cùng nhanh. Trong chớp mắt đó, cô thậm chí đã bắt đầu dùng bước nhảy không gian, trên người cô có trang bị bước nhảy không gian.

Trong trạng thái cuồng thú hóa, thân thể sẽ được cường hóa, có thể thực hiện bước nhảy không gian khi gặp được không gian hỗn loạn, đồng thời sẽ mang đến tổn thương cho cơ thể.

Nhưng cũng là phải tiến hóa từ cấp năm đổ lên mới có thể sử dụng được.

Chỉ không ngờ Sở Tranh lại có thể biến mất ngay trong thời gian một phần vài triệu giây tính từ điểm tiếp đất khi cô thực hiện bước nhảy, hắn tính ra được thời gian cô thực hiện cũng như thời gian cô tiếp đất.

Có lẽ Sở Tranh còn mạnh hơn cả tiến hóa cấp chín mà cô đã nhận định trước đó.

Anh Hoan vỗ chân Diệp Hoan Hỉ, ý bảo cô quay đầu lại.

Diệp Hoan Hỉ đột nhiên nhận ra điều gì, tròng mắt liếc về phía sau, đồng tử bỗng giãn to.

Gầm lên giận dữ: "Buông em ấy ra!!"

Sở Tranh đã đứng sau lưng Diệp Di Hoan, một bàn tay vòng qua vai Diệp Di Hoan, bóp cổ cậu. Từ góc nhìn của Diệp Hoan Hỉ thì chẳng khác nào hắn đang muốn vặn gãy cổ cậu.

Diệp Hoan Hỉ khiếp sợ và giận dữ không thôi.

Anh Hoan nói: "Tôi không sao. Hắn sẽ không làm hại tôi."

Sở Tranh cười nhẹ: "Cậu chắc chắn là tôi sẽ không làm hại cậu? Thật ra nhìn cậu trắng trẻo mập mạp thế này làm tôi muốn ăn tươi cậu."

Một nắm đấm của Diệp Hoan Hỉ hung hăng đánh vào vách tường mà thế giới như rung chuyển.

Em trai yêu dấu bị đùa giỡn, tức giận!

Anh Hoan biết Sở Tranh không hề đùa cậu, hắn nói thật.

Bởi vì cậu nhìn ra hắn thật sự muốn ăn thịt cậu, từ trong ánh mắt.

Anh Hoan rất bình tĩnh nói: "Anh nghe đi."

Sở Tranh bóp cằm anh Hoan, kéo sát vào mặt hắn, gần như sắp hôn lên.



"Kỹ xảo đánh trống lảng tệ quá, Holodeck của cậu cần phải nâng cấp rồi đó bé ngoan."

Anh Hoan không hề suy chuyển nhìn thẳng vào mắt Sở Tranh, đôi mắt đen nhánh phản chiếu ảnh ngược của hắn.

Sở Tranh giật mình, tán thưởng: "Bé ngoan, đôi mắt của cậu còn đẹp hơn cả trân châu đen của tinh cầu NCG28."

NCG28 là tinh cầu cách ba thiên hà chính xa nhất, một tinh cầu có đến 99% là đại dương, đặc sản chính là trân châu đen.

Nức tiếng gần xa.

Hiện giờ nó đang là tinh cầu phụ thuộc vào hoàng thất của tinh cầu thủ đô.

Mới đây thôi, con người đã dò được hơn 2000 thiên hà trong vũ trụ, nhưng mới chỉ có 27 thiên hà là có thể đặt chân tới. Chỉ có 6 thiên hà là có thể liên hệ với nhau, hơn nữa vì khoảng cách quá xa mà gần như phải mấy trăm năm mới liên hệ được một lần.

Mỗi thiên hà có cả trăm triệu hành tinh, trong đó chỉ có hơn ngàn hành tinh đã được đăng ký trong hồ sơ là có dấu hiệu sự sống.

Dựa theo tuyến đường di chuyển giữa các vì sao, người ta có thể chia ba thiên hà trung tâm thành mười khu, các hành tinh phân bố gần tuyến đường của khu nào thì được quy định trong phạm vi lệ thuộc của khu đó.

Sao thủy NCG28 còn được gọi là tinh cầu Poseidon α, nằm trong khu 10.

Anh Hoan: "Cảm ơn."

Thái độ rất là miễn cưỡng.

Rõ ràng Sở Tranh định móc mắt cậu ra mà cậu còn phải nói cảm ơn hắn.

Anh Hoan cảm thấy rất uất ức, cậu hoài niệm những ngày tháng làm đại ca thích sao làm vậy ở thảo nguyên châu Phi.

"Nhưng mà, anh không định ngẩng đầu lên xem sao?"

Nghe vậy, Sở Tranh ngẩng đầu, vừa lúc đối mặt với một cái họng súng tối om.

Một loại vũ khí có thể giải cứu con tin, có thể theo dõi mục tiêu và tuyệt đối không bao giờ giết nhầm —— khẩu pháo laser hạt nhân đối diện với cái trán của hắn.

Đội cảnh sát của thành phố xuất động.

Có người báo.

Một con gà bệnh quần áo tả tơi dậm chân ồn ào bên cạnh cảnh sát: "Chính là hắn! Ngài cảnh sát, chính hắn đã đánh tôi hôn mê, còn cướp đi chứng minh thân phận và cả áo blouse trắng của tôi để giả mạo tôi!"

Anh Hoan im lặng một lát rồi huýt sáo thật to.

- --

Tác giả có lời muốn nói: Anh Hoan sau khi tái sinh sẽ có lối suy nghĩ như con người, bởi vì cậu ấy đang dung hợp ký ức của Diệp Di Hoan và của lửng mật. Cho nên có thể nói cậu ấy là Diệp Di Hoan, cũng là lửng mật.

Lửng mật tuy rằng rất trâu bò nhưng cũng không phải bất bại. Tuy rằng trong áng văn này thì bất bại thật.

Sở Tranh không yêu tiền, đó chỉ là sở thích thường ngày của hắn. Hắn bị hâm.

- --

Tên dở rồ: Tới đây tới đây, anh cho em xem đại bảo bối của anh.

Anh Hoan cho hai cái móng vuốt, đại bảo bối chết tươi.